Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Trong lòng Cố Lan San đầy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô không biết hỏi từ đâu, chỉ có thể mở đôi mắt to tròn trong suốt đen láy, nhìn Tôn Thanh Dương và Sở Bằng, không ăn cơm, chỉ nhìn, im lặng không nói.
Sau khi Sở Bằng rót rượu cho Cố Lan San, mới rót rượu cho mình và Tôn Thanh Dương,Tôn Thanh Dương dẫn đầu giơ ly rượu lên: “Cheers!”
Sở Bằng giơ ly rượu lên, chạm chén với Tôn Thanh Dương giữa bàn, nhưng Cố Lan San vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, tay không chạm vào ly rượu, chỉ là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương ngẩng đầu lên, thấy thần thái trên mặt Cố Lan San, hai người liếc nhau một cái, sau đó liền nhẹ nhàng thả tay xuống, đặt ly rượu đỏ lên bàn.
Không khí trong nhà yên tĩnh, ngoài cửa sổ, phao hoa không ngừng nở rộ, còn mang theo một tiếng pháo, rầm rầm rầm, truyền đến liên tục.
“Lan San.” Qua một lúc lâu, Sở Bằng lên tiếng gọi tên Cố Lan San, nói: “Trước hết chúng ta ăn bữa cơm này, sau đó, sau đó có chuyện muốn nói với cháu.”
“Đúng vậy, Lan San, bữa mừng năm mới sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Tôn Thanh Dương ở một bên phụ họa.
Cố Lan Sann giật giật môi, mặc dù đáy mắt còn lóe ra ánh sáng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu một cái, giơ ly rượu lên.
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng cũng vội vàng nâng ly rượu lên theo, chạm ly với Cố Lan San.
Sở Bằng cực kỳ vui mừng nói: “Lan San, năm mới vui vẻ!”
Tôn Thanh Dương: “Năm mới vui vẻ!”
Chú ý rã rời cong cong mặt mày: “Năm mới vui vẻ!”
Tửu lượng Cố Lan San không được tốt lắm, cho nên chỉ là nhẹ nhàng nhấp một miếng, Tôn Thanh Dương uống một hớp lớn, thấy Sở Bằng uống hết một hơi, liền giơ tay lên, kéo kéo cánh tay Sở Bằng: “Sở Bằng, chú ý huyết áp của anh, uống rượu ít một chút.”
“Anh vui mừng.” Sở Bằng cười ha ha để ly rượu xuống, sau đó gắp một ít món ăn, bỏ vào trong bát Cố Lan San: “Lan San, con ăn nhiều một chút, đây là món sở trường của chú, cá trích kho tàu.”
“Cám ơn.” Cố Lan San cong môi cười, nhưng vẫn có vẻ không quen thuộc và thân thiết như Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Trên TV đã bắt đầu lễ mừng năm mới, người chủ trì vẫn là những người...kia, chưa từng thay đổi, sân khấu lộng lẫy, vừa múa vừa hát, vui mừng hớn hở.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương vừa ăn cơm, vừa bàn về lễ mừng năm mới trên TV, kéo đề tài với Cố Lan San. Cố Lan San nào có tâm tình đi xem TV, cho nên luôn ậm ừ cho qua.
Dạ dày và tâm tinh của Cố Lan San giống nhau, rất thành thực, căn bản cô cảm thấy ăn không trôi, cho nên chỉ giơ đũa, chọc cái bát nhỏ chất thức ăn như núi của mình.
Sở Bằng vàTôn Thanh Dương rốt cuộc vẫn nhìn ra Cố Lan San đứng ngồi không yên, cuối cùng Sở Bằng uống một ngụm rượu, buông cái ly xuống, hỏi Cố Lan San: “Sao châu ăn ít thế?”
Cố Lan San nặn ra Chú Sở, viện trưởng Tôn, hai người tìm cháu có chuyện gì?”
Trong lòng Cố Lan San đầy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cô không biết hỏi từ đâu, chỉ có thể mở đôi mắt to tròn trong suốt đen láy, nhìn Tôn Thanh Dương và Sở Bằng, không ăn cơm, chỉ nhìn, im lặng không nói.
Sau khi Sở Bằng rót rượu cho Cố Lan San, mới rót rượu cho mình và Tôn Thanh Dương,Tôn Thanh Dương dẫn đầu giơ ly rượu lên: “Cheers!”
Sở Bằng giơ ly rượu lên, chạm chén với Tôn Thanh Dương giữa bàn, nhưng Cố Lan San vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, tay không chạm vào ly rượu, chỉ là dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương ngẩng đầu lên, thấy thần thái trên mặt Cố Lan San, hai người liếc nhau một cái, sau đó liền nhẹ nhàng thả tay xuống, đặt ly rượu đỏ lên bàn.
Không khí trong nhà yên tĩnh, ngoài cửa sổ, phao hoa không ngừng nở rộ, còn mang theo một tiếng pháo, rầm rầm rầm, truyền đến liên tục.
“Lan San.” Qua một lúc lâu, Sở Bằng lên tiếng gọi tên Cố Lan San, nói: “Trước hết chúng ta ăn bữa cơm này, sau đó, sau đó có chuyện muốn nói với cháu.”
“Đúng vậy, Lan San, bữa mừng năm mới sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Tôn Thanh Dương ở một bên phụ họa.
Cố Lan Sann giật giật môi, mặc dù đáy mắt còn lóe ra ánh sáng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu một cái, giơ ly rượu lên.
Tôn Thanh Dương và Sở Bằng cũng vội vàng nâng ly rượu lên theo, chạm ly với Cố Lan San.
Sở Bằng cực kỳ vui mừng nói: “Lan San, năm mới vui vẻ!”
Tôn Thanh Dương: “Năm mới vui vẻ!”
Chú ý rã rời cong cong mặt mày: “Năm mới vui vẻ!”
Tửu lượng Cố Lan San không được tốt lắm, cho nên chỉ là nhẹ nhàng nhấp một miếng, Tôn Thanh Dương uống một hớp lớn, thấy Sở Bằng uống hết một hơi, liền giơ tay lên, kéo kéo cánh tay Sở Bằng: “Sở Bằng, chú ý huyết áp của anh, uống rượu ít một chút.”
“Anh vui mừng.” Sở Bằng cười ha ha để ly rượu xuống, sau đó gắp một ít món ăn, bỏ vào trong bát Cố Lan San: “Lan San, con ăn nhiều một chút, đây là món sở trường của chú, cá trích kho tàu.”
“Cám ơn.” Cố Lan San cong môi cười, nhưng vẫn có vẻ không quen thuộc và thân thiết như Sở Bằng và Tôn Thanh Dương.
Trên TV đã bắt đầu lễ mừng năm mới, người chủ trì vẫn là những người...kia, chưa từng thay đổi, sân khấu lộng lẫy, vừa múa vừa hát, vui mừng hớn hở.
Sở Bằng và Tôn Thanh Dương vừa ăn cơm, vừa bàn về lễ mừng năm mới trên TV, kéo đề tài với Cố Lan San. Cố Lan San nào có tâm tình đi xem TV, cho nên luôn ậm ừ cho qua.
Dạ dày và tâm tinh của Cố Lan San giống nhau, rất thành thực, căn bản cô cảm thấy ăn không trôi, cho nên chỉ giơ đũa, chọc cái bát nhỏ chất thức ăn như núi của mình.
Sở Bằng vàTôn Thanh Dương rốt cuộc vẫn nhìn ra Cố Lan San đứng ngồi không yên, cuối cùng Sở Bằng uống một ngụm rượu, buông cái ly xuống, hỏi Cố Lan San: “Sao châu ăn ít thế?”
Cố Lan San nặn ra Chú Sở, viện trưởng Tôn, hai người tìm cháu có chuyện gì?”
/1059
|