Lần này chuyện bức tranh thêu đã gây nên ảnh hưởng mạnh mẽ với người trong thôn, bức tranh thêu của người thôn họ, vừa được thưởng lại còn được phong là nhà nghệ thuật? Ở một làng nhỏ như họ, thì đây là một chuyện lớn, còn hơn cả sinh viên đại học.
Trưởng thôn cũng nói, dù sao đây cũng là danh tiếng cho thôn, nhưng vợ chồng Trương Xảo Phương không còn sống ở thôn nữa, dù cho có bao nhiêu tiền cũng không có giá trị gì cho tương lai, sau khi suy nghĩ họ quyết định làm ba tấm biển: Một cái khắc “Nhà nghệ thuật” và hai cái khắc “Cái nôi nghệ thuật”. Tất nhiên, biển “Nhà nghệ thuật” sẽ được treo trước cửa nhà của Trương Xảo Phương, còn hai chiếc biển “Cái nôi nghệ thuật” sẽ được gửi đến nhà họ Tống và nhà họ Trương.
Hai cặp vợ chồng già nhà họ Tống và nhà họ Trương đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy tấm biển “Cái nôi nghệ thuật”, sau khi tưởng thôn đi, ông bà hai nhà đều nhanh chóng treo tấm biển lên trước cửa nhà.
“Cái nôi nghệ thuật”? Trương Xảo Trân nhìn chằm chằm vào bốn chữ trên tấm biển, trong thật kì quái, nhà cô ngoài chị ba ra thì làm gì còn ai được như vậy, nghệ thuật ở đâu? Còn cái nôi nữa? Cô nhìn cha mẹ đang vui đến không thể ngậm miệng, cô cũng rất thông minh, không hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Chỉ là một tấm biển không đáng mấy đồng, cô thật sự không hiểu, cha mẹ cô đang vui vẻ cái gì đây?
Trong làng thì rộn rang, nhưng công ty Tống Trường Lâm vẫn không ảnh hưởng gì, công nhân đều là người từ nơi khác, không có gia đình nên đâu ai có điều kiện xem ti vi? Ngày tết trung thu, mọi người đều tổ chức liên hoan, thậm chí nhiều người còn không biết đêm hội nghệ thuật được tổ chức sau nhiều ngày tuyên truyền, đối với bọn họ mà nói, liên hoan nghệ thuật thật sự quá xa vời với họ.
Từ khi kết thúc chương trình nghệ thuật, Tống Trường Lâm luôn chờ bên kia trả lại đồ thêu của vợ anh, nhưng anh còn chưa đợi được đồ thì đã nhận được điện thoại của Tưởng Chí Lâm trước, anh ta bảo anh dọn dẹp công ty, ngày mai đài truyền hình sẽ đến quay phim để phỏng vấn Trương Xảo Phương.
Đài truyền hình? Tống Trường Lâm ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng chuyển sang vui mừng, nếu công ty được đưa lên ti vi cấp thành phố thì còn có lợi ích hơn trong tỉnh nhiều, công ty của họ là một ngành công nghiệp địa phương, người bên ngoài dù có biết nhiều hơn cũng không có ích gì. Đầu tiên anh vẫn nói cảm ơn Tưởng Chí Lâm và hỏi một số lưu ý sau đó mới tắt điện thoại.
Tống Trường Lâm đặt điện thoại xuống, tâm trạng vô cùng thoải mái đứng lên, cười nói với mọi người đang chuẩn bị tan làm: “Trưa nay chúng ta sẽ tổng vệ sinh, thu dọn sạch sẽ đảm bảo mọi ngóc ngách cửa sổ, hay góc tường đều sáng bóng, còn cả quần áo, tối nay mọi người về nhà giặt sạch, ngày mai ăn mặc chỉnh tề, ai cũng không được đến muộn…”
Lưu Chí Học nghe anh phân công, ngạc nhiên nói: “Anh Tống, chúng ta chuẩn bị đón đoàn kiểm tra nào hay sao?” Sao anh có cảm giác giống với lúc ở bộ đội? Còn cả trang phục cũng phải sạch sẽ, chỉnh tề…?
“Lần này không phải đón đoàn kiểm tra, mà là ngày mai có đài truyền hình muốn đến đây quay phim, chúng ta phải chứng tỏ hình ảnh công ty bằng những hành động nhỏ, các cậu cẩn thận một chút, tránh xảy ra sai xót.” Nói xong anh lại nhìn lại sắp xếp trong phòng, suy nghĩ rồi nói với Lưu Hải Sơn: “Hải Sơn, tí nữa cậu đến chợ, mua hai chậu cây cảnh về, sau đó chúng bày trên bàn một chậu và trước cửa một chậu, nhớ là chậu để trên mặt đất đừng quá nhỏ, nhìn khí thế một chút.”
Trước đây anh đã cảm thấy công ty nhà mình hơi thiếu màu xanh, nhưng những đồ như cây cảnh thường không rẻ nên anh vẫn luôn tiếc tiền không mua, lần này vì được lên ti vi, anh cũng đầu tư luôn.
“Lên ti vi?” Cả đám người vừa nghe thấy tin tức này đều ngạc nhiên, chuyện muốn lên ti vi cũng không phải dễ dàng, tuy rằng mọi người đều thấy quảng cáo trên ti vi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến có một ngày công ty nhà mình cũng được lên ti vi?
“Anh Tống, anh cũng quá giỏi, sao tìm được quan hệ để công ty mình lên được ti vi vậy?” Phạm Đông luôn là người nghĩ gì nói đó, nhanh chóng hỏi ra tiếng lòng của mọi người. Ngày cả hai vợ chồng Lưu Hải Sơn cũng không biết tại sao đột nhiên công ty họ lại được lên ti vi?
Tống Trường Lâm thấy mọi người đều chờ đáp án của anh, anh cười to nói: “Đây cũng không phải là anh giỏi, là bà chủ của mọi người giỏi, chị dâu các cậu thêu “Thanh minh thượng hà đồ” được triển lãm trong chương trình nghệ thuật của tỉnh, được giải đặc biệt, và cô ấy cũng được trao tặng danh hiệu “nhà nghệ thuật gia dân gian của thành phố A”, công ty này của chúng ta cũng được mượn chút ánh sáng đó, anh cũng chỉ làm nền cho chị dâu các cậu thôi.” Trong lòng Tống Trường Lâm rất tự hào về việc có thể làm nền cho vợ anh.
“Chương trình nghệ thuật? Anh Tống, sao anh không nói sớm rằng trong chương trình có chị dâu?” Đây là tiếng của một người thấy hối hận khi không biết bà chủ được lên ti vi
“Nghệ thuật gia? Chị dâu thật lợi hại? Cái danh này nghe quá oai.” Đây là người chưa từng xem chương trình nghệ thuật, lại bị cái danh khiến cho dọa sợ.
Tuy rằng có nhiều suy nghĩ không giống nhau, nhưng mọi người đều vui mừng thay cho Trương Xảo Phương, cũng vui mừng cho công ty, những người làm công giống bọn họ không sợ ông chủ không tốt, mà chỉ sợ bà chủ lắm chuyện. Nhưng Trương Xảo Phương cũng không quan tâm đến công việc ở công ty, cho dù có đến cũng đối xử với bọn họ rất nhẹ nhàng, nếu không mang theo dưa hấu cũng mua đồ uống lạnh, trong lòng bọn họ, người phụ nữ có tài mạo song toàn, tính cách dịu dàng đảm đang như vậy tuyệt đối là gầm trời khó tìm, cũng là thần tượng trong lòng bọn họ.
Nụ cười trên mặt Tống Trường Lâm không ngừng được khi nghe mọi người tán thưởng, trong lòng anh vui vẻ đến không nói thành lời, đừng trách anh không biết khiêm tốn, đây cũng không phải do anh cố ý khoe khoang, là vợ anh có tên tuổi và mang lại chỗ tốt cho công ty, anh không thể không nói, thật ra anh là người sống rất khiêm tốn. Thấy đã đến giờ tan làm, anh cười xua tay nói: “Được rồi, được rồi, biết đám nhóc các cậu đnag vui vẻ, nhưng cả đám các cậu nhớ kỹ cho anh, chị dâu các cậu dựa vào đồ thêu để chúng ta cũng được nhờ, nhưng nó không hề dễ dàng, các cậu nếu ai không cẩn thận, làm ảnh hưởng danh dự công ty, làm vết nhơ cho chị dâu các cậu, đến lúc đó đừng trách anh đây không có tình cảm.”
“Anh Tống yên tâm, buổi chiều chúng em đến sẽ dọn vệ sinh, tuyệt đối khiến công ty chúng ta rực rỡ lên ti vi.” Một người nhanh chóng nói, cả đám đều đồng ý.
Tống Trường Lâm thấy một người nói xong, mọi người lại bắt đầu thảo luận, anh hơi mỉm cười, nhưng cũng mặc kệ bọn họ, anh nhanh chóng mang theo đồ của mình, về nhà báo tin tốt cho vợ.
“Ngày mai công ty mình sẽ lên ti vi sao?” Trương Xảo Phương nghe thấy tin tức này, cuối cùng trong lòng cô cũng thấy thỏa mãn, tuy rằng cô đã lấy chỗ Doãn Hồng Bác hơn hai trăm đồng và nửa túi gạo, nhưng chỗ đồ vật ít ỏi này sao có thể bù được sự tủi thân trong lòng cô? Bây giờ cô mới biết, hóa ra lợi ích còn ở phía sau, chỉ là cô quá nóng vội thôi.
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ ngạc nhiên và vui mừng của vợ, Tống Trường Lâm không nhịn được vươn tay ôm vợ vào lòng, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, sáng nay bộ trưởng Tưởng cố ý gọi điện nhắn cho anh biết, lúc mới nghe tin này khiến anh vui muốn chết, em phải hiểu rằng, thành phố chúng ta phỏng vấn còn ý nghĩa hơn nhiều so với chương trình nghệ thuật tỉnh, hơn nữa là chương trình ti vi phỏng vấn thì báo trí cũng sẽ đưa tin, Xảo Phương, chúng ta sẽ nổi tiếng.”
Trương Xảo Phương nghe chồng cô giải thích, quả thực cười đến không thấy mắt, công ty nổi tiếng sẽ có nhiều tiền, nhiều tiền sẽ trả hết nợ, trả xong nợ cô có thể thoải mái mua con ba ba, thêm linh khí. . . Trong đầu cô đang hình dung ra cuộc trao đổi, hai cậu nhóc thấy cha mẹ còn đang ôm nhau không buông tay, hai nhóc cũng nhanh chóng bỏ đồ chơi trong tay, nhảy nhót chạy đến, tranh nhau nhào vào lòng cha mẹ: “Cùng nhau ôm, cùng em trai ôm”/
Tống Trường Lâm cười to, một tay ôm cả vợ và con trai vào lòng: “Cùng nhau ôm, Tiểu Tá, Tiểu Hữu cùng ôm cha và mẹ.” Vì ba người trước mặt, anh nhất định sẽ trở thành tường đồng cánh tay sắt, vĩnh viễn bảo vệ họ trong lòng…
Thành phố A là một thành phố lớn, tất nhiên sẽ có đài truyền hình của thành phố, hiện tại khó khăn lắm trong thành phố mới có một nghệ thuật gia, sao bọn họ có thể không tích cực được cơ chứ? Chuyện này hấp dẫn hơn nhiều so với việc đăng những tin như “Đỡ bà lão qua đường, thiếu niên nhặt được của rơi trả lại”.
Sáng sớm ngày hôm sau nhân viên công tác bên đài truyền hình đã đến công ty ‘Vì dân chuyển nhà’, họ bắt đầu làm những công tác chuẩn bị cẩn thận. Tuy rằng là sưu tầm tư liệu về Trương Xảo Phương, nhưng bản thân cô cũng khoong đi quay. Trương Xảo Phương không có hứng thú với những chuyện này, đối với cô, chỉ cần có thể quảng cáo công ty ra ngoài là được, những chuyện khác cô không thèm để ý. Mà phía chính phủ cũng nói, do con cô còn nhỏ nên không thể rời đi được.
Đầu tiên những người này nghe Tống Trường Lâm nói về sự cố gắng của “Nghệ thuật gia Trương Xảo Phương”, đây là bản thảo kết hợp từ trong thôn nhắn lại, đảm bảo đi đến đâu cũng không tìm được ra lỗi. Sau đó quay hình toàn công ty, đặc biệt là bức tranh “Mã đáo thành công” kia. Cuối cùng Tống Trường Lâm đưa những người này tới nhà anh, chụp mấy bức ảnh sinh hoạt hằng ngày của vợ anh, nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng thành công.
Trước khi họ đi, Trương Xảo Phương rất khách sáo lấy ra khăn cô tự thêu làm quà nhỏ cho họ, khăn thêu nhỏ, người đứng đầu cũng vui vẻ, ngay tại đó đeo lên cổ, lập tức cảm thấy mình sang hơn hẳn.
“Chị Trương thật khách sáo.” Thợ chụp ảnh ngoài miệng thì nói khách sáo, nhưng tay lại nhanh chóng đút chiếc khăn vào túi. Không phải anh tham tài, đây chính là tác phẩm của nghệ thuật gia, về đưa cho bạn gái anh, có lẽ không chỉ khiến cô ấy vui vẻ mà còn có thể gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
“Có gì đâu mà khách sáo, vì công ty nhà tôi, mọi người phải đi một chuyến xa đến, trong lòng tôi thấy hơi ngại.” Nhìn gương mặt vui vẻ của mấy người, Trương Xảo Phương cảm thấy công sức ngày hôm qua của cô cũng không phí, nguyên liệu làm khăn nhỏ này cũng không dễ tìm, coo phải đẩy đứa nhỏ đi mấy chỗ mới tìm được.
Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra là công ty mới là trọng điểm. Được rồi không thành vấn đề, trở về nhà, lúc chỉnh sửa nhất định sẽ để công ty họ được quảng cáo ra ngoài, nhất định không để phụ được cái khăn thêu này của họ.
Hai vợ chồng đưa tiễn mọi người xuống dưới nhà, thấy mấy người này lái xe đi rồi mới quay người về nhà.
Vừa rồi sợ đứa nhỏ làm ảnh hưởng việc quay chụp nên Tống Trường Lâm nhờ Mã Ngọc Trân đến trông đứa nhỏ giúp và đưa hai đứa nhỏ đến nhà Cao Tú Chi, bây giờ thấy mọi người đi rồi, hai người mới đi đón người.
Lúc này Cao Tú Chi nhìn Trương Xảo Phương bằng ánh mắt sùng bái, miệng không ngừng khen: “Chị dâu, chị quá giỏi, nếu là em đứng trước microphone, nhấy định là sợ đến không nói lên lời.” Chị dâu vậy mà không chút đỏ mặt, không thở nhanh, cười nói thoải mái nhẹ nhàng?
“Chị cũng không nói mấy câu, chỉ đứng ở kia để họ chụp mấy cái thôi.” Trương Xảo Phương vừa nói chuyện vừa lấy ra ba chiếc khăn thêu nhỏ, đưa cho hai người, cười nói: “Hai em cầm đi, chị cũng không biết có bao nhiêu người đến nên làm mười cái khăn, bây giờ còn lại ba cái, hai em mỗi người một cái , còn cái này em mang về công ty cho Tiểu Hoàng nha.” Bên cạnh có ba người phụ nữ, hơn nữa mỗi lần Hoàng Lệ Na gặp cô đều cười vô cùng ngọt ngào, cô cho hai người này cũng không thể thiếu phần của cô nhóc kia được.
Trưởng thôn cũng nói, dù sao đây cũng là danh tiếng cho thôn, nhưng vợ chồng Trương Xảo Phương không còn sống ở thôn nữa, dù cho có bao nhiêu tiền cũng không có giá trị gì cho tương lai, sau khi suy nghĩ họ quyết định làm ba tấm biển: Một cái khắc “Nhà nghệ thuật” và hai cái khắc “Cái nôi nghệ thuật”. Tất nhiên, biển “Nhà nghệ thuật” sẽ được treo trước cửa nhà của Trương Xảo Phương, còn hai chiếc biển “Cái nôi nghệ thuật” sẽ được gửi đến nhà họ Tống và nhà họ Trương.
Hai cặp vợ chồng già nhà họ Tống và nhà họ Trương đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy tấm biển “Cái nôi nghệ thuật”, sau khi tưởng thôn đi, ông bà hai nhà đều nhanh chóng treo tấm biển lên trước cửa nhà.
“Cái nôi nghệ thuật”? Trương Xảo Trân nhìn chằm chằm vào bốn chữ trên tấm biển, trong thật kì quái, nhà cô ngoài chị ba ra thì làm gì còn ai được như vậy, nghệ thuật ở đâu? Còn cái nôi nữa? Cô nhìn cha mẹ đang vui đến không thể ngậm miệng, cô cũng rất thông minh, không hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Chỉ là một tấm biển không đáng mấy đồng, cô thật sự không hiểu, cha mẹ cô đang vui vẻ cái gì đây?
Trong làng thì rộn rang, nhưng công ty Tống Trường Lâm vẫn không ảnh hưởng gì, công nhân đều là người từ nơi khác, không có gia đình nên đâu ai có điều kiện xem ti vi? Ngày tết trung thu, mọi người đều tổ chức liên hoan, thậm chí nhiều người còn không biết đêm hội nghệ thuật được tổ chức sau nhiều ngày tuyên truyền, đối với bọn họ mà nói, liên hoan nghệ thuật thật sự quá xa vời với họ.
Từ khi kết thúc chương trình nghệ thuật, Tống Trường Lâm luôn chờ bên kia trả lại đồ thêu của vợ anh, nhưng anh còn chưa đợi được đồ thì đã nhận được điện thoại của Tưởng Chí Lâm trước, anh ta bảo anh dọn dẹp công ty, ngày mai đài truyền hình sẽ đến quay phim để phỏng vấn Trương Xảo Phương.
Đài truyền hình? Tống Trường Lâm ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng chuyển sang vui mừng, nếu công ty được đưa lên ti vi cấp thành phố thì còn có lợi ích hơn trong tỉnh nhiều, công ty của họ là một ngành công nghiệp địa phương, người bên ngoài dù có biết nhiều hơn cũng không có ích gì. Đầu tiên anh vẫn nói cảm ơn Tưởng Chí Lâm và hỏi một số lưu ý sau đó mới tắt điện thoại.
Tống Trường Lâm đặt điện thoại xuống, tâm trạng vô cùng thoải mái đứng lên, cười nói với mọi người đang chuẩn bị tan làm: “Trưa nay chúng ta sẽ tổng vệ sinh, thu dọn sạch sẽ đảm bảo mọi ngóc ngách cửa sổ, hay góc tường đều sáng bóng, còn cả quần áo, tối nay mọi người về nhà giặt sạch, ngày mai ăn mặc chỉnh tề, ai cũng không được đến muộn…”
Lưu Chí Học nghe anh phân công, ngạc nhiên nói: “Anh Tống, chúng ta chuẩn bị đón đoàn kiểm tra nào hay sao?” Sao anh có cảm giác giống với lúc ở bộ đội? Còn cả trang phục cũng phải sạch sẽ, chỉnh tề…?
“Lần này không phải đón đoàn kiểm tra, mà là ngày mai có đài truyền hình muốn đến đây quay phim, chúng ta phải chứng tỏ hình ảnh công ty bằng những hành động nhỏ, các cậu cẩn thận một chút, tránh xảy ra sai xót.” Nói xong anh lại nhìn lại sắp xếp trong phòng, suy nghĩ rồi nói với Lưu Hải Sơn: “Hải Sơn, tí nữa cậu đến chợ, mua hai chậu cây cảnh về, sau đó chúng bày trên bàn một chậu và trước cửa một chậu, nhớ là chậu để trên mặt đất đừng quá nhỏ, nhìn khí thế một chút.”
Trước đây anh đã cảm thấy công ty nhà mình hơi thiếu màu xanh, nhưng những đồ như cây cảnh thường không rẻ nên anh vẫn luôn tiếc tiền không mua, lần này vì được lên ti vi, anh cũng đầu tư luôn.
“Lên ti vi?” Cả đám người vừa nghe thấy tin tức này đều ngạc nhiên, chuyện muốn lên ti vi cũng không phải dễ dàng, tuy rằng mọi người đều thấy quảng cáo trên ti vi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến có một ngày công ty nhà mình cũng được lên ti vi?
“Anh Tống, anh cũng quá giỏi, sao tìm được quan hệ để công ty mình lên được ti vi vậy?” Phạm Đông luôn là người nghĩ gì nói đó, nhanh chóng hỏi ra tiếng lòng của mọi người. Ngày cả hai vợ chồng Lưu Hải Sơn cũng không biết tại sao đột nhiên công ty họ lại được lên ti vi?
Tống Trường Lâm thấy mọi người đều chờ đáp án của anh, anh cười to nói: “Đây cũng không phải là anh giỏi, là bà chủ của mọi người giỏi, chị dâu các cậu thêu “Thanh minh thượng hà đồ” được triển lãm trong chương trình nghệ thuật của tỉnh, được giải đặc biệt, và cô ấy cũng được trao tặng danh hiệu “nhà nghệ thuật gia dân gian của thành phố A”, công ty này của chúng ta cũng được mượn chút ánh sáng đó, anh cũng chỉ làm nền cho chị dâu các cậu thôi.” Trong lòng Tống Trường Lâm rất tự hào về việc có thể làm nền cho vợ anh.
“Chương trình nghệ thuật? Anh Tống, sao anh không nói sớm rằng trong chương trình có chị dâu?” Đây là tiếng của một người thấy hối hận khi không biết bà chủ được lên ti vi
“Nghệ thuật gia? Chị dâu thật lợi hại? Cái danh này nghe quá oai.” Đây là người chưa từng xem chương trình nghệ thuật, lại bị cái danh khiến cho dọa sợ.
Tuy rằng có nhiều suy nghĩ không giống nhau, nhưng mọi người đều vui mừng thay cho Trương Xảo Phương, cũng vui mừng cho công ty, những người làm công giống bọn họ không sợ ông chủ không tốt, mà chỉ sợ bà chủ lắm chuyện. Nhưng Trương Xảo Phương cũng không quan tâm đến công việc ở công ty, cho dù có đến cũng đối xử với bọn họ rất nhẹ nhàng, nếu không mang theo dưa hấu cũng mua đồ uống lạnh, trong lòng bọn họ, người phụ nữ có tài mạo song toàn, tính cách dịu dàng đảm đang như vậy tuyệt đối là gầm trời khó tìm, cũng là thần tượng trong lòng bọn họ.
Nụ cười trên mặt Tống Trường Lâm không ngừng được khi nghe mọi người tán thưởng, trong lòng anh vui vẻ đến không nói thành lời, đừng trách anh không biết khiêm tốn, đây cũng không phải do anh cố ý khoe khoang, là vợ anh có tên tuổi và mang lại chỗ tốt cho công ty, anh không thể không nói, thật ra anh là người sống rất khiêm tốn. Thấy đã đến giờ tan làm, anh cười xua tay nói: “Được rồi, được rồi, biết đám nhóc các cậu đnag vui vẻ, nhưng cả đám các cậu nhớ kỹ cho anh, chị dâu các cậu dựa vào đồ thêu để chúng ta cũng được nhờ, nhưng nó không hề dễ dàng, các cậu nếu ai không cẩn thận, làm ảnh hưởng danh dự công ty, làm vết nhơ cho chị dâu các cậu, đến lúc đó đừng trách anh đây không có tình cảm.”
“Anh Tống yên tâm, buổi chiều chúng em đến sẽ dọn vệ sinh, tuyệt đối khiến công ty chúng ta rực rỡ lên ti vi.” Một người nhanh chóng nói, cả đám đều đồng ý.
Tống Trường Lâm thấy một người nói xong, mọi người lại bắt đầu thảo luận, anh hơi mỉm cười, nhưng cũng mặc kệ bọn họ, anh nhanh chóng mang theo đồ của mình, về nhà báo tin tốt cho vợ.
“Ngày mai công ty mình sẽ lên ti vi sao?” Trương Xảo Phương nghe thấy tin tức này, cuối cùng trong lòng cô cũng thấy thỏa mãn, tuy rằng cô đã lấy chỗ Doãn Hồng Bác hơn hai trăm đồng và nửa túi gạo, nhưng chỗ đồ vật ít ỏi này sao có thể bù được sự tủi thân trong lòng cô? Bây giờ cô mới biết, hóa ra lợi ích còn ở phía sau, chỉ là cô quá nóng vội thôi.
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ ngạc nhiên và vui mừng của vợ, Tống Trường Lâm không nhịn được vươn tay ôm vợ vào lòng, vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, sáng nay bộ trưởng Tưởng cố ý gọi điện nhắn cho anh biết, lúc mới nghe tin này khiến anh vui muốn chết, em phải hiểu rằng, thành phố chúng ta phỏng vấn còn ý nghĩa hơn nhiều so với chương trình nghệ thuật tỉnh, hơn nữa là chương trình ti vi phỏng vấn thì báo trí cũng sẽ đưa tin, Xảo Phương, chúng ta sẽ nổi tiếng.”
Trương Xảo Phương nghe chồng cô giải thích, quả thực cười đến không thấy mắt, công ty nổi tiếng sẽ có nhiều tiền, nhiều tiền sẽ trả hết nợ, trả xong nợ cô có thể thoải mái mua con ba ba, thêm linh khí. . . Trong đầu cô đang hình dung ra cuộc trao đổi, hai cậu nhóc thấy cha mẹ còn đang ôm nhau không buông tay, hai nhóc cũng nhanh chóng bỏ đồ chơi trong tay, nhảy nhót chạy đến, tranh nhau nhào vào lòng cha mẹ: “Cùng nhau ôm, cùng em trai ôm”/
Tống Trường Lâm cười to, một tay ôm cả vợ và con trai vào lòng: “Cùng nhau ôm, Tiểu Tá, Tiểu Hữu cùng ôm cha và mẹ.” Vì ba người trước mặt, anh nhất định sẽ trở thành tường đồng cánh tay sắt, vĩnh viễn bảo vệ họ trong lòng…
Thành phố A là một thành phố lớn, tất nhiên sẽ có đài truyền hình của thành phố, hiện tại khó khăn lắm trong thành phố mới có một nghệ thuật gia, sao bọn họ có thể không tích cực được cơ chứ? Chuyện này hấp dẫn hơn nhiều so với việc đăng những tin như “Đỡ bà lão qua đường, thiếu niên nhặt được của rơi trả lại”.
Sáng sớm ngày hôm sau nhân viên công tác bên đài truyền hình đã đến công ty ‘Vì dân chuyển nhà’, họ bắt đầu làm những công tác chuẩn bị cẩn thận. Tuy rằng là sưu tầm tư liệu về Trương Xảo Phương, nhưng bản thân cô cũng khoong đi quay. Trương Xảo Phương không có hứng thú với những chuyện này, đối với cô, chỉ cần có thể quảng cáo công ty ra ngoài là được, những chuyện khác cô không thèm để ý. Mà phía chính phủ cũng nói, do con cô còn nhỏ nên không thể rời đi được.
Đầu tiên những người này nghe Tống Trường Lâm nói về sự cố gắng của “Nghệ thuật gia Trương Xảo Phương”, đây là bản thảo kết hợp từ trong thôn nhắn lại, đảm bảo đi đến đâu cũng không tìm được ra lỗi. Sau đó quay hình toàn công ty, đặc biệt là bức tranh “Mã đáo thành công” kia. Cuối cùng Tống Trường Lâm đưa những người này tới nhà anh, chụp mấy bức ảnh sinh hoạt hằng ngày của vợ anh, nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng thành công.
Trước khi họ đi, Trương Xảo Phương rất khách sáo lấy ra khăn cô tự thêu làm quà nhỏ cho họ, khăn thêu nhỏ, người đứng đầu cũng vui vẻ, ngay tại đó đeo lên cổ, lập tức cảm thấy mình sang hơn hẳn.
“Chị Trương thật khách sáo.” Thợ chụp ảnh ngoài miệng thì nói khách sáo, nhưng tay lại nhanh chóng đút chiếc khăn vào túi. Không phải anh tham tài, đây chính là tác phẩm của nghệ thuật gia, về đưa cho bạn gái anh, có lẽ không chỉ khiến cô ấy vui vẻ mà còn có thể gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
“Có gì đâu mà khách sáo, vì công ty nhà tôi, mọi người phải đi một chuyến xa đến, trong lòng tôi thấy hơi ngại.” Nhìn gương mặt vui vẻ của mấy người, Trương Xảo Phương cảm thấy công sức ngày hôm qua của cô cũng không phí, nguyên liệu làm khăn nhỏ này cũng không dễ tìm, coo phải đẩy đứa nhỏ đi mấy chỗ mới tìm được.
Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra là công ty mới là trọng điểm. Được rồi không thành vấn đề, trở về nhà, lúc chỉnh sửa nhất định sẽ để công ty họ được quảng cáo ra ngoài, nhất định không để phụ được cái khăn thêu này của họ.
Hai vợ chồng đưa tiễn mọi người xuống dưới nhà, thấy mấy người này lái xe đi rồi mới quay người về nhà.
Vừa rồi sợ đứa nhỏ làm ảnh hưởng việc quay chụp nên Tống Trường Lâm nhờ Mã Ngọc Trân đến trông đứa nhỏ giúp và đưa hai đứa nhỏ đến nhà Cao Tú Chi, bây giờ thấy mọi người đi rồi, hai người mới đi đón người.
Lúc này Cao Tú Chi nhìn Trương Xảo Phương bằng ánh mắt sùng bái, miệng không ngừng khen: “Chị dâu, chị quá giỏi, nếu là em đứng trước microphone, nhấy định là sợ đến không nói lên lời.” Chị dâu vậy mà không chút đỏ mặt, không thở nhanh, cười nói thoải mái nhẹ nhàng?
“Chị cũng không nói mấy câu, chỉ đứng ở kia để họ chụp mấy cái thôi.” Trương Xảo Phương vừa nói chuyện vừa lấy ra ba chiếc khăn thêu nhỏ, đưa cho hai người, cười nói: “Hai em cầm đi, chị cũng không biết có bao nhiêu người đến nên làm mười cái khăn, bây giờ còn lại ba cái, hai em mỗi người một cái , còn cái này em mang về công ty cho Tiểu Hoàng nha.” Bên cạnh có ba người phụ nữ, hơn nữa mỗi lần Hoàng Lệ Na gặp cô đều cười vô cùng ngọt ngào, cô cho hai người này cũng không thể thiếu phần của cô nhóc kia được.
/130
|