Trương Xảo Phương ngồi trong xe, ánh mắt tha thiết chờ mong nhìn theo chồng cô đi gõ cửa phòng, một lát sau, một người đàn ông đi xe đạp vượt qua xe cô, không đến năm phút sau lại đạp trở lại, Trương Xảo Phương cộng lại, có lẽ vị này đi lấy tiền cho cô, dù sao cô cũng thêu nhiều, tiền sổ cũng nhiều, có lẽ trong nhà không đủ tiền mặt. Thêm hai ba phút nữa, Tống Trường Lâm được bà Lưu tự mình tiễn ra ngoài, thấy Trương Xảo Phương ngồi trong xe, bà nhìn cô có chút tiếc nuối, tha thiết dặn dò:
“Xảo Phương, chờ thêm hai năm nữa, đứa nhỏ lớn, cháu cũng có thời gian hơn, nhất định đừng quên bà nhá, tay nghề của cháu nhất định không thể để mai một được, nếu tay nghề này mà thất truyền thì quá đáng tiếc rồi.” Bà đi đầu tìm được người thủ nghệ tốt, tốc độ nhanh, bàn giá cũng không già mồm cái láo thế này chứ? Cô nhóc này thêu tranh giúp bà kiếm được không ít tiền, bây giờ không thêu nữa khiến bà cảm thấy không nỡ.
Xảo Phương ngồi trên xe không có cách nào xuống được, cô cũng nhìn bà Lưu bằng ánh mắt tha thiết không nỡ, thật ra cô muốn nói: bà ơi bây giờ cháu có thời gian, bà cho cháu thêm chỉ và vải thêu đi. Nhưng cô nhìn Tống Trường Lâm đứng sau lưng bà Lưu, mặt chồng cô lạnh tanh, cô chỉ có thể tiếc nuối chào tạm biệt với tiền, rồi nói hẹn gặp lại với bà Lưu:
“Bà Lưu yên tâm, bây giờ con cháu còn bé quá, chờ đứa nhỏ lớn hơn, cháu nhất định sẽ tiếp tục thêu, không bỏ đâu ạ.”
Bà Lưu nghe thế giống như vừa cảm giác sâu sắc được sự an ủi, lại dặn dò thêm mấy câu, có chút lưu luyến không dời lui về phía sau mấy bước, để Tống Trường Lâm đổi chỗ.
Tống Trường Lâm lên xe, anh đưa túi đồ trong tay cho vợ, rồi quay đầu cười vẫy tay với bà Lưu, sau đó mới đưa vợ anh rời khỏi đây.
Trương Xảo Phương cũng quay đầu cười với bà Lưu còn đang vẫy tay, thấy bóng dáng đối phương ngày càng xa, cô vội vàng nhìn xuống túi trong tay, nhanh chóng mở ra: He he, một sấp dày như vậy? Bản tính ham tiền của cô đã trỗi dậy, cô hoàn toàn không phát hiện ra chồng cô ngồi bên cạnh sắp bị cô làm cho tức chết rồi.
“Không ít đâu, giống như với mức em đã đoán, còn cho thêm 500 đồng, bà cũng đã đạt đến trình độ nào đó rồi, còn tặng cho con trai chúng ta cái yếm nữa, không biết là bà thêu hay là chị dâu thêu nữa, tay nghề thật tốt, ha ha. A. . .” cuối cùng Trương Xảo Phương cũng phát hiện ra mặt Trường Lâm nhà cô sắp đen như đáy nồi rồi.
“Trường Lâm, anh khát nước không? Lúc chúng ta đi chị cả có chuẩn bị nước ấm, bây giờ vẫn ấm này.” Tuy cô cảm thấy bản thân không hề sai, nhưng cô cũng hiểu được rằng chồng cô cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, vậy nên cô chỉ có thể cười nịnh nọt, hị vọng anh sẽ bỏ qua chuyện này.
Kết quả là Tống Trường Lâm không hề thay đổi vẻ mặt, tiếp tục bày ra gương mặt không cảm xúc để lái xe, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
“Trường Lâm, anh nói xem, cha thích con trai chúng ta như vậy, lần này chúng ta đi có phải ông sẽ rất nhớ các cháu không?” Trương Xảo Phương thấy lấy lòng không được, cô lại bắt đầu lôi chuyện ra nói.
Tống Trường Lâm bên kia vẫn im lặng không nói,lqd, tiếp tục công việc lái xe của anh. Trương Xảo Phương thấy chồng cô như vậy, cô biết đây là do anh tức giận thực sự, cho dù cô muốn nói sang chuyện khác cũng vô dụng thôi, cô dịu dàng nói với anh:
“Trường Lâm, anh đừng nóng giận, em thật sự không mệt mà, em cũng chỉ nghĩ là vợ chồng mình còn chưa có nhà ở, em muốn thêu chút đồ, vậy thì hai chúng ta cũng sớm ngày mua được nhà thôi mà?” Cô cũng có ý tốt mà thôi.
Tống Trường Lâm vốn đang tức giận, cả đoạn đường này anh cũng không muốn để ý đến cô, kết quả là anh cũng không ngờ vợ anh lại nhanh chóng nhận lỗi như vậy, anh không nhịn được mà hầm hừ lên tiếng: “Nhà ở quan trọng hay tính mạng của em quan trọng? Nếu em ốm nằm ra đó thì nhà mới mua cho ai vào ở?” Người cũng không còn mà còn đòi nhà làm cái rắm?
A? Cô phải giải thích với chồng cô thế nào đây? Bản thân cô nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng những chứng cứ hữu dụng cũng không thể lôi ra được, chỉ có thể lôi người cha vạn năng của cô ra, cười nói với chồng cô: “Anh không cần lo lắng đâu mà, cha em nói, thân thể em tốt lắm, làm gì có vấn đề gì chứ?”
Cha cô nghe được Tứ nha nói cơ thể cô có vấn đề, thật sự đã kiểm tra cho cô rồi, cho nên cuối cùng kết luận nhận được là thân thể cô hoàn toàn không có vấn đề gì hết, rồi cha cô lại thấy cảnh cô ăn được uống được nên cuối cùng cũng đặt trái tim vào bụng.
“Vậy năm ngoái thì sao, năm ngoái em mệt thành dạng gì rồi? Em chỉ muốn số tiền này mà không thèm để ý đến việc anh lo lắng thế nào sao?” Anh nhớ đến lần trước vợ anh bị bệnh, bây giờ anh vẫn thấy sợ hãi. Thật ra anh không phải anh không hi vọng vợ anh kiếm được tiền, có ai nhìn thấy một sấp tiền như vậy mà không vui đâu? Nhưng cho dù tiền nhiều như nào mà không còn sức khỏe, nếu ốm đến mức suy sụp thì tiền có thể đổi lại sức khỏe sao? Đến lúc đó anh lại có nhiều tiền để cưới vợ đi nữa thì cũng
“Xảo Phương, chờ thêm hai năm nữa, đứa nhỏ lớn, cháu cũng có thời gian hơn, nhất định đừng quên bà nhá, tay nghề của cháu nhất định không thể để mai một được, nếu tay nghề này mà thất truyền thì quá đáng tiếc rồi.” Bà đi đầu tìm được người thủ nghệ tốt, tốc độ nhanh, bàn giá cũng không già mồm cái láo thế này chứ? Cô nhóc này thêu tranh giúp bà kiếm được không ít tiền, bây giờ không thêu nữa khiến bà cảm thấy không nỡ.
Xảo Phương ngồi trên xe không có cách nào xuống được, cô cũng nhìn bà Lưu bằng ánh mắt tha thiết không nỡ, thật ra cô muốn nói: bà ơi bây giờ cháu có thời gian, bà cho cháu thêm chỉ và vải thêu đi. Nhưng cô nhìn Tống Trường Lâm đứng sau lưng bà Lưu, mặt chồng cô lạnh tanh, cô chỉ có thể tiếc nuối chào tạm biệt với tiền, rồi nói hẹn gặp lại với bà Lưu:
“Bà Lưu yên tâm, bây giờ con cháu còn bé quá, chờ đứa nhỏ lớn hơn, cháu nhất định sẽ tiếp tục thêu, không bỏ đâu ạ.”
Bà Lưu nghe thế giống như vừa cảm giác sâu sắc được sự an ủi, lại dặn dò thêm mấy câu, có chút lưu luyến không dời lui về phía sau mấy bước, để Tống Trường Lâm đổi chỗ.
Tống Trường Lâm lên xe, anh đưa túi đồ trong tay cho vợ, rồi quay đầu cười vẫy tay với bà Lưu, sau đó mới đưa vợ anh rời khỏi đây.
Trương Xảo Phương cũng quay đầu cười với bà Lưu còn đang vẫy tay, thấy bóng dáng đối phương ngày càng xa, cô vội vàng nhìn xuống túi trong tay, nhanh chóng mở ra: He he, một sấp dày như vậy? Bản tính ham tiền của cô đã trỗi dậy, cô hoàn toàn không phát hiện ra chồng cô ngồi bên cạnh sắp bị cô làm cho tức chết rồi.
“Không ít đâu, giống như với mức em đã đoán, còn cho thêm 500 đồng, bà cũng đã đạt đến trình độ nào đó rồi, còn tặng cho con trai chúng ta cái yếm nữa, không biết là bà thêu hay là chị dâu thêu nữa, tay nghề thật tốt, ha ha. A. . .” cuối cùng Trương Xảo Phương cũng phát hiện ra mặt Trường Lâm nhà cô sắp đen như đáy nồi rồi.
“Trường Lâm, anh khát nước không? Lúc chúng ta đi chị cả có chuẩn bị nước ấm, bây giờ vẫn ấm này.” Tuy cô cảm thấy bản thân không hề sai, nhưng cô cũng hiểu được rằng chồng cô cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, vậy nên cô chỉ có thể cười nịnh nọt, hị vọng anh sẽ bỏ qua chuyện này.
Kết quả là Tống Trường Lâm không hề thay đổi vẻ mặt, tiếp tục bày ra gương mặt không cảm xúc để lái xe, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
“Trường Lâm, anh nói xem, cha thích con trai chúng ta như vậy, lần này chúng ta đi có phải ông sẽ rất nhớ các cháu không?” Trương Xảo Phương thấy lấy lòng không được, cô lại bắt đầu lôi chuyện ra nói.
Tống Trường Lâm bên kia vẫn im lặng không nói,lqd, tiếp tục công việc lái xe của anh. Trương Xảo Phương thấy chồng cô như vậy, cô biết đây là do anh tức giận thực sự, cho dù cô muốn nói sang chuyện khác cũng vô dụng thôi, cô dịu dàng nói với anh:
“Trường Lâm, anh đừng nóng giận, em thật sự không mệt mà, em cũng chỉ nghĩ là vợ chồng mình còn chưa có nhà ở, em muốn thêu chút đồ, vậy thì hai chúng ta cũng sớm ngày mua được nhà thôi mà?” Cô cũng có ý tốt mà thôi.
Tống Trường Lâm vốn đang tức giận, cả đoạn đường này anh cũng không muốn để ý đến cô, kết quả là anh cũng không ngờ vợ anh lại nhanh chóng nhận lỗi như vậy, anh không nhịn được mà hầm hừ lên tiếng: “Nhà ở quan trọng hay tính mạng của em quan trọng? Nếu em ốm nằm ra đó thì nhà mới mua cho ai vào ở?” Người cũng không còn mà còn đòi nhà làm cái rắm?
A? Cô phải giải thích với chồng cô thế nào đây? Bản thân cô nhất định có thể sống lâu trăm tuổi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng những chứng cứ hữu dụng cũng không thể lôi ra được, chỉ có thể lôi người cha vạn năng của cô ra, cười nói với chồng cô: “Anh không cần lo lắng đâu mà, cha em nói, thân thể em tốt lắm, làm gì có vấn đề gì chứ?”
Cha cô nghe được Tứ nha nói cơ thể cô có vấn đề, thật sự đã kiểm tra cho cô rồi, cho nên cuối cùng kết luận nhận được là thân thể cô hoàn toàn không có vấn đề gì hết, rồi cha cô lại thấy cảnh cô ăn được uống được nên cuối cùng cũng đặt trái tim vào bụng.
“Vậy năm ngoái thì sao, năm ngoái em mệt thành dạng gì rồi? Em chỉ muốn số tiền này mà không thèm để ý đến việc anh lo lắng thế nào sao?” Anh nhớ đến lần trước vợ anh bị bệnh, bây giờ anh vẫn thấy sợ hãi. Thật ra anh không phải anh không hi vọng vợ anh kiếm được tiền, có ai nhìn thấy một sấp tiền như vậy mà không vui đâu? Nhưng cho dù tiền nhiều như nào mà không còn sức khỏe, nếu ốm đến mức suy sụp thì tiền có thể đổi lại sức khỏe sao? Đến lúc đó anh lại có nhiều tiền để cưới vợ đi nữa thì cũng
/130
|