Phó Lập Quần nói: "Lại thuê người đến dọn phòng đi, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần, trả 100 đồng...."
"Thuê người dọn nhà làm cái gì?" Dư Hạo nói, "Tôi sẽ tự làm!"
"Mày ngồi im một chỗ được không?" Chu Thăng nói, "Đừng có chạy tới chạy lui như thế, nhìn đã thấy mệt rồi, có cần phải kích động như vậy không hả?"
Bàn phòng ăn được trải một lớp khăn trải bàn ca rô, tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ có một thùng bia cùng vài lon coca Phó Lập Quần mới mua. Dư Hạo lại đi dọn xoong nồi chậu rửa, trong nháy mắt tâm tình lại tốt hẳn lên, tâm tình gần tốt bằng hôm Chu Thăng tỏ tình với y.
Chu Thăng nói: "Vốn dĩ anh định mua lại nhà này, nhưng anh hai lại bảo anh đừng mua."
"Thuyết phục không tồi đấy." Dư Hạo có chút kinh hãi, "Anh bị điên à!"
Chu Thăng nói: "Giá nhà ở Dĩnh thị đã tăng, tuy rằng chỗ này ở trấn trên, nhưng bên dưới cũng thông thuận với tàu điện ngầm, là một nơi tốt đấy chứ, không phải lo lắng gì về việc không ai thuê hay không bán đi được. Có thể ở tầm 2 đến 3 năm gì đó trước khi bán lại nó, nói không chừng đến lúc đó giá nhà còn tăng thêm 20% ấy chứ."
Dư Hạo đột nhiên cũng nghĩ đến, có đôi khi thì tầm nhìn của y không thể nào so được với Chu Thăng.
Phó Lập Quần nói: "Nếu có tiền bên người thì tự khắc an toàn thôi, mày cũng đâu có thiếu cái này."
Chu Thăng: "Mày là chó Husky đấy à! Lại đây ngồi nhanh! Đừng có đi kéo mở ngăn kéo khắp nơi thế chứ!"
Chu Thăng mỉm cười nhìn Dư Hạo, Dư Hạo biết rằng Chu Thăng không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn nhất định đang rất vui vẻ, hắn đứng dậy đi đến cạnh lò sưởi ngồi xuống cùng nhau, lại đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Vẻ mặt Phó Lập Quần đầy nhàm chán, ở cùng một chỗ với hai người này sẽ chỉ khiến hắn nhanh mất máu hơn thôi.
"Chị dâu?" Chu Thăng lại hỏi.
"Cuối tuần sẽ đến đây." Phó Lập Quần thấy Sầm San trả lời tin nhắn, hơi dễ chịu một chút, nói, "Đến lúc đấy thì chúng ta nấu cơm ăn cùng nhau ha."
Chuông cửa vang lên, giao đồ ăn đến rồi, Dư Hạo đắm chìm trong niềm vui sướng cực lớn, nên đã ôm lấy anh trai giao hàng, hét lên: "Xin chào nha! Cảm ơn nhiều ạ!"
Anh trai giao hàng: "???"
Chu Thăng: "..."
"Hay là chúng ta mời Dương Minh huynh đến đây ở đi?" Sau khi ăn xong, Chu Thăng cảm thấy hài lòng thỏa ý nói, "Có vẻ cả hai người đều rất thích người ta, anh hai sẽ tủi thân chứ?"
"Tao đéo nhé!" Lập tức Phó Lập Quần phát điên nói, hiển nhiên cho thấy hắn đã thảo luận qua vấn đề này với Chu Thăng rồi.
Dư Hạo: "Đừng có nói nữa, em sai rồi!"
"Vai kẻ xấu thì cứ để anh làm là được rồi, mọi người đều rất lương thiện mà." Chu Thăng dập điếu thuốc, thu dọn rác vứt đi, đứng dậy mang xuống lầu vứt, đi ba bước thì mất hai bước đi lên, nói, "Đi tắm đi, mùa đông đến rồi, ngủ đông thôi!"
Dư Hạo cảm thấy dường như cuộc sống của mình lại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới, từ việc chuyển đến phòng ngủ của Chu Thăng và Phó Lập Quần, rồi đến lúc hai người xác định quan hệ với nhau, cho đến tận bây giờ khi chuyển đến nhà mới, tuy rằng chỉ là nhà cho thuê, nhưng nó lại càng ngày càng khiến y có cảm giác như đang ở nhà.
Bọn họ sẽ không cần phải đến ý đến thế giới bên ngoài nữa, chỉ cần đóng cửa lại, ban đêm ở trong phòng, có thể làm bất cứ điều gì mà họ muốn. Chu Thăng tắm rửa xong đi ra, lau lau nước trên người rồi nằm thẳng xuống giường, hắn sẽ kéo Dư Hạo ôm vào trong lồng ngực xoa xoa một cách thân thiết, không cần kiêng nể gì mà hôn môi cùng làm tình.
Ở trên chiếc giường lớn này, sau khi kết thúc, bọn họ có thể thoải mái ôm nhau ngủ cả một đêm, ban đêm mọi âm thanh trong núi đều yên tĩnh, hơi ấm thân thể của cả hai khiến cho mùa đông năm nay không còn lạnh giá nữa. Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào lúc sáng sớm, Dư Hạo tỉnh lại và thấy Chu Thăng đang ôm y vào trong lòng, nghiêm túc nhìn y.
Dư hạo phát hiện ra rằng đi thuê nhà bên ngoài thực sự rất khó rời được giường, không giống như lúc còn ở trong kí túc xá, ban đêm dai dẳng hơn, ban ngày tỉnh dậy thì cả người rời rạc. Hơn nữa lúc hai người ôm nhau nằm chung trong một cái chăn, đến sáng sớm còn muốn làm một chút chuyện khác nữa.
"Hôm nay là tiết [1] mấy đấy?" Dư Hạo rên rỉ nói.
[1]. "Tiết" ở đây là chỉ ngày trong ngày lễ, tiết khí các thứ thì phải
"Tiết ba bốn gì đó." Chu Thăng hôn môi Dư Hạo, nói, "Còn có chuyện gì à?"
Dư Hạo nói: "Cho em nghỉ ngơi một lát đi... lần này hơi quá mức."
"Đi." Chu Thăng cười nói, "Anh tắm rửa một cái xong đi chạy bộ."
Chu Thăng huýt sáo đi tắm rửa, Dư Hạo ngồi như một đứa trẻ, liếc mắt nhìn Chu Thăng đi ra, Chu Thăng lật áo phông lên, tự nhìn tự hỏi: "Đi thuê nhà bên ngoài có cảm giác sao?"
Dư Hạo đáp: "Hạnh phúc có chút không thật." Nói xong ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu Thăng mỉm cười, ngồi xuống đi tất, nói: "Nơi này cũng chưa phải nhà thật, sau khi tốt nghiệp lại đi mua nhà đi, hôm qua nếu không phải anh hai nói thì anh đã thật sự mua đứt nhà này rồi."
Dư Hạo nói: "Hai chúng ta ở cùng một chỗ, đó chính là nhà."
Chu Thăng đi giày xong, đối diện hôn Dư Hạo.
"Nói là nói như vậy." Chu Thăng đáp, "Anh vẫn muốn em có thể vô tư không sầu muộn... Đi thôi." Nói xong liền đóng cửa lại, đi đến trường.
Dư Hạo ngồi ngây ra, có chút không biết nên nói gì cho hay.
Phó Lập Quần vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Dư Hạo ngồi trong nhà ăn để ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành rồi đọc sách, rồi lại gửi tin nhắn cho Chu Thăng, nội dung trong đó tràn ngập biểu tượng cảm xúc yêu đến rồi lại yêu đi, Phó Lập Quần với hình tượng xác sống "A ——" một tiếng.
"Ngủ một mình, buổi tối thực sự lạnh lẽo quá đi."
"Vài ngày nữa chị dâu đến đây rồi, cố gắng kiên trì thêm, ăn sáng đi."
Phó Lập Quần xem sách của Dư Hạo: "Sáng nay không có tiết à?"
"Bắt đầu từ hôm nay," Dư Hạo còn nghiêm túc nói, "Tôi sẽ nhất định chăm chỉ học tập!"
Phó Lập Quần: "..."
Dư Hạo cảm thấy được rằng mối quan hệ của mình cùng với Chu Thăng dường như đã chuyển sang giai đoạn mới cùng với căn nhà thuê này, nếu nói trước kia là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thì hiện tại lại đang bước vào cuộc sống tân hôn. Mà lần thuê nhà này, vốn là Dư Hạo cũng không quá mức kiên trì, y cảm thấy phòng kí túc vẫn có thể ở.
Nhưng hành động dù có thế nào cũng phải ra ngoài thuê nhà của Chu Thăng, khiến cho y cảm giác được Chu Thăng đang cố gắng, mong muốn có thể chung sống cùng với y trong suốt cả quãng đời còn lại.
Nói ra cũng kỳ quái, khi chuyển sang nhà mới, Dư Hạo cùng với Chu Thăng cũng ít cãi nhau hơn, mỗi ngày vẫn đi học như cũ, ăn cơm như cũ, về nhà thì lại thân mật ngồi cùng với nhau, cùng nhau đọc sách, hoặc là Chu Thăng xem kịch, chơi game, Dư Hạo ngồi làm bài, không hiểu thì quay sang hỏi Chu Thăng.
Dường như dục vọng vừa được giải tỏa, vẻ khó chịu buồn bực của Chu Thăng cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu, động tác mà Chu Thăng làm nhiều nhất vào mỗi ngày chính là bất khuất kiên cường nhào đến trêu chọc Dư Hạo, đòi được hôn, đòi làm chuyện không chính đáng, thậm chí lúc đầu buổi trưa khi về nhà cũng muốn làm một lần, buổi sáng chào cờ lên không nhịn được thì cũng phải một lần, buổi tối lại muốn làm tiếp. Dư Hạo thật sự không chịu nổi, đành phải định ra hiệp ước tam chương với hắn, mỗi ngày chỉ được một lần, không được hơn.
Khi đi học, Phó Lập Quần cũng cố gắng hết sức để gọi Cho Lý Dương Minh, mà thái độ của Chu Thăng đối với cậu cũng có sự chuyển biến tốt đẹp, dù sao thì hắn cũng được tùy theo ý mình cả ngày rồi, nên cả tính tình cả người cũng lập tức trở nên tốt hơn hẳn.
Dư Hạo thường xuyên cảm thấy lộ tuyến phát triển tính tình của cái người này là kiểu: lúc bọn họ không ở bên nhau thì Chu Thăng sẽ vô cùng nóng nảy —— sau một đoạn thời gian ngọt ngào ở bên nhau —— lại bởi vì phải ép buộc đè nén dục vọng nên lại bắt đầu nóng nảy —— cho đến bây giờ, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ thanh niên chính trực thân thiện.
Hôm nay Dư Hạo đang ngồi trên lớp học của Trần Diệp Khải, đột nhiên trên lớp vang lên một trận xì xào nói chuyện, âm thanh ong ong không dứt, Trần Diệp Khải dừng bài giảng lại, nhíu mày, cả lớp lại im lặng.
Lớp của Trần Diệp Khải cho phép bạn được ngủ, được tự học, được nghịch điện thoại hoặc làm một chuyện gì khác, chỉ cần bạn có thể trả lời được các câu hỏi khi hỏi đến là được, nhưng tuyệt đối không được phép làm nhiễu loạn trật tự lớp học, ảnh hưởng đến người khác nghe giảng. Dư Hạo học môn này rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng mệt mỏi cần ngủ bù, thì phần lớn thời gian đều nghe giảng rất chuyên chú, sự rối loạn quy mô nhỏ ngày hôm nay dường như không hẹn mà đến, khiến y cứ cảm thấy hết sức kỳ quái.
Trường học xảy ra chuyện gì sao? Dư Hạo nhìn nhóm chat lớp, không có tin tức gì, vẫn im ắng.
Chu Thăng mồ hôi nhễ nhại, khom người chui vào lớp từ cửa sau, ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo.
Dư Hạo nhìn Chu Thăng, Chu Thăng mở di động lên cho Dư Hạo xem.
Dư Hạo: "!!!"
Tin tức nổi lên! Không ít quan chức ở Dĩnh thị lần lượt ngã ngựa! Truyền thông internet, cổng thông tin địa phương, tất cả đều đang bị oanh tạc, Dư Hạo lập tức xoay người lấy di động mở trang công cộng lên, nhìn thấy chủ đề chống tham nhũng của Tiếu Ngọc Quân.
Những cái tên bị xử lý kỷ luật [2] này hầu như Dư Hạo đều không biết, sau khi tan học, mọi người trong căng tin đều bàn luận về chuyện này. Dư Hạo nói: "Bị lôi ra nhiều đến như vậy sao?"
[2] 双规 (Shuanggui) là một quy trình xử lý kỷ luật nội bộ do Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc - và các chi bộ cấp dưới - tiến hành đối với các thành viên của Đảng bị nghi ngờ "vi phạm kỷ luật", một cáo buộc thường đề cập đến tham nhũng nhưng đôi khi cũng có thể mang những ý nghĩa khác.
"Tổng cộng có bảy." Chu Thăng đáp, "Toàn bộ đều đã từng nghe nói qua, vẫn còn đang tiếp tục điều tra."
Dư Hạo không có nghe nói qua, nhưng trên đó không có Hoàng Bách Quang, nên không có chuyện gì cả, Chu Thăng nói: "Có muốn gọi điện cho thằng nhóc kia một phát không, chúc mừng cậu ta chút?"
Dư Hạo trâm ngâm một lát, ở bên ngoài căng tin gọi điện cho Âu Khải Hàng.
Bên kia nhận máy, Chu Thăng đeo một bên tai nghe điện thoại, nói: "Chúc mừng nhé, kết quả như này ngay cả bọn anh cũng không dám nghĩ tới."
"Cảm ơn." Âu Khải Hàng nở nụ cười, đáp, "Không có các anh thì sẽ không có kết quả này."
Dư Hạo nói: "Khải Hàng, thật sự không dễ dàng."
"Dạ." Âu Khải Hàng đáp.
Nhất thời cảm xúc trong lòng Dư Hạo lên xuống, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Sau một lát im lặng, Âu Khải Hàng nói: "Em vừa mới tan học xong, đang chuẩn bị đến căng tin ăn."
"Học tập cho tốt vào." Dư Hạo đáo, "Không sao đâu."
Âu Khải Hàng nói: "Tranh thủ được sự cảm thông của chị Quân Quân, hẳn là em sẽ được phán hoãn thi hành án. Tay của thầy Trần có đỡ hơn chút nào không ạ?"
Dư Hạo nở nụ cười, nói: "Em lo lắng cho anh ấy thì sao không tự mình gọi điện thoại hỏi thăm anh ấy đi?"
Âu Khải Hàng nói: "Em gọi thì anh ấy không nhấc máy, anh Đình thay em hỏi anh ấy, anh ấy nói là việc nhỏ thôi..." Khi đang nói chuyện, Trần Diệp Khải đi đến, nhìn thấy Dư Hạo cùng Chu Thăng đang gọi điện thoại, vì thế anh liền chỉ chỉ về phía căng tin, ý là ăn cơm cùng nhau không? Chu Thăng lại đưa cho anh một bên ống nghe điện thoại, Trần Diệp Khải nhận tai nghe với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"... Anh ấy bảo em học hành chăm chỉ." Âu Khải Hàng nói, "Đêm qua em còn nằm mơ thấy anh ấy."
"Dừng lại." Dư Hạo thấy Chu Thăng lại bày trò chơi xấu, lập tức chặn đứng câu chuyện của Âu Khải Hàng, tránh cho việc nói ra cái gì xấu hổ, "Tay của anh ấy đã hoàn toàn phục hồi rồi, không có vấn đề gì."
Trần Diệp Khải cười, đưa tai nghe điện thoại trả cho Chu Thăng, có chút bất đắc dĩ.
Chu Thăng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Trong mộng của em, anh ấy có phải tang thi không?"
"Em không biết." Âu Khải Hàng nói, "Có lẽ đi? Đã lâu rồi em không mơ thấy cảnh tận thế."
Chu Thăng nói: "Phát huy sức tưởng tượng đi, nếu cho em tự giải quyết giấc mộng này, em sẽ triệu hoán cái gì quay về? Ba của em sẽ không bao giờ rời bỏ em, có thể đánh bại được nghịch cảnh không?"
Dư Hạo ngẩn ra, Chu Thăng thì im lặng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Âu Khải Hàng.
"Có nhỉ?" Âu Khải Hàng có chút ngoài ý muốn, hỏi, "Tại sao lại hỏi như thế?"
"Đi thôi." Chu Thăng đáp, "Mang theo sức mạnh của ba em, tối nay đi ngủ sớm một chút."
Âu Khải Hàng lập tức nói: "Từ từ đã! Chu Thăng!"
Chu Thăng lại không thèm để ý mà cúp điện thoại, nhìn Dư Hạo cười cười, Dư Hạo hết sức kinh hãi.
"Em muốn giúp đứa nhỏ kia một tay sao?" Trần Diệp Khải nghe được cuộc đối thoại, Chu Thăng "ừ" một tiếng, đáp, "Dù sao thì cậu ta cũng đã biết rồi."
Ba người đi ăn cơm xong, Dư Hạo vẫn có chút không dám tin tưởng, nói: "Chu Thăng, thế mà anh lại đồng ý giúp em ấy?"
Chu Thăng nói: "Thực ra anh rất yêu thích cậu ta đấy, làm sao? Ghen tị? Chắc sẽ không ghen nhỉ."
Dư Hạo vội nói không không, y một chút cũng không ghen, nhưng quyết định này cả Chu Thăng lại khiến cho Dư Hạo hiểu Chu Thăng hơn một chút. Chu Thăng ngẫm lại, còn nói: "Cậu ta đã dạy em một điều."
Trần Diệp Khải nói: "Có liên quan đến chính nghĩa ư?"
"Không phải." Chu Thăng nói, "Là một ân huệ rất nhỏ."
Dư Hạo hoài nghi nhìn Chu Thăng, Chu Thăng trêu ghẹo chớp mắt vài cái với Dư Hạo, Dư hạo đầy đầu toàn chấm hỏi, Chu Thăng chỉ đành đáp: "Sao mà em là ngốc nghếch thế nhỉ? Thằng nhóc này chính là chất xúc tác của đôi ta đó nha."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nhớ lại, nếu không phải lúc trước Âu Khải Hàng theo đuổi y, có lẽ Chu Thăng vẫn còn muốn kéo dài thời gian thổ lộ với mình cho đến khi đánh bại được Medusa mới thôi. Lập tức y cũng không biết đánh giá như thế nào, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt đỏ bừng, Trần Diệp Khải không biết thanh máu của mình đã bị đánh rớt mất bao nhiêu máu nữa, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy gì cả.
"Hãy gọi cho anh nếu cần." Trần Diệp Khải nói.
Chu Thăng nói: "Anh không cần đến, có gọi cũng vô dụng."
Trần Diệp Khải nói: "Nếu em thật sự cần thì luôn luôn có biện pháp."
Chu Thăng: "Anh đây là muốn tự đi một mình đúng không?"
Trần Diệp Khải: "Thực sự không có, anh chỉ tự hỏi liệu có thể giúp gì được hay không, Chu Thăng, em học xấu theo Hoàng Đình rồi!"
Chu Thăng: "Cứng mồm, lòng dạ của anh em biết rõ cả rồi, em sẽ suy nghĩ biện pháp cho anh, Khải Khải đừng có gấp."
Trần Diệp Khải: "Chu Thăng, em phiền phức quá đấy, hơn nữa anh sẽ khấu trừ thời gian bình thường của Dư Hạo."
Dư Hạo: "................................."
Buổi chiều.
"Quan hệ của cậu với thầy Trần rất tốt đúng không?" Lý Dương Minh hỏi Dư Hạo.
Dư Hạo: "Không hề tốt."
Lý Dương Minh: "Nhưng vừa trưa nay thấy mọi người ngồi ăn cùng nhau, hôm nay tôi có lén chụp một tấm ảnh rồi in, cậu có thể giúp tôi nhờ anh ấy ký tên lên trên tấm ảnh này được không?"
Dư Hạo: "Tôi sẽ bị anh ấy trừ điểm mất, đừng có nghĩ đến trò này nữa."
Lý Dương Minh: "Vậy cho tôi hỏi thêm một vấn đề nữa, chuyện thầy ấy cùng với Chu Thăng đều theo đuổi cậu có phải sự thật không?"
Dư Hạo: "..."
Lý Dương Minh: "Có phải Chu Thăng đã đánh gãy tay thầy ấy không?"
Một tay Dư Hạo đỡ trán, hỏi: "Bên ngoài đều bàn tán như vậy à?"
Lý Dương Minh cười hì hì, Dư Hạo kiên nhẫn nói: "Cậu nghĩ nếu Chu Thăng đánh gãy tay thầy Trần thì hôm nay bọn tôi có thể ngồi ăn cơm cùng một bàn với nhau nữa sao?"
Lý Dương Minh: "Cái này cũng khó nói."
Dư Hạo phát hiện ra Lý Dương Minh thật sự rất có thiên phú trong việc tán gẫu, Lý Dương Minh lại nói: "Thầy Trần ưu tú như vậy, cậu thế mà chọn Chu Thăng, nhất định Chu Thăng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nhỉ."
Dư Hạo nhìn Lý Dương Minh, đây là lần đầu tiên có người đánh giá về Chu Thăng một cách gián tiếp như vậy, điều này khiến cho tâm tình của y tương đối phức tạp.
"Chu Thăng rất xuất sắc." Dư Hạo nghiêm túc nói, "Anh ấy chính là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Cậu vẫn chưa thấy thời điểm mà anh ấy tỏa sáng đâu. Tôi không muốn so sánh bọn họ với nhau, nhưng tôi rất ngưỡng mộ Chu Thăng. Cậu không phát hiện ra sao? Mỗi một người trở thành bạn bè của anh ấy, họ đều luôn khâm phục anh ấy từ tận đáy lòng, ai có thể làm được đến mức như vậy cơ chứ?"
Lý Dương Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất hung ác, chẳng qua lại nghe lời cậu, chỉ có cậu mới có thể thuyết phục cậu ta."
"Hơn nữa thầy Trần đâu có thích tôi." Dư Hạo nói, "Đừng có nghe mấy người trong lớp nói vớ nói vẩn."
Lý Dương Minh nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có thể hiểu được. Cậu không để ý tới ư, lúc thầy Trần vào lớp, thầy ấy luôn thoáng để ý xem cậu có trong lớp hay không, sau khi nhìn thấy cậu thì mới bắt đầu điểm danh."
"Anh ấy chỉ sợ tôi ngủ mất thôi." Dư Hạo nghĩ thầm chẳng qua là Trần Diệp Khải lo lắng sẽ xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn thôi, nhưng nghĩ đến thế, hình như Trần Diệp Khải vẫn rất quan tâm đến bọn họ.
Sau khi màn đêm buông xuống, Chu Thăng cùng Dư Hạo ngẩng đầu lên ở trong giấc mơ, nhìn vòng Kim Ô.
"Gọi anh ấy đến không?" Chu Thăng nói.
Dư Hạo đáp: "Gọi anh ấy đến thế nào được? Anh ấy đâu có đưa Đồ Đằng cho bất kỳ ai trong chúng ta. Anh ấy không thể đến đây được."
Hôm nay Chu Thăng mặc áo giáp, hỏi một đằng đáp một nẻo, nghĩ một lúc, nói: "Anh đã cướp mất đồ vật của anh ấy, dù sao cũng phải nghĩ cách mai mối chứ nhỉ, phải không?"
Dư Hạo: "Anh cướp mất cái gì của anh ấy?"
"Em đó." Chu Thăng nở nụ cười.
Bỗng nhiên Dư Hạo hiểu được: "Tại sao cứ nhắc đến chuyện này nhỉ, đã nói là không rồi! Không có mà! Ngay cả anh cũng nói như thế, em sẽ tức giận đấy. Đừng nói là không, cho dù có là như vậy thì đây cũng là lựa chọn của chính bản thân em."
Chu Thăng vội nói: "Rồi rồi rồi, đừng tức giận nữa, anh sai rồi, không bao giờ... nói thế nữa."
Dư Hạo nhíu mày nhìn hắn, Chu Thăng lại ra hiệu bảo y nhìn vòng Kim Ô, nói: "Khải Khải mơ thấy em."
Khung cảnh rừng mưa nhiệt đới xanh um tươi tốt hiện lên ở giữa vòng Kim Ô, Dư Hạo đưa mắt nhìn, Chu Thăng lại dắt tay y, nói: "Đi thôi."
Dư Hạo: "Chờ..."
Chu Thăng nắm tay Dư Hạo, hai người vượt qua vòng Kim Ô, rơi xuống từ mặt trời trong giấc mộng của Trần Diệp Khải, Dư Hạo theo bản năng ôm chặt lấy Chu Thăng, Chu Thăng huýt sáo một tiếng, Cân Đẩu Vân bay tới, hắn khiêng theo gậy Như Ý cùng Dư Hạo bay lên trên đỉnh của Chichen Itza.
Trần Diệp Khải có chút cô đơn ngồi trên vương tọa, giương mắt nhìn về phía không trung, cầm trong tay một khẩu súng lục bằng bạc, tiện tay bắn một phát. Cân Đẩu Vân bay đến rồi dừng lại, Trần Diệp Khải mặc trên người trang phục tù trưởng, nói: "Anh biết đêm nay hai đứa sẽ đến mà."
Chu Thăng xuống khỏi Cân Đẩu Vân, Dư Hạo thì đi đến phía trên cùng của Chichen Itza, từ sau khi rời khỏi giấc mộng này y vẫn còn chưa có cơ hội nhìn kỹ thế giới nội tâm của Trần Diệp Khải, bên cạnh sân trời trên đỉnh kim tự tháp có một căn phòng mở, cách sắp xếp bố trí y hệt căn nhà anh ở cùng với Long Sinh.
Một lần khi bước chân vào "Kiếp sau" ở trong giếng, cảm giác duy nhất Dư Hạo cảm nhận được khi đó chính là ấm áp, y hiểu rõ đó chính là trí nhớ chung của cả Long Sinh và Trần Diệp Khải. Nhưng mà mãi cho đến khi chính mình bắt đầu đi ra ngoài thuê nhà cùng với Chu Thăng, Dư Hạo mới hoàn toàn hiểu rõ được, thế nào là ý nghĩa thực sự của một ngôi nhà.
Đó là lời thề nguyện cùng lời hứa hẹn ở bên nhau cho đến khi già đi, cầm tay nhau đi đến hết cuộc đời.
Bàn ăn chỉ là bàn ăn, phòng ăn cũng chỉ là nơi ăn uống, sofa cùng máy chơi game, TV, giường ngủ, trang trí, tất cả những thứ đó, nhìn như bình bình thường thường, chẳng có gì khác biệt so với hàng nghìn căn nhà một phòng ngủ một phòng khách hay là căn hai phòng ngủ hai phòng khách, nhưng một khi nó trở thành "nhà" thì dường như có một kết giới ma pháp kỳ diệu đã khiến cho sức sống sinh sôi nảy nở mạnh mẽ ở trong mê hồn trận này.
Dư Họa ngồi xuống ghế bàn ở trong phòng mở, tự pha cho mình một tách cà phê, sững sờ nhìn về phía phương xa, ngồi ở chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy giáo đường nhỏ ở trên ngọn núi xanh thẫm.
"Ngay cả khi nằm mơ mà anh cũng có vẻ buồn chán nhỉ." Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải đứng dậy nói: "Vốn dĩ cuộc sống cũng rất nhàm chán, không có được tinh thần phấn chấn mạnh mẽ như hai đứa. Tề Thiên đại thánh, đêm nay định lôi kéo huynh đệ đi ra ngoài tìm trò vui sao?"
Chu Thăng nói: "Cho dù là đi tìm trò vui thật, nhưng đột nhiên nhớ ra là phần ký ức của anh vẫn còn chưa được xóa đấy."
"Đừng thế chứ." Trần Diệp Khải nói, "Không thể giơ cao đánh khẽ sao?"
Dư Hạo: "..."
"Chỉ đùa chút thôi." Chu Thăng nói, "Căng thẳng như vậy làm gì?"
"Trí nhớ của đứa nhỏ kia thì em phải xóa sạch sẽ." Trần Diệp Khải nói, "Nhỡ đâu bị nói ra mất, đây không phải trò đùa đâu."
"Em tự có chừng mực." Chu Thăng không chút để ý nói, "Còn nhớ vụ của cô Lương lần trước không?"
Trần Diệp Khải nói: "Nhớ, nhưng không chắc Âu Khải Hàng sẽ lại mơ thấy anh."
"Thử thí nghiệm lại xem?" Chu Thăng thuận miệng nói.
Dư Hạo tò mò nhìn hai người, lần tiến vào trong tiềm thức của Lương Kim Mẫn trước kia đã chứng minh rằng Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng đã phát hiện ra được quy luật nào đó của vòng Kim Ô, nhưng cả hai người đều chưa bao giờ nói qua cho y biết. Trong tương lai, muốn tìm ra được lời giải về bí mật của vòng Kim Ô, rất có thể Trần Diệp Khải sẽ là một sự trợ giúp vô cùng có ích.
Dư Hạo không hé răng, nhìn thao tác của hai người họ.
"Em vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có em có thể điều khiển nó, về sau Dư Hạo cũng đạt được sự tán thành của nó, nói không chừng... uh."
"Từ quỹ đạo phát triển của nền văn minh nước Thục thời cổ đại thì có thể đoán được, có hai Tế Ti sử dụng vòng Kim Ô, điều này chắc là không sai. Nhưng trong quá trình sử dụng vòng Kim Ô, liệu rằng sức mạnh của người tham dự có thể bị mượn dùng hay không, điều này vẫn chưa thể đào móc ra, dù sao thì em cũng đã xem qua trận cùng động tác hiến tế rồi..."
Trần Diệp Khải đi về phía sân trời trên đỉnh Kim tự tháp, nói: "Nhưng anh cùng với cậu bé kia không quen nhau, không giống như với cô Lương, chúng ta không có 'tín vật' quan trọng nhất."
"Có một khối rubik." Chu Thăng nói, "Là do cậu ta cho Dư Hạo."
"Cái này không có tác dụng." Trần Diệp Khải nói, "Dư Hạo có thể nhờ cậy vào 'tín vật' để đi vào, anh thì không thể, chẳng qua nếu em ấy thích Dư Hạo, có lẽ ngay từ ban đầu Dư Hạo đã đạt được tư cách tiến vào trong giấc mộng đó."
Dư Hạo nói: "Bọn em muốn đi vào một lần. Chờ đã, anh nói đến 'tín vật', nghĩa là sao?"
"Nó tương đương với Đồ Đằng mà em đưa cho Chu Thăng." Trần Diệp Khải nói, "Đạt được tư cách đi xuyên qua giấc mơ của nhau, 'tín vật' chính là mối liên hệ trong linh hồn, đương nhiên là có rất ít trường hợp có thể làm được giống như hai đứa. Khi anh đi theo cô Lương để học tập, đã nhận được một bản ghi chép cá nhân của cô ấy, trừ nội dung khảo sát học thuật ra thì còn có một ít kỷ niệm thời thiếu nữ của cô ấy nữa..."
Dư Hạo nói: "Một sự cộng hưởng yếu ớt đến từ linh hồn."
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Điều này cũng đại diện cho việc 'tôi mở rộng nội tâm của tôi cho cậu', là một kiểu gửi gắm linh hồn, anh đã triệu hồi bản bút ký ra ở trong mộng của mình, rồi đưa Chu Thăng tiến vào trong tiềm thức của cô Lương, nhưng Âu Khải Hàng thì... Ừm, rất khó xử lý, chỉ vừa mới gặp một lần."
Chu Thăng nói với Dư Hạo: "Bà xã à, em nhìn xem, Khải Khải quả thật là một tập hợp các loại phân tích, anh luôn nghĩ rằng nên cho anh ấy vòng Kim Ô mới đúng, có khi còn có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa."
Khi Dư Hạo đang định bình luận gì đó, Trần Diệp Khải lại liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái, đáp: "Nó lựa chọn em nhất định có nguyên nhân của nó."
Vấn đề tiếp theo cứ thế trở thành, làm sao để đưa Trần Diệp Khải tiến vào trong giấc mộng của Âu Khải Hàng. Đây có lẽ không phải điều quan trọng, nhưng Dư Hạo nhận thấy được thông qua phân tích của Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng, tự hỏi, rất có thể những điều bí ẩn về vòng Kim Ô đều sẽ dần được giải đáp.
"Hừm..."
"Uh."
Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng đều tự suy nghĩ, Dư Hạo nói: "Lại đây uống cà phê đi." Hai người liền đi đến ngồi ở hai bên sườn của bàn ăn, lặng lẽ không lên tiếng nhìn Dư Hạo lấy cà phê ra.
"Hay là hai đứa cứ đi trước đi." Trần Diệp Khải nói, "Anh sẽ suy nghĩ lại."
"Từ từ." Chu Thăng nhận cà phê Dư Hạo đưa tới, dường như nghĩ đến cái gì đó, "Âu Khải Hàng nhờ Hoàng Đình đưa cho chúng ta cái gì? Một cái ấn!"
Trần Diệp Khải lập tức đứng bật dậy, bước nhanh đến phía trước sân trời, Dư Hạo nói: "Có ích không? Điều này có nghĩa em ấy đem Đồ Đằng..."
Ngay sau đó, Trần Diệp Khải đứng ở bên cạnh sân trời làm ra một động tác kỳ quái.
Giữa tay anh trôi nổi một con dấu bằng gỗ sáng loáng. Ngay sau đó, con dấu hóa thành một điểm sáng lập lòe rồi kéo dài ra, Trần Diệp Khải vòng hai tay trước ngực, làm giống khi đồng nhân hiến tế Tam Tinh Đôi, dễ dàng tạo thành tư thế nắm ngà voi.
Tiếp sau đó, ở ngay giữa tay anh, vô số điểm sáng bay vụt thẳng về phía mặt trời chói chang trên bầu trời! Một kết nối kỳ lạ đã được thành lập!
"Thuê người dọn nhà làm cái gì?" Dư Hạo nói, "Tôi sẽ tự làm!"
"Mày ngồi im một chỗ được không?" Chu Thăng nói, "Đừng có chạy tới chạy lui như thế, nhìn đã thấy mệt rồi, có cần phải kích động như vậy không hả?"
Bàn phòng ăn được trải một lớp khăn trải bàn ca rô, tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ có một thùng bia cùng vài lon coca Phó Lập Quần mới mua. Dư Hạo lại đi dọn xoong nồi chậu rửa, trong nháy mắt tâm tình lại tốt hẳn lên, tâm tình gần tốt bằng hôm Chu Thăng tỏ tình với y.
Chu Thăng nói: "Vốn dĩ anh định mua lại nhà này, nhưng anh hai lại bảo anh đừng mua."
"Thuyết phục không tồi đấy." Dư Hạo có chút kinh hãi, "Anh bị điên à!"
Chu Thăng nói: "Giá nhà ở Dĩnh thị đã tăng, tuy rằng chỗ này ở trấn trên, nhưng bên dưới cũng thông thuận với tàu điện ngầm, là một nơi tốt đấy chứ, không phải lo lắng gì về việc không ai thuê hay không bán đi được. Có thể ở tầm 2 đến 3 năm gì đó trước khi bán lại nó, nói không chừng đến lúc đó giá nhà còn tăng thêm 20% ấy chứ."
Dư Hạo đột nhiên cũng nghĩ đến, có đôi khi thì tầm nhìn của y không thể nào so được với Chu Thăng.
Phó Lập Quần nói: "Nếu có tiền bên người thì tự khắc an toàn thôi, mày cũng đâu có thiếu cái này."
Chu Thăng: "Mày là chó Husky đấy à! Lại đây ngồi nhanh! Đừng có đi kéo mở ngăn kéo khắp nơi thế chứ!"
Chu Thăng mỉm cười nhìn Dư Hạo, Dư Hạo biết rằng Chu Thăng không nói lời nào, nhưng trong lòng hắn nhất định đang rất vui vẻ, hắn đứng dậy đi đến cạnh lò sưởi ngồi xuống cùng nhau, lại đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Vẻ mặt Phó Lập Quần đầy nhàm chán, ở cùng một chỗ với hai người này sẽ chỉ khiến hắn nhanh mất máu hơn thôi.
"Chị dâu?" Chu Thăng lại hỏi.
"Cuối tuần sẽ đến đây." Phó Lập Quần thấy Sầm San trả lời tin nhắn, hơi dễ chịu một chút, nói, "Đến lúc đấy thì chúng ta nấu cơm ăn cùng nhau ha."
Chuông cửa vang lên, giao đồ ăn đến rồi, Dư Hạo đắm chìm trong niềm vui sướng cực lớn, nên đã ôm lấy anh trai giao hàng, hét lên: "Xin chào nha! Cảm ơn nhiều ạ!"
Anh trai giao hàng: "???"
Chu Thăng: "..."
"Hay là chúng ta mời Dương Minh huynh đến đây ở đi?" Sau khi ăn xong, Chu Thăng cảm thấy hài lòng thỏa ý nói, "Có vẻ cả hai người đều rất thích người ta, anh hai sẽ tủi thân chứ?"
"Tao đéo nhé!" Lập tức Phó Lập Quần phát điên nói, hiển nhiên cho thấy hắn đã thảo luận qua vấn đề này với Chu Thăng rồi.
Dư Hạo: "Đừng có nói nữa, em sai rồi!"
"Vai kẻ xấu thì cứ để anh làm là được rồi, mọi người đều rất lương thiện mà." Chu Thăng dập điếu thuốc, thu dọn rác vứt đi, đứng dậy mang xuống lầu vứt, đi ba bước thì mất hai bước đi lên, nói, "Đi tắm đi, mùa đông đến rồi, ngủ đông thôi!"
Dư Hạo cảm thấy dường như cuộc sống của mình lại bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới, từ việc chuyển đến phòng ngủ của Chu Thăng và Phó Lập Quần, rồi đến lúc hai người xác định quan hệ với nhau, cho đến tận bây giờ khi chuyển đến nhà mới, tuy rằng chỉ là nhà cho thuê, nhưng nó lại càng ngày càng khiến y có cảm giác như đang ở nhà.
Bọn họ sẽ không cần phải đến ý đến thế giới bên ngoài nữa, chỉ cần đóng cửa lại, ban đêm ở trong phòng, có thể làm bất cứ điều gì mà họ muốn. Chu Thăng tắm rửa xong đi ra, lau lau nước trên người rồi nằm thẳng xuống giường, hắn sẽ kéo Dư Hạo ôm vào trong lồng ngực xoa xoa một cách thân thiết, không cần kiêng nể gì mà hôn môi cùng làm tình.
Ở trên chiếc giường lớn này, sau khi kết thúc, bọn họ có thể thoải mái ôm nhau ngủ cả một đêm, ban đêm mọi âm thanh trong núi đều yên tĩnh, hơi ấm thân thể của cả hai khiến cho mùa đông năm nay không còn lạnh giá nữa. Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào lúc sáng sớm, Dư Hạo tỉnh lại và thấy Chu Thăng đang ôm y vào trong lòng, nghiêm túc nhìn y.
Dư hạo phát hiện ra rằng đi thuê nhà bên ngoài thực sự rất khó rời được giường, không giống như lúc còn ở trong kí túc xá, ban đêm dai dẳng hơn, ban ngày tỉnh dậy thì cả người rời rạc. Hơn nữa lúc hai người ôm nhau nằm chung trong một cái chăn, đến sáng sớm còn muốn làm một chút chuyện khác nữa.
"Hôm nay là tiết [1] mấy đấy?" Dư Hạo rên rỉ nói.
[1]. "Tiết" ở đây là chỉ ngày trong ngày lễ, tiết khí các thứ thì phải
"Tiết ba bốn gì đó." Chu Thăng hôn môi Dư Hạo, nói, "Còn có chuyện gì à?"
Dư Hạo nói: "Cho em nghỉ ngơi một lát đi... lần này hơi quá mức."
"Đi." Chu Thăng cười nói, "Anh tắm rửa một cái xong đi chạy bộ."
Chu Thăng huýt sáo đi tắm rửa, Dư Hạo ngồi như một đứa trẻ, liếc mắt nhìn Chu Thăng đi ra, Chu Thăng lật áo phông lên, tự nhìn tự hỏi: "Đi thuê nhà bên ngoài có cảm giác sao?"
Dư Hạo đáp: "Hạnh phúc có chút không thật." Nói xong ngẩng đầu nhìn hắn.
Chu Thăng mỉm cười, ngồi xuống đi tất, nói: "Nơi này cũng chưa phải nhà thật, sau khi tốt nghiệp lại đi mua nhà đi, hôm qua nếu không phải anh hai nói thì anh đã thật sự mua đứt nhà này rồi."
Dư Hạo nói: "Hai chúng ta ở cùng một chỗ, đó chính là nhà."
Chu Thăng đi giày xong, đối diện hôn Dư Hạo.
"Nói là nói như vậy." Chu Thăng đáp, "Anh vẫn muốn em có thể vô tư không sầu muộn... Đi thôi." Nói xong liền đóng cửa lại, đi đến trường.
Dư Hạo ngồi ngây ra, có chút không biết nên nói gì cho hay.
Phó Lập Quần vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Dư Hạo ngồi trong nhà ăn để ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành rồi đọc sách, rồi lại gửi tin nhắn cho Chu Thăng, nội dung trong đó tràn ngập biểu tượng cảm xúc yêu đến rồi lại yêu đi, Phó Lập Quần với hình tượng xác sống "A ——" một tiếng.
"Ngủ một mình, buổi tối thực sự lạnh lẽo quá đi."
"Vài ngày nữa chị dâu đến đây rồi, cố gắng kiên trì thêm, ăn sáng đi."
Phó Lập Quần xem sách của Dư Hạo: "Sáng nay không có tiết à?"
"Bắt đầu từ hôm nay," Dư Hạo còn nghiêm túc nói, "Tôi sẽ nhất định chăm chỉ học tập!"
Phó Lập Quần: "..."
Dư Hạo cảm thấy được rằng mối quan hệ của mình cùng với Chu Thăng dường như đã chuyển sang giai đoạn mới cùng với căn nhà thuê này, nếu nói trước kia là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt thì hiện tại lại đang bước vào cuộc sống tân hôn. Mà lần thuê nhà này, vốn là Dư Hạo cũng không quá mức kiên trì, y cảm thấy phòng kí túc vẫn có thể ở.
Nhưng hành động dù có thế nào cũng phải ra ngoài thuê nhà của Chu Thăng, khiến cho y cảm giác được Chu Thăng đang cố gắng, mong muốn có thể chung sống cùng với y trong suốt cả quãng đời còn lại.
Nói ra cũng kỳ quái, khi chuyển sang nhà mới, Dư Hạo cùng với Chu Thăng cũng ít cãi nhau hơn, mỗi ngày vẫn đi học như cũ, ăn cơm như cũ, về nhà thì lại thân mật ngồi cùng với nhau, cùng nhau đọc sách, hoặc là Chu Thăng xem kịch, chơi game, Dư Hạo ngồi làm bài, không hiểu thì quay sang hỏi Chu Thăng.
Dường như dục vọng vừa được giải tỏa, vẻ khó chịu buồn bực của Chu Thăng cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu, động tác mà Chu Thăng làm nhiều nhất vào mỗi ngày chính là bất khuất kiên cường nhào đến trêu chọc Dư Hạo, đòi được hôn, đòi làm chuyện không chính đáng, thậm chí lúc đầu buổi trưa khi về nhà cũng muốn làm một lần, buổi sáng chào cờ lên không nhịn được thì cũng phải một lần, buổi tối lại muốn làm tiếp. Dư Hạo thật sự không chịu nổi, đành phải định ra hiệp ước tam chương với hắn, mỗi ngày chỉ được một lần, không được hơn.
Khi đi học, Phó Lập Quần cũng cố gắng hết sức để gọi Cho Lý Dương Minh, mà thái độ của Chu Thăng đối với cậu cũng có sự chuyển biến tốt đẹp, dù sao thì hắn cũng được tùy theo ý mình cả ngày rồi, nên cả tính tình cả người cũng lập tức trở nên tốt hơn hẳn.
Dư Hạo thường xuyên cảm thấy lộ tuyến phát triển tính tình của cái người này là kiểu: lúc bọn họ không ở bên nhau thì Chu Thăng sẽ vô cùng nóng nảy —— sau một đoạn thời gian ngọt ngào ở bên nhau —— lại bởi vì phải ép buộc đè nén dục vọng nên lại bắt đầu nóng nảy —— cho đến bây giờ, cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ thanh niên chính trực thân thiện.
Hôm nay Dư Hạo đang ngồi trên lớp học của Trần Diệp Khải, đột nhiên trên lớp vang lên một trận xì xào nói chuyện, âm thanh ong ong không dứt, Trần Diệp Khải dừng bài giảng lại, nhíu mày, cả lớp lại im lặng.
Lớp của Trần Diệp Khải cho phép bạn được ngủ, được tự học, được nghịch điện thoại hoặc làm một chuyện gì khác, chỉ cần bạn có thể trả lời được các câu hỏi khi hỏi đến là được, nhưng tuyệt đối không được phép làm nhiễu loạn trật tự lớp học, ảnh hưởng đến người khác nghe giảng. Dư Hạo học môn này rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng mệt mỏi cần ngủ bù, thì phần lớn thời gian đều nghe giảng rất chuyên chú, sự rối loạn quy mô nhỏ ngày hôm nay dường như không hẹn mà đến, khiến y cứ cảm thấy hết sức kỳ quái.
Trường học xảy ra chuyện gì sao? Dư Hạo nhìn nhóm chat lớp, không có tin tức gì, vẫn im ắng.
Chu Thăng mồ hôi nhễ nhại, khom người chui vào lớp từ cửa sau, ngồi xuống bên cạnh Dư Hạo.
Dư Hạo nhìn Chu Thăng, Chu Thăng mở di động lên cho Dư Hạo xem.
Dư Hạo: "!!!"
Tin tức nổi lên! Không ít quan chức ở Dĩnh thị lần lượt ngã ngựa! Truyền thông internet, cổng thông tin địa phương, tất cả đều đang bị oanh tạc, Dư Hạo lập tức xoay người lấy di động mở trang công cộng lên, nhìn thấy chủ đề chống tham nhũng của Tiếu Ngọc Quân.
Những cái tên bị xử lý kỷ luật [2] này hầu như Dư Hạo đều không biết, sau khi tan học, mọi người trong căng tin đều bàn luận về chuyện này. Dư Hạo nói: "Bị lôi ra nhiều đến như vậy sao?"
[2] 双规 (Shuanggui) là một quy trình xử lý kỷ luật nội bộ do Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc - và các chi bộ cấp dưới - tiến hành đối với các thành viên của Đảng bị nghi ngờ "vi phạm kỷ luật", một cáo buộc thường đề cập đến tham nhũng nhưng đôi khi cũng có thể mang những ý nghĩa khác.
"Tổng cộng có bảy." Chu Thăng đáp, "Toàn bộ đều đã từng nghe nói qua, vẫn còn đang tiếp tục điều tra."
Dư Hạo không có nghe nói qua, nhưng trên đó không có Hoàng Bách Quang, nên không có chuyện gì cả, Chu Thăng nói: "Có muốn gọi điện cho thằng nhóc kia một phát không, chúc mừng cậu ta chút?"
Dư Hạo trâm ngâm một lát, ở bên ngoài căng tin gọi điện cho Âu Khải Hàng.
Bên kia nhận máy, Chu Thăng đeo một bên tai nghe điện thoại, nói: "Chúc mừng nhé, kết quả như này ngay cả bọn anh cũng không dám nghĩ tới."
"Cảm ơn." Âu Khải Hàng nở nụ cười, đáp, "Không có các anh thì sẽ không có kết quả này."
Dư Hạo nói: "Khải Hàng, thật sự không dễ dàng."
"Dạ." Âu Khải Hàng đáp.
Nhất thời cảm xúc trong lòng Dư Hạo lên xuống, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Sau một lát im lặng, Âu Khải Hàng nói: "Em vừa mới tan học xong, đang chuẩn bị đến căng tin ăn."
"Học tập cho tốt vào." Dư Hạo đáo, "Không sao đâu."
Âu Khải Hàng nói: "Tranh thủ được sự cảm thông của chị Quân Quân, hẳn là em sẽ được phán hoãn thi hành án. Tay của thầy Trần có đỡ hơn chút nào không ạ?"
Dư Hạo nở nụ cười, nói: "Em lo lắng cho anh ấy thì sao không tự mình gọi điện thoại hỏi thăm anh ấy đi?"
Âu Khải Hàng nói: "Em gọi thì anh ấy không nhấc máy, anh Đình thay em hỏi anh ấy, anh ấy nói là việc nhỏ thôi..." Khi đang nói chuyện, Trần Diệp Khải đi đến, nhìn thấy Dư Hạo cùng Chu Thăng đang gọi điện thoại, vì thế anh liền chỉ chỉ về phía căng tin, ý là ăn cơm cùng nhau không? Chu Thăng lại đưa cho anh một bên ống nghe điện thoại, Trần Diệp Khải nhận tai nghe với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"... Anh ấy bảo em học hành chăm chỉ." Âu Khải Hàng nói, "Đêm qua em còn nằm mơ thấy anh ấy."
"Dừng lại." Dư Hạo thấy Chu Thăng lại bày trò chơi xấu, lập tức chặn đứng câu chuyện của Âu Khải Hàng, tránh cho việc nói ra cái gì xấu hổ, "Tay của anh ấy đã hoàn toàn phục hồi rồi, không có vấn đề gì."
Trần Diệp Khải cười, đưa tai nghe điện thoại trả cho Chu Thăng, có chút bất đắc dĩ.
Chu Thăng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Trong mộng của em, anh ấy có phải tang thi không?"
"Em không biết." Âu Khải Hàng nói, "Có lẽ đi? Đã lâu rồi em không mơ thấy cảnh tận thế."
Chu Thăng nói: "Phát huy sức tưởng tượng đi, nếu cho em tự giải quyết giấc mộng này, em sẽ triệu hoán cái gì quay về? Ba của em sẽ không bao giờ rời bỏ em, có thể đánh bại được nghịch cảnh không?"
Dư Hạo ngẩn ra, Chu Thăng thì im lặng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Âu Khải Hàng.
"Có nhỉ?" Âu Khải Hàng có chút ngoài ý muốn, hỏi, "Tại sao lại hỏi như thế?"
"Đi thôi." Chu Thăng đáp, "Mang theo sức mạnh của ba em, tối nay đi ngủ sớm một chút."
Âu Khải Hàng lập tức nói: "Từ từ đã! Chu Thăng!"
Chu Thăng lại không thèm để ý mà cúp điện thoại, nhìn Dư Hạo cười cười, Dư Hạo hết sức kinh hãi.
"Em muốn giúp đứa nhỏ kia một tay sao?" Trần Diệp Khải nghe được cuộc đối thoại, Chu Thăng "ừ" một tiếng, đáp, "Dù sao thì cậu ta cũng đã biết rồi."
Ba người đi ăn cơm xong, Dư Hạo vẫn có chút không dám tin tưởng, nói: "Chu Thăng, thế mà anh lại đồng ý giúp em ấy?"
Chu Thăng nói: "Thực ra anh rất yêu thích cậu ta đấy, làm sao? Ghen tị? Chắc sẽ không ghen nhỉ."
Dư Hạo vội nói không không, y một chút cũng không ghen, nhưng quyết định này cả Chu Thăng lại khiến cho Dư Hạo hiểu Chu Thăng hơn một chút. Chu Thăng ngẫm lại, còn nói: "Cậu ta đã dạy em một điều."
Trần Diệp Khải nói: "Có liên quan đến chính nghĩa ư?"
"Không phải." Chu Thăng nói, "Là một ân huệ rất nhỏ."
Dư Hạo hoài nghi nhìn Chu Thăng, Chu Thăng trêu ghẹo chớp mắt vài cái với Dư Hạo, Dư hạo đầy đầu toàn chấm hỏi, Chu Thăng chỉ đành đáp: "Sao mà em là ngốc nghếch thế nhỉ? Thằng nhóc này chính là chất xúc tác của đôi ta đó nha."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nhớ lại, nếu không phải lúc trước Âu Khải Hàng theo đuổi y, có lẽ Chu Thăng vẫn còn muốn kéo dài thời gian thổ lộ với mình cho đến khi đánh bại được Medusa mới thôi. Lập tức y cũng không biết đánh giá như thế nào, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm với vẻ mặt đỏ bừng, Trần Diệp Khải không biết thanh máu của mình đã bị đánh rớt mất bao nhiêu máu nữa, chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy gì cả.
"Hãy gọi cho anh nếu cần." Trần Diệp Khải nói.
Chu Thăng nói: "Anh không cần đến, có gọi cũng vô dụng."
Trần Diệp Khải nói: "Nếu em thật sự cần thì luôn luôn có biện pháp."
Chu Thăng: "Anh đây là muốn tự đi một mình đúng không?"
Trần Diệp Khải: "Thực sự không có, anh chỉ tự hỏi liệu có thể giúp gì được hay không, Chu Thăng, em học xấu theo Hoàng Đình rồi!"
Chu Thăng: "Cứng mồm, lòng dạ của anh em biết rõ cả rồi, em sẽ suy nghĩ biện pháp cho anh, Khải Khải đừng có gấp."
Trần Diệp Khải: "Chu Thăng, em phiền phức quá đấy, hơn nữa anh sẽ khấu trừ thời gian bình thường của Dư Hạo."
Dư Hạo: "................................."
Buổi chiều.
"Quan hệ của cậu với thầy Trần rất tốt đúng không?" Lý Dương Minh hỏi Dư Hạo.
Dư Hạo: "Không hề tốt."
Lý Dương Minh: "Nhưng vừa trưa nay thấy mọi người ngồi ăn cùng nhau, hôm nay tôi có lén chụp một tấm ảnh rồi in, cậu có thể giúp tôi nhờ anh ấy ký tên lên trên tấm ảnh này được không?"
Dư Hạo: "Tôi sẽ bị anh ấy trừ điểm mất, đừng có nghĩ đến trò này nữa."
Lý Dương Minh: "Vậy cho tôi hỏi thêm một vấn đề nữa, chuyện thầy ấy cùng với Chu Thăng đều theo đuổi cậu có phải sự thật không?"
Dư Hạo: "..."
Lý Dương Minh: "Có phải Chu Thăng đã đánh gãy tay thầy ấy không?"
Một tay Dư Hạo đỡ trán, hỏi: "Bên ngoài đều bàn tán như vậy à?"
Lý Dương Minh cười hì hì, Dư Hạo kiên nhẫn nói: "Cậu nghĩ nếu Chu Thăng đánh gãy tay thầy Trần thì hôm nay bọn tôi có thể ngồi ăn cơm cùng một bàn với nhau nữa sao?"
Lý Dương Minh: "Cái này cũng khó nói."
Dư Hạo phát hiện ra Lý Dương Minh thật sự rất có thiên phú trong việc tán gẫu, Lý Dương Minh lại nói: "Thầy Trần ưu tú như vậy, cậu thế mà chọn Chu Thăng, nhất định Chu Thăng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nhỉ."
Dư Hạo nhìn Lý Dương Minh, đây là lần đầu tiên có người đánh giá về Chu Thăng một cách gián tiếp như vậy, điều này khiến cho tâm tình của y tương đối phức tạp.
"Chu Thăng rất xuất sắc." Dư Hạo nghiêm túc nói, "Anh ấy chính là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Cậu vẫn chưa thấy thời điểm mà anh ấy tỏa sáng đâu. Tôi không muốn so sánh bọn họ với nhau, nhưng tôi rất ngưỡng mộ Chu Thăng. Cậu không phát hiện ra sao? Mỗi một người trở thành bạn bè của anh ấy, họ đều luôn khâm phục anh ấy từ tận đáy lòng, ai có thể làm được đến mức như vậy cơ chứ?"
Lý Dương Minh nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất hung ác, chẳng qua lại nghe lời cậu, chỉ có cậu mới có thể thuyết phục cậu ta."
"Hơn nữa thầy Trần đâu có thích tôi." Dư Hạo nói, "Đừng có nghe mấy người trong lớp nói vớ nói vẩn."
Lý Dương Minh nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có thể hiểu được. Cậu không để ý tới ư, lúc thầy Trần vào lớp, thầy ấy luôn thoáng để ý xem cậu có trong lớp hay không, sau khi nhìn thấy cậu thì mới bắt đầu điểm danh."
"Anh ấy chỉ sợ tôi ngủ mất thôi." Dư Hạo nghĩ thầm chẳng qua là Trần Diệp Khải lo lắng sẽ xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn thôi, nhưng nghĩ đến thế, hình như Trần Diệp Khải vẫn rất quan tâm đến bọn họ.
Sau khi màn đêm buông xuống, Chu Thăng cùng Dư Hạo ngẩng đầu lên ở trong giấc mơ, nhìn vòng Kim Ô.
"Gọi anh ấy đến không?" Chu Thăng nói.
Dư Hạo đáp: "Gọi anh ấy đến thế nào được? Anh ấy đâu có đưa Đồ Đằng cho bất kỳ ai trong chúng ta. Anh ấy không thể đến đây được."
Hôm nay Chu Thăng mặc áo giáp, hỏi một đằng đáp một nẻo, nghĩ một lúc, nói: "Anh đã cướp mất đồ vật của anh ấy, dù sao cũng phải nghĩ cách mai mối chứ nhỉ, phải không?"
Dư Hạo: "Anh cướp mất cái gì của anh ấy?"
"Em đó." Chu Thăng nở nụ cười.
Bỗng nhiên Dư Hạo hiểu được: "Tại sao cứ nhắc đến chuyện này nhỉ, đã nói là không rồi! Không có mà! Ngay cả anh cũng nói như thế, em sẽ tức giận đấy. Đừng nói là không, cho dù có là như vậy thì đây cũng là lựa chọn của chính bản thân em."
Chu Thăng vội nói: "Rồi rồi rồi, đừng tức giận nữa, anh sai rồi, không bao giờ... nói thế nữa."
Dư Hạo nhíu mày nhìn hắn, Chu Thăng lại ra hiệu bảo y nhìn vòng Kim Ô, nói: "Khải Khải mơ thấy em."
Khung cảnh rừng mưa nhiệt đới xanh um tươi tốt hiện lên ở giữa vòng Kim Ô, Dư Hạo đưa mắt nhìn, Chu Thăng lại dắt tay y, nói: "Đi thôi."
Dư Hạo: "Chờ..."
Chu Thăng nắm tay Dư Hạo, hai người vượt qua vòng Kim Ô, rơi xuống từ mặt trời trong giấc mộng của Trần Diệp Khải, Dư Hạo theo bản năng ôm chặt lấy Chu Thăng, Chu Thăng huýt sáo một tiếng, Cân Đẩu Vân bay tới, hắn khiêng theo gậy Như Ý cùng Dư Hạo bay lên trên đỉnh của Chichen Itza.
Trần Diệp Khải có chút cô đơn ngồi trên vương tọa, giương mắt nhìn về phía không trung, cầm trong tay một khẩu súng lục bằng bạc, tiện tay bắn một phát. Cân Đẩu Vân bay đến rồi dừng lại, Trần Diệp Khải mặc trên người trang phục tù trưởng, nói: "Anh biết đêm nay hai đứa sẽ đến mà."
Chu Thăng xuống khỏi Cân Đẩu Vân, Dư Hạo thì đi đến phía trên cùng của Chichen Itza, từ sau khi rời khỏi giấc mộng này y vẫn còn chưa có cơ hội nhìn kỹ thế giới nội tâm của Trần Diệp Khải, bên cạnh sân trời trên đỉnh kim tự tháp có một căn phòng mở, cách sắp xếp bố trí y hệt căn nhà anh ở cùng với Long Sinh.
Một lần khi bước chân vào "Kiếp sau" ở trong giếng, cảm giác duy nhất Dư Hạo cảm nhận được khi đó chính là ấm áp, y hiểu rõ đó chính là trí nhớ chung của cả Long Sinh và Trần Diệp Khải. Nhưng mà mãi cho đến khi chính mình bắt đầu đi ra ngoài thuê nhà cùng với Chu Thăng, Dư Hạo mới hoàn toàn hiểu rõ được, thế nào là ý nghĩa thực sự của một ngôi nhà.
Đó là lời thề nguyện cùng lời hứa hẹn ở bên nhau cho đến khi già đi, cầm tay nhau đi đến hết cuộc đời.
Bàn ăn chỉ là bàn ăn, phòng ăn cũng chỉ là nơi ăn uống, sofa cùng máy chơi game, TV, giường ngủ, trang trí, tất cả những thứ đó, nhìn như bình bình thường thường, chẳng có gì khác biệt so với hàng nghìn căn nhà một phòng ngủ một phòng khách hay là căn hai phòng ngủ hai phòng khách, nhưng một khi nó trở thành "nhà" thì dường như có một kết giới ma pháp kỳ diệu đã khiến cho sức sống sinh sôi nảy nở mạnh mẽ ở trong mê hồn trận này.
Dư Họa ngồi xuống ghế bàn ở trong phòng mở, tự pha cho mình một tách cà phê, sững sờ nhìn về phía phương xa, ngồi ở chỗ này vừa vặn có thể nhìn thấy giáo đường nhỏ ở trên ngọn núi xanh thẫm.
"Ngay cả khi nằm mơ mà anh cũng có vẻ buồn chán nhỉ." Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải đứng dậy nói: "Vốn dĩ cuộc sống cũng rất nhàm chán, không có được tinh thần phấn chấn mạnh mẽ như hai đứa. Tề Thiên đại thánh, đêm nay định lôi kéo huynh đệ đi ra ngoài tìm trò vui sao?"
Chu Thăng nói: "Cho dù là đi tìm trò vui thật, nhưng đột nhiên nhớ ra là phần ký ức của anh vẫn còn chưa được xóa đấy."
"Đừng thế chứ." Trần Diệp Khải nói, "Không thể giơ cao đánh khẽ sao?"
Dư Hạo: "..."
"Chỉ đùa chút thôi." Chu Thăng nói, "Căng thẳng như vậy làm gì?"
"Trí nhớ của đứa nhỏ kia thì em phải xóa sạch sẽ." Trần Diệp Khải nói, "Nhỡ đâu bị nói ra mất, đây không phải trò đùa đâu."
"Em tự có chừng mực." Chu Thăng không chút để ý nói, "Còn nhớ vụ của cô Lương lần trước không?"
Trần Diệp Khải nói: "Nhớ, nhưng không chắc Âu Khải Hàng sẽ lại mơ thấy anh."
"Thử thí nghiệm lại xem?" Chu Thăng thuận miệng nói.
Dư Hạo tò mò nhìn hai người, lần tiến vào trong tiềm thức của Lương Kim Mẫn trước kia đã chứng minh rằng Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng đã phát hiện ra được quy luật nào đó của vòng Kim Ô, nhưng cả hai người đều chưa bao giờ nói qua cho y biết. Trong tương lai, muốn tìm ra được lời giải về bí mật của vòng Kim Ô, rất có thể Trần Diệp Khải sẽ là một sự trợ giúp vô cùng có ích.
Dư Hạo không hé răng, nhìn thao tác của hai người họ.
"Em vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có em có thể điều khiển nó, về sau Dư Hạo cũng đạt được sự tán thành của nó, nói không chừng... uh."
"Từ quỹ đạo phát triển của nền văn minh nước Thục thời cổ đại thì có thể đoán được, có hai Tế Ti sử dụng vòng Kim Ô, điều này chắc là không sai. Nhưng trong quá trình sử dụng vòng Kim Ô, liệu rằng sức mạnh của người tham dự có thể bị mượn dùng hay không, điều này vẫn chưa thể đào móc ra, dù sao thì em cũng đã xem qua trận cùng động tác hiến tế rồi..."
Trần Diệp Khải đi về phía sân trời trên đỉnh Kim tự tháp, nói: "Nhưng anh cùng với cậu bé kia không quen nhau, không giống như với cô Lương, chúng ta không có 'tín vật' quan trọng nhất."
"Có một khối rubik." Chu Thăng nói, "Là do cậu ta cho Dư Hạo."
"Cái này không có tác dụng." Trần Diệp Khải nói, "Dư Hạo có thể nhờ cậy vào 'tín vật' để đi vào, anh thì không thể, chẳng qua nếu em ấy thích Dư Hạo, có lẽ ngay từ ban đầu Dư Hạo đã đạt được tư cách tiến vào trong giấc mộng đó."
Dư Hạo nói: "Bọn em muốn đi vào một lần. Chờ đã, anh nói đến 'tín vật', nghĩa là sao?"
"Nó tương đương với Đồ Đằng mà em đưa cho Chu Thăng." Trần Diệp Khải nói, "Đạt được tư cách đi xuyên qua giấc mơ của nhau, 'tín vật' chính là mối liên hệ trong linh hồn, đương nhiên là có rất ít trường hợp có thể làm được giống như hai đứa. Khi anh đi theo cô Lương để học tập, đã nhận được một bản ghi chép cá nhân của cô ấy, trừ nội dung khảo sát học thuật ra thì còn có một ít kỷ niệm thời thiếu nữ của cô ấy nữa..."
Dư Hạo nói: "Một sự cộng hưởng yếu ớt đến từ linh hồn."
"Đúng vậy." Trần Diệp Khải nói, "Điều này cũng đại diện cho việc 'tôi mở rộng nội tâm của tôi cho cậu', là một kiểu gửi gắm linh hồn, anh đã triệu hồi bản bút ký ra ở trong mộng của mình, rồi đưa Chu Thăng tiến vào trong tiềm thức của cô Lương, nhưng Âu Khải Hàng thì... Ừm, rất khó xử lý, chỉ vừa mới gặp một lần."
Chu Thăng nói với Dư Hạo: "Bà xã à, em nhìn xem, Khải Khải quả thật là một tập hợp các loại phân tích, anh luôn nghĩ rằng nên cho anh ấy vòng Kim Ô mới đúng, có khi còn có thể làm được nhiều việc hơn thế nữa."
Khi Dư Hạo đang định bình luận gì đó, Trần Diệp Khải lại liếc mắt nhìn Chu Thăng một cái, đáp: "Nó lựa chọn em nhất định có nguyên nhân của nó."
Vấn đề tiếp theo cứ thế trở thành, làm sao để đưa Trần Diệp Khải tiến vào trong giấc mộng của Âu Khải Hàng. Đây có lẽ không phải điều quan trọng, nhưng Dư Hạo nhận thấy được thông qua phân tích của Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng, tự hỏi, rất có thể những điều bí ẩn về vòng Kim Ô đều sẽ dần được giải đáp.
"Hừm..."
"Uh."
Trần Diệp Khải cùng Chu Thăng đều tự suy nghĩ, Dư Hạo nói: "Lại đây uống cà phê đi." Hai người liền đi đến ngồi ở hai bên sườn của bàn ăn, lặng lẽ không lên tiếng nhìn Dư Hạo lấy cà phê ra.
"Hay là hai đứa cứ đi trước đi." Trần Diệp Khải nói, "Anh sẽ suy nghĩ lại."
"Từ từ." Chu Thăng nhận cà phê Dư Hạo đưa tới, dường như nghĩ đến cái gì đó, "Âu Khải Hàng nhờ Hoàng Đình đưa cho chúng ta cái gì? Một cái ấn!"
Trần Diệp Khải lập tức đứng bật dậy, bước nhanh đến phía trước sân trời, Dư Hạo nói: "Có ích không? Điều này có nghĩa em ấy đem Đồ Đằng..."
Ngay sau đó, Trần Diệp Khải đứng ở bên cạnh sân trời làm ra một động tác kỳ quái.
Giữa tay anh trôi nổi một con dấu bằng gỗ sáng loáng. Ngay sau đó, con dấu hóa thành một điểm sáng lập lòe rồi kéo dài ra, Trần Diệp Khải vòng hai tay trước ngực, làm giống khi đồng nhân hiến tế Tam Tinh Đôi, dễ dàng tạo thành tư thế nắm ngà voi.
Tiếp sau đó, ở ngay giữa tay anh, vô số điểm sáng bay vụt thẳng về phía mặt trời chói chang trên bầu trời! Một kết nối kỳ lạ đã được thành lập!
/113
|