Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 23. CHUYỆN CŨ
- --------------------------------------------------
"Em... Bài hát kia, em hát cho ai nghe?" Trần Diệp Khải đột nhiên hỏi.
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo trầm mặc không đáp, trước tiên y vẫn đưa anh đến trước cầu thang của kí túc xá. Trần Diệp Khải cười nói: "Người bạn kia là ai?"
"Tướng Quân." Dư Hạo đáp.
"Ai... 'Tướng Quân' là ai?" Trần Diệp Khải hỏi lại.
"Một người trong lòng em." Dư Hạo cười nói: "Không phải là anh, thầy Trần. Có điều... cũng có thể là đang hát cho anh nghe, hát cho tất cả bạn bè của em."
Hát cho Chu Thăng, Phó Lập Quần, Trần Diệp Khải, Hoàng Đình, thậm chí cả con người mà y chưa từng gặp mặt cũng không biết cả họ tên, hát cho hết thảy những người đã giúp đỡ y trong quá khứ. Nhưng dù vậy thì ánh sáng duy nhất đối với y vẫn là Tướng Quân.
Cơ thể Trần Diệp Khải bỗng dưng trở nên nặng nề hơn, Dư Hạo lúc này cũng không suy nghĩ nhiều làm gì nữa, y chỉ biết mình phải dìu Trần Diệp Khải lên lầu. Y mò trong túi quần Trần Diệp Khải, không thấy chìa khóa. Vai Trần Diệp Khải lúc này đang dựa trên cánh cửa, đột nhiên Dư Hạo nhớ tới là cánh cửa này không phải là mở khóa bằng vân tay mà, nghĩ vậy y liền kéo tay Trần Diệp Khải ấn vào cửa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Tiến vào trong nhà Trần Diệp Khải, trong nháy mắt không khí xung quanh liền ấm áp hơn nhờ điều hòa. Dư Hạo đỡ Trần Diệp Khải đến bên ghế sofa. Trần Diệp Khải nằm xuống, lầm bầm độc thoại, nói: "Mình nghe được, mình nghe được rồi ——!"
Dư Hạo nói: "Uống chút nước đi." Rồi tiện đà y quay lại phòng bếp lấy thêm nước, còn Trần Diệp Khải thì nằm trên sofa thở dốc.
Y vặn máy lọc lấy nước. Dư Hạo bắt đầu nghĩ đến ngày đầu tiên gặp gỡ Tướng Quân, mọi chuyện cũ đã xảy ra chẳng biết vì sao mà từng chút từng chút một trở nên cực kì rõ ràng trong đầu y. Những đoạn kí ức mà y đã sắp lãng quên trước kia, lại giống như những thước phim âm bản bị ngâm trong chất lỏng, dần dần trở nên rõ ràng, mọi hình ảnh đều nổi lên.
Ngày Trần Diệp Khải tới Dĩnh thị cũng vừa lúc sự kiện trong giấc mơ xảy ra. Nhưng hai người trước đây không có chút quen biết nào, một người làm sao có thể mơ thấy một người mà bản thân chưa từng gặp bao giờ?
Giả thiết là nếu có thể, thì Tướng Quân có thể tiến vào giấc mộng của bất kì người nào với điều kiện tiên quyết là Tướng Quân phải từng gặp qua người đó ngoài đời, hắn có thể tự do ra vào mộng cảnh của họ. Nhưng tại sao Tướng Quân lại nói với Thi Nê câu "Là chính ngươi đem ta triệu hoán tới"?
Giả thiết nếu không thể, thì việc mà y cùng Thi Nê đều gặp Tướng Quân có lẽ là do cả hai đều kì vọng vào việc sẽ có người đến cứu mình. Chính vì thế mà Tướng Quân mới có thể dựa vào đấy mà tiến vào được giấc mộng của cả y và Thi Nê.
Trần Diệp Khải cũng từng gặp Thi Nê. Nếu như Trần Diệp Khải chính là Tướng Quân thì ở trong giấc mộng của Thi Nê, tại sao anh ấy lại bị biến thành Tôn Ngộ Không? Hơn nữa, tại sự việc xảy ra trước đấy trong giấc mộng của y, lúc đấy y vẫn chưa gặp Trần Diệp Khải, cũng không hề biết đến sự tồn tại của anh. Vì lẽ đó nên Tướng Quân có thể không phải Trần Diệp Khải, vậy liệu Tướng Quân có thể là Chu Thăng được không! Vừa nghĩ đến đây thì trái tim Dư Hạo nhất thời không khống chế nổi nữa mà đập liên tục.
Ngày mai phiên tòa được mở ra, y sẽ gặp được Thi Nê, lúc đấy y sẽ nói chuyện với Thi Nê để xác nhận một chuyện. Chỉ cần cho y chút thời gian, để Thi Nê giúp y trả lời một vấn đề mà thôi.
Lúc này trong phòng khách, Trần Diệp Khải nôn ra.
Dư Hạo nhanh chóng cầm cốc nước chạy ra, Trần Diệp Khải đã nôn ra một bãi trên nền nhà. Dư Hạo đỡ để anh uống chút nước, tránh cho việc trong lúc uống nước anh lại bị sặc. Lúc này Trần Diệp Khải thở dài một tiếng, Dư Hạo phát hiện trên mặt anh có dấu vết nước mắt, lại khóc ư!
"Thầy Trần?" Tay chân Dư Hạo nhất thời có chút luống cuống, Trần Diệp Khải say rượu đến mức vượt qua năng lực xử lý của y rồi. Trần Diệp Khải lại nằm xuống sofa, bắt đầu thấp giọng hát, lại còn là bài hát mà y đã hát vào tối hôm nay. Dư Hạo lúc này chỉ cảm thấy thực sự xấu hổ, tại sao y lại chọn một bài hát nữ tính như vậy cơ chứ!
"Hóa ra em chính là may mắn duy nhất tôi muốn giữ lại, hóa ra chúng ta lại cách tình yêu gần như vậy. Vì vậy mà anh quyết định đối đầu với cả thế giới..."
"Từng hình ảnh trong đầu đều là em... Cùng em gặp gỡ, thật là một điều may mắn..."
Càng kì quái hơn chính là, Dư Hạo thế mà lại không nhịn được cùng với Trần Diệp Khải hát lên. Y quan sát Trần Diệp Khải một hồi, xác định chắc chắn rằng anh chỉ là say rượu, không cần phải mang đi bệnh viện rửa dạ dày. Sau đó y đứng dậy đi tìm dụng cụ quét dọn, thu dọn mớ hỗn độn Trần Diệp Khải nôn ra.
Nên chụp ảnh không nhỉ.... Dư Hạo vừa dọn vừa có chút buồn cười, một người hoàn hảo đến mức không tì vết như Trần Diệp Khải cũng có lúc chật vật như vậy.
"Còn muốn nôn tiếp không?" Dư Hạo hỏi Trần Diệp Khải, nói, "Em chuẩn bị cho anh một cái chậu đặt dưới đất nhé."
"Em đem quần áo mượn anh treo về tủ nhé."
Nói xong thì y đi rửa tay, rồi đem quần áo Trần Diệp Khải cho mượn treo lại vào trong tủ quần áo. Sau khi treo xong chiếc áo sơ mi trắng, y liền nhớ tới chiếc áo màu xanh đen, liền mở ra một ngăn tủ khác thì đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh rơi ra khỏi chiếc áo màu xanh đen bị Trần Diệp Khải tiện tay ném vào tủ.
Dư Hạo khom người nhặt tấm hình kia lên, chỉ vừa nhìn qua tấm ảnh, trong nháy mắt y liền quay mặt nhìn về phía phòng khách.
Một giây đó, y dường như đã vô tình biết được chân tướng, cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân cho phản ứng của Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải trong ảnh trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, có vẻ là ảnh được chụp cách đây năm, sáu năm. Trong ảnh, anh mặc một thân áo màu xanh đen, tay trong tay với một nam sinh khác, mười ngón tay đan xen chặt chẽ. Nam sinh kia vừa anh tuấn, vừa thanh tú, là một người Trung Quốc, hai người đứng cạnh nhau trước thác nước, cả hai cười đến xán lạn không có chút buồn lo nào trong tấm ảnh này.
Nam sinh trong ảnh mặc một áo sơ mi trắng, chính là chiếc áo y vừa treo ở một bên tủ Trần Diệp Khải, là chiếc áo mà Dư Hạo mặc qua vào hôm nay! Hơn nữa, tuy rằng dáng dấp của nam sinh cùng Dư Hạo có sự cách biệt không nhỏ, nhưng lại mang theo một khí chất ưu buồn, khiến y cảm thấy như đang nhìn thấy bản thân mình trong gương, lúc cười lên vẫn phảng phất vẻ bi thương.
Dư Hạo còn nhận ra được khung cảnh thác nước trong ảnh —— y đã từng thấy rất nhiều lần trong 《Xuân quang xạ tiết 》(1), Lương Triều Vĩ cùng Trương Quốc Vinh còn cả đời đều không thể cùng nhau đi đến đây...
(1). Xuân Quang Xạ Tiết: "Xuân quang xạ tiết" hay "Xuân quang sạ tiết" là một bộ phim của điện ảnh Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với diễn viên chính là hai ngôi sao hàng đầu của điện ảnh châu Á là Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh. Không chỉ được xem như một trong những bộ phim về tình yêu đồng tính xuất sắc nhất thế giới, Xuân quang xạ tiết cũng được đánh giá là một trong những bộ phim hay nhất của điện ảnh châu Á mọi thời đại. Trong cuộc bình chọn "100 phim Trung Quốc được yêu thích nhất" nhân kỉ niệm 100 năm nền điện ảnh Hoa ngữ, Xuân quang xạ tiết đứng ở vị trí thứ năm. Diễn xuất của hai diễn viên chính Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Phim đã đem về giải "Đạo diễn xuất sắc" cho Vương Gia Vệ tại Liên hoan phim Cannes 1997 và giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lương Triều Vỹ.
Thác nước Iguazu (2).
(2). Thác nước Iguazu là thác nước nằm trên sông Iguazu, biên giới của bang Paraná của Brasil và tỉnh Misiones của Argentina. Sông Iguazu chảy từ khu vực núi gần thành phố Curitiba hợp lưu với sông San Antonio hình thành ranh giới tự nhiên giữa Argentina và Brazil.
Trong lòng Dư hạo chớp mắt liền ngũ vị tạp trần, đây là bạn trai trước kia của Trần Diệp Khải? Anh ấy là cong ư? Bọn họ chia tay rồi sao? Dư Hạo không dám nhìn tấm ảnh thêm nữa, y nhanh chóng đem bức ảnh nhét lại vào trong túi áo xanh đen, cật lực tỏ ra như chưa từng có gì xảy ra cả. Trong lòng y lúc này cực kì thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy cực kì có lỗi với Trần Diệp Khải.
"Em không phải cố ý." Dư Hạo nói, ''Thầy Trần, xin lỗi, em thực sự không phải cố ý đâu."
Y giống như đứa nhỏ làm sai chuyện. Y đã không nhận ra được những hàm nghĩa ẩn sau sau những thứ này, y nhanh chóng đem tủ quần áo đóng lại. Nghĩ tới nghĩ lui thì tốt nhất là y nên đem bí mật này vĩnh viễn giấu ở trong lòng, đừng để cho Trần Diệp Khải phát hiện.
Cuối cùng y không thể làm gì khác hơn là đem quần áo mình vừa nhét vào tủ để lại trong túi, rồi đặt lại ở một bên ghế sofa.
Trần Diệp Khải nằm thẳng trên ghế sofa, Dư Hạo đem Trần Diệp Khải lật qua, để anh nằm nghiêng, tránh cho việc anh nôn đến mức bế tắc khí quản, dẫn đến nghẹt thở, rồi y nói: "Thầy Trần em về nha."
Trần Diệp Khải giãy khỏi tay Dư Hạo, có vẻ anh không muốn nằm nghiêng, chỉ muốn nằm ngang.
Dư Hạo tìm lấy một cái chăn đắp lên người anh, lông mày Trần Diệp Khải hơi nhăn lại.
Dư Hạo mấy lần để mặt anh hướng về một bên nhưng dường như Trần Diệp Khải không bị lay động gì cả. Dư Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y vẫn là quyết định ngồi xuống một bên khác của ghế sofa, cởi áo khoác ra, phủ lên người anh, cũng quyết định tối nay ít nhất cũng phải chăm sóc anh để tránh khỏi việc xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Có quá nhiều suy nghĩ rối rắm, phức tạp khiến y cảm thấy rất mệt mỏi. Đối với Dư Hạo thì tin tức làm cho y chấn động nhất ngày hôm nay chính là trong tấm ảnh kia, Trần Diệp Khải giống như là công.
Anh ấy cũng đã từng đau khổ vì tình cảm hay sao? Dư Hạo lại nghĩ tới hình dạng của hai cái áo sơ mi, chẳng phải là từng xuất hiện trong một đoạn bộ phim:
《Brokeback Mountain 》của Lý An. (3)
(3). Chuyện tình sau núi (Brokeback Mountain) là một bộ phim Mỹ của đạo diễn Lý An được trình chiếu vào cuối năm 2005. Phim này đoạt giải:Oscar 2006: Đạo diễn xuất sắc nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, nhạc phim hay nhất. Quả cầu vàng 2006: Phim hay nhất, kịch bản xuất sắc nhất, bài hát chủ đề hay nhất. LHP Venice 2005: Giải Sư tử vàng Trong giải MTV Movie Awards, 2 diễn viên chính đạt giải "Nụ hôn đẹp nhất", diễn viên Jake Gyllenhaal được bình chọn là "Diễn viên chính xuất sắc".
Tại sao lúc mượn áo sơ mi y lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Dư Hạo có xúc động muốn đánh mình một cái bạt tai. Y tắt đèn đi, ở trong bóng tối mệt mỏi nhắm hai mắt lại, lúc này y cũng không còn bao nhiêu hứng thú và tò mò nữa. Y chỉ cảm thấy mình đã nhân lúc Trần Diệp Khải say rượu mà đã lỗ mãng xông vào bí mật nội tâm của anh.
Y biết rằng Tràn Diệp Khải nhất định đã từng có thời khắc cực kì bi thương. Biết là vậy nhưng y cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể lặng im, cẩn thận mà đóng lại cánh cửa trái tim mình, thừa dịp anh không biết gì cả mà từ từ lui ra, để duy trì cái loại yên tĩnh này, cũng không mạo muội quấy rầy chủ nhân nơi này.
Xin lỗi xin lỗi xin lỗi... Dư Hạo đọc thầm vô số lần, em thực sự không hề cố ý.... Sau đó ở bên trong không gian tối tăm này, chẳng biết vì sao trong đầu y lại vang lên câu nói kia của Tướng Quân: "Ngủ ngon."
Y cứ vậy ngủ thiếp đi.
Đến lúc mở mắt ra thì ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất. Dư Hạo cả một đêm cuộn tròn người ngủ trên sofa, cả người đều có chút rời rạc. Trên người y còn được phủ một tấm chăn, trên chăn dường như mang theo hương vị của mặt trời, bộ quần áo để bên sofa cũng đã bị lấy đi. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Trần Diệp Khải đang tắm.
Dư Hạo ngáp một cái, gọi một tiếng thì nghe thấy Trần Diệp Khải trong phòng tắm đáp lại.
"Anh đã chuẩn bị bàn chải, khăn mặt cho em trên bồn rửa mặt đấy, đều là mới hết." Trần Diệp Khải nói, "Ngày hôm nay là ngày phiên tòa diễn ra hả?"
Dư Hạo bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm qua y đã hẹn hôm nay cùng Chu Thăng đi đến tòa án nên liền nhanh nhanh chóng chóng đánh răng rửa mặt. Không lâu sau tiếng nước dừng lại, Trần Diệp Khải mặc áo tắm đi ra, đứng phía sau Dư Hạo sấy tóc, hỏi: "Muốn anh đi cùng với em không?"
Dư Hạo vội vàng xua tay, ra hiệu mình có thể tự lo liệu.
Trần Diệp Khải còn nói: "Thế em tắm đi? Anh sẽ tìm cho em vài bộ quần áo mới."
Dư Hạo lại xua tay, Trần Diệp Khải lại nói: "Gội cả đầu luôn đi nhé."
Tóc của Dư Hạo lúc này trông rất lộn xộn nên việc này y liền đồng ý. Trần Diệp Khải sấy qua tóc, sau đó y lại nghe thấy trong phòng bếp truyền tới âm thanh của nồi cơm điện —— Trần Diệp Khải đang làm bữa sáng.
Kiểu sinh hoạt như này khiến Dư Hạo có chút cảm giác không thật, có thể đây chính là cuộc sống mà y luôn mơ ước đi. y một bên mặc kệ nước nóng chảy xuôi từ tóc xuống lỗ tai, một bên lại nhớ đến nam sinh có khí chất u buồn trong ảnh kia. Bọn họ chia tay rồi sao? Hẳn là vậy rồi, nhưng Trần Diệp Khải tốt như vậy, lí do gì lại phải chia tay đây?
Dư Hạo sấy qua đầu của mình, Trần Diệp Khải đã thay đồ thành đồ ngủ caro. Trên bàn ăn có hai bát cơm nóng, ăn cùng với cơm chính là canh cùng với dưa chua.
"Các chi tiết của khai mạc phiên tòa hôm nay như thế nào?" Trần Diệp Khải lại hỏi.
Dư Hạo cầm đũa, nói: "Không thể cùng người làm chứng thông cung sớm, Hoàng Đình nói rằng trên tòa án người ta hỏi cái gì thì liền đáp cái đó."
Trần Diệp Khải gật gật đầu, còn nói: "Canh ngó sen này là dì bảo mẫu làm ngày hôm qua, vẫn ăn được. Ăn đi, chú ý thời gian không muộn."
Dư Hạo liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn rất nhiều thời gian. Y hiện tại có chút thấp thỏm, giương mắt nhìn Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lại cười lên.
"Làm sao?"
"Anh nấu cơm ăn ngon."
"Anh cũng chỉ là nấu một nồi cơm tẻ mà thôi!" Trần Diệp Khải cười nói, "Tiền Nhâm vẫn luôn chê anh nấu cơm khó ăn, nói anh không chút nào giống du học sinh Trung Quốc."
Dư Hạo nghe được hai chữ "Tiền Nhâm liền ngay lập tức xác nhận suy đoán của mình, nhưng y cũng không dám hỏi nhiều. Y chỉ cười cười, uống qua một ngụm cà phê, tinh thần liền có chút tốt hơn. Dì bảo mẫu đến quét dọn, nói: "Học trò à."
"Vâng." Trần Diệp Khải tùy ý nói, hướng phía Dư Hạo nói: "Anh giúp em gọi xe, em bảo Chu Thăng xuống dưới chờ sẵn đi."
Dư Hạo muốn nói là không cần nhưng y cũng lại biết Trần Diệp Khải muốn cảm ơn việc đem qua y chăm sóc mình, nên y liền gật đầu tiếp nhận. Lúc y đi đến cổng trường học thì đã thấy Chu Thăng đang đứng đợi.
Chu Thăng: "Sáng sớm nay cậu không ở kí túc xá?"
Dư Hạo không muốn nói cho Chu Thăng biết đem qua y ngủ ở nhà Trần Diệp Khải nên liền cứ vậy gật đầu.
"Gội đầu hả." Chu Thăng còn nói.
Dư Hạo nghĩ thầm, hỗn đản cậu hôm nay như thế nào lại quan sát cẩn thận như thế?
Chu Thăng: "Cậu mới đổi dầu gội đầu?"
Dư Hạo: "..."
Xe đến, Dư Hạo có chút ngờ vực đánh giá Chu Thăng. Chu Thăng vẫn một mặt không hiểu gì, hỏi: "Cậu đã bện xong vòng tay cho tôi chưa?"
"Như nào lại nhanh như vậy được?" Dư Hạo đáo, Chu Thăng nói: "Cậu hôm nay tại sao lại khiến tôi thấy có chút kì quái."
Dư Hạo vẫn luôn suy nghĩ vấn đề của hôm qua, đó là mối quan hệ về Tướng Quân. Chỉ là giữa chừng bị bí mật của Trần Diệp Khải chặn ngang dòng suy nghĩ nên hiện tại lúc y nhìn thấy Chu Thăng, y lại không có cách nào khống chế bản thân tự hỏi. Ngoại trừ Thi Nê, y cũng còn muốn hỏi Chu Thăng mấy câu, nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.
[7/1/2021]
CHƯƠNG 23. CHUYỆN CŨ
- --------------------------------------------------
"Em... Bài hát kia, em hát cho ai nghe?" Trần Diệp Khải đột nhiên hỏi.
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo trầm mặc không đáp, trước tiên y vẫn đưa anh đến trước cầu thang của kí túc xá. Trần Diệp Khải cười nói: "Người bạn kia là ai?"
"Tướng Quân." Dư Hạo đáp.
"Ai... 'Tướng Quân' là ai?" Trần Diệp Khải hỏi lại.
"Một người trong lòng em." Dư Hạo cười nói: "Không phải là anh, thầy Trần. Có điều... cũng có thể là đang hát cho anh nghe, hát cho tất cả bạn bè của em."
Hát cho Chu Thăng, Phó Lập Quần, Trần Diệp Khải, Hoàng Đình, thậm chí cả con người mà y chưa từng gặp mặt cũng không biết cả họ tên, hát cho hết thảy những người đã giúp đỡ y trong quá khứ. Nhưng dù vậy thì ánh sáng duy nhất đối với y vẫn là Tướng Quân.
Cơ thể Trần Diệp Khải bỗng dưng trở nên nặng nề hơn, Dư Hạo lúc này cũng không suy nghĩ nhiều làm gì nữa, y chỉ biết mình phải dìu Trần Diệp Khải lên lầu. Y mò trong túi quần Trần Diệp Khải, không thấy chìa khóa. Vai Trần Diệp Khải lúc này đang dựa trên cánh cửa, đột nhiên Dư Hạo nhớ tới là cánh cửa này không phải là mở khóa bằng vân tay mà, nghĩ vậy y liền kéo tay Trần Diệp Khải ấn vào cửa, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Tiến vào trong nhà Trần Diệp Khải, trong nháy mắt không khí xung quanh liền ấm áp hơn nhờ điều hòa. Dư Hạo đỡ Trần Diệp Khải đến bên ghế sofa. Trần Diệp Khải nằm xuống, lầm bầm độc thoại, nói: "Mình nghe được, mình nghe được rồi ——!"
Dư Hạo nói: "Uống chút nước đi." Rồi tiện đà y quay lại phòng bếp lấy thêm nước, còn Trần Diệp Khải thì nằm trên sofa thở dốc.
Y vặn máy lọc lấy nước. Dư Hạo bắt đầu nghĩ đến ngày đầu tiên gặp gỡ Tướng Quân, mọi chuyện cũ đã xảy ra chẳng biết vì sao mà từng chút từng chút một trở nên cực kì rõ ràng trong đầu y. Những đoạn kí ức mà y đã sắp lãng quên trước kia, lại giống như những thước phim âm bản bị ngâm trong chất lỏng, dần dần trở nên rõ ràng, mọi hình ảnh đều nổi lên.
Ngày Trần Diệp Khải tới Dĩnh thị cũng vừa lúc sự kiện trong giấc mơ xảy ra. Nhưng hai người trước đây không có chút quen biết nào, một người làm sao có thể mơ thấy một người mà bản thân chưa từng gặp bao giờ?
Giả thiết là nếu có thể, thì Tướng Quân có thể tiến vào giấc mộng của bất kì người nào với điều kiện tiên quyết là Tướng Quân phải từng gặp qua người đó ngoài đời, hắn có thể tự do ra vào mộng cảnh của họ. Nhưng tại sao Tướng Quân lại nói với Thi Nê câu "Là chính ngươi đem ta triệu hoán tới"?
Giả thiết nếu không thể, thì việc mà y cùng Thi Nê đều gặp Tướng Quân có lẽ là do cả hai đều kì vọng vào việc sẽ có người đến cứu mình. Chính vì thế mà Tướng Quân mới có thể dựa vào đấy mà tiến vào được giấc mộng của cả y và Thi Nê.
Trần Diệp Khải cũng từng gặp Thi Nê. Nếu như Trần Diệp Khải chính là Tướng Quân thì ở trong giấc mộng của Thi Nê, tại sao anh ấy lại bị biến thành Tôn Ngộ Không? Hơn nữa, tại sự việc xảy ra trước đấy trong giấc mộng của y, lúc đấy y vẫn chưa gặp Trần Diệp Khải, cũng không hề biết đến sự tồn tại của anh. Vì lẽ đó nên Tướng Quân có thể không phải Trần Diệp Khải, vậy liệu Tướng Quân có thể là Chu Thăng được không! Vừa nghĩ đến đây thì trái tim Dư Hạo nhất thời không khống chế nổi nữa mà đập liên tục.
Ngày mai phiên tòa được mở ra, y sẽ gặp được Thi Nê, lúc đấy y sẽ nói chuyện với Thi Nê để xác nhận một chuyện. Chỉ cần cho y chút thời gian, để Thi Nê giúp y trả lời một vấn đề mà thôi.
Lúc này trong phòng khách, Trần Diệp Khải nôn ra.
Dư Hạo nhanh chóng cầm cốc nước chạy ra, Trần Diệp Khải đã nôn ra một bãi trên nền nhà. Dư Hạo đỡ để anh uống chút nước, tránh cho việc trong lúc uống nước anh lại bị sặc. Lúc này Trần Diệp Khải thở dài một tiếng, Dư Hạo phát hiện trên mặt anh có dấu vết nước mắt, lại khóc ư!
"Thầy Trần?" Tay chân Dư Hạo nhất thời có chút luống cuống, Trần Diệp Khải say rượu đến mức vượt qua năng lực xử lý của y rồi. Trần Diệp Khải lại nằm xuống sofa, bắt đầu thấp giọng hát, lại còn là bài hát mà y đã hát vào tối hôm nay. Dư Hạo lúc này chỉ cảm thấy thực sự xấu hổ, tại sao y lại chọn một bài hát nữ tính như vậy cơ chứ!
"Hóa ra em chính là may mắn duy nhất tôi muốn giữ lại, hóa ra chúng ta lại cách tình yêu gần như vậy. Vì vậy mà anh quyết định đối đầu với cả thế giới..."
"Từng hình ảnh trong đầu đều là em... Cùng em gặp gỡ, thật là một điều may mắn..."
Càng kì quái hơn chính là, Dư Hạo thế mà lại không nhịn được cùng với Trần Diệp Khải hát lên. Y quan sát Trần Diệp Khải một hồi, xác định chắc chắn rằng anh chỉ là say rượu, không cần phải mang đi bệnh viện rửa dạ dày. Sau đó y đứng dậy đi tìm dụng cụ quét dọn, thu dọn mớ hỗn độn Trần Diệp Khải nôn ra.
Nên chụp ảnh không nhỉ.... Dư Hạo vừa dọn vừa có chút buồn cười, một người hoàn hảo đến mức không tì vết như Trần Diệp Khải cũng có lúc chật vật như vậy.
"Còn muốn nôn tiếp không?" Dư Hạo hỏi Trần Diệp Khải, nói, "Em chuẩn bị cho anh một cái chậu đặt dưới đất nhé."
"Em đem quần áo mượn anh treo về tủ nhé."
Nói xong thì y đi rửa tay, rồi đem quần áo Trần Diệp Khải cho mượn treo lại vào trong tủ quần áo. Sau khi treo xong chiếc áo sơ mi trắng, y liền nhớ tới chiếc áo màu xanh đen, liền mở ra một ngăn tủ khác thì đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh rơi ra khỏi chiếc áo màu xanh đen bị Trần Diệp Khải tiện tay ném vào tủ.
Dư Hạo khom người nhặt tấm hình kia lên, chỉ vừa nhìn qua tấm ảnh, trong nháy mắt y liền quay mặt nhìn về phía phòng khách.
Một giây đó, y dường như đã vô tình biết được chân tướng, cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân cho phản ứng của Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải trong ảnh trẻ hơn rất nhiều so với hiện tại, có vẻ là ảnh được chụp cách đây năm, sáu năm. Trong ảnh, anh mặc một thân áo màu xanh đen, tay trong tay với một nam sinh khác, mười ngón tay đan xen chặt chẽ. Nam sinh kia vừa anh tuấn, vừa thanh tú, là một người Trung Quốc, hai người đứng cạnh nhau trước thác nước, cả hai cười đến xán lạn không có chút buồn lo nào trong tấm ảnh này.
Nam sinh trong ảnh mặc một áo sơ mi trắng, chính là chiếc áo y vừa treo ở một bên tủ Trần Diệp Khải, là chiếc áo mà Dư Hạo mặc qua vào hôm nay! Hơn nữa, tuy rằng dáng dấp của nam sinh cùng Dư Hạo có sự cách biệt không nhỏ, nhưng lại mang theo một khí chất ưu buồn, khiến y cảm thấy như đang nhìn thấy bản thân mình trong gương, lúc cười lên vẫn phảng phất vẻ bi thương.
Dư Hạo còn nhận ra được khung cảnh thác nước trong ảnh —— y đã từng thấy rất nhiều lần trong 《Xuân quang xạ tiết 》(1), Lương Triều Vĩ cùng Trương Quốc Vinh còn cả đời đều không thể cùng nhau đi đến đây...
(1). Xuân Quang Xạ Tiết: "Xuân quang xạ tiết" hay "Xuân quang sạ tiết" là một bộ phim của điện ảnh Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với diễn viên chính là hai ngôi sao hàng đầu của điện ảnh châu Á là Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh. Không chỉ được xem như một trong những bộ phim về tình yêu đồng tính xuất sắc nhất thế giới, Xuân quang xạ tiết cũng được đánh giá là một trong những bộ phim hay nhất của điện ảnh châu Á mọi thời đại. Trong cuộc bình chọn "100 phim Trung Quốc được yêu thích nhất" nhân kỉ niệm 100 năm nền điện ảnh Hoa ngữ, Xuân quang xạ tiết đứng ở vị trí thứ năm. Diễn xuất của hai diễn viên chính Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Phim đã đem về giải "Đạo diễn xuất sắc" cho Vương Gia Vệ tại Liên hoan phim Cannes 1997 và giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho Lương Triều Vỹ.
Thác nước Iguazu (2).
(2). Thác nước Iguazu là thác nước nằm trên sông Iguazu, biên giới của bang Paraná của Brasil và tỉnh Misiones của Argentina. Sông Iguazu chảy từ khu vực núi gần thành phố Curitiba hợp lưu với sông San Antonio hình thành ranh giới tự nhiên giữa Argentina và Brazil.
Trong lòng Dư hạo chớp mắt liền ngũ vị tạp trần, đây là bạn trai trước kia của Trần Diệp Khải? Anh ấy là cong ư? Bọn họ chia tay rồi sao? Dư Hạo không dám nhìn tấm ảnh thêm nữa, y nhanh chóng đem bức ảnh nhét lại vào trong túi áo xanh đen, cật lực tỏ ra như chưa từng có gì xảy ra cả. Trong lòng y lúc này cực kì thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy cực kì có lỗi với Trần Diệp Khải.
"Em không phải cố ý." Dư Hạo nói, ''Thầy Trần, xin lỗi, em thực sự không phải cố ý đâu."
Y giống như đứa nhỏ làm sai chuyện. Y đã không nhận ra được những hàm nghĩa ẩn sau sau những thứ này, y nhanh chóng đem tủ quần áo đóng lại. Nghĩ tới nghĩ lui thì tốt nhất là y nên đem bí mật này vĩnh viễn giấu ở trong lòng, đừng để cho Trần Diệp Khải phát hiện.
Cuối cùng y không thể làm gì khác hơn là đem quần áo mình vừa nhét vào tủ để lại trong túi, rồi đặt lại ở một bên ghế sofa.
Trần Diệp Khải nằm thẳng trên ghế sofa, Dư Hạo đem Trần Diệp Khải lật qua, để anh nằm nghiêng, tránh cho việc anh nôn đến mức bế tắc khí quản, dẫn đến nghẹt thở, rồi y nói: "Thầy Trần em về nha."
Trần Diệp Khải giãy khỏi tay Dư Hạo, có vẻ anh không muốn nằm nghiêng, chỉ muốn nằm ngang.
Dư Hạo tìm lấy một cái chăn đắp lên người anh, lông mày Trần Diệp Khải hơi nhăn lại.
Dư Hạo mấy lần để mặt anh hướng về một bên nhưng dường như Trần Diệp Khải không bị lay động gì cả. Dư Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y vẫn là quyết định ngồi xuống một bên khác của ghế sofa, cởi áo khoác ra, phủ lên người anh, cũng quyết định tối nay ít nhất cũng phải chăm sóc anh để tránh khỏi việc xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Có quá nhiều suy nghĩ rối rắm, phức tạp khiến y cảm thấy rất mệt mỏi. Đối với Dư Hạo thì tin tức làm cho y chấn động nhất ngày hôm nay chính là trong tấm ảnh kia, Trần Diệp Khải giống như là công.
Anh ấy cũng đã từng đau khổ vì tình cảm hay sao? Dư Hạo lại nghĩ tới hình dạng của hai cái áo sơ mi, chẳng phải là từng xuất hiện trong một đoạn bộ phim:
《Brokeback Mountain 》của Lý An. (3)
(3). Chuyện tình sau núi (Brokeback Mountain) là một bộ phim Mỹ của đạo diễn Lý An được trình chiếu vào cuối năm 2005. Phim này đoạt giải:Oscar 2006: Đạo diễn xuất sắc nhất, kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất, nhạc phim hay nhất. Quả cầu vàng 2006: Phim hay nhất, kịch bản xuất sắc nhất, bài hát chủ đề hay nhất. LHP Venice 2005: Giải Sư tử vàng Trong giải MTV Movie Awards, 2 diễn viên chính đạt giải "Nụ hôn đẹp nhất", diễn viên Jake Gyllenhaal được bình chọn là "Diễn viên chính xuất sắc".
Tại sao lúc mượn áo sơ mi y lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Dư Hạo có xúc động muốn đánh mình một cái bạt tai. Y tắt đèn đi, ở trong bóng tối mệt mỏi nhắm hai mắt lại, lúc này y cũng không còn bao nhiêu hứng thú và tò mò nữa. Y chỉ cảm thấy mình đã nhân lúc Trần Diệp Khải say rượu mà đã lỗ mãng xông vào bí mật nội tâm của anh.
Y biết rằng Tràn Diệp Khải nhất định đã từng có thời khắc cực kì bi thương. Biết là vậy nhưng y cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể lặng im, cẩn thận mà đóng lại cánh cửa trái tim mình, thừa dịp anh không biết gì cả mà từ từ lui ra, để duy trì cái loại yên tĩnh này, cũng không mạo muội quấy rầy chủ nhân nơi này.
Xin lỗi xin lỗi xin lỗi... Dư Hạo đọc thầm vô số lần, em thực sự không hề cố ý.... Sau đó ở bên trong không gian tối tăm này, chẳng biết vì sao trong đầu y lại vang lên câu nói kia của Tướng Quân: "Ngủ ngon."
Y cứ vậy ngủ thiếp đi.
Đến lúc mở mắt ra thì ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất. Dư Hạo cả một đêm cuộn tròn người ngủ trên sofa, cả người đều có chút rời rạc. Trên người y còn được phủ một tấm chăn, trên chăn dường như mang theo hương vị của mặt trời, bộ quần áo để bên sofa cũng đã bị lấy đi. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Trần Diệp Khải đang tắm.
Dư Hạo ngáp một cái, gọi một tiếng thì nghe thấy Trần Diệp Khải trong phòng tắm đáp lại.
"Anh đã chuẩn bị bàn chải, khăn mặt cho em trên bồn rửa mặt đấy, đều là mới hết." Trần Diệp Khải nói, "Ngày hôm nay là ngày phiên tòa diễn ra hả?"
Dư Hạo bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm qua y đã hẹn hôm nay cùng Chu Thăng đi đến tòa án nên liền nhanh nhanh chóng chóng đánh răng rửa mặt. Không lâu sau tiếng nước dừng lại, Trần Diệp Khải mặc áo tắm đi ra, đứng phía sau Dư Hạo sấy tóc, hỏi: "Muốn anh đi cùng với em không?"
Dư Hạo vội vàng xua tay, ra hiệu mình có thể tự lo liệu.
Trần Diệp Khải còn nói: "Thế em tắm đi? Anh sẽ tìm cho em vài bộ quần áo mới."
Dư Hạo lại xua tay, Trần Diệp Khải lại nói: "Gội cả đầu luôn đi nhé."
Tóc của Dư Hạo lúc này trông rất lộn xộn nên việc này y liền đồng ý. Trần Diệp Khải sấy qua tóc, sau đó y lại nghe thấy trong phòng bếp truyền tới âm thanh của nồi cơm điện —— Trần Diệp Khải đang làm bữa sáng.
Kiểu sinh hoạt như này khiến Dư Hạo có chút cảm giác không thật, có thể đây chính là cuộc sống mà y luôn mơ ước đi. y một bên mặc kệ nước nóng chảy xuôi từ tóc xuống lỗ tai, một bên lại nhớ đến nam sinh có khí chất u buồn trong ảnh kia. Bọn họ chia tay rồi sao? Hẳn là vậy rồi, nhưng Trần Diệp Khải tốt như vậy, lí do gì lại phải chia tay đây?
Dư Hạo sấy qua đầu của mình, Trần Diệp Khải đã thay đồ thành đồ ngủ caro. Trên bàn ăn có hai bát cơm nóng, ăn cùng với cơm chính là canh cùng với dưa chua.
"Các chi tiết của khai mạc phiên tòa hôm nay như thế nào?" Trần Diệp Khải lại hỏi.
Dư Hạo cầm đũa, nói: "Không thể cùng người làm chứng thông cung sớm, Hoàng Đình nói rằng trên tòa án người ta hỏi cái gì thì liền đáp cái đó."
Trần Diệp Khải gật gật đầu, còn nói: "Canh ngó sen này là dì bảo mẫu làm ngày hôm qua, vẫn ăn được. Ăn đi, chú ý thời gian không muộn."
Dư Hạo liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn rất nhiều thời gian. Y hiện tại có chút thấp thỏm, giương mắt nhìn Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lại cười lên.
"Làm sao?"
"Anh nấu cơm ăn ngon."
"Anh cũng chỉ là nấu một nồi cơm tẻ mà thôi!" Trần Diệp Khải cười nói, "Tiền Nhâm vẫn luôn chê anh nấu cơm khó ăn, nói anh không chút nào giống du học sinh Trung Quốc."
Dư Hạo nghe được hai chữ "Tiền Nhâm liền ngay lập tức xác nhận suy đoán của mình, nhưng y cũng không dám hỏi nhiều. Y chỉ cười cười, uống qua một ngụm cà phê, tinh thần liền có chút tốt hơn. Dì bảo mẫu đến quét dọn, nói: "Học trò à."
"Vâng." Trần Diệp Khải tùy ý nói, hướng phía Dư Hạo nói: "Anh giúp em gọi xe, em bảo Chu Thăng xuống dưới chờ sẵn đi."
Dư Hạo muốn nói là không cần nhưng y cũng lại biết Trần Diệp Khải muốn cảm ơn việc đem qua y chăm sóc mình, nên y liền gật đầu tiếp nhận. Lúc y đi đến cổng trường học thì đã thấy Chu Thăng đang đứng đợi.
Chu Thăng: "Sáng sớm nay cậu không ở kí túc xá?"
Dư Hạo không muốn nói cho Chu Thăng biết đem qua y ngủ ở nhà Trần Diệp Khải nên liền cứ vậy gật đầu.
"Gội đầu hả." Chu Thăng còn nói.
Dư Hạo nghĩ thầm, hỗn đản cậu hôm nay như thế nào lại quan sát cẩn thận như thế?
Chu Thăng: "Cậu mới đổi dầu gội đầu?"
Dư Hạo: "..."
Xe đến, Dư Hạo có chút ngờ vực đánh giá Chu Thăng. Chu Thăng vẫn một mặt không hiểu gì, hỏi: "Cậu đã bện xong vòng tay cho tôi chưa?"
"Như nào lại nhanh như vậy được?" Dư Hạo đáo, Chu Thăng nói: "Cậu hôm nay tại sao lại khiến tôi thấy có chút kì quái."
Dư Hạo vẫn luôn suy nghĩ vấn đề của hôm qua, đó là mối quan hệ về Tướng Quân. Chỉ là giữa chừng bị bí mật của Trần Diệp Khải chặn ngang dòng suy nghĩ nên hiện tại lúc y nhìn thấy Chu Thăng, y lại không có cách nào khống chế bản thân tự hỏi. Ngoại trừ Thi Nê, y cũng còn muốn hỏi Chu Thăng mấy câu, nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.
[7/1/2021]
/113
|