Khi Dư Hạo ở trong văn phòng hiệu trưởng, tim vẫn còn đang giật thon thót, cái cảnh vừa rồi thực sự quá mạo hiểm, Phó lập Quần lại giơ tay lên, đập tay với Chu Thăng, hô to một tiếng: "Yeeeh!"
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo vụ cùng chủ nhiệm lớp vô cùng cảm kích, cũng khẩn cầu Tiếu Ngọc Quân đừng đăng bài, dù sao việc lớn này cũng có thể hoá nhỏ. Trường trung học số 3 đã rất nhiều năm chưa xảy ra việc này rồi, trong trường học sợ nhất chính là chuyện học sinh tự sát, tinh thần của Tiếu Ngọc Quân rõ ràng cũng bất ổn, chỉ có thể hơi gật đầu.
"Bây giờ thì sao?" Dư Hạo hỏi Chu Thăng.
"Em nói xem?" Chu Thăng cười nói.
Hiệu trưởng phát hiện Chu Thăng hình như là người có tiếng nói nhất trong bọn họ, ngay cả phóng viên cũng nghe hắn, lại hỏi: "Không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như nào với..."
"Có cờ thưởng không ạ?" Phó Lập Quần mong chờ hỏi.
"Ơ đúng thế, cho cái cờ thưởng đi ạ?" Chu Thăng nói, "Múa lân này, đốt pháo nữa, khua chiêng gõ trống rồi khiêng cờ đến ấy?"
"Cái này... Trường chúng tôi không có đội múa lân." Rõ ràng hiệu trưởng không get được chuyện cười của Chu Thăng.
Chủ nhiệm giáo vụ chạy nhanh tới cứu trợ, đồng ý luôn mồm, Chu Thăng biết Dư Hạo muốn đi gặp Âu Khải Hàng nên liền ra hiệu bảo đi trước. Từ sau khi xuống khỏi sân thượng, Dư Hạo rõ ràng đã thất thần, Âu Khải Hàng tạo thành chấn động không nhỏ đối với y, điều này khiến cho tâm trạng y cực kỳ phức tạp. Ở trong cái thời điểm này mà nói đồng tình, thì đó chính là một loại vũ nhục với Âu Khải Hàng.
"Buổi chiều nhớ về tập bóng đấy." Phó Lập Quần nhắc nhở, "Tao về trước."
Tiếu Ngọc Quân đang ở bên ngoài trường học gọi điện cho Hoàng Đình, cầm một bên tai nghe khác, ra hiệu cho Chu Thăng cùng Dư Hạo một trong hai người nghe, Chu Thăng nhận lấy đeo lên.
"Án tử này bây giờ liên lụy tới ba đồn công an." Hoàng Đình nói, "Đã không phải thứ anh có thể can thiệp. Ngọc Quân, trước mắt em đừng đưa tin lên báo, nhất định lãnh đạo bọn em sẽ tạo áp lực xuống phía em."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Tôi muốn hỏi một câu, Hoàng Đình à, sẽ có khả năng chuyển biến tốt chứ?"
"Anh không biết." Hoàng Đình đáp, "Hy vọng đi, chờ trong sở thông báo thì em qua đây nhận lại đồ, cũng nhanh nhận tội thôi. Chu Thăng chưa cần đi vội, bảo em ấy cùng Dư Hạo hai ngày nữa chuẩn bị đến đây, xác nhận chi tiết vụ cướp bóc tối qua."
Chu Thăng yên lặng nghe trong chốc lát, Hoàng Đình không nói nhiều, cúp điện thoại.
Tiếu Ngọc Quân nhìn hai người: "Vậy... bây giờ như thế nhé?"
Chu Thăng hơi gật đầu, ngày hôm qua mắt cá chân của Tiếu Ngọc Quân bị trật, còn có chút khập khiễng, Chu Thăng nói: "Chị Quân, để em gọi xe cho chị."
Tiếu Ngọc Quân đang muốn từ chối, Dư Hạo cũng đã gọi xong, đưa Tiếu Ngọc Quân lên xe rời đi, trong lòng Dư Hạo đột nhiên có hơi hụt hẫng. Dường như có nỗi buồn bực nặng nề đè ép, lại không nói ra được buồn bực ở chỗ nào.
"Cũng đã bị thương như này." Chu Thăng nói, "Về thì chia ít rượu xoa bóp với thuốc đặc hiệu cho chị ấy."
Trong ký túc xá thường dùng rượu thuốc, là Sầm San nhờ người mang cho Phó Lập Quần, sinh viên thể dục bị trật khớp là chuyện bình thường. Ngày hôm qua Dư Hạo cũng không phát hiện Tiếu Ngọc Quân bị trật khớp kinh khủng như vậy.
"Chị ấy muốn tích tiền mua nhà." Dư Hạo đáp, "Ngày thường cũng rất tiết kiệm, không khác em trước kia lắm. Bữa trưa chỉ ăn táo cùng sữa chua lấy ở trong toà soạn, bữa tối chỉ là bánh mì hoặc bánh bao hai đồng."
Dư Hạo vẫn luôn có thể lý giải hành động của Tiếu Ngọc Quân, chị ấy cũng là người không có cảm giác an toàn.
"120 vạn," Chu Thăng nói, "Là có thể mua được hai cái mạng của ba con Âu Khải Hàng, cái thế đạo này. Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trưa thôi?"
Một chiếc SUV đỗ ở bên ngoài trường Tam Trung Dĩnh thị, Dư Hạo bỗng cảm thấy có chút quen mắt, Chu Thăng lại đi thẳng qua, cửa xe hạ xuống, Dư Hạo thấy người nọ ở trên ghế điều khiển —— là Chu Lai Xuân!
"Ô, gió thu thổi nhanh nhỉ." Chu Thăng nói, "Sao lại đến rồi?"
Chu Lai Xuân còn mặc đồ ngủ, không nói một lời, không khí khẩn trương trong xe làm cho trái tim Dư Hạo đập thình thịch. Ông không thèm tiếp lời con trai, cái gì cũng chưa hỏi, phóng xe vòng qua con đường ven sông. Chu Thăng lại một bộ dáng không sao cả, cúi đầu chơi điện thoại, nhắn tin cho Dư Hạo.
Chu Thăng: 【 Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng chúng ta cho ông ta một kinh hỷ lớn? 】
Dư Hạo: 【 Em cảm thấy có hơi khủng bố, anh đừng có làm bậy. 】
Sắc mặt của Chu Lai Xuân đen hoàn toàn, lái xe đi vào một gara ngầm ở nhà hàng bên sông, nơi này còn đang trang hoàng, cửa kính sát mặt đất đã lắp xong, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi.
"Lại sang một nhà khác?" Chu Thăng đứng trong căn phòng trống không, nơi đây vốn dĩ phải là nhà hàng đặt ghế lô xa hoa, trên mặt đất còn bày ra một đống dây điện cùng thanh hợp kim nhôm bừa bộn.
Gió sông thổi mạnh "Phanh" một tiếng đập cửa, phát ra tiếng vang lớn.
"Mày làm cái quái gì?" Chu Lai Xuân tiến lên muốn nắm cổ áo con trai, Chu Thăng lại phản ứng rất nhanh, nói: "Ông già, bây giờ ông không phải là đối thủ của tôi, muốn đánh nhau ở chỗ này thật à?"
"Chú!" Dư Hạo mở miệng nói.
"Là ông làm cái quái gì mới đúng chứ?" Chu Thăng nói, "Bắt cóc hả?"
"Tao hỏi mày! Rốt cuộc mày muốn làm gì!" Âm thanh Chu Lai Xuân giống như sấm sét. Trong lòng Dư Hạo không nhịn được mà cảm thán, câu 'Mày làm cái quái gì' này đúng là phù hợp với mọi lứa tuổi, ngay cả hai cha con gắt gỏng này cũng không phải ngoại lệ. Phỏng chừng chờ lát nữa lại bắt đầu đối loop 'Mày làm cái quái gì' cho mà xem, một hồi cũng chẳng vào nổi chủ đề, vì thế đi đến trước hòm gỗ kê sát cửa kính ngồi xuống.
"Cẩn thận đầu gỗ có gai!" Chu Thăng nói.
Dư Hạo xua xua tay, bảo hắn chuyên tâm mà cãi nhau, Chu Lai Xuân quả thật không kiềm được tức giận, cầm một tấm ván gỗ lên, quát: "Mày muốn chết?"
Dư Hạo nghĩ thầm: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
"Mày cùng con trai Âu Vĩ Hồng quậy với nhau làm cái gì?" Chu Lai Xuân nói, "Thằng lưu manh kia đến mạng sống nó còn đéo cần, mày không biết nặng nhẹ hay sao?"
"Ờ." Chu Thăng nói, "Vậy để nó chết à?! Đầu chạm đất, rồi chụp một đống ảnh đăng lên trên mạng, đẩy luôn cái nhóm hậu trường của ông xuống?"
Chu Lai Xuân gần như là gào lên nói: "Cả việc này nữa, mày đã nghĩ xem giải thích như thế nào với ba mày chưa?!"
"Đó là mạng người!" Chu Thăng cũng giận dữ hét, "Ông có biết mạng người là cái đéo gì không?"
Hai người được thể rống cả đôi, trong nháy mắt lỗ tai Dư Hạo liền muốn điếc, trong căn phòng nhà sàn này vừa mới lắp kính cách âm, chỗ trống rỗng đập lại tiếng vang. Chu Lai Xuân cùng Chu Thăng cãi nhau sử dụng hết sức mạnh của lồng ngực, hét đến độ cửa kính cũng phải vỡ vụn.
"Đừng ồn nữa!" Dư Hạo quay đầu lại nói, "Không thể nói chuyện hẳn hoi à?"
Chu Lai Xuân bị Dư Hạo gào một câu, cả người có hơi ngây ngẩn, Dư Hạo nhíu mày nói: "Chu Thăng! Nói chuyện hẳn hoi!"
Chu Lai Xuân nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, thế mà có người dám ở trước mặt ông dạy dỗ con trai, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.
Nhưng mà càng làm ông khiếp sợ, chính là ngữ khí của Chu Thăng cũng dần dần bình ổn trở lại, kiềm chế phẫn nộ, nói: "Được rồi, nói chuyện tử tế, ông già, ông đưa cho Hoàng Bách Quang bao nhiêu tiền?"
"Liên quan đéo gì đến mày." Chu Lai Xuân lạnh lùng nói.
Những lời này lập tức lại chọc điên Chu Thăng, Dư Hạo ném ngay một ánh mắt đến, ngăn Chu Thăng tiếp tục nổi giận, Chu Thăng nói: "Ông nói rõ ràng, ông có liên luỵ gì với Hoàng Bách Quang không, có bị bế vào tù ngồi hay không?"
Chu Lai Xuân im lặng trong chốc lát, Chu Thăng lại nói: "Nếu như ông có thể giao tiền tới, cũng không cần tôi phải đi nói chuyện với con gái Hoàng Bách Quang nhỉ?"
Chu Lai Xuân nhìn Chu Thăng, ánh mắt kia mang theo căm ghét, lại có chút không tình nguyện, cuối cùng không nói gì, lôi ra một gói thuốc lá, châm lửa hút.
Chu Thăng hơi vẫy tay, cũng nhận lấy một điếu.
Chu Thăng nói: "Vân Lai Xuân ở Dĩnh thị có mấy mảnh đất, là ai phê cho ông? Có liên quan tới Hoàng Bách Quang không? Hối lộ bao nhiêu tiền?"
"Không có." Chu Lai Xuân nói, "Mùa đông năm ngoái Âu Vĩ Hồng nhảy lầu, sau Tết Âm Lịch năm nay Vân Lai Xuân mới vào Dĩnh thị, mày không tự tính được à? Tất cả mấy mảnh đất đều được quy hoạch theo thủ tục chính quy."
"Chính quy thật không?"
"Chính quy." Chu Lai Xuân nói, "Sau khi Âu Vĩ Hồng nhảy lầu, đã làm lòng người hoảng sợ, mày thử nghĩ mà xem, còn ai dám lấy tiền ở nơi đầu sóng ngọn gió."
Chu Lai Xuân dường như lại lần nữa nhận thức con trai mình, cười lạnh hai tiếng.
Chu Thăng: "Làm ăn thì làm ăn cho hẳn hoi, tôi con mẹ nó cũng đéo muốn tốn thời gian cho Âu Khải Hàng. Thu liễm chút đi, đừng có điên cuồng quá, thời gian còn dài mà."
"*** con mẹ là mày tự phá đám tao!" Chu Lai Xuân lại nổi giận, quát, "Mày muốn ép tao nhảy lầu mày mới vừa lòng hả?"
Chu Thăng lập tức bị nghẹn lại, cả người giận sôi đến phát run.
"Ba cháu chẳng may đi sớm, nhưng nếu ông ấy còn sống," Dư Hạo đột nhiên nói, "Nhất định ông ấy sẽ không nói những lời như vậy giống chú."
Hành động Dư Hạo hôm nay thực sự vượt qua dự kiến của Chu Thăng, khi nghe thấy lời này, Chu Lai Xuân cùng Chu Thăng đồng thời im lặng. Tuy rằng âm thanh của Dư Hạo rất bình tĩnh, nhưng từ ngữ lại mang vẻ tức giận. Từ sau khi bước vào, y vẫn luôn đối mặt với cảnh sông, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì.
"Đéo còn gì để nói với ông." Chu Thăng có chút mệt mỏi nói, "Chúng ta đi thôi, sau này tôi không bao giờ muốn nói gì nữa."
Dư Hạo đứng dậy từ trên hòm gỗ, đi đến trước mặt Chu Lai Xuân.
"Dư Hạo?" Chu Thăng ngây ngẩn cả người.
"Cháu không có ký ức nhiều về ba lắm." Dư Hạo nói với Chu Lai Xuân, "Cháu chỉ nhớ là trước đây ông ấy đi làm ở xưởng đá vật liệu, mỗi ngày đi làm, đều rất vui tươi hớn hở, lại chưa bao giờ nói mấy lời là vì cháu, cuộc sống mới có nhiều vất vả, có bao nhiêu mệt mỏi như này."
"Dư Hạo." Chu Thăng nói, "Đừng nói nữa."
Chu Lai Xuân nhíu chặt lông mày, nhìn Dư Hạo, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
"Công việc của ba cháu cực kỳ vất vả, mà lại chẳng kiếm được mấy đồng." Dư Hạo nói, "Sau này lớn lên cháu mới biết ông ấy sống thật không dễ dàng, nhà cháu nghèo, nhưng ông ấy vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền nuôi cháu. Tuy rằng ông ấy chỉ là một người trong muôn vàn người bình thường, nhưng đối với cháu mà nói, ông ấy cùng người thành công như chú, cũng chẳng tìm được bản thân và gia đình..."
Chu Thăng nhíu chặt mày, nhìn Dư Hạo.
"Nhưng bà nội cháu cũng đã dạy cháu, trên đời này liệu có thứ gì còn quan trọng hơn tiền hay không? Có chứ, chính là người thân cùng người yêu của mình, phải vậy không ạ?" Dư Hạo lại nói, "Chú để lại cho Chu Thăng rất nhiều tiền, nhưng chẳng may chú phải vào tù, có lẽ chỉ càng làm Chu Thăng cảm thấy khó chịu hơn mà thôi?"
Chu Thăng an tĩnh đứng yên, Chu Lai Xuân cầm điếu thuốc, ngón tay run nhẹ.
"Chú à, chú thật sự rất giàu, cũng rất thành công." Dư Hạo nhìn ra bờ sông bên ngoài cửa sổ, "Nhưng ở trong mắt con cái, tiền bạc cùng tình cảm, nếu phải chọn lấy duy nhất một thứ, bọn cháu đều sẽ không do dự mà chọn hạnh phúc gia đình. Tình nguyện không có tiền, nhưng cha mẹ lại có thể yêu thương đùm bọc nhau, không cãi vã, không có bạo lực, không có ngoại tình..."
"Đây là thứ mà có dùng nhiều tiền hơn cũng không thể đổi được. Nhưng hôm nay chúng ta đều cho rằng nó là thứ đã được ấn định là sẽ mất đi, bỏ qua nó, kết thúc, cuối cùng nó sẽ thật sự trở thành một kỳ vọng không bao giờ thực hiện được."
"Cha mẹ thường nói, vì con cái cũng có thể chắp vá sống qua ngày. Kỳ thật bọn cháu đều tôn trọng sự lựa chọn của ba mẹ, chỉ hy vọng bọn họ có thể được vui vẻ, cho dù là ly hôn, bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, cũng chẳng có nửa câu oán hận, đúng không? Cho nên, ít nhất trong tương lai, Chu Thăng mong chú và dì, từng người đều sẽ có cuộc sống hạnh phúc, đừng xảy ra chuyện gì nữa, anh ấy thương chú, đây là điều mà anh ấy muốn nói."
"Cháu luôn hy vọng ba mình còn sống, nên cháu đoán, chắc hẳn Khải Hàng cũng vô số lần nghĩ như vậy rồi? Làm một người con, sinh ra chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả da tóc thân thể cũng là cha mẹ cho, ý kiến của bọn cháu quả thực chẳng quan trọng. Nhưng cho dù là như vậy, bọn cháu vẫn mong cha mẹ có thể nghiêm túc nghe bọn cháu nói một lần, không cần đợi đến lúc sau khi đã mất đi, mới..."
Chu Thăng nhịn không nổi mà phát run, đi ra bên ngoài, đóng cửa lại, Chu Lai Xuân không nói nữa, đi đến trước cửa kính sát đất.
Dư Hạo đẩy cửa đi ra bên ngoài nhìn Chu Thăng, Chu Thăng mệt mỏi ngồi ở một góc trong hành lang, Dư Hạo dựa lưng ở vách tường bên người hắn, ngồi xuống, nghiêng đầu dựa lên vai hắn.
Chu Thăng ngơ ngẩn nhìn Dư Hạo.
"Em nhớ mẹ à?" Chu Thăng đột nhiên hỏi.
"Sau khi bà ấy rời đi, chỉ cần trải qua được thì sống cũng khá tốt." Dư Hạo đáp, "Sau này không phải đã có anh rồi sao? Đây là gia đình của chúng ta."
"Chúng ta trở về đi." Dư Hạo bị Chu Thăng ôm như vậy, sợ bị Chu Lai Xuân nhìn thấy, nói, "Em đi nói một tiếng với ba anh."
Chu Thăng gật đầu, móc ra hộp thuốc lá, biểu tình có hơi ngốc.
"Bọn cháu phải đi đây." Dư Hạo nói, "Chào chú ạ, hẹn gặp lại sau."
Chu Lai Xuân lại nói: "Dư Hạo, cháu làm chú nhớ đến sư huynh của mình."
Dư Hạo có chút khó hiểu, nhìn Chu Lai Xuân.
Chu Lai Xuân phì phèo khói thuốc, nói: "Chú cùng sư huynh đều lưu lại trong tiểu đội bếp núc, lúc trước hẹn rằng, đợi xuất ngũ rồi cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau đó bởi vì vài việc mà không hùn được vốn. Ngày đó khi mang hai đứa tới ăn cơm, chú nhìn hai đứa nói chuyện, liền nhớ tới ngày trước mình cũng từng có người anh em thân thiết như vậy..."
Dư Hạo ông chủ trong quán đồ xào nhỏ kia.
"Cẩn thận mà xem xét," Dư Hạo cười nói, "Cháu cảm thấy thực sự bác ấy làm cơm ngon hơn chú."
"Bàn riêng về làm cơm, đúng thật chú không bằng ông ấy." Chu Lai Xuân có hơi xuất thần, lại im lặng trong chốc lát, cuối cùng, ông quay về phía Dư Hạo.
"Dư Hạo à, cảm ơn cháu." Chu Lai Xuân nói, "Chu Thăng có bạn bè như cháu, là may mắn của nó." Lời nói có chút thương cảm, sau đó ông ném tàn thuốc đi, phảng phất như ở một khắc kia, lại khôi phục về bộ dáng ban đầu.
Dư Hạo nghĩ thầm nếu ông mà biết quan hệ của hai đứa, nói không chừng còn muốn đập chết y ở chỗ này... Không khỏi bắt đầu sợ, hào quang chính nghĩa vừa rồi cũng biến mất tăm.
"Chu Thăng đâu?" Chu Lai Xuân nhớ tới con trai, nói, "Mày vào đây cho ba!"
Bên ngoài không trả lời, Dư Hạo nói: "Buổi chiều còn phải huấn luyện, bọn cháu đi đây ạ."
Chu Lai Xuân ngẫm nghĩ, biết Chu Thăng ở bên ngoài nghe được, liền nói với Dư Hạo: "Cho dù thằng nhóc kia có nhảy lầu chết thật, nhưng cũng không có cách nào lôi được một đám người kia xuống ngựa. Chú ăn nói vụng về, cháu đừng ghét bỏ, nhưng chuyện này chú phải giải thích rõ ràng."
Chu Lai Xuân kiên nhẫn mà nói với Dư Hạo: "Nếu bên trên thực sự muốn đẩy cháu ngã, kể cả là cháu ăn cơm, uống nước, đến trung tâm tắm rửa ngâm chân, mò xuống mông phục vụ nam, đều là lý do; ngược lại nếu bên trên không muốn động đến cháu, sẽ có rất nhiều biện pháp bảo vệ cháu. Trung Quốc thực sự không phải là xã hội pháp trị."
Dư Hạo không trả lời, chỉ an tĩnh mà nhìn Chu Lai Xuân.
"Con trai của Âu Vĩ Hồng hôm nay mà chết thật, mọi người tự nhiên ai sẽ vào việc nấy, muốn xóa topic thì xóa topic, thông tri thì thông tri, đi quan hệ thì đi quan hệ, chung quy vẫn có thể ép xuống được, sẽ có rất nhiều người nghĩ cách. Chú không biết tại sao hai đứa lại có quan hệ với thằng nhóc này. Nhưng sau khi Âu Vĩ Hồng chết, mọi người đều rất chú ý đến con của ông ta. Chu Thăng là con trai của chú, làm quan thì tin tức linh thông, chỉ trong chốc lát sẽ biết hoàn toàn, nhưng mà hôm nay bị cháu nói kiểu này..."
Chu Lai Xuân thở dài.
"Trở về đi." Chu Lai Xuân nhớ tới cái gì, hỏi, "Gần đây có thiếu tiền không?"
Dư Hạo vội nói không thiếu, Chu Lai Xuân lại nói: "Tiêu hết tiền thì nói với chú một tiếng, cũng đừng bạc đãi chính mình."
"Anh xem," Dư Hạo nói, "Không có vòng Kim Ô, chúng ta vẫn có thể tháo gỡ rất nhiều thứ."
"Đó là bởi vì em chính là vòng Kim Ô." Chu Thăng bóc mở mì gói, nhìn liếc Dư Hạo một cái.
"Ông ấy muốn làm uỷ viên thị chính hiệp." Chu Thăng mua hai cốc mì ăn liền tới, cùng Dư Hạo ngồi ở bờ sông hóng gió ăn mì. Dư Hạo đã đói không chịu được, thế mà hôm nay Chu Lai Xuân lại quên mời ăn cơm.
"Thật ghê gớm!" Dư Hạo kinh ngạc nói.
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, nếu Chu Lai Xuân lên làm uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị hoặc người đại biểu đại hội, lực cản hai người bọn họ sẽ càng nhiều thêm. Dư Hạo nghĩ thầm có một người ba lợi hại, có khi cũng không phải chuyện gì tốt.
"Làm quan giống như đang hát hí." Chu Thăng nói như thật, "Xướng bài nào, diễn một màn nào, đầu tiên đều phải có kịch bản trong tay, cứ cắm đầu diễn theo kịch bản là được."
"Cũng không chắc chắn đi." Dư Hạo nói, "Giống như cô Vương thì vẫn rất tốt, mọi người đều là một phần của hiện thực mà."
"Ở đâu lại nhảy ra một cô Vương nữa?" Chu Thăng không biết chuyện Vương Hồng Nhạn, ném cốc mì đi, đưa Dư Hạo về trường, lúc nào cũng để ý tới điện thoại. Buổi chiều Phó Lập Quần lại dẫn hai người đi luyện bóng, nói không ngừng: "Tập trung lực chú ý, hai chúng mày hôm nay làm sao vậy?"
"Tôi rất bình thường mà!" Dư Hạo nói.
"Tôi nói Chu Thăng!" Phó Lập Quần đập mấy quả bóng, hỏi, "Thiếu gia, mày không sao chứ?"
Chu Thăng vẫn luôn lơ đễnh, không kiên nhẫn mà nói: "Phóng ngựa tới đây! Tao còn sợ mày?"
Phó Lập Quần: "Khi nào cờ thưởng có thể tới?"
Chu Thăng nói: "Vậy để giục bọn họ xử lý cho nhanh lên."
"Được!" Phó Lập Quần nói, "Tiểu Chu à, mày làm việc thì tao yên tâm rồi."
Sáng sớm hôm sau, Dư Hạo nhận được tin nhắn của Hoàng Đình, thu dọn sách vở chuồn êm ra từ cửa sau phòng học, Chu Thăng đã chờ ở ngoài cửa, ra cổng trường đặt xe, đi thẳng đến Cục cảnh sát thành phố. Đón tiếp bọn họ chính là một cảnh sát hình sự khác, ghi chép căn cứ, một lần nữa xác định khẩu cung của hai người.
Tiếu Ngọc Quân nhận túi xong đi ra, vẻ mặt mẹ Âu Khải Hàng rất tiều tuỵ, thấp thỏm bất an mà chờ ở bên ngoài, khi xin lỗi Tiếu Ngọc Quân, Tiếu Ngọc Quân lại nhỏ giọng nói: "Dì đừng lo lắng, cháu không giận đâu."
Nói rồi Tiếu Ngọc Quân nhẹ nhàng ôm lấy bà, mẹ Âu Khải Hàng lại bắt đầu gạt nước mắt, bà là chủ quản của một xí nghiệp nhà nước trung tầng, đêm qua đã bắt đầu chờ ở Cục cảnh sát thành phố, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Gọi một vòng điện thoại, lại không có một ai ra mặt, thậm chí còn không tìm được chính chủ, tất cả đều là bí thư nhận máy.
Cậu của Âu Khải Hàng đang chạy tới, phòng thẩm vấn ở trong thông đạo, Hoàng Đình bước ra, nói về phía Dư Hạo cùng Chu Thăng: "Đi cùng anh."
Hoàng Đình dẫn hai người xuyên qua cái sân nhỏ của Cục cảnh sát thành phố, nói với Dư Hạo: "Âu Khải Hàng vẫn luôn muốn gặp em, thằng bé đã thử mật khẩu máy tính Ngọc Quân rồi."
Chu Thăng nói: "Anh tra tấn người ta một ngày một đêm?"
Hiển nhiên Hoàng Đình cũng rất bực bội, đáp: "Liên quan gì tới anh, anh cũng muốn nhanh chóng giải quyết, bắt đầu từ tối hôm đó, ông đây đã không ngủ được giấc nào ra hồn. Không nghĩ tới lượn qua một vòng, cuối cùng chuyện này lại về đến tay anh."
Rất nhanh liền đến 24 giờ, Dư Hạo cũng biết hành vi cướp bóc của Âu Khải Hàng đã được thành lập, bởi vì lục soát ở ký túc xá đã tìm được túi của Tiếu Ngọc Quân. Nhưng em ấy muốn làm cái gì, hơn phân nửa là sẽ không lưu lại khẩu cung.
"Bên ngoài đã xuất hiện tin đồn gì chưa?" Chu Thăng nói, "Đều chuẩn bị xóa topic rồi chứ?"
Hoàng Đình nói: "Em ấy bảo bạn mình, chụp ảnh lúc thằng bé nhảy lầu rồi đăng lên trên Weibo, nếu bây giờ không chết, sẽ chẳng còn cái gì mà đại diện cho mặt trái dư luận."
Dư Hạo nghĩ đến Âu Khải Hàng đã nói với mình, cậu ta đã hẹn với cư dân mạng, phải dùng cái chết của mình để bùng nổ một sự kiện lớn.
"Cho nên, em ấy mới tìm em tâm sự?" Dư Hạo hỏi.
"Mẹ thằng bé muốn tìm người bảo bảo lãnh trong thời gian hậu thẩm." Hoàng Đình nói, "Nhưng chúng ta cần phải hỏi được vấn đề mấu chốt, mới có thể để cho thằng bé làm thủ tục này."
"Người khác không nhận tội anh cũng không có biện pháp nhỉ?" Chu Thăng nói, "Mấy giờ nữa thì phải thả người?"
"Có thể trao đổi." Hoàng Đình nói, "Cướp bóc thì không chạy rồi."
Chu Thăng không có vấn đề gì nói: "Vậy anh trao đổi đi còn gì. Cũng không phải trao đổi với em, thoải mái đi!"
Dư Hạo đột nhiên hiểu rõ, trên người Hoàng Đình có nhiệm vụ, cấp trên yêu cầu anh phải hỏi được kỹ càng cách bố trí cùng đồng cơ tỉ mỉ của Âu Khải Hàng.
"Liệu em ấy có sao không?" Dư Hạo nói, "Anh bảo em làm chuyện này, dù sao em cũng phải bảo đảm là em ấy an toàn chứ."
"Chẳng ai muốn chấp nhặt cùng một học sinh cấp 3 cả." Hoàng Đình nhịn bực bội xuống, thấp giọng nói, "Chỉ cần thằng bé khai báo rõ ràng tất cả nguyên nhân, động cơ, bị người nào liên luỵ thì sẽ không ảnh hưởng gì cả. Còn giám thị thằng bé chắc là không tránh được."
Chu Thăng nói: "Nhưng vậy không chắc chắn đâu, người lật lọng em gặp nhiều rồi."
"Bắt thằng bé có chỗ tốt gì?" Hoàng Đình dừng bước, nói, "Phía trên hạ lệnh xuống, dàn xếp ổn thỏa là quan trọng nhất."
Dư Hạo đột nhiên nói: "Còn rất hữu dụng."
Hoàng Đình: "Cái gì? Chu Thăng, em cười cái gì?"
Chu Thăng nói: "Em cười có người đang sợ, sợ một học sinh cấp 3 tay không tấc sắc. Việc này không phải rất thú vị sao?"
Hoàng Đình nghiêm túc nói: "Bọn họ nghĩ như thế nào anh mặc kệ, anh muốn thằng bé sống."
Dư Hạo chọc chọc Chu Thăng, ra hiệu bảo hắn buông tha Hoàng Đình đi, Chu Thăng liền không nói nữa.
[14/12/2021]
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo vụ cùng chủ nhiệm lớp vô cùng cảm kích, cũng khẩn cầu Tiếu Ngọc Quân đừng đăng bài, dù sao việc lớn này cũng có thể hoá nhỏ. Trường trung học số 3 đã rất nhiều năm chưa xảy ra việc này rồi, trong trường học sợ nhất chính là chuyện học sinh tự sát, tinh thần của Tiếu Ngọc Quân rõ ràng cũng bất ổn, chỉ có thể hơi gật đầu.
"Bây giờ thì sao?" Dư Hạo hỏi Chu Thăng.
"Em nói xem?" Chu Thăng cười nói.
Hiệu trưởng phát hiện Chu Thăng hình như là người có tiếng nói nhất trong bọn họ, ngay cả phóng viên cũng nghe hắn, lại hỏi: "Không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như nào với..."
"Có cờ thưởng không ạ?" Phó Lập Quần mong chờ hỏi.
"Ơ đúng thế, cho cái cờ thưởng đi ạ?" Chu Thăng nói, "Múa lân này, đốt pháo nữa, khua chiêng gõ trống rồi khiêng cờ đến ấy?"
"Cái này... Trường chúng tôi không có đội múa lân." Rõ ràng hiệu trưởng không get được chuyện cười của Chu Thăng.
Chủ nhiệm giáo vụ chạy nhanh tới cứu trợ, đồng ý luôn mồm, Chu Thăng biết Dư Hạo muốn đi gặp Âu Khải Hàng nên liền ra hiệu bảo đi trước. Từ sau khi xuống khỏi sân thượng, Dư Hạo rõ ràng đã thất thần, Âu Khải Hàng tạo thành chấn động không nhỏ đối với y, điều này khiến cho tâm trạng y cực kỳ phức tạp. Ở trong cái thời điểm này mà nói đồng tình, thì đó chính là một loại vũ nhục với Âu Khải Hàng.
"Buổi chiều nhớ về tập bóng đấy." Phó Lập Quần nhắc nhở, "Tao về trước."
Tiếu Ngọc Quân đang ở bên ngoài trường học gọi điện cho Hoàng Đình, cầm một bên tai nghe khác, ra hiệu cho Chu Thăng cùng Dư Hạo một trong hai người nghe, Chu Thăng nhận lấy đeo lên.
"Án tử này bây giờ liên lụy tới ba đồn công an." Hoàng Đình nói, "Đã không phải thứ anh có thể can thiệp. Ngọc Quân, trước mắt em đừng đưa tin lên báo, nhất định lãnh đạo bọn em sẽ tạo áp lực xuống phía em."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Tôi muốn hỏi một câu, Hoàng Đình à, sẽ có khả năng chuyển biến tốt chứ?"
"Anh không biết." Hoàng Đình đáp, "Hy vọng đi, chờ trong sở thông báo thì em qua đây nhận lại đồ, cũng nhanh nhận tội thôi. Chu Thăng chưa cần đi vội, bảo em ấy cùng Dư Hạo hai ngày nữa chuẩn bị đến đây, xác nhận chi tiết vụ cướp bóc tối qua."
Chu Thăng yên lặng nghe trong chốc lát, Hoàng Đình không nói nhiều, cúp điện thoại.
Tiếu Ngọc Quân nhìn hai người: "Vậy... bây giờ như thế nhé?"
Chu Thăng hơi gật đầu, ngày hôm qua mắt cá chân của Tiếu Ngọc Quân bị trật, còn có chút khập khiễng, Chu Thăng nói: "Chị Quân, để em gọi xe cho chị."
Tiếu Ngọc Quân đang muốn từ chối, Dư Hạo cũng đã gọi xong, đưa Tiếu Ngọc Quân lên xe rời đi, trong lòng Dư Hạo đột nhiên có hơi hụt hẫng. Dường như có nỗi buồn bực nặng nề đè ép, lại không nói ra được buồn bực ở chỗ nào.
"Cũng đã bị thương như này." Chu Thăng nói, "Về thì chia ít rượu xoa bóp với thuốc đặc hiệu cho chị ấy."
Trong ký túc xá thường dùng rượu thuốc, là Sầm San nhờ người mang cho Phó Lập Quần, sinh viên thể dục bị trật khớp là chuyện bình thường. Ngày hôm qua Dư Hạo cũng không phát hiện Tiếu Ngọc Quân bị trật khớp kinh khủng như vậy.
"Chị ấy muốn tích tiền mua nhà." Dư Hạo đáp, "Ngày thường cũng rất tiết kiệm, không khác em trước kia lắm. Bữa trưa chỉ ăn táo cùng sữa chua lấy ở trong toà soạn, bữa tối chỉ là bánh mì hoặc bánh bao hai đồng."
Dư Hạo vẫn luôn có thể lý giải hành động của Tiếu Ngọc Quân, chị ấy cũng là người không có cảm giác an toàn.
"120 vạn," Chu Thăng nói, "Là có thể mua được hai cái mạng của ba con Âu Khải Hàng, cái thế đạo này. Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trưa thôi?"
Một chiếc SUV đỗ ở bên ngoài trường Tam Trung Dĩnh thị, Dư Hạo bỗng cảm thấy có chút quen mắt, Chu Thăng lại đi thẳng qua, cửa xe hạ xuống, Dư Hạo thấy người nọ ở trên ghế điều khiển —— là Chu Lai Xuân!
"Ô, gió thu thổi nhanh nhỉ." Chu Thăng nói, "Sao lại đến rồi?"
Chu Lai Xuân còn mặc đồ ngủ, không nói một lời, không khí khẩn trương trong xe làm cho trái tim Dư Hạo đập thình thịch. Ông không thèm tiếp lời con trai, cái gì cũng chưa hỏi, phóng xe vòng qua con đường ven sông. Chu Thăng lại một bộ dáng không sao cả, cúi đầu chơi điện thoại, nhắn tin cho Dư Hạo.
Chu Thăng: 【 Hôm nay trời trong nắng ấm, không bằng chúng ta cho ông ta một kinh hỷ lớn? 】
Dư Hạo: 【 Em cảm thấy có hơi khủng bố, anh đừng có làm bậy. 】
Sắc mặt của Chu Lai Xuân đen hoàn toàn, lái xe đi vào một gara ngầm ở nhà hàng bên sông, nơi này còn đang trang hoàng, cửa kính sát mặt đất đã lắp xong, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi.
"Lại sang một nhà khác?" Chu Thăng đứng trong căn phòng trống không, nơi đây vốn dĩ phải là nhà hàng đặt ghế lô xa hoa, trên mặt đất còn bày ra một đống dây điện cùng thanh hợp kim nhôm bừa bộn.
Gió sông thổi mạnh "Phanh" một tiếng đập cửa, phát ra tiếng vang lớn.
"Mày làm cái quái gì?" Chu Lai Xuân tiến lên muốn nắm cổ áo con trai, Chu Thăng lại phản ứng rất nhanh, nói: "Ông già, bây giờ ông không phải là đối thủ của tôi, muốn đánh nhau ở chỗ này thật à?"
"Chú!" Dư Hạo mở miệng nói.
"Là ông làm cái quái gì mới đúng chứ?" Chu Thăng nói, "Bắt cóc hả?"
"Tao hỏi mày! Rốt cuộc mày muốn làm gì!" Âm thanh Chu Lai Xuân giống như sấm sét. Trong lòng Dư Hạo không nhịn được mà cảm thán, câu 'Mày làm cái quái gì' này đúng là phù hợp với mọi lứa tuổi, ngay cả hai cha con gắt gỏng này cũng không phải ngoại lệ. Phỏng chừng chờ lát nữa lại bắt đầu đối loop 'Mày làm cái quái gì' cho mà xem, một hồi cũng chẳng vào nổi chủ đề, vì thế đi đến trước hòm gỗ kê sát cửa kính ngồi xuống.
"Cẩn thận đầu gỗ có gai!" Chu Thăng nói.
Dư Hạo xua xua tay, bảo hắn chuyên tâm mà cãi nhau, Chu Lai Xuân quả thật không kiềm được tức giận, cầm một tấm ván gỗ lên, quát: "Mày muốn chết?"
Dư Hạo nghĩ thầm: "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
"Mày cùng con trai Âu Vĩ Hồng quậy với nhau làm cái gì?" Chu Lai Xuân nói, "Thằng lưu manh kia đến mạng sống nó còn đéo cần, mày không biết nặng nhẹ hay sao?"
"Ờ." Chu Thăng nói, "Vậy để nó chết à?! Đầu chạm đất, rồi chụp một đống ảnh đăng lên trên mạng, đẩy luôn cái nhóm hậu trường của ông xuống?"
Chu Lai Xuân gần như là gào lên nói: "Cả việc này nữa, mày đã nghĩ xem giải thích như thế nào với ba mày chưa?!"
"Đó là mạng người!" Chu Thăng cũng giận dữ hét, "Ông có biết mạng người là cái đéo gì không?"
Hai người được thể rống cả đôi, trong nháy mắt lỗ tai Dư Hạo liền muốn điếc, trong căn phòng nhà sàn này vừa mới lắp kính cách âm, chỗ trống rỗng đập lại tiếng vang. Chu Lai Xuân cùng Chu Thăng cãi nhau sử dụng hết sức mạnh của lồng ngực, hét đến độ cửa kính cũng phải vỡ vụn.
"Đừng ồn nữa!" Dư Hạo quay đầu lại nói, "Không thể nói chuyện hẳn hoi à?"
Chu Lai Xuân bị Dư Hạo gào một câu, cả người có hơi ngây ngẩn, Dư Hạo nhíu mày nói: "Chu Thăng! Nói chuyện hẳn hoi!"
Chu Lai Xuân nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, thế mà có người dám ở trước mặt ông dạy dỗ con trai, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.
Nhưng mà càng làm ông khiếp sợ, chính là ngữ khí của Chu Thăng cũng dần dần bình ổn trở lại, kiềm chế phẫn nộ, nói: "Được rồi, nói chuyện tử tế, ông già, ông đưa cho Hoàng Bách Quang bao nhiêu tiền?"
"Liên quan đéo gì đến mày." Chu Lai Xuân lạnh lùng nói.
Những lời này lập tức lại chọc điên Chu Thăng, Dư Hạo ném ngay một ánh mắt đến, ngăn Chu Thăng tiếp tục nổi giận, Chu Thăng nói: "Ông nói rõ ràng, ông có liên luỵ gì với Hoàng Bách Quang không, có bị bế vào tù ngồi hay không?"
Chu Lai Xuân im lặng trong chốc lát, Chu Thăng lại nói: "Nếu như ông có thể giao tiền tới, cũng không cần tôi phải đi nói chuyện với con gái Hoàng Bách Quang nhỉ?"
Chu Lai Xuân nhìn Chu Thăng, ánh mắt kia mang theo căm ghét, lại có chút không tình nguyện, cuối cùng không nói gì, lôi ra một gói thuốc lá, châm lửa hút.
Chu Thăng hơi vẫy tay, cũng nhận lấy một điếu.
Chu Thăng nói: "Vân Lai Xuân ở Dĩnh thị có mấy mảnh đất, là ai phê cho ông? Có liên quan tới Hoàng Bách Quang không? Hối lộ bao nhiêu tiền?"
"Không có." Chu Lai Xuân nói, "Mùa đông năm ngoái Âu Vĩ Hồng nhảy lầu, sau Tết Âm Lịch năm nay Vân Lai Xuân mới vào Dĩnh thị, mày không tự tính được à? Tất cả mấy mảnh đất đều được quy hoạch theo thủ tục chính quy."
"Chính quy thật không?"
"Chính quy." Chu Lai Xuân nói, "Sau khi Âu Vĩ Hồng nhảy lầu, đã làm lòng người hoảng sợ, mày thử nghĩ mà xem, còn ai dám lấy tiền ở nơi đầu sóng ngọn gió."
Chu Lai Xuân dường như lại lần nữa nhận thức con trai mình, cười lạnh hai tiếng.
Chu Thăng: "Làm ăn thì làm ăn cho hẳn hoi, tôi con mẹ nó cũng đéo muốn tốn thời gian cho Âu Khải Hàng. Thu liễm chút đi, đừng có điên cuồng quá, thời gian còn dài mà."
"*** con mẹ là mày tự phá đám tao!" Chu Lai Xuân lại nổi giận, quát, "Mày muốn ép tao nhảy lầu mày mới vừa lòng hả?"
Chu Thăng lập tức bị nghẹn lại, cả người giận sôi đến phát run.
"Ba cháu chẳng may đi sớm, nhưng nếu ông ấy còn sống," Dư Hạo đột nhiên nói, "Nhất định ông ấy sẽ không nói những lời như vậy giống chú."
Hành động Dư Hạo hôm nay thực sự vượt qua dự kiến của Chu Thăng, khi nghe thấy lời này, Chu Lai Xuân cùng Chu Thăng đồng thời im lặng. Tuy rằng âm thanh của Dư Hạo rất bình tĩnh, nhưng từ ngữ lại mang vẻ tức giận. Từ sau khi bước vào, y vẫn luôn đối mặt với cảnh sông, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì.
"Đéo còn gì để nói với ông." Chu Thăng có chút mệt mỏi nói, "Chúng ta đi thôi, sau này tôi không bao giờ muốn nói gì nữa."
Dư Hạo đứng dậy từ trên hòm gỗ, đi đến trước mặt Chu Lai Xuân.
"Dư Hạo?" Chu Thăng ngây ngẩn cả người.
"Cháu không có ký ức nhiều về ba lắm." Dư Hạo nói với Chu Lai Xuân, "Cháu chỉ nhớ là trước đây ông ấy đi làm ở xưởng đá vật liệu, mỗi ngày đi làm, đều rất vui tươi hớn hở, lại chưa bao giờ nói mấy lời là vì cháu, cuộc sống mới có nhiều vất vả, có bao nhiêu mệt mỏi như này."
"Dư Hạo." Chu Thăng nói, "Đừng nói nữa."
Chu Lai Xuân nhíu chặt lông mày, nhìn Dư Hạo, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
"Công việc của ba cháu cực kỳ vất vả, mà lại chẳng kiếm được mấy đồng." Dư Hạo nói, "Sau này lớn lên cháu mới biết ông ấy sống thật không dễ dàng, nhà cháu nghèo, nhưng ông ấy vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền nuôi cháu. Tuy rằng ông ấy chỉ là một người trong muôn vàn người bình thường, nhưng đối với cháu mà nói, ông ấy cùng người thành công như chú, cũng chẳng tìm được bản thân và gia đình..."
Chu Thăng nhíu chặt mày, nhìn Dư Hạo.
"Nhưng bà nội cháu cũng đã dạy cháu, trên đời này liệu có thứ gì còn quan trọng hơn tiền hay không? Có chứ, chính là người thân cùng người yêu của mình, phải vậy không ạ?" Dư Hạo lại nói, "Chú để lại cho Chu Thăng rất nhiều tiền, nhưng chẳng may chú phải vào tù, có lẽ chỉ càng làm Chu Thăng cảm thấy khó chịu hơn mà thôi?"
Chu Thăng an tĩnh đứng yên, Chu Lai Xuân cầm điếu thuốc, ngón tay run nhẹ.
"Chú à, chú thật sự rất giàu, cũng rất thành công." Dư Hạo nhìn ra bờ sông bên ngoài cửa sổ, "Nhưng ở trong mắt con cái, tiền bạc cùng tình cảm, nếu phải chọn lấy duy nhất một thứ, bọn cháu đều sẽ không do dự mà chọn hạnh phúc gia đình. Tình nguyện không có tiền, nhưng cha mẹ lại có thể yêu thương đùm bọc nhau, không cãi vã, không có bạo lực, không có ngoại tình..."
"Đây là thứ mà có dùng nhiều tiền hơn cũng không thể đổi được. Nhưng hôm nay chúng ta đều cho rằng nó là thứ đã được ấn định là sẽ mất đi, bỏ qua nó, kết thúc, cuối cùng nó sẽ thật sự trở thành một kỳ vọng không bao giờ thực hiện được."
"Cha mẹ thường nói, vì con cái cũng có thể chắp vá sống qua ngày. Kỳ thật bọn cháu đều tôn trọng sự lựa chọn của ba mẹ, chỉ hy vọng bọn họ có thể được vui vẻ, cho dù là ly hôn, bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, cũng chẳng có nửa câu oán hận, đúng không? Cho nên, ít nhất trong tương lai, Chu Thăng mong chú và dì, từng người đều sẽ có cuộc sống hạnh phúc, đừng xảy ra chuyện gì nữa, anh ấy thương chú, đây là điều mà anh ấy muốn nói."
"Cháu luôn hy vọng ba mình còn sống, nên cháu đoán, chắc hẳn Khải Hàng cũng vô số lần nghĩ như vậy rồi? Làm một người con, sinh ra chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả da tóc thân thể cũng là cha mẹ cho, ý kiến của bọn cháu quả thực chẳng quan trọng. Nhưng cho dù là như vậy, bọn cháu vẫn mong cha mẹ có thể nghiêm túc nghe bọn cháu nói một lần, không cần đợi đến lúc sau khi đã mất đi, mới..."
Chu Thăng nhịn không nổi mà phát run, đi ra bên ngoài, đóng cửa lại, Chu Lai Xuân không nói nữa, đi đến trước cửa kính sát đất.
Dư Hạo đẩy cửa đi ra bên ngoài nhìn Chu Thăng, Chu Thăng mệt mỏi ngồi ở một góc trong hành lang, Dư Hạo dựa lưng ở vách tường bên người hắn, ngồi xuống, nghiêng đầu dựa lên vai hắn.
Chu Thăng ngơ ngẩn nhìn Dư Hạo.
"Em nhớ mẹ à?" Chu Thăng đột nhiên hỏi.
"Sau khi bà ấy rời đi, chỉ cần trải qua được thì sống cũng khá tốt." Dư Hạo đáp, "Sau này không phải đã có anh rồi sao? Đây là gia đình của chúng ta."
"Chúng ta trở về đi." Dư Hạo bị Chu Thăng ôm như vậy, sợ bị Chu Lai Xuân nhìn thấy, nói, "Em đi nói một tiếng với ba anh."
Chu Thăng gật đầu, móc ra hộp thuốc lá, biểu tình có hơi ngốc.
"Bọn cháu phải đi đây." Dư Hạo nói, "Chào chú ạ, hẹn gặp lại sau."
Chu Lai Xuân lại nói: "Dư Hạo, cháu làm chú nhớ đến sư huynh của mình."
Dư Hạo có chút khó hiểu, nhìn Chu Lai Xuân.
Chu Lai Xuân phì phèo khói thuốc, nói: "Chú cùng sư huynh đều lưu lại trong tiểu đội bếp núc, lúc trước hẹn rằng, đợi xuất ngũ rồi cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau đó bởi vì vài việc mà không hùn được vốn. Ngày đó khi mang hai đứa tới ăn cơm, chú nhìn hai đứa nói chuyện, liền nhớ tới ngày trước mình cũng từng có người anh em thân thiết như vậy..."
Dư Hạo ông chủ trong quán đồ xào nhỏ kia.
"Cẩn thận mà xem xét," Dư Hạo cười nói, "Cháu cảm thấy thực sự bác ấy làm cơm ngon hơn chú."
"Bàn riêng về làm cơm, đúng thật chú không bằng ông ấy." Chu Lai Xuân có hơi xuất thần, lại im lặng trong chốc lát, cuối cùng, ông quay về phía Dư Hạo.
"Dư Hạo à, cảm ơn cháu." Chu Lai Xuân nói, "Chu Thăng có bạn bè như cháu, là may mắn của nó." Lời nói có chút thương cảm, sau đó ông ném tàn thuốc đi, phảng phất như ở một khắc kia, lại khôi phục về bộ dáng ban đầu.
Dư Hạo nghĩ thầm nếu ông mà biết quan hệ của hai đứa, nói không chừng còn muốn đập chết y ở chỗ này... Không khỏi bắt đầu sợ, hào quang chính nghĩa vừa rồi cũng biến mất tăm.
"Chu Thăng đâu?" Chu Lai Xuân nhớ tới con trai, nói, "Mày vào đây cho ba!"
Bên ngoài không trả lời, Dư Hạo nói: "Buổi chiều còn phải huấn luyện, bọn cháu đi đây ạ."
Chu Lai Xuân ngẫm nghĩ, biết Chu Thăng ở bên ngoài nghe được, liền nói với Dư Hạo: "Cho dù thằng nhóc kia có nhảy lầu chết thật, nhưng cũng không có cách nào lôi được một đám người kia xuống ngựa. Chú ăn nói vụng về, cháu đừng ghét bỏ, nhưng chuyện này chú phải giải thích rõ ràng."
Chu Lai Xuân kiên nhẫn mà nói với Dư Hạo: "Nếu bên trên thực sự muốn đẩy cháu ngã, kể cả là cháu ăn cơm, uống nước, đến trung tâm tắm rửa ngâm chân, mò xuống mông phục vụ nam, đều là lý do; ngược lại nếu bên trên không muốn động đến cháu, sẽ có rất nhiều biện pháp bảo vệ cháu. Trung Quốc thực sự không phải là xã hội pháp trị."
Dư Hạo không trả lời, chỉ an tĩnh mà nhìn Chu Lai Xuân.
"Con trai của Âu Vĩ Hồng hôm nay mà chết thật, mọi người tự nhiên ai sẽ vào việc nấy, muốn xóa topic thì xóa topic, thông tri thì thông tri, đi quan hệ thì đi quan hệ, chung quy vẫn có thể ép xuống được, sẽ có rất nhiều người nghĩ cách. Chú không biết tại sao hai đứa lại có quan hệ với thằng nhóc này. Nhưng sau khi Âu Vĩ Hồng chết, mọi người đều rất chú ý đến con của ông ta. Chu Thăng là con trai của chú, làm quan thì tin tức linh thông, chỉ trong chốc lát sẽ biết hoàn toàn, nhưng mà hôm nay bị cháu nói kiểu này..."
Chu Lai Xuân thở dài.
"Trở về đi." Chu Lai Xuân nhớ tới cái gì, hỏi, "Gần đây có thiếu tiền không?"
Dư Hạo vội nói không thiếu, Chu Lai Xuân lại nói: "Tiêu hết tiền thì nói với chú một tiếng, cũng đừng bạc đãi chính mình."
"Anh xem," Dư Hạo nói, "Không có vòng Kim Ô, chúng ta vẫn có thể tháo gỡ rất nhiều thứ."
"Đó là bởi vì em chính là vòng Kim Ô." Chu Thăng bóc mở mì gói, nhìn liếc Dư Hạo một cái.
"Ông ấy muốn làm uỷ viên thị chính hiệp." Chu Thăng mua hai cốc mì ăn liền tới, cùng Dư Hạo ngồi ở bờ sông hóng gió ăn mì. Dư Hạo đã đói không chịu được, thế mà hôm nay Chu Lai Xuân lại quên mời ăn cơm.
"Thật ghê gớm!" Dư Hạo kinh ngạc nói.
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, nếu Chu Lai Xuân lên làm uỷ viên hội nghị hiệp thương chính trị hoặc người đại biểu đại hội, lực cản hai người bọn họ sẽ càng nhiều thêm. Dư Hạo nghĩ thầm có một người ba lợi hại, có khi cũng không phải chuyện gì tốt.
"Làm quan giống như đang hát hí." Chu Thăng nói như thật, "Xướng bài nào, diễn một màn nào, đầu tiên đều phải có kịch bản trong tay, cứ cắm đầu diễn theo kịch bản là được."
"Cũng không chắc chắn đi." Dư Hạo nói, "Giống như cô Vương thì vẫn rất tốt, mọi người đều là một phần của hiện thực mà."
"Ở đâu lại nhảy ra một cô Vương nữa?" Chu Thăng không biết chuyện Vương Hồng Nhạn, ném cốc mì đi, đưa Dư Hạo về trường, lúc nào cũng để ý tới điện thoại. Buổi chiều Phó Lập Quần lại dẫn hai người đi luyện bóng, nói không ngừng: "Tập trung lực chú ý, hai chúng mày hôm nay làm sao vậy?"
"Tôi rất bình thường mà!" Dư Hạo nói.
"Tôi nói Chu Thăng!" Phó Lập Quần đập mấy quả bóng, hỏi, "Thiếu gia, mày không sao chứ?"
Chu Thăng vẫn luôn lơ đễnh, không kiên nhẫn mà nói: "Phóng ngựa tới đây! Tao còn sợ mày?"
Phó Lập Quần: "Khi nào cờ thưởng có thể tới?"
Chu Thăng nói: "Vậy để giục bọn họ xử lý cho nhanh lên."
"Được!" Phó Lập Quần nói, "Tiểu Chu à, mày làm việc thì tao yên tâm rồi."
Sáng sớm hôm sau, Dư Hạo nhận được tin nhắn của Hoàng Đình, thu dọn sách vở chuồn êm ra từ cửa sau phòng học, Chu Thăng đã chờ ở ngoài cửa, ra cổng trường đặt xe, đi thẳng đến Cục cảnh sát thành phố. Đón tiếp bọn họ chính là một cảnh sát hình sự khác, ghi chép căn cứ, một lần nữa xác định khẩu cung của hai người.
Tiếu Ngọc Quân nhận túi xong đi ra, vẻ mặt mẹ Âu Khải Hàng rất tiều tuỵ, thấp thỏm bất an mà chờ ở bên ngoài, khi xin lỗi Tiếu Ngọc Quân, Tiếu Ngọc Quân lại nhỏ giọng nói: "Dì đừng lo lắng, cháu không giận đâu."
Nói rồi Tiếu Ngọc Quân nhẹ nhàng ôm lấy bà, mẹ Âu Khải Hàng lại bắt đầu gạt nước mắt, bà là chủ quản của một xí nghiệp nhà nước trung tầng, đêm qua đã bắt đầu chờ ở Cục cảnh sát thành phố, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Gọi một vòng điện thoại, lại không có một ai ra mặt, thậm chí còn không tìm được chính chủ, tất cả đều là bí thư nhận máy.
Cậu của Âu Khải Hàng đang chạy tới, phòng thẩm vấn ở trong thông đạo, Hoàng Đình bước ra, nói về phía Dư Hạo cùng Chu Thăng: "Đi cùng anh."
Hoàng Đình dẫn hai người xuyên qua cái sân nhỏ của Cục cảnh sát thành phố, nói với Dư Hạo: "Âu Khải Hàng vẫn luôn muốn gặp em, thằng bé đã thử mật khẩu máy tính Ngọc Quân rồi."
Chu Thăng nói: "Anh tra tấn người ta một ngày một đêm?"
Hiển nhiên Hoàng Đình cũng rất bực bội, đáp: "Liên quan gì tới anh, anh cũng muốn nhanh chóng giải quyết, bắt đầu từ tối hôm đó, ông đây đã không ngủ được giấc nào ra hồn. Không nghĩ tới lượn qua một vòng, cuối cùng chuyện này lại về đến tay anh."
Rất nhanh liền đến 24 giờ, Dư Hạo cũng biết hành vi cướp bóc của Âu Khải Hàng đã được thành lập, bởi vì lục soát ở ký túc xá đã tìm được túi của Tiếu Ngọc Quân. Nhưng em ấy muốn làm cái gì, hơn phân nửa là sẽ không lưu lại khẩu cung.
"Bên ngoài đã xuất hiện tin đồn gì chưa?" Chu Thăng nói, "Đều chuẩn bị xóa topic rồi chứ?"
Hoàng Đình nói: "Em ấy bảo bạn mình, chụp ảnh lúc thằng bé nhảy lầu rồi đăng lên trên Weibo, nếu bây giờ không chết, sẽ chẳng còn cái gì mà đại diện cho mặt trái dư luận."
Dư Hạo nghĩ đến Âu Khải Hàng đã nói với mình, cậu ta đã hẹn với cư dân mạng, phải dùng cái chết của mình để bùng nổ một sự kiện lớn.
"Cho nên, em ấy mới tìm em tâm sự?" Dư Hạo hỏi.
"Mẹ thằng bé muốn tìm người bảo bảo lãnh trong thời gian hậu thẩm." Hoàng Đình nói, "Nhưng chúng ta cần phải hỏi được vấn đề mấu chốt, mới có thể để cho thằng bé làm thủ tục này."
"Người khác không nhận tội anh cũng không có biện pháp nhỉ?" Chu Thăng nói, "Mấy giờ nữa thì phải thả người?"
"Có thể trao đổi." Hoàng Đình nói, "Cướp bóc thì không chạy rồi."
Chu Thăng không có vấn đề gì nói: "Vậy anh trao đổi đi còn gì. Cũng không phải trao đổi với em, thoải mái đi!"
Dư Hạo đột nhiên hiểu rõ, trên người Hoàng Đình có nhiệm vụ, cấp trên yêu cầu anh phải hỏi được kỹ càng cách bố trí cùng đồng cơ tỉ mỉ của Âu Khải Hàng.
"Liệu em ấy có sao không?" Dư Hạo nói, "Anh bảo em làm chuyện này, dù sao em cũng phải bảo đảm là em ấy an toàn chứ."
"Chẳng ai muốn chấp nhặt cùng một học sinh cấp 3 cả." Hoàng Đình nhịn bực bội xuống, thấp giọng nói, "Chỉ cần thằng bé khai báo rõ ràng tất cả nguyên nhân, động cơ, bị người nào liên luỵ thì sẽ không ảnh hưởng gì cả. Còn giám thị thằng bé chắc là không tránh được."
Chu Thăng nói: "Nhưng vậy không chắc chắn đâu, người lật lọng em gặp nhiều rồi."
"Bắt thằng bé có chỗ tốt gì?" Hoàng Đình dừng bước, nói, "Phía trên hạ lệnh xuống, dàn xếp ổn thỏa là quan trọng nhất."
Dư Hạo đột nhiên nói: "Còn rất hữu dụng."
Hoàng Đình: "Cái gì? Chu Thăng, em cười cái gì?"
Chu Thăng nói: "Em cười có người đang sợ, sợ một học sinh cấp 3 tay không tấc sắc. Việc này không phải rất thú vị sao?"
Hoàng Đình nghiêm túc nói: "Bọn họ nghĩ như thế nào anh mặc kệ, anh muốn thằng bé sống."
Dư Hạo chọc chọc Chu Thăng, ra hiệu bảo hắn buông tha Hoàng Đình đi, Chu Thăng liền không nói nữa.
[14/12/2021]
/113
|