Năm sáu tiếng đồng hồ? Quả thật là ít hơn so với đi tàu, nhưng bởi vậy thì hai ngày nghỉ của chồng cô cũng chỉ còn một nửa? Trương Xảo Phương cảm thấy chồng cô chạy đến chạy đi rất vất vả, nếu cô đi thì anh có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày. . .
“Xảo Phương, đứa nhỏ của Trường Vinh thế nào rồi em? Tiểu Mai đi ra ngoài làm, đứa nhỏ làm sao bây giờ?” Trong trí nhớ của anh đứa bé nhỏ như vậy thì chỉ có thể bú sữa, nhưng mẹ đứa nhỏ không ở nhà, cháu gái nhỏ của anh ăn sữa ở đâu đây?
“Đứa nhỏ uống sữa bột, lúc trước em mua sữa cho cha mẹ, sau này em cũng có hỏi thăm, người ta cũng bán sữa cho trẻ nhỏ nên em mua thêm mấy túi, mẹ nói hơn bốn tháng có thể ăn thêm chút nước cơm, bây giờ thì uống sữa bột cũng tốt.” Trương Xảo Phương nhớ đến cô bé con y y nha nha suốt ngày kia lại cảm thấy buồn cười, không có mẹ đứa nhỏ lắc lư bên cạnh, cô nhìn đứa nhỏ càng thấy thương nó hơn.
Tống Trường Lâm thấy sữa bột của cháu gái đều là vợ anh mua, anh nắm chặt lấy tay vợ anh, sau đó thấp giọng nói: “Xảo Phương, chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đi.” Anh cũng không để ý là con trai hay con gái, anh chỉ muốn cùng vợ anh sinh một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ? Cô cũng muốn, vấn đề là: “Lần này anh cũng chỉ ở nhà được mấy ngày.” Mỗi ngày anh đều không ở nhà thì cô mang thai kiểu gì? Nếu một mình cô có thể giải quyết được chuyện đứa nhỏ thì bây giờ bụng cô cũng to đùng rồi.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh trả lời che che lấp lấp vì có nhiều người xung quanh, anh không nhịn được cười cười, thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi, anh phải bảo vệ quyền lợi của anh: “Sau này mỗi khi được nghỉ phép anh đều tranh thủ trở về.” Để sớm được làm cha, anh bất chấp phí đi đường, chỉ là có chút xin lỗi vợ anh, dù sao bây giờ cũng là vợ anh nuôi gia đình.
“Vâng, phải xem tình huống đã, nếu thời gian quá ngắn thì em đi thăm anh.” Trương Xảo Phương nhớ đến một cô bé con trắng trắng mềm mềm, cô cũng không đỏ mặt mà lập tức đồng ý, cô cũng muốn làm mẹ,lqd,nếu kiếp trước không có những kẻ khốn nạn kia thì cô cũng có được đứa nhỏ của bản thân rồi.
Trương Xảo Phương phát hiện suy nghĩ của cô lại bắt đầu chạy đi xa, cô âm thầm giấu đi sự u ám trong mắt, cười cười hỏi thăm chồng cô về chị dâu nhà liên trưởng, một lát sau xe đã đến cửa thôn. . .
Xuống xe, Tống Trường Lâm mang theo hành lý về nhà, dọc đường đi gặp mọi người trong thôn anh đều lên tiếng chào hỏi, hai người đi qua nhà họ Tống về nhà mình trước.
Cừa vào sân, Tống Trường Lâm đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của Hổ tử, nhưng anh cũng không để ý đến Hổ tử chỉ nhìn chằm chằm về phía cái chuồng gà ở góc tường: “Chúng lớn như vậy rồi sao? Anh nhớ lúc em viết thư bảo muốn nuôi gà cách đây cũng không lâu mà.” Hình như mới cách đây không lâu.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô nhắc đến những con gà bảo bối, cô vui vẻ nói: “Cũng hơn ba tháng rồi, thời gian cũng không ngắn, mẹ em nói qua hai tháng nữa là có thể đẻ trứng rồi.” Đến lúc đó cô có thể thoát khỏi cái cảnh số khổ một ngày chỉ có hai trứng, một ngày cô sẽ có đến mười mấy quả, chiên xào nấu hầm, thay đổi đủ cách ăn.
“Nhanh vậy sao?” Tống Trường Lâm nhìn con gà trống hùng dũng oai hùng, anh cảm thấy vợ anh nuôi gà cũng rất tốt, nhìn những con gà được vợ anh nuôi dưỡng mà xem, khỏe mạnh quá?
Anh cũng không nghĩ xem người ta nuôi gà bằng cái gì? Người vợ hoang phí của anh nuôi gà bằng cái gì? Vợ anh nuôi một con gà tốn bằng người ta nuôi ba con, không khỏe mạnh mới là lạ.
Trương Xảo Phương thấy ánh mắt của của chồng cô cũng dừng lại chỗ con gà trống, cô cảm thấy bọn họ không hổ là một đôi, chính là ăn ý đến vậy, cô cũng thèm nhỏ rãi khi nhìn con gà kia, nghĩ vậy, cô nói: “Đúng lúc anh ở nhà, mai chúng ta làm thịt con gà này đi.” Cô nhịn nó rất lâu rồi, cuối cùng cô cũng nhịn được đến khi chồng cô về nhà.
“Được, mai anh sẽ giết.” Tống Trường Lâm nhìn những con gà mái, anh gật đầu đồng ý, dù sao gà mái có thể đẻ trứng, gà trống chỉ lãng phí lương thực, nhìn những con gà trống trong chuồng, chắc vợ anh không dám giết, để ngày mai anh giết đi.
Hai người vui vẻ hớn hở quyết định ngày mai giết gà, sau đó mới mở cửa phòng mang hành lý đi vào.
Lần trước Tống Trường Lâm về nhà căn phòng đều là bụi bẩn, không có chút không khí vui mừng của năm mới, nhưng hôm nay anh vừa về đến nhà đã nhận ra vách tường trắng như tuyết, rèm cửa sổ màu hồng phấn, trên cửa sổ còn đặt mấy chậu cây cảnh màu xanh mướt. . . Quả thật là khắp nơi tràn ngập không khí ấm áp.
Trương Xảo Phương vào phòng, việc đầu tiên cô làm là phân loại hết các đồ vật, của nhà mình thì cô để lại, của nhà cha mẹ chồng thì cô để vào một cái túi chuẩn bị xách qua.
Tống Trường Lâm bên kia đang cảm thấy vợ anh thật tốt, thì lực chú ý của anh nhanh chóng bị hấp dẫn bởi bức tranh đứa trẻ mập mạp treo trên tường, đứa nhỏ mập mạp mặc một cái yếm màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy thích. . .
“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm càng nhìn đứa nhỏ càng thấy kích động, anh đi thẳng ra phòng ngoài ôm vợ anh vào lòng, mới vậy mà vợ anh về cũng được ba tháng rồi, rất lâu rồi anh chưa được gặp vợ anh.
“Cả người anh đều là mồ hôi, nóng chết mất, anh nhanh chóng tắm rửa đi.” Trương Xảo Phương cười né tránh, cô giục chồng cô đi tắm một cái, hôm nay vốn đã nóng, Tống Trường Lâm lại giống như cái lò hỏa vậy, khiến cô nóng đến không thở nổi.
Tống Trường Lâm phát hiện bản thân anh bị vợ ghét bỏ, anh ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt, nhúng cả hai cánh tay trần vào nước rửa rồi anh dứt khoát tắm luôn, sau đó anh cũng không thèm mặc áo đã chạy về phía cô.
“Xảo Phương, anh nhìn thấy trên tường có đứa nhỏ mập mạp.” Tống Trường Lâm nhớ đến thằng nhóc mập mạp cởi chuồng, anh nở nụ cười có chút ngu đần.
“Vâng.” Trương Xảo Phương nhẹ giọng trả lời, cô chia miếng thịt trong tay làm hai phần. Thời tiết quá nóng, tối nay nhất định phải làm xong nhân bánh bao, thịt mà để đến ngày mai thì sẽ hỏng mất.
“Xảo Phương, em thêu thằng nhóc đó thật là đẹp.” Anh nhìn vào giống như nhìn thấy người thật vậy, nếu là con anh thì thật là tốt.
“Vâng.” Trương Xảo Phương
“Xảo Phương, đứa nhỏ của Trường Vinh thế nào rồi em? Tiểu Mai đi ra ngoài làm, đứa nhỏ làm sao bây giờ?” Trong trí nhớ của anh đứa bé nhỏ như vậy thì chỉ có thể bú sữa, nhưng mẹ đứa nhỏ không ở nhà, cháu gái nhỏ của anh ăn sữa ở đâu đây?
“Đứa nhỏ uống sữa bột, lúc trước em mua sữa cho cha mẹ, sau này em cũng có hỏi thăm, người ta cũng bán sữa cho trẻ nhỏ nên em mua thêm mấy túi, mẹ nói hơn bốn tháng có thể ăn thêm chút nước cơm, bây giờ thì uống sữa bột cũng tốt.” Trương Xảo Phương nhớ đến cô bé con y y nha nha suốt ngày kia lại cảm thấy buồn cười, không có mẹ đứa nhỏ lắc lư bên cạnh, cô nhìn đứa nhỏ càng thấy thương nó hơn.
Tống Trường Lâm thấy sữa bột của cháu gái đều là vợ anh mua, anh nắm chặt lấy tay vợ anh, sau đó thấp giọng nói: “Xảo Phương, chúng ta cũng sinh một đứa nhỏ đi.” Anh cũng không để ý là con trai hay con gái, anh chỉ muốn cùng vợ anh sinh một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ? Cô cũng muốn, vấn đề là: “Lần này anh cũng chỉ ở nhà được mấy ngày.” Mỗi ngày anh đều không ở nhà thì cô mang thai kiểu gì? Nếu một mình cô có thể giải quyết được chuyện đứa nhỏ thì bây giờ bụng cô cũng to đùng rồi.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh trả lời che che lấp lấp vì có nhiều người xung quanh, anh không nhịn được cười cười, thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi, anh phải bảo vệ quyền lợi của anh: “Sau này mỗi khi được nghỉ phép anh đều tranh thủ trở về.” Để sớm được làm cha, anh bất chấp phí đi đường, chỉ là có chút xin lỗi vợ anh, dù sao bây giờ cũng là vợ anh nuôi gia đình.
“Vâng, phải xem tình huống đã, nếu thời gian quá ngắn thì em đi thăm anh.” Trương Xảo Phương nhớ đến một cô bé con trắng trắng mềm mềm, cô cũng không đỏ mặt mà lập tức đồng ý, cô cũng muốn làm mẹ,lqd,nếu kiếp trước không có những kẻ khốn nạn kia thì cô cũng có được đứa nhỏ của bản thân rồi.
Trương Xảo Phương phát hiện suy nghĩ của cô lại bắt đầu chạy đi xa, cô âm thầm giấu đi sự u ám trong mắt, cười cười hỏi thăm chồng cô về chị dâu nhà liên trưởng, một lát sau xe đã đến cửa thôn. . .
Xuống xe, Tống Trường Lâm mang theo hành lý về nhà, dọc đường đi gặp mọi người trong thôn anh đều lên tiếng chào hỏi, hai người đi qua nhà họ Tống về nhà mình trước.
Cừa vào sân, Tống Trường Lâm đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của Hổ tử, nhưng anh cũng không để ý đến Hổ tử chỉ nhìn chằm chằm về phía cái chuồng gà ở góc tường: “Chúng lớn như vậy rồi sao? Anh nhớ lúc em viết thư bảo muốn nuôi gà cách đây cũng không lâu mà.” Hình như mới cách đây không lâu.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô nhắc đến những con gà bảo bối, cô vui vẻ nói: “Cũng hơn ba tháng rồi, thời gian cũng không ngắn, mẹ em nói qua hai tháng nữa là có thể đẻ trứng rồi.” Đến lúc đó cô có thể thoát khỏi cái cảnh số khổ một ngày chỉ có hai trứng, một ngày cô sẽ có đến mười mấy quả, chiên xào nấu hầm, thay đổi đủ cách ăn.
“Nhanh vậy sao?” Tống Trường Lâm nhìn con gà trống hùng dũng oai hùng, anh cảm thấy vợ anh nuôi gà cũng rất tốt, nhìn những con gà được vợ anh nuôi dưỡng mà xem, khỏe mạnh quá?
Anh cũng không nghĩ xem người ta nuôi gà bằng cái gì? Người vợ hoang phí của anh nuôi gà bằng cái gì? Vợ anh nuôi một con gà tốn bằng người ta nuôi ba con, không khỏe mạnh mới là lạ.
Trương Xảo Phương thấy ánh mắt của của chồng cô cũng dừng lại chỗ con gà trống, cô cảm thấy bọn họ không hổ là một đôi, chính là ăn ý đến vậy, cô cũng thèm nhỏ rãi khi nhìn con gà kia, nghĩ vậy, cô nói: “Đúng lúc anh ở nhà, mai chúng ta làm thịt con gà này đi.” Cô nhịn nó rất lâu rồi, cuối cùng cô cũng nhịn được đến khi chồng cô về nhà.
“Được, mai anh sẽ giết.” Tống Trường Lâm nhìn những con gà mái, anh gật đầu đồng ý, dù sao gà mái có thể đẻ trứng, gà trống chỉ lãng phí lương thực, nhìn những con gà trống trong chuồng, chắc vợ anh không dám giết, để ngày mai anh giết đi.
Hai người vui vẻ hớn hở quyết định ngày mai giết gà, sau đó mới mở cửa phòng mang hành lý đi vào.
Lần trước Tống Trường Lâm về nhà căn phòng đều là bụi bẩn, không có chút không khí vui mừng của năm mới, nhưng hôm nay anh vừa về đến nhà đã nhận ra vách tường trắng như tuyết, rèm cửa sổ màu hồng phấn, trên cửa sổ còn đặt mấy chậu cây cảnh màu xanh mướt. . . Quả thật là khắp nơi tràn ngập không khí ấm áp.
Trương Xảo Phương vào phòng, việc đầu tiên cô làm là phân loại hết các đồ vật, của nhà mình thì cô để lại, của nhà cha mẹ chồng thì cô để vào một cái túi chuẩn bị xách qua.
Tống Trường Lâm bên kia đang cảm thấy vợ anh thật tốt, thì lực chú ý của anh nhanh chóng bị hấp dẫn bởi bức tranh đứa trẻ mập mạp treo trên tường, đứa nhỏ mập mạp mặc một cái yếm màu đỏ, nhìn thế nào cũng thấy thích. . .
“Xảo Phương. . .” Tống Trường Lâm càng nhìn đứa nhỏ càng thấy kích động, anh đi thẳng ra phòng ngoài ôm vợ anh vào lòng, mới vậy mà vợ anh về cũng được ba tháng rồi, rất lâu rồi anh chưa được gặp vợ anh.
“Cả người anh đều là mồ hôi, nóng chết mất, anh nhanh chóng tắm rửa đi.” Trương Xảo Phương cười né tránh, cô giục chồng cô đi tắm một cái, hôm nay vốn đã nóng, Tống Trường Lâm lại giống như cái lò hỏa vậy, khiến cô nóng đến không thở nổi.
Tống Trường Lâm phát hiện bản thân anh bị vợ ghét bỏ, anh ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt, nhúng cả hai cánh tay trần vào nước rửa rồi anh dứt khoát tắm luôn, sau đó anh cũng không thèm mặc áo đã chạy về phía cô.
“Xảo Phương, anh nhìn thấy trên tường có đứa nhỏ mập mạp.” Tống Trường Lâm nhớ đến thằng nhóc mập mạp cởi chuồng, anh nở nụ cười có chút ngu đần.
“Vâng.” Trương Xảo Phương nhẹ giọng trả lời, cô chia miếng thịt trong tay làm hai phần. Thời tiết quá nóng, tối nay nhất định phải làm xong nhân bánh bao, thịt mà để đến ngày mai thì sẽ hỏng mất.
“Xảo Phương, em thêu thằng nhóc đó thật là đẹp.” Anh nhìn vào giống như nhìn thấy người thật vậy, nếu là con anh thì thật là tốt.
“Vâng.” Trương Xảo Phương
/130
|