Cổ tay Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu cầm chặt, sau đó bị lôi đi ra ngoài, bảo vệ của trường đại học đều là bên ngoài cổng, buổi tối tám giờ đúng là thời điểm lưu lượng người nhiều nhất, nhưng ra ra vào vào đều là giáo viên học sinh.
Rốt cuộc là ai đưa Đông Đông đi? Lâm Diễm cả người phát run, sau đó cô một phen bỏ tay ra khỏi tay Nhan Tầm Châu: “Rốt cuộc có phải anh hay không?”
“Cô nghĩ tôi bây giờ đang ở đây diễn trò?” Nhan Tầm Châu mặt không chút thay đổi mở miệng, sau đó đem Lâm Diễm ném vào ghế sau của một chiếc xe việt dã màu đen.
Đang ngồi ghế trên lái xe là Chương Tử, Nhan Tầm Châu sau khi lên xe, Chương Tử liền bắt đầu báo cáo: “Đã tìm được tung tích, bọn họ là xe Bắc Kinh màu trắng hiện đại, biển số xe mặt sau là ba số 192, lúc này đang đi về đường hướng Tây.”
Đi hướng Tây ngang qua chính xác là cửa biển, Lâm Diễm mạnh bạo nhìn ra ngoài cũng thấy không còn quá xa, nhưng trong đầu lúc này tất cả đều là hình ảnh không tốt, cô run run thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra, muốn nhấn số điện thoại.
“Làm cái gì?” Nhan Tầm Châu nghiêng đầu.
“Báo cảnh sát…” Lâm Diễm nói.
Nhan Tầm Châu một phen cầm lấy điện thoại trên tay Lâm Diễm, di động rơi xuống nền xe đầy thảm nên tiếng vang cũng không lớn, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu.
“Lâm Diễm, an phận chút đi, nếu lần sau còn tin tưởng mấy người gọi là cảnh sát, thì lập tức xuống xe!” Nhan Tầm Châu nói thật chậm, Lâm Diễm trong mắt tất cả đều là nước, luôn luôn đến lúc xảy ra chuyện rồi mới biết được bản thân mình có bao nhiêu vô dụng, bao nhiêu nhỏ bé, lại không có đầu óc.
“Đại ca, đừng giận dữ với chị dâu, chị dâu chẳng phải là quá gấp thôi…” Chương Tử đúng lúc chen vào nói với Lâm Diễm : “Cái kia… Chị dâu đừng lo lắng, vừa mới rồi đã phái người theo dõi bọn họ, Đông Đông sẽ không sao đâu… Về phần báo cảnh sát, đi trình báo cần phải vài giờ, hơn nữa sự việc cụ thể là ai bày ra còn không biết rõ ràng, báo cảnh sát quá sớm khả năng còn…”
“Chương Tử, nói nhiều .” Nhan Tầm Châu đánh gãy lời nói của Chương Tử, Chương Tử chân nhấn hai lần ga, không sợ chết tiếp tục nói: “Không phải sợ chị dâu hiểu lầm sao?”
Hiểu lầm, Nhan Tầm Châu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật đúng là đã đánh giá cao cái từ “hiểu lầm” này, hiểu lầm chỉ phát sinh hai người thân thiết với nhau, về phần anh và cô, là một cái khoảng không không thể vượt qua.
Xe Nhan Tầm Châu ngừng lại tại bãi đỗ xe tòa nhà lớn, lúc xuống xe anh nhìn người phụ nữ bên trong xe, kéo cô một phen: “Theo tới đi.”
Lâm Diễm đi theo Nhan Tầm Châu xuống xe, lên tòa nhà lớn lầu 17, lầu 17 là một tầng đã bị bỏ hoang từ lâu, Chương Tử mở đèn, sau đó tìm hai thanh ghế dựa cho Nhan Tầm Châu, sau đó lại đưa đến kính viễn vọng, vừa điều chỉnh cự li vừa nói với Nhan Tầm Châu: “Đại ca, cảm giác lần này bắt cóc Đông Đông là người mới.”
“Nhìn xem ở đó chẳng phải là Vương Bái.” Nhan Tầm Châu nói ra một cái danh.
“Là tên Vương Bái không có đầu óc đó sao?” Chương Tử lầm bầm cái tên này, “Đại ca, có cảm thấy việc này cùng Trương Mộ Mộ có liên quan không?”
Nhan Tầm Châu không trả lời Chương Tử vấn đề này, mà quay ra nhìn về phía người phụ nữ đang nôn nóng bất an bên cạnh, mở miệng hỏi: “Hôm nay đi ra ngoài có thấy gì khác thường hay không?”
Lâm Diễm lắc đầu, quả quyết: “Không có.”
Nhan Tầm Châu khẽ hừ một tiếng, sau đó nói: “Lần này sau khi Đông Đông trở về, tôi sẽ mang nó đi.”
Lâm Diễm nâng mắt nhìn Nhan Tầm Châu, chỉ là cái gì cũng không nói, chính lúc này, di động của Nhan Tầm Châu di động vang lên, anh vuốt nhẹ tiếp điện thoại, bên trong liền truyền đến thanh âm của Nhan Thư Đông: “Đồ đểu cáng, thằng chó nhãi con, đồ tiểu tam, đồ lưu manh, lão ô quy…”
Là tiếng của Đông Đông, Lâm Diễm che miệng bật khóc, Nhan Tầm Châu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nói với bên kia: “Vương Bái, bắt cóc con tao làm cái gì?”
Nhan Tầm Châu nói chuyện với Vương Bái, toàn bộ quá trình Nhan Tầm Châu có thoáng nhắc tới Trương Mộ Mộ.
“Vương Bái à, mày tưởng sắp được làm con rể Trương gia, cho nên chạy nhanh tới muốn lấy địa vị, đây là lấy oán trả ơn sao?”
“…”
Lúc Nhan Tầm Châu nghe điện thoại, Lâm Diễm không rời mắt nhìn chằm chằm Nhan Tầm Châu, loáng thoáng nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, loáng thoáng còn nghe được vài âm thanh mắng chửi của Đông Đông…
Sau đó Nhan Tầm Châu như là nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Diễm, đưa điện thoại di động mở âm lượng loa to ra, Lâm Diễm nghe càng thêm chăm chú, khi nghe được bên trong “Ba” một tiếng, trong lòng hung hăng như bị đâm một nhát, tựa như mạch máu ở ngực vỡ toang máu chảy ra, bên tai một loạt tiếng ong ong, trong đầu tất cả đều trống rỗng, cô đứng phắt lên, sau đó Nhan Tầm Châu giữ chặt tay cô, dùng ánh mắt ý bảo cô bình tĩnh lại.
“Con tao…” Nhan Tầm Châu tiếp tục nói trong điện thoại, ngữ khí pha ý trào phúng, “Đúng, xác thực con tao trong tay mày, để ý nó cho tốt, bảo toàn người.”
“…”
Lúc Nhan Tầm Châu cúp điện thoại di động, Lâm Diễm rốt cục khóc ra tiếng, thanh âm khàn khàn: “Nhan Tầm Châu, giúp tôi đem Đông Đông về bằng được có được không, được không…”
Nhan Tầm Châu chỉ lạnh lùng nhìn cô, qua một lúc, di động trong túi Lâm Diễm cũng vang lên , điện báo hiện lên là Lý Đường.
“Bảo anh ta mang theo người tới đường hướng Nam đi .” Nhan Tầm Châu nói với Lâm Diễm, chạm đến ánh mắt Lâm Diễm lại nhả thêm câu, “Nếu muốn con lập tức gặp chuyện không may thì hãy để cho Lý Đường mang theo cả đống cảnh sát lại đây, đúng rồi, quên mất đám người Giang gia thế gia toàn là cảnh sát…”
Lâm Diễm cùng Lý Đường nói chuyện điện thoại xong, Nhan Tầm Châu liền đi ra ngoài, cô và Chương Tử cũng đi theo, sau đó Nhan Tầm Châu dừng bước nói với Chương Tử: “Ở lại chỗ này đi.”
Lâm Diễm tiếp tục đi theo Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu nhíu mày, bảo Chương Tử: “Trông chừng cô ấy cho tốt.”
Buổi tối lúc ra ngoài Lâm Diễm cố ý chăm chút một phen, mang giày cao gót, váy liền áo, tóc búi cao… Nhưng lúc này đây, sự ăn diện của cô đều thành trói buộc.
Cô tự biết đi theo Nhan Tầm Châu cũng giúp không được việc, chỉ là hận không thể ngay lâp tức nhìn thấy Đông Đông bình an vô sự.
Nhan Tầm Châu đem tầm mắt chuyển dời trên người Lâm Diễm, ngữ khí thoáng chốc mềm mại hơn: “Nửa giờ, nửa giờ sau sẽ mang theo Đông Đông quay lại đây, nửa giờ này cô chỉ cần ngồi yên nơi này không được đi đâu, biết không?”
Lâm Diễm nhìn Nhan Tầm Châu.
“Nghe nói có hiểu không?”
Lâm Diễm gật đầu.
Nhan Tầm Châu xoay người rời đi.
Sau khi Nhan Tầm Châu đi, Chương Tử liền nói nhiều hơn, anh cũng là muốn giúp cho Lâm Diễm bớt đi sự khẩn trương, đồng thời cũng là trời sinh có tính bà tám, rõ ràng là một người đàn ông có diện mạo tuấn tú trắng nõn, nói lên nói xuống vẫn là nói liên miên cằn nhằn không ngừng nghỉ.
“Chị dâu, Giang gia thực sự không phải một nơi tốt, sớm một chút chuyển khỏi đó đi…”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn, cũng là vì tốt cho đại ca thôi…” Chương Tử tươi cười thân thiết, trưng ra bộ dạng tâm sự trong lòng với Lâm Diễm, “Kỳ thật đi theo đại ca là tốt nhất, đại ca tuy rằng nói năng chua ngoa nhưng tim thì như đậu hủ, rất nhiều chuyện trong lòng đều để ý cả, hơn nữa với anh ấy cũng có Đông Đông, hai người cùng nhau chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Lâm Diễm cái gì cũng không nói.
Rất nhiều việc bên ngoài thoạt nhìn cảm thấy là ép buộc, vì con người không có ai có thể thật sự thay ai cảm động, một đoạn tình cảm sớm đã mỗi người một ngả, sao có thể lại tiếp tục nối duyên cũ được đây.
Chương Tử nghĩ nghĩ: “Chị dâu, chuyện năm đó đại ca hiện tại đã hối hận rồi, nhưng năm đó không phải anh ấy không cứu, là không có biện pháp cứu…”
“Được, tôi biết.” Lâm Diễm ngắt lời Chương Tử, trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện của Đông Đông, mặc kệ Chương Tử nói cái gì trong tai cô đều là âm thanh huyên náo.
Chương Tử xem xét liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Chị thực sự hiểu được?”
Lâm Diễm ngại phiền, đi đến một cái văn phòng làm việc khác, nơi này hẳn là văn phòng chủ quản, mặt sau giá sách văn phòng có vẻ có các loại tài liệu.
“Đây là công ty trước kia của đại ca, chị dâu đã quên rồi à?”
“Không quên.” Lâm Diễm nói.
“Thời gian trước đại ca định đem nơi này quét tước lại rồi cấp cho công ty dùng, nhưng mà sau này chẳng biết tại sao đại ca không làm nữa, để sửa sang được một nửa rồi lại đuổi bọn họ đi…”
Lâm Diễm quay đầu nhìn Chương Tử: “Anh là con giun trong bụng anh ta à?”
Chương Tử không để ý tới sự trào phúng trong lời nói của Lâm Diễm, dựa vào trên tường nhếch miệng cười: “Là tiểu đệ của anh ấy, tiểu đệ đấy chị có biết không, chính là người hầu trung thành nhất.”
Lâm Diễm quay đầu lại, ngay lúc này, di động của Chương Tử vang lên, anh lấy di động ra nhìn, hưng phấn nói với Lâm Diễm: “Chị dâu, đi xuống đi, Đông Đông đã trở lại rồi.”
——
Lâm Diễm đi theo Chương Tử xuống dưới bãi đỗ xe tòa nhà, lúc tầm mắt đang mải nhìn chung quanh tìm kiếm, một tiếng huýt sao vang dội bên tai vang lên.
Tiếng huýt sao quen thuộc, Lâm Diễm lập tức xoay người, Nhan Thư Đông đang nằm úp sấp trên cửa kính xe huýt sáo về phía cô, bộ dạng đắc ý dào dạt làm cho Lâm Diễm xúc động đến rơi lệ.
Lúc Lâm Diễm lên xe, Nhan Thư Đông ngồi đối diện Nhan Tầm Châu nói: “Vừa mới huýt sáo có phải thổi trúng rất vang không!”
“Vừa mới huýt sáo sao?” Nhan Tầm Châu mở miệng nói.
Nhan Thư Đông tức giận hai tay khoanh trước ôm ngực, sau đó nhìn sang Lâm Diễm, dâng mặt lên trước mặt cô, “Mẹ, bọn trứng thối ấy tát con một cái …”
Lâm Diễm nhìn dấu bàn tay trên mặt Đông Đông, nước mắt tràn mi. Nhan Thư Đông hơi hối hận đã tỏ ra làm nũng trước mặt Lâm Diễm, khôi phục ngay lại bản sắc con hổ nhỏ, cầm quyền đầu: “Chờ ông đây trưởng thành, sẽ rút gân lột da bọn chúng!”
Lâm Diễm đem con ôm trong lòng, thổi thổi chỗ nó bị một cái tát trên mặt: “Có đau không?”
“Có hơi đau.” Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm, gật gật đầu, thần khí nói, “Nhưng mới vừa rồi ba đã đem bọn chúng đánh thành đầu heo cả rồi, chơi đã.”
Lâm Diễm cũng không hi vọng về sau Nhan Tầm Châu sử dụng bao lực như vậy, xoa xoa nước mắt, nghẹn nói: “Sau khi về mẹ xoa chút thuốc sẽ không đau nữa.”
Nhan Thư Đông ngọ nguậy thân mình trong lòng Lâm Diễm, sau đó bị Lâm Diễm gắt gao ôm trong lòng.
“Đông Đông, mẹ xin lỗi…” Qua một lúc, Lâm Diễm nói với con ở trong lòng.
Nhan Thư Đông chớp mắt: “Vì sao lại nói xin lỗi, là con không nghe lời chạy đi …”
Lâm Diễm nhịn không được rơi lệ, Nhan Thư Đông vươn tay lau đi nước mắt của Lâm Diễm: “Thật là rất mau khóc, vừa mới rồi bọn họ đánh con không hề khóc.”
“Đó là Đông Đông dũng cảm hơn mẹ…” Lâm Diễm xoa xoa mặt Đông Đông, lông mi… Dù có xoa như thế nào cũng dường như không đủ.
“Đông Đông, lúc ấy vì sao lại đi theo bọn họ…” Lâm Diễm hỏi.
“Là…” Nhan Thư Đông không biết nói như thế nào.
“Là thuốc mê.” Nhan Tầm Châu mở miệng, “Bọn họ dùng thuốc mê với Đông Đông.”
Lâm Diễm lập tức nói với Nhan Tầm Châu: “Đi bệnh viện trước được không?”
Nhan Tầm Châu biết rõ cái loại thuốc mê này tác dụng qua đi đối với thân thể không có tác dụng phụ gì, nhưng Nhan Tầm Châu vẫn phối hợp lái xe chạy đến bệnh viện. Buổi tối muộn còn mời hai vị chuyên gia chuyên môn tới đây làm kiểm tra thân thể toàn diện cho Nhan Thư Đông.
Lâm Diễm ngồi ở phòng nghỉ bệnh viện chờ kết quả, Nhan Thư Đông chịu không được buồn ngủ nằm úp sấp trên đùi Lâm Diễm, Lâm Diễm cũng hơi mệt, tay phải đang vuốt vành tai Đông Đông thì Giang gia tới.
Nhan Tầm Châu rời đi lúc Giang gia tới, trước khi rời đi chỉ chừa một câu: “Ngày mai sẽ phái người đến đón Đông Đông đi.”
Sau đó Nhan Tầm Châu không cùng Giang gia chào hỏi gì cứ thế bước đi , nhưng thật ra Giang Vũ gọi anh một tiếng, nhưng Nhan Tầm Châu cũng không đáp lại.
Giang Nham bế Nhan Thư Đông đang ngủ say trong lòng Lâm Diễm, Lâm Diễm nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Giang Nham nhẹ mở miệng nói với Lâm Diễm: “Chị, mọi người về nhà rồi nói sau.”
——
Lúc Lâm Diễm trở lại Giang gia, Lý Đường đã ở bên trong đợi, Lâm Diễm nhìn anh một cái, sau đó để Giang Nham ôm Nhan Thư Đông lên lầu ngủ, bản thân cũng đi theo lên lầu.
Nhan Thư Đông kỳ thật đã sớm tỉnh, đợi Giang Nham sau khi đi ra, nắm lấy tay Lâm Diễm thủ: “Mẹ, đừng đi”
“Không ngủ à?” Lâm Diễm ngồi bên giường nhìn con.
Nhan Thư Đông nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Lâm Diễm sờ sờ cái trán con: “Hôm nay sợ sao?”
Nhan Thư Đông lắc đầu: “Không sợ, bởi vì tin tưởng ba sẽ tới cứu … Đương nhiên còn có mẹ…”
Mỗi người ba trong mắt trẻ con đều là anh hùng, Lâm Diễm nghĩ rằng Nhan Tầm Châu không phải, kỳ thật anh chính là như vậy, nhưng thật ra là cô yếu đuối vô năng còn tự chán ghét bản thân.
Lúc Nhan Thư Đông ngủ, Lâm Diễm dịch dịch chăn sau đó xuống lầu.
Lý Đường tới đây kể lại tình huống, lúc anh đi đường hướng Nam bắt được Vương Bái, lúc ấy Nhan Tầm Châu đoán chắc Vương Bái sẽ theo đường này trốn đi.
Lý Đường nói xong, Ngu Cảnh Trưởng mở miệng: “Việc này phải điều tra cho thật kỹ, nhưng mà tên Vương Bái này nghe có hơi quen tai.”
Lý Đường liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Vương Bái là bạn thời đại học của Trương Mộ Mộ, từng theo đuổi cô ta.”
“Vậy sao.” Ngu Cảnh Trưởng sắc mặt có chút xấu hổ, “Tiểu Đường, tóm lại điều tra cho kỹ đi”.
“Trương Mộ Mộ sao?” Lâm Diễm đúng lúc giương mắt, khẩu khí thản nhiên, một câu nhẹ như gió thoảng, “Lý đội trưởng, thật ra tôi nhớ tới một sự kiện, năm đó một đồng nghiệp cùng làm với tôi có quen biết Trương Mộ Mộ .”
Lúc Lý Đường về Lâm Diễm ra cửa tiễn anh, bên đường Giang gia gieo trồng ngô đồng, đêm khuya đầu hạ, thường thường có tiếng côn trùng kêu rên ầm ĩ.
Lâm Diễm đi bên cạnh Lý Đường, Lý Đường hai tay đút túi, dừng lại: “… Uyển Uyển, năm đó đồng nghiệp em là bạn Trương Mộ Mộ, sao chưa từng nghe em nói qua.”
“Cũng là đột nhiên nhớ tới thôi.” Lâm Diễm nói, dừng lại, “Tiễn đến đây đi, Lý đội trưởng, tạm biệt.”
“Gọi Lý đại ca đi.”
Bóng đèn bên đường kéo hình bóng Lí Đường ra thật dài, tầm mắt Lâm Diễm nâng lên, “Lý đại ca.”
Lý Đường cười cười: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Buổi tối Lâm Diễm ngủ trong phòng Nhan Thư Đông, lúc Nhan Thư Đông tỉnh lại trên giường ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm thì thào nói thầm: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng là mẹ con chắc là không sao đâu..” Nói xong, còn cười một cái, lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Diễm tắt đèn trong phòng, đầu óc nghĩ đến lời của Lý Đường, chuyện kia cô chưa từng nói qua với anh , bởi vì việc này cũng là hôm nay cô mới được nghe từ miệng Chương Tử, hồi trước cô cũng không biết Trương Mộ Mộ và đồng nghiệp của mình có quan hệ gì.
Trước đây, có một số việc cô có thể không hề so đo, nhưng hiện tại cô không thể cho phép Đông Đông lại bị tổn thương.
Nhan Tầm Châu nói muốn đi đón Đông Đông, anh nói được thì làm được, ngày hôm sau Lâm Diễm đưa Đông Đông đi học xong, liền nhận được điện thoại của Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu gọi điện thoại đến thông báo chiều tối không cần đi đón Đông Đông tan học.
Lâm Diễm lúc này đây chẳng lý luận với Nhan Tầm Châu, càng không mắng chửi gì, chỉ nói câu “Đã biết” liền tắt di động.
Nhưng mà có một số việc đã biến thành thói quen, sẽ không dễ dàng quên, chiều tối Lâm Diễm vẫn đi một chuyến tới trường học, sau khi không gặp được Đông Đông, Lâm Diễm một mình đi đến bến xe buýt, nhìn người lui tới đều là trẻ con và phụ huynh đi qua, Lâm Diễm vô lực ngồi xuống ghế dài trên xe.
——
Lúc Lâm Diễm trở lại Giang gia, toàn bộ trở nên thay đổi, không hề vô lực, tiêu cực, tiều tụy, Ngu Cảnh Trưởng đang trong phòng bếp tự mình bày hoa quả, cô đi vào đến nơi giúp: “Con giúp mẹ.”
Ngu Cảnh Trưởng xoa xoa tay: “Mua xoài Đông Đông thích ăn đấy, nó đâu rồi?”
“Bị ba nó tạm thời đón đi rồi.” Lâm Diễm cầm một miếng xoài đứng lên, nói với Ngu Cảnh Trưởng nói, “Tối hôm qua Đông Đông nói có hơi nhớ ba nó, cho nên để cho nó ở cùng ba vài ngày.”
“À, ra là vậy.” Ngu Cảnh Trưởng nhìn Lâm Diễm, hai mẹ con từ gương mặt đến cái miệng đều cực kỳ giống nhau, lúc trước không nhận ra nên không chú ý, hiện tại nhận nhau rồi chỉ biết càng nhìn càng giống.
Cơm chiều ăn xong, Ngu Cảnh Trưởng tìm đến Lâm Diễm, “Uyển Uyển, con và ba đứa nhỏ?”
“Bọn con trước kia là mối tình đầu.” Lâm Diễm cười tủm tỉm nói, nhìn người phụ nữ đột nhiên trở thành mẹ mình, “Sau lại mạc danh kỳ diệu* vào tù, anh ấy liền kết hôn với Trương Mộ Mộ.”
* không biết vì sao
Ngu Cảnh Trường quay đầu thở dài, qua một lúc mới mở miệng: “Uyển Uyển…”
“Mẹ, có gì cứ nói thẳng đi.”
Ngu Cảnh Trưởng chần chừ, “Nghỉ ngơi trước đi, chuyện năm đó mẹ sẽ vì con đòi lại trong sạch .”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Diễm ôm thắt lưng Ngu Cảnh Trưởng, dừng lại, “Mẹ, Giang gia cùng Nhan gia hồi xưa có quen biết sao?”
“Sao lại hỏi như vậy.” Ngu Cảnh Trưởng hưởng thụ tình cảm của cô, xoa xoa tóc Lâm Diễm, “Nhan gia là cùng trấn đấy, Giang gia chúng ta nguyên quán là ở thành phố G, quan hệ chỉ vậy không hơn.”
“Thật không?”
“Uyển Uyển, mẹ không lừa con.” Lâm Diễm gật gật đầu.
——
Lý Đường hẹn Lâm Diễm xem phim, một thân nhàn nhã xuất hiện ở phòng khách Giang gia, Lâm Diễm lên lầu tắm rửa thay quần áo rồi xuống dưới.
Lên xe, Lý Đường nhìn Lâm Diễm trang điểm dung mạo xinh đẹp, cười nói: “Đây là lần thứ hai anh đi xem phim.”
“Lần đầu tiên là với ai?”
“Đoán đi.”
“Mẹ anh?”
“Không phải.” Lý Đường hơi bật cười, “Là em.”
Lâm Diễm thật sự kinh ngạc : “Khẳng định em mất trí nhớ rồi.”
“Lúc còn rất nhỏ.” Lý Đường ngược dòng kể lại chuyện cũ, “Lúc còn rất nhỏ, lúc ấy trong đại viện tổ chức xem phim, anh ôm em cùng xem một lần.”
Lâm Diễm bật cười: “Không thể tưởng được còn có chuyện cũ như vậy.”
Lý Đường cũng cười.
Rạp chiếu phim gần nhất thay đổi không ít, Lâm Diễm thật sự đã vài năm không xem phim, lần trước xem phim vẫn là cùng xem với Nhan Tầm Châu.
Lý Đường hỏi Lâm Diễm muốn xem phim gì, Lâm Diễm nhìn nhìn biển quảng cáo trong đại sảnh, chọn một bộ phim lịch sử, Lý Đường gật đầu mua vé.
Lâm Diễm thời còn đến trường học tốt nhất là môn lịch sử, bởi vì thích đọc sách, cô tiếp xúc với tri thức lịch sử không hoàn toàn là chính sử, còn có các loại dã sử cùng truyền thuyết.
Phim điện ảnh so với suy nghĩ của cô còn nhàm chán hơn, Lâm Diễm đi vào toilet, lúc từ bên trong đi ra liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu đang dựa vào bồn rửa mặt ở phòng ngoài.
“Hẹn hò?” Nhan Tầm Châu hỏi.
Lâm Diễm vẩy vẩy cái tay vừa mới rửa: “Đúng vậy.”
“Đông Đông cũng ở bên trong, có muốn đến gặp nó một chút.” Nhan Tầm Châu chỉ chỉ một cái phòng VIP đối diện trong rạp chiếu phim.
Lâm Diễm nửa tin nửa ngờ theo Nhan Tầm Châu đi vào gian phòng, lúc đi vào mới phát hiện bên trong nào có Đông Đông.
Lâm Diễm quay đầu định đi, Nhan Tầm Châu liền ôm lấy cô đẩy vào trên mặt tường, tách hai chân cô kẹp chặt vào bên hông mình.
Nhan Tầm Châu chỗ đó trướng lên, đùi Lâm Diễm bị bắt tách ra rất rõ ràng cảm nhận được nơi đó.
“Tiểu Diễm, còn nhớ lần ấy không?” Nhan Tầm Châu cắn lỗ tai Lâm Diễm, hơi thở nóng bỏng.
Rốt cuộc là ai đưa Đông Đông đi? Lâm Diễm cả người phát run, sau đó cô một phen bỏ tay ra khỏi tay Nhan Tầm Châu: “Rốt cuộc có phải anh hay không?”
“Cô nghĩ tôi bây giờ đang ở đây diễn trò?” Nhan Tầm Châu mặt không chút thay đổi mở miệng, sau đó đem Lâm Diễm ném vào ghế sau của một chiếc xe việt dã màu đen.
Đang ngồi ghế trên lái xe là Chương Tử, Nhan Tầm Châu sau khi lên xe, Chương Tử liền bắt đầu báo cáo: “Đã tìm được tung tích, bọn họ là xe Bắc Kinh màu trắng hiện đại, biển số xe mặt sau là ba số 192, lúc này đang đi về đường hướng Tây.”
Đi hướng Tây ngang qua chính xác là cửa biển, Lâm Diễm mạnh bạo nhìn ra ngoài cũng thấy không còn quá xa, nhưng trong đầu lúc này tất cả đều là hình ảnh không tốt, cô run run thò tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra, muốn nhấn số điện thoại.
“Làm cái gì?” Nhan Tầm Châu nghiêng đầu.
“Báo cảnh sát…” Lâm Diễm nói.
Nhan Tầm Châu một phen cầm lấy điện thoại trên tay Lâm Diễm, di động rơi xuống nền xe đầy thảm nên tiếng vang cũng không lớn, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu.
“Lâm Diễm, an phận chút đi, nếu lần sau còn tin tưởng mấy người gọi là cảnh sát, thì lập tức xuống xe!” Nhan Tầm Châu nói thật chậm, Lâm Diễm trong mắt tất cả đều là nước, luôn luôn đến lúc xảy ra chuyện rồi mới biết được bản thân mình có bao nhiêu vô dụng, bao nhiêu nhỏ bé, lại không có đầu óc.
“Đại ca, đừng giận dữ với chị dâu, chị dâu chẳng phải là quá gấp thôi…” Chương Tử đúng lúc chen vào nói với Lâm Diễm : “Cái kia… Chị dâu đừng lo lắng, vừa mới rồi đã phái người theo dõi bọn họ, Đông Đông sẽ không sao đâu… Về phần báo cảnh sát, đi trình báo cần phải vài giờ, hơn nữa sự việc cụ thể là ai bày ra còn không biết rõ ràng, báo cảnh sát quá sớm khả năng còn…”
“Chương Tử, nói nhiều .” Nhan Tầm Châu đánh gãy lời nói của Chương Tử, Chương Tử chân nhấn hai lần ga, không sợ chết tiếp tục nói: “Không phải sợ chị dâu hiểu lầm sao?”
Hiểu lầm, Nhan Tầm Châu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thật đúng là đã đánh giá cao cái từ “hiểu lầm” này, hiểu lầm chỉ phát sinh hai người thân thiết với nhau, về phần anh và cô, là một cái khoảng không không thể vượt qua.
Xe Nhan Tầm Châu ngừng lại tại bãi đỗ xe tòa nhà lớn, lúc xuống xe anh nhìn người phụ nữ bên trong xe, kéo cô một phen: “Theo tới đi.”
Lâm Diễm đi theo Nhan Tầm Châu xuống xe, lên tòa nhà lớn lầu 17, lầu 17 là một tầng đã bị bỏ hoang từ lâu, Chương Tử mở đèn, sau đó tìm hai thanh ghế dựa cho Nhan Tầm Châu, sau đó lại đưa đến kính viễn vọng, vừa điều chỉnh cự li vừa nói với Nhan Tầm Châu: “Đại ca, cảm giác lần này bắt cóc Đông Đông là người mới.”
“Nhìn xem ở đó chẳng phải là Vương Bái.” Nhan Tầm Châu nói ra một cái danh.
“Là tên Vương Bái không có đầu óc đó sao?” Chương Tử lầm bầm cái tên này, “Đại ca, có cảm thấy việc này cùng Trương Mộ Mộ có liên quan không?”
Nhan Tầm Châu không trả lời Chương Tử vấn đề này, mà quay ra nhìn về phía người phụ nữ đang nôn nóng bất an bên cạnh, mở miệng hỏi: “Hôm nay đi ra ngoài có thấy gì khác thường hay không?”
Lâm Diễm lắc đầu, quả quyết: “Không có.”
Nhan Tầm Châu khẽ hừ một tiếng, sau đó nói: “Lần này sau khi Đông Đông trở về, tôi sẽ mang nó đi.”
Lâm Diễm nâng mắt nhìn Nhan Tầm Châu, chỉ là cái gì cũng không nói, chính lúc này, di động của Nhan Tầm Châu di động vang lên, anh vuốt nhẹ tiếp điện thoại, bên trong liền truyền đến thanh âm của Nhan Thư Đông: “Đồ đểu cáng, thằng chó nhãi con, đồ tiểu tam, đồ lưu manh, lão ô quy…”
Là tiếng của Đông Đông, Lâm Diễm che miệng bật khóc, Nhan Tầm Châu hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, nói với bên kia: “Vương Bái, bắt cóc con tao làm cái gì?”
Nhan Tầm Châu nói chuyện với Vương Bái, toàn bộ quá trình Nhan Tầm Châu có thoáng nhắc tới Trương Mộ Mộ.
“Vương Bái à, mày tưởng sắp được làm con rể Trương gia, cho nên chạy nhanh tới muốn lấy địa vị, đây là lấy oán trả ơn sao?”
“…”
Lúc Nhan Tầm Châu nghe điện thoại, Lâm Diễm không rời mắt nhìn chằm chằm Nhan Tầm Châu, loáng thoáng nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, loáng thoáng còn nghe được vài âm thanh mắng chửi của Đông Đông…
Sau đó Nhan Tầm Châu như là nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Diễm, đưa điện thoại di động mở âm lượng loa to ra, Lâm Diễm nghe càng thêm chăm chú, khi nghe được bên trong “Ba” một tiếng, trong lòng hung hăng như bị đâm một nhát, tựa như mạch máu ở ngực vỡ toang máu chảy ra, bên tai một loạt tiếng ong ong, trong đầu tất cả đều trống rỗng, cô đứng phắt lên, sau đó Nhan Tầm Châu giữ chặt tay cô, dùng ánh mắt ý bảo cô bình tĩnh lại.
“Con tao…” Nhan Tầm Châu tiếp tục nói trong điện thoại, ngữ khí pha ý trào phúng, “Đúng, xác thực con tao trong tay mày, để ý nó cho tốt, bảo toàn người.”
“…”
Lúc Nhan Tầm Châu cúp điện thoại di động, Lâm Diễm rốt cục khóc ra tiếng, thanh âm khàn khàn: “Nhan Tầm Châu, giúp tôi đem Đông Đông về bằng được có được không, được không…”
Nhan Tầm Châu chỉ lạnh lùng nhìn cô, qua một lúc, di động trong túi Lâm Diễm cũng vang lên , điện báo hiện lên là Lý Đường.
“Bảo anh ta mang theo người tới đường hướng Nam đi .” Nhan Tầm Châu nói với Lâm Diễm, chạm đến ánh mắt Lâm Diễm lại nhả thêm câu, “Nếu muốn con lập tức gặp chuyện không may thì hãy để cho Lý Đường mang theo cả đống cảnh sát lại đây, đúng rồi, quên mất đám người Giang gia thế gia toàn là cảnh sát…”
Lâm Diễm cùng Lý Đường nói chuyện điện thoại xong, Nhan Tầm Châu liền đi ra ngoài, cô và Chương Tử cũng đi theo, sau đó Nhan Tầm Châu dừng bước nói với Chương Tử: “Ở lại chỗ này đi.”
Lâm Diễm tiếp tục đi theo Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu nhíu mày, bảo Chương Tử: “Trông chừng cô ấy cho tốt.”
Buổi tối lúc ra ngoài Lâm Diễm cố ý chăm chút một phen, mang giày cao gót, váy liền áo, tóc búi cao… Nhưng lúc này đây, sự ăn diện của cô đều thành trói buộc.
Cô tự biết đi theo Nhan Tầm Châu cũng giúp không được việc, chỉ là hận không thể ngay lâp tức nhìn thấy Đông Đông bình an vô sự.
Nhan Tầm Châu đem tầm mắt chuyển dời trên người Lâm Diễm, ngữ khí thoáng chốc mềm mại hơn: “Nửa giờ, nửa giờ sau sẽ mang theo Đông Đông quay lại đây, nửa giờ này cô chỉ cần ngồi yên nơi này không được đi đâu, biết không?”
Lâm Diễm nhìn Nhan Tầm Châu.
“Nghe nói có hiểu không?”
Lâm Diễm gật đầu.
Nhan Tầm Châu xoay người rời đi.
Sau khi Nhan Tầm Châu đi, Chương Tử liền nói nhiều hơn, anh cũng là muốn giúp cho Lâm Diễm bớt đi sự khẩn trương, đồng thời cũng là trời sinh có tính bà tám, rõ ràng là một người đàn ông có diện mạo tuấn tú trắng nõn, nói lên nói xuống vẫn là nói liên miên cằn nhằn không ngừng nghỉ.
“Chị dâu, Giang gia thực sự không phải một nơi tốt, sớm một chút chuyển khỏi đó đi…”
“Cảm ơn đã nhắc nhở.”
“Không cần cảm ơn, cũng là vì tốt cho đại ca thôi…” Chương Tử tươi cười thân thiết, trưng ra bộ dạng tâm sự trong lòng với Lâm Diễm, “Kỳ thật đi theo đại ca là tốt nhất, đại ca tuy rằng nói năng chua ngoa nhưng tim thì như đậu hủ, rất nhiều chuyện trong lòng đều để ý cả, hơn nữa với anh ấy cũng có Đông Đông, hai người cùng nhau chăm sóc tốt cho thằng bé.”
Lâm Diễm cái gì cũng không nói.
Rất nhiều việc bên ngoài thoạt nhìn cảm thấy là ép buộc, vì con người không có ai có thể thật sự thay ai cảm động, một đoạn tình cảm sớm đã mỗi người một ngả, sao có thể lại tiếp tục nối duyên cũ được đây.
Chương Tử nghĩ nghĩ: “Chị dâu, chuyện năm đó đại ca hiện tại đã hối hận rồi, nhưng năm đó không phải anh ấy không cứu, là không có biện pháp cứu…”
“Được, tôi biết.” Lâm Diễm ngắt lời Chương Tử, trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện của Đông Đông, mặc kệ Chương Tử nói cái gì trong tai cô đều là âm thanh huyên náo.
Chương Tử xem xét liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Chị thực sự hiểu được?”
Lâm Diễm ngại phiền, đi đến một cái văn phòng làm việc khác, nơi này hẳn là văn phòng chủ quản, mặt sau giá sách văn phòng có vẻ có các loại tài liệu.
“Đây là công ty trước kia của đại ca, chị dâu đã quên rồi à?”
“Không quên.” Lâm Diễm nói.
“Thời gian trước đại ca định đem nơi này quét tước lại rồi cấp cho công ty dùng, nhưng mà sau này chẳng biết tại sao đại ca không làm nữa, để sửa sang được một nửa rồi lại đuổi bọn họ đi…”
Lâm Diễm quay đầu nhìn Chương Tử: “Anh là con giun trong bụng anh ta à?”
Chương Tử không để ý tới sự trào phúng trong lời nói của Lâm Diễm, dựa vào trên tường nhếch miệng cười: “Là tiểu đệ của anh ấy, tiểu đệ đấy chị có biết không, chính là người hầu trung thành nhất.”
Lâm Diễm quay đầu lại, ngay lúc này, di động của Chương Tử vang lên, anh lấy di động ra nhìn, hưng phấn nói với Lâm Diễm: “Chị dâu, đi xuống đi, Đông Đông đã trở lại rồi.”
——
Lâm Diễm đi theo Chương Tử xuống dưới bãi đỗ xe tòa nhà, lúc tầm mắt đang mải nhìn chung quanh tìm kiếm, một tiếng huýt sao vang dội bên tai vang lên.
Tiếng huýt sao quen thuộc, Lâm Diễm lập tức xoay người, Nhan Thư Đông đang nằm úp sấp trên cửa kính xe huýt sáo về phía cô, bộ dạng đắc ý dào dạt làm cho Lâm Diễm xúc động đến rơi lệ.
Lúc Lâm Diễm lên xe, Nhan Thư Đông ngồi đối diện Nhan Tầm Châu nói: “Vừa mới huýt sáo có phải thổi trúng rất vang không!”
“Vừa mới huýt sáo sao?” Nhan Tầm Châu mở miệng nói.
Nhan Thư Đông tức giận hai tay khoanh trước ôm ngực, sau đó nhìn sang Lâm Diễm, dâng mặt lên trước mặt cô, “Mẹ, bọn trứng thối ấy tát con một cái …”
Lâm Diễm nhìn dấu bàn tay trên mặt Đông Đông, nước mắt tràn mi. Nhan Thư Đông hơi hối hận đã tỏ ra làm nũng trước mặt Lâm Diễm, khôi phục ngay lại bản sắc con hổ nhỏ, cầm quyền đầu: “Chờ ông đây trưởng thành, sẽ rút gân lột da bọn chúng!”
Lâm Diễm đem con ôm trong lòng, thổi thổi chỗ nó bị một cái tát trên mặt: “Có đau không?”
“Có hơi đau.” Nhan Thư Đông nhìn Lâm Diễm, gật gật đầu, thần khí nói, “Nhưng mới vừa rồi ba đã đem bọn chúng đánh thành đầu heo cả rồi, chơi đã.”
Lâm Diễm cũng không hi vọng về sau Nhan Tầm Châu sử dụng bao lực như vậy, xoa xoa nước mắt, nghẹn nói: “Sau khi về mẹ xoa chút thuốc sẽ không đau nữa.”
Nhan Thư Đông ngọ nguậy thân mình trong lòng Lâm Diễm, sau đó bị Lâm Diễm gắt gao ôm trong lòng.
“Đông Đông, mẹ xin lỗi…” Qua một lúc, Lâm Diễm nói với con ở trong lòng.
Nhan Thư Đông chớp mắt: “Vì sao lại nói xin lỗi, là con không nghe lời chạy đi …”
Lâm Diễm nhịn không được rơi lệ, Nhan Thư Đông vươn tay lau đi nước mắt của Lâm Diễm: “Thật là rất mau khóc, vừa mới rồi bọn họ đánh con không hề khóc.”
“Đó là Đông Đông dũng cảm hơn mẹ…” Lâm Diễm xoa xoa mặt Đông Đông, lông mi… Dù có xoa như thế nào cũng dường như không đủ.
“Đông Đông, lúc ấy vì sao lại đi theo bọn họ…” Lâm Diễm hỏi.
“Là…” Nhan Thư Đông không biết nói như thế nào.
“Là thuốc mê.” Nhan Tầm Châu mở miệng, “Bọn họ dùng thuốc mê với Đông Đông.”
Lâm Diễm lập tức nói với Nhan Tầm Châu: “Đi bệnh viện trước được không?”
Nhan Tầm Châu biết rõ cái loại thuốc mê này tác dụng qua đi đối với thân thể không có tác dụng phụ gì, nhưng Nhan Tầm Châu vẫn phối hợp lái xe chạy đến bệnh viện. Buổi tối muộn còn mời hai vị chuyên gia chuyên môn tới đây làm kiểm tra thân thể toàn diện cho Nhan Thư Đông.
Lâm Diễm ngồi ở phòng nghỉ bệnh viện chờ kết quả, Nhan Thư Đông chịu không được buồn ngủ nằm úp sấp trên đùi Lâm Diễm, Lâm Diễm cũng hơi mệt, tay phải đang vuốt vành tai Đông Đông thì Giang gia tới.
Nhan Tầm Châu rời đi lúc Giang gia tới, trước khi rời đi chỉ chừa một câu: “Ngày mai sẽ phái người đến đón Đông Đông đi.”
Sau đó Nhan Tầm Châu không cùng Giang gia chào hỏi gì cứ thế bước đi , nhưng thật ra Giang Vũ gọi anh một tiếng, nhưng Nhan Tầm Châu cũng không đáp lại.
Giang Nham bế Nhan Thư Đông đang ngủ say trong lòng Lâm Diễm, Lâm Diễm nhẹ giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Giang Nham nhẹ mở miệng nói với Lâm Diễm: “Chị, mọi người về nhà rồi nói sau.”
——
Lúc Lâm Diễm trở lại Giang gia, Lý Đường đã ở bên trong đợi, Lâm Diễm nhìn anh một cái, sau đó để Giang Nham ôm Nhan Thư Đông lên lầu ngủ, bản thân cũng đi theo lên lầu.
Nhan Thư Đông kỳ thật đã sớm tỉnh, đợi Giang Nham sau khi đi ra, nắm lấy tay Lâm Diễm thủ: “Mẹ, đừng đi”
“Không ngủ à?” Lâm Diễm ngồi bên giường nhìn con.
Nhan Thư Đông nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Lâm Diễm sờ sờ cái trán con: “Hôm nay sợ sao?”
Nhan Thư Đông lắc đầu: “Không sợ, bởi vì tin tưởng ba sẽ tới cứu … Đương nhiên còn có mẹ…”
Mỗi người ba trong mắt trẻ con đều là anh hùng, Lâm Diễm nghĩ rằng Nhan Tầm Châu không phải, kỳ thật anh chính là như vậy, nhưng thật ra là cô yếu đuối vô năng còn tự chán ghét bản thân.
Lúc Nhan Thư Đông ngủ, Lâm Diễm dịch dịch chăn sau đó xuống lầu.
Lý Đường tới đây kể lại tình huống, lúc anh đi đường hướng Nam bắt được Vương Bái, lúc ấy Nhan Tầm Châu đoán chắc Vương Bái sẽ theo đường này trốn đi.
Lý Đường nói xong, Ngu Cảnh Trưởng mở miệng: “Việc này phải điều tra cho thật kỹ, nhưng mà tên Vương Bái này nghe có hơi quen tai.”
Lý Đường liếc mắt nhìn Lâm Diễm một cái: “Vương Bái là bạn thời đại học của Trương Mộ Mộ, từng theo đuổi cô ta.”
“Vậy sao.” Ngu Cảnh Trưởng sắc mặt có chút xấu hổ, “Tiểu Đường, tóm lại điều tra cho kỹ đi”.
“Trương Mộ Mộ sao?” Lâm Diễm đúng lúc giương mắt, khẩu khí thản nhiên, một câu nhẹ như gió thoảng, “Lý đội trưởng, thật ra tôi nhớ tới một sự kiện, năm đó một đồng nghiệp cùng làm với tôi có quen biết Trương Mộ Mộ .”
Lúc Lý Đường về Lâm Diễm ra cửa tiễn anh, bên đường Giang gia gieo trồng ngô đồng, đêm khuya đầu hạ, thường thường có tiếng côn trùng kêu rên ầm ĩ.
Lâm Diễm đi bên cạnh Lý Đường, Lý Đường hai tay đút túi, dừng lại: “… Uyển Uyển, năm đó đồng nghiệp em là bạn Trương Mộ Mộ, sao chưa từng nghe em nói qua.”
“Cũng là đột nhiên nhớ tới thôi.” Lâm Diễm nói, dừng lại, “Tiễn đến đây đi, Lý đội trưởng, tạm biệt.”
“Gọi Lý đại ca đi.”
Bóng đèn bên đường kéo hình bóng Lí Đường ra thật dài, tầm mắt Lâm Diễm nâng lên, “Lý đại ca.”
Lý Đường cười cười: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
Buổi tối Lâm Diễm ngủ trong phòng Nhan Thư Đông, lúc Nhan Thư Đông tỉnh lại trên giường ôm lấy thắt lưng Lâm Diễm thì thào nói thầm: “Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng là mẹ con chắc là không sao đâu..” Nói xong, còn cười một cái, lại nhắm hai mắt lại.
Lâm Diễm tắt đèn trong phòng, đầu óc nghĩ đến lời của Lý Đường, chuyện kia cô chưa từng nói qua với anh , bởi vì việc này cũng là hôm nay cô mới được nghe từ miệng Chương Tử, hồi trước cô cũng không biết Trương Mộ Mộ và đồng nghiệp của mình có quan hệ gì.
Trước đây, có một số việc cô có thể không hề so đo, nhưng hiện tại cô không thể cho phép Đông Đông lại bị tổn thương.
Nhan Tầm Châu nói muốn đi đón Đông Đông, anh nói được thì làm được, ngày hôm sau Lâm Diễm đưa Đông Đông đi học xong, liền nhận được điện thoại của Nhan Tầm Châu.
Nhan Tầm Châu gọi điện thoại đến thông báo chiều tối không cần đi đón Đông Đông tan học.
Lâm Diễm lúc này đây chẳng lý luận với Nhan Tầm Châu, càng không mắng chửi gì, chỉ nói câu “Đã biết” liền tắt di động.
Nhưng mà có một số việc đã biến thành thói quen, sẽ không dễ dàng quên, chiều tối Lâm Diễm vẫn đi một chuyến tới trường học, sau khi không gặp được Đông Đông, Lâm Diễm một mình đi đến bến xe buýt, nhìn người lui tới đều là trẻ con và phụ huynh đi qua, Lâm Diễm vô lực ngồi xuống ghế dài trên xe.
——
Lúc Lâm Diễm trở lại Giang gia, toàn bộ trở nên thay đổi, không hề vô lực, tiêu cực, tiều tụy, Ngu Cảnh Trưởng đang trong phòng bếp tự mình bày hoa quả, cô đi vào đến nơi giúp: “Con giúp mẹ.”
Ngu Cảnh Trưởng xoa xoa tay: “Mua xoài Đông Đông thích ăn đấy, nó đâu rồi?”
“Bị ba nó tạm thời đón đi rồi.” Lâm Diễm cầm một miếng xoài đứng lên, nói với Ngu Cảnh Trưởng nói, “Tối hôm qua Đông Đông nói có hơi nhớ ba nó, cho nên để cho nó ở cùng ba vài ngày.”
“À, ra là vậy.” Ngu Cảnh Trưởng nhìn Lâm Diễm, hai mẹ con từ gương mặt đến cái miệng đều cực kỳ giống nhau, lúc trước không nhận ra nên không chú ý, hiện tại nhận nhau rồi chỉ biết càng nhìn càng giống.
Cơm chiều ăn xong, Ngu Cảnh Trưởng tìm đến Lâm Diễm, “Uyển Uyển, con và ba đứa nhỏ?”
“Bọn con trước kia là mối tình đầu.” Lâm Diễm cười tủm tỉm nói, nhìn người phụ nữ đột nhiên trở thành mẹ mình, “Sau lại mạc danh kỳ diệu* vào tù, anh ấy liền kết hôn với Trương Mộ Mộ.”
* không biết vì sao
Ngu Cảnh Trường quay đầu thở dài, qua một lúc mới mở miệng: “Uyển Uyển…”
“Mẹ, có gì cứ nói thẳng đi.”
Ngu Cảnh Trưởng chần chừ, “Nghỉ ngơi trước đi, chuyện năm đó mẹ sẽ vì con đòi lại trong sạch .”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Diễm ôm thắt lưng Ngu Cảnh Trưởng, dừng lại, “Mẹ, Giang gia cùng Nhan gia hồi xưa có quen biết sao?”
“Sao lại hỏi như vậy.” Ngu Cảnh Trưởng hưởng thụ tình cảm của cô, xoa xoa tóc Lâm Diễm, “Nhan gia là cùng trấn đấy, Giang gia chúng ta nguyên quán là ở thành phố G, quan hệ chỉ vậy không hơn.”
“Thật không?”
“Uyển Uyển, mẹ không lừa con.” Lâm Diễm gật gật đầu.
——
Lý Đường hẹn Lâm Diễm xem phim, một thân nhàn nhã xuất hiện ở phòng khách Giang gia, Lâm Diễm lên lầu tắm rửa thay quần áo rồi xuống dưới.
Lên xe, Lý Đường nhìn Lâm Diễm trang điểm dung mạo xinh đẹp, cười nói: “Đây là lần thứ hai anh đi xem phim.”
“Lần đầu tiên là với ai?”
“Đoán đi.”
“Mẹ anh?”
“Không phải.” Lý Đường hơi bật cười, “Là em.”
Lâm Diễm thật sự kinh ngạc : “Khẳng định em mất trí nhớ rồi.”
“Lúc còn rất nhỏ.” Lý Đường ngược dòng kể lại chuyện cũ, “Lúc còn rất nhỏ, lúc ấy trong đại viện tổ chức xem phim, anh ôm em cùng xem một lần.”
Lâm Diễm bật cười: “Không thể tưởng được còn có chuyện cũ như vậy.”
Lý Đường cũng cười.
Rạp chiếu phim gần nhất thay đổi không ít, Lâm Diễm thật sự đã vài năm không xem phim, lần trước xem phim vẫn là cùng xem với Nhan Tầm Châu.
Lý Đường hỏi Lâm Diễm muốn xem phim gì, Lâm Diễm nhìn nhìn biển quảng cáo trong đại sảnh, chọn một bộ phim lịch sử, Lý Đường gật đầu mua vé.
Lâm Diễm thời còn đến trường học tốt nhất là môn lịch sử, bởi vì thích đọc sách, cô tiếp xúc với tri thức lịch sử không hoàn toàn là chính sử, còn có các loại dã sử cùng truyền thuyết.
Phim điện ảnh so với suy nghĩ của cô còn nhàm chán hơn, Lâm Diễm đi vào toilet, lúc từ bên trong đi ra liền nhìn thấy Nhan Tầm Châu đang dựa vào bồn rửa mặt ở phòng ngoài.
“Hẹn hò?” Nhan Tầm Châu hỏi.
Lâm Diễm vẩy vẩy cái tay vừa mới rửa: “Đúng vậy.”
“Đông Đông cũng ở bên trong, có muốn đến gặp nó một chút.” Nhan Tầm Châu chỉ chỉ một cái phòng VIP đối diện trong rạp chiếu phim.
Lâm Diễm nửa tin nửa ngờ theo Nhan Tầm Châu đi vào gian phòng, lúc đi vào mới phát hiện bên trong nào có Đông Đông.
Lâm Diễm quay đầu định đi, Nhan Tầm Châu liền ôm lấy cô đẩy vào trên mặt tường, tách hai chân cô kẹp chặt vào bên hông mình.
Nhan Tầm Châu chỗ đó trướng lên, đùi Lâm Diễm bị bắt tách ra rất rõ ràng cảm nhận được nơi đó.
“Tiểu Diễm, còn nhớ lần ấy không?” Nhan Tầm Châu cắn lỗ tai Lâm Diễm, hơi thở nóng bỏng.
/51
|