ĐOẠT HÔN 101 LẦN FULL
Chương 856: Mười năm yêu thương sâu đậm, một buổi sáng bỗng thành kẻ thứ ba (4)
/1059
|
Chẳng qua chỉ là làm kẻ thứ ba thôi sao?
Cô Cố Lan San không có đạo đức gì, đừng lôi kéo cái gì trói buộc của đạo đức hôn nhân, đàn ông có vợ không thể đụng vào.
Những thứ đồ này, ở trước mặt cô, toàn bộ đều là một cái cái rắm, chỉ cần cô muốn, cô sẽ giành cơ hội, cho dù anh có cưới người khác, dù toàn thế giới dùng lời đồn đại phỉ nhổ cô, thì cô vẫn muốn chỉ có một mình Thịnh Thế.
Cả đời này, anh vẫn luôn bỏ ra vì cô, mà cô chưa từng làm gì cả.
Đổi lại cô hy sinh cho anh ấy một lần, cô dùng thân phận nửa đời sau không thể lộ ra ánh sáng, còn tặng tình sâu đậm cho anh ấy.
Chỉ cần anh và gia đình của anh không bể tan tành, chỉ cần anh sống rất tốt, thân không bại tên không kiệt, sẽ không bị người ta cười nhạo đâm thọt sau lưng, Cố Lan San cô cũng không sao.
Cô không quan tâm!
Có lúc, đàn ông và phụ nữ lại khác biệt nhau như thế, người đàn ông bỏ ra, là coi trọng ranh giới cuối cùng, nhưng khi một người phụ nữ bỏ ra, thường thường đều là lấy mạng đi thu.
Trước kia, Cố Lan San xem qua vô số bộ phim điện ảnh trên TV, phát hiện những người phụ nữ kiêu ngạo trên sân khấu, cuối cùng khi nam chính chết rồi thì thân bại danh liệt, còn không oán không hối.
Ví dụ như Trương Ái Linh.
Đó là một cô gái như Truyền kỳ, đến cuối cùng, vì người đàn ông mình yêu sâu đậm cưới người phụ nữ khác, mà trôi qua cuộc sống túng quẫn cằn cỗi, cô còn cầm tiền nhuận bút cô nhận được đi trợ giúp cuộc sống của bọn họ.
Khi đó, cô cảm thấy, Trương Ái Linh thật sự ti tiện!
Nhưng bây giờ, cô mới phát hiện, dù phụ nữ có ích kỷ đi nữa khi đụng phải mình người đàn ông mình yêu sâu đậm, cũng đều sẽ biến thành như vậy cả.
Phụ nữ là sinh vật cảm tính nhất và cũng là sinh vật điên cuồng nhất trên thế giới này.
Nếu một khi cô ấy yêu ai đó, có thể yêu đến Hủy Thiên Diệt Địa, yêu không để ý đến tôn nghiêm, yêu bết kể được mất.
Đàn ông là toàn bộ sự nghiệp, phụ nữ, gia đình đều có thể cùng tồn tại.
Nhưng đối với người phụ nữ, tất cả chỉ là một người đàn ông.
Nam nữ, bẩm sinh đều là bất bình đẳng.
Cố Lan San vẫn cảm thấy, chỉ cần một người đàn ông vô duyên vô cờ vì một người phụ nữ mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, sau đó anh ta sẽ rất yêu rất yêu, bởi vì anh ta cảm thấy anh ta đã bỏ ra mà không lấy được hồi báo, anh ta sẽ không cam lòng.
Nhưng mà, phụ nữ thì sao?
Cô có thể vì một nụ cười tủm tỉm mà bỏ qua sinh mạng, vì một chút ấm áp mà thề truy đuổi.
Thật ra thì, lại đi cũng phải nói lại, không phải cô chỉ làm người thứ ba của Thịnh Thế thôi sao?
Thế gian an đắc lưỡng toàn pháp, bất phụ như lai bất phụ khanh(*).
(*): Một câu thơ của Thương Ương Gia Thố. Có nghĩa là: Nếu như động tình, sẽ phụ Như Lai (Phật hiệu); nếu như không động tình, sẽ phụ "Nàng" (tình yêu).
Cô cố tình tìm kiếm một cơ hội sinh tồn cho tình yêu của bọn họ trong khe hẹp không có biện pháp song toàn này.
Cha Thịnh Thế sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cố Lan San, sắc mặt của ông trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, khoảng không gian đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng vù vù của máy bay bay lên trời, Cố Lan San bình tĩnh quay đầu, nhìn ánh mắt cha Thịnh Thế, mang theo một chút thù hận, trong miệng nói ra lời nói có chút thích thú khi trả thù: "Bác Thịnh, d/đ;l'q;d chúc mừng bác đã được như mong muốn, bác không để con kết hôn với con trai bác, vậy con sẽ làm kẻ thứ ba của con trai bác, con trai bác yêu con nhiều như vậy, trong lòng bác biết rất rõ, con muốn kể từ đó, trong lòng anh ấy tất nhiên sẽ cảm thấy uất ức con, về sau càng sẽ rất tốt với con hơn."
"Nếu như bác không phải thật sự muốn Thịnh Thế và bác phải oán hận nhau, con nghĩ bác sẽ hiểu không nên đối xử với con ra sao nữa, coi như là con đã xếp đặt bác một ván, nhưng mà con lại thật lòng rất không thích nhìn bác đánh anh ấy như vậy."
Cô Cố Lan San không có đạo đức gì, đừng lôi kéo cái gì trói buộc của đạo đức hôn nhân, đàn ông có vợ không thể đụng vào.
Những thứ đồ này, ở trước mặt cô, toàn bộ đều là một cái cái rắm, chỉ cần cô muốn, cô sẽ giành cơ hội, cho dù anh có cưới người khác, dù toàn thế giới dùng lời đồn đại phỉ nhổ cô, thì cô vẫn muốn chỉ có một mình Thịnh Thế.
Cả đời này, anh vẫn luôn bỏ ra vì cô, mà cô chưa từng làm gì cả.
Đổi lại cô hy sinh cho anh ấy một lần, cô dùng thân phận nửa đời sau không thể lộ ra ánh sáng, còn tặng tình sâu đậm cho anh ấy.
Chỉ cần anh và gia đình của anh không bể tan tành, chỉ cần anh sống rất tốt, thân không bại tên không kiệt, sẽ không bị người ta cười nhạo đâm thọt sau lưng, Cố Lan San cô cũng không sao.
Cô không quan tâm!
Có lúc, đàn ông và phụ nữ lại khác biệt nhau như thế, người đàn ông bỏ ra, là coi trọng ranh giới cuối cùng, nhưng khi một người phụ nữ bỏ ra, thường thường đều là lấy mạng đi thu.
Trước kia, Cố Lan San xem qua vô số bộ phim điện ảnh trên TV, phát hiện những người phụ nữ kiêu ngạo trên sân khấu, cuối cùng khi nam chính chết rồi thì thân bại danh liệt, còn không oán không hối.
Ví dụ như Trương Ái Linh.
Đó là một cô gái như Truyền kỳ, đến cuối cùng, vì người đàn ông mình yêu sâu đậm cưới người phụ nữ khác, mà trôi qua cuộc sống túng quẫn cằn cỗi, cô còn cầm tiền nhuận bút cô nhận được đi trợ giúp cuộc sống của bọn họ.
Khi đó, cô cảm thấy, Trương Ái Linh thật sự ti tiện!
Nhưng bây giờ, cô mới phát hiện, dù phụ nữ có ích kỷ đi nữa khi đụng phải mình người đàn ông mình yêu sâu đậm, cũng đều sẽ biến thành như vậy cả.
Phụ nữ là sinh vật cảm tính nhất và cũng là sinh vật điên cuồng nhất trên thế giới này.
Nếu một khi cô ấy yêu ai đó, có thể yêu đến Hủy Thiên Diệt Địa, yêu không để ý đến tôn nghiêm, yêu bết kể được mất.
Đàn ông là toàn bộ sự nghiệp, phụ nữ, gia đình đều có thể cùng tồn tại.
Nhưng đối với người phụ nữ, tất cả chỉ là một người đàn ông.
Nam nữ, bẩm sinh đều là bất bình đẳng.
Cố Lan San vẫn cảm thấy, chỉ cần một người đàn ông vô duyên vô cờ vì một người phụ nữ mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, sau đó anh ta sẽ rất yêu rất yêu, bởi vì anh ta cảm thấy anh ta đã bỏ ra mà không lấy được hồi báo, anh ta sẽ không cam lòng.
Nhưng mà, phụ nữ thì sao?
Cô có thể vì một nụ cười tủm tỉm mà bỏ qua sinh mạng, vì một chút ấm áp mà thề truy đuổi.
Thật ra thì, lại đi cũng phải nói lại, không phải cô chỉ làm người thứ ba của Thịnh Thế thôi sao?
Thế gian an đắc lưỡng toàn pháp, bất phụ như lai bất phụ khanh(*).
(*): Một câu thơ của Thương Ương Gia Thố. Có nghĩa là: Nếu như động tình, sẽ phụ Như Lai (Phật hiệu); nếu như không động tình, sẽ phụ "Nàng" (tình yêu).
Cô cố tình tìm kiếm một cơ hội sinh tồn cho tình yêu của bọn họ trong khe hẹp không có biện pháp song toàn này.
Cha Thịnh Thế sao có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Cố Lan San, sắc mặt của ông trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, khoảng không gian đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng vù vù của máy bay bay lên trời, Cố Lan San bình tĩnh quay đầu, nhìn ánh mắt cha Thịnh Thế, mang theo một chút thù hận, trong miệng nói ra lời nói có chút thích thú khi trả thù: "Bác Thịnh, d/đ;l'q;d chúc mừng bác đã được như mong muốn, bác không để con kết hôn với con trai bác, vậy con sẽ làm kẻ thứ ba của con trai bác, con trai bác yêu con nhiều như vậy, trong lòng bác biết rất rõ, con muốn kể từ đó, trong lòng anh ấy tất nhiên sẽ cảm thấy uất ức con, về sau càng sẽ rất tốt với con hơn."
"Nếu như bác không phải thật sự muốn Thịnh Thế và bác phải oán hận nhau, con nghĩ bác sẽ hiểu không nên đối xử với con ra sao nữa, coi như là con đã xếp đặt bác một ván, nhưng mà con lại thật lòng rất không thích nhìn bác đánh anh ấy như vậy."
/1059
|