Ba bộ hài cốt già xoay người đi tới quảng trường, đám báo Châu Mỹ đông như kiến cũng đang bao vây nơi này như hổ rình mồi.
"Đánh ba trận, thắng hai trận coi như thắng." Thanh âm kia vang lên, ngay sau đó, cánh cửa của Chichen Itza mở ra.
Hai chiến sĩ hài cốt giơ chân lên, đạp lên quả cầu lửa màu xanh lam trước mặt.
"Không phải chứ?" Chu Thăng nhìn vòng tròn lơ lửng trên không trung, nhìn Dư Hạo nói.
"Cậu nghĩ sao?" Dư Hạo nói, "Sao có thể!"
Vòng tròn kia cách hai người khá xa, Dư Hạo đứng ngay lưới đá còn chẳng vào được.
"Việc này để bọn tôi lo đi." Chu Thăng nói, sau đó quay ra nhìn Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải quay đầu, liếc về phía chiến sĩ hài cốt, sau đó nói: "Dư Hạo, em trước đi."
Dư Hạo nghĩ thầm, để giấc mộng này trôi qua yên bình thì có gì không tốt chứ, tại sao lại cứ phải đá bóng là sao cơ chứ! Không thể chọn cái gì đó thuộc sở trường của y hả?!
"Để em cố gắng." Dư Hạo nói: "Dù sao ba trận chỉ cần thắng hai là được rồi, giao cho hai người vậy!"
Chu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu Dư Hạo bình tĩnh lại, Dư Hạo quan sát một lúc lâu, lúc vừa nhấc chân lên đá, quả cầu lửa màu xanh lam rít gào bay lên, tạo ra một đường vòng cung, Trần Diệp Khải reo hò khen hay.
Chu Thăng: "Hay!"
Thế nhưng ngay sau đó, chiến sĩ hài cốt kia bỗng giơ chân ra, đá bay một quả cầu lửa khác khiến nó lao về phía quả cầu của Dư Hạo, hai quả cầu trúng nhau, bay lòng vòng trên không rồi xoẹt ngang qua vòng sáng!
"Này! Như thế là ăn gian!" Dư Hạo còn đang chìm đắm trong vui sướng vì quả cầu của mình trúng đích, lúc này y kêu lên.
Thanh âm kia lại vang lên: "Mày thất bại rồi, đợi cái chết đến đi, như tao đây này...."
Dư Hạo tức giận nói: "Tên lừa đảo! Trò này căn bản không có cách nào thắng nổi! Quy tắc là do cậu ta định đoạt!"
Chu Thăng giơ tay ngăn Dư Hạo lại, tiến lên nói: "Trung Xuyên Long Sinh, ba trận thắng hai, nhớ lời đấy, đã đánh cược thì phải dám chịu thua. Tiếp đến hai người bọn tôi, ai trước?"
Trần Diệp Khải trầm ngâm một lát, nhìn hai chiến sĩ hài cốt trước mặt, nói: "Để anh lên trước cho."
Trần Diệp Khải ra hiệu Dư Hạo đừng lo lắng, Chu Thăng với Dư Hạo lùi về phía sau hai bước, Trần Diệp Khải trầm giọng nói: "Long Sinh, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, muốn nói với em rằng, đời này kiếp này anh cũng chỉ đợi đến khoảnh khắc này."
Cùng lúc đó, Trần Diệp Khải đột ngột lao lên trước, vừa nhấc chân, chiến sĩ hài cốt cũng theo động tác nhấc chân lên, sút vào gôn!
Ai ngờ Trần Diệp Khải lại làm động tác giả, xoay tròn trên mặt đất, anh hơi khom người lại, nháy mắt, ngay sau động tác của chiến sĩ hài cốt, đá thẳng vào gôn!
Dư Hạo với Chu Thăng cùng reo hò khen hay, chỉ thấy hai ánh lửa màu xanh lam của quả cầu, một trước một sau nhắm thẳng vào vòng tròn, Trần Diệp Khải đá một quả cầu với đường cong đẹp đẽ, phá tan quả cầu của chiến sĩ hài cốt, lao thẳng vào vòng tròn!
Thanh âm giận dữ đột nhiên vang lên: "Anh là tên cặn bã dối trá!"
Trần Diệp Khải nhìn chiều cao của kim tự tháp, nói một cách bình tĩnh: "Đưa anh đi đi, Long Sinh, những thứ này nên đặt dấu chấm hết tại đây thôi!"
"Còn chưa xong đâu!" Chu Thăng lười nhác nói, hắn bước lên một bước dẫm lên ánh lửa, "Phát cầu cuối cùng, sao có thể để anh đi một mình được."
Du Hạo nhất thời trở nên khẩn trương, thanh âm kia lạnh lùng vang lên: "Vậy đến đây đi, để tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh."
"Dư Hạo, cho tôi sức mạnh." Chu Thăng nghiêng đầu, thấp giọng nói.
Dư Hạo bước lên, tháo xuống cái khiên sau lưng Chu Thăng xuống, cầm trong tay, Trần Diệp Khải cau mày nói: "Em muốn làm gì?"
Dư Hạo đang không biết nên làm gì, Chu Thăng nói: "Nhanh lên, như lần trước ấy."
Dư Hạo nói: "Nhưng vấn đề là tôi không có nhiều sức mạnh."
Chu Thăng nói: "Có bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu."
Dư Hạo thử đưa tay ra đặt lên lưng Chu Thăng, Trần Diệp Khải nghi ngờ nhìn hai người, mà lúc này, cái khiên trong tay Chu Thăng thế mà lại sáng lên, nhanh chóng biến đổi, Chu Thăng quát lên: "Lùi ra phía sau!"
Dư Hạo nhanh chóng lùi lại, Chu Thăng đạp lên quả cầu kia, cái khiên rung lắc mạnh rồi biến thành gậy Như Ý.
"Gọi cha gọi mẹ dần đi!" Chu Thăng rống giận, xoay người tung gậy Như Ý lên, đập mạnh vào đội trưởng hài cốt đang đứng ở quảng trường.
Dư Hạo: "...."
Trên không trung, Chu Thăng biến đổi thành hình dạng Tôn Ngộ Không, ở giữa trời vươn mình tung ra Định Hải Thần Châm, trong phút chốc đánh tan hàng ngũ hài cốt đứng ở trong quảng trường.
Trần Diệp Khải kinh sợ, tiện đà Chu Thăng xoay một vòng trên không trung, khôi phục lại hình dạng con người, chân đá mạnh vào quả cầu lửa xanh, ầm ầm như sao băng, sút vào gôn!
Quả cầu thứ ba được đá ra, hàng rào chắn trước cửa lớn Chichen Itza đổ sập, vòng tròn tỏa ra ánh sáng mạnh bắn ra về phía thang trời nơi Kim Tự Tháp, Dư Hạo với Trần Diệp Khải cùng reo hò khen hay, Chu Thăng nói: "Đi thôi!"
Chu Thăng dẫn đầu, ba người đi về phía thang trời, ngay sau đó là thanh âm giận dữ vang lên: "Mấy người không tuân thủ quy tắc!"
Chu Thăng chế nhạo: "Đây là quy tắc của tôi."
Trong nháy mắt cả thế giới như đang rung lên, đám báo châu Mỹ cũng nhảy tới, thang trời bắt đầu vỡ vun, Trần Diệp Khải rơi xuống cuối cùng, anh quát lên: "Hai đứa đi trước! Đừng chạm vào anh!"
Chu Thăng kéo Dư Hạo, hai người chạy như điên trên thang trời, lao thẳng về phía cửa Chichen Itza, Trần Diệp Khải theo sát phía sau, Dư Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy sấm sét điện che trời lấp đất phóng đến, Trần Diệp Khải quay người, bảo vệ thang trời. Sấm chớp dưới giếng trời tụ tập về phía trung tâm của toàn bộ thế giới tâm thức. Khu vực rừng mưa bị đốt cháy bùng bùng, đám báo đốm đuổi gần kịp họ đã cháy đen thui, rơi khỏi thang trời.
"Khải Khải!" Chu Thăng hô to, "Đi!"
Trần Diệp Khải mơ hồ cảm thấy mình có thể khống chế sấm sét ở đây, cho đến khi đám báo Châu Mỹ đuổi kịp họ đều đã nhen lửa, anh mới quay người đuổi theo hai người, trong lúc chạy trốn Dư Hạo quay ra nói với Chu Thăng: "Bên ngoài bị thiêu cháy toàn bộ rồi!"
Chu Thăng nói: "Dừng sợ! Chúng ta kịp mà! Ở trong đó an toàn!"
Khu vực bên ngoài Kim Tự Tháp đã lâm vào biển lửa, ngọn lửa chiếu sáng choang một mảnh thế giới ý thức, ba người cùng lao đầu vào cửa Chichen Itza, cuối cùng cánh cửa của Kim Tự Tháp cũng đóng lại.
Sau một khắc, ba người chạy như điên lao vào một cái sảnh rộng.
Chu Thăng miễn cưỡng dừng lại, chỉ thấy trước mắt lại có một cánh cửa lớn, trên cửa chính là đá quý đủ màu sắc, đá quý khổng lồ được khảm không theo thứ tự, bốn phía trên trần nhà có những rãnh như rãnh nước, đá quý lấp đầy rãnh, lập lòe ánh sáng lộng lẫy.
"Lại cái quái gì nữa đây?" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải đứng giữa đại sảnh, mờ mịt nhìn.
Dư Hạo bước lên, thử chạm vào một viên đá quý cửa lớn, y tới gần đống đá quý trên mặt đất, 'keng' một tiếng, đống đá quý tỏa sáng.
Chu Thăng: "Có cơ quan?"
Dư Hạo lại chạm lên một khối khác, đây là một khối đá quý có màu giống với viên cũ, đống đá quý lại tiếp tục tỏa sáng.
Dư Hạo: "....."
Dư Hạo chạm lên khối thứ ba, đá quý bắt đầu chuyển động, thay đổi vị trí, ba viên đá quý nối thành một đường thẳng tắp, vang lên âm thanh 'uỳnh' rồi vụt tắt, sau đó lại 'ầm ầm', đá quý trên đỉnh cứ thế mà ào ào đổ xuống.
"Không thể nào!" Chu Thăng kêu thảm thiết nói, "Sao trong mộng của anh còn có Anipop nữa vậy?"
"Đây là trò chơi mà Long Sinh thích!" Trần Diệp Khải nghĩ ra, lập tức nói: "Để anh nhớ lại xíu! Em đến mở cái cửa này đi! Chúng ta phải vào trong."
Dư Hạo nhanh chóng trả lời: "Để em! Em làm được!"
Trên trần nhà vang lên tiếng nước, Trần Diệp Khải bỗng dưng xoay người, chỉ thấy dòng nước dọc theo đống đá quý chảy ngược vào. Không đợi Chu Thăng đặt câu hỏi, Trần Diệp Khải nói: "Thác nước Iguazu tràn vào rồi!"
Mực nước bắt đầu dâng lên, Chu Thăng nói: "Dư Hạo! Mau lên!"
"Tôi đang tìm!" Dư Hạo loại bỏ được hai hàng đá quý, đột nhiên thấy hai viên đá quý màu vàng óng trên đỉnh tạo ra hai cái rãnh trống trên cửa lớn, y nhanh chóng hiểu ra, y làm cho hai viên đá kia rơi vào khe lõm sau đó y bắt đầu nhanh tay ấn lên đá quý, "Leng keng, coong coong, ầm ầm" tiếng vang mãnh liệt, toàn bộ đá quý trên cửa nhanh chóng biến mất, mà một đống đá quý bắt đầu tràn vào trong các đường rãnh trên sàn nhà, trên trần.
"Không với tới!" Dư Hạo hô lên, Chu Thăng lao về phía trước, khom người đứng trước cửa lớn, hai tay chụp lại để Dư Hạo có thể nhảy lên lưng mình, Dư Hạo ấn vào viên đá quý ở trên cao, Trần Diệp Khải cũng chạy tới làm theo Chu Thăng, Dư Hạo ở trên cao tạo ra ba điểm liên tiếp, "keng keng keng" ---- "Cooong!", kim thạch bên trái rơi xuống khe lõm, 'vù' một tiếng tạo ra ánh sáng.
Dư Hạo: "Còn một cái nữa!"
Trần Diệp Khải với Chu Thăng trăm miệng một lời: "Mau lên!"
Đá quý càng ngày càng ít đi, nước trên trần nhà ào ào rơi xuống đại sảnh như mưa, mực nước càng lúc càng cao, đã quá bả vai Chu Thăng. Lúc này Dư Hạo không cần nhảy lên cũng có thể ấn vào những điểm cao, nhưng đã không thể thoát ra được bằng đường cửa lớn nữa rồi, chỉ có thể bơi tới một chỗ khác.
"Bên kia! Bên kia có hai màu giống nhau!" Trần Diệp Khải đạp chân trong nước, nhắc nhở Dư Hạo.
Chu Thăng: "Bên kia cũng có! Bên đó đó, tới gần thêm chút!"
Dư Hạo bơi qua bơi lại, cũng bớt đi một hàng, đột nhiên y nhận ra được một điều.
Dư Hạo: "Em có thể bơi à?"
Trần Diệp Khải: "Dư Hạo, em không biết bơi hả?"
Chu Thăng: "...."
Lần này Dư Hạo lập tức chìm xuống, Chu Thăng cố gắng túm y dậy, quát: "Đừng có nhúc nhích!"
Dư Hạo nhanh chóng hiểu được ---- Trần Diệp Khải không biết là y không biết bơi, thế nên trong ý thức của anh thì Dư Hạo biết bơi nên lúc nãy Dư Hạo mới có thể bơi, nhưng vừa rồi anh biết là y không thể bơi thì y nhanh chóng bị chìm xuống. Chu Thăng phản ứng cực nhanh, trong phút chốc đã ôm được Dư Hạo, lớn tiếng nói: "Cậu nói những nơi chưa xong! Để Khải Khải làm!"
Ba cái cuối cùng ở ngay phía dưới Dư Hạo và Chu Thăng, Dư Hạo bị Chu Thăng ôm chặt, bĩnh tĩnh một chút, chỉ chỉ xuống phía dưới, Chu Thăng gật đầu, hai chân đạp một cái, hai người trồi nửa người lên mặt nước, cùng nhau lấy hơi rồi lặn vào trong nước.
Đáy nước, Chu Thăng mang theo Dư Hạo tìm thấy ba viên đá quý màu tím, Dư Hạo gật đầu lia lịa ba lần, 'uỳnh' một tiếng, đá quý rơi xuống, ngay sau đó ở cửa chính, kim thạch từ một cái cửa khác cũng rơi xuống khe, trong cánh cửa tỏa ra ánh sáng, ầm ầm rộng mở trong nước.
Dư Hạo chưa kịp kêu thành tiếng đã bị dòng nước chảy xiết ầm ầm đẩy đi, Chu Thăng nắm chặt tay Dư Hạo, cùng với Trần Diệp Khải, ba người bị cuốn vào mật đạo trong Chichen Itza.
Dư Hạo nín thở cũng sắp hết hơi, bị dòng nước đập vào người thở ra một đám bọt khí, Chu Thăng đang muốn đến gần độ khí cho y thì đột nhiên ở đáy nước phía trước có một bóng đen lao đến, va thẳng vào hai người, Chu Thăng không ngờ dưới nước còn bị đánh lén, chưa kịp chuẩn bị nên hai người bị tách ra.
Dư Hạo chỉ thấy trên cổ bị thắt lại, y há mồm ra không kêu được, thân bất do kỷ bị kéo ra khỏi Chu Thăng, đột nhiên bị túm vào một vùng bóng tối.
Chu Thăng giơ tay, trợn to hai mắt, muốn gọi nhưng hét không ra tiếng, bóng đen kia như một con rắn, dang rộng hai cánh, cuộn lại rồi lao thẳng về phía Dư Hạo. Chu Thăng từ dưới nước ló đầu lên, Trần Diệp Khải bơi đến, chỉ thấy một con Vũ Xà to lớn đang giương cánh quấn lấy Dư Hạo, nó mặc kệ Dư Hạo giãy giụa, vẫn lao thẳng về phía thông đạo dưới giếng trời, rồi bay đi!
"Dư Hạo!" Chu Thăng lao lên khỏi mặt nước, bước lên mặt đất, đuổi theo được vài bước, bốn phía giếng trời toàn là vách đá.
Trần Diệp Khải ho ra mấy ngụm nước, đối diện với Chu Thăng.
"Em ấy bị Long Sinh bắt đi rồi." Trần Diệp Khải nói.
Chu Thăng quan sát bốn phía, tìm đường đi ra khỏi thông đạo, bọn họ đã tiến vào bên trong Chichen Itza, bốn phía toàn là rêu xanh với dây leo cổ xưa, trụ đá xiêu xiêu vẹo vẹo xiên vào nhau, ở giữa thần điện là pho tượng Vũ Xà thần [1] đứng sừng sững.
[1]. Là một thực thể hoặc vị thần siêu nhiên nổi bật, được tìm thấy trong nhiều các tôn giáo. Nó vẫn được gọi là, có tên xuất phát từ ngôn ngữ và có nghĩa là "con rắn có lông" hoặc "Con rắn lông Quetzal". Ở đây có thể dịch là rắn lông vũ, nhưng nghe có vẻ không hợp lắm, nên mình để nguyên hán việt nhé.
"Cái giếng quái quỷ kia ở đâu?" Chu Thăng hỏi Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải: "Đi theo anh, đường đi phía sau bị chặn rồi, bò qua thôi."
Chu Thăng trầm mặc vài giây ngắn ngủi, đột nhiên điên cuồng gào lên: "Dư Hạo ----!"
Trần Diệp Khải nhíu chặt lông mày.
"Đến cứu nó đi." Âm thanh kia nói, "Nicky, để tôi xem xem, cuối cùng thì anh có thể bạo phát ra được sức mạnh to lớn cỡ nào..."
Âm thanh biến mất, Chu Thăng cực kỳ tức giận, Trần Diệp Khải quay đầu tìm đường. Một chốc sau, Chu Thăng bình tĩnh lại, nói: "Trước khi chúng ta tìm thấy Long Sinh thì chắc cậu ấy sẽ không sao, nhưng phải mau chóng tìm cậu ấy thôi!"
Dư Hạo bị ném mạnh xuống đất, không nhịn được ho khan, nôn ra mấy ngụm nước, dựa vào chút dư quang ở khóe mắt, y nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một không gian trống trải, bốn phía được vây quanh bởi cột đá và hành lang tầng tầng lớp lớp. Chẳng khác nào không gian mở bên trong Kim Tự Tháp, giữa bãi đất trống có một cái giếng nhìn như một đàn tế, khói đen bốc lên từ trong giếng.
Không có Đồ Đằng.
Đồ Đằng ở đâu? Dư Hạo thầm nghĩ.
Vũ Xà thần đem y đến đây đột nhiên toàn thân phát ra ánh sáng vàng rồi biến thành bức điêu khắc bằng vàng ròng, sừng sững đứng ở một bên khu đất trống.
Một thiếu niên vóc người thon dài đi tới chỗ Dư Hạo.
"Cậu là Long Sinh ư?" Dư Hạo dựa vào tường, lấy sức chậm rãi đứng dậy, xoay người và hướng mặt về phía thiếu niên nọ.
"Đấy là áo của tôi." Long Sinh run giọng đáp, "Có thể trả tôi áo không? Tôi lạnh quá."
Dư Hạo yên lặng nhìn kỹ Long Sinh, mặt Long Sinh tái nhợt, tóc có chút dài, phần trên trần trụi, dáng người đơn bạc cực kỳ, trong mắt là sự thống khổ với nỗi hoảng sợ. Dư Hạo nhớ đến lời Chu Thăng dặn, lúc này việc y phải làm là lôi súng ra bắn cậu ấy, nhưng y không biết nếu như lúc này mình nổ súng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng ý niệm đầu tiên của y khi nhìn thấy Long Sinh chính là Dư Hạo muốn đi đến ôm cậu một cái....
....Đây không phải Long Sinh thực sự, chỉ là Long Sinh trong mộng của Trần Diệp Khải. Nghĩ đến đây, Dư Hạo cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Long Sinh gầy gò đến mức ốm yếu, xương quai xanh hiện ra rất rõ ràng, cánh tay thon dài, cậu đi từng bước từng bước đến gần Dư Hạo, trong mắt mang theo vài tia phức tạp, ngũ quan bởi vì hận thù mà có chút dữ tợn.
Dư Hạo để tay ở phía sau mà lạnh đến phát run.
"Mày muốn giết tao?" Long Sinh khó mà tin được, nói, "Mày lấy áo của tao, giờ lại còn muốn giết tao ư?"
Dư Hạo buông tay không lôi súng ra, Long Sinh lại gầm lên giận dữ: "Mày muốn giết tao à?"
Chốc lát, súng từ trong túi Dư Hạo bay lên, bay khỏi, Dư Hạo kêu một tiếng, Long Sinh cầm lấy súng, giơ về phía Dư Hạo.
"Bộ quần áo này không bảo vệ được mày đâu." Long Sinh cầm súng nhắm về phía Dư Hạo, cắn răng nghiến lợi nói, "Cởi ra! Trả tao đây! Mày là thằng ăn trộm! Mày lấy đi đồ không phải của mày! Tao mới là chủ nhân của nó!"
Dư Hạo tức giận thở ra, nói: "Vậy tại sao cậu không tự tay đến đây để cởi nó ra đi?"
Nước mắt của Long Sinh dần dần trào ra khỏi khóe mắt, Dư Hạo ngơ ngác nhìn cậu, cuối cùng, Long Sinh chầm chậm để súng xuống.
"Chờ đấy." Long Sinh nói, "Mày sẽ hối hận."
Ngay sau đó, tượng Vũ Xà thần rời khỏi vị trí, lao đến rồi cuộn tròn tạo ra một vòng tròn nho nhỏ, Vũ Xà thần nhốt Dư Hạo ở giữa, không để cho y có cơ hội chạy trốn.
Long Sinh đi đến cạnh giếng rồi thả súng ra, sống lưng thon gầy của cậu hướng về phía Dư Hạo. Xương bả vai hiện lên rõ ràng đến nỗi thậm chí không thể thấy được khớp xương lưng.
"Đến đây đi." Long Sinh nói vọng vào trong cái giếng, "Nicky, tôi muốn.... trước mặt anh, tôi sẽ tự tay giết nó...."
"Đánh ba trận, thắng hai trận coi như thắng." Thanh âm kia vang lên, ngay sau đó, cánh cửa của Chichen Itza mở ra.
Hai chiến sĩ hài cốt giơ chân lên, đạp lên quả cầu lửa màu xanh lam trước mặt.
"Không phải chứ?" Chu Thăng nhìn vòng tròn lơ lửng trên không trung, nhìn Dư Hạo nói.
"Cậu nghĩ sao?" Dư Hạo nói, "Sao có thể!"
Vòng tròn kia cách hai người khá xa, Dư Hạo đứng ngay lưới đá còn chẳng vào được.
"Việc này để bọn tôi lo đi." Chu Thăng nói, sau đó quay ra nhìn Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải quay đầu, liếc về phía chiến sĩ hài cốt, sau đó nói: "Dư Hạo, em trước đi."
Dư Hạo nghĩ thầm, để giấc mộng này trôi qua yên bình thì có gì không tốt chứ, tại sao lại cứ phải đá bóng là sao cơ chứ! Không thể chọn cái gì đó thuộc sở trường của y hả?!
"Để em cố gắng." Dư Hạo nói: "Dù sao ba trận chỉ cần thắng hai là được rồi, giao cho hai người vậy!"
Chu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu Dư Hạo bình tĩnh lại, Dư Hạo quan sát một lúc lâu, lúc vừa nhấc chân lên đá, quả cầu lửa màu xanh lam rít gào bay lên, tạo ra một đường vòng cung, Trần Diệp Khải reo hò khen hay.
Chu Thăng: "Hay!"
Thế nhưng ngay sau đó, chiến sĩ hài cốt kia bỗng giơ chân ra, đá bay một quả cầu lửa khác khiến nó lao về phía quả cầu của Dư Hạo, hai quả cầu trúng nhau, bay lòng vòng trên không rồi xoẹt ngang qua vòng sáng!
"Này! Như thế là ăn gian!" Dư Hạo còn đang chìm đắm trong vui sướng vì quả cầu của mình trúng đích, lúc này y kêu lên.
Thanh âm kia lại vang lên: "Mày thất bại rồi, đợi cái chết đến đi, như tao đây này...."
Dư Hạo tức giận nói: "Tên lừa đảo! Trò này căn bản không có cách nào thắng nổi! Quy tắc là do cậu ta định đoạt!"
Chu Thăng giơ tay ngăn Dư Hạo lại, tiến lên nói: "Trung Xuyên Long Sinh, ba trận thắng hai, nhớ lời đấy, đã đánh cược thì phải dám chịu thua. Tiếp đến hai người bọn tôi, ai trước?"
Trần Diệp Khải trầm ngâm một lát, nhìn hai chiến sĩ hài cốt trước mặt, nói: "Để anh lên trước cho."
Trần Diệp Khải ra hiệu Dư Hạo đừng lo lắng, Chu Thăng với Dư Hạo lùi về phía sau hai bước, Trần Diệp Khải trầm giọng nói: "Long Sinh, anh còn rất nhiều chuyện muốn nói với em, muốn nói với em rằng, đời này kiếp này anh cũng chỉ đợi đến khoảnh khắc này."
Cùng lúc đó, Trần Diệp Khải đột ngột lao lên trước, vừa nhấc chân, chiến sĩ hài cốt cũng theo động tác nhấc chân lên, sút vào gôn!
Ai ngờ Trần Diệp Khải lại làm động tác giả, xoay tròn trên mặt đất, anh hơi khom người lại, nháy mắt, ngay sau động tác của chiến sĩ hài cốt, đá thẳng vào gôn!
Dư Hạo với Chu Thăng cùng reo hò khen hay, chỉ thấy hai ánh lửa màu xanh lam của quả cầu, một trước một sau nhắm thẳng vào vòng tròn, Trần Diệp Khải đá một quả cầu với đường cong đẹp đẽ, phá tan quả cầu của chiến sĩ hài cốt, lao thẳng vào vòng tròn!
Thanh âm giận dữ đột nhiên vang lên: "Anh là tên cặn bã dối trá!"
Trần Diệp Khải nhìn chiều cao của kim tự tháp, nói một cách bình tĩnh: "Đưa anh đi đi, Long Sinh, những thứ này nên đặt dấu chấm hết tại đây thôi!"
"Còn chưa xong đâu!" Chu Thăng lười nhác nói, hắn bước lên một bước dẫm lên ánh lửa, "Phát cầu cuối cùng, sao có thể để anh đi một mình được."
Du Hạo nhất thời trở nên khẩn trương, thanh âm kia lạnh lùng vang lên: "Vậy đến đây đi, để tao xem mày có bao nhiêu bản lĩnh."
"Dư Hạo, cho tôi sức mạnh." Chu Thăng nghiêng đầu, thấp giọng nói.
Dư Hạo bước lên, tháo xuống cái khiên sau lưng Chu Thăng xuống, cầm trong tay, Trần Diệp Khải cau mày nói: "Em muốn làm gì?"
Dư Hạo đang không biết nên làm gì, Chu Thăng nói: "Nhanh lên, như lần trước ấy."
Dư Hạo nói: "Nhưng vấn đề là tôi không có nhiều sức mạnh."
Chu Thăng nói: "Có bao nhiêu cho tôi bấy nhiêu."
Dư Hạo thử đưa tay ra đặt lên lưng Chu Thăng, Trần Diệp Khải nghi ngờ nhìn hai người, mà lúc này, cái khiên trong tay Chu Thăng thế mà lại sáng lên, nhanh chóng biến đổi, Chu Thăng quát lên: "Lùi ra phía sau!"
Dư Hạo nhanh chóng lùi lại, Chu Thăng đạp lên quả cầu kia, cái khiên rung lắc mạnh rồi biến thành gậy Như Ý.
"Gọi cha gọi mẹ dần đi!" Chu Thăng rống giận, xoay người tung gậy Như Ý lên, đập mạnh vào đội trưởng hài cốt đang đứng ở quảng trường.
Dư Hạo: "...."
Trên không trung, Chu Thăng biến đổi thành hình dạng Tôn Ngộ Không, ở giữa trời vươn mình tung ra Định Hải Thần Châm, trong phút chốc đánh tan hàng ngũ hài cốt đứng ở trong quảng trường.
Trần Diệp Khải kinh sợ, tiện đà Chu Thăng xoay một vòng trên không trung, khôi phục lại hình dạng con người, chân đá mạnh vào quả cầu lửa xanh, ầm ầm như sao băng, sút vào gôn!
Quả cầu thứ ba được đá ra, hàng rào chắn trước cửa lớn Chichen Itza đổ sập, vòng tròn tỏa ra ánh sáng mạnh bắn ra về phía thang trời nơi Kim Tự Tháp, Dư Hạo với Trần Diệp Khải cùng reo hò khen hay, Chu Thăng nói: "Đi thôi!"
Chu Thăng dẫn đầu, ba người đi về phía thang trời, ngay sau đó là thanh âm giận dữ vang lên: "Mấy người không tuân thủ quy tắc!"
Chu Thăng chế nhạo: "Đây là quy tắc của tôi."
Trong nháy mắt cả thế giới như đang rung lên, đám báo châu Mỹ cũng nhảy tới, thang trời bắt đầu vỡ vun, Trần Diệp Khải rơi xuống cuối cùng, anh quát lên: "Hai đứa đi trước! Đừng chạm vào anh!"
Chu Thăng kéo Dư Hạo, hai người chạy như điên trên thang trời, lao thẳng về phía cửa Chichen Itza, Trần Diệp Khải theo sát phía sau, Dư Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy sấm sét điện che trời lấp đất phóng đến, Trần Diệp Khải quay người, bảo vệ thang trời. Sấm chớp dưới giếng trời tụ tập về phía trung tâm của toàn bộ thế giới tâm thức. Khu vực rừng mưa bị đốt cháy bùng bùng, đám báo đốm đuổi gần kịp họ đã cháy đen thui, rơi khỏi thang trời.
"Khải Khải!" Chu Thăng hô to, "Đi!"
Trần Diệp Khải mơ hồ cảm thấy mình có thể khống chế sấm sét ở đây, cho đến khi đám báo Châu Mỹ đuổi kịp họ đều đã nhen lửa, anh mới quay người đuổi theo hai người, trong lúc chạy trốn Dư Hạo quay ra nói với Chu Thăng: "Bên ngoài bị thiêu cháy toàn bộ rồi!"
Chu Thăng nói: "Dừng sợ! Chúng ta kịp mà! Ở trong đó an toàn!"
Khu vực bên ngoài Kim Tự Tháp đã lâm vào biển lửa, ngọn lửa chiếu sáng choang một mảnh thế giới ý thức, ba người cùng lao đầu vào cửa Chichen Itza, cuối cùng cánh cửa của Kim Tự Tháp cũng đóng lại.
Sau một khắc, ba người chạy như điên lao vào một cái sảnh rộng.
Chu Thăng miễn cưỡng dừng lại, chỉ thấy trước mắt lại có một cánh cửa lớn, trên cửa chính là đá quý đủ màu sắc, đá quý khổng lồ được khảm không theo thứ tự, bốn phía trên trần nhà có những rãnh như rãnh nước, đá quý lấp đầy rãnh, lập lòe ánh sáng lộng lẫy.
"Lại cái quái gì nữa đây?" Chu Thăng nói.
Trần Diệp Khải đứng giữa đại sảnh, mờ mịt nhìn.
Dư Hạo bước lên, thử chạm vào một viên đá quý cửa lớn, y tới gần đống đá quý trên mặt đất, 'keng' một tiếng, đống đá quý tỏa sáng.
Chu Thăng: "Có cơ quan?"
Dư Hạo lại chạm lên một khối khác, đây là một khối đá quý có màu giống với viên cũ, đống đá quý lại tiếp tục tỏa sáng.
Dư Hạo: "....."
Dư Hạo chạm lên khối thứ ba, đá quý bắt đầu chuyển động, thay đổi vị trí, ba viên đá quý nối thành một đường thẳng tắp, vang lên âm thanh 'uỳnh' rồi vụt tắt, sau đó lại 'ầm ầm', đá quý trên đỉnh cứ thế mà ào ào đổ xuống.
"Không thể nào!" Chu Thăng kêu thảm thiết nói, "Sao trong mộng của anh còn có Anipop nữa vậy?"
"Đây là trò chơi mà Long Sinh thích!" Trần Diệp Khải nghĩ ra, lập tức nói: "Để anh nhớ lại xíu! Em đến mở cái cửa này đi! Chúng ta phải vào trong."
Dư Hạo nhanh chóng trả lời: "Để em! Em làm được!"
Trên trần nhà vang lên tiếng nước, Trần Diệp Khải bỗng dưng xoay người, chỉ thấy dòng nước dọc theo đống đá quý chảy ngược vào. Không đợi Chu Thăng đặt câu hỏi, Trần Diệp Khải nói: "Thác nước Iguazu tràn vào rồi!"
Mực nước bắt đầu dâng lên, Chu Thăng nói: "Dư Hạo! Mau lên!"
"Tôi đang tìm!" Dư Hạo loại bỏ được hai hàng đá quý, đột nhiên thấy hai viên đá quý màu vàng óng trên đỉnh tạo ra hai cái rãnh trống trên cửa lớn, y nhanh chóng hiểu ra, y làm cho hai viên đá kia rơi vào khe lõm sau đó y bắt đầu nhanh tay ấn lên đá quý, "Leng keng, coong coong, ầm ầm" tiếng vang mãnh liệt, toàn bộ đá quý trên cửa nhanh chóng biến mất, mà một đống đá quý bắt đầu tràn vào trong các đường rãnh trên sàn nhà, trên trần.
"Không với tới!" Dư Hạo hô lên, Chu Thăng lao về phía trước, khom người đứng trước cửa lớn, hai tay chụp lại để Dư Hạo có thể nhảy lên lưng mình, Dư Hạo ấn vào viên đá quý ở trên cao, Trần Diệp Khải cũng chạy tới làm theo Chu Thăng, Dư Hạo ở trên cao tạo ra ba điểm liên tiếp, "keng keng keng" ---- "Cooong!", kim thạch bên trái rơi xuống khe lõm, 'vù' một tiếng tạo ra ánh sáng.
Dư Hạo: "Còn một cái nữa!"
Trần Diệp Khải với Chu Thăng trăm miệng một lời: "Mau lên!"
Đá quý càng ngày càng ít đi, nước trên trần nhà ào ào rơi xuống đại sảnh như mưa, mực nước càng lúc càng cao, đã quá bả vai Chu Thăng. Lúc này Dư Hạo không cần nhảy lên cũng có thể ấn vào những điểm cao, nhưng đã không thể thoát ra được bằng đường cửa lớn nữa rồi, chỉ có thể bơi tới một chỗ khác.
"Bên kia! Bên kia có hai màu giống nhau!" Trần Diệp Khải đạp chân trong nước, nhắc nhở Dư Hạo.
Chu Thăng: "Bên kia cũng có! Bên đó đó, tới gần thêm chút!"
Dư Hạo bơi qua bơi lại, cũng bớt đi một hàng, đột nhiên y nhận ra được một điều.
Dư Hạo: "Em có thể bơi à?"
Trần Diệp Khải: "Dư Hạo, em không biết bơi hả?"
Chu Thăng: "...."
Lần này Dư Hạo lập tức chìm xuống, Chu Thăng cố gắng túm y dậy, quát: "Đừng có nhúc nhích!"
Dư Hạo nhanh chóng hiểu được ---- Trần Diệp Khải không biết là y không biết bơi, thế nên trong ý thức của anh thì Dư Hạo biết bơi nên lúc nãy Dư Hạo mới có thể bơi, nhưng vừa rồi anh biết là y không thể bơi thì y nhanh chóng bị chìm xuống. Chu Thăng phản ứng cực nhanh, trong phút chốc đã ôm được Dư Hạo, lớn tiếng nói: "Cậu nói những nơi chưa xong! Để Khải Khải làm!"
Ba cái cuối cùng ở ngay phía dưới Dư Hạo và Chu Thăng, Dư Hạo bị Chu Thăng ôm chặt, bĩnh tĩnh một chút, chỉ chỉ xuống phía dưới, Chu Thăng gật đầu, hai chân đạp một cái, hai người trồi nửa người lên mặt nước, cùng nhau lấy hơi rồi lặn vào trong nước.
Đáy nước, Chu Thăng mang theo Dư Hạo tìm thấy ba viên đá quý màu tím, Dư Hạo gật đầu lia lịa ba lần, 'uỳnh' một tiếng, đá quý rơi xuống, ngay sau đó ở cửa chính, kim thạch từ một cái cửa khác cũng rơi xuống khe, trong cánh cửa tỏa ra ánh sáng, ầm ầm rộng mở trong nước.
Dư Hạo chưa kịp kêu thành tiếng đã bị dòng nước chảy xiết ầm ầm đẩy đi, Chu Thăng nắm chặt tay Dư Hạo, cùng với Trần Diệp Khải, ba người bị cuốn vào mật đạo trong Chichen Itza.
Dư Hạo nín thở cũng sắp hết hơi, bị dòng nước đập vào người thở ra một đám bọt khí, Chu Thăng đang muốn đến gần độ khí cho y thì đột nhiên ở đáy nước phía trước có một bóng đen lao đến, va thẳng vào hai người, Chu Thăng không ngờ dưới nước còn bị đánh lén, chưa kịp chuẩn bị nên hai người bị tách ra.
Dư Hạo chỉ thấy trên cổ bị thắt lại, y há mồm ra không kêu được, thân bất do kỷ bị kéo ra khỏi Chu Thăng, đột nhiên bị túm vào một vùng bóng tối.
Chu Thăng giơ tay, trợn to hai mắt, muốn gọi nhưng hét không ra tiếng, bóng đen kia như một con rắn, dang rộng hai cánh, cuộn lại rồi lao thẳng về phía Dư Hạo. Chu Thăng từ dưới nước ló đầu lên, Trần Diệp Khải bơi đến, chỉ thấy một con Vũ Xà to lớn đang giương cánh quấn lấy Dư Hạo, nó mặc kệ Dư Hạo giãy giụa, vẫn lao thẳng về phía thông đạo dưới giếng trời, rồi bay đi!
"Dư Hạo!" Chu Thăng lao lên khỏi mặt nước, bước lên mặt đất, đuổi theo được vài bước, bốn phía giếng trời toàn là vách đá.
Trần Diệp Khải ho ra mấy ngụm nước, đối diện với Chu Thăng.
"Em ấy bị Long Sinh bắt đi rồi." Trần Diệp Khải nói.
Chu Thăng quan sát bốn phía, tìm đường đi ra khỏi thông đạo, bọn họ đã tiến vào bên trong Chichen Itza, bốn phía toàn là rêu xanh với dây leo cổ xưa, trụ đá xiêu xiêu vẹo vẹo xiên vào nhau, ở giữa thần điện là pho tượng Vũ Xà thần [1] đứng sừng sững.
[1]. Là một thực thể hoặc vị thần siêu nhiên nổi bật, được tìm thấy trong nhiều các tôn giáo. Nó vẫn được gọi là, có tên xuất phát từ ngôn ngữ và có nghĩa là "con rắn có lông" hoặc "Con rắn lông Quetzal". Ở đây có thể dịch là rắn lông vũ, nhưng nghe có vẻ không hợp lắm, nên mình để nguyên hán việt nhé.
"Cái giếng quái quỷ kia ở đâu?" Chu Thăng hỏi Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải: "Đi theo anh, đường đi phía sau bị chặn rồi, bò qua thôi."
Chu Thăng trầm mặc vài giây ngắn ngủi, đột nhiên điên cuồng gào lên: "Dư Hạo ----!"
Trần Diệp Khải nhíu chặt lông mày.
"Đến cứu nó đi." Âm thanh kia nói, "Nicky, để tôi xem xem, cuối cùng thì anh có thể bạo phát ra được sức mạnh to lớn cỡ nào..."
Âm thanh biến mất, Chu Thăng cực kỳ tức giận, Trần Diệp Khải quay đầu tìm đường. Một chốc sau, Chu Thăng bình tĩnh lại, nói: "Trước khi chúng ta tìm thấy Long Sinh thì chắc cậu ấy sẽ không sao, nhưng phải mau chóng tìm cậu ấy thôi!"
Dư Hạo bị ném mạnh xuống đất, không nhịn được ho khan, nôn ra mấy ngụm nước, dựa vào chút dư quang ở khóe mắt, y nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một không gian trống trải, bốn phía được vây quanh bởi cột đá và hành lang tầng tầng lớp lớp. Chẳng khác nào không gian mở bên trong Kim Tự Tháp, giữa bãi đất trống có một cái giếng nhìn như một đàn tế, khói đen bốc lên từ trong giếng.
Không có Đồ Đằng.
Đồ Đằng ở đâu? Dư Hạo thầm nghĩ.
Vũ Xà thần đem y đến đây đột nhiên toàn thân phát ra ánh sáng vàng rồi biến thành bức điêu khắc bằng vàng ròng, sừng sững đứng ở một bên khu đất trống.
Một thiếu niên vóc người thon dài đi tới chỗ Dư Hạo.
"Cậu là Long Sinh ư?" Dư Hạo dựa vào tường, lấy sức chậm rãi đứng dậy, xoay người và hướng mặt về phía thiếu niên nọ.
"Đấy là áo của tôi." Long Sinh run giọng đáp, "Có thể trả tôi áo không? Tôi lạnh quá."
Dư Hạo yên lặng nhìn kỹ Long Sinh, mặt Long Sinh tái nhợt, tóc có chút dài, phần trên trần trụi, dáng người đơn bạc cực kỳ, trong mắt là sự thống khổ với nỗi hoảng sợ. Dư Hạo nhớ đến lời Chu Thăng dặn, lúc này việc y phải làm là lôi súng ra bắn cậu ấy, nhưng y không biết nếu như lúc này mình nổ súng sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng ý niệm đầu tiên của y khi nhìn thấy Long Sinh chính là Dư Hạo muốn đi đến ôm cậu một cái....
....Đây không phải Long Sinh thực sự, chỉ là Long Sinh trong mộng của Trần Diệp Khải. Nghĩ đến đây, Dư Hạo cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Long Sinh gầy gò đến mức ốm yếu, xương quai xanh hiện ra rất rõ ràng, cánh tay thon dài, cậu đi từng bước từng bước đến gần Dư Hạo, trong mắt mang theo vài tia phức tạp, ngũ quan bởi vì hận thù mà có chút dữ tợn.
Dư Hạo để tay ở phía sau mà lạnh đến phát run.
"Mày muốn giết tao?" Long Sinh khó mà tin được, nói, "Mày lấy áo của tao, giờ lại còn muốn giết tao ư?"
Dư Hạo buông tay không lôi súng ra, Long Sinh lại gầm lên giận dữ: "Mày muốn giết tao à?"
Chốc lát, súng từ trong túi Dư Hạo bay lên, bay khỏi, Dư Hạo kêu một tiếng, Long Sinh cầm lấy súng, giơ về phía Dư Hạo.
"Bộ quần áo này không bảo vệ được mày đâu." Long Sinh cầm súng nhắm về phía Dư Hạo, cắn răng nghiến lợi nói, "Cởi ra! Trả tao đây! Mày là thằng ăn trộm! Mày lấy đi đồ không phải của mày! Tao mới là chủ nhân của nó!"
Dư Hạo tức giận thở ra, nói: "Vậy tại sao cậu không tự tay đến đây để cởi nó ra đi?"
Nước mắt của Long Sinh dần dần trào ra khỏi khóe mắt, Dư Hạo ngơ ngác nhìn cậu, cuối cùng, Long Sinh chầm chậm để súng xuống.
"Chờ đấy." Long Sinh nói, "Mày sẽ hối hận."
Ngay sau đó, tượng Vũ Xà thần rời khỏi vị trí, lao đến rồi cuộn tròn tạo ra một vòng tròn nho nhỏ, Vũ Xà thần nhốt Dư Hạo ở giữa, không để cho y có cơ hội chạy trốn.
Long Sinh đi đến cạnh giếng rồi thả súng ra, sống lưng thon gầy của cậu hướng về phía Dư Hạo. Xương bả vai hiện lên rõ ràng đến nỗi thậm chí không thể thấy được khớp xương lưng.
"Đến đây đi." Long Sinh nói vọng vào trong cái giếng, "Nicky, tôi muốn.... trước mặt anh, tôi sẽ tự tay giết nó...."
/113
|