Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, mọi người đã bỏ xuống những chiếc áo nặng nề của mùa đông, thay những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái của mùa xuân.
Trương Xảo Phương cho gạo đã vo xong vào nồi cơm điện, ấn nút mở, chờ khi cơm chín là nồi sẽ tự ngắt điện thôi. Cô vừa vào nhà thì thấy hai nhóc con trai cô ngủ trưa cũng đã tỉnh, thấy mẹ vào, hai anh em đều vui vẻ đứng lên, với chân tay nhỏ muốn mẹ bế. Trương Xảo Phương cười, cô bê cốc nước sôi để nguội đã chuẩn bị tốt qua, ngồi cạnh giường, lần lượt cho hai đưa nhỏ uống. Tiểu Hữu tính tình nóng nảy, cho nên cô đã thành thói quen cái gì cũng cho nhóc trước, cho dù là uống nước hay ăn cơm cũng đã hình thành thói quen rồi, chỉ cần không có cha bên cạnh thì Tiểu Tá chưa bao giờ tranh với em. Cũng không biết có phải do tính tình hay không? Tiểu Hữu nóng vội đã có thể gọi mẹ, nhưng Tiểu Tá quen chờ đợi thì chỉ có thể bập bẹ gọi mẹ thôi, dù cô không hiểu sao hai đứa nhỏ sinh cùng lúc mà thành như vậy, nhưng mà nghĩ lại, đứa nhỏ không có bệnh tật gì là tốt rồi, gọi được bao nhiêu thì được bây nhiêu, cô cũng không nóng nảy.
Cô cho hai nhóc uống xong nước, rồi xếp chăn thành chồng nhỏ, để hai nhóc ngồi chơi trên giường, thấy cũng sắp đến giờ, cô mới cười nói với hai nhóc: “Tiểu Tá, Tiểu Hữu, nào, mẹ mặc quần áo cho hai con, chúng ta đến công ty tìm cha nha.”
“Cha cha?” Tiểu Hữu đang tập trung chơi đùa thì nghe mẹ nhắc đến cha, theo bản năng cậu nhóc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không thấy bóng dáng của cha, cậu quay đầu nhìn mẹ với vẻ mặt nghơ ngác. Sao không thấy cha về ạ?
“Tìm...” Tiểu Tá bắn ra một từ, giống như đang giải thích cho em trai, nhưng mà nhóc cũng phát hiện ra số từ quá lớn, nhóc không nói ra được, nhóc cũng dứt khoát không nói mà nhanh chóng cọ cọ đến bên người mẹ, cười hề hề túm chỗ quần áo mẹ đã chuẩn bị ở ngoài, đưa lên lắc lư cho em trai nhìn.
Ồ? Tiểu Hữu nghe thấy anh trai nói tìm, lại thêm động tác của anh trai, nhóc đã hiểu, nhóc nhanh chóng lắc lư về phía mẹ, miệng còn không ngừng gào thét: “Cha cha cha cha cha. ….”
Một hơi liên tiếp gọi cha, có thể thấy được đứa nhỏ này có bao nhiêu vui vẻ, người làm mẹ nhanh chóng mặc xong quần áo cho hai nhóc, rồi lại ôm hai nhóc vào trong xe đẩy, rồi lại nhanh chóng chuẩn bị quần áo dự phòng, bình nước nhỏ, sau đó ba mẹ con mới giống như chuẩn bị tất cả đồ đạc xuất phát ra khỏi nhà đi tìm cha.
Tháng năm ở phương Bắc có độ ấm rất thoải mái, mặt trời chiếu vào người cũng chỉ thấy ấm áp chứ không hề khiến cho người ta cảm thấy nóng nực.
Hai cậu nhóc ngồi trong xe đẩy cười hì hì nhìn bốn phía, nếu ai phát hiện thấy điều thú vị sẽ lôi kéo anh, em của mình có phúc cùng hưởng, nếu người khác nghe thấy những từ ngữ hai nhóc nói chuyện thì cũng chịu, trên thực tế người ta cũng chỉ hiểu rằng hai anh em đang chơi đùa rất vui vẻ.
Trương Xảo Phương bị nghẹn cả mùa đông, sau đó đây là lần đầu tiên cô đưa hai nhóc đến tìm chồng, bởi vì lần trước cha Tống thấy con trai nói cháu nội đã có thể bi bô nói chuyện, vậy nên ông rất háo hức muốn nghe hai cháu nội gọi ông, cô thấy hôm nay cũng có thể gọi điện thoại, cho nên mới đưa đứa nhỏ đến, lúc đó sẽ để đứa nhỏ gọi mấy tiếng qua điện thoại cho ông nội vui vẻ một chút.
Lúc cô đến công ty mới phát hiện, Tống Trường Lâm ra ngoài làm việc còn chưa về, tuy rằng trong công ty bây giờ có nhiều xe cũng nhiều người làm, nhưng những chỗ cần dùng sức mạnh của bản thân để tìm mối quan hệ thì anh sẽ tự làm, tự đi theo, dù sao vẫn đang trong thời gian gây dựng sự nghiệp, mối quan hệ rất quan trọng.
Lúc này, người trực điện thoại là một cô gái khoảng 20 tuổi, cô gái này là Hoàng Lệ Bình, là em họ của Dương Kỳ, công việc quét dọn về sinh ngày càng tốt, công ty cũng tuyển thêm người, tất nhiên dựa vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên mới có thêm cô ấy. Cô gái nhỏ này có xuất thân từ nông thôn, nhưng cũng rất chăm chỉ, và cũng là một người có mắt nhìn, thấy bà chủ đến, nào là bưng trà rót nước, nào là thân thiết một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, hơn nữa vì bức mã đáo thành công, cô gái này cũng vô cùng sùng bái bà chủ, hôm nay mới có thể gặp mặt bà chủ đẹp từ diện mạo đến tay nghề, tất cả đều hoàn mĩ trong truyền thuyết. Tất nhiên cô cũng không hề giấu diếm thái độ học hỏi của mình.
Tiểu Hữu hết nhìn cái này rồi lại nhìn cái khác,lqd, vô cùng nóng lòng muốn nghiên cứu, bây giờ nhóc đang ngồi trên sofa cha nhóc hay dùng tiếp khác, cẩn thận nghiên cứu. Tiểu Tá nhìn xung quanh một vòng thấy không có ý nghĩa, muốn tìm cái khác để chơi thì bị mẹ túm lại không thể động đậy được, đang lúc nhóc nhàm chán đến mức hết nhìn đông lại nhìn tây thì thấy cha nhóc đi từ bên ngoài vào, cậu nhóc lập tức hưng phấn đứng lên hướng về phía cửa gọi: “Cha…”
“Con trai ngoan của cha, cha trở về rồi này.” Tống
Trương Xảo Phương cho gạo đã vo xong vào nồi cơm điện, ấn nút mở, chờ khi cơm chín là nồi sẽ tự ngắt điện thôi. Cô vừa vào nhà thì thấy hai nhóc con trai cô ngủ trưa cũng đã tỉnh, thấy mẹ vào, hai anh em đều vui vẻ đứng lên, với chân tay nhỏ muốn mẹ bế. Trương Xảo Phương cười, cô bê cốc nước sôi để nguội đã chuẩn bị tốt qua, ngồi cạnh giường, lần lượt cho hai đưa nhỏ uống. Tiểu Hữu tính tình nóng nảy, cho nên cô đã thành thói quen cái gì cũng cho nhóc trước, cho dù là uống nước hay ăn cơm cũng đã hình thành thói quen rồi, chỉ cần không có cha bên cạnh thì Tiểu Tá chưa bao giờ tranh với em. Cũng không biết có phải do tính tình hay không? Tiểu Hữu nóng vội đã có thể gọi mẹ, nhưng Tiểu Tá quen chờ đợi thì chỉ có thể bập bẹ gọi mẹ thôi, dù cô không hiểu sao hai đứa nhỏ sinh cùng lúc mà thành như vậy, nhưng mà nghĩ lại, đứa nhỏ không có bệnh tật gì là tốt rồi, gọi được bao nhiêu thì được bây nhiêu, cô cũng không nóng nảy.
Cô cho hai nhóc uống xong nước, rồi xếp chăn thành chồng nhỏ, để hai nhóc ngồi chơi trên giường, thấy cũng sắp đến giờ, cô mới cười nói với hai nhóc: “Tiểu Tá, Tiểu Hữu, nào, mẹ mặc quần áo cho hai con, chúng ta đến công ty tìm cha nha.”
“Cha cha?” Tiểu Hữu đang tập trung chơi đùa thì nghe mẹ nhắc đến cha, theo bản năng cậu nhóc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không thấy bóng dáng của cha, cậu quay đầu nhìn mẹ với vẻ mặt nghơ ngác. Sao không thấy cha về ạ?
“Tìm...” Tiểu Tá bắn ra một từ, giống như đang giải thích cho em trai, nhưng mà nhóc cũng phát hiện ra số từ quá lớn, nhóc không nói ra được, nhóc cũng dứt khoát không nói mà nhanh chóng cọ cọ đến bên người mẹ, cười hề hề túm chỗ quần áo mẹ đã chuẩn bị ở ngoài, đưa lên lắc lư cho em trai nhìn.
Ồ? Tiểu Hữu nghe thấy anh trai nói tìm, lại thêm động tác của anh trai, nhóc đã hiểu, nhóc nhanh chóng lắc lư về phía mẹ, miệng còn không ngừng gào thét: “Cha cha cha cha cha. ….”
Một hơi liên tiếp gọi cha, có thể thấy được đứa nhỏ này có bao nhiêu vui vẻ, người làm mẹ nhanh chóng mặc xong quần áo cho hai nhóc, rồi lại ôm hai nhóc vào trong xe đẩy, rồi lại nhanh chóng chuẩn bị quần áo dự phòng, bình nước nhỏ, sau đó ba mẹ con mới giống như chuẩn bị tất cả đồ đạc xuất phát ra khỏi nhà đi tìm cha.
Tháng năm ở phương Bắc có độ ấm rất thoải mái, mặt trời chiếu vào người cũng chỉ thấy ấm áp chứ không hề khiến cho người ta cảm thấy nóng nực.
Hai cậu nhóc ngồi trong xe đẩy cười hì hì nhìn bốn phía, nếu ai phát hiện thấy điều thú vị sẽ lôi kéo anh, em của mình có phúc cùng hưởng, nếu người khác nghe thấy những từ ngữ hai nhóc nói chuyện thì cũng chịu, trên thực tế người ta cũng chỉ hiểu rằng hai anh em đang chơi đùa rất vui vẻ.
Trương Xảo Phương bị nghẹn cả mùa đông, sau đó đây là lần đầu tiên cô đưa hai nhóc đến tìm chồng, bởi vì lần trước cha Tống thấy con trai nói cháu nội đã có thể bi bô nói chuyện, vậy nên ông rất háo hức muốn nghe hai cháu nội gọi ông, cô thấy hôm nay cũng có thể gọi điện thoại, cho nên mới đưa đứa nhỏ đến, lúc đó sẽ để đứa nhỏ gọi mấy tiếng qua điện thoại cho ông nội vui vẻ một chút.
Lúc cô đến công ty mới phát hiện, Tống Trường Lâm ra ngoài làm việc còn chưa về, tuy rằng trong công ty bây giờ có nhiều xe cũng nhiều người làm, nhưng những chỗ cần dùng sức mạnh của bản thân để tìm mối quan hệ thì anh sẽ tự làm, tự đi theo, dù sao vẫn đang trong thời gian gây dựng sự nghiệp, mối quan hệ rất quan trọng.
Lúc này, người trực điện thoại là một cô gái khoảng 20 tuổi, cô gái này là Hoàng Lệ Bình, là em họ của Dương Kỳ, công việc quét dọn về sinh ngày càng tốt, công ty cũng tuyển thêm người, tất nhiên dựa vào nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cho nên mới có thêm cô ấy. Cô gái nhỏ này có xuất thân từ nông thôn, nhưng cũng rất chăm chỉ, và cũng là một người có mắt nhìn, thấy bà chủ đến, nào là bưng trà rót nước, nào là thân thiết một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, hơn nữa vì bức mã đáo thành công, cô gái này cũng vô cùng sùng bái bà chủ, hôm nay mới có thể gặp mặt bà chủ đẹp từ diện mạo đến tay nghề, tất cả đều hoàn mĩ trong truyền thuyết. Tất nhiên cô cũng không hề giấu diếm thái độ học hỏi của mình.
Tiểu Hữu hết nhìn cái này rồi lại nhìn cái khác,lqd, vô cùng nóng lòng muốn nghiên cứu, bây giờ nhóc đang ngồi trên sofa cha nhóc hay dùng tiếp khác, cẩn thận nghiên cứu. Tiểu Tá nhìn xung quanh một vòng thấy không có ý nghĩa, muốn tìm cái khác để chơi thì bị mẹ túm lại không thể động đậy được, đang lúc nhóc nhàm chán đến mức hết nhìn đông lại nhìn tây thì thấy cha nhóc đi từ bên ngoài vào, cậu nhóc lập tức hưng phấn đứng lên hướng về phía cửa gọi: “Cha…”
“Con trai ngoan của cha, cha trở về rồi này.” Tống
/130
|