Đêm khuya, toàn bộ học viện cực kỳ yên tĩnh.
"Những lời nói ra trước mặt Lâm Tầm đó," Dưới ánh trăng, Chu Thăng đỡ Dư Hạo để y trèo tường về phòng, "Cậu đã suy nghĩ lâu rồi sao?"
"Không phải." Dư Hạo nói, "Tự nhiên tôi cũng chẳng biết sao lại nói mấy lời đó. Dài dòng văn tự, tôi cảm thấy mình cứ như Đường Tăng ấy..."
Chu Thăng: "Nói được cũng tốt."
Dư Hạo: "Chắc hẳn là ông ta coi tôi chẳng khác gì đứa con nít ranh."
Chu Thăng cười cười, Dư Hạo nói: "Đừng cười nữa, tôi ngã bây giờ!"
Dư Hạo vất vả lắm mới bò lên được, Chu Thăng lại nói: "Chết trong tay hai đứa trẻ ranh, Lâm Tầm sẽ ghi nhớ cả đời mất."
"Để ông ta nhớ thì tốt." Dư Hạo, "Tốt nhất là tù chung thân đi."
"Cuối cùng cũng kết thúc." Chu Thăng mệt mỏi, hắn mệt cả tinh thần lẫn thể xác.
"Kết thúc rồi." Dư Hạo nói, "Không ngờ rằng, hiện thực còn khó hơn trong mộng."
Hai người đi qua hành lang dài, Chu Thăng khoác lên vai Dư Hạo, nói: "Trăng hôm nay tròn thật."
Dư Hạo: "Nay 15 rồi."
Hai người đứng trên hành lang, nhìn về phía mặt trăng cô đơn lẻ bóng phía chân tời, tia sáng ấy thiêng liêng mà trong trắng, nơi nó chiếu xuống, bóng tối nhân gian cùng với tội ác cũng như bị tan biến thành mây khói, thay vào là mộng cảnh rộng lớn yên bình.
"Mặt trời vào ban ngày chẳng lạ gì, đêm đến có ánh trăng mới là hiếm thấy." Chu Thăng nói, "Dù cho có là ban đêm thì cũng chẳng khiến người ta thấy sợ hãi."
"Sai rồi." Dư Hạo nói, "Trước tiên là phải có mặt trời sau đó mới có ban ngày."
Cửa ký túc xá nhẹ vang lên, Chu Thăng cầm điện thoại soi xung quanh rồi nhẹ nhàng rón rén đi vào, Dư Hạo nhìn thấy laptop của Phó Lập Quần trên bàn, bên cạnh là cốc thủy tinh đầy nước cùng với một gói gia vị mì tôm đã xé ra.
Tạo nghiệp rồi.... Dư Hạo thật sự không dám tưởng tượng Phó Lập Quần đã mong đợi y mang thức ăn về từ lúc 8 giờ tối như thế nào, đành xem phim truyền hình Mỹ để giết thời gian, dựa vào ít nước sôi để nguội từ tối qua cùng với gói gia vị mì tôm để chống đỡ, mãi đến tận 12 giờ nhắn tin cũng chẳng ai về, đành tuyệt vọng trèo lên giường đi ngủ.
Lúc nhìn thấy bàn của Phó Lập Quần, Chu Thăng cũng không biết nên nói gì, đành nhìn lên giường Phó Lập Quần, hai người nghe thấy bụng Phó Lập Quần kêu một tiếng.
"Hai người về rồi đấy à." Phó Lập Quần nằm trên giường, dùng giọng điệu kiểu đời này không còn gì luyến tiếc nói.
Chu Thăng nhanh chóng bật đèn lên, "Tao quên mua mì mất rồi, mai hứa sẽ mua, Dư Hạo mang cơm về cho mày rồi này, xuống ăn đi."
"Có cơm rang kiểu nhật với sushi! Hai phần cơm rang này!" Dư Hạo nói, "Anh trai à, xin lỗi nhiều nhé, lần sau sẽ không để cậu ở phòng ngủ một mình đâu!"
Mãi đến tận quá nửa đêm, Dư Hạo mới bắt đầu hơi hưng phấn với kích động, thế mà bọn họ đánh bại được Lâm Tầm! Sau đó y lại càng khó ngủ hơn, bắt đầu nhắn tin với Trần Diệp Khải 【 Ông ta bị bắt lại rồi. 】
Hoàng Đình: 【 Tình thế xoay chuyển, có hy vọng rồi, xin mời hai vị xin nhận lấy một lạy của tôi! 】
Trần Diệp Khải: 【 Chuẩn bị một cái cờ thi đua đi, tìm ngày đẹp rồi đưa ra.】
Hoàng Đình: 【 Rõ!】
Dư Hạo mãi không ngủ được, cũng chẳng biết rep hai người kia cái gì, chỉ đành "ha ha ha ha" một đống, sau đó lại trằn trọc trở mình, nghe thấy âm thanh Chu Thăng xuống dưới, y ló đầu ra nhìn thấy hắn đi ra ban công ngồi xổm xuống, hai chân banh ra, bộ dáng lười nhác hút thuốc.
Dư Hạo cũng xuống giường đi tới ban công, hai người liếc nhau, Chu Thăng ngồi dịch sang bên cạnh một chút, ý bảo y ngồi cạnh mình, cứ như vậy hai người im lặng nhìn về phía mặt trăng dưới chân trời, đêm khuya cũng hiểu ý mà im lặng theo, trầm mặc lúc này hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
Chu Thăng liếc nhìn Dư Hạo, rút điếu thuốc ra đưa cho y, ý hỏi y muốn hút không?
Dư Hạo thử hút, lập tức bị sặc mà khụ khụ mãnh liệt, Chu Thăng coi như trò đùa mà cười lớn, vỗ vỗ lưng cho y. Dư Hạo xấu hổ nhìn Chu Thăng cười trừ, Chu Thăng thế mà ném tàn thuốc đi, ôm lấy y.
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng ôm lấy y, vỗ vỗ lưng cho y, một lát sau mới tách ra, đi vào wc đi vệ sinh. Dư Hạo ngước mắt nhìn về phía trăng sáng, dựa vào tường, nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, thời khắc này, y cảm thấy cuộc sống hóa ra lại tốt đẹp đến vậy, như là mặt trăng kia ở cuối chân trời.
Mấy ngày liên tiếp mặt trời chói chang, Dư Hạo vốn định để chuyện của Lâm Tầm được giữ kín, thế mà ngoài dự liệu, chỉ sau một đêm tin tức như cháy rừng lan khắp học viện. Bản tin tức đã trực tiếp phơi bày ra sự thật, thế nên việc giữ kín là việc bất khả thi. Lâm Tầm vì bị nghi ngờ có tội mưu sát người nên đang bị tạm giữ. May mà học viện cũng đã sớm chuẩn bị, ngày hôm sau đã thông báo: cách chức Lâm Tầm, rồi bắt đầu thành con rùa đen rụt cổ, tất cả các nghi vấn đều từ chối trả lời.
"Gan thật đấy." Chu Thăng nói, "Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần khai trừ lão già ấy là mọi chuyện đều ổn à?"
"Chỉ cần không có scandal trong văn phòng là được." Phó Lập Quần nói, "Như vậy cũng chẳng ồn ào được bao lâu đâu. Mày xem, chỉ có chừng ấy, còn chẳng bằng Chicken Soup của Mị Mông [1] viết nữa kìa."
[1] Mị Mông: là nữ tác giả viết truyện Chicken Soup, Chicken Soup là những câu chuyện đầy cảm hứng – nói cho thẳng thì là súp gà cho tâm hồn.
Trong nhà ăn, Dư Hạo đặt cơm trưa xuống, nói: "Thầy Trần trở lại rồi!"
"Ừ." Chu Thăng chẳng thèm quan tâm, đáp: "Sao lại về đây thế?"
Phó Lập Quần: "Về dạy học chứ sao."
Chu Thăng: "......"
Ban lãnh đạo học viện đã tổ chức một cuộc họp kéo dài hai ngày, Lương Kim Mẫn và Trần Diệp Khải đã trở lại, ngay lúc này, Ninh viện trưởng sử dụng một biện pháp cứu trợ vô cùng đúng đắn – xin lỗi Lương Kim Mẫn, giữ bà lại giảng dạy tiếp.
Lương Kim Mẫn thì tỏ vẻ mấy người lãnh đạo học viện không ai biết sự tình nên không cần phải xin lỗi, suy nghĩ, nếu như biết rằng Lâm Tầm giết vợ không thành, Ninh Dữu gan có to bằng trời cũng không dám thuê ông ta về dạy, bằng không chuyện này mà bị lan ra khắp giới học thuật thì không tài nào cứu nổi.
"Được thôi, ở lại làm tiếp." Lương Kim Mẫn nói, "Dạy thêm mấy năm rồi chuẩn bị về hưu, từ Dĩnh thị về đến nhà cô cũng gần, cũng tiện về thăm mẹ, Nicky cũng mong ở lại."
Cứ như vậy, học viện thành công phủi sạch quan hệ, đem sự kiện Lâm Tầm với Lương Kim Mẫn hạn định rằng chỉ là việc vợ chồng với nhau thôi, tuy rằng mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, ngay từ ban đầu chẳng lẽ không ai phát hiện ra Lâm Tầm đánh đập Lương Kim Mẫn ư? Chỉ là mọi người đều ăn ý không hé răng thôi.
Trần Diệp Khải thì từ chức chủ nhiệm lớp, chỉ hy vọng học viện cho làm giáo viên hướng dẫn dạy mấy môn tự chọn.
"Nếu như viện trưởng chú ý những lời buộc tội trước kia của thầy Lâm." Trần Diệp Khải nói, "Em sẽ không dạy môn tâm lý ban nhất, dạy một thời gian thì chắc thi tiến sĩ, đấy là kế hoạch em định sẵn."
Viện trưởng Ninh rộng lượng đá trả trần Diệp Khải quả bóng, để anh tự quyết: "Không vấn đề, từ học kỳ sau bắt đầu, em tự quyết định nhé."
Nguyên tắc đâu? Lúc nghe kể lại nội tình, nghĩ thầm, không phải trước đây vẫn còn lo lắng chuyện thầy trò yêu đương sao? Không ngờ rằng trước mặt bị bê bối đồng tính luyến ái lớn như vậy chắn, còn cả việc thầy trò yêu đương, thế mà lại có thể nhượng bộ hết luôn? Hướng gió này xoay chuyển cũng nhanh thật đấy. Lương Kim Mẫn vẫn ở lại phòng, sẵn sàng chờ ra tòa làm chứng, Trần Diệp Khải thì chuyển về kí túc xá giáo viên.
Tin tức Trần Diệp Khải trở về nhanh chóng truyền ra khắp nơi, đám fans mê muội anh vui mừng hân hoan nhảy nhót. Mọi người lại bắt đầu suy đoán, Lương Kim Mẫn với Lâm Tầm lúc đó đấu đá tranh giành quyền lực, cuối cùng thì bà thắng. Trần Diệp Khải cũng đi theo sau, sau đó càng nhiều người tự bổ não ra đống kịch bản máu chó.
Chỉ có Dư Hạo đối với việc này vẫn cực kỳ lo lắng.
"Khi nào thì anh ấy mới quên đi đoạn ký ức này?" Dư Hạo lén hỏi Chu Thăng.
Chu Thăng đang làm nóng người trên sân thể chất, đáp: "Tôi để anh ấy tự lựa chọn thời gian thích hợp."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, không nhiều lời nữa, Chu Thăng lại nói: "Tôi còn định, sau khi khiến anh ấy quên đi đoạn ký ức này thì sẽ phong ấn vòng Kim Ô hoặc là ném nó đi."
"Hả?" Dư Hạo không ngờ rằng Chu Thăng thế mà lại có suy nghĩ như vậy, nếu như vậy thì họ không còn cách nào xây dựng lại mộng của chính mình nữa.
"Chỉ là định thôi." Chu Thăng nghiêng người ép chân, đáp, "Vẫn chưa nghĩ kỹ."
"Có phải đây là chuyện mà mấy bữa trước cậu định bàn với tôi không?" Dư Hạo nói.
"Không phải." Chu Thăng nói, "Chạy bộ, đi thôi!" Nói xong thì chạy vào sân điền kinh.
Ngày hôm sau, Chu Thăng ném vòng Kim Ô vào ngăn kéo phòng ngủ, khóa kỹ lại.
Dư Hạo cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi hắn: "Sao lại phải làm vậy?"
"Không sao cả." Chu Thăng đáp, "Một cuộc sống giản dị, sống theo đúng hình dáng vốn có của cuộc đời thôi, không tốt ư?"
Dư Hạo nói: "Nhưng.... cậu không cảm thấy, nó đã chọn cậu...."
"Không." Chu Thăng nói, "Đừng khuyên nữa."
Dư Hạo có chút mơ hồ, nói: "Tôi không hề nghĩ đến cậu sẽ có quyết định này."
"Tôi nghĩ rồi." Chu Thăng nói, "Không phải chỉ nghĩ đến một lần, mà từ lần đầu phát hiện ra tác dụng của nó, tôi đã nghĩ đến việc này rồi."
Dư Hạo nói: "Vậy thì cũng không nên ném đi chứ."
Chu Thăng đang định nói gì đấy thì Phó Lập Quần trở lại, hai người đành bỏ qua cái đề tài này, Chu Thăng nói: "Ôn tập đi, sắp thi cuối kỳ rồi đấy."
"Học hành thôi." Phó Lập Quần nói, "Nhiều thứ phải nhớ thế này, khổ quá đi, tuyệt đối không thể trượt môn, nghỉ hè này còn muốn đi chơi Nhật Bản với chị dâu mấy cậu đấy!"
Dư Hạo chỉ đành để việc phiên dịch đang làm dở trên máy tính qua một bên, cùng hai người họ ôn tập. Phó Lập Quần ngồi học thuộc sách mấy môn học bình thường, Chu Thăng thì ngồi giảng toán cho Dư Hạo, Dư Hạo có chút mất tập trung, nhìn nhìn Chu Thăng.
"Như này." Chu Thăng nói, "Cậu làm xong cái đề này là hiểu."
Dư Hạo thật sự nghe có hiểu gì đâu, chỉ nói: "Được rồi."
Ba người ai cũng đeo tai nghe lên rồi ngồi học bài, lúc Dư Hạo tìm bài hát, Chu Thăng lại nhắn tin cho y.
【Cậu muốn nghe lời nói thật không? 】
Dư Hạo: 【Đương nhiên, sao thế? 】
Chu Thăng: 【Sau khi tôi nói xong, cậu có chắc chắn rằng, sau này không nói về chuyện này nữa được không? 】
Dư Hạo ngẫm nghĩ, nói: 【Được.】
Chu Thăng: 【Cậu đồng ý với tôi đã.】
Dư Hạo: 【Tôi đồng ý với cậu.】
Bên Chu Thăng không có động tĩnh gì nữa, Dư Hạo liếc hắn một cái, Chu Thăng vẫn đang đánh chữ trên điện thoại, gõ được chữ này lại xóa chữ kia, chắc là đang không biết nên dùng từ gì. Đang ngó hắn thì hắn chỉ chỉ tay bảo Dư Hạo làm bài tiếp đi, nhìn cái gì mà nhìn?
Dư Hạo làm toán cao cấp là hoa mắt váng đầu, ước chừng nửa giờ sau, Chu Thăng cũng nhắn một tin đến.
【 Bởi vì nếu cứ tiếp tục sống như thế này, chúng ta có thể sẽ lần nữa gặp nguy hiểm không thể nói trước được. Đặc biệt là cậu đó, lần ấy ở trong Chichen Itza của Khải Khải, vì cứu tôi mà bị thương nặng đến thế, chút nữa là chúng ta không ra được rồi, cậu có thể trị thương cho tôi, nhưng tôi thì chẳng có cách nào giúp cậu hồi phục, trừ khi ánh mặt trời dâng lên thì cậu mới có thể lành hẳn. Khi ở Chichen Itza thì chúng ta còn may mắn chán đấy, nhưng sau này thì sao? Cầm vòng Kim Ô, có thể tự do tự tại trong mộng, thú vị thì đúng thật đấy. Nhưng ai có thể vỗ ngực nói rằng chúng ta sẽ ngồi yên không đến giấc mộng của ai đó rồi lại bày vẽ việc đoạt mộng? Cậu lại là người tốt bụng, không muốn yên lặng nhìn sự việc bày ra trước mắt mình, đương nhiên cậu biết tôi cũng không làm như vậy được. Thấy việc nghĩa hăng hái làm, cảm giác làm anh hùng cũng tốt lắm chứ, nhưng đối với tôi, sống sót vẫn là điều kiện ưu tiên hàng đầu, tôi không thể để cậu gặp nguy hiểm được. Cho dù có cứu một ngàn, một vạn người thì nó cũng không thể trả giá được so với việc mất đi cậu, đối với tôi ấy, những cái khác đều là phù du, không làm anh hùng cũng chẳng sao hết nhưng cậu thì tuyệt không thể xảy ra sơ xuất gì. Hiểu rõ bản thân mình chính là nguồn gốc sinh ra sức mạnh. Huống hồ tôi luôn có một linh cảm, một lúc nào đó chúng ta sẽ bị nhiệt huyết làm cho đầu óc choáng váng, tự cao tự đại, đến khi ấy sẽ không thể tránh khỏi bi kịch, lúc ấy mới hối hận thì có ích gì? Cậu bình thường hay thấy tôi thích thì đấm đấm đá đá nhỉ? Nhưng trong lòng tôi cũng có tính toán, nếu đánh không lại thì chắc chắn không liều mạng, lần duy nhất không kịp suy xét nguy hiểm có lẽ là lúc đi vào nhà Thi Lương lần đó. 】
Dư Hạo nhìn đoạn tin nhắn này, một lúc lâu sau cũng không biết trả lời Chu Thăng như thế nào.
Dư Hạo: 【Còn một lần đi vào tiềm tức cô Lương nữa. 】
Chu Thăng: 【Đúng, việc này chứng minh quan điểm của tôi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Nếu như có lựa chọn khác, tôi cũng sẽ không đi, không làm cậu phải lo lắng mà do tôi không còn lựa chọn nào nữa, nên tôi mới cảm thấy, nếu chúng ta còn tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục chạm mặt với loại tình huống chẳng có sự lựa chọn nào như thế, cho nên, nhất định phải bỏ vòng Kim Ô.】
【Tôi cũng đã nói chuyện này với Khải Khải, anh ấy đồng tình với suy nghĩ của tôi, nhưng anh ấy bảo tôi đưa vòng Kim Ô cho anh ấy, Anh ấy muốn thẩm định nó tại một phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh thông qua các mối quan hệ mà cô Lương có và giao nó cho họ để phục vụ mục đích nghiên cứu. Anh ấy còn nói sẽ không tiết lộ tôi là người giao nó ra, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Sau khi giao ra, chúng ta chỉ là người bình thường, khôi phục cuộc sống bình thường nhất, không phải rất tốt ư?】
【Trên đời này, mỗi người đều là người bình thường, không phải ai cũng có bàn tay vàng, cuộc đời chúng ta không nên chỉ dựa vào bàn tay vàng để giải quyết.】
Dư Hạo tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn Chu Thăng, Chu Thăng dời mắt từ điện thoại, nhìn y một cái.
【Dư Hạo, tôi biết cậu không nghĩ như vậy.】
【Không, Chu Thăng, cậu nói đúng.】
Chu Thăng ngừng lại, nhìn Dư Hạo gật đầu.
Dư Hạo: 【Cậu thuyết phục được tôi rồi, Chu Thăng, cậu nói rất đúng. Thật ra tôi cũng rất mâu thuẫn, để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào....】
Chu Thăng:【Không cần phải nói, tôi hiểu mâu thuẫn của cậu, bởi vì tôi cũng trải qua mâu thuẫn ấy. Được rồi, đề tài này dừng lại ở đây thôi.】
"Làm xong chưa?" Chu Thăng lại hỏi.
"Tôi cứ cảm thấy sai sai." Dư Hạo kiềm lại cơn giận, nói.
Chu Thăng: "Vì ban nãy cậu đâu có nghiêm túc nghe."
Chu Thăng kéo ghế dựa lại gần rồi giảng cho Dư Hạo thêm lần nữa. Dư Hạo vẫn không không chế được mà nghĩ về vòng Kim Ô, ban đầu lúc lấy được vòng Kim Ô, y cũng từng nghĩ tới việc thứ đó tồn tại liệu có thể biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn không. Giao cho bọn họ năng lực đi vào mộng cảnh, đi cứu thêm nhiều người, xóa đi hắc ám ở thế giới tinh thần của người khác.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, cầm vòng Kim Ô này lai lịch còn chưa rõ này trong tay.... Dư Hạo thật sự không biết hình dung nó như nào, với sự hiểu biết của y về nó, là một loại dụng cụ sao? Tạm thời thì cứ cho là nó là một dụng cụ tinh vi, nhất định nó phải có một ý nghĩa tồn tại nào đó. Sau ngày hôm đó, Dư Hạo với Chu Thăng cũng thảo luận với nhau về một số tin tức mà họ cho là vòng Kim Ô muốn truyền đến mình, nhưng hai người nói chuyện lâu ơi là lâu cũng chẳng đưa ra kết luận cuối cùng được, vì thế Chu Thăng đặc biệt đi giao tiếp với vòng Kim Ô một khoảng thời gian khá dài, chỉ là kiểu giao tiếp ý thức này hiệu quả không ổn lắm, luôn có cảm giác một đống tin tức dồn vào đầu, chẳng có cách nào để truyền tải lại nội dung chính xác.
Lúc ấy Chu Thăng nói ra một câu khiến Dư Hạo ấn tượng sâu sắc "Tôi cứ có cảm giác nó là do người ngoài hành tinh để lại, nhất định nó không phải tạo ra cho tôi dùng, tôi chỉ là người vô ý đâm trúng vận lớn này, rồi lấy được một đồ vật không thuộc về chính mình." Nhưng điều này cũng đã mất cơ hội kiểm chứng, dù sao trường hợp của Lương Kim Mẫn khi ấy cũng cực kỳ đặc thù, bọn họ không có cách nào tìm được một tiềm thức thích hợp để có thể tiến vào con đường thính giác trong sáu giác quan thử lại một lần nữa.
Nói cho cùng thì trừ phi tầng trên thế giới ý thức sụp đổ, trừ khi hết thảy ký ức đều hóa thành mảnh vỡ rồi được đưa về phế tích lãng quên, mà đây lại được tính là trường hợp đặc biệt, bình thường tiềm thức không tồn tại con đường thính giác, chúng đều bị hóa thành hình tượng tồn tại chân thực bên trong mộng cảnh. Ngày hôm đó Dư Hạo còn hỏi Chu Thăng, tại sao ở trong giấc mộng của Trần Diệp Khải mà hắn có thể tạo ra một con đường dẫn đến tiềm thức của Lương Kim Mẫn?
Chu Thăng trả lời là "vòng Kim Ô đã giúp tôi", hắn với Trần Diệp Khải cũng đã bàn luận rất lâu, Trần Diệp Khải cực kỳ thông minh, suy đoán rằng mỗi 'mặt trời' trong từng giấc mộng là điều mấu chốt, mà tất cả chúng đều chịu sự khống chế của Chu Thăng, vì vậy cũng có thể thông qua mặt trời để tạo ra con đường.
Chu Thăng: "Hiểu không?"
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo: "Xin lỗi, Tướng Quân, tôi lại thất thần."
Chu Thăng đưa tay đỡ trán: "Tôi cảm thấy giờ mình còn cảm thấy hoang mang."
Phó Lập Quần dịch dịch lại, hỏi: "Tướng Quân? Biệt danh này nghe vừa tai đấy, giải thích cho tôi câu sau đi Dư Hạo."
"Đừng nghĩ nữa." Chu Thăng tiện tay vỗ vỗ sau gáy Dư Hạo.
Được rồi, Dư Hạo quyết định không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì y cũng không được thông minh như Chu Thăng, nếu hắn đã cân nhắc rồi thì y cũng không cần nhọc lòng quá nhiều làm gì.
Đã gần cuối tháng sáu, ngoại trừ những lúc ở cùng Chu Thăng với Phó Lập Quần học tập thì thời gian còn lại Dư Hạo dành cho việc phiên dịch.
Trần Diệp Khải cũng có hẹn họ mấy lần nhưng Chu Thăng toàn từ chối với lý do: "Đang bận rộn lắm, còn sắp thi rồi đấy, thời gian đâu ra! Thi xong rồi tính!"
Dư Hạo dành cả thời gian cho công việc nên càng không có thời gian, còn có hơn 200 báo cáo đang đè lên. Trần Diệp Khải thi thoảng sẽ không mời mà tự đến phòng ngủ của họ ngồi chơi một lúc, mà toàn chọn lúc Chu Thăng không có ở đó mới tới, cho bọn họ chút bánh ngọt linh tinh, ngồi năm mười phút nói chuyện mấy câu thì về.
Lúc ăn cơm trưa, Chu Thăng chỉ cần không tới thì Trần Diệp Khải sẽ bê đồ ăn đến ngồi đối diện Dư Hạo cùng y ăn cơm trưa, thuận tiện tâm sự chuyện tiến độ công việc part time và thành tích thi. Trần Diệp Khải cực kỳ có chừng mực, im bặt không hề nhắc đến sự việc hôm trước, câu chuyện bọn họ thảo luận phần lớn là về Lâm Tầm.
Lâm Tầm đang đợi thời gian mở phiên tòa, thời gian mở phiên còn chờ điều tra và phụ thuộc vào công tố viên.
"Anh đã đến gặp ông ta rồi à?" Dư Hạo không nhịn được hỏi.
"Chưa." Trần Diệp Khải nói, "Em cảm thấy ông ta sẽ nói cho anh biết chuyện ông ta nói chuyện với Long Sinh vào chiều hôm đó ư? Anh cảm thấy hẳn là không thể."
Dư Hạo cũng cảm thấy Lâm Tầm sẽ không nói sự thật cho Trần Diệp Khải, nếu không tội của ông ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
"Vậy động cơ giết cô Lương của ông ta...." Dư Hạo lại thấp giọng nói.
Trần Diệp Khải nói: "Trước mắt lý do ông ta đưa ra là cảnh sát đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng ta, biết được cô Lương đã thu thập bằng chứng lão tham ô rồi dẫn đến việc muốn ly hôn. Sau khi trở về bởi vì cãi nhau nên mới bạo phát xung đột, mất tỉnh táo nên mới đánh cô ấy đến mức chấn động não. Đơn giản là đã làm thì muốn làm đến cùng, giết người diệt khẩu."
Dư Hạo nói: "Vậy thì sẽ xử bao nhiêu năm?"
"Mưu sát không thành, đang cố gắng hướng về tù chung thân." Trần Diệp Khải nói, "Tính chất của việc này cũng xấu, cụ thể tình huống còn phải xem luật sư bào chữa, nhưng dù có như nào, địa vị xã hội, thanh danh, lợi ích của ông ta cũng đi tong hết rồi."
Dư Hạo lẳng lặng nhìn Trần Diệp Khải, y chỉ là cảm thấy, nguyên nhân cái chết của Long Sinh từ đây lại đứt quãng, có lẽ đối với Trần Diệp Khải, sự việc vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Trần Diệp Khải hiểu được Dư Hạo nghĩ gì, cười nói: "Đôi khi, chân tướng sẽ tự xuất hiện khi ta đủ kiên nhẫn để chờ nó, ít nhất ở trong lòng anh, chuyện này sẽ không quên được."
"Những lời nói ra trước mặt Lâm Tầm đó," Dưới ánh trăng, Chu Thăng đỡ Dư Hạo để y trèo tường về phòng, "Cậu đã suy nghĩ lâu rồi sao?"
"Không phải." Dư Hạo nói, "Tự nhiên tôi cũng chẳng biết sao lại nói mấy lời đó. Dài dòng văn tự, tôi cảm thấy mình cứ như Đường Tăng ấy..."
Chu Thăng: "Nói được cũng tốt."
Dư Hạo: "Chắc hẳn là ông ta coi tôi chẳng khác gì đứa con nít ranh."
Chu Thăng cười cười, Dư Hạo nói: "Đừng cười nữa, tôi ngã bây giờ!"
Dư Hạo vất vả lắm mới bò lên được, Chu Thăng lại nói: "Chết trong tay hai đứa trẻ ranh, Lâm Tầm sẽ ghi nhớ cả đời mất."
"Để ông ta nhớ thì tốt." Dư Hạo, "Tốt nhất là tù chung thân đi."
"Cuối cùng cũng kết thúc." Chu Thăng mệt mỏi, hắn mệt cả tinh thần lẫn thể xác.
"Kết thúc rồi." Dư Hạo nói, "Không ngờ rằng, hiện thực còn khó hơn trong mộng."
Hai người đi qua hành lang dài, Chu Thăng khoác lên vai Dư Hạo, nói: "Trăng hôm nay tròn thật."
Dư Hạo: "Nay 15 rồi."
Hai người đứng trên hành lang, nhìn về phía mặt trăng cô đơn lẻ bóng phía chân tời, tia sáng ấy thiêng liêng mà trong trắng, nơi nó chiếu xuống, bóng tối nhân gian cùng với tội ác cũng như bị tan biến thành mây khói, thay vào là mộng cảnh rộng lớn yên bình.
"Mặt trời vào ban ngày chẳng lạ gì, đêm đến có ánh trăng mới là hiếm thấy." Chu Thăng nói, "Dù cho có là ban đêm thì cũng chẳng khiến người ta thấy sợ hãi."
"Sai rồi." Dư Hạo nói, "Trước tiên là phải có mặt trời sau đó mới có ban ngày."
Cửa ký túc xá nhẹ vang lên, Chu Thăng cầm điện thoại soi xung quanh rồi nhẹ nhàng rón rén đi vào, Dư Hạo nhìn thấy laptop của Phó Lập Quần trên bàn, bên cạnh là cốc thủy tinh đầy nước cùng với một gói gia vị mì tôm đã xé ra.
Tạo nghiệp rồi.... Dư Hạo thật sự không dám tưởng tượng Phó Lập Quần đã mong đợi y mang thức ăn về từ lúc 8 giờ tối như thế nào, đành xem phim truyền hình Mỹ để giết thời gian, dựa vào ít nước sôi để nguội từ tối qua cùng với gói gia vị mì tôm để chống đỡ, mãi đến tận 12 giờ nhắn tin cũng chẳng ai về, đành tuyệt vọng trèo lên giường đi ngủ.
Lúc nhìn thấy bàn của Phó Lập Quần, Chu Thăng cũng không biết nên nói gì, đành nhìn lên giường Phó Lập Quần, hai người nghe thấy bụng Phó Lập Quần kêu một tiếng.
"Hai người về rồi đấy à." Phó Lập Quần nằm trên giường, dùng giọng điệu kiểu đời này không còn gì luyến tiếc nói.
Chu Thăng nhanh chóng bật đèn lên, "Tao quên mua mì mất rồi, mai hứa sẽ mua, Dư Hạo mang cơm về cho mày rồi này, xuống ăn đi."
"Có cơm rang kiểu nhật với sushi! Hai phần cơm rang này!" Dư Hạo nói, "Anh trai à, xin lỗi nhiều nhé, lần sau sẽ không để cậu ở phòng ngủ một mình đâu!"
Mãi đến tận quá nửa đêm, Dư Hạo mới bắt đầu hơi hưng phấn với kích động, thế mà bọn họ đánh bại được Lâm Tầm! Sau đó y lại càng khó ngủ hơn, bắt đầu nhắn tin với Trần Diệp Khải 【 Ông ta bị bắt lại rồi. 】
Hoàng Đình: 【 Tình thế xoay chuyển, có hy vọng rồi, xin mời hai vị xin nhận lấy một lạy của tôi! 】
Trần Diệp Khải: 【 Chuẩn bị một cái cờ thi đua đi, tìm ngày đẹp rồi đưa ra.】
Hoàng Đình: 【 Rõ!】
Dư Hạo mãi không ngủ được, cũng chẳng biết rep hai người kia cái gì, chỉ đành "ha ha ha ha" một đống, sau đó lại trằn trọc trở mình, nghe thấy âm thanh Chu Thăng xuống dưới, y ló đầu ra nhìn thấy hắn đi ra ban công ngồi xổm xuống, hai chân banh ra, bộ dáng lười nhác hút thuốc.
Dư Hạo cũng xuống giường đi tới ban công, hai người liếc nhau, Chu Thăng ngồi dịch sang bên cạnh một chút, ý bảo y ngồi cạnh mình, cứ như vậy hai người im lặng nhìn về phía mặt trăng dưới chân trời, đêm khuya cũng hiểu ý mà im lặng theo, trầm mặc lúc này hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
Chu Thăng liếc nhìn Dư Hạo, rút điếu thuốc ra đưa cho y, ý hỏi y muốn hút không?
Dư Hạo thử hút, lập tức bị sặc mà khụ khụ mãnh liệt, Chu Thăng coi như trò đùa mà cười lớn, vỗ vỗ lưng cho y. Dư Hạo xấu hổ nhìn Chu Thăng cười trừ, Chu Thăng thế mà ném tàn thuốc đi, ôm lấy y.
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng ôm lấy y, vỗ vỗ lưng cho y, một lát sau mới tách ra, đi vào wc đi vệ sinh. Dư Hạo ngước mắt nhìn về phía trăng sáng, dựa vào tường, nhắm hai mắt ngủ thiếp đi, thời khắc này, y cảm thấy cuộc sống hóa ra lại tốt đẹp đến vậy, như là mặt trăng kia ở cuối chân trời.
Mấy ngày liên tiếp mặt trời chói chang, Dư Hạo vốn định để chuyện của Lâm Tầm được giữ kín, thế mà ngoài dự liệu, chỉ sau một đêm tin tức như cháy rừng lan khắp học viện. Bản tin tức đã trực tiếp phơi bày ra sự thật, thế nên việc giữ kín là việc bất khả thi. Lâm Tầm vì bị nghi ngờ có tội mưu sát người nên đang bị tạm giữ. May mà học viện cũng đã sớm chuẩn bị, ngày hôm sau đã thông báo: cách chức Lâm Tầm, rồi bắt đầu thành con rùa đen rụt cổ, tất cả các nghi vấn đều từ chối trả lời.
"Gan thật đấy." Chu Thăng nói, "Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần khai trừ lão già ấy là mọi chuyện đều ổn à?"
"Chỉ cần không có scandal trong văn phòng là được." Phó Lập Quần nói, "Như vậy cũng chẳng ồn ào được bao lâu đâu. Mày xem, chỉ có chừng ấy, còn chẳng bằng Chicken Soup của Mị Mông [1] viết nữa kìa."
[1] Mị Mông: là nữ tác giả viết truyện Chicken Soup, Chicken Soup là những câu chuyện đầy cảm hứng – nói cho thẳng thì là súp gà cho tâm hồn.
Trong nhà ăn, Dư Hạo đặt cơm trưa xuống, nói: "Thầy Trần trở lại rồi!"
"Ừ." Chu Thăng chẳng thèm quan tâm, đáp: "Sao lại về đây thế?"
Phó Lập Quần: "Về dạy học chứ sao."
Chu Thăng: "......"
Ban lãnh đạo học viện đã tổ chức một cuộc họp kéo dài hai ngày, Lương Kim Mẫn và Trần Diệp Khải đã trở lại, ngay lúc này, Ninh viện trưởng sử dụng một biện pháp cứu trợ vô cùng đúng đắn – xin lỗi Lương Kim Mẫn, giữ bà lại giảng dạy tiếp.
Lương Kim Mẫn thì tỏ vẻ mấy người lãnh đạo học viện không ai biết sự tình nên không cần phải xin lỗi, suy nghĩ, nếu như biết rằng Lâm Tầm giết vợ không thành, Ninh Dữu gan có to bằng trời cũng không dám thuê ông ta về dạy, bằng không chuyện này mà bị lan ra khắp giới học thuật thì không tài nào cứu nổi.
"Được thôi, ở lại làm tiếp." Lương Kim Mẫn nói, "Dạy thêm mấy năm rồi chuẩn bị về hưu, từ Dĩnh thị về đến nhà cô cũng gần, cũng tiện về thăm mẹ, Nicky cũng mong ở lại."
Cứ như vậy, học viện thành công phủi sạch quan hệ, đem sự kiện Lâm Tầm với Lương Kim Mẫn hạn định rằng chỉ là việc vợ chồng với nhau thôi, tuy rằng mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, ngay từ ban đầu chẳng lẽ không ai phát hiện ra Lâm Tầm đánh đập Lương Kim Mẫn ư? Chỉ là mọi người đều ăn ý không hé răng thôi.
Trần Diệp Khải thì từ chức chủ nhiệm lớp, chỉ hy vọng học viện cho làm giáo viên hướng dẫn dạy mấy môn tự chọn.
"Nếu như viện trưởng chú ý những lời buộc tội trước kia của thầy Lâm." Trần Diệp Khải nói, "Em sẽ không dạy môn tâm lý ban nhất, dạy một thời gian thì chắc thi tiến sĩ, đấy là kế hoạch em định sẵn."
Viện trưởng Ninh rộng lượng đá trả trần Diệp Khải quả bóng, để anh tự quyết: "Không vấn đề, từ học kỳ sau bắt đầu, em tự quyết định nhé."
Nguyên tắc đâu? Lúc nghe kể lại nội tình, nghĩ thầm, không phải trước đây vẫn còn lo lắng chuyện thầy trò yêu đương sao? Không ngờ rằng trước mặt bị bê bối đồng tính luyến ái lớn như vậy chắn, còn cả việc thầy trò yêu đương, thế mà lại có thể nhượng bộ hết luôn? Hướng gió này xoay chuyển cũng nhanh thật đấy. Lương Kim Mẫn vẫn ở lại phòng, sẵn sàng chờ ra tòa làm chứng, Trần Diệp Khải thì chuyển về kí túc xá giáo viên.
Tin tức Trần Diệp Khải trở về nhanh chóng truyền ra khắp nơi, đám fans mê muội anh vui mừng hân hoan nhảy nhót. Mọi người lại bắt đầu suy đoán, Lương Kim Mẫn với Lâm Tầm lúc đó đấu đá tranh giành quyền lực, cuối cùng thì bà thắng. Trần Diệp Khải cũng đi theo sau, sau đó càng nhiều người tự bổ não ra đống kịch bản máu chó.
Chỉ có Dư Hạo đối với việc này vẫn cực kỳ lo lắng.
"Khi nào thì anh ấy mới quên đi đoạn ký ức này?" Dư Hạo lén hỏi Chu Thăng.
Chu Thăng đang làm nóng người trên sân thể chất, đáp: "Tôi để anh ấy tự lựa chọn thời gian thích hợp."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, không nhiều lời nữa, Chu Thăng lại nói: "Tôi còn định, sau khi khiến anh ấy quên đi đoạn ký ức này thì sẽ phong ấn vòng Kim Ô hoặc là ném nó đi."
"Hả?" Dư Hạo không ngờ rằng Chu Thăng thế mà lại có suy nghĩ như vậy, nếu như vậy thì họ không còn cách nào xây dựng lại mộng của chính mình nữa.
"Chỉ là định thôi." Chu Thăng nghiêng người ép chân, đáp, "Vẫn chưa nghĩ kỹ."
"Có phải đây là chuyện mà mấy bữa trước cậu định bàn với tôi không?" Dư Hạo nói.
"Không phải." Chu Thăng nói, "Chạy bộ, đi thôi!" Nói xong thì chạy vào sân điền kinh.
Ngày hôm sau, Chu Thăng ném vòng Kim Ô vào ngăn kéo phòng ngủ, khóa kỹ lại.
Dư Hạo cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi hắn: "Sao lại phải làm vậy?"
"Không sao cả." Chu Thăng đáp, "Một cuộc sống giản dị, sống theo đúng hình dáng vốn có của cuộc đời thôi, không tốt ư?"
Dư Hạo nói: "Nhưng.... cậu không cảm thấy, nó đã chọn cậu...."
"Không." Chu Thăng nói, "Đừng khuyên nữa."
Dư Hạo có chút mơ hồ, nói: "Tôi không hề nghĩ đến cậu sẽ có quyết định này."
"Tôi nghĩ rồi." Chu Thăng nói, "Không phải chỉ nghĩ đến một lần, mà từ lần đầu phát hiện ra tác dụng của nó, tôi đã nghĩ đến việc này rồi."
Dư Hạo nói: "Vậy thì cũng không nên ném đi chứ."
Chu Thăng đang định nói gì đấy thì Phó Lập Quần trở lại, hai người đành bỏ qua cái đề tài này, Chu Thăng nói: "Ôn tập đi, sắp thi cuối kỳ rồi đấy."
"Học hành thôi." Phó Lập Quần nói, "Nhiều thứ phải nhớ thế này, khổ quá đi, tuyệt đối không thể trượt môn, nghỉ hè này còn muốn đi chơi Nhật Bản với chị dâu mấy cậu đấy!"
Dư Hạo chỉ đành để việc phiên dịch đang làm dở trên máy tính qua một bên, cùng hai người họ ôn tập. Phó Lập Quần ngồi học thuộc sách mấy môn học bình thường, Chu Thăng thì ngồi giảng toán cho Dư Hạo, Dư Hạo có chút mất tập trung, nhìn nhìn Chu Thăng.
"Như này." Chu Thăng nói, "Cậu làm xong cái đề này là hiểu."
Dư Hạo thật sự nghe có hiểu gì đâu, chỉ nói: "Được rồi."
Ba người ai cũng đeo tai nghe lên rồi ngồi học bài, lúc Dư Hạo tìm bài hát, Chu Thăng lại nhắn tin cho y.
【Cậu muốn nghe lời nói thật không? 】
Dư Hạo: 【Đương nhiên, sao thế? 】
Chu Thăng: 【Sau khi tôi nói xong, cậu có chắc chắn rằng, sau này không nói về chuyện này nữa được không? 】
Dư Hạo ngẫm nghĩ, nói: 【Được.】
Chu Thăng: 【Cậu đồng ý với tôi đã.】
Dư Hạo: 【Tôi đồng ý với cậu.】
Bên Chu Thăng không có động tĩnh gì nữa, Dư Hạo liếc hắn một cái, Chu Thăng vẫn đang đánh chữ trên điện thoại, gõ được chữ này lại xóa chữ kia, chắc là đang không biết nên dùng từ gì. Đang ngó hắn thì hắn chỉ chỉ tay bảo Dư Hạo làm bài tiếp đi, nhìn cái gì mà nhìn?
Dư Hạo làm toán cao cấp là hoa mắt váng đầu, ước chừng nửa giờ sau, Chu Thăng cũng nhắn một tin đến.
【 Bởi vì nếu cứ tiếp tục sống như thế này, chúng ta có thể sẽ lần nữa gặp nguy hiểm không thể nói trước được. Đặc biệt là cậu đó, lần ấy ở trong Chichen Itza của Khải Khải, vì cứu tôi mà bị thương nặng đến thế, chút nữa là chúng ta không ra được rồi, cậu có thể trị thương cho tôi, nhưng tôi thì chẳng có cách nào giúp cậu hồi phục, trừ khi ánh mặt trời dâng lên thì cậu mới có thể lành hẳn. Khi ở Chichen Itza thì chúng ta còn may mắn chán đấy, nhưng sau này thì sao? Cầm vòng Kim Ô, có thể tự do tự tại trong mộng, thú vị thì đúng thật đấy. Nhưng ai có thể vỗ ngực nói rằng chúng ta sẽ ngồi yên không đến giấc mộng của ai đó rồi lại bày vẽ việc đoạt mộng? Cậu lại là người tốt bụng, không muốn yên lặng nhìn sự việc bày ra trước mắt mình, đương nhiên cậu biết tôi cũng không làm như vậy được. Thấy việc nghĩa hăng hái làm, cảm giác làm anh hùng cũng tốt lắm chứ, nhưng đối với tôi, sống sót vẫn là điều kiện ưu tiên hàng đầu, tôi không thể để cậu gặp nguy hiểm được. Cho dù có cứu một ngàn, một vạn người thì nó cũng không thể trả giá được so với việc mất đi cậu, đối với tôi ấy, những cái khác đều là phù du, không làm anh hùng cũng chẳng sao hết nhưng cậu thì tuyệt không thể xảy ra sơ xuất gì. Hiểu rõ bản thân mình chính là nguồn gốc sinh ra sức mạnh. Huống hồ tôi luôn có một linh cảm, một lúc nào đó chúng ta sẽ bị nhiệt huyết làm cho đầu óc choáng váng, tự cao tự đại, đến khi ấy sẽ không thể tránh khỏi bi kịch, lúc ấy mới hối hận thì có ích gì? Cậu bình thường hay thấy tôi thích thì đấm đấm đá đá nhỉ? Nhưng trong lòng tôi cũng có tính toán, nếu đánh không lại thì chắc chắn không liều mạng, lần duy nhất không kịp suy xét nguy hiểm có lẽ là lúc đi vào nhà Thi Lương lần đó. 】
Dư Hạo nhìn đoạn tin nhắn này, một lúc lâu sau cũng không biết trả lời Chu Thăng như thế nào.
Dư Hạo: 【Còn một lần đi vào tiềm tức cô Lương nữa. 】
Chu Thăng: 【Đúng, việc này chứng minh quan điểm của tôi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Nếu như có lựa chọn khác, tôi cũng sẽ không đi, không làm cậu phải lo lắng mà do tôi không còn lựa chọn nào nữa, nên tôi mới cảm thấy, nếu chúng ta còn tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó trong tương lai vẫn sẽ tiếp tục chạm mặt với loại tình huống chẳng có sự lựa chọn nào như thế, cho nên, nhất định phải bỏ vòng Kim Ô.】
【Tôi cũng đã nói chuyện này với Khải Khải, anh ấy đồng tình với suy nghĩ của tôi, nhưng anh ấy bảo tôi đưa vòng Kim Ô cho anh ấy, Anh ấy muốn thẩm định nó tại một phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh thông qua các mối quan hệ mà cô Lương có và giao nó cho họ để phục vụ mục đích nghiên cứu. Anh ấy còn nói sẽ không tiết lộ tôi là người giao nó ra, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ. Sau khi giao ra, chúng ta chỉ là người bình thường, khôi phục cuộc sống bình thường nhất, không phải rất tốt ư?】
【Trên đời này, mỗi người đều là người bình thường, không phải ai cũng có bàn tay vàng, cuộc đời chúng ta không nên chỉ dựa vào bàn tay vàng để giải quyết.】
Dư Hạo tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn Chu Thăng, Chu Thăng dời mắt từ điện thoại, nhìn y một cái.
【Dư Hạo, tôi biết cậu không nghĩ như vậy.】
【Không, Chu Thăng, cậu nói đúng.】
Chu Thăng ngừng lại, nhìn Dư Hạo gật đầu.
Dư Hạo: 【Cậu thuyết phục được tôi rồi, Chu Thăng, cậu nói rất đúng. Thật ra tôi cũng rất mâu thuẫn, để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào....】
Chu Thăng:【Không cần phải nói, tôi hiểu mâu thuẫn của cậu, bởi vì tôi cũng trải qua mâu thuẫn ấy. Được rồi, đề tài này dừng lại ở đây thôi.】
"Làm xong chưa?" Chu Thăng lại hỏi.
"Tôi cứ cảm thấy sai sai." Dư Hạo kiềm lại cơn giận, nói.
Chu Thăng: "Vì ban nãy cậu đâu có nghiêm túc nghe."
Chu Thăng kéo ghế dựa lại gần rồi giảng cho Dư Hạo thêm lần nữa. Dư Hạo vẫn không không chế được mà nghĩ về vòng Kim Ô, ban đầu lúc lấy được vòng Kim Ô, y cũng từng nghĩ tới việc thứ đó tồn tại liệu có thể biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn không. Giao cho bọn họ năng lực đi vào mộng cảnh, đi cứu thêm nhiều người, xóa đi hắc ám ở thế giới tinh thần của người khác.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, cầm vòng Kim Ô này lai lịch còn chưa rõ này trong tay.... Dư Hạo thật sự không biết hình dung nó như nào, với sự hiểu biết của y về nó, là một loại dụng cụ sao? Tạm thời thì cứ cho là nó là một dụng cụ tinh vi, nhất định nó phải có một ý nghĩa tồn tại nào đó. Sau ngày hôm đó, Dư Hạo với Chu Thăng cũng thảo luận với nhau về một số tin tức mà họ cho là vòng Kim Ô muốn truyền đến mình, nhưng hai người nói chuyện lâu ơi là lâu cũng chẳng đưa ra kết luận cuối cùng được, vì thế Chu Thăng đặc biệt đi giao tiếp với vòng Kim Ô một khoảng thời gian khá dài, chỉ là kiểu giao tiếp ý thức này hiệu quả không ổn lắm, luôn có cảm giác một đống tin tức dồn vào đầu, chẳng có cách nào để truyền tải lại nội dung chính xác.
Lúc ấy Chu Thăng nói ra một câu khiến Dư Hạo ấn tượng sâu sắc "Tôi cứ có cảm giác nó là do người ngoài hành tinh để lại, nhất định nó không phải tạo ra cho tôi dùng, tôi chỉ là người vô ý đâm trúng vận lớn này, rồi lấy được một đồ vật không thuộc về chính mình." Nhưng điều này cũng đã mất cơ hội kiểm chứng, dù sao trường hợp của Lương Kim Mẫn khi ấy cũng cực kỳ đặc thù, bọn họ không có cách nào tìm được một tiềm thức thích hợp để có thể tiến vào con đường thính giác trong sáu giác quan thử lại một lần nữa.
Nói cho cùng thì trừ phi tầng trên thế giới ý thức sụp đổ, trừ khi hết thảy ký ức đều hóa thành mảnh vỡ rồi được đưa về phế tích lãng quên, mà đây lại được tính là trường hợp đặc biệt, bình thường tiềm thức không tồn tại con đường thính giác, chúng đều bị hóa thành hình tượng tồn tại chân thực bên trong mộng cảnh. Ngày hôm đó Dư Hạo còn hỏi Chu Thăng, tại sao ở trong giấc mộng của Trần Diệp Khải mà hắn có thể tạo ra một con đường dẫn đến tiềm thức của Lương Kim Mẫn?
Chu Thăng trả lời là "vòng Kim Ô đã giúp tôi", hắn với Trần Diệp Khải cũng đã bàn luận rất lâu, Trần Diệp Khải cực kỳ thông minh, suy đoán rằng mỗi 'mặt trời' trong từng giấc mộng là điều mấu chốt, mà tất cả chúng đều chịu sự khống chế của Chu Thăng, vì vậy cũng có thể thông qua mặt trời để tạo ra con đường.
Chu Thăng: "Hiểu không?"
Dư Hạo: "......"
Chu Thăng: "......"
Dư Hạo: "Xin lỗi, Tướng Quân, tôi lại thất thần."
Chu Thăng đưa tay đỡ trán: "Tôi cảm thấy giờ mình còn cảm thấy hoang mang."
Phó Lập Quần dịch dịch lại, hỏi: "Tướng Quân? Biệt danh này nghe vừa tai đấy, giải thích cho tôi câu sau đi Dư Hạo."
"Đừng nghĩ nữa." Chu Thăng tiện tay vỗ vỗ sau gáy Dư Hạo.
Được rồi, Dư Hạo quyết định không nghĩ nhiều nữa, dù sao thì y cũng không được thông minh như Chu Thăng, nếu hắn đã cân nhắc rồi thì y cũng không cần nhọc lòng quá nhiều làm gì.
Đã gần cuối tháng sáu, ngoại trừ những lúc ở cùng Chu Thăng với Phó Lập Quần học tập thì thời gian còn lại Dư Hạo dành cho việc phiên dịch.
Trần Diệp Khải cũng có hẹn họ mấy lần nhưng Chu Thăng toàn từ chối với lý do: "Đang bận rộn lắm, còn sắp thi rồi đấy, thời gian đâu ra! Thi xong rồi tính!"
Dư Hạo dành cả thời gian cho công việc nên càng không có thời gian, còn có hơn 200 báo cáo đang đè lên. Trần Diệp Khải thi thoảng sẽ không mời mà tự đến phòng ngủ của họ ngồi chơi một lúc, mà toàn chọn lúc Chu Thăng không có ở đó mới tới, cho bọn họ chút bánh ngọt linh tinh, ngồi năm mười phút nói chuyện mấy câu thì về.
Lúc ăn cơm trưa, Chu Thăng chỉ cần không tới thì Trần Diệp Khải sẽ bê đồ ăn đến ngồi đối diện Dư Hạo cùng y ăn cơm trưa, thuận tiện tâm sự chuyện tiến độ công việc part time và thành tích thi. Trần Diệp Khải cực kỳ có chừng mực, im bặt không hề nhắc đến sự việc hôm trước, câu chuyện bọn họ thảo luận phần lớn là về Lâm Tầm.
Lâm Tầm đang đợi thời gian mở phiên tòa, thời gian mở phiên còn chờ điều tra và phụ thuộc vào công tố viên.
"Anh đã đến gặp ông ta rồi à?" Dư Hạo không nhịn được hỏi.
"Chưa." Trần Diệp Khải nói, "Em cảm thấy ông ta sẽ nói cho anh biết chuyện ông ta nói chuyện với Long Sinh vào chiều hôm đó ư? Anh cảm thấy hẳn là không thể."
Dư Hạo cũng cảm thấy Lâm Tầm sẽ không nói sự thật cho Trần Diệp Khải, nếu không tội của ông ta nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
"Vậy động cơ giết cô Lương của ông ta...." Dư Hạo lại thấp giọng nói.
Trần Diệp Khải nói: "Trước mắt lý do ông ta đưa ra là cảnh sát đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng ta, biết được cô Lương đã thu thập bằng chứng lão tham ô rồi dẫn đến việc muốn ly hôn. Sau khi trở về bởi vì cãi nhau nên mới bạo phát xung đột, mất tỉnh táo nên mới đánh cô ấy đến mức chấn động não. Đơn giản là đã làm thì muốn làm đến cùng, giết người diệt khẩu."
Dư Hạo nói: "Vậy thì sẽ xử bao nhiêu năm?"
"Mưu sát không thành, đang cố gắng hướng về tù chung thân." Trần Diệp Khải nói, "Tính chất của việc này cũng xấu, cụ thể tình huống còn phải xem luật sư bào chữa, nhưng dù có như nào, địa vị xã hội, thanh danh, lợi ích của ông ta cũng đi tong hết rồi."
Dư Hạo lẳng lặng nhìn Trần Diệp Khải, y chỉ là cảm thấy, nguyên nhân cái chết của Long Sinh từ đây lại đứt quãng, có lẽ đối với Trần Diệp Khải, sự việc vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Trần Diệp Khải hiểu được Dư Hạo nghĩ gì, cười nói: "Đôi khi, chân tướng sẽ tự xuất hiện khi ta đủ kiên nhẫn để chờ nó, ít nhất ở trong lòng anh, chuyện này sẽ không quên được."
/113
|