Editor: Cà Rốt Hồng
“Cho nên, Sở Sở, em muốn làm cái gì, không cần lo lắng có thể làm cho anh bị mất mặt hay không, lo lắng có phải càn quấy quá mức hay không, người phụ nữ của Thịnh Thế anh, muốn làm chỉ thuận theo tự nhiên, thích thì làm, không cần quan tâm thái độ của người khác, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.”
“Anh sẽ làm bến cảng cho em cập bến trên thế giới này nhất định không xa không rời.”
Câu nói này không phải là xúc động nhất thời Thịnh Thế nói với Cố Lan San để cho cô cảm động.
Nhưng cô lại nghe nước mắt rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ.
Cả người cô ở sau lưng của anh, kéo căng lên, nước mắt cũng lách tách rơi trên cổ anh.
Thịnh Thế thấy buồn cười, thầm nghĩ, người phụ nữ này thế nào lại giống như làm từ nước vậy, nói khóc liền khóc rồi?
Anh không có lên tiếng dỗ cô, đợi một hồi, cô dừng khóc, cạ nước mắt ở trên quần áo anh, sau đó ấp úng nói: “Nhị Thập, làm sao anh nói nhảm nhiều như vậy nha!”
Trong giọng nói, mang theo một chút ghét bỏ rõ ràng.
Thịnh Thế nghe nhếch môi, ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa trên trời không biết là ai đã phóng, xinh đẹp mê hoặc ánh mắt của anh.
Cố Lan San từ từ ổn định lại cảm xúc, liền nghĩ, ở tại đây, cô nghe được lời tỏ tình bá đạo nhất, chính là, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.
Thật ra thì, nghĩ kỹ lại, hình như lúc cô gặp được Thịnh Thế, vẫn luôn trải qua cuộc sống như thế.
Chỉ là cách đây mấy năm, cô không biết, ở trước mặt của Thịnh Thế, quen được nuông chiều, giữa hai người trong lúc đó, không có rõ ràng như vậy.
Lúc anh mười tuổi, cô chín tuổi, lần đầu tiên anh và cô gặp mặt ở trong phòng khách nhà họ Cố, anh ghé vào trên lang cang lầu hai nhà họ Cố, quần áo chỉnh tề, quý khí hào nhoáng giễu cợt cô là kẻ quê mùa.
Lúc anh mười bốn tuổi, cô mười ba tuổi, cô đánh nhau ở trong quán bar, anh và Hạ Phồn Hoa Qúy Lưu Niên xông lên, giúp cô giải vây.
Cùng năm, anh hắt cho cô một váy nước trà, rõ ràng là cố ý, lại giả vờ làm ra vẻ mặt không phải cố ý, nhìn cô kinh ngạc nói, ôi chao, thật xin lỗi. Cô phản kích độc hơn, lúc anh và bạn gái hoa khôi chuẩn bị hôn nhau, cô nện một cái micro không lệch chút nào vào trên đầu của anh cắt ngang, cô nhanh nhẹn xinh đẹp đứng ở nơi đó, nhìn anh cười hàm súc nói, á, tôi không phải cố ý.
Lúc anh mười lăm tuổi, cô mười bốn tuổi, cô hại anh té gảy cánh tay, bỏ lỡ thi cấp ba, rớt lại một năm, cùng lớp với cô. Bọn họ viết giấy cho nhau, bị chị cả của anh bắt tại trận, anh thay cô chịu phạt, đứng ở phía sau phòng học, vừa đứng là đứng nguyên một buổi sáng.
Lúc anh mười sáu tuổi, cô mười lăm tuổi, anh đỡ thay cô một đao, thiếu chút nữa bị mất mạng, anh biết anh không dễ tìm được mạng sống trở về mà cũng không nề hà.
Cùng năm, bọn họ lên cấp ba, lúc đó trong trường lưu truyền một câu nói như vầy, trường S có hai người cao không thể với tới, một là Cố Lan San, một là Thịnh Thế.
Lúc anh mười bảy tuổi, cô mười sáu tuổi, anh vì cô mà đánh nhau một trận ở trong trường, huyên náo xôn xao, làm cho cả trường đều biết, từ đó về sau, tất cả mọi người biết, không nên trêu chọc Cố Lan San.
Cùng năm, bọn họ lên lớp mười một, cô thích khoa văn, anh vì cô bỏ qua hoá học vật lý mà mình thích, cùng cô nghiên cứu lịch sử địa lý.
Từ lúc đó, anh bắt đầu con đường tuyệt sủng của anh.
Cô chính là sinh mệnh không thể thiếu của anh.
Cô không rõ, nhiều năm truy đuổi thầm mến như vậy, anh đã dùng tâm tình gì để trải qua.
“Cho nên, Sở Sở, em muốn làm cái gì, không cần lo lắng có thể làm cho anh bị mất mặt hay không, lo lắng có phải càn quấy quá mức hay không, người phụ nữ của Thịnh Thế anh, muốn làm chỉ thuận theo tự nhiên, thích thì làm, không cần quan tâm thái độ của người khác, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.”
“Anh sẽ làm bến cảng cho em cập bến trên thế giới này nhất định không xa không rời.”
Câu nói này không phải là xúc động nhất thời Thịnh Thế nói với Cố Lan San để cho cô cảm động.
Nhưng cô lại nghe nước mắt rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ.
Cả người cô ở sau lưng của anh, kéo căng lên, nước mắt cũng lách tách rơi trên cổ anh.
Thịnh Thế thấy buồn cười, thầm nghĩ, người phụ nữ này thế nào lại giống như làm từ nước vậy, nói khóc liền khóc rồi?
Anh không có lên tiếng dỗ cô, đợi một hồi, cô dừng khóc, cạ nước mắt ở trên quần áo anh, sau đó ấp úng nói: “Nhị Thập, làm sao anh nói nhảm nhiều như vậy nha!”
Trong giọng nói, mang theo một chút ghét bỏ rõ ràng.
Thịnh Thế nghe nhếch môi, ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa trên trời không biết là ai đã phóng, xinh đẹp mê hoặc ánh mắt của anh.
Cố Lan San từ từ ổn định lại cảm xúc, liền nghĩ, ở tại đây, cô nghe được lời tỏ tình bá đạo nhất, chính là, em muốn như thế nào thì như thế đó, ầm ĩ quá lớn, thì tránh về trong lòng anh ngây ngô.
Thật ra thì, nghĩ kỹ lại, hình như lúc cô gặp được Thịnh Thế, vẫn luôn trải qua cuộc sống như thế.
Chỉ là cách đây mấy năm, cô không biết, ở trước mặt của Thịnh Thế, quen được nuông chiều, giữa hai người trong lúc đó, không có rõ ràng như vậy.
Lúc anh mười tuổi, cô chín tuổi, lần đầu tiên anh và cô gặp mặt ở trong phòng khách nhà họ Cố, anh ghé vào trên lang cang lầu hai nhà họ Cố, quần áo chỉnh tề, quý khí hào nhoáng giễu cợt cô là kẻ quê mùa.
Lúc anh mười bốn tuổi, cô mười ba tuổi, cô đánh nhau ở trong quán bar, anh và Hạ Phồn Hoa Qúy Lưu Niên xông lên, giúp cô giải vây.
Cùng năm, anh hắt cho cô một váy nước trà, rõ ràng là cố ý, lại giả vờ làm ra vẻ mặt không phải cố ý, nhìn cô kinh ngạc nói, ôi chao, thật xin lỗi. Cô phản kích độc hơn, lúc anh và bạn gái hoa khôi chuẩn bị hôn nhau, cô nện một cái micro không lệch chút nào vào trên đầu của anh cắt ngang, cô nhanh nhẹn xinh đẹp đứng ở nơi đó, nhìn anh cười hàm súc nói, á, tôi không phải cố ý.
Lúc anh mười lăm tuổi, cô mười bốn tuổi, cô hại anh té gảy cánh tay, bỏ lỡ thi cấp ba, rớt lại một năm, cùng lớp với cô. Bọn họ viết giấy cho nhau, bị chị cả của anh bắt tại trận, anh thay cô chịu phạt, đứng ở phía sau phòng học, vừa đứng là đứng nguyên một buổi sáng.
Lúc anh mười sáu tuổi, cô mười lăm tuổi, anh đỡ thay cô một đao, thiếu chút nữa bị mất mạng, anh biết anh không dễ tìm được mạng sống trở về mà cũng không nề hà.
Cùng năm, bọn họ lên cấp ba, lúc đó trong trường lưu truyền một câu nói như vầy, trường S có hai người cao không thể với tới, một là Cố Lan San, một là Thịnh Thế.
Lúc anh mười bảy tuổi, cô mười sáu tuổi, anh vì cô mà đánh nhau một trận ở trong trường, huyên náo xôn xao, làm cho cả trường đều biết, từ đó về sau, tất cả mọi người biết, không nên trêu chọc Cố Lan San.
Cùng năm, bọn họ lên lớp mười một, cô thích khoa văn, anh vì cô bỏ qua hoá học vật lý mà mình thích, cùng cô nghiên cứu lịch sử địa lý.
Từ lúc đó, anh bắt đầu con đường tuyệt sủng của anh.
Cô chính là sinh mệnh không thể thiếu của anh.
Cô không rõ, nhiều năm truy đuổi thầm mến như vậy, anh đã dùng tâm tình gì để trải qua.
/1059
|