Có mấy người bạn khác đậu xe trong bãi đỗ xe ngầm của Kim Bích Huy Hoàng cũng lái xe, dẫn đầu đi ra.
Còn lại chính là những người đã lớn lên cùng nhau với anh.
Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên đi đầu tiên, Hạ Phồn Hoa còn đang rối rắm chuyện mình mới bị té ngã, bị Qúy Lưu Niên trêu chọc cười to, cho nên không ngừng đấu võ mồm với Qúy Lưu Niên.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đi phía sau Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên, so sánh với hai người ồn ào náo động phía trước, thì bọn họ có vẻ an tĩnh rất nhiều.
Hàn Thành Trì vừa ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, liền bắt đầu hút thuốc, Cố Ân Ân đứng bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì một cái, từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện.
Về phần Thịnh Thế và Cố Lan San đi sau cùng, đã từ ôm biến thành cõng.
Bức họa này thật sự như có cảm giác quay trở ngược lại thời gian, giống như trở lại nhiều năm trước đây, khi bọn họ đều vẫn còn trẻ, đã kết bè kết phái đi trên đường như vậy.
Nhẹ nhõm và tốt đẹp.
Cách đây không lâu, Cố Lan San vẫn còn bởi vì một kẻ say rượu suýt nữa bị tổn thương mà khóc đầy nước mắt, bây giờ nhìn thấy những người đã từng thân thiện đi cùng nhau, khiến cô xúc động, cảm thấy ấm áp, mà trở nên vui mừng không thể giải thích.
Cô nằm ở sau lưng của Thịnh Thế, vô cùng không yên ổn, tay không phải nắm chặt tóc Thịnh Thế, thì chính là siết chặt lỗ tai Thịnh Thế.
Cố Lan San cứ thế mà chơi đến sung sướng, Thịnh Thế hoàn toàn không cảm thấy có gì là buồn cười, nhưng cô gái nhỏ sau lưng lại cứ cười khanh khách, giống như là gặp được chuyện gì vui vẻ không nói thành lời vậy.
Cô sung sướng, giống như là lây sang anh, khiến cho lòng anh cũng từ từ vui vẻ tung bay theo.
Thịnh Thế cõng cô đi chậm chạp nhất, dần dần kéo dài khoảng cách với bốn người trước mặt.
Mặc dù là mùa đông, nhưng chân trời vẫn treo ánh trăng sáng tỏ, hòa với ánh đèn nê ông của thành phố, biến hóa thành những sắc màu rất kỳ ảo, lẳng lặng chiếu trên mặt đất, Thịnh Thế giẫm những bước đi vững vàng trên đường, Cố Lan San nắm tóc anh, nằm ở bên tai của anh, cười hì hì hỏi: “Nhị Thập, anh bôi gel chải tóc nha, tóc thật thô sáp.”
“Ừ.” Thịnh Thế đáp một tiếng, nghĩ thầm, cô nhóc này, sao hôm nay tâm trạng lại tốt như vậy?
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết tại sao tâm trạng mình lại tốt như vậy, cô luôn cảm giác mấy ngày này cảm xúc của mình giống như là bị vô hình phóng đại lên vậy, một khi không vui liền muốn khóc, một khi vui vẻ liền hưng phấn không giải thích được.
Cố Lan San chép miệng, nằm ở bên tai Thịnh Thế, suy nghĩ trong chốc lát, cô liền thấp giọng hỏi: “Nhị Thập, có phải hôm nay em đã chuyện bé xé to, có chút càn quấy hơi quá rồi không?”
“Sở Sở, điểm này cũng không giống với tính cách của em.” Thịnh Thế xoay đầu, nhìn Cố Lan San nằm trên mình bả vai một cái.
Cố Lan San tiếp tục bĩu môi: “Không giống với tính cách của em chỗ nào chứ?”
Giọng điệu của Thịnh Thế, bao dung và dung túng: “Sở Sở, chúng ta có thể thành thật một chút không? Em còn biết trời cao đất rộng?”
Cố Lan San đảo con ngươi, sau đó vô cùng kiêu ngạo nói: “Nhị Thập, không phải là em nói, em cảm thấy người đàn ông kia thật đáng ghét, lại dám đùa bỡn em, em cảm thấy anh đánh anh ta đã có chút bao dung rồi, nên chặt đứt tay của anh ta mới đúng!”
Còn lại chính là những người đã lớn lên cùng nhau với anh.
Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên đi đầu tiên, Hạ Phồn Hoa còn đang rối rắm chuyện mình mới bị té ngã, bị Qúy Lưu Niên trêu chọc cười to, cho nên không ngừng đấu võ mồm với Qúy Lưu Niên.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đi phía sau Hạ Phồn Hoa và Qúy Lưu Niên, so sánh với hai người ồn ào náo động phía trước, thì bọn họ có vẻ an tĩnh rất nhiều.
Hàn Thành Trì vừa ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, liền bắt đầu hút thuốc, Cố Ân Ân đứng bên cạnh anh ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì một cái, từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện.
Về phần Thịnh Thế và Cố Lan San đi sau cùng, đã từ ôm biến thành cõng.
Bức họa này thật sự như có cảm giác quay trở ngược lại thời gian, giống như trở lại nhiều năm trước đây, khi bọn họ đều vẫn còn trẻ, đã kết bè kết phái đi trên đường như vậy.
Nhẹ nhõm và tốt đẹp.
Cách đây không lâu, Cố Lan San vẫn còn bởi vì một kẻ say rượu suýt nữa bị tổn thương mà khóc đầy nước mắt, bây giờ nhìn thấy những người đã từng thân thiện đi cùng nhau, khiến cô xúc động, cảm thấy ấm áp, mà trở nên vui mừng không thể giải thích.
Cô nằm ở sau lưng của Thịnh Thế, vô cùng không yên ổn, tay không phải nắm chặt tóc Thịnh Thế, thì chính là siết chặt lỗ tai Thịnh Thế.
Cố Lan San cứ thế mà chơi đến sung sướng, Thịnh Thế hoàn toàn không cảm thấy có gì là buồn cười, nhưng cô gái nhỏ sau lưng lại cứ cười khanh khách, giống như là gặp được chuyện gì vui vẻ không nói thành lời vậy.
Cô sung sướng, giống như là lây sang anh, khiến cho lòng anh cũng từ từ vui vẻ tung bay theo.
Thịnh Thế cõng cô đi chậm chạp nhất, dần dần kéo dài khoảng cách với bốn người trước mặt.
Mặc dù là mùa đông, nhưng chân trời vẫn treo ánh trăng sáng tỏ, hòa với ánh đèn nê ông của thành phố, biến hóa thành những sắc màu rất kỳ ảo, lẳng lặng chiếu trên mặt đất, Thịnh Thế giẫm những bước đi vững vàng trên đường, Cố Lan San nắm tóc anh, nằm ở bên tai của anh, cười hì hì hỏi: “Nhị Thập, anh bôi gel chải tóc nha, tóc thật thô sáp.”
“Ừ.” Thịnh Thế đáp một tiếng, nghĩ thầm, cô nhóc này, sao hôm nay tâm trạng lại tốt như vậy?
Thật ra thì Cố Lan San cũng không biết tại sao tâm trạng mình lại tốt như vậy, cô luôn cảm giác mấy ngày này cảm xúc của mình giống như là bị vô hình phóng đại lên vậy, một khi không vui liền muốn khóc, một khi vui vẻ liền hưng phấn không giải thích được.
Cố Lan San chép miệng, nằm ở bên tai Thịnh Thế, suy nghĩ trong chốc lát, cô liền thấp giọng hỏi: “Nhị Thập, có phải hôm nay em đã chuyện bé xé to, có chút càn quấy hơi quá rồi không?”
“Sở Sở, điểm này cũng không giống với tính cách của em.” Thịnh Thế xoay đầu, nhìn Cố Lan San nằm trên mình bả vai một cái.
Cố Lan San tiếp tục bĩu môi: “Không giống với tính cách của em chỗ nào chứ?”
Giọng điệu của Thịnh Thế, bao dung và dung túng: “Sở Sở, chúng ta có thể thành thật một chút không? Em còn biết trời cao đất rộng?”
Cố Lan San đảo con ngươi, sau đó vô cùng kiêu ngạo nói: “Nhị Thập, không phải là em nói, em cảm thấy người đàn ông kia thật đáng ghét, lại dám đùa bỡn em, em cảm thấy anh đánh anh ta đã có chút bao dung rồi, nên chặt đứt tay của anh ta mới đúng!”
/1059
|