Suốt 9 ngày nghỉ lễ Quốc Khánh và Trung Thu, Dư Hạo bị bắt huấn luyện liên tục.
"Anh để cho em nghỉ ngơi một lát đi!" Dư Hạo nói, "Em sắp chết mất!"
Phó Lập Quần thuận tay vồ nhanh một con muỗi gần đấy, Chu Thăng thu dọn một bộ đề toán mô phỏng cho kỳ thi trung học phổ thông, nói: "Vạn vật trên đời đều bay tới bay lui, thấy cái gì bay qua thì nhanh chóng bắt lấy, đúng như vậy đấy."
"Chính, là, nó, đó!" Phó Lập Quần nói, "Làm thêm, đi bộ, cuộc sống luôn vận động."
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, thời tiết bắt đầu dịu dần xuống, tuần cuối tháng 10, cả ba người đều bắt đầu tự đi làm thêm, để không làm chậm trễ việc học, thời gian đi làm cũng chuyển sang buổi tối. Với một chiếc ván trượt trên lưng, Dư Hạo đi đến tòa soạn báo để giúp Tiếu Ngọc Quân hoàn thành nốt công việc, đến tầm 9 giờ thì y đến công viên gần đó để chơi trượt ván với vài nam sinh mới quen gần đây, tiện thể cũng chờ Chu Thăng dạy bổ trợ cho học sinh trung học kia xong thì đi ăn khuya rồi còn về.
Dư Hạo đến tòa soạn báo hai lần, văn phòng vẫn đang trong tình trạng rối loạn, Tiếu Ngọc Quân chuẩn bị cho y một cái bàn trong văn phòng, rồi đi ra ngoài đi phỏng vấn. Sau khi Dư Hạo thảo luận về phân chia bản thảo cùng với thực tập sinh xong, đến 9 giờ y đi đến công viên gần đó luyện trượt ván.
Đêm mùa thu, ánh đèn neon trên quảng trường chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn, cách đây không lâu, Dư Hạo đã quen biết vài tay đua xe đạp, vận động viên trượt ván, nghệ sĩ nhảy đường phố các loại, tuổi tác mọi người đều không quá chênh lệch, nên rất nhanh đã quen thuộc nhau. Mấy nam sinh cũng đối tốt với Dư Hạo lắm, thường dạy y chơi board game, họ đều là đại thần cả, kinh nghiệm còn phong phú hơn cả các thành viên trong câu lạc bộ ở trường. Vì thế Dư Hạo hay đến đây vào buổi tối, đợi Chu Thăng ở ngoài công viên luôn.
Nói ra cũng kỳ lạ, từ sau khi xác định quan hệ, Chu Thăng không hề ăn giấm (ghen) nữa, Dư Hạo bắt đầu lo lắng hắn sẽ đánh người ta, Chu Thăng lại nói: "Nếu anh phát hiện thằng đó có vấn đề thật, thì quay lại đấm sau cũng không muộn."
Dư Hạo không nói được gì luôn, nhưng dựa theo quan sát của y thì đám nam sinh này đều là thẳng, chơi với nhau đều vì hợp, không có ý tứ nào khác cả. Hơn nữa mọi người cũng thường hâm mộ trang bị của Dư Hạo, nhất là ván trượt.
"Anh thực sự có tiền đấy." Một cậu bé nói, "Mua một tấm ván đắt tiền như vậy."
Dư Hạo lúc đầu cũng mơ hồ, sau khi biết giá y còn ầm ĩ với Chu Thăng một trận, đắt quá! Nhưng đúng là tiền nào của nấy.
"Vòng bi và bánh xe đều mới hết ư?" Trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người nhìn ván trượt của Dư Hạo.
Dư Hạo chỉ đành nói: "Tôi mới đổi tháng trước, bạn trai đã lắp đặt giúp tôi, không phải mấy cậu đều từng nhìn rồi sao?"
"Chậc chậc."
"Ngược chó mà."
"Tôi cũng muốn có bạn trai mà, có ai để giới thiệu không?!"
"Không có đâu!" Dư Hạo nói, "Tôi khó khăn theo đuổi mãi mới được."
Chơi trượt ván mà còn bị ngược như vậy, đến 10 giờ, mọi người đều nói tạm biệt với Dư Hạo, sau đó chia tay ra về. Dư Hạo giẫm lên ván của mình, nhìn đồng hồ, Chu Thăng vẫn chưa đến, như thường lệ thì giờ học phải kết thúc rồi, Dư Hạo liền gọi điện thoại cho Chu Thăng.
"Thằng ranh kia dám nhân cơ hội ngủ gật lúc anh đang đọc sách." Chu Thăng nói trong điện thoại, "Ông đây cho nó làm bài tập thì nó lại nằm úp sấp trên bàn để ngủ, ban ngày mệt quá, còn phải cho nó thêm thời gian 20 phút nữa, em đến quán bar ngồi lát đi, gọi chút đồ mà uống."
Dư Hạo không muốn tiêu tiền, nói: "Được rồi, bao giờ anh tới thì gọi cho em."
Chu Thăng vừa mới cúp máy, Tiếu Ngọc Quân đã gọi điện thoại đến, nói: "Em yêu à, đã thu xếp xong hết rồi nha."
"Chị vừa phỏng vấn về ạ?" Dư Hạo giẫm lên ván trượt luyện vượt chướng ngại vật, đeo tai nghe điện thoại, nói, "Tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi đi."
"Chạy nhanh để đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng." Tiếu Ngọc Quân nói.
Sau khi Dư Hạo quen thân với Tiếu Ngọc Quân thì cảm thấy cuộc sống của cô thực sự khó khăn, mỗi ngày đều rời giường lúc 7 giờ, ban đêm thì 2 giờ mới ngủ, bôn ba mọi nơi hơn cả một con chó, một thân một mình mua căn hộ ở Dĩnh thị, trong nhà còn có một em trai nữa, mà ba mẹ cô cũng trọng nam khinh nữ.
Có đôi khi Dư Hạo sẽ gọi cô là "Chị", Tiếu Ngọc Quân cực kỳ thích Dư Hạo, luôn khen ngợi y là một chàng trai đã hiểu biết lại còn dịu dàng, suốt ngày xót xa than thở nếu y không phải gay thì tốt quá.
"Bản thảo như vậy có được không?" Dư Hạo lại hỏi.
"Không sao đâu." Tiếu Ngọc Quân đáp, "Không được thì tối nay về chị lại..."
Điện thoại cắt đứt.
Dư Hạo: "?"
Dư Hạo nhìn điện thoại, chắc là do trên tàu điện ngầm không có tín hiệu, y giẫm ván trượt, trái phải nhìn ngó xung quanh, rồi ấn gọi lại.
Bên kia trực tiếp cúp máy.
Đột nhiên, Dư Hạo cảm thấy có gì đó không ổn, không gọi lại nữa mà chuyển sang nhắn tin. Đổi thành bản thân của ngày trước, lần đầu tiên cúp điện thoại còn có thể đổ lỗi cho tín hiệu không tốt, y sẽ không gọi lại, nhưng Tiếu Ngọc Quân luôn đi lại một mình buổi tối, Dư Hạo đã nhắc cô chú ý an toàn mấy lần, Tiếu Ngọc Quân cũng đều thuận miệng đáp ứng. Điều kiện an ninh công cộng ở Dĩnh thị không được tốt cho lắm, cách tòa soạn báo không xa chính là cục công an thành phố, sẽ không có chuyện gì đâu.
Dư Hạo bước lên trên ván trượt, ấn nút gọi nhanh, Chu Thăng bên kia cũng vừa vặn bước ra khỏi nơi dạy.
"Em đi xem Quân Quân như nào." Dư Hạo nói, "Không biết đã xảy ra chuyện gì, đã quá muộn rồi!"
Chu Thăng quả quyết nói: "Gửi địa chỉ cho anh."
Dư Hạo nói đại khái đường đi, y cùng Tiếu Ngọc Quân đã từng đi tàu điện ngầm lúc khuya với nhau, cách công viên không xa lắm. Về khuya thì xe cộ trên đường dần ít đi, Dư Hạo bất chấp việc vi phạm lệnh cấm, vội vã lao đi, "xoạch" một tiếng phi qua đoạn đường dành cho xe đạp, phóng thẳng về phía trạm đường sắt ngầm.
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên ắng.
Tiếu Ngọc Quân cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông không cao lắm, mũ áo thể thao kéo trùm lên đầu, trên mặt đeo mặt nạ, cổ tay hơi gầy, ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của Tiếu Ngọc Quân trên tay, ấn tắt điện thoại "Tiểu Dư" gọi đến, tắt âm điện thoại đi, một tay kia cầm theo một con dao bén nhọn.
"Trên người tôi không có nhiều tiền." Tiếu Ngọc Quân mở túi ra, nói, "Anh muốn thì tôi sẽ cho hết, lấy hết đi, tôi sẽ không báo án."
Tên cướp chỉ vào túi của Tiếu Ngọc Quân, nói: "Giao máy tính ra đây." Thanh âm của gã rất kỳ quái, giống như đang dùng máy biến âm.
Tiếu Ngọc Quân nhìn tên cướp, lấy máy laptop từ trong túi ra.
"Mật khẩu khởi động là gì?" Tên cướp vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên Tiếu Ngọc Quân hét to một tiếng, ném cả túi ra ngoài, xoay người bỏ chạy, động tác phản ứng của tên cướp kia còn nhanh hơn so với cô, tiến lên vài bước, nắm chặt cổ cô, kéo cô quay lại!
Tiếu Ngọc Quân đột nhiên bị siết, cảm thấy không thở nổi, khuỷu tay đập mạnh về phía sau, tên cướp lại nhẹ nhàng tránh né được, ném điện thoại xuống, một tay muồn qua khuỷu tay cô từ phía sau, đẩy cổ cô, đè cô thẳng xuống đất!
Tiếu Ngọc Quân thở hổn hển đầy sợ hãi, cả người run lên, tên cướp kéo cô ngồi dậy, nói: "Đừng có kháng cự vô ích, tôi không định giết cô."
Tiếu Ngọc Quân trợn to hai mắt, tên cướp vô cùng bình tĩnh: "Nhặt lại túi mang đến đây, làm theo lời tôi nói, nhanh." Nói xong buông lỏng một tay cô ra.
Tiếu Ngọc Quân bắt đầu cảm thấy người này không phải là một tên cướp đơn thuần, gã không định tự mình làm. Cô chậm rãi lấy laptop từ trong túi ra.
"Khởi động máy đi." Tên cướp còn nói.
Tiếu Ngọc Quân không nhịn được phát run, nói: "Tôi... tôi tạm thời không nghĩ ra, tôi căng thẳng quá..." Lời còn chưa dứt, con dao sắc nhọn kia đã dí ở bên sườn cổ của cô.
Một tay Tiếu Ngọc Quân di chuyển trên bàn phím nhập mật khẩu, tên cướp cúi đầu nhìn bàn phím, trong nháy mắt đó, một cái ván trượt đã bay tới sau ót của gã một cách im hơi lặng tiếng!
Dư Hạo ở trên không, một cước đập mạnh ván vào tên cướp, rất hoàn hảo tránh được Tiếu Ngọc Quân gần đó, một chiêu này thuận lợi, tên cướp bị đánh mạnh vào sau gáy, cả người ngã sang một bên! Nhưng mà phản ứng của tên cướp cũng rất nhanh, tay trái chộp lấy máy tính cầm trong tay, khom người tránh thoát ván trượt đang bay đến của Dư Hạo, rồi rút dao!
Suýt chút nữa Dư Hạo bị đâm trúng, may mà y tránh được mũi dao đó trong gang tấc. Cả hai đều gặp sai lầm, tay trái tên cướp ôm máy tính, tay phải cầm dao găm, Dư Hạo từng dùng qua dao găm rồi, chớp mắt khi nhìn thấy động tác của gã, y đã nhanh chóng khom người né tránh.
"Chạy mau!" Dư Hạo hét lên.
Nhưng tên cướp kia rõ ràng đã từng được huấn luyện, chỉ chờ Dư Hạo đứng dậy, một chiêu đá liên tiếp, đá trúng ngực Dư Hạo!
Lồng ngực Dư Hạo bị đá một cước, ngực y ngay lập tức đau nhức, ngã trên mặt đất. Tiếu Ngọc Quân chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng ——!"
Tên cướp nhét máy tính của Tiếu Ngọc Quân vào trong balo, lắc chiếc balo đeo ở sau người, cầm dao găm trong tay đi về phía Dư Hạo, Dư Hạo chật vật đứng dậy, không nhịn được thở dốc, nhìn thấy gã đeo mặt nạ kinh kịch trên mặt. Tên này hiểu cách đánh nhau.... Dư Hạo biết bản thân không phải đối thủ của gã, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một lúc...
"Mẹ kiếp, con gà này." Thanh âm của Chu Thăng vang lên, lập tức Dư Hạo biết an toàn rồi!
Chu Thăng giống như một trận gió xoáy xông thẳng vào hẻm nhỏ, giận dữ hét: "Có dao thì giỏi lắm à!"
Tên cướp rút dao, tim Dư Hạo đập loạn xạ, nhưng ngay khi y thấy Chu Thăng tung ra cú đấm đầu tiên, y liền biết cái người này hoàn toàn không đùa!
Nắm đấm của Chu Thăng còn nhanh hơn so với dao của đối phương, chỉ một phát đã đấm trúng mặt nạ của gã kia, mặt nạ gỗ phát ra âm thanh gãy nứt, rồi trũng xuống, tên cướp đá một chân lên, Chu Thăng dùng nắm tay trái chặn lại, nắm đấm bên phải nhanh chóng đấm xuống đầu gối!
Dư Hạo hét: "Nai xừ!"
Dư Hạo chạy đến chỗ Tiếu Ngọc Quân, tên cướp cùng Chu Thăng đã giao đấu với nhau được năm sáu chiêu trong hẻm nhỏ, đây là lần đầu tiên Dư Hạo thấy Chu Thăng khai hỏa toàn bộ thực lực như vậy trong thực tế, cú đấm trước kia hắn đấm Lôi Hồng Ba vào ngày tháng năm nào đó không thể tính là 'đánh nhau' được. Dư Hạo chỉ thấy một tay Chu Thăng khóa trụ cổ tay tên cướp, một tay kia mạnh mẽ ấn gã đó vào tường, phát ra âm thanh "Bịch" một cái, y nghĩ thầm, dũng mãnh ghê...
Tên cướp bị quăng ngã lộn nhào ra đất, chân gã quét đến chỗ Chu Thưng, suýt chút nữa Chu Thăng vấp ngã, cười nói: "Có chút bản lĩnh đấy..."
"Cẩn thận đồ mà tên đó đang cầm trên tay!" Dư Hạo thấy tên cướp lấy ra một dụng cụ giống như dao cạo màu đen, Chu Thăng bất ngờ bị điện giật, hét to một tiếng.
Tên cướp xoay người nhanh chóng chạy trốn, Chu Thăng xoa xoa cánh tay, đuổi theo. Dư Hạo bảo Tiếu Ngọc Quân tự đứng vững, rồi y cũng bắt đầu đuổi theo.
"Đừng để cho hắn chạy thoát!" Dư Hạo nói, "Trong tay hắn có máy laptop của Quân Quân!"
Chu Thăng quay đầu lại đợi Dư Hạo chạy đến, hai người chạy ngang qua trạm đường sắt ngầm, chỗ này là một đường thẳng, chạy lên phía trước chính là công viên. Tên cướp chạy lên rào chắn của công viên rồi xoay người nhảy vào trong, Chu Thăng lao đến chỗ rào chắn, khom người xuống, Dư Hạo đặt chân lên bả vai Chu Thăng rồi nhảy vào.
Chu Thăng lùi ra phía sau, chạy hai bước lấy đà rồi vượt qua rào chắn, cùng với Dư Hạo đuổi theo tên cướp, 11 giờ đêm, đèn điện trong công viên đã tắt, xung quanh tối tăm. Hai người chạy đến lối ra phụ, bên ngoài đều là đường sá.
"Chạy đến bên kia." Chu Thăng nói, "Đuổi theo!"
Căn bản Dư Hạo không nhìn thấy người, chỉ có thể chạy theo Chu Thăng, hai người chạy dọc sát rìa công viên.
Tên cướp đi ra từ trong bụi cây, lưng đeo túi của Tiếu Ngọc Quân, vẫy một chiếc xe ở trên đường rồi lên xe.
Xe taxi dừng lại vài giây rồi phóng đi.
Dư Hạo cùng Chu Thăng chạy ra từ sườn bên kia, Dư Hạo nhanh tay lấy điện thoại chụp biển số xe.
Chu Thăng xoa nhẹ bả vai vài cái, nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nói: "Không làm sao chứ?"
Chu Thăng nói: "Chút nữa là ổn mà, thằng khốn nạn kia còn mang theo thiết bị bảo hộ."
Dư Hạo nói: "Giờ đuổi theo vẫn kịp, có khi còn bắt được hắn."
Chu Thăng nói: "Nếu tên đó có bình xịt hơi cay thì phiền phức lắm, tốt nhất không nên mạo hiểm. Chụp biển số xe có rõ ràng không?"
"Chức năng chụp ảnh của điện thoại mới rất tuyệt." Dư Hạo phóng to màn hình di động, chụp được biển số xe kia, Chu Thăng lại nói: "Đây không giống như cướp bóc bình thường, rõ ràng có mục đích khác, đi tìm Hoàng Đình đi, nhất định anh ấy sẽ xử lý chuyện này."
Tiếu Ngọc Quân đã báo án trước đó, sau khi viết lời khai xong, đứng ở trước cửa đồn công an, ôm ván trượt đưa cho Dư Hạo.
"Không bị sao chứ?" Dư Hạo có chút lo lắng.
Chu Thăng nhíu mày: "Trong máy laptop của chị có tư liệu phỏng vấn gì à?"
Tiếu Ngọc Quân đã bình tĩnh lại, nói: "Các phóng viên gặp phải nhiều chuyện như này rồi, bọn chị cũng đều phải quen dần, không việc gì đâu. Hoàng Đình sẽ đến đây ngay, nếu không ngại thì đến nhà của chị rồi nói tiếp."
Đêm khuya, không khí trong nhà Tiếu Ngọc Quân có chút căng thẳng.
Tiếu Ngọc Quân hơi không hài lòng với Hoàng Đình, bởi vì sau khi nhận điện thoại thì anh mất gần 3 tiếng mới chạy đến đây được, nhưng là một người cảnh sát, công việc vẫn là quan trọng nhất. Dư Hạo sợ Tiếu Ngọc Quân nói gì đó, may mắn thay họ đều hiểu nhau mà khắc chế lại suy nghĩ lại.
"Đã báo án, lời khai cũng làm xong rồi." Tiếu Ngọc Quân thản nhiên nói, "Anh không cần thiết phải đặc biệt đến chỗ này làm gì nữa."
"Đến cũng đến rồi." Hoàng Đình nói, "Tìm hiểu thêm chi tiết và tỉ mỉ về tình hình cụ thể đi."
Trong nhà Tiếu Ngọc Quân rất lộn xộn, Hoàng Đình kiên nhẫn hỏi chi tiết quá trình, vụ án cướp bọc này thuộc quản lý khu phía Đông, không đến tay anh quản lý được.
Dư Hạo lặp lại nội dung bản khai báo ở đồn cảnh sát một lần nữa, cuối cùng Hoàng Đình hỏi ra một câu giống với câu hỏi của Chu Thăng trước đó: "Gần đây em thực hiện phỏng vấn gì?"
Tiếu Ngọc Quân nhíu mày thật sâu rồi viết lên trên giấy những chủ đề phỏng vấn mà mình làm trong hơn nửa năm vừa rồi.
Hoàng Đình nói với Chu Thăng cùng Dư Hạo: "Cảm ơn hai em, vô cùng cảm ơn, giờ thì nên đi về nghỉ ngơi trước đi nhỉ?"
Chu Thăng nói: "Chút nữa về sau, Dư Hạo đã làm việc với chị Quân một thời gian, em phải đảm bảo không có ai tìm em ấy gây phiền."
Hoàng Đình hiểu rõ rằng đây chỉ là cái cớ của Chu Thăng, thái độ này của Chu Thăng cho thấy hắn tuyên bố muốn nhúng tay vào chuyện này, Hoàng Đình không có đủ lập trường để ngăn cản.
Chu Thăng chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Đình, Hoàng Đình cũng không cố chấp làm gì nữa. Đột nhiên Dư Hạo có dự cảm —— có phải Chu Thăng đã đoán được gì đó rồi hay không, mà có phải Hoàng Đình cũng biết chi tiết nào đó rồi không?
"Cái này là đến tháng sáu." Tiếu Ngọc Quân nói, "Các cuộc phỏng vấn của hội nghị thượng đỉnh, hộ gia đình diện nghèo, những rắc rối về y tế, thấy việc nghĩa hăng hái làm... không có cái gì để làm động cơ cướp bóc... Cũng tham gia cả vụ án của ba người, không có vụ nào buôn bán ma túy liên quan đến thế giới ngầm cả."
Đôi khi các phóng viên cũng có một nửa trực giác nghề nghiệp tương đương với cảnh sát, đây là điều mà Dư Hạo cảm thấy được sau khi đi theo Tiếu Ngọc Quân để làm việc bán thời gian ở chỗ này. Nói chuyện phiếm cũng được mà nghe ngóng cũng được, họ luôn làm việc cần mẫn để tìm ra được sự thật dưới nhiều manh mối khác nhau, dựa theo điểm này mà nói thì cũng rất giống với cảnh sát.
Hoàng Đình không nói chuyện.
"Nói tiếp đi." Chu Thăng nói.
"Đã liên hệ với tài xế taxi." Hoàng Đình liếc mắt nhìn Wechat, cảnh sát hình sự phụ trách vụ này nhắn tin cho anh, "Đối phương đã tắt điện thoại, không có cách để định vị."
Chu Thăng không nói chuyện, Tiếu Ngọc Quân nói: "Tên cướp xuống xe ở chỗ nào?"
Hoàng Đình đáp: "Bên ngoài một khu phố ăn vặt, chuyên bán đồ ăn khuya, mở cửa đến 2 giờ sáng, bây giờ đã quá muộn."
"Xem thử định vị được gửi đến đi?" Chu Thăng giương mắt nhìn Hoàng Đình.
Hoàng Đình nhíu mày, theo lý mà nói, việc anh được bạn bè tiết lộ tiến trình vụ án cho đã là trái với quy định rồi, nhưng Chu Thăng một bước cũng không muốn nhường, vẫn nhìn Hoàng Đình.
"Không có ảnh bọn em chụp, anh sẽ tra được tài xế taxi à?" Chu Thăng nói, "Ít nhất, muốn phá án thì cũng phải quang minh chính đại chút chứ."
Hoàng Đình nói: "Xem trong di động của anh đi, Ngọc Quân, em viết tiếp đi."
Tiếu Ngọc Quân bắt đầu nhớ lại nội dung phỏng vấn trong nửa năm, máy tính di động đều mất hết, nói: "Sổ ghi chép cũng không còn."
Dư Hạo: "Có lưu trữ đám mây không ạ?"
Tiếu Ngọc Quân lập tức mở ipad ra và tìm bản ghi chép được chia sẻ trong đấy để đối chiếu.
Trên điện thoại di động của Hoàng Đình, Chu Thăng đã khuếch đại bản đồ ra phạm vi 3 km, khu dân cư, tòa nhà văn phòng, trung tâm mua sắm, bệnh viện, trường học, cục phòng cháy chữa cháy...
"Mật khẩu laptop còn thiếu bao chữ số nữa?" Chu Thăng lại hỏi.
"Hai số nữa." Tiếu Ngọc Quân nói, "Tám cái cuối cùng đều là số hết, là ngày mà chị xác định quan hệ cùng với người bạn trai trước. Nhớ lại khoảng đầu năm, vẫn không có manh mối gì cả, mọi người xem có cái nào có thể khiến chị bị cướp chứ? Không nên thế chứ..."
Hoàng Đình liếc nhìn giấy trắng một cái, nói: "Không cần nhớ lại nữa, hôm nay cứ như này đã."
2 giờ 30 phút sáng, Chu Thăng thấy trong đó có một vụ về nhảy lầu tự sát, lại nở một nụ cười kỳ dị.
"Em thấy rằng cảnh sát Hoàng đã xem xét vụ án này rồi nhỉ?" Chu Thăng nói.
Tiếu Ngọc Quân: "???"
Dư Hạo: "???"
Hoàng Đình nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Bạn học Chu Thăng."
Chu Thăng dựa người vào một bên ghế, nói: "Em dùng một thông tin mấu chốt để đổi lấy thông tin tình báo của anh."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Hai người đang nói cái gì thế?"
Hoàng Đình đáp: "Không đổi, đi về đi."
Chu Thăng: "Thật sự không đổi? Anh chỉ có cơ hội này thôi, bị vạch trần bất ngờ xong thì đừng có đến tìm em."
Hoàng Đình hít sâu một hơi, dường như hơi lo lắng. Dư Hạo nói: "Chu Thăng, anh biết cái gì vậy?"
Chu Thăng "uh huh" một tiếng, Dư Hạo thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, sợ hai người này phát sinh mâu thuẫn, nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đều thẳng thắn một chút đi, không che giấu, tín nhiệm nhau một chút, không phải mọi người đều vì tìm lại laptop sao?"
"Tôi cũng muốn thẳng thắn nói." Tiếu Ngọc Quân kêu khổ nói, "Ba mẹ đẻ ra tôi ngu ngốc quá, tôi có thể có cách gì đây? Hoàng Đình, anh đừng có coi hai em ấy như trẻ con nữa, nếu hôm nay không có họ, thì cũng không biết giờ tôi có còn sống để gặp anh hay không đó."
Đột nhiên Hoàng Đình nói: "Tôi cũng không có biện pháp nào! Có một số việc tôi không thể nói!"
Tiếu Ngọc Quân: "Chỗ này không có ai ghi âm, anh nói ra có ai đối chất lại được anh? Từ từ... anh có ý gì?"
Dư Hạo: "Thực ra em cũng không hiểu họ đang nói gì..."
"Được rồi." Ngược lại là Chu Thăng mở miệng trước, "Vì bà xã em bảo em tin tưởng anh một chút, không giằng co nữa. Cảnh sát Hoàng, 120 vạn mà chúng em nhặt được ở đập chứa nước vào năm ngoái đã ở đâu rồi?"
"Anh để cho em nghỉ ngơi một lát đi!" Dư Hạo nói, "Em sắp chết mất!"
Phó Lập Quần thuận tay vồ nhanh một con muỗi gần đấy, Chu Thăng thu dọn một bộ đề toán mô phỏng cho kỳ thi trung học phổ thông, nói: "Vạn vật trên đời đều bay tới bay lui, thấy cái gì bay qua thì nhanh chóng bắt lấy, đúng như vậy đấy."
"Chính, là, nó, đó!" Phó Lập Quần nói, "Làm thêm, đi bộ, cuộc sống luôn vận động."
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, thời tiết bắt đầu dịu dần xuống, tuần cuối tháng 10, cả ba người đều bắt đầu tự đi làm thêm, để không làm chậm trễ việc học, thời gian đi làm cũng chuyển sang buổi tối. Với một chiếc ván trượt trên lưng, Dư Hạo đi đến tòa soạn báo để giúp Tiếu Ngọc Quân hoàn thành nốt công việc, đến tầm 9 giờ thì y đến công viên gần đó để chơi trượt ván với vài nam sinh mới quen gần đây, tiện thể cũng chờ Chu Thăng dạy bổ trợ cho học sinh trung học kia xong thì đi ăn khuya rồi còn về.
Dư Hạo đến tòa soạn báo hai lần, văn phòng vẫn đang trong tình trạng rối loạn, Tiếu Ngọc Quân chuẩn bị cho y một cái bàn trong văn phòng, rồi đi ra ngoài đi phỏng vấn. Sau khi Dư Hạo thảo luận về phân chia bản thảo cùng với thực tập sinh xong, đến 9 giờ y đi đến công viên gần đó luyện trượt ván.
Đêm mùa thu, ánh đèn neon trên quảng trường chiếu sáng cả một khoảng không gian rộng lớn, cách đây không lâu, Dư Hạo đã quen biết vài tay đua xe đạp, vận động viên trượt ván, nghệ sĩ nhảy đường phố các loại, tuổi tác mọi người đều không quá chênh lệch, nên rất nhanh đã quen thuộc nhau. Mấy nam sinh cũng đối tốt với Dư Hạo lắm, thường dạy y chơi board game, họ đều là đại thần cả, kinh nghiệm còn phong phú hơn cả các thành viên trong câu lạc bộ ở trường. Vì thế Dư Hạo hay đến đây vào buổi tối, đợi Chu Thăng ở ngoài công viên luôn.
Nói ra cũng kỳ lạ, từ sau khi xác định quan hệ, Chu Thăng không hề ăn giấm (ghen) nữa, Dư Hạo bắt đầu lo lắng hắn sẽ đánh người ta, Chu Thăng lại nói: "Nếu anh phát hiện thằng đó có vấn đề thật, thì quay lại đấm sau cũng không muộn."
Dư Hạo không nói được gì luôn, nhưng dựa theo quan sát của y thì đám nam sinh này đều là thẳng, chơi với nhau đều vì hợp, không có ý tứ nào khác cả. Hơn nữa mọi người cũng thường hâm mộ trang bị của Dư Hạo, nhất là ván trượt.
"Anh thực sự có tiền đấy." Một cậu bé nói, "Mua một tấm ván đắt tiền như vậy."
Dư Hạo lúc đầu cũng mơ hồ, sau khi biết giá y còn ầm ĩ với Chu Thăng một trận, đắt quá! Nhưng đúng là tiền nào của nấy.
"Vòng bi và bánh xe đều mới hết ư?" Trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người nhìn ván trượt của Dư Hạo.
Dư Hạo chỉ đành nói: "Tôi mới đổi tháng trước, bạn trai đã lắp đặt giúp tôi, không phải mấy cậu đều từng nhìn rồi sao?"
"Chậc chậc."
"Ngược chó mà."
"Tôi cũng muốn có bạn trai mà, có ai để giới thiệu không?!"
"Không có đâu!" Dư Hạo nói, "Tôi khó khăn theo đuổi mãi mới được."
Chơi trượt ván mà còn bị ngược như vậy, đến 10 giờ, mọi người đều nói tạm biệt với Dư Hạo, sau đó chia tay ra về. Dư Hạo giẫm lên ván của mình, nhìn đồng hồ, Chu Thăng vẫn chưa đến, như thường lệ thì giờ học phải kết thúc rồi, Dư Hạo liền gọi điện thoại cho Chu Thăng.
"Thằng ranh kia dám nhân cơ hội ngủ gật lúc anh đang đọc sách." Chu Thăng nói trong điện thoại, "Ông đây cho nó làm bài tập thì nó lại nằm úp sấp trên bàn để ngủ, ban ngày mệt quá, còn phải cho nó thêm thời gian 20 phút nữa, em đến quán bar ngồi lát đi, gọi chút đồ mà uống."
Dư Hạo không muốn tiêu tiền, nói: "Được rồi, bao giờ anh tới thì gọi cho em."
Chu Thăng vừa mới cúp máy, Tiếu Ngọc Quân đã gọi điện thoại đến, nói: "Em yêu à, đã thu xếp xong hết rồi nha."
"Chị vừa phỏng vấn về ạ?" Dư Hạo giẫm lên ván trượt luyện vượt chướng ngại vật, đeo tai nghe điện thoại, nói, "Tranh thủ thời gian về nghỉ ngơi đi."
"Chạy nhanh để đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng." Tiếu Ngọc Quân nói.
Sau khi Dư Hạo quen thân với Tiếu Ngọc Quân thì cảm thấy cuộc sống của cô thực sự khó khăn, mỗi ngày đều rời giường lúc 7 giờ, ban đêm thì 2 giờ mới ngủ, bôn ba mọi nơi hơn cả một con chó, một thân một mình mua căn hộ ở Dĩnh thị, trong nhà còn có một em trai nữa, mà ba mẹ cô cũng trọng nam khinh nữ.
Có đôi khi Dư Hạo sẽ gọi cô là "Chị", Tiếu Ngọc Quân cực kỳ thích Dư Hạo, luôn khen ngợi y là một chàng trai đã hiểu biết lại còn dịu dàng, suốt ngày xót xa than thở nếu y không phải gay thì tốt quá.
"Bản thảo như vậy có được không?" Dư Hạo lại hỏi.
"Không sao đâu." Tiếu Ngọc Quân đáp, "Không được thì tối nay về chị lại..."
Điện thoại cắt đứt.
Dư Hạo: "?"
Dư Hạo nhìn điện thoại, chắc là do trên tàu điện ngầm không có tín hiệu, y giẫm ván trượt, trái phải nhìn ngó xung quanh, rồi ấn gọi lại.
Bên kia trực tiếp cúp máy.
Đột nhiên, Dư Hạo cảm thấy có gì đó không ổn, không gọi lại nữa mà chuyển sang nhắn tin. Đổi thành bản thân của ngày trước, lần đầu tiên cúp điện thoại còn có thể đổ lỗi cho tín hiệu không tốt, y sẽ không gọi lại, nhưng Tiếu Ngọc Quân luôn đi lại một mình buổi tối, Dư Hạo đã nhắc cô chú ý an toàn mấy lần, Tiếu Ngọc Quân cũng đều thuận miệng đáp ứng. Điều kiện an ninh công cộng ở Dĩnh thị không được tốt cho lắm, cách tòa soạn báo không xa chính là cục công an thành phố, sẽ không có chuyện gì đâu.
Dư Hạo bước lên trên ván trượt, ấn nút gọi nhanh, Chu Thăng bên kia cũng vừa vặn bước ra khỏi nơi dạy.
"Em đi xem Quân Quân như nào." Dư Hạo nói, "Không biết đã xảy ra chuyện gì, đã quá muộn rồi!"
Chu Thăng quả quyết nói: "Gửi địa chỉ cho anh."
Dư Hạo nói đại khái đường đi, y cùng Tiếu Ngọc Quân đã từng đi tàu điện ngầm lúc khuya với nhau, cách công viên không xa lắm. Về khuya thì xe cộ trên đường dần ít đi, Dư Hạo bất chấp việc vi phạm lệnh cấm, vội vã lao đi, "xoạch" một tiếng phi qua đoạn đường dành cho xe đạp, phóng thẳng về phía trạm đường sắt ngầm.
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên ắng.
Tiếu Ngọc Quân cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông không cao lắm, mũ áo thể thao kéo trùm lên đầu, trên mặt đeo mặt nạ, cổ tay hơi gầy, ngón tay thon dài đang cầm điện thoại của Tiếu Ngọc Quân trên tay, ấn tắt điện thoại "Tiểu Dư" gọi đến, tắt âm điện thoại đi, một tay kia cầm theo một con dao bén nhọn.
"Trên người tôi không có nhiều tiền." Tiếu Ngọc Quân mở túi ra, nói, "Anh muốn thì tôi sẽ cho hết, lấy hết đi, tôi sẽ không báo án."
Tên cướp chỉ vào túi của Tiếu Ngọc Quân, nói: "Giao máy tính ra đây." Thanh âm của gã rất kỳ quái, giống như đang dùng máy biến âm.
Tiếu Ngọc Quân nhìn tên cướp, lấy máy laptop từ trong túi ra.
"Mật khẩu khởi động là gì?" Tên cướp vô cùng bình tĩnh.
Đột nhiên Tiếu Ngọc Quân hét to một tiếng, ném cả túi ra ngoài, xoay người bỏ chạy, động tác phản ứng của tên cướp kia còn nhanh hơn so với cô, tiến lên vài bước, nắm chặt cổ cô, kéo cô quay lại!
Tiếu Ngọc Quân đột nhiên bị siết, cảm thấy không thở nổi, khuỷu tay đập mạnh về phía sau, tên cướp lại nhẹ nhàng tránh né được, ném điện thoại xuống, một tay muồn qua khuỷu tay cô từ phía sau, đẩy cổ cô, đè cô thẳng xuống đất!
Tiếu Ngọc Quân thở hổn hển đầy sợ hãi, cả người run lên, tên cướp kéo cô ngồi dậy, nói: "Đừng có kháng cự vô ích, tôi không định giết cô."
Tiếu Ngọc Quân trợn to hai mắt, tên cướp vô cùng bình tĩnh: "Nhặt lại túi mang đến đây, làm theo lời tôi nói, nhanh." Nói xong buông lỏng một tay cô ra.
Tiếu Ngọc Quân bắt đầu cảm thấy người này không phải là một tên cướp đơn thuần, gã không định tự mình làm. Cô chậm rãi lấy laptop từ trong túi ra.
"Khởi động máy đi." Tên cướp còn nói.
Tiếu Ngọc Quân không nhịn được phát run, nói: "Tôi... tôi tạm thời không nghĩ ra, tôi căng thẳng quá..." Lời còn chưa dứt, con dao sắc nhọn kia đã dí ở bên sườn cổ của cô.
Một tay Tiếu Ngọc Quân di chuyển trên bàn phím nhập mật khẩu, tên cướp cúi đầu nhìn bàn phím, trong nháy mắt đó, một cái ván trượt đã bay tới sau ót của gã một cách im hơi lặng tiếng!
Dư Hạo ở trên không, một cước đập mạnh ván vào tên cướp, rất hoàn hảo tránh được Tiếu Ngọc Quân gần đó, một chiêu này thuận lợi, tên cướp bị đánh mạnh vào sau gáy, cả người ngã sang một bên! Nhưng mà phản ứng của tên cướp cũng rất nhanh, tay trái chộp lấy máy tính cầm trong tay, khom người tránh thoát ván trượt đang bay đến của Dư Hạo, rồi rút dao!
Suýt chút nữa Dư Hạo bị đâm trúng, may mà y tránh được mũi dao đó trong gang tấc. Cả hai đều gặp sai lầm, tay trái tên cướp ôm máy tính, tay phải cầm dao găm, Dư Hạo từng dùng qua dao găm rồi, chớp mắt khi nhìn thấy động tác của gã, y đã nhanh chóng khom người né tránh.
"Chạy mau!" Dư Hạo hét lên.
Nhưng tên cướp kia rõ ràng đã từng được huấn luyện, chỉ chờ Dư Hạo đứng dậy, một chiêu đá liên tiếp, đá trúng ngực Dư Hạo!
Lồng ngực Dư Hạo bị đá một cước, ngực y ngay lập tức đau nhức, ngã trên mặt đất. Tiếu Ngọc Quân chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hét lớn: "Cứu mạng! Cứu mạng ——!"
Tên cướp nhét máy tính của Tiếu Ngọc Quân vào trong balo, lắc chiếc balo đeo ở sau người, cầm dao găm trong tay đi về phía Dư Hạo, Dư Hạo chật vật đứng dậy, không nhịn được thở dốc, nhìn thấy gã đeo mặt nạ kinh kịch trên mặt. Tên này hiểu cách đánh nhau.... Dư Hạo biết bản thân không phải đối thủ của gã, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một lúc...
"Mẹ kiếp, con gà này." Thanh âm của Chu Thăng vang lên, lập tức Dư Hạo biết an toàn rồi!
Chu Thăng giống như một trận gió xoáy xông thẳng vào hẻm nhỏ, giận dữ hét: "Có dao thì giỏi lắm à!"
Tên cướp rút dao, tim Dư Hạo đập loạn xạ, nhưng ngay khi y thấy Chu Thăng tung ra cú đấm đầu tiên, y liền biết cái người này hoàn toàn không đùa!
Nắm đấm của Chu Thăng còn nhanh hơn so với dao của đối phương, chỉ một phát đã đấm trúng mặt nạ của gã kia, mặt nạ gỗ phát ra âm thanh gãy nứt, rồi trũng xuống, tên cướp đá một chân lên, Chu Thăng dùng nắm tay trái chặn lại, nắm đấm bên phải nhanh chóng đấm xuống đầu gối!
Dư Hạo hét: "Nai xừ!"
Dư Hạo chạy đến chỗ Tiếu Ngọc Quân, tên cướp cùng Chu Thăng đã giao đấu với nhau được năm sáu chiêu trong hẻm nhỏ, đây là lần đầu tiên Dư Hạo thấy Chu Thăng khai hỏa toàn bộ thực lực như vậy trong thực tế, cú đấm trước kia hắn đấm Lôi Hồng Ba vào ngày tháng năm nào đó không thể tính là 'đánh nhau' được. Dư Hạo chỉ thấy một tay Chu Thăng khóa trụ cổ tay tên cướp, một tay kia mạnh mẽ ấn gã đó vào tường, phát ra âm thanh "Bịch" một cái, y nghĩ thầm, dũng mãnh ghê...
Tên cướp bị quăng ngã lộn nhào ra đất, chân gã quét đến chỗ Chu Thưng, suýt chút nữa Chu Thăng vấp ngã, cười nói: "Có chút bản lĩnh đấy..."
"Cẩn thận đồ mà tên đó đang cầm trên tay!" Dư Hạo thấy tên cướp lấy ra một dụng cụ giống như dao cạo màu đen, Chu Thăng bất ngờ bị điện giật, hét to một tiếng.
Tên cướp xoay người nhanh chóng chạy trốn, Chu Thăng xoa xoa cánh tay, đuổi theo. Dư Hạo bảo Tiếu Ngọc Quân tự đứng vững, rồi y cũng bắt đầu đuổi theo.
"Đừng để cho hắn chạy thoát!" Dư Hạo nói, "Trong tay hắn có máy laptop của Quân Quân!"
Chu Thăng quay đầu lại đợi Dư Hạo chạy đến, hai người chạy ngang qua trạm đường sắt ngầm, chỗ này là một đường thẳng, chạy lên phía trước chính là công viên. Tên cướp chạy lên rào chắn của công viên rồi xoay người nhảy vào trong, Chu Thăng lao đến chỗ rào chắn, khom người xuống, Dư Hạo đặt chân lên bả vai Chu Thăng rồi nhảy vào.
Chu Thăng lùi ra phía sau, chạy hai bước lấy đà rồi vượt qua rào chắn, cùng với Dư Hạo đuổi theo tên cướp, 11 giờ đêm, đèn điện trong công viên đã tắt, xung quanh tối tăm. Hai người chạy đến lối ra phụ, bên ngoài đều là đường sá.
"Chạy đến bên kia." Chu Thăng nói, "Đuổi theo!"
Căn bản Dư Hạo không nhìn thấy người, chỉ có thể chạy theo Chu Thăng, hai người chạy dọc sát rìa công viên.
Tên cướp đi ra từ trong bụi cây, lưng đeo túi của Tiếu Ngọc Quân, vẫy một chiếc xe ở trên đường rồi lên xe.
Xe taxi dừng lại vài giây rồi phóng đi.
Dư Hạo cùng Chu Thăng chạy ra từ sườn bên kia, Dư Hạo nhanh tay lấy điện thoại chụp biển số xe.
Chu Thăng xoa nhẹ bả vai vài cái, nhìn Dư Hạo.
Dư Hạo nói: "Không làm sao chứ?"
Chu Thăng nói: "Chút nữa là ổn mà, thằng khốn nạn kia còn mang theo thiết bị bảo hộ."
Dư Hạo nói: "Giờ đuổi theo vẫn kịp, có khi còn bắt được hắn."
Chu Thăng nói: "Nếu tên đó có bình xịt hơi cay thì phiền phức lắm, tốt nhất không nên mạo hiểm. Chụp biển số xe có rõ ràng không?"
"Chức năng chụp ảnh của điện thoại mới rất tuyệt." Dư Hạo phóng to màn hình di động, chụp được biển số xe kia, Chu Thăng lại nói: "Đây không giống như cướp bóc bình thường, rõ ràng có mục đích khác, đi tìm Hoàng Đình đi, nhất định anh ấy sẽ xử lý chuyện này."
Tiếu Ngọc Quân đã báo án trước đó, sau khi viết lời khai xong, đứng ở trước cửa đồn công an, ôm ván trượt đưa cho Dư Hạo.
"Không bị sao chứ?" Dư Hạo có chút lo lắng.
Chu Thăng nhíu mày: "Trong máy laptop của chị có tư liệu phỏng vấn gì à?"
Tiếu Ngọc Quân đã bình tĩnh lại, nói: "Các phóng viên gặp phải nhiều chuyện như này rồi, bọn chị cũng đều phải quen dần, không việc gì đâu. Hoàng Đình sẽ đến đây ngay, nếu không ngại thì đến nhà của chị rồi nói tiếp."
Đêm khuya, không khí trong nhà Tiếu Ngọc Quân có chút căng thẳng.
Tiếu Ngọc Quân hơi không hài lòng với Hoàng Đình, bởi vì sau khi nhận điện thoại thì anh mất gần 3 tiếng mới chạy đến đây được, nhưng là một người cảnh sát, công việc vẫn là quan trọng nhất. Dư Hạo sợ Tiếu Ngọc Quân nói gì đó, may mắn thay họ đều hiểu nhau mà khắc chế lại suy nghĩ lại.
"Đã báo án, lời khai cũng làm xong rồi." Tiếu Ngọc Quân thản nhiên nói, "Anh không cần thiết phải đặc biệt đến chỗ này làm gì nữa."
"Đến cũng đến rồi." Hoàng Đình nói, "Tìm hiểu thêm chi tiết và tỉ mỉ về tình hình cụ thể đi."
Trong nhà Tiếu Ngọc Quân rất lộn xộn, Hoàng Đình kiên nhẫn hỏi chi tiết quá trình, vụ án cướp bọc này thuộc quản lý khu phía Đông, không đến tay anh quản lý được.
Dư Hạo lặp lại nội dung bản khai báo ở đồn cảnh sát một lần nữa, cuối cùng Hoàng Đình hỏi ra một câu giống với câu hỏi của Chu Thăng trước đó: "Gần đây em thực hiện phỏng vấn gì?"
Tiếu Ngọc Quân nhíu mày thật sâu rồi viết lên trên giấy những chủ đề phỏng vấn mà mình làm trong hơn nửa năm vừa rồi.
Hoàng Đình nói với Chu Thăng cùng Dư Hạo: "Cảm ơn hai em, vô cùng cảm ơn, giờ thì nên đi về nghỉ ngơi trước đi nhỉ?"
Chu Thăng nói: "Chút nữa về sau, Dư Hạo đã làm việc với chị Quân một thời gian, em phải đảm bảo không có ai tìm em ấy gây phiền."
Hoàng Đình hiểu rõ rằng đây chỉ là cái cớ của Chu Thăng, thái độ này của Chu Thăng cho thấy hắn tuyên bố muốn nhúng tay vào chuyện này, Hoàng Đình không có đủ lập trường để ngăn cản.
Chu Thăng chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Đình, Hoàng Đình cũng không cố chấp làm gì nữa. Đột nhiên Dư Hạo có dự cảm —— có phải Chu Thăng đã đoán được gì đó rồi hay không, mà có phải Hoàng Đình cũng biết chi tiết nào đó rồi không?
"Cái này là đến tháng sáu." Tiếu Ngọc Quân nói, "Các cuộc phỏng vấn của hội nghị thượng đỉnh, hộ gia đình diện nghèo, những rắc rối về y tế, thấy việc nghĩa hăng hái làm... không có cái gì để làm động cơ cướp bóc... Cũng tham gia cả vụ án của ba người, không có vụ nào buôn bán ma túy liên quan đến thế giới ngầm cả."
Đôi khi các phóng viên cũng có một nửa trực giác nghề nghiệp tương đương với cảnh sát, đây là điều mà Dư Hạo cảm thấy được sau khi đi theo Tiếu Ngọc Quân để làm việc bán thời gian ở chỗ này. Nói chuyện phiếm cũng được mà nghe ngóng cũng được, họ luôn làm việc cần mẫn để tìm ra được sự thật dưới nhiều manh mối khác nhau, dựa theo điểm này mà nói thì cũng rất giống với cảnh sát.
Hoàng Đình không nói chuyện.
"Nói tiếp đi." Chu Thăng nói.
"Đã liên hệ với tài xế taxi." Hoàng Đình liếc mắt nhìn Wechat, cảnh sát hình sự phụ trách vụ này nhắn tin cho anh, "Đối phương đã tắt điện thoại, không có cách để định vị."
Chu Thăng không nói chuyện, Tiếu Ngọc Quân nói: "Tên cướp xuống xe ở chỗ nào?"
Hoàng Đình đáp: "Bên ngoài một khu phố ăn vặt, chuyên bán đồ ăn khuya, mở cửa đến 2 giờ sáng, bây giờ đã quá muộn."
"Xem thử định vị được gửi đến đi?" Chu Thăng giương mắt nhìn Hoàng Đình.
Hoàng Đình nhíu mày, theo lý mà nói, việc anh được bạn bè tiết lộ tiến trình vụ án cho đã là trái với quy định rồi, nhưng Chu Thăng một bước cũng không muốn nhường, vẫn nhìn Hoàng Đình.
"Không có ảnh bọn em chụp, anh sẽ tra được tài xế taxi à?" Chu Thăng nói, "Ít nhất, muốn phá án thì cũng phải quang minh chính đại chút chứ."
Hoàng Đình nói: "Xem trong di động của anh đi, Ngọc Quân, em viết tiếp đi."
Tiếu Ngọc Quân bắt đầu nhớ lại nội dung phỏng vấn trong nửa năm, máy tính di động đều mất hết, nói: "Sổ ghi chép cũng không còn."
Dư Hạo: "Có lưu trữ đám mây không ạ?"
Tiếu Ngọc Quân lập tức mở ipad ra và tìm bản ghi chép được chia sẻ trong đấy để đối chiếu.
Trên điện thoại di động của Hoàng Đình, Chu Thăng đã khuếch đại bản đồ ra phạm vi 3 km, khu dân cư, tòa nhà văn phòng, trung tâm mua sắm, bệnh viện, trường học, cục phòng cháy chữa cháy...
"Mật khẩu laptop còn thiếu bao chữ số nữa?" Chu Thăng lại hỏi.
"Hai số nữa." Tiếu Ngọc Quân nói, "Tám cái cuối cùng đều là số hết, là ngày mà chị xác định quan hệ cùng với người bạn trai trước. Nhớ lại khoảng đầu năm, vẫn không có manh mối gì cả, mọi người xem có cái nào có thể khiến chị bị cướp chứ? Không nên thế chứ..."
Hoàng Đình liếc nhìn giấy trắng một cái, nói: "Không cần nhớ lại nữa, hôm nay cứ như này đã."
2 giờ 30 phút sáng, Chu Thăng thấy trong đó có một vụ về nhảy lầu tự sát, lại nở một nụ cười kỳ dị.
"Em thấy rằng cảnh sát Hoàng đã xem xét vụ án này rồi nhỉ?" Chu Thăng nói.
Tiếu Ngọc Quân: "???"
Dư Hạo: "???"
Hoàng Đình nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Bạn học Chu Thăng."
Chu Thăng dựa người vào một bên ghế, nói: "Em dùng một thông tin mấu chốt để đổi lấy thông tin tình báo của anh."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Hai người đang nói cái gì thế?"
Hoàng Đình đáp: "Không đổi, đi về đi."
Chu Thăng: "Thật sự không đổi? Anh chỉ có cơ hội này thôi, bị vạch trần bất ngờ xong thì đừng có đến tìm em."
Hoàng Đình hít sâu một hơi, dường như hơi lo lắng. Dư Hạo nói: "Chu Thăng, anh biết cái gì vậy?"
Chu Thăng "uh huh" một tiếng, Dư Hạo thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, sợ hai người này phát sinh mâu thuẫn, nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta đều thẳng thắn một chút đi, không che giấu, tín nhiệm nhau một chút, không phải mọi người đều vì tìm lại laptop sao?"
"Tôi cũng muốn thẳng thắn nói." Tiếu Ngọc Quân kêu khổ nói, "Ba mẹ đẻ ra tôi ngu ngốc quá, tôi có thể có cách gì đây? Hoàng Đình, anh đừng có coi hai em ấy như trẻ con nữa, nếu hôm nay không có họ, thì cũng không biết giờ tôi có còn sống để gặp anh hay không đó."
Đột nhiên Hoàng Đình nói: "Tôi cũng không có biện pháp nào! Có một số việc tôi không thể nói!"
Tiếu Ngọc Quân: "Chỗ này không có ai ghi âm, anh nói ra có ai đối chất lại được anh? Từ từ... anh có ý gì?"
Dư Hạo: "Thực ra em cũng không hiểu họ đang nói gì..."
"Được rồi." Ngược lại là Chu Thăng mở miệng trước, "Vì bà xã em bảo em tin tưởng anh một chút, không giằng co nữa. Cảnh sát Hoàng, 120 vạn mà chúng em nhặt được ở đập chứa nước vào năm ngoái đã ở đâu rồi?"
/113
|