Trong quán cà phê, Tiếu Ngọc Quân mở laptop ra, ở folder "Lập hồ sơ chuyên đề Tháng 11" có rất nhiều folder con "Chưa đặt tên" kẹp bên trong, tất cả đều bị nén lại, cỡ cũng phải từ 300 đến một triệu file.
Tiếu Ngọc Quân nói: "Ngày hôm qua khi lấy máy chị không phát hiện ra, buổi sáng muốn mở hồ sơ công việc thì nhìn thấy cái này. Chị nhớ là em đã sao chép cho chị từ USB qua, giờ lại không mở được, là của em hả? Sao lại không đặt tên?"
Dư Hạo: "Không phải..."
Chu Thăng: "Quả nhiên, chỉ số thông minh của thằng oắt kia thật là khủng bố."
"Là Âu Khải Hàng thêm vào?" Tiếu Ngọc Quân nói.
Phó Lập Quần không hiểu gì cả, chỉ ở bên cạnh nghe mà không dám xen mồm. Dư Hạo chuyển màn hình máy tính qua, click mở file nén, hiện ra yêu cầu nhập mật mã.
Chu Thăng cười nói: "Trò này vui đấy."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Đây là cái gì?"
Tiếu Ngọc Quân cũng không biết được nội tình hoàn chỉnh bên trong sự kiện, chỉ căn cứ vào suy đoán trước kia, đại khái đoán ra được một chút. Còn đến việc Âu Khải Hàng chuẩn bị tư liệu, mật mã, bố trí ra sao thì Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không đoán nổi.
Máy của Tiếu Ngọc Quân ngoại trừ bản thân cô, cũng chỉ có 2 người chạm qua, một người là Dư Hạo, một người khác là Âu Khải Hàng.
Dư Hạo nói: "Vì sao Âu Khải Hàng phải làm như vậy?"
"Thằng nhóc đấy muốn đánh cược một lần." Chu Thăng nói, "Đánh cược chúng ta sẽ giúp nó, hiện tại chắc chắn không thể liên lạc với cậu ta."
"Ừm." Tiếu Ngọc Quân nói, "Hôm qua mẹ em ấy bảo với chị là để cho em ấy về nhà, nhất định sẽ bị theo dõi triệt để, chúng ta vừa mới tiếp xúc với em ấy, nếu làm không tốt cũng sẽ bị giám sát."
Dư Hạo nhíu mày nói: "Mật mã là gì vậy?"
Dư Hạo: "???"
Tiếu Ngọc Quân kinh ngạc nhìn Dư Hạo, Chu Thăng đứng dậy đi mua cà phê, nói: "Đoán xem? Đoán được buổi tối anh nấu đồ ngon cho em."
Dư Hạo nói: "Sao có thể? Mật mã có bao nhiêu ký tự còn không biết! Còn lớn hơn xác suất chơi xổ số đó?"
Dư Hạo nhìn về phía Chu Thăng, Chu Thăng đúng ở trước quầy chọn cà phê.
"Giả sử không đoán được thì sao?" Dư Hạo nói.
"Đoán không được cũng nấu cho em." Chu Thăng quay đầu lại nói.
Lúc này Dư Hạo mới yên tâm, không đúng, bây giờ quan trọng nhất chính là mật mã mà!
Phó Lập Quần nói: "Đây là chứng cứ sao?"
Dư Hạo nói: "Đúng vậy, nhưng mà tôi hoàn toàn không có manh mối..."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Chu Thăng em cũng đừng úp úp mở mở nữa! Chị cũng gấp muốn chết rồi!"
Chu Thăng nói: "Uống ly cà phê ổn định cảm xúc đi, em gọi cảnh sát Hoàng qua đây nhé?"
Tiếu Ngọc Quân im lặng một lúc, ý thức được chuyện này không thể không thông báo với Hoàng Đình: "Nhưng chẳng may anh ấy không đứng cùng một phe với chúng ta thì sao?"
"Giữa người với người phải có tín nhiệm cơ bản nhất chứ?" Chu Thăng cười nói, "Tin tưởng ánh mắt của chị đi."
Tiếu Ngọc Quân thở dài: "Ánh mắt của chị? Chị đã bị lừa quá nhiều rồi, nhưng mà... chị rất muốn tin tưởng anh ấy."
Dư Hạo nghe có chút không hiểu lắm: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Cấp trên của Hoàng Đình muốn chèn ép chuyện này?" Phó Lập Quần quay máy tính về phía phía mình, "Thằng nhóc kia có phải muốn tìm cậu giúp đỡ hay không, tiếp tục đào nốt chuyện này ra?" Nói xong lại nói với Dư Hạo: "Vậy chẳng may cấp trên của Hoàng Đình thu laptop lại, chả thành công cốc à?"
Dư Hạo hiểu, Chu Thăng lấy cà phê về, chia một người một ly, Tiếu Ngọc Quân không hỏi bọn họ vì sao mang Phó Lập Quần theo, nhưng nếu Chu Thăng để hắn đi theo, chắc chắn là bạn vô cùng tốt.
"Gọi điện thoại đi." Tiếu Ngọc Quân nói.
Chu Thăng chụp hoá đơn, nói: "Nhắn cái tin Wechat cho anh ấy, không đọc được thì dẹp." Nói xong chụp màn hình máy tính chia sẻ cho Hoàng Đình, Hoàng Đình dường như là rep lại trong vài giây sau: "Đợi anh."
Dư Hạo: "Chưa nói là ở đâu mà."
"View quán cà phê anh ấy nhìn phát là biết." Chu Thăng không chút quan tâm, nói, "Chị Quân, lại đây, chúng ta tâm sự trước, làm thế nào? Có giúp thằng nhóc kia chuyện này hay không?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Để nghĩ lại cách, công chúng hiệu không ở trong tay chị, đứa nhỏ này thật là..."
Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không rối rắm giữa "Giúp" và "Không giúp", mà chỉ là "Để nghĩ lại cách". Khi Dư Hạo nghe được lời này, trong nháy mắt lại một lần nữa nhận thức Tiếu Ngọc Quân. Chu Thăng cùng Phó Lập Quần liếc nhau, Chu Thăng không để ý mấy mà cầm ly cà phê, uống một hớp vào miệng, Dư Hạo thì vẫn luôn suy nghĩ chuyện mật mã, nhưng mà y biết trong lòng Chu Thăng đã hiểu rõ, bản thân không đoán ra được cũng không có vấn đề gì.
Không lâu sau, Hoàng Đình đến nơi, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, nhíu mày liếc mắt nhìn Phó Lập Quần một cái: "Em cũng tới?"
Phó Lập Quần nói: "Em tới hóng chuyện thôi, bọn anh đừng để ý đến em."
Hoàng Đình nhất thời dở khóc dở cười, dọn máy tính qua xem, lại nhìn Dư Hạo với Chu Thăng, nói: "Hôm qua lúc bọn em nói chuyện, trong cục đã phân tích qua một lần, bao gồm cả video theo dõi, cũng không tìm được mật mã giấu trong cuộc nói chuyện."
Chu Thăng nói: "Thế cái 'Chẳng thèm chấp nhặt với học sinh cấp 3' đâu? Một lũ cảnh sát hình sự cáo già xảo quyệt lại bị đứa trẻ con quay như chong chóng, nói ra cũng chẳng ai tin nổi."
Hoàng Đình nói: "Trên đời này cảnh sát hình sự bị tội phạm xoay vòng vòng còn không ít đâu, nhưng mọi người thường quên mất một câu ——"
Dư Hạo còn đang suy nghĩ chuyện mật mã, lúc này mới quay ra nhìn Hoàng Đình chăm chú.
Hoàng Đình nghiêm túc, lời nói cũng nghiêm túc theo: "Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Hiểu không? Khúc chiết là ngắn hạn, mà tuần hoàn cũng ngắn hạn [1]. Làm cảnh sát hình sự, chắc chắn phải luôn tin vào một số việc, đó chính là sự kiên trì từ tận đáy lòng chúng ta. Chỉ cần bảo vệ được sự kiên trì này, sẽ có một ngày rẽ mây nhìn thấy mặt trời."
[1] (Chắc kiểu ám chỉ có lươn lẹo mấy thì vẫn bị tóm thôi, không sớm thì cũng muộn:v)
Mọi người: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm nói hay zl!
Tiếu Ngọc Quân dùng vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn Hoàng Đình, Hoàng Đình lại nói: "Đây là lý do tại sao anh hy vọng Âu Khải Hàng có thể tìm được người bảo lãnh trong thời gian xét xử như vậy. Anh không có tư cách thẩm phán đối với thằng nhóc này, nhưng nếu để cho anh đánh giá, anh thực sự khâm phục đứa nhỏ này. Ngọc Quân, em thực sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Em ấy xin giúp đỡ về phía chúng ta, anh nói xem?"
Chu Thăng không mua cà phê cho Hoàng Đình, Tiếu Ngọc Quân liền đem cà phê của mình cho anh, Hoàng Đình uống một ngụm, mọi người không ai nói gì, đều trầm mặc. Hoàng Đình lại quay sang nói với Tiếu Ngọc Quân: "Đây không phải là chuyện nhỏ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cùng thăng chức của em đấy."
Tiếu Ngọc Quân cười nói: "Có sao đâu, công việc có thể tìm lại mà."
Dư Hạo: "..."
Hoàng Đình: "Tiền thưởng của em, cả tiền đặt cọc cũng không sao à?"
Tiếu Ngọc Quân dở khóc dở cười nói: "Nói cái gì vậy, tiền tài là vật ngoài thân, sao có thể so cùng chân lý cùng chính nghĩa?"
Sắc mặt của Phó Lập Quần, Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời có chút khác thường, Phó Lập Quần khoa trương mà nói: "Chị Quân, nhận em một lạy!"
Chu Thăng lập tức nói ngay: "Chị thành nữ thần của em rồi, đứng song song với chị dâu luôn!"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Phóng viên cũng có người giữ vững chức nghiệp của phóng viên, chị chỉ là đang làm việc mình nên làm mà thôi, không thì đâm đầu vào nghề này làm gì?"
Khi nghe được câu nói kia của Tiếu Ngọc Quân, Dư Hạo dường như đã giải quyết được một vấn đề mà y đã bối rối thật lâu.
Tiếu Ngọc Quân xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Chỉ sợ thằng bé kia xảy ra chuyện gì."
Hoàng Đình đáp: "Nội tình liên luỵ quá nhiều người, nói ra thì chứng cứ vô cùng xác thực, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Mấy năm nay vốn dĩ hướng gió cực kỳ mẫn cảm, từ trên xuống dưới, một tầng lại đến một tầng, tìm xong thì lại phá băng chút, có lẽ sẽ không khó như trong tưởng tượng."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Cái này em biết, tin tức truyền thông của bọn em luôn nhanh hơn các anh một chút, trong nhóm phóng viên cũng rất bát quái."
Chu Thăng nói: "Năm ngoái đào ra được một nửa liền ngừng, là vì cái này sao?"
Hoàng Đình ngược lại có vẻ ngoài ý muốn, liếc nhìn Chu Thăng một cái, Dư Hạo nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng đoán già đoán non chắc là bàn tán ở trong giới quan trường.
"Nguồn tin của Chu Thăng hẳn là chuẩn nhất nhỉ." Tiếu Ngọc Quân nói.
"Em chỉ ăn hai bữa cơm thôi." Chu Thăng thuận miệng nói, "Không có nguồn phát tin nào đâu."
Phó Lập Quần liếc mắt nhìn ba người một cái.
Hoàng Đình nói: "Nghĩ kỹ chưa? Mật mã, đến đây đi, để chúng ta xem bên trong có cái gì."
Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Em còn chưa biết ạ!"
Chu Thăng cười thần bí, làm cái động tác, Dư Hạo cùng Phó Lập Quần nhìn chăm chú Chu Thăng, một khắc kia, Dư Hạo trong nháy mắt nghĩ tới, đó là động tác chơi Rubik!
"Này..." Dư Hạo nói, "Em ấy đã sớm nghĩ kỹ như vậy?"
"Anh cảm thấy không phải." Chu Thăng nói, "Ngày hôm đó khi cướp máy tính, thằng oắt đấy chỉ tạm thời cài lại, cũng dùng có một lớp mật mã cho file nén này, bởi vì nó nhìn thấy em ở cùng với chị Quân, nên cảm thấy giao cho bọn em là chính xác."
Phó Lập Quần ngẫm nghĩ, ở trên bàn phím nhập vào sáu chữ cái: "I, L, O, V, E, Y, O, U."
Chu Thăng: "Anh hai!"
"Anh bắt em thua hả!" Dư Hạo nói, "Thời khắc quan trọng như vậy... Không, sao anh lại biết?"
"Thiếu gia đã nói với tôi, thằng nhóc kia tặng cậu khối Rubik, sáu mặt sau khi hợp lại thành..."
"Em ấy cũng đánh giá tôi cao quá rồi." Dư Hạo nói.
Trong lúc này Dư Hạo đột nhiên minh bạch! Ngày hôm qua từ khi Âu Khải Hàng bắt đầu thấy bọn họ, thậm chí sớm hơn, em ấy đã để lại chiêu thức ấy, hạ quyết tâm giao toàn bộ tài liệu cho Dư Hạo! Mà cái động tác kia làm trước mặt Chu Thăng, chính là nhắc nhở bọn họ về cái Rubik!
Sau khi kỳ nghỉ nghè kết thúc lúc Dư Hạo trả lại khối rubik kia, em ấy đã chấp nhận với việc bị y cự tuyệt, cũng chấp nhận việc mình sẽ lắp Rubik! Hay chính là Âu Khải Hàng cũng chấp nhận việc Dư Hạo sẽ ghép thành công Rubik! Vì thế sau khi cướp máy tính, để lưu lại sự chuẩn bị, thằng nhóc này đã cài đặt một cái mật khẩu cho file nén thiết lập thành chữ cái tiếng anh trên khối Rubik, để ở trong máy tính Tiếu Ngọc Quân.
Một vòng thủ thuật rồi lại đến một vòng, thế mà Chu Thăng có thể gặp chiêu nào thì phá giải hết chiêu đó, gỡ bỏ toàn bộ ám hiệu của Âu Khải Hàng! Mà sau khi rời đi, Chu Thăng lại nói ra câu kia: "Cậu vẫn còn non chán, học hỏi nhiều thêm chút nữa đi" ——
"Đúng vậy." Chu Thăng chẳng sao cả nói, "Anh thấy ngứa mắt nó nên dọa nó một cái, để cho thằng oắt con này tưởng anh cùng cảnh sát Hoàng là một đám, giao hết tư liệu cho kẻ thù."
"Vốn dĩ lập trường của chúng ta đã nhất quán rồi." Hoàng Đình nói, "Em phải nói, chúng ta không cùng một giuộc với đám người nào đó trong Cục thành phố."
Dư Hạo: "Bọn anh thực sự quá thông minh!"
Phó Lập Quần mở file nén ra, giương mắt từ màn hình máy tính nhìn qua bọn họ.
Dư Hạo: "??"
Phó Lập Quần dường như trút được gánh nặng, không xem máy tính nữa.
Chu Thăng thấy Phó Lập Quần quả thực không có cách nào: "Mày nghĩ gì? Gia sản của ông ta vốn dĩ không ở Dĩnh thị!"
"Mày đã quên khu Sang Ý Viên à?" Phó Lập Quần nói, "Cũng giống Vân Lai Xuân nhỉ?"
Hoàng Đình không quan tâm chút nào, mắt nhìn Phó Lập Quần, chuyển máy tính qua, nói: "Anh xem trước."
Chu Thăng nói: "Em trước."
Tiếu Ngọc Quân: "Đây là máy tính của chị!"
Dư Hạo: "Đừng có giành, để em xem trước cho!"
Dư Hạo xoay máy tính về trước mặt mình, mọi người đành phải đợi y xem xong, Dư Hạo click mở folder, lập tức kinh ngạc, bên trong có file ghi âm, có ảnh chụp, còn có một phần bảng mẫu. Còn có... một phần giấy đấu thầu, Dư Hạo đọc kỹ càng tỉ mỉ văn bản kèm theo, ngay cả bài đăng trên Weibo Âu Khải Hàng cũng đã viết xong. Trước khi xảy ra sự kiện chìm tang của Âu Vĩ Hồng, đã có người đưa giấy đấu thầu vào trong tay Âu Vĩ Hồng, Âu Vĩ Hồng mang theo nó về nhà, trong lúc vô tình bị Âu Khải Hàng chụp được lưu lại.
Dư Hạo cắm tai nghe, đưa một bên cho Chu Thăng, một bên khác đưa cho Hoàng Đình, Hoàng Đình nói: "Bọn em nghe trước đi."
Chu Thăng thò đầu qua, cùng xem với Dư Hạo, hai người nghe xong file ghi âm, Âu Khải Hàng quay lại không chỉ có một đoạn, còn có liên quan tới lúc đấu thầu, một vị khách ở trong nhà Âu Vĩ Hồng nói chuyện.
Em ấy ghi lại cái này để làm gì? Trái tim Dư Hạo kinh hoàng, nhưng khi nhìn hết từ dưới lên trên, lập tức có đáp án, nói là một phong thư tố giác công khai, không bằng nói là một đoạn ghi lại hồi ức của Âu Khải Hàng, hồ sơ hơn 5000 chữ. Từ nhỏ đến lớn, ba của cậu ta chưa bao giờ xem cậu là đứa trẻ không hiểu chuyện, mà sẽ chia sẻ toàn bộ cuộc sống, xã hội, chỗ làm việc, thậm chí là mặt đen tối của giới quan lại, tất cả không bỏ sót một chút nào mà nói với cậu ta.
Biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời, thậm chí ở trên công việc, ba cậu ấy còn ngẫu nhiên nói quyết định của mình cho cậu, cùng với lý do tại sao làm như vậy.
Điều này khiến cho Âu Khải Hàng đã biết quá nhiều việc từ rất sớm, biết tham ô biết hối lộ, biết rõ tình huống tài chính của gia đình cùng với gốc rễ thương nghiệp hỗn loạn, hiện trạng trong quan trường [2] của Dĩnh thị, cũng làm cậu ta có độ mẫn cảm với chính trị. Ở trong văn án hồi ức của Âu Khải Hàng, cậu cũng hiểu được, ba cậu làm như vậy, là hy vọng bồi dưỡng cậu làm chính trị.
[2] Giới quan lại.
Dư Hạo ấn bàn di chuột và kéo chuột xuống, nhìn đến chỗ này, Chu Thăng bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Khi ba nhận hối lộ, Âu Khải Hàng còn cùng ông ấy cãi nhau một trận, hy vọng ông trả tiền về.
"Thằng nhóc này từ lúc bắt đầu đã biết rõ sự thật." Chu Thăng nói.
"Làm sao có khả năng không rõ ràng cho được." Hoàng Đình nói, "Sinh hoạt trong một gia đình, đối với hành động của cha mẹ, con cái luôn mẫn cảm nhất, xem xong chưa?"
Dư Hạo xem không hiểu tư liệu sưu tập của Âu Khải Hàng lắm, quá phức tạp, còn có rất nhiều ảnh chụp, nhưng nhìn qua chắc hẳn đều là bằng chứng, Chu Thăng lại nghiêm túc kéo xuống dưới, lật đến tận ngọn nguồn.
"Xuống tay từ bên đấu thầu," Chu Thăng nói, "Hẳn là có thể kéo ra cả một đường dây đấy."
Hoàng Đình tiếp nhận máy tính rồi nhìn, hơi gật đầu, lấy ra một cái USB, chuyển tư liệu qua.
"Giao cho anh." Chu Thăng nói, "Đừng làm cho bọn em thất vọng."
"Sẽ không." Hoàng Đình nói, "Người còn bàn còn, người vong bàn vong." [3]
[3] 盘- Bàn: Chỉ việc ngoại thương, giao lưu buôn bán thời xưa.-. Cũng có nghĩa là chậu rửa tay (Giống cái rửa tay gác kiếm nhỉ:v)
Dư Hạo nghe được lời này bây giờ thật sự quá kinh khủng, Phó Lập Quần nói: "Anh muốn tìm Ban kỷ luật Thanh tra?"
"Tổ điều tra sau khi các em nhặt được tiền không bao lâu đã liên hệ với anh rồi, bảo anh có manh mối thì bất cứ lúc nào phải thông tri cho bọn họ." Hoàng Đình đáp, "Tha thứ cho anh lắm miệng hỏi một câu, nếu vừa rồi chứng cứ có vết nhơ liên quan tới ba em thì sao? Em sẽ xóa văn kiện ngay lập tức ư?"
Phó Lập Quần cười cười, nói: "Cảnh sát Hoàng, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Chu Thăng nói: "Đây đúng là một phiên tòa để khảo vấn đạo đức trong lòng."
Hoàng Đình không quan tâm nói: "Nếu gia đình của bọn em, hoặc là gia đình người yêu bọn em có liên luỵ, thì phải đánh giá hành vi của bản thân như thế nào? Đã có một phần quyền lợi, đặt chính nghĩa cùng quyền lợi lên bàn cân, thậm chí ngay cả tình thân và tình yêu cũng sẽ phát sinh xung đột..."
Tiếu Ngọc Quân nói thẳng: "Hoàng Đình, đây là lý do tại sao có đôi khi em thấy anh rõ phiền."
Mọi người: "..."
Hoàng Đình buông tay, vẻ mặt có hơi xấu hổ, Dư Hạo suýt chút nữa đã phun cà phê.
Lời này đúng thật rất mạo phạm, nhưng Chu Thăng cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hòa nhã nói: "Việc này đối với mỗi người đều rất khó lựa chọn mà, đến thời điểm anh gặp phải tình huống cần đưa ra quyết định, em xem anh cũng không tốt hơn gì đâu?"
"Anh là cảnh sát." Hoàng Đình nói, "Lúc nào bọn anh cũng phải có đáp án, đây là điều mà anh mới nói, trong lòng bọn anh luôn phải kiên định một số thứ."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Hoàng Đình à, cho nên anh mới là người máu lạnh."
"Trước kia khi em đi học, giáo viên vẫn luôn thích hỏi "Nếu như vậy thì sao? "Nếu như kia thì sao?" nhằm đưa ra giả định, để cho người khác đánh giá đạo đức. Chuyện này đã xảy ra rồi mà anh vẫn còn thử đánh giá đạo đức thì cũng chưa tính, chuyện chưa xảy ra lại đòi bày ra giả thiết để tiến hành khảo nghiệm đạo đức, đây đúng là biểu hiện của ý tưởng đen tối."
Nói xong Tiếu Ngọc Quân lại hướng về phía ba người nói: "Bọn em đừng quan tâm đến lời của anh ấy, cũng đừng tự vẽ giả thiết này nọ để tiến hành khảo vấn cho mình làm gì."
Lời này Tiếu Ngọc Quân nó ra thực sự rất nặng, Dư Hạo lo lắng hai người sẽ cãi nhau ầm ĩ lên, nhưng đứng ở trên góc nhìn của Tiếu Ngọc Quân, y biết là chị ấy nhất định là đang giúp đỡ y cùng Chu Thăng. Bởi vì ngày đó khi bị cướp, Dư Hạo cùng Chu Thăng đã biểu hiện rõ lập trường của mình.
Vẻ mặt kia của Chu Thăng như kiểu chỉ muốn cho Tiếu Ngọc Quân mấy cái vỗ tay, nhưng vẫn nên để lại mặt mũi cho Hoàng Đình. Lúc đang muốn nói thêm vài câu chọc cười để hạ bớt bầu không khí, Hoàng Đình lại rất sảng khoái.
"Anh nhận sai, anh xin lỗi, các em à, cô giáo Tiếu nói đúng đấy." Hoàng Đình nói, "Thích bày ra giả thiết là bệnh nghề nghiệp của anh. Nhưng mà, anh cảm thấy mình không phải người máu lạnh."
"Anh chỉ là mãi mãi tin tưởng, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Được rồi, giờ đến lượt anh đi chịu tra hỏi."
Lông mày Tiếu Ngọc Quân hơi nhíu lại.
Hoàng Đình nói: "Chúc anh thành công đi."
Dư Hạo nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Sở trưởng là vị lãnh đạo đối xử với anh tốt nhất." Hoàng Đình rút USB, cất kỹ vào trong túi áo khoác, thờ ơ lạnh nhạt mà nói: "Thời gian này ông ấy hẳn không dễ chịu lắm. Nhưng anh muốn... Giao tư liệu cho tổ điều tra, thực ra là để cứu ông ấy, bởi vì nó sẽ làm cho ông ấy không sa chân vào con đường sai trái càng ngày càng xa này."
Nói xong, Hoàng Đình đặt hai ngón tay lên trên lông mày, nghiêng ra về phía bọn họ, làm động tác chào hành lễ, lại đội mũ cảnh sát lên, vẻ mặt nghiêm túc mà rời khỏi quán cà phê.
Trước bàn hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống dưới.
"Có phải vừa rồi chị nói hơi nặng lời không?" Tiếu Ngọc Quân nói.
"Cảm ơn." Dư Hạo cười nói.
Chu Thăng: "Cảm ơn chị Quân."
"Anh Đình ngầu quá." Phó Lập Quần nói, "Anh ấy cũng là người tốt, chúng ta đều không bằng anh ấy."
Tiếu Ngọc Quân: "Các em vẫn còn nhỏ mà, rồi sau này sẽ tìm được thứ mà mình muốn bảo vệ thôi."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, lúc đang suy nghĩ, Tiếu Ngọc Quân thở dài.
Dư Hạo hỏi: "Chị đang phân vân hả?"
"Thích thì đồng ý đi." Chu Thăng uống xong ly cà phê liền đứng dậy. Truyện Teen Hay
"Một chút đi." Khoé miệng Tiếu Ngọc Quân mang theo ý cười, "Hai người không thể bên nhau, có rất nhiều nguyên nhân, không phải cứ thích là có thể giải quyết tất cả."
Chu Thăng: "Thích thì người ta sẽ tìm cách, còn không thích thì người ta sẽ tìm lý do, không phải sao?"
Tiếu Ngọc Quân không nói nữa, nhìn máy tính trầm tư, ba người chào tạm biệt cô, rời khỏi quán cà phê.
Cuối tháng mười có mấy trận mưa liên tiếp, nhiệt độ không khí giảm mạnh, Dĩnh thị hoàn toàn bước sang mùa thu, bước vào thời điểm đẹp nhất trong năm. Dư Hạo nhớ lại một năm này, quả thực như đã trải qua mấy đời.
"Khi nào chúng ta ăn mừng ngày đầu tiên gặp nhau?" Chu Thăng hỏi Dư Hạo.
"Đừng nói nữa." Dư Hạo nghĩ đến ngày đó năm trước, tuy rằng kỉ niệm xác thật có nhiều ý nghĩa, nhưng cũng là sự kiện làm chuyện ngu xuẩn, y muốn tự thôi miên bản thân để quên đi đoạn lịch sử đen tối này, "Ngoại trừ ký ức về anh, những thứ khác ngày hôm đó em đều muốn quét sạch được không?"
Dư Hạo đập bóng xuống rồi truyền cho Chu Thăng, Chu Thăng truyền lại cho Phó Lập Quần, Phó Lập Quần phi người lên đập rổ.
Chu Thăng nói: "Lúc ấy anh liền biết, làm thế nào để giúp em hiểu rằng bản thân mình không hề vô dụng."
Phó Lập Quần nói: "Đúng vậy, cậu xem bây giờ thật quá tốt còn gì! Có mỹ nam làm bạn, cuộc sống cũng tràn ngập hy vọng, còn có hai đại nam thần cùng cậu chơi..."
"Mặt mũi đâu?!" Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thanh nói, "Còn cần hay không?"
Phó Lập Quần lại bắt được bóng, nói: "Lúc ấy tao thực sự suy nghĩ, nếu có tên ba của chị dâu mày thật, nói cái gì cũng phải xoá hết, ngồi tù thì ngồi thôi."
"Đừng làm khảo nghiệm đạo đức." Dư Hạo nói, "Chuyện này không xảy ra."
Phó Lập Quần nghiêm túc nói: "Cá tao muốn có, tay gấu tao cũng muốn." Sau đó lại truyền bóng cho Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Hoàng Đình từ lúc ngồi xuống đến khi lấy được tư liệu, vẫn luôn một mực ám chỉ cho mày. Anh ấy cứ một lát lại "lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt", lúc sau lại "sa chân vào con đường sai trái càng ngày càng xa này", mày tai nọ xọ tai kia, chỉ lo đoán mật mã. Chắc chắn anh ấy đã xác định chặt chẽ với tổ điều tra rồi, nói không chừng còn chính là nằm vùng mà bên trên phái xuống, đánh cược không?"
Dư Hạo: "..."
Phó Lập Quần ngây ngẩn cả người.
"Tao cho rằng mày bảo tao đi theo, là để cho tao nhìn xem trong file nén có nhắc tới ông già của chị dâu mày không cơ." Rõ ràng Phó Lập Quần cũng mới lấy lại tinh thần, bóng đã bị Chu Thăng đoạt đi mất rồi.
Dư Hạo: "Hả? Là ý này?" Dư Hạo lúc đầu cũng kỳ quái, tại sao Chu Thăng lần này lại cố tình dẫn Phó Lập Quần theo.
"Được rồi." Phó Lập Quần nói, "Thiếu gia, đầu óc tao không bằng mày."
Chu Thăng ném một cú ba điểm mà trượt, Dư Hạo đón lấy bóng, cũng cú ba điểm, trúng rồi.
Chu Thăng lại nói tiếp với Phó Lập Quần: "Anh hai, ban đầu tao cũng lo lắng cho lão chó điên kia, nhưng mày cẩn thận nghĩ lại xem, có câu như này "Không phải không báo, mà do thời chưa tới", thay vì để người ta sa lầy đến bước cuối cùng, không bằng giáng một đòn cảnh cáo cho bọn hắn."
"Dù sao cũng phải trả giá cho sự tham lam của bản thân chứ? Bây giờ thả rông bọn họ, sau này chết càng thảm hơn thôi. Con người dù chỉ là biến chất một chút nhưng cũng không thể bào chữa hành vi của mình là đúng. Trên danh sách nếu thực sự có tên ba tao, tao nghĩ, tao làm việc này sẽ là cứu ông ta, không phải là hại, tao ngay thẳng."
"Em trúng ba điểm!" Dư Hạo nói.
Phó Lập Quần có hơi uể oải, đứng trong chốc lát, không thể không thừa nhận lời Chu Thăng nói là đúng, ném về phía hắn cái nhìn cảm kích.
"Thơm cái nào!" Chu Thăng ôm chầm lấy Dư Hạo, hôn một cái.
Một chiếc Mercedes Benz lao vụt từ dưới chân núi lại đây, trong lúc vô tình Dư Hạo thoáng nhìn qua: "Thầy Trần về rồi?"
Chu Thăng quay đầu nhìn, Trần Diệp Khải rời khỏi học viện gần nửa tháng, từ đầu đến cuối cũng chưa nhắn cho bọn họ cái tin nào. Dư Hạo có chút thấp thỏm, Chu Thăng lại ôm thái độ "Nếu giao ra rồi thì không cần quản", chẳng quan tâm.
Phó Lập Quần nói: "Đi ăn trực anh ấy chứ?"
Chu Thăng nói: "Ngày mai không phải em có lớp của anh ấy sao? Đến lúc đó rồi nói sau."
Dư Hạo: "Ừm..."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Ngày hôm qua khi lấy máy chị không phát hiện ra, buổi sáng muốn mở hồ sơ công việc thì nhìn thấy cái này. Chị nhớ là em đã sao chép cho chị từ USB qua, giờ lại không mở được, là của em hả? Sao lại không đặt tên?"
Dư Hạo: "Không phải..."
Chu Thăng: "Quả nhiên, chỉ số thông minh của thằng oắt kia thật là khủng bố."
"Là Âu Khải Hàng thêm vào?" Tiếu Ngọc Quân nói.
Phó Lập Quần không hiểu gì cả, chỉ ở bên cạnh nghe mà không dám xen mồm. Dư Hạo chuyển màn hình máy tính qua, click mở file nén, hiện ra yêu cầu nhập mật mã.
Chu Thăng cười nói: "Trò này vui đấy."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Đây là cái gì?"
Tiếu Ngọc Quân cũng không biết được nội tình hoàn chỉnh bên trong sự kiện, chỉ căn cứ vào suy đoán trước kia, đại khái đoán ra được một chút. Còn đến việc Âu Khải Hàng chuẩn bị tư liệu, mật mã, bố trí ra sao thì Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không đoán nổi.
Máy của Tiếu Ngọc Quân ngoại trừ bản thân cô, cũng chỉ có 2 người chạm qua, một người là Dư Hạo, một người khác là Âu Khải Hàng.
Dư Hạo nói: "Vì sao Âu Khải Hàng phải làm như vậy?"
"Thằng nhóc đấy muốn đánh cược một lần." Chu Thăng nói, "Đánh cược chúng ta sẽ giúp nó, hiện tại chắc chắn không thể liên lạc với cậu ta."
"Ừm." Tiếu Ngọc Quân nói, "Hôm qua mẹ em ấy bảo với chị là để cho em ấy về nhà, nhất định sẽ bị theo dõi triệt để, chúng ta vừa mới tiếp xúc với em ấy, nếu làm không tốt cũng sẽ bị giám sát."
Dư Hạo nhíu mày nói: "Mật mã là gì vậy?"
Dư Hạo: "???"
Tiếu Ngọc Quân kinh ngạc nhìn Dư Hạo, Chu Thăng đứng dậy đi mua cà phê, nói: "Đoán xem? Đoán được buổi tối anh nấu đồ ngon cho em."
Dư Hạo nói: "Sao có thể? Mật mã có bao nhiêu ký tự còn không biết! Còn lớn hơn xác suất chơi xổ số đó?"
Dư Hạo nhìn về phía Chu Thăng, Chu Thăng đúng ở trước quầy chọn cà phê.
"Giả sử không đoán được thì sao?" Dư Hạo nói.
"Đoán không được cũng nấu cho em." Chu Thăng quay đầu lại nói.
Lúc này Dư Hạo mới yên tâm, không đúng, bây giờ quan trọng nhất chính là mật mã mà!
Phó Lập Quần nói: "Đây là chứng cứ sao?"
Dư Hạo nói: "Đúng vậy, nhưng mà tôi hoàn toàn không có manh mối..."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Chu Thăng em cũng đừng úp úp mở mở nữa! Chị cũng gấp muốn chết rồi!"
Chu Thăng nói: "Uống ly cà phê ổn định cảm xúc đi, em gọi cảnh sát Hoàng qua đây nhé?"
Tiếu Ngọc Quân im lặng một lúc, ý thức được chuyện này không thể không thông báo với Hoàng Đình: "Nhưng chẳng may anh ấy không đứng cùng một phe với chúng ta thì sao?"
"Giữa người với người phải có tín nhiệm cơ bản nhất chứ?" Chu Thăng cười nói, "Tin tưởng ánh mắt của chị đi."
Tiếu Ngọc Quân thở dài: "Ánh mắt của chị? Chị đã bị lừa quá nhiều rồi, nhưng mà... chị rất muốn tin tưởng anh ấy."
Dư Hạo nghe có chút không hiểu lắm: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Cấp trên của Hoàng Đình muốn chèn ép chuyện này?" Phó Lập Quần quay máy tính về phía phía mình, "Thằng nhóc kia có phải muốn tìm cậu giúp đỡ hay không, tiếp tục đào nốt chuyện này ra?" Nói xong lại nói với Dư Hạo: "Vậy chẳng may cấp trên của Hoàng Đình thu laptop lại, chả thành công cốc à?"
Dư Hạo hiểu, Chu Thăng lấy cà phê về, chia một người một ly, Tiếu Ngọc Quân không hỏi bọn họ vì sao mang Phó Lập Quần theo, nhưng nếu Chu Thăng để hắn đi theo, chắc chắn là bạn vô cùng tốt.
"Gọi điện thoại đi." Tiếu Ngọc Quân nói.
Chu Thăng chụp hoá đơn, nói: "Nhắn cái tin Wechat cho anh ấy, không đọc được thì dẹp." Nói xong chụp màn hình máy tính chia sẻ cho Hoàng Đình, Hoàng Đình dường như là rep lại trong vài giây sau: "Đợi anh."
Dư Hạo: "Chưa nói là ở đâu mà."
"View quán cà phê anh ấy nhìn phát là biết." Chu Thăng không chút quan tâm, nói, "Chị Quân, lại đây, chúng ta tâm sự trước, làm thế nào? Có giúp thằng nhóc kia chuyện này hay không?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Để nghĩ lại cách, công chúng hiệu không ở trong tay chị, đứa nhỏ này thật là..."
Tiếu Ngọc Quân hoàn toàn không rối rắm giữa "Giúp" và "Không giúp", mà chỉ là "Để nghĩ lại cách". Khi Dư Hạo nghe được lời này, trong nháy mắt lại một lần nữa nhận thức Tiếu Ngọc Quân. Chu Thăng cùng Phó Lập Quần liếc nhau, Chu Thăng không để ý mấy mà cầm ly cà phê, uống một hớp vào miệng, Dư Hạo thì vẫn luôn suy nghĩ chuyện mật mã, nhưng mà y biết trong lòng Chu Thăng đã hiểu rõ, bản thân không đoán ra được cũng không có vấn đề gì.
Không lâu sau, Hoàng Đình đến nơi, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, nhíu mày liếc mắt nhìn Phó Lập Quần một cái: "Em cũng tới?"
Phó Lập Quần nói: "Em tới hóng chuyện thôi, bọn anh đừng để ý đến em."
Hoàng Đình nhất thời dở khóc dở cười, dọn máy tính qua xem, lại nhìn Dư Hạo với Chu Thăng, nói: "Hôm qua lúc bọn em nói chuyện, trong cục đã phân tích qua một lần, bao gồm cả video theo dõi, cũng không tìm được mật mã giấu trong cuộc nói chuyện."
Chu Thăng nói: "Thế cái 'Chẳng thèm chấp nhặt với học sinh cấp 3' đâu? Một lũ cảnh sát hình sự cáo già xảo quyệt lại bị đứa trẻ con quay như chong chóng, nói ra cũng chẳng ai tin nổi."
Hoàng Đình nói: "Trên đời này cảnh sát hình sự bị tội phạm xoay vòng vòng còn không ít đâu, nhưng mọi người thường quên mất một câu ——"
Dư Hạo còn đang suy nghĩ chuyện mật mã, lúc này mới quay ra nhìn Hoàng Đình chăm chú.
Hoàng Đình nghiêm túc, lời nói cũng nghiêm túc theo: "Lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Hiểu không? Khúc chiết là ngắn hạn, mà tuần hoàn cũng ngắn hạn [1]. Làm cảnh sát hình sự, chắc chắn phải luôn tin vào một số việc, đó chính là sự kiên trì từ tận đáy lòng chúng ta. Chỉ cần bảo vệ được sự kiên trì này, sẽ có một ngày rẽ mây nhìn thấy mặt trời."
[1] (Chắc kiểu ám chỉ có lươn lẹo mấy thì vẫn bị tóm thôi, không sớm thì cũng muộn:v)
Mọi người: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm nói hay zl!
Tiếu Ngọc Quân dùng vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn Hoàng Đình, Hoàng Đình lại nói: "Đây là lý do tại sao anh hy vọng Âu Khải Hàng có thể tìm được người bảo lãnh trong thời gian xét xử như vậy. Anh không có tư cách thẩm phán đối với thằng nhóc này, nhưng nếu để cho anh đánh giá, anh thực sự khâm phục đứa nhỏ này. Ngọc Quân, em thực sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Em ấy xin giúp đỡ về phía chúng ta, anh nói xem?"
Chu Thăng không mua cà phê cho Hoàng Đình, Tiếu Ngọc Quân liền đem cà phê của mình cho anh, Hoàng Đình uống một ngụm, mọi người không ai nói gì, đều trầm mặc. Hoàng Đình lại quay sang nói với Tiếu Ngọc Quân: "Đây không phải là chuyện nhỏ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc cùng thăng chức của em đấy."
Tiếu Ngọc Quân cười nói: "Có sao đâu, công việc có thể tìm lại mà."
Dư Hạo: "..."
Hoàng Đình: "Tiền thưởng của em, cả tiền đặt cọc cũng không sao à?"
Tiếu Ngọc Quân dở khóc dở cười nói: "Nói cái gì vậy, tiền tài là vật ngoài thân, sao có thể so cùng chân lý cùng chính nghĩa?"
Sắc mặt của Phó Lập Quần, Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thời có chút khác thường, Phó Lập Quần khoa trương mà nói: "Chị Quân, nhận em một lạy!"
Chu Thăng lập tức nói ngay: "Chị thành nữ thần của em rồi, đứng song song với chị dâu luôn!"
Tiếu Ngọc Quân nói: "Phóng viên cũng có người giữ vững chức nghiệp của phóng viên, chị chỉ là đang làm việc mình nên làm mà thôi, không thì đâm đầu vào nghề này làm gì?"
Khi nghe được câu nói kia của Tiếu Ngọc Quân, Dư Hạo dường như đã giải quyết được một vấn đề mà y đã bối rối thật lâu.
Tiếu Ngọc Quân xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Chỉ sợ thằng bé kia xảy ra chuyện gì."
Hoàng Đình đáp: "Nội tình liên luỵ quá nhiều người, nói ra thì chứng cứ vô cùng xác thực, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng. Mấy năm nay vốn dĩ hướng gió cực kỳ mẫn cảm, từ trên xuống dưới, một tầng lại đến một tầng, tìm xong thì lại phá băng chút, có lẽ sẽ không khó như trong tưởng tượng."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Cái này em biết, tin tức truyền thông của bọn em luôn nhanh hơn các anh một chút, trong nhóm phóng viên cũng rất bát quái."
Chu Thăng nói: "Năm ngoái đào ra được một nửa liền ngừng, là vì cái này sao?"
Hoàng Đình ngược lại có vẻ ngoài ý muốn, liếc nhìn Chu Thăng một cái, Dư Hạo nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng đoán già đoán non chắc là bàn tán ở trong giới quan trường.
"Nguồn tin của Chu Thăng hẳn là chuẩn nhất nhỉ." Tiếu Ngọc Quân nói.
"Em chỉ ăn hai bữa cơm thôi." Chu Thăng thuận miệng nói, "Không có nguồn phát tin nào đâu."
Phó Lập Quần liếc mắt nhìn ba người một cái.
Hoàng Đình nói: "Nghĩ kỹ chưa? Mật mã, đến đây đi, để chúng ta xem bên trong có cái gì."
Chu Thăng ra hiệu bảo Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Em còn chưa biết ạ!"
Chu Thăng cười thần bí, làm cái động tác, Dư Hạo cùng Phó Lập Quần nhìn chăm chú Chu Thăng, một khắc kia, Dư Hạo trong nháy mắt nghĩ tới, đó là động tác chơi Rubik!
"Này..." Dư Hạo nói, "Em ấy đã sớm nghĩ kỹ như vậy?"
"Anh cảm thấy không phải." Chu Thăng nói, "Ngày hôm đó khi cướp máy tính, thằng oắt đấy chỉ tạm thời cài lại, cũng dùng có một lớp mật mã cho file nén này, bởi vì nó nhìn thấy em ở cùng với chị Quân, nên cảm thấy giao cho bọn em là chính xác."
Phó Lập Quần ngẫm nghĩ, ở trên bàn phím nhập vào sáu chữ cái: "I, L, O, V, E, Y, O, U."
Chu Thăng: "Anh hai!"
"Anh bắt em thua hả!" Dư Hạo nói, "Thời khắc quan trọng như vậy... Không, sao anh lại biết?"
"Thiếu gia đã nói với tôi, thằng nhóc kia tặng cậu khối Rubik, sáu mặt sau khi hợp lại thành..."
"Em ấy cũng đánh giá tôi cao quá rồi." Dư Hạo nói.
Trong lúc này Dư Hạo đột nhiên minh bạch! Ngày hôm qua từ khi Âu Khải Hàng bắt đầu thấy bọn họ, thậm chí sớm hơn, em ấy đã để lại chiêu thức ấy, hạ quyết tâm giao toàn bộ tài liệu cho Dư Hạo! Mà cái động tác kia làm trước mặt Chu Thăng, chính là nhắc nhở bọn họ về cái Rubik!
Sau khi kỳ nghỉ nghè kết thúc lúc Dư Hạo trả lại khối rubik kia, em ấy đã chấp nhận với việc bị y cự tuyệt, cũng chấp nhận việc mình sẽ lắp Rubik! Hay chính là Âu Khải Hàng cũng chấp nhận việc Dư Hạo sẽ ghép thành công Rubik! Vì thế sau khi cướp máy tính, để lưu lại sự chuẩn bị, thằng nhóc này đã cài đặt một cái mật khẩu cho file nén thiết lập thành chữ cái tiếng anh trên khối Rubik, để ở trong máy tính Tiếu Ngọc Quân.
Một vòng thủ thuật rồi lại đến một vòng, thế mà Chu Thăng có thể gặp chiêu nào thì phá giải hết chiêu đó, gỡ bỏ toàn bộ ám hiệu của Âu Khải Hàng! Mà sau khi rời đi, Chu Thăng lại nói ra câu kia: "Cậu vẫn còn non chán, học hỏi nhiều thêm chút nữa đi" ——
"Đúng vậy." Chu Thăng chẳng sao cả nói, "Anh thấy ngứa mắt nó nên dọa nó một cái, để cho thằng oắt con này tưởng anh cùng cảnh sát Hoàng là một đám, giao hết tư liệu cho kẻ thù."
"Vốn dĩ lập trường của chúng ta đã nhất quán rồi." Hoàng Đình nói, "Em phải nói, chúng ta không cùng một giuộc với đám người nào đó trong Cục thành phố."
Dư Hạo: "Bọn anh thực sự quá thông minh!"
Phó Lập Quần mở file nén ra, giương mắt từ màn hình máy tính nhìn qua bọn họ.
Dư Hạo: "??"
Phó Lập Quần dường như trút được gánh nặng, không xem máy tính nữa.
Chu Thăng thấy Phó Lập Quần quả thực không có cách nào: "Mày nghĩ gì? Gia sản của ông ta vốn dĩ không ở Dĩnh thị!"
"Mày đã quên khu Sang Ý Viên à?" Phó Lập Quần nói, "Cũng giống Vân Lai Xuân nhỉ?"
Hoàng Đình không quan tâm chút nào, mắt nhìn Phó Lập Quần, chuyển máy tính qua, nói: "Anh xem trước."
Chu Thăng nói: "Em trước."
Tiếu Ngọc Quân: "Đây là máy tính của chị!"
Dư Hạo: "Đừng có giành, để em xem trước cho!"
Dư Hạo xoay máy tính về trước mặt mình, mọi người đành phải đợi y xem xong, Dư Hạo click mở folder, lập tức kinh ngạc, bên trong có file ghi âm, có ảnh chụp, còn có một phần bảng mẫu. Còn có... một phần giấy đấu thầu, Dư Hạo đọc kỹ càng tỉ mỉ văn bản kèm theo, ngay cả bài đăng trên Weibo Âu Khải Hàng cũng đã viết xong. Trước khi xảy ra sự kiện chìm tang của Âu Vĩ Hồng, đã có người đưa giấy đấu thầu vào trong tay Âu Vĩ Hồng, Âu Vĩ Hồng mang theo nó về nhà, trong lúc vô tình bị Âu Khải Hàng chụp được lưu lại.
Dư Hạo cắm tai nghe, đưa một bên cho Chu Thăng, một bên khác đưa cho Hoàng Đình, Hoàng Đình nói: "Bọn em nghe trước đi."
Chu Thăng thò đầu qua, cùng xem với Dư Hạo, hai người nghe xong file ghi âm, Âu Khải Hàng quay lại không chỉ có một đoạn, còn có liên quan tới lúc đấu thầu, một vị khách ở trong nhà Âu Vĩ Hồng nói chuyện.
Em ấy ghi lại cái này để làm gì? Trái tim Dư Hạo kinh hoàng, nhưng khi nhìn hết từ dưới lên trên, lập tức có đáp án, nói là một phong thư tố giác công khai, không bằng nói là một đoạn ghi lại hồi ức của Âu Khải Hàng, hồ sơ hơn 5000 chữ. Từ nhỏ đến lớn, ba của cậu ta chưa bao giờ xem cậu là đứa trẻ không hiểu chuyện, mà sẽ chia sẻ toàn bộ cuộc sống, xã hội, chỗ làm việc, thậm chí là mặt đen tối của giới quan lại, tất cả không bỏ sót một chút nào mà nói với cậu ta.
Biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời, thậm chí ở trên công việc, ba cậu ấy còn ngẫu nhiên nói quyết định của mình cho cậu, cùng với lý do tại sao làm như vậy.
Điều này khiến cho Âu Khải Hàng đã biết quá nhiều việc từ rất sớm, biết tham ô biết hối lộ, biết rõ tình huống tài chính của gia đình cùng với gốc rễ thương nghiệp hỗn loạn, hiện trạng trong quan trường [2] của Dĩnh thị, cũng làm cậu ta có độ mẫn cảm với chính trị. Ở trong văn án hồi ức của Âu Khải Hàng, cậu cũng hiểu được, ba cậu làm như vậy, là hy vọng bồi dưỡng cậu làm chính trị.
[2] Giới quan lại.
Dư Hạo ấn bàn di chuột và kéo chuột xuống, nhìn đến chỗ này, Chu Thăng bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Khi ba nhận hối lộ, Âu Khải Hàng còn cùng ông ấy cãi nhau một trận, hy vọng ông trả tiền về.
"Thằng nhóc này từ lúc bắt đầu đã biết rõ sự thật." Chu Thăng nói.
"Làm sao có khả năng không rõ ràng cho được." Hoàng Đình nói, "Sinh hoạt trong một gia đình, đối với hành động của cha mẹ, con cái luôn mẫn cảm nhất, xem xong chưa?"
Dư Hạo xem không hiểu tư liệu sưu tập của Âu Khải Hàng lắm, quá phức tạp, còn có rất nhiều ảnh chụp, nhưng nhìn qua chắc hẳn đều là bằng chứng, Chu Thăng lại nghiêm túc kéo xuống dưới, lật đến tận ngọn nguồn.
"Xuống tay từ bên đấu thầu," Chu Thăng nói, "Hẳn là có thể kéo ra cả một đường dây đấy."
Hoàng Đình tiếp nhận máy tính rồi nhìn, hơi gật đầu, lấy ra một cái USB, chuyển tư liệu qua.
"Giao cho anh." Chu Thăng nói, "Đừng làm cho bọn em thất vọng."
"Sẽ không." Hoàng Đình nói, "Người còn bàn còn, người vong bàn vong." [3]
[3] 盘- Bàn: Chỉ việc ngoại thương, giao lưu buôn bán thời xưa.-. Cũng có nghĩa là chậu rửa tay (Giống cái rửa tay gác kiếm nhỉ:v)
Dư Hạo nghe được lời này bây giờ thật sự quá kinh khủng, Phó Lập Quần nói: "Anh muốn tìm Ban kỷ luật Thanh tra?"
"Tổ điều tra sau khi các em nhặt được tiền không bao lâu đã liên hệ với anh rồi, bảo anh có manh mối thì bất cứ lúc nào phải thông tri cho bọn họ." Hoàng Đình đáp, "Tha thứ cho anh lắm miệng hỏi một câu, nếu vừa rồi chứng cứ có vết nhơ liên quan tới ba em thì sao? Em sẽ xóa văn kiện ngay lập tức ư?"
Phó Lập Quần cười cười, nói: "Cảnh sát Hoàng, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
Chu Thăng nói: "Đây đúng là một phiên tòa để khảo vấn đạo đức trong lòng."
Hoàng Đình không quan tâm nói: "Nếu gia đình của bọn em, hoặc là gia đình người yêu bọn em có liên luỵ, thì phải đánh giá hành vi của bản thân như thế nào? Đã có một phần quyền lợi, đặt chính nghĩa cùng quyền lợi lên bàn cân, thậm chí ngay cả tình thân và tình yêu cũng sẽ phát sinh xung đột..."
Tiếu Ngọc Quân nói thẳng: "Hoàng Đình, đây là lý do tại sao có đôi khi em thấy anh rõ phiền."
Mọi người: "..."
Hoàng Đình buông tay, vẻ mặt có hơi xấu hổ, Dư Hạo suýt chút nữa đã phun cà phê.
Lời này đúng thật rất mạo phạm, nhưng Chu Thăng cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hòa nhã nói: "Việc này đối với mỗi người đều rất khó lựa chọn mà, đến thời điểm anh gặp phải tình huống cần đưa ra quyết định, em xem anh cũng không tốt hơn gì đâu?"
"Anh là cảnh sát." Hoàng Đình nói, "Lúc nào bọn anh cũng phải có đáp án, đây là điều mà anh mới nói, trong lòng bọn anh luôn phải kiên định một số thứ."
Tiếu Ngọc Quân nói: "Hoàng Đình à, cho nên anh mới là người máu lạnh."
"Trước kia khi em đi học, giáo viên vẫn luôn thích hỏi "Nếu như vậy thì sao? "Nếu như kia thì sao?" nhằm đưa ra giả định, để cho người khác đánh giá đạo đức. Chuyện này đã xảy ra rồi mà anh vẫn còn thử đánh giá đạo đức thì cũng chưa tính, chuyện chưa xảy ra lại đòi bày ra giả thiết để tiến hành khảo nghiệm đạo đức, đây đúng là biểu hiện của ý tưởng đen tối."
Nói xong Tiếu Ngọc Quân lại hướng về phía ba người nói: "Bọn em đừng quan tâm đến lời của anh ấy, cũng đừng tự vẽ giả thiết này nọ để tiến hành khảo vấn cho mình làm gì."
Lời này Tiếu Ngọc Quân nó ra thực sự rất nặng, Dư Hạo lo lắng hai người sẽ cãi nhau ầm ĩ lên, nhưng đứng ở trên góc nhìn của Tiếu Ngọc Quân, y biết là chị ấy nhất định là đang giúp đỡ y cùng Chu Thăng. Bởi vì ngày đó khi bị cướp, Dư Hạo cùng Chu Thăng đã biểu hiện rõ lập trường của mình.
Vẻ mặt kia của Chu Thăng như kiểu chỉ muốn cho Tiếu Ngọc Quân mấy cái vỗ tay, nhưng vẫn nên để lại mặt mũi cho Hoàng Đình. Lúc đang muốn nói thêm vài câu chọc cười để hạ bớt bầu không khí, Hoàng Đình lại rất sảng khoái.
"Anh nhận sai, anh xin lỗi, các em à, cô giáo Tiếu nói đúng đấy." Hoàng Đình nói, "Thích bày ra giả thiết là bệnh nghề nghiệp của anh. Nhưng mà, anh cảm thấy mình không phải người máu lạnh."
"Anh chỉ là mãi mãi tin tưởng, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt. Được rồi, giờ đến lượt anh đi chịu tra hỏi."
Lông mày Tiếu Ngọc Quân hơi nhíu lại.
Hoàng Đình nói: "Chúc anh thành công đi."
Dư Hạo nói: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Sở trưởng là vị lãnh đạo đối xử với anh tốt nhất." Hoàng Đình rút USB, cất kỹ vào trong túi áo khoác, thờ ơ lạnh nhạt mà nói: "Thời gian này ông ấy hẳn không dễ chịu lắm. Nhưng anh muốn... Giao tư liệu cho tổ điều tra, thực ra là để cứu ông ấy, bởi vì nó sẽ làm cho ông ấy không sa chân vào con đường sai trái càng ngày càng xa này."
Nói xong, Hoàng Đình đặt hai ngón tay lên trên lông mày, nghiêng ra về phía bọn họ, làm động tác chào hành lễ, lại đội mũ cảnh sát lên, vẻ mặt nghiêm túc mà rời khỏi quán cà phê.
Trước bàn hoàn toàn yên tĩnh, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu xuống dưới.
"Có phải vừa rồi chị nói hơi nặng lời không?" Tiếu Ngọc Quân nói.
"Cảm ơn." Dư Hạo cười nói.
Chu Thăng: "Cảm ơn chị Quân."
"Anh Đình ngầu quá." Phó Lập Quần nói, "Anh ấy cũng là người tốt, chúng ta đều không bằng anh ấy."
Tiếu Ngọc Quân: "Các em vẫn còn nhỏ mà, rồi sau này sẽ tìm được thứ mà mình muốn bảo vệ thôi."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, lúc đang suy nghĩ, Tiếu Ngọc Quân thở dài.
Dư Hạo hỏi: "Chị đang phân vân hả?"
"Thích thì đồng ý đi." Chu Thăng uống xong ly cà phê liền đứng dậy. Truyện Teen Hay
"Một chút đi." Khoé miệng Tiếu Ngọc Quân mang theo ý cười, "Hai người không thể bên nhau, có rất nhiều nguyên nhân, không phải cứ thích là có thể giải quyết tất cả."
Chu Thăng: "Thích thì người ta sẽ tìm cách, còn không thích thì người ta sẽ tìm lý do, không phải sao?"
Tiếu Ngọc Quân không nói nữa, nhìn máy tính trầm tư, ba người chào tạm biệt cô, rời khỏi quán cà phê.
Cuối tháng mười có mấy trận mưa liên tiếp, nhiệt độ không khí giảm mạnh, Dĩnh thị hoàn toàn bước sang mùa thu, bước vào thời điểm đẹp nhất trong năm. Dư Hạo nhớ lại một năm này, quả thực như đã trải qua mấy đời.
"Khi nào chúng ta ăn mừng ngày đầu tiên gặp nhau?" Chu Thăng hỏi Dư Hạo.
"Đừng nói nữa." Dư Hạo nghĩ đến ngày đó năm trước, tuy rằng kỉ niệm xác thật có nhiều ý nghĩa, nhưng cũng là sự kiện làm chuyện ngu xuẩn, y muốn tự thôi miên bản thân để quên đi đoạn lịch sử đen tối này, "Ngoại trừ ký ức về anh, những thứ khác ngày hôm đó em đều muốn quét sạch được không?"
Dư Hạo đập bóng xuống rồi truyền cho Chu Thăng, Chu Thăng truyền lại cho Phó Lập Quần, Phó Lập Quần phi người lên đập rổ.
Chu Thăng nói: "Lúc ấy anh liền biết, làm thế nào để giúp em hiểu rằng bản thân mình không hề vô dụng."
Phó Lập Quần nói: "Đúng vậy, cậu xem bây giờ thật quá tốt còn gì! Có mỹ nam làm bạn, cuộc sống cũng tràn ngập hy vọng, còn có hai đại nam thần cùng cậu chơi..."
"Mặt mũi đâu?!" Chu Thăng cùng Dư Hạo đồng thanh nói, "Còn cần hay không?"
Phó Lập Quần lại bắt được bóng, nói: "Lúc ấy tao thực sự suy nghĩ, nếu có tên ba của chị dâu mày thật, nói cái gì cũng phải xoá hết, ngồi tù thì ngồi thôi."
"Đừng làm khảo nghiệm đạo đức." Dư Hạo nói, "Chuyện này không xảy ra."
Phó Lập Quần nghiêm túc nói: "Cá tao muốn có, tay gấu tao cũng muốn." Sau đó lại truyền bóng cho Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Hoàng Đình từ lúc ngồi xuống đến khi lấy được tư liệu, vẫn luôn một mực ám chỉ cho mày. Anh ấy cứ một lát lại "lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt", lúc sau lại "sa chân vào con đường sai trái càng ngày càng xa này", mày tai nọ xọ tai kia, chỉ lo đoán mật mã. Chắc chắn anh ấy đã xác định chặt chẽ với tổ điều tra rồi, nói không chừng còn chính là nằm vùng mà bên trên phái xuống, đánh cược không?"
Dư Hạo: "..."
Phó Lập Quần ngây ngẩn cả người.
"Tao cho rằng mày bảo tao đi theo, là để cho tao nhìn xem trong file nén có nhắc tới ông già của chị dâu mày không cơ." Rõ ràng Phó Lập Quần cũng mới lấy lại tinh thần, bóng đã bị Chu Thăng đoạt đi mất rồi.
Dư Hạo: "Hả? Là ý này?" Dư Hạo lúc đầu cũng kỳ quái, tại sao Chu Thăng lần này lại cố tình dẫn Phó Lập Quần theo.
"Được rồi." Phó Lập Quần nói, "Thiếu gia, đầu óc tao không bằng mày."
Chu Thăng ném một cú ba điểm mà trượt, Dư Hạo đón lấy bóng, cũng cú ba điểm, trúng rồi.
Chu Thăng lại nói tiếp với Phó Lập Quần: "Anh hai, ban đầu tao cũng lo lắng cho lão chó điên kia, nhưng mày cẩn thận nghĩ lại xem, có câu như này "Không phải không báo, mà do thời chưa tới", thay vì để người ta sa lầy đến bước cuối cùng, không bằng giáng một đòn cảnh cáo cho bọn hắn."
"Dù sao cũng phải trả giá cho sự tham lam của bản thân chứ? Bây giờ thả rông bọn họ, sau này chết càng thảm hơn thôi. Con người dù chỉ là biến chất một chút nhưng cũng không thể bào chữa hành vi của mình là đúng. Trên danh sách nếu thực sự có tên ba tao, tao nghĩ, tao làm việc này sẽ là cứu ông ta, không phải là hại, tao ngay thẳng."
"Em trúng ba điểm!" Dư Hạo nói.
Phó Lập Quần có hơi uể oải, đứng trong chốc lát, không thể không thừa nhận lời Chu Thăng nói là đúng, ném về phía hắn cái nhìn cảm kích.
"Thơm cái nào!" Chu Thăng ôm chầm lấy Dư Hạo, hôn một cái.
Một chiếc Mercedes Benz lao vụt từ dưới chân núi lại đây, trong lúc vô tình Dư Hạo thoáng nhìn qua: "Thầy Trần về rồi?"
Chu Thăng quay đầu nhìn, Trần Diệp Khải rời khỏi học viện gần nửa tháng, từ đầu đến cuối cũng chưa nhắn cho bọn họ cái tin nào. Dư Hạo có chút thấp thỏm, Chu Thăng lại ôm thái độ "Nếu giao ra rồi thì không cần quản", chẳng quan tâm.
Phó Lập Quần nói: "Đi ăn trực anh ấy chứ?"
Chu Thăng nói: "Ngày mai không phải em có lớp của anh ấy sao? Đến lúc đó rồi nói sau."
Dư Hạo: "Ừm..."
/113
|