Chu Thăng: 【 Satan nói gì với em đấy? Có phải đôi khi anh khiến em chán ghét lắm hay không? 】
Dư Hạo: 【 Sao lại nghĩ như thế? Em yêu anh cực kỳ.】
Dư Hạo quay đầu, nhìn vào hai mắt Chu Thăng, Chu Thăng nhẹ nhàng hôn y một cái, vẻ mặt có chút khổ sở. Dư Hạo nhớ lại, lời Satan nói có lẽ đại biểu cho một mặt khác của Chu Thăng khi bị vứt bỏ. Thời điểm nào đó, một bên hắn vừa tự chán ghét bản thân, một bên lại sợ sẽ thương tổn Dư Hạo. Dư Hạo vẫn luôn cho rằng trước đó Chu Thăng tỏ tình với mình rất xoắn xuýt, nhưng hiện tại xem ra, sau khi xác định quan hệ mỗi ngày Chu Thăng đều có chút cẩn thận từng li từng tí.
Hắn muốn bảo vệ tình yêu với Dư Hạo thật cẩn thật, cũng muốn đoán được hết tâm tư của y. Dư Hạo từ trước giờ rất ít khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình, sau này hẹn hò với Chu Thăng rồi, Chu Thăng luôn nói là: "Em không thể thành thật xíu, đối mặt với trái tim của mình sao?" Vì thế dưới sự ảnh hưởng của Chu Thăng, Dư Hạo cũng dần dần trở nên thẳng thắn hơn.
Ngược lại là Chu Thăng sau một tháng thổ lộ, thường xuyên không mở miệng mà chỉ suy nghĩ đủ điều, thậm chí có lúc còn không phân biệt được Dư Hạo có nổi giận hay không, luôn có chút ít khẩn trương.
Dư Hạo: 【 Em cảm thấy anh có hơi đần đi. 】
Chu Thăng: 【 Chỗ nào đần? Em mới đần ý. 】
Dư Hạo mỉm cười: 【 Thực ra anh hoàn toàn có thể đối xử với em giống như trước đây vậy. 】
Tay Chu Thăng đánh chữ không ngừng, Dư Hạo cảm giác được Chu Thăng lại có khả năng hiểu lầm, vội vàng giải thích: 【 Ý của em không phải là muốn chúng ta quay lại thời điểm chưa hẹn hò, mà là dù anh có giống như trước đây, em cũng rất vui vẻ, anh đối xử với em tốt quá, em có hơi sợ. 】
Chu Thăng: 【 Sợ cái gì? 】
Dư Hạo: 【 Sợ khi anh hết sạch nhiệt tình rồi, sẽ dần dần không thích em nữa. Anh ưu tú như vậy, hẹn hò với anh cứ giống như trúng xổ số ấy. 】
Dư Hạo cảm giác được Chu Thăng đang cười, lúc đang muốn giải thích lại hai câu thì Chu Thăng lại tắt điện thoại, xoay người Dư Hạo lại rồi gắt gao ôm vào trong lòng.
"Đi thuê phòng thôi." Dư Hạo nhỏ giọng nói ở bên tai Chu Thăng.
Chu Thăng trầm giọng nói: "Bây giờ thì không, anh sợ sẽ làm em bị thương, không thoải mái."
Dư Hạo: "Lúc nào thuê phòng cũng sẽ đau mà... Có phải càng kéo dài thì không đau không?"
Chu Thăng lại cười tiếp, thủ thỉ nói: "Anh đều chuẩn bị xong rồi, vậy mà em cứ như vậy cho anh sao? Hửm?"
Vốn dĩ Dư Hạo cảm thấy rất ngại ngùng đối với việc "Cầu hoà quyện", nhưng trải qua ngày hôm nay, y đột nhiên lại thẳng thắn lên. Y đọc được ở một quyển sách viết rằng: khi đã xác định quan hệ yêu đương rồi, song phương sẽ đi vào thời kỳ ổn định, từ đó dễ sinh ra một loại tâm lý giằng co, vì muốn tranh đoạt quyền khống chế trong quan hệ yêu đương nên hầu như không thể hiện tình cảm của mình với người yêu.
Dường như khích lệ lẫn nhau quá nhiều sẽ làm cho người kia nảy sinh suy nghĩ kiêu ngạo và tự mãn, khiến cho đối phương có được tâm lý muốn ngồi lên đầu quan hệ hai người. Quan hệ không lành mạnh thậm chí sẽ sinh ra lòng đố kỵ, khiến cho người còn lại mượn việc hạ thấp đối phương để nâng bản thân lên.
Dư Hạo vẫn luôn cảm thấy Chu Thăng rất đẹp trai, rất ưu tú, quả thực là nam thần của mình. Nhưng từ lúc y vượt qua khoảng thời gian rối rắm kia, cũng chẳng mấy khi biểu đạt hâm mộ của mình. Như vậy là không tốt, Dư Hạo quyết định sau này có chuyện gì phải nói thẳng ra, bày tỏ thật nhiều sự cuồng si quyến luyến với bạn trai mình, cho anh ấy biết rằng bản thân mình yêu anh ấy nhiều như nào.
"Muốn ăn cái gì?" Chu Thăng nói, "Thực sắc nhân chi đại dục [1], không thuê phòng, thay bằng ăn đồ ngon cũng được, anh nấu cho em."
[1] 食色人之大欲 Chắc kiểu: Người thực sắc có dục vọng cực lớn (thực là ăn, sắc là vẻ đẹp).
"Tao cũng muốn ăn." Phó Lập Quần ở giường trên nói, "Bây giờ chỉ có mỹ thực mới có thể bình ổn tâm trạng của tao."
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
Chu Thăng bất đắc dĩ mà dậy, buổi sáng đi xuống núi chạy bộ thuận tiện rẽ vào chợ mua đồ ăn, vào thu cá mè dưới sông cực kỳ màu mỡ, trở về dùng nồi cơm điện nấu cháo cá mè, thơm ngon vô cùng, phối hợp với dưa chuột muối chua chua ngọt ngọt. Phó Lập Quần thở dài, nói: "Bây giờ tâm trạng khá hơn rồi."
"Cút!" Chu Thăng nói: "Tao bị đồng hồ của mày đánh thức còn chưa thèm tính sổ với mày đâu!"
Sau bữa sáng Dư Hạo nhận được tin nhắn của Tiếu Ngọc Quân, hỏi y hôm nay có thể tới hỗ trợ hay không, Dư Hạo lập tức chuẩn bị ra ngoài. Chu Thăng thì giúp Phó Lập Quần tìm việc làm thêm. Tiếu Ngọc Quân dự định trước khi Quốc Khánh kết thúc sẽ triển khai xong hai chuyên đề, như vậy chờ sau khi cấp trên thẩm định xong là có thể bắt đầu xuất bản.
Dư Hạo không nghĩ tới nhanh như vậy đã bắt đầu công việc, vả lại phần công việc này đối với y mà nói cũng có chút kỳ quái, không có chức vị chính thức, cũng chẳng có hợp đồng, lại chưa xác minh tiền lương cho y. Nhưng chung quy thì Tiếu Ngọc Quân không có khả năng hố y, sau lưng còn có Hoàng Đình cơ mà, vì thế Dư Hạo cũng nhịn mà không hỏi, xem chị ấy nghẹn đến khi nào.
"Yêu rồi hả?" Trong quán cà phê, Tiếu Ngọc Quân đang suy nghĩ vấn đề phỏng vấn, đột nhiên liếc mắt một cái phát hiện ra dấu hôn trên cổ Dư Hạo.
Dư Hạo nhanh chóng kéo áo thu lên, Tiếu Ngọc Quân nói: "Quả thật ngược chết chó độc thân, ngày lễ bắt em đi làm thêm, vợ em có ý kiến gì không?"
Dư Hạo nói: "Anh ấy để em tới, không sao đâu, chị muốn yêu thì cũng có ngay mà, em thấy anh Hoàng Đình cũng khá được đấy."
Dư Hạo muốn thuận tay trợ công cho Hoàng Đình, nhưng lại ngại bản thân không có kỹ năng.
Tiếu Ngọc Quân nói: "Anh ấy nói với em à?"
"Chưa nói cái gì cả." Sức chiến đấu của Dư Hạo rõ ràng không tốt, "Chẳng qua là em thấy quan hệ của hai anh chị cũng được thôi."
"Muốn tác hợp, sao lại không làm mối chị với nam thần?" Tiếu Ngọc Quân cười tủm tỉm nói, "Ở trong đầu của em chắc chắn có quỷ."
Dư Hạo nghĩ thầm cả hai anh chị đều khôn hết phần người khác, Tiếu Ngọc Quân lại nghiêm mặt nói: "Bối Tiểu Chu chỉ đồng ý cho chúng ta thời gian mười phút, đến lúc đó chị hỏi cô ấy, em đừng nói chen vào, xong việc chị sẽ nói cho em biết cần phải làm gì."
Dư Hạo gật gật đầu, xem đồng hồ, khi còn có năm phút là đến 9 giờ, Bối Tiểu Chu tới, Tiếu Ngọc Quân vội vàng đứng dậy bắt tay với cô. Vẻ mặt của Bối Tiểu Chu có chút không vui, ngồi xuống mở gương trang điểm ra, vẽ lông mi cho mình, lạnh lùng nói: "Hỏi đi."
Tiếu Ngọc Quân mở tài liệu đã đánh dấu ra, Bối Tiểu Chu ngẩng đầu từ gương trang điểm, nhìn về phía Dư Hạo, nhíu mày nói: "Là cậu?"
Dư Hạo vội cười gật đầu.
Dư Hạo không nghĩ tới ngày đó Bối Tiểu Chu đứng từ xa mà còn có thể thấy rõ mặt y, vậy mà còn nhớ kỹ.
"Hai em quen nhau à?" Tiếu Ngọc Quân cười nói, "Sao lại không nói gì nữa?" Nói xong chọc chọc Dư Hạo.
Dư Hạo: "Cậu còn nhớ tôi?"
Bối Tiểu Chu đóng gương lại, nở nụ cười, Tiếu Ngọc Quân nhạy bén mà cảm giác được cái gì, nói: "Dư Hạo là thực tập sinh chị dẫn dắt."
"Không phải cậu mới năm hai sao?" Bối Tiểu Chu kinh ngạc đánh giá Dư Hạo.
Dư Hạo đáp: "Bọn tôi là bạn bè, tới hỗ trợ thôi."
"Như vậy à..." Bối Tiểu Chu ngẫm nghĩ, nói: "Ừm, cô Tiếu [2], chị phỏng vấn trước đi."
[2] Chỗ này BTC gọi TNQ là cô giáo, thể hiện ý tứ tôn trọng...
Tiếu Ngọc Quân quan sát sắc mặt của Bối Tiểu Chu, cô có hơn hai trăm vạn fans, là người tuyệt đối không thể trêu vào, một khi đã chọc giận cô, fans quậy tưng bừng có khi còn liên lụy mình phải nghe chửi.
Tiếu Ngọc Quân đặt ra câu hỏi cực kỳ bén nhọn, nhưng đều tươi cười hỏi, bao gồm cả hàng hiệu Bối Tiểu Chu dùng trên mạng, ngày thường nghỉ phép, phí quảng cáo... Dư Hạo nghe xong mấy vấn đề còn cảm thấy quá mạo phạm, nhưng Tiếu Ngọc Quân vẫn cười như vậy đặt câu hỏi, lại còn có thể làm dịu bớt sự khó chịu của đối tượng phỏng vấn.
Sau khi hàn huyên được khoảng mười phút, người quản lý phụ trách của công ty Bối Tiểu Chu cũng tới, sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm, thấy thái độ của Bối Tiểu Chu tựa hồ cũng không tồi, mới không ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh lâu lâu bổ sung thêm. Tiếu Ngọc Quân hỏi một câu Bối Tiểu Chu trả lời một câu, mắt Dư Hạo nhìn đồng hồ, hai cô ước chừng đã nói chuyện được 50 phút rồi.
Cuối cùng, Tiếu Ngọc Quân nói: "Em có điều gì muốn nói với fans của mình không?"
Bối Tiểu Chu nói: "Đây là nhân vật chuyên đề nhỉ? Hỏi nhiều như vậy."
Tiếu Ngọc Quân cười cười, không trả lời, Bối Tiểu Chu suy nghĩ một chút, đáp: "Hãy sống cuộc đời của chính mình đi, cuộc sống dù có hào nhoáng đến đâu cũng thuộc về người khác."
Người đại diện lập tức biến sắc, Bối Tiểu Chu lại ra vẻ không sao cả. Tiếu Ngọc Quân nói: "Cảm ơn em."
"Dư Hạo." Bối Tiểu Chu nói với Dư Hạo, "Tâm sự."
Dư Hạo nghĩ thầm tôi và cô có chuyện hay gì mà trò chuyện? Chắc không phải là muốn bảo tôi giúp cô hẹn Chu Thăng đi? Ngại quá! Bây giờ anh ấy đã có chủ rồi!
Người đại diện cùng Tiếu Ngọc Quân rời đi, Dư Hạo nói: "Tôi đã nghe nói rất nhiều về chuyện của cậu."
Bối Tiểu Chu nói: "Hứ? Nghe nói tôi bị bao dưỡng gì đó sao?"
Dư Hạo cười nói: "Đương nhiên không phải, đều là bạn học phòng đối diện, cách vách ký túc tôi nói, bảo cậu là nữ thần."
Bối Tiểu Chu trầm mặc im lặng, Dư Hạo nói: "Về chuyện Cảnh Nhã cùng Chu Thăng, xin lỗi, tôi không thể giúp được cái gì..."
Bối Tiểu Chu đột nhiên nói: "Dư Hạo, cảm ơn cậu nhé, cảm ơn các cậu." Nói xong liền mỉm cười.
Dư Hạo: "???"
"Cậu giúp tôi một cái đại ân." Lông mày Bối Tiểu Chu hơi giương lên, "Hôm đó tôi thực sự không có cách nào nữa nên mới đi cùng Tiểu Nhã đến đấy, lúc đấy tôi đau lòng chết đi được."
Dư Hạo: "!!!"
"Các cậu... cậu..." Dư Hạo giờ mới lĩnh hội được ánh mắt "Cậu hiểu" kia của Bối Tiểu Chu, nháy mắt trong lòng liền hiểu rõ loại ăn ý mà không cần nói ra, nhịn không được mà cười ha ha. Bối Tiểu Chu lại không thể làm gì mà thở dài.
"Vậy cô ấy?" Dư Hạo thử thăm dò Bối Tiểu Chu.
Bối Tiểu Chu mỉm cười lộ ra chút thương cảm, một khắc đó trực giác Dư Hạo liên tưởng đến câu "Tôi cũng không dám nói" kia của Chu Thăng. Bối Tiểu Chu và Hoàng Cảnh Nhã nhất định đã sa lầy vào trong trạng thái tình cảm nào đó. Có lẽ một đoạn tình cảm mà hai người nói tới kia, là lúc nhập nhằng, Hoàng Cảnh Nhã dưới áp lực của ba mình mà bị áp bức, không thể không tiếp xúc với Chu Thăng, càng lờ mờ, lại có chút thích Chu Thăng.
"Cười cái gì?" Bối Tiểu Chu nói, "Vui lắm à mà cười?"
Dư Hạo nói: "Tôi cảm thấy cậu như phiên bản chuyển thể của Chu Thăng ý."
Bối Tiểu Chu vẩy một lọn tóc dài, nghiêm mặt nói: "Quả thực đây là lần tôi bị bôi đen thảm nhất, chị đây rõ ràng là người cực kỳ hiền lành được chưa? Chỗ nào giống tên lưu manh kia!" Lọn tóc kia lại không cẩn thận mà vướng vào trên mặt, làm Dư Hạo cười bò lăn ra bàn.
"Cười đủ rồi đấy!" Bối Tiểu Chu nổi giận nói
Dư Hạo nói: "Tôi cảm thấy việc này, quan trọng nhất là vẫn nên để bản thân Cảnh Nhã tự suy nghĩ rõ ràng đi."
Bối Tiểu Chu nói: "Vốn dĩ con gái đã suy nghĩ nhiều hơn con trai rồi, nhưng trong chuyện tình cảm, nếu có thể dễ dàng suy nghĩ kỹ như vậy, nhân gian này còn đào đâu ra lắm oán lữ thế."
Dư Hạo không thể không gật đầu, đáp: "Cậu nói đúng phết nhỉ."
"Cậu có Weibo không?" Bối Tiểu Chu nói, "Để tôi follow cậu."
Dư Hạo có hơi thụ sủng nhược kinh, nói: "Vẫn là thôi đi! Cậu có tận hai trăm vạn fans đấy! Chẳng may lát nữa fans lại đoán tới đoán lui..."
Bối Tiểu Chu nói: "Hư danh đều là phù du, để ý chuyện này làm gì? Tên acc Weibo cậu là gì?"
Trên Weibo Dư Hạo toàn là khung cảnh bình dị của trường học, sau khi yêu đương với Chu Thăng rồi mới đăng thêm chút cảm thụ về hoa lá, ngày mưa linh tinh. Chu Thăng thường xuyên cười nhạo y chụp ảnh quá xấu, Dư Hạo cũng chẳng phản bác —— y chỉ muốn tự ghi chép lại tâm tình của mình để giải trí thôi, bên trong vòng bạn bè vẫn không nên show ân ái thì hơn.
"Chu Lai Xuân biết chuyện này chưa?" Bối Tiểu Chu hỏi.
Dư Hạo đáp: "Chắc là chưa biết, tôi muốn chờ sau khi tốt nghiệp, khả năng sẽ tốt hơn."
Bối Tiểu Chu nói: "Cậu nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất không nên chọc Chu Lai Xuân, ông ấy là kẻ lỗ mãng, quá hồ đồ rồi."
Dư Hạo gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Nhưng mà không sao, Chu Thăng sẽ bảo vệ cậu." Bối Tiểu Chu thuận miệng nói, cũng xuất thần mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ quán cà phê, "Bảo vệ người mình thích, là chuyện đương nhiên [3]."
[3] Câu gốc: Thiên kinh địa nghĩa.
Dư Hạo nói: "Sao mà cậu nhìn ra được?"
Bối Tiểu Chu nói: "Chu Thăng chưa bao giờ nói với Tiểu Nhã chuyện bạn học và bạn cùng phòng của mình, vừa nghe là biết không phải nói đùa. Tôi đoán hơn phân nửa là hắn có người mà mình thích, bảo Tiểu Nhã đừng đi thử. Ngày đó nhìn thấy cậu đứng phía sau hắn, tôi đoán là cậu rồi, áo thun T shirt khá đẹp đấy, nói ra rồi phải không?"
Dư Hạo lại xấu hổ mà kéo cổ áo lên, che lại dấu hôn kia của Chu Thăng, gật đầu.
"Sau khi nói ra rồi," Dư Hạo nói, "Ngược lại rất áy náy trong lòng, anh ấy đối với tôi càng tốt, tôi càng cảm thấy bất an. Vốn dĩ mọi chuyện của anh ấy đều đang rất tốt..."
"Tuyệt đối đừng suy nghĩ như vậy." Bối Tiểu Chu thoáng nghiêng tới, nói, "Lo được lo mất, động một chút là cảm thấy bản thân hại hắn, mới là biểu hiện vô trách nhiệm nhất. Cậu nhất định phải đối xử với hắn thật tốt, bất luận là dưới tình huống gì, kể cả có khó khăn, cũng không được phép từ bỏ!"
"Tôi hiểu rồi." Trong lòng Dư Hạo run lên, nói, "Cảm ơn."
Tiếu Ngọc Quân ở một bàn khác mở laptop ra chỉnh sửa bản thảo, người đại diện của Bối Tiểu Chu thỉnh thoảng còn liếc nhìn bọn họ. Đã qua hơn một giờ, Dư Hạo và Bối Tiểu Chu vẫn còn đang nói chuyện hăng say, Dư Hạo mới biết được ban đầu Hoàng Cảnh Nhã chính là fans của Bối Tiểu Chu, follow cô, còn tặng đồ cho cô. Bối Tiểu Chu ôm tâm tình cảm tạ gặp mặt cùng Hoàng Cảnh Nhã, hai người mới bắt đầu chậm rãi tiền gần đến nhau.
Ở trong mắt rất nhiều người, cuộc sống hào nhoáng của Bối Tiểu Chu, đều là bán thân để đổi lấy, nhưng Bối Tiểu Chu chưa bao giờ lên giường với người khác, trước đây cũng từng trải qua cuộc sống gian khổ.
"Thời điểm tôi nghèo nhất." Bối Tiểu Chu nói, "Hôm phỏng vấn làm người mẫu, chỉ vì muốn tiết kiệm tiền xe bus, mà phải đi bộ 3 tuyến đường giữa trời đông, cậu có hiểu cảm giác này không?"
"Tôi hiểu." Dư Hạo nói, "Tôi còn hiểu rất rõ. Trước kia tôi cũng từng làm như vậy, cực kỳ tuyệt vọng. Hơn nữa nếu không phải có Chu Thăng, tôi đã chết rồi."
"Đúng vậy." Bối Tiểu Chu nói, "Nhưng lúc tôi nghèo nhất, tôi cũng không muốn trèo lên giường của ai cả. Có đôi khi xem Weibo đọc được những bình luận đó. Đặc biệt là một số thằng đàn ông, còn không kiêng nể gì mà mắng chửi tôi như vậy, tôi quả thực liền tức giận đến không chịu được. Ở trong mắt bọn họ, tôi chính là gái điếm. Có những lần khóc trắng cả đêm, tôi còn nghĩ thầm, tôi chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để tự kiếm tiền, tôi chỉ là muốn sống mà thôi, tôi đã chọc ai gây sự với ai, có đào mồ cuốc mả nhà ai lên không, tại sao bọn họ lại ghét tôi như vậy? Vẫn là Tiểu Nhã nói với tôi, bảo tôi đừng quan tâm bọn họ nói cái gì. Nói như vậy, điểm này cô ấy và tên lưu manh kia khá giống nhau."
Dư Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân đã chạm đến một số thứ Tiếu Ngọc Quân không thể hỏi ra.
"Những thứ này tôi có thể thêm ở trong bản phỏng vấn không?" Dư Hạo nói, "Về công việc làm sáng tỏ một số lời đồn của cậu."
"Có thể." Bối Tiểu Chu nói, "Cứ tuỳ tiện viết, tôi không để bụng đâu, đoạn với Tiểu Nhã kia đừng đề cập là được."
Dư Hạo cười nói: "Đương nhiên sẽ không rồi, bọn họ đều là người mà ông trời phái tới cứu chúng ta."
Bối Tiểu Chu nói: "Đúng vậy, chuyện của hai người bọn họ cũng không tiện nói. Lãng phí tài nguyên quá sẽ bị sét đánh."
Dư Hạo lại mỉm cười, Bối Tiểu Chu nói: "Tôi nợ cậu một cái nhân tình, sau này có việc gì có thể tới tìm tôi hỗ trợ, cụng ly."
"Em cũng được nhỉ, sao mà quen được chị gái võng hồng thế?"
Sau khi Bối Tiểu Chu rời khỏi, Tiếu Ngọc Quân đối với việc này cực kỳ kinh ngạc.
Dư Hạo "Ách" một tiếng, nói: "Em chỉ hỏi cô ấy một xíu sao để chăm chỉ trong công việc thôi."
Tiếu Ngọc Quân quan sát Dư Hạo một lát, nói: "Em chuẩn bị viết ra rồi à?"
Dư Hạo nói: "Để em thử xem?"
Tiếu Ngọc Quân gọi điện thoại, dẫn theo Dư Hạo đi hẹn người võng hồng thứ hai, Dư Hạo thì lôi laptop ra, ở một quán cà phê khác ghi chép lại một ít nội dung của Bối Tiểu Chu. Mãi đến 4 giờ chiều, Chu Thăng tới đón Dư Hạo, Tiếu Ngọc Quân vẫn còn đang nói chuyện, tổng cộng phỏng vấn được sáu cá nhân, các em gái võng hồng đều không muốn phản ứng với Tiếu Ngọc Quân quá nhiều, nhưng lại cực kỳ có hứng thú với Dư Hạo.
"Mời anh trai nhỏ ăn bánh sandwich đi." Có em gái nói, "Em thấy anh ý đói lắm rồi."
Dư Hạo vô cùng cảm động, thế mà cũng có người để ý là y qua giờ cơm mà chưa được ăn cái gì.
Cuối cùng, Tiếu Ngọc Quân gật đầu, giao một cái USB cho Dư Hạo, nói: "Đưa cái này cho nam thần, vất vả cho em quá."
Chu Thăng nhận lấy, cùng Dư Hạo quay về trường, Chu Thăng nói: "Bối Tiểu Chu có làm gì em không?"
Dư Hạo cùng Chu Thăng đến một chỗ không có người, nhớ tới câu "Tuyệt đối không được từ bỏ" kia của Bối Tiểu Chu, ngẫm nghĩ, xoay người ôm lấy Chu Thăng.
Chu Thăng: "???"
Chu Thăng lập tức mở cờ trong bụng, nói: "Sao vậy? Sao vậy? Một ngày không gặp, nhớ ông xã à?"
Dư Hạo không nói chuyện.
"Không phải bị bắt nạt đó chứ?" Chu Thăng nói, "Bị bắt nạt thì không làm nữa, để anh báo thù cho."
Dư Hạo tựa đầu lên bờ vai Chu Thăng, cảm giác được trái tim Chu Thăng đang đập thình thịch mạnh mẽ.
"Không có, tất cả đều rất tốt." Dư Hạo cười nói, "Đi tìm Khải Khải trước đã, lại ăn cơm tối sau, đi."
Chu Thăng cùng Phó Lập Quần đi tìm mấy việc làm thêm, Chu Thăng làm gia sư toán cho học sinh trung học, còn Phó Lập Quần thì đến phòng tập thể thao làm trợ thủ máy móc cho huấn luyện viên, bảo vệ khách hàng không bị thương nếu nâng thêm độ khó bài tập, thuận tiện làm vài việc vặt chỉnh lý thiết bị.
"Ôi mẹ của tôi ơi." Chu Thăng vẫn luôn móc mỉa học sinh trung học kia, "Khó dạy chết đi được, cực kỳ lỳ lợm, lúc nào anh cũng muốn động thủ đánh nó."
Dư Hạo dở khóc dở cười: "Đều như vậy, làm gia sư thật sự rất mệt mỏi."
Trần Diệp Khải gần đây rõ ràng không ngủ đủ giấc, từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, đây là lần đầu tiên Dư Hạo nói chuyện với anh. Trong nhà Trần Diệp Khải bày trí thành cảng tránh gió trong mộng cảnh, ngay cả khăn trải bàn cũng giống y hệt, nhưng trên bàn bày một đống tư liệu vô cùng hỗn loạn, có đầu đề dùng để đánh giá học viện cùng bảng kế hoạch, chương trình học phân tích của kỳ sau, cùng với bản báo cáo vụ án của Lâm Tầm.
"Uống chút gì không?" Trần Diệp Khải nói.
"Một ngày anh ngủ mấy tiếng đấy?" Chu Thăng nhịn không được hỏi.
Trần Diệp Khải dùng bàn tay đếm thử, nói: "Dạo này anh không ngủ được mấy, do uống nhiều cà phê cộng thêm buổi tối khó ngủ. Gần đây có đi đâu đoạt mộng không?"
Dư Hạo đưa USB cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lôi tư liệu đã đánh dấu ra, nhân lúc rảnh rỗi đi pha cà phê cho hai người.
"Dạo này thì không." Chu Thăng nói, "Nhưng mà vòng Kim Ô phải một thời gian nữa mới đưa cho anh."
Dư Hạo dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Thăng, chỉ chỉ mình, lại chỉ Chu Thăng, ý bảo có muốn nói chuyện chúng ta hẹn hò cho anh ấy biết hay không? Chu Thăng lại xua tay, bảo Dư Hạo trước tiên đừng nói.
"Lúc Quân Quân cầm chuyên đề này đến tìm anh, anh lập tức có hứng thú." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng ngại vì còn việc ở học viện, không thể tham dự phỏng vấn xã hội, chỉ có thể thông qua em. Dư Hạo à, vất vả cho em quá, học kỳ này nhất định em rất bận."
Dư Hạo biết Trần Diệp Khải luôn là như vậy, rõ ràng đang giúp người khác, nhưng tới trong miệng của anh, lại biến thành nhờ cậy người ta. Trần Diệp Khải cầm cà phê ngồi xuống, Dư Hạo nói: "Không nhiều lắm, làm liền tù tì trong vòng hai tháng, lấy tốc độ phỏng vấn của chị Quân Quân, rất nhanh là xong rồi."
"Ừ... Để anh đọc xem..." Trần Diệp Khải bắt đầu đọc tư liệu đã đánh dấu kỹ càng, Chu Thăng thì nằm trên ghế sô pha của Trần Diệp Khải, bắt đầu chơi switch mới của anh.
Trần Diệp Khải bớt thời gian liếc nhìn Chu Thăng: "Bạn anh đưa, các em mang về chơi đi?"
Chu Thăng: "Đừng, vất vả lắm Phó Lập Quần mới hơi tỉnh ngộ, lấy cái máy chơi game này về thằng đấy lại sống mơ mơ màng màng."
"Đói rồi nhỉ." Trần Diệp Khải nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng có chút hấp tấp, Chu Thăng cầm máy chơi game ra sức ấn tới ấn lui, còn Dư Hạo thì đem tư liệu lật ra lật vào, liền đứng dậy nói, "Anh làm cho bọn em chút đồ ăn."
"Để em làm cho." Chu Thăng ném máy chơi game, đứng dậy đi vào phòng bếp nhà Trần Diệp Khải, chỉ có sáu quả trứng gà, nửa bắp ngô, một nồi cơm nguội.
Chu Thăng: "..."
"Cùng đi phỏng vấn chưa?"
"Đi rồi ạ."
"Tốt rồi, được đối mặt giao tiếp với đối tượng phỏng vấn, là em đã có thể đọc được rất nhiều lời ngầm mà cô ấy không nói ra, nói không chừng còn có phát hiện mới."
"Phải, đúng thật là như vậy!" Dư Hạo nói, "Cho dù đứng ở một bên quan sát, em cũng có thể hiểu biết sơ sơ mấy đối tượng hôm nay phỏng vấn, nhưng muốn sắp xếp ngôn ngữ để nói rõ ràng một số thứ, lại vẫn chưa làm đến..."
"Ngôn ngữ và văn bản, những thứ đó đều không quan trọng. Đầu tiên là tự em phải hiểu, em muốn xuyên qua hiện tượng để truy tìm toàn bộ bản chất phía sau." Trần Diệp Khải hướng Dư Hạo nói, "Tại sao hôm nay Bối Tiểu Chu lại nói như vậy? Vì sao các cô ấy lại chọn cuộc sống như thế? Là sự yêu thích xuất phát từ nội tâm, hay là do chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh? Vì sao lại yêu thích? Học tâm lý học tinh túy nhất ở chỗ, chính là bởi một câu hỏi 'Vì sao?' mà xã hội quan tâm."
Ánh mắt của Dư Hạo chuyển từ tư liệu lên mặt Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lôi từ trong hộp văn phòng phẩm ra mấy cái đinh ghim, đính một tờ giấy A1 ở trên tường, cầm bút, bắt đầu phân tích tư liệu xã hội cho Dư Hạo.
"Học vẽ được một trang mind map." Trần Diệp Khải lại nói, "Thử sắp xếp những thông tin rắc rối phức tạp mà em thu được, sau đó hẵng khám phá bản chất bên dưới."
Dư Hạo thấy Trần Diệp Khải bắt đầu căn cứ vào tư liệu, mô phỏng lại hoạt động tâm lý của đối tượng lúc phỏng vấn, chỉ muốn hô to một tiếng "Nam thần!". Trần Diệp Khải thực sự quá mạnh mẽ rồi, trật tự tư duy đều cực kỳ rõ ràng.
"Chủ nghĩa văn hoá tiêu dùng ở thời đại của chúng ta lại một lần nữa định nghĩa giá trị cá nhân, đặt mình trong đó, mỗi người đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, từ trên bản thảo chủ đề này xem, Tiếu Ngọc Quân cực kỳ cố gắng xóa bỏ khoảng cách giữa thế hệ cha mẹ cùng giới trẻ đương thời. Hai loại giá trị quan cùng va chạm xung đột, đây chính là chỗ bản chất của bản kỳ chuyên đề."
"Người thập niên 70- 80, họ vẫn cứ ôm tư tưởng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại chưa có nhiều hiểu biết về chủ nghĩa tiêu dùng. Đây là thực tế khi thanh thiếu niên mê luyến võng hồng, mà cha mẹ họ không thể lý giải, cho rằng bọn họ là gốc rễ của tấm gương xấu... Cảm ơn."
Chu Thăng tiện tay cắt trụi mớ bạc hà ở bồn hoa nhà Trần Diệp Khải, sau đó băm ra làm cơm chiên trứng với lá bạc hà. Ba người gác lại công việc, vừa nói vừa ăn, Trần Diệp Khải vừa mới ăn miếng đầu tiên, liền hiện ra biểu tình khiếp sợ.
Trần Diệp Khải: "..."
Dư Hạo: "?"
Chu Thăng: "???"
"Hình như bỏ hơi nhiều muối." Chu Thăng hướng Dư Hạo nói, "Đợi lát nữa uống nhiều nước chút."
"Vừa mà." Dư Hạo nói, "Em sắp chết đói rồi, chiều nay mới được ăn có cái bánh sandwich... Cơm chiên lá bạc hà thế mà thơm như vậy, ăn ngon quá."
Chu Thăng: "Ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn." Trần Diệp Khải nói, "Dư Hạo à, trước tiên em chỉnh sửa bản thảo cho tốt rồi gửi cho anh, sau đó anh giúp em sửa lại một lần nữa rồi gửi cho Tiếu Ngọc Quân."
Dư Hạo: 【 Sao lại nghĩ như thế? Em yêu anh cực kỳ.】
Dư Hạo quay đầu, nhìn vào hai mắt Chu Thăng, Chu Thăng nhẹ nhàng hôn y một cái, vẻ mặt có chút khổ sở. Dư Hạo nhớ lại, lời Satan nói có lẽ đại biểu cho một mặt khác của Chu Thăng khi bị vứt bỏ. Thời điểm nào đó, một bên hắn vừa tự chán ghét bản thân, một bên lại sợ sẽ thương tổn Dư Hạo. Dư Hạo vẫn luôn cho rằng trước đó Chu Thăng tỏ tình với mình rất xoắn xuýt, nhưng hiện tại xem ra, sau khi xác định quan hệ mỗi ngày Chu Thăng đều có chút cẩn thận từng li từng tí.
Hắn muốn bảo vệ tình yêu với Dư Hạo thật cẩn thật, cũng muốn đoán được hết tâm tư của y. Dư Hạo từ trước giờ rất ít khi nói thẳng ra suy nghĩ của mình, sau này hẹn hò với Chu Thăng rồi, Chu Thăng luôn nói là: "Em không thể thành thật xíu, đối mặt với trái tim của mình sao?" Vì thế dưới sự ảnh hưởng của Chu Thăng, Dư Hạo cũng dần dần trở nên thẳng thắn hơn.
Ngược lại là Chu Thăng sau một tháng thổ lộ, thường xuyên không mở miệng mà chỉ suy nghĩ đủ điều, thậm chí có lúc còn không phân biệt được Dư Hạo có nổi giận hay không, luôn có chút ít khẩn trương.
Dư Hạo: 【 Em cảm thấy anh có hơi đần đi. 】
Chu Thăng: 【 Chỗ nào đần? Em mới đần ý. 】
Dư Hạo mỉm cười: 【 Thực ra anh hoàn toàn có thể đối xử với em giống như trước đây vậy. 】
Tay Chu Thăng đánh chữ không ngừng, Dư Hạo cảm giác được Chu Thăng lại có khả năng hiểu lầm, vội vàng giải thích: 【 Ý của em không phải là muốn chúng ta quay lại thời điểm chưa hẹn hò, mà là dù anh có giống như trước đây, em cũng rất vui vẻ, anh đối xử với em tốt quá, em có hơi sợ. 】
Chu Thăng: 【 Sợ cái gì? 】
Dư Hạo: 【 Sợ khi anh hết sạch nhiệt tình rồi, sẽ dần dần không thích em nữa. Anh ưu tú như vậy, hẹn hò với anh cứ giống như trúng xổ số ấy. 】
Dư Hạo cảm giác được Chu Thăng đang cười, lúc đang muốn giải thích lại hai câu thì Chu Thăng lại tắt điện thoại, xoay người Dư Hạo lại rồi gắt gao ôm vào trong lòng.
"Đi thuê phòng thôi." Dư Hạo nhỏ giọng nói ở bên tai Chu Thăng.
Chu Thăng trầm giọng nói: "Bây giờ thì không, anh sợ sẽ làm em bị thương, không thoải mái."
Dư Hạo: "Lúc nào thuê phòng cũng sẽ đau mà... Có phải càng kéo dài thì không đau không?"
Chu Thăng lại cười tiếp, thủ thỉ nói: "Anh đều chuẩn bị xong rồi, vậy mà em cứ như vậy cho anh sao? Hửm?"
Vốn dĩ Dư Hạo cảm thấy rất ngại ngùng đối với việc "Cầu hoà quyện", nhưng trải qua ngày hôm nay, y đột nhiên lại thẳng thắn lên. Y đọc được ở một quyển sách viết rằng: khi đã xác định quan hệ yêu đương rồi, song phương sẽ đi vào thời kỳ ổn định, từ đó dễ sinh ra một loại tâm lý giằng co, vì muốn tranh đoạt quyền khống chế trong quan hệ yêu đương nên hầu như không thể hiện tình cảm của mình với người yêu.
Dường như khích lệ lẫn nhau quá nhiều sẽ làm cho người kia nảy sinh suy nghĩ kiêu ngạo và tự mãn, khiến cho đối phương có được tâm lý muốn ngồi lên đầu quan hệ hai người. Quan hệ không lành mạnh thậm chí sẽ sinh ra lòng đố kỵ, khiến cho người còn lại mượn việc hạ thấp đối phương để nâng bản thân lên.
Dư Hạo vẫn luôn cảm thấy Chu Thăng rất đẹp trai, rất ưu tú, quả thực là nam thần của mình. Nhưng từ lúc y vượt qua khoảng thời gian rối rắm kia, cũng chẳng mấy khi biểu đạt hâm mộ của mình. Như vậy là không tốt, Dư Hạo quyết định sau này có chuyện gì phải nói thẳng ra, bày tỏ thật nhiều sự cuồng si quyến luyến với bạn trai mình, cho anh ấy biết rằng bản thân mình yêu anh ấy nhiều như nào.
"Muốn ăn cái gì?" Chu Thăng nói, "Thực sắc nhân chi đại dục [1], không thuê phòng, thay bằng ăn đồ ngon cũng được, anh nấu cho em."
[1] 食色人之大欲 Chắc kiểu: Người thực sắc có dục vọng cực lớn (thực là ăn, sắc là vẻ đẹp).
"Tao cũng muốn ăn." Phó Lập Quần ở giường trên nói, "Bây giờ chỉ có mỹ thực mới có thể bình ổn tâm trạng của tao."
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "..."
Chu Thăng bất đắc dĩ mà dậy, buổi sáng đi xuống núi chạy bộ thuận tiện rẽ vào chợ mua đồ ăn, vào thu cá mè dưới sông cực kỳ màu mỡ, trở về dùng nồi cơm điện nấu cháo cá mè, thơm ngon vô cùng, phối hợp với dưa chuột muối chua chua ngọt ngọt. Phó Lập Quần thở dài, nói: "Bây giờ tâm trạng khá hơn rồi."
"Cút!" Chu Thăng nói: "Tao bị đồng hồ của mày đánh thức còn chưa thèm tính sổ với mày đâu!"
Sau bữa sáng Dư Hạo nhận được tin nhắn của Tiếu Ngọc Quân, hỏi y hôm nay có thể tới hỗ trợ hay không, Dư Hạo lập tức chuẩn bị ra ngoài. Chu Thăng thì giúp Phó Lập Quần tìm việc làm thêm. Tiếu Ngọc Quân dự định trước khi Quốc Khánh kết thúc sẽ triển khai xong hai chuyên đề, như vậy chờ sau khi cấp trên thẩm định xong là có thể bắt đầu xuất bản.
Dư Hạo không nghĩ tới nhanh như vậy đã bắt đầu công việc, vả lại phần công việc này đối với y mà nói cũng có chút kỳ quái, không có chức vị chính thức, cũng chẳng có hợp đồng, lại chưa xác minh tiền lương cho y. Nhưng chung quy thì Tiếu Ngọc Quân không có khả năng hố y, sau lưng còn có Hoàng Đình cơ mà, vì thế Dư Hạo cũng nhịn mà không hỏi, xem chị ấy nghẹn đến khi nào.
"Yêu rồi hả?" Trong quán cà phê, Tiếu Ngọc Quân đang suy nghĩ vấn đề phỏng vấn, đột nhiên liếc mắt một cái phát hiện ra dấu hôn trên cổ Dư Hạo.
Dư Hạo nhanh chóng kéo áo thu lên, Tiếu Ngọc Quân nói: "Quả thật ngược chết chó độc thân, ngày lễ bắt em đi làm thêm, vợ em có ý kiến gì không?"
Dư Hạo nói: "Anh ấy để em tới, không sao đâu, chị muốn yêu thì cũng có ngay mà, em thấy anh Hoàng Đình cũng khá được đấy."
Dư Hạo muốn thuận tay trợ công cho Hoàng Đình, nhưng lại ngại bản thân không có kỹ năng.
Tiếu Ngọc Quân nói: "Anh ấy nói với em à?"
"Chưa nói cái gì cả." Sức chiến đấu của Dư Hạo rõ ràng không tốt, "Chẳng qua là em thấy quan hệ của hai anh chị cũng được thôi."
"Muốn tác hợp, sao lại không làm mối chị với nam thần?" Tiếu Ngọc Quân cười tủm tỉm nói, "Ở trong đầu của em chắc chắn có quỷ."
Dư Hạo nghĩ thầm cả hai anh chị đều khôn hết phần người khác, Tiếu Ngọc Quân lại nghiêm mặt nói: "Bối Tiểu Chu chỉ đồng ý cho chúng ta thời gian mười phút, đến lúc đó chị hỏi cô ấy, em đừng nói chen vào, xong việc chị sẽ nói cho em biết cần phải làm gì."
Dư Hạo gật gật đầu, xem đồng hồ, khi còn có năm phút là đến 9 giờ, Bối Tiểu Chu tới, Tiếu Ngọc Quân vội vàng đứng dậy bắt tay với cô. Vẻ mặt của Bối Tiểu Chu có chút không vui, ngồi xuống mở gương trang điểm ra, vẽ lông mi cho mình, lạnh lùng nói: "Hỏi đi."
Tiếu Ngọc Quân mở tài liệu đã đánh dấu ra, Bối Tiểu Chu ngẩng đầu từ gương trang điểm, nhìn về phía Dư Hạo, nhíu mày nói: "Là cậu?"
Dư Hạo vội cười gật đầu.
Dư Hạo không nghĩ tới ngày đó Bối Tiểu Chu đứng từ xa mà còn có thể thấy rõ mặt y, vậy mà còn nhớ kỹ.
"Hai em quen nhau à?" Tiếu Ngọc Quân cười nói, "Sao lại không nói gì nữa?" Nói xong chọc chọc Dư Hạo.
Dư Hạo: "Cậu còn nhớ tôi?"
Bối Tiểu Chu đóng gương lại, nở nụ cười, Tiếu Ngọc Quân nhạy bén mà cảm giác được cái gì, nói: "Dư Hạo là thực tập sinh chị dẫn dắt."
"Không phải cậu mới năm hai sao?" Bối Tiểu Chu kinh ngạc đánh giá Dư Hạo.
Dư Hạo đáp: "Bọn tôi là bạn bè, tới hỗ trợ thôi."
"Như vậy à..." Bối Tiểu Chu ngẫm nghĩ, nói: "Ừm, cô Tiếu [2], chị phỏng vấn trước đi."
[2] Chỗ này BTC gọi TNQ là cô giáo, thể hiện ý tứ tôn trọng...
Tiếu Ngọc Quân quan sát sắc mặt của Bối Tiểu Chu, cô có hơn hai trăm vạn fans, là người tuyệt đối không thể trêu vào, một khi đã chọc giận cô, fans quậy tưng bừng có khi còn liên lụy mình phải nghe chửi.
Tiếu Ngọc Quân đặt ra câu hỏi cực kỳ bén nhọn, nhưng đều tươi cười hỏi, bao gồm cả hàng hiệu Bối Tiểu Chu dùng trên mạng, ngày thường nghỉ phép, phí quảng cáo... Dư Hạo nghe xong mấy vấn đề còn cảm thấy quá mạo phạm, nhưng Tiếu Ngọc Quân vẫn cười như vậy đặt câu hỏi, lại còn có thể làm dịu bớt sự khó chịu của đối tượng phỏng vấn.
Sau khi hàn huyên được khoảng mười phút, người quản lý phụ trách của công ty Bối Tiểu Chu cũng tới, sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm, thấy thái độ của Bối Tiểu Chu tựa hồ cũng không tồi, mới không ngăn cản, chỉ là ở bên cạnh lâu lâu bổ sung thêm. Tiếu Ngọc Quân hỏi một câu Bối Tiểu Chu trả lời một câu, mắt Dư Hạo nhìn đồng hồ, hai cô ước chừng đã nói chuyện được 50 phút rồi.
Cuối cùng, Tiếu Ngọc Quân nói: "Em có điều gì muốn nói với fans của mình không?"
Bối Tiểu Chu nói: "Đây là nhân vật chuyên đề nhỉ? Hỏi nhiều như vậy."
Tiếu Ngọc Quân cười cười, không trả lời, Bối Tiểu Chu suy nghĩ một chút, đáp: "Hãy sống cuộc đời của chính mình đi, cuộc sống dù có hào nhoáng đến đâu cũng thuộc về người khác."
Người đại diện lập tức biến sắc, Bối Tiểu Chu lại ra vẻ không sao cả. Tiếu Ngọc Quân nói: "Cảm ơn em."
"Dư Hạo." Bối Tiểu Chu nói với Dư Hạo, "Tâm sự."
Dư Hạo nghĩ thầm tôi và cô có chuyện hay gì mà trò chuyện? Chắc không phải là muốn bảo tôi giúp cô hẹn Chu Thăng đi? Ngại quá! Bây giờ anh ấy đã có chủ rồi!
Người đại diện cùng Tiếu Ngọc Quân rời đi, Dư Hạo nói: "Tôi đã nghe nói rất nhiều về chuyện của cậu."
Bối Tiểu Chu nói: "Hứ? Nghe nói tôi bị bao dưỡng gì đó sao?"
Dư Hạo cười nói: "Đương nhiên không phải, đều là bạn học phòng đối diện, cách vách ký túc tôi nói, bảo cậu là nữ thần."
Bối Tiểu Chu trầm mặc im lặng, Dư Hạo nói: "Về chuyện Cảnh Nhã cùng Chu Thăng, xin lỗi, tôi không thể giúp được cái gì..."
Bối Tiểu Chu đột nhiên nói: "Dư Hạo, cảm ơn cậu nhé, cảm ơn các cậu." Nói xong liền mỉm cười.
Dư Hạo: "???"
"Cậu giúp tôi một cái đại ân." Lông mày Bối Tiểu Chu hơi giương lên, "Hôm đó tôi thực sự không có cách nào nữa nên mới đi cùng Tiểu Nhã đến đấy, lúc đấy tôi đau lòng chết đi được."
Dư Hạo: "!!!"
"Các cậu... cậu..." Dư Hạo giờ mới lĩnh hội được ánh mắt "Cậu hiểu" kia của Bối Tiểu Chu, nháy mắt trong lòng liền hiểu rõ loại ăn ý mà không cần nói ra, nhịn không được mà cười ha ha. Bối Tiểu Chu lại không thể làm gì mà thở dài.
"Vậy cô ấy?" Dư Hạo thử thăm dò Bối Tiểu Chu.
Bối Tiểu Chu mỉm cười lộ ra chút thương cảm, một khắc đó trực giác Dư Hạo liên tưởng đến câu "Tôi cũng không dám nói" kia của Chu Thăng. Bối Tiểu Chu và Hoàng Cảnh Nhã nhất định đã sa lầy vào trong trạng thái tình cảm nào đó. Có lẽ một đoạn tình cảm mà hai người nói tới kia, là lúc nhập nhằng, Hoàng Cảnh Nhã dưới áp lực của ba mình mà bị áp bức, không thể không tiếp xúc với Chu Thăng, càng lờ mờ, lại có chút thích Chu Thăng.
"Cười cái gì?" Bối Tiểu Chu nói, "Vui lắm à mà cười?"
Dư Hạo nói: "Tôi cảm thấy cậu như phiên bản chuyển thể của Chu Thăng ý."
Bối Tiểu Chu vẩy một lọn tóc dài, nghiêm mặt nói: "Quả thực đây là lần tôi bị bôi đen thảm nhất, chị đây rõ ràng là người cực kỳ hiền lành được chưa? Chỗ nào giống tên lưu manh kia!" Lọn tóc kia lại không cẩn thận mà vướng vào trên mặt, làm Dư Hạo cười bò lăn ra bàn.
"Cười đủ rồi đấy!" Bối Tiểu Chu nổi giận nói
Dư Hạo nói: "Tôi cảm thấy việc này, quan trọng nhất là vẫn nên để bản thân Cảnh Nhã tự suy nghĩ rõ ràng đi."
Bối Tiểu Chu nói: "Vốn dĩ con gái đã suy nghĩ nhiều hơn con trai rồi, nhưng trong chuyện tình cảm, nếu có thể dễ dàng suy nghĩ kỹ như vậy, nhân gian này còn đào đâu ra lắm oán lữ thế."
Dư Hạo không thể không gật đầu, đáp: "Cậu nói đúng phết nhỉ."
"Cậu có Weibo không?" Bối Tiểu Chu nói, "Để tôi follow cậu."
Dư Hạo có hơi thụ sủng nhược kinh, nói: "Vẫn là thôi đi! Cậu có tận hai trăm vạn fans đấy! Chẳng may lát nữa fans lại đoán tới đoán lui..."
Bối Tiểu Chu nói: "Hư danh đều là phù du, để ý chuyện này làm gì? Tên acc Weibo cậu là gì?"
Trên Weibo Dư Hạo toàn là khung cảnh bình dị của trường học, sau khi yêu đương với Chu Thăng rồi mới đăng thêm chút cảm thụ về hoa lá, ngày mưa linh tinh. Chu Thăng thường xuyên cười nhạo y chụp ảnh quá xấu, Dư Hạo cũng chẳng phản bác —— y chỉ muốn tự ghi chép lại tâm tình của mình để giải trí thôi, bên trong vòng bạn bè vẫn không nên show ân ái thì hơn.
"Chu Lai Xuân biết chuyện này chưa?" Bối Tiểu Chu hỏi.
Dư Hạo đáp: "Chắc là chưa biết, tôi muốn chờ sau khi tốt nghiệp, khả năng sẽ tốt hơn."
Bối Tiểu Chu nói: "Cậu nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất không nên chọc Chu Lai Xuân, ông ấy là kẻ lỗ mãng, quá hồ đồ rồi."
Dư Hạo gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Nhưng mà không sao, Chu Thăng sẽ bảo vệ cậu." Bối Tiểu Chu thuận miệng nói, cũng xuất thần mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ quán cà phê, "Bảo vệ người mình thích, là chuyện đương nhiên [3]."
[3] Câu gốc: Thiên kinh địa nghĩa.
Dư Hạo nói: "Sao mà cậu nhìn ra được?"
Bối Tiểu Chu nói: "Chu Thăng chưa bao giờ nói với Tiểu Nhã chuyện bạn học và bạn cùng phòng của mình, vừa nghe là biết không phải nói đùa. Tôi đoán hơn phân nửa là hắn có người mà mình thích, bảo Tiểu Nhã đừng đi thử. Ngày đó nhìn thấy cậu đứng phía sau hắn, tôi đoán là cậu rồi, áo thun T shirt khá đẹp đấy, nói ra rồi phải không?"
Dư Hạo lại xấu hổ mà kéo cổ áo lên, che lại dấu hôn kia của Chu Thăng, gật đầu.
"Sau khi nói ra rồi," Dư Hạo nói, "Ngược lại rất áy náy trong lòng, anh ấy đối với tôi càng tốt, tôi càng cảm thấy bất an. Vốn dĩ mọi chuyện của anh ấy đều đang rất tốt..."
"Tuyệt đối đừng suy nghĩ như vậy." Bối Tiểu Chu thoáng nghiêng tới, nói, "Lo được lo mất, động một chút là cảm thấy bản thân hại hắn, mới là biểu hiện vô trách nhiệm nhất. Cậu nhất định phải đối xử với hắn thật tốt, bất luận là dưới tình huống gì, kể cả có khó khăn, cũng không được phép từ bỏ!"
"Tôi hiểu rồi." Trong lòng Dư Hạo run lên, nói, "Cảm ơn."
Tiếu Ngọc Quân ở một bàn khác mở laptop ra chỉnh sửa bản thảo, người đại diện của Bối Tiểu Chu thỉnh thoảng còn liếc nhìn bọn họ. Đã qua hơn một giờ, Dư Hạo và Bối Tiểu Chu vẫn còn đang nói chuyện hăng say, Dư Hạo mới biết được ban đầu Hoàng Cảnh Nhã chính là fans của Bối Tiểu Chu, follow cô, còn tặng đồ cho cô. Bối Tiểu Chu ôm tâm tình cảm tạ gặp mặt cùng Hoàng Cảnh Nhã, hai người mới bắt đầu chậm rãi tiền gần đến nhau.
Ở trong mắt rất nhiều người, cuộc sống hào nhoáng của Bối Tiểu Chu, đều là bán thân để đổi lấy, nhưng Bối Tiểu Chu chưa bao giờ lên giường với người khác, trước đây cũng từng trải qua cuộc sống gian khổ.
"Thời điểm tôi nghèo nhất." Bối Tiểu Chu nói, "Hôm phỏng vấn làm người mẫu, chỉ vì muốn tiết kiệm tiền xe bus, mà phải đi bộ 3 tuyến đường giữa trời đông, cậu có hiểu cảm giác này không?"
"Tôi hiểu." Dư Hạo nói, "Tôi còn hiểu rất rõ. Trước kia tôi cũng từng làm như vậy, cực kỳ tuyệt vọng. Hơn nữa nếu không phải có Chu Thăng, tôi đã chết rồi."
"Đúng vậy." Bối Tiểu Chu nói, "Nhưng lúc tôi nghèo nhất, tôi cũng không muốn trèo lên giường của ai cả. Có đôi khi xem Weibo đọc được những bình luận đó. Đặc biệt là một số thằng đàn ông, còn không kiêng nể gì mà mắng chửi tôi như vậy, tôi quả thực liền tức giận đến không chịu được. Ở trong mắt bọn họ, tôi chính là gái điếm. Có những lần khóc trắng cả đêm, tôi còn nghĩ thầm, tôi chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để tự kiếm tiền, tôi chỉ là muốn sống mà thôi, tôi đã chọc ai gây sự với ai, có đào mồ cuốc mả nhà ai lên không, tại sao bọn họ lại ghét tôi như vậy? Vẫn là Tiểu Nhã nói với tôi, bảo tôi đừng quan tâm bọn họ nói cái gì. Nói như vậy, điểm này cô ấy và tên lưu manh kia khá giống nhau."
Dư Hạo đột nhiên cảm thấy bản thân đã chạm đến một số thứ Tiếu Ngọc Quân không thể hỏi ra.
"Những thứ này tôi có thể thêm ở trong bản phỏng vấn không?" Dư Hạo nói, "Về công việc làm sáng tỏ một số lời đồn của cậu."
"Có thể." Bối Tiểu Chu nói, "Cứ tuỳ tiện viết, tôi không để bụng đâu, đoạn với Tiểu Nhã kia đừng đề cập là được."
Dư Hạo cười nói: "Đương nhiên sẽ không rồi, bọn họ đều là người mà ông trời phái tới cứu chúng ta."
Bối Tiểu Chu nói: "Đúng vậy, chuyện của hai người bọn họ cũng không tiện nói. Lãng phí tài nguyên quá sẽ bị sét đánh."
Dư Hạo lại mỉm cười, Bối Tiểu Chu nói: "Tôi nợ cậu một cái nhân tình, sau này có việc gì có thể tới tìm tôi hỗ trợ, cụng ly."
"Em cũng được nhỉ, sao mà quen được chị gái võng hồng thế?"
Sau khi Bối Tiểu Chu rời khỏi, Tiếu Ngọc Quân đối với việc này cực kỳ kinh ngạc.
Dư Hạo "Ách" một tiếng, nói: "Em chỉ hỏi cô ấy một xíu sao để chăm chỉ trong công việc thôi."
Tiếu Ngọc Quân quan sát Dư Hạo một lát, nói: "Em chuẩn bị viết ra rồi à?"
Dư Hạo nói: "Để em thử xem?"
Tiếu Ngọc Quân gọi điện thoại, dẫn theo Dư Hạo đi hẹn người võng hồng thứ hai, Dư Hạo thì lôi laptop ra, ở một quán cà phê khác ghi chép lại một ít nội dung của Bối Tiểu Chu. Mãi đến 4 giờ chiều, Chu Thăng tới đón Dư Hạo, Tiếu Ngọc Quân vẫn còn đang nói chuyện, tổng cộng phỏng vấn được sáu cá nhân, các em gái võng hồng đều không muốn phản ứng với Tiếu Ngọc Quân quá nhiều, nhưng lại cực kỳ có hứng thú với Dư Hạo.
"Mời anh trai nhỏ ăn bánh sandwich đi." Có em gái nói, "Em thấy anh ý đói lắm rồi."
Dư Hạo vô cùng cảm động, thế mà cũng có người để ý là y qua giờ cơm mà chưa được ăn cái gì.
Cuối cùng, Tiếu Ngọc Quân gật đầu, giao một cái USB cho Dư Hạo, nói: "Đưa cái này cho nam thần, vất vả cho em quá."
Chu Thăng nhận lấy, cùng Dư Hạo quay về trường, Chu Thăng nói: "Bối Tiểu Chu có làm gì em không?"
Dư Hạo cùng Chu Thăng đến một chỗ không có người, nhớ tới câu "Tuyệt đối không được từ bỏ" kia của Bối Tiểu Chu, ngẫm nghĩ, xoay người ôm lấy Chu Thăng.
Chu Thăng: "???"
Chu Thăng lập tức mở cờ trong bụng, nói: "Sao vậy? Sao vậy? Một ngày không gặp, nhớ ông xã à?"
Dư Hạo không nói chuyện.
"Không phải bị bắt nạt đó chứ?" Chu Thăng nói, "Bị bắt nạt thì không làm nữa, để anh báo thù cho."
Dư Hạo tựa đầu lên bờ vai Chu Thăng, cảm giác được trái tim Chu Thăng đang đập thình thịch mạnh mẽ.
"Không có, tất cả đều rất tốt." Dư Hạo cười nói, "Đi tìm Khải Khải trước đã, lại ăn cơm tối sau, đi."
Chu Thăng cùng Phó Lập Quần đi tìm mấy việc làm thêm, Chu Thăng làm gia sư toán cho học sinh trung học, còn Phó Lập Quần thì đến phòng tập thể thao làm trợ thủ máy móc cho huấn luyện viên, bảo vệ khách hàng không bị thương nếu nâng thêm độ khó bài tập, thuận tiện làm vài việc vặt chỉnh lý thiết bị.
"Ôi mẹ của tôi ơi." Chu Thăng vẫn luôn móc mỉa học sinh trung học kia, "Khó dạy chết đi được, cực kỳ lỳ lợm, lúc nào anh cũng muốn động thủ đánh nó."
Dư Hạo dở khóc dở cười: "Đều như vậy, làm gia sư thật sự rất mệt mỏi."
Trần Diệp Khải gần đây rõ ràng không ngủ đủ giấc, từ sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, đây là lần đầu tiên Dư Hạo nói chuyện với anh. Trong nhà Trần Diệp Khải bày trí thành cảng tránh gió trong mộng cảnh, ngay cả khăn trải bàn cũng giống y hệt, nhưng trên bàn bày một đống tư liệu vô cùng hỗn loạn, có đầu đề dùng để đánh giá học viện cùng bảng kế hoạch, chương trình học phân tích của kỳ sau, cùng với bản báo cáo vụ án của Lâm Tầm.
"Uống chút gì không?" Trần Diệp Khải nói.
"Một ngày anh ngủ mấy tiếng đấy?" Chu Thăng nhịn không được hỏi.
Trần Diệp Khải dùng bàn tay đếm thử, nói: "Dạo này anh không ngủ được mấy, do uống nhiều cà phê cộng thêm buổi tối khó ngủ. Gần đây có đi đâu đoạt mộng không?"
Dư Hạo đưa USB cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lôi tư liệu đã đánh dấu ra, nhân lúc rảnh rỗi đi pha cà phê cho hai người.
"Dạo này thì không." Chu Thăng nói, "Nhưng mà vòng Kim Ô phải một thời gian nữa mới đưa cho anh."
Dư Hạo dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Thăng, chỉ chỉ mình, lại chỉ Chu Thăng, ý bảo có muốn nói chuyện chúng ta hẹn hò cho anh ấy biết hay không? Chu Thăng lại xua tay, bảo Dư Hạo trước tiên đừng nói.
"Lúc Quân Quân cầm chuyên đề này đến tìm anh, anh lập tức có hứng thú." Trần Diệp Khải nói, "Nhưng ngại vì còn việc ở học viện, không thể tham dự phỏng vấn xã hội, chỉ có thể thông qua em. Dư Hạo à, vất vả cho em quá, học kỳ này nhất định em rất bận."
Dư Hạo biết Trần Diệp Khải luôn là như vậy, rõ ràng đang giúp người khác, nhưng tới trong miệng của anh, lại biến thành nhờ cậy người ta. Trần Diệp Khải cầm cà phê ngồi xuống, Dư Hạo nói: "Không nhiều lắm, làm liền tù tì trong vòng hai tháng, lấy tốc độ phỏng vấn của chị Quân Quân, rất nhanh là xong rồi."
"Ừ... Để anh đọc xem..." Trần Diệp Khải bắt đầu đọc tư liệu đã đánh dấu kỹ càng, Chu Thăng thì nằm trên ghế sô pha của Trần Diệp Khải, bắt đầu chơi switch mới của anh.
Trần Diệp Khải bớt thời gian liếc nhìn Chu Thăng: "Bạn anh đưa, các em mang về chơi đi?"
Chu Thăng: "Đừng, vất vả lắm Phó Lập Quần mới hơi tỉnh ngộ, lấy cái máy chơi game này về thằng đấy lại sống mơ mơ màng màng."
"Đói rồi nhỉ." Trần Diệp Khải nhìn Dư Hạo cùng Chu Thăng có chút hấp tấp, Chu Thăng cầm máy chơi game ra sức ấn tới ấn lui, còn Dư Hạo thì đem tư liệu lật ra lật vào, liền đứng dậy nói, "Anh làm cho bọn em chút đồ ăn."
"Để em làm cho." Chu Thăng ném máy chơi game, đứng dậy đi vào phòng bếp nhà Trần Diệp Khải, chỉ có sáu quả trứng gà, nửa bắp ngô, một nồi cơm nguội.
Chu Thăng: "..."
"Cùng đi phỏng vấn chưa?"
"Đi rồi ạ."
"Tốt rồi, được đối mặt giao tiếp với đối tượng phỏng vấn, là em đã có thể đọc được rất nhiều lời ngầm mà cô ấy không nói ra, nói không chừng còn có phát hiện mới."
"Phải, đúng thật là như vậy!" Dư Hạo nói, "Cho dù đứng ở một bên quan sát, em cũng có thể hiểu biết sơ sơ mấy đối tượng hôm nay phỏng vấn, nhưng muốn sắp xếp ngôn ngữ để nói rõ ràng một số thứ, lại vẫn chưa làm đến..."
"Ngôn ngữ và văn bản, những thứ đó đều không quan trọng. Đầu tiên là tự em phải hiểu, em muốn xuyên qua hiện tượng để truy tìm toàn bộ bản chất phía sau." Trần Diệp Khải hướng Dư Hạo nói, "Tại sao hôm nay Bối Tiểu Chu lại nói như vậy? Vì sao các cô ấy lại chọn cuộc sống như thế? Là sự yêu thích xuất phát từ nội tâm, hay là do chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh? Vì sao lại yêu thích? Học tâm lý học tinh túy nhất ở chỗ, chính là bởi một câu hỏi 'Vì sao?' mà xã hội quan tâm."
Ánh mắt của Dư Hạo chuyển từ tư liệu lên mặt Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lôi từ trong hộp văn phòng phẩm ra mấy cái đinh ghim, đính một tờ giấy A1 ở trên tường, cầm bút, bắt đầu phân tích tư liệu xã hội cho Dư Hạo.
"Học vẽ được một trang mind map." Trần Diệp Khải lại nói, "Thử sắp xếp những thông tin rắc rối phức tạp mà em thu được, sau đó hẵng khám phá bản chất bên dưới."
Dư Hạo thấy Trần Diệp Khải bắt đầu căn cứ vào tư liệu, mô phỏng lại hoạt động tâm lý của đối tượng lúc phỏng vấn, chỉ muốn hô to một tiếng "Nam thần!". Trần Diệp Khải thực sự quá mạnh mẽ rồi, trật tự tư duy đều cực kỳ rõ ràng.
"Chủ nghĩa văn hoá tiêu dùng ở thời đại của chúng ta lại một lần nữa định nghĩa giá trị cá nhân, đặt mình trong đó, mỗi người đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, từ trên bản thảo chủ đề này xem, Tiếu Ngọc Quân cực kỳ cố gắng xóa bỏ khoảng cách giữa thế hệ cha mẹ cùng giới trẻ đương thời. Hai loại giá trị quan cùng va chạm xung đột, đây chính là chỗ bản chất của bản kỳ chuyên đề."
"Người thập niên 70- 80, họ vẫn cứ ôm tư tưởng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lại chưa có nhiều hiểu biết về chủ nghĩa tiêu dùng. Đây là thực tế khi thanh thiếu niên mê luyến võng hồng, mà cha mẹ họ không thể lý giải, cho rằng bọn họ là gốc rễ của tấm gương xấu... Cảm ơn."
Chu Thăng tiện tay cắt trụi mớ bạc hà ở bồn hoa nhà Trần Diệp Khải, sau đó băm ra làm cơm chiên trứng với lá bạc hà. Ba người gác lại công việc, vừa nói vừa ăn, Trần Diệp Khải vừa mới ăn miếng đầu tiên, liền hiện ra biểu tình khiếp sợ.
Trần Diệp Khải: "..."
Dư Hạo: "?"
Chu Thăng: "???"
"Hình như bỏ hơi nhiều muối." Chu Thăng hướng Dư Hạo nói, "Đợi lát nữa uống nhiều nước chút."
"Vừa mà." Dư Hạo nói, "Em sắp chết đói rồi, chiều nay mới được ăn có cái bánh sandwich... Cơm chiên lá bạc hà thế mà thơm như vậy, ăn ngon quá."
Chu Thăng: "Ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn." Trần Diệp Khải nói, "Dư Hạo à, trước tiên em chỉnh sửa bản thảo cho tốt rồi gửi cho anh, sau đó anh giúp em sửa lại một lần nữa rồi gửi cho Tiếu Ngọc Quân."
/113
|