“Cố Lan San, không được ký, anh nói, không cho phép em ký, chỉ cần em không ký, chúng ta sẽ không có khả năng ly hôn, bọn họ sẽ không có biện pháp chia cắt chúng ta!”
Cố Lan San sững sờ nhìn Thịnh Thế, cô cảm thấy bên tai mình như có một tiếng nổ tung thứ gì đó, tiếng nổ làm cô suýt chút nữa đứng không vững.
Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, Thịnh Thế lại một mình giữ lại như vậy.
Thế nhưng anh và cô, cho tới nay cũng chưa có ly hôn.
Từ đầu đến cuối, cô cho là ly hôn, thật ra chỉ là anh diễn cho cô xem một vở kịch.
Thời điểm kia, cô cho là mình muốn tự do, cho nên anh cho cô tự do, để cho cô không buồn không lo đi tìm cuộc sống của chính mình, anh không có hoàn toàn bỏ cô, rõ ràng khi đó cô và anh đã không có bất kỳ tư cách đứng chung một chỗ, nhưng anh vẫn tìm lý do, tìm một phương pháp mà người khác chưa từng chú ý, lặng yên không tiếng động đem bọn họ kéo chặt lại với nhau.
Nước mắt Cố Lan San lập tức rơi như mưa, khi đó cô cho là anh và cô ly hôn, là bởi vì anh ghét bỏ mấy chuyện kia của cô và Hàn Thành Trì, thì ra căn bản là không phải, thì ra từ đầu đến cuối anh đều không có nghĩ qua anh không cần!”
Từ trước tới giờ đều như vậy, anh luôn như vậy.
Vẫn nắm thật chặt tay của cô, liều chết không chịu buông bỏ, mới để cho cô và anh không mỗi người đi mỗi ngả sớm như vậy, cả đời này không qua lại với nhau.
Nếu như anh không có những kiên trì, không có những kiên định này, sợ là bọn họ đã sớm chia tay!
Cố Lan San càng nghĩ, càng thấy được lòng mình đau đớn, thật may là lúc cô biết anh muốn mang cô bỏ trốn, có một chút do dự nên vẫn gửi một tin nhắn cho cha của Thịnh Thế.
Thật là may, thật là may, cô không thể ích kỷ như vậy, theo anh cao chạy xa bay.
Anh vì cô làm nhiều như vậy, nhiều như vậy, nên cô không được để cho anh đánh mất.
Anh không thể vì cô, mà ích kỉ đi tới chân trời xa xôi mới, người nhà của anh không thể rời bỏ anh, họ đều cần anh, Thịnh Thế cần Cố Lan San, nhưng Thịnh Thế cũng không chỉ có một mình Cố Lan San.
Có vài thứ, là huyết thống mãi mãi không có cách nào chặt đứt.
Rốt cuộc gia đình của anh có bao nhiêu hoà thuận, trong mắt cô đều nhìn thấy.
Cô không muốn nhìn thấy, chính anh vì cô, mà cùng người nhà của mình trở mặt thành thù.
“Lan San, không cần để ý tới cái kẻ điên kia, cháu cũng biết, hai người đã sớm ly hôn rồi.” Thủ trưởng Thịnh Thế căn bản không để ý tới tiếng kêu gào của Thịnh Thế, hướng về phía cô gái đang đứng một bên, phát ra lời thúc giục.
Cố Lan San mở trừng hai mắt, hồi hồn, yên lặng quay đầu, nhìn về phía cha của Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn thấy cô xoay đầu qua chỗ khác, giọng nói như vỡ phổi bắt đầu càng hô càng lớn: “Cố Lan San, em không thể ký tên, em biết không, anh không chấp nhận ly hôn, lúc anh cưới em, anh đã không chấp nhận ly hôn rồi, em không thể ký! Không cho, anh không cho!”
“Cố Lan San, anh cảnh cáo em…….. Em làm gì cũng được, chỉ duy có việc này, em không thể hạ bút ký được!”
Thịnh Thế gào thét, từng tiếng từng tiếng xoay quanh bên tai Cố Lan San, kêu đến mức lòng cô hỗn loạn, ngón tay run rẩy, không có cách nào cầm được chiếc bút mà cha Thịnh Thế đưa tới để ký tên.
Cô biết, ký chữ này, ký xong sẽ chân chính đại biểu cho cái gì.
Đại biểu cho cô và anh trong lúc này, một cọng cỏ cứu mạng duy nhất, sẽ cứ như vậy không còn nữa.
Giữa anh và cô, đều là bởi vì muốn tốt cho nhau.
Anh nghĩ chân chính cho cô một danh phận, muốn cho cô được đảm bảo một cách quang mình chính đại khi ở bên cạnh anh, là bà Thịnh.
Cố Lan San sững sờ nhìn Thịnh Thế, cô cảm thấy bên tai mình như có một tiếng nổ tung thứ gì đó, tiếng nổ làm cô suýt chút nữa đứng không vững.
Cô ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới, Thịnh Thế lại một mình giữ lại như vậy.
Thế nhưng anh và cô, cho tới nay cũng chưa có ly hôn.
Từ đầu đến cuối, cô cho là ly hôn, thật ra chỉ là anh diễn cho cô xem một vở kịch.
Thời điểm kia, cô cho là mình muốn tự do, cho nên anh cho cô tự do, để cho cô không buồn không lo đi tìm cuộc sống của chính mình, anh không có hoàn toàn bỏ cô, rõ ràng khi đó cô và anh đã không có bất kỳ tư cách đứng chung một chỗ, nhưng anh vẫn tìm lý do, tìm một phương pháp mà người khác chưa từng chú ý, lặng yên không tiếng động đem bọn họ kéo chặt lại với nhau.
Nước mắt Cố Lan San lập tức rơi như mưa, khi đó cô cho là anh và cô ly hôn, là bởi vì anh ghét bỏ mấy chuyện kia của cô và Hàn Thành Trì, thì ra căn bản là không phải, thì ra từ đầu đến cuối anh đều không có nghĩ qua anh không cần!”
Từ trước tới giờ đều như vậy, anh luôn như vậy.
Vẫn nắm thật chặt tay của cô, liều chết không chịu buông bỏ, mới để cho cô và anh không mỗi người đi mỗi ngả sớm như vậy, cả đời này không qua lại với nhau.
Nếu như anh không có những kiên trì, không có những kiên định này, sợ là bọn họ đã sớm chia tay!
Cố Lan San càng nghĩ, càng thấy được lòng mình đau đớn, thật may là lúc cô biết anh muốn mang cô bỏ trốn, có một chút do dự nên vẫn gửi một tin nhắn cho cha của Thịnh Thế.
Thật là may, thật là may, cô không thể ích kỷ như vậy, theo anh cao chạy xa bay.
Anh vì cô làm nhiều như vậy, nhiều như vậy, nên cô không được để cho anh đánh mất.
Anh không thể vì cô, mà ích kỉ đi tới chân trời xa xôi mới, người nhà của anh không thể rời bỏ anh, họ đều cần anh, Thịnh Thế cần Cố Lan San, nhưng Thịnh Thế cũng không chỉ có một mình Cố Lan San.
Có vài thứ, là huyết thống mãi mãi không có cách nào chặt đứt.
Rốt cuộc gia đình của anh có bao nhiêu hoà thuận, trong mắt cô đều nhìn thấy.
Cô không muốn nhìn thấy, chính anh vì cô, mà cùng người nhà của mình trở mặt thành thù.
“Lan San, không cần để ý tới cái kẻ điên kia, cháu cũng biết, hai người đã sớm ly hôn rồi.” Thủ trưởng Thịnh Thế căn bản không để ý tới tiếng kêu gào của Thịnh Thế, hướng về phía cô gái đang đứng một bên, phát ra lời thúc giục.
Cố Lan San mở trừng hai mắt, hồi hồn, yên lặng quay đầu, nhìn về phía cha của Thịnh Thế.
Thịnh Thế nhìn thấy cô xoay đầu qua chỗ khác, giọng nói như vỡ phổi bắt đầu càng hô càng lớn: “Cố Lan San, em không thể ký tên, em biết không, anh không chấp nhận ly hôn, lúc anh cưới em, anh đã không chấp nhận ly hôn rồi, em không thể ký! Không cho, anh không cho!”
“Cố Lan San, anh cảnh cáo em…….. Em làm gì cũng được, chỉ duy có việc này, em không thể hạ bút ký được!”
Thịnh Thế gào thét, từng tiếng từng tiếng xoay quanh bên tai Cố Lan San, kêu đến mức lòng cô hỗn loạn, ngón tay run rẩy, không có cách nào cầm được chiếc bút mà cha Thịnh Thế đưa tới để ký tên.
Cô biết, ký chữ này, ký xong sẽ chân chính đại biểu cho cái gì.
Đại biểu cho cô và anh trong lúc này, một cọng cỏ cứu mạng duy nhất, sẽ cứ như vậy không còn nữa.
Giữa anh và cô, đều là bởi vì muốn tốt cho nhau.
Anh nghĩ chân chính cho cô một danh phận, muốn cho cô được đảm bảo một cách quang mình chính đại khi ở bên cạnh anh, là bà Thịnh.
/1059
|