“Nếu tên cướp ấy vẫn không tỉnh lại thì anh phải chịu trách nghiệm đúng không?” Trương Xảo Phương cũng không để ý đến chuyện chồng cô có thể làm lính không, cô không để ý đến chuyện giúp tên khốn kia một chút, cho hắn sớm siêu độ.
“Có lẽ. . . Anh sẽ phải chịu phạt.” Tống Trường Lâm hơi nhắm mắt, quả thực anh không dám nhìn thẳng vào mắt vợ anh, không nói đến chuyện không còn tương lai sáng ngời, nếu anh phải vào tù, vậy thì anh đâu còn mặt mũi nào gặp lại vợ anh.
Hình phạt? Trương Xảo Phương quyết định, cô phải cho tên khốn khiếp kia một công việc tốt, chẳng những không chút bệnh tật mà còn phải sống thọ và chết tại nhà.
“Vậy nếu hắn tỉnh, hơn nữa sẽ khôi phục hoàn toàn thì sao?” Anh có thể tiếp tục đến trường không? Thật ra Trương Xảo Phương cũng không thèm để ý chuyện chồng cô làm gì, đời trước vinh dự của cô còn chưa đủ nhiều sao? Cô để ý mấy cái này làm gì? Nhưng cô biết Trường Lâm để ý, anh làm lính nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi bộ đội, tuy rằng vất vả, nhưng từ lời nói cũng hiểu được anh thật lòng thích bộ đội, nếu rời đi như vậy, trong lòng anh sẽ khó chịu đến mức nào?
Tống Trường Lâm thấy trong giọng nói của vợ anh mang theo chút chờ mong, hốc mắt anh cũng đỏ lên, anh nhìn vợ với vẻ mặt xin lỗi, khàn khàn nói: “Tình huống hiện tại khó mà nói trước được, hơn nữa, coi như hắn có tỉnh lại thì đây cũng là một lỗi lớn, rõ ràng đã vượt qua giới hạn phòng vệ, cho dù anh có được ở lại bộ đội thì kiếp sống quân lữ cũng vĩnh viễn ở chỗ tối nhất, không chừng đến chức vị cũng không còn.” diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hóa ra đến chức vị cũng khó giữ? Trương Xảo Phương cảm thấy suy nghĩ muốn để chồng cô ở lại bộ đội lập tức biến mất không thấy tăm hơi, cô còn nghĩ nếu chồng cô lên chức thì anh cũng không cần vất vả vậy nữa, điều này cũng tốt, một lần hăng hái làm việc nghĩa lại bị đánh đến không còn nguyên hình. Vậy thì còn đợi trong đó làm gì nữa?
Trong lòng cô bùng lên ngọn lửa tức giận, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của chồng, cô không nhịn được cảm thấy đau lòng, áp chế cơn giận xuống đáy lòng, cô cười khẽ nói: “Anh không làm lính cũng tốt, em cũng không phải buồn phiền ba năm nữa sẽ thế nào, đi từ bộ đội ra ngoài một chuyến rất mất công, vừa phải chờ xe vừa phải tìm người, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, mua này mua nọ thêm hàng tết nữa cũng mệt hết cả người, anh xem, bây giờ rất thuận tiện, trong nhà thiếu gì cũng có thể ra ngoài mua ngay lập tức, đồ ăn cũng tươi mới, hơn nữa anh ở bộ đội, mỗi năm cũng không được mặc quần áo đẹp mấy lần, mỗi ngày đều mò mẫm lăn lộn, em nhìn cũng thấy mệt thay anh. . .”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tống Trường Lâm ôm vào lòng, cô cảm nhận được từng cái run trong ngực chồng cô, cô chỉ thấy xót xa, cô ôm chặt lấy người đàn ông luôn kiên cường này, vỗ vỗ phía sau lưng anh nói: “Không sao đâu anh, nếu không phải vì anh phải đi lính thì chúng ta đã sớm có đứa nhỏ rồi, bây giờ không cần tách ra nữa, em sinh con trai cho anh.”
Tống Trường Lâm ôm chặt vợ anh, nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng gật đầu thật mạnh, anh thật sự chỉ hận sao vợ anh không trách mắng anh mấy câu, Xảo Phương như vậy trong lòng anh càng khó chịu hơn. . .
“Thím Triệu, nghe nói hôm qua cô mua. . .” Xa xa truyền đến tiếng nói chuyện, khiến hai người đang ôm nhau vội vàng buông tay, Tống Trường Lâm phát hiện anh lại ôm vợ anh giữa đường, gương mặt anh nhanh chóng chuyển hồng, trong lòng anh đang thầm mắng mình không nhìn địa điểm.
Có lẽ do vợ giải thích và an ủi, áp lực trong lòng anh cũng được giảm bớt, tuy rằng Tống Trường Lâm vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều, nghĩ đến dáng vẻ không có tiền đồ vừa rồi của mình, anh ngại ngùng hắng giọng một cái: “Khụ khụ, chúng ta về nhà đi, anh mới từ bệnh viện về, lát nữa còn phải về trường học.” Anh không ngờ vợ anh lại nhanh như vậy, mới có mấy ngày mà đã chuyển nhà đến đây.
“Bây giờ anh không cần về trường học, ở đây chúng ta cũng có nhà, đi, chúng ta về nhà, tí nữa em đi mua đồ ăn, giữa trưa em làm đồ ăn ngon cho anh.” Trương Xảo Phương thấy tâm trạng chồng cô không còn sa sút như lúc trước nên tâm trạng cô cũng thoái mái hơn nhiều. Cô không chút để ý mà lôi kéo chồng cô về nhà, cô nở nụ cười chân thành đáp lại hai bác gái đang ngạc nhiên nhìn hai người ở cách đó không xa.
Nhìn lại đi, nhìn lại đi, hai người họ có giấy chứng nhận, không làm lính thì sao đâu? Cô có thể thêu hoa kiếm tiền, Trường Lâm cũng có thể làm, trong thành phố này cũng có nhiều công việc như vậy,
“Có lẽ. . . Anh sẽ phải chịu phạt.” Tống Trường Lâm hơi nhắm mắt, quả thực anh không dám nhìn thẳng vào mắt vợ anh, không nói đến chuyện không còn tương lai sáng ngời, nếu anh phải vào tù, vậy thì anh đâu còn mặt mũi nào gặp lại vợ anh.
Hình phạt? Trương Xảo Phương quyết định, cô phải cho tên khốn khiếp kia một công việc tốt, chẳng những không chút bệnh tật mà còn phải sống thọ và chết tại nhà.
“Vậy nếu hắn tỉnh, hơn nữa sẽ khôi phục hoàn toàn thì sao?” Anh có thể tiếp tục đến trường không? Thật ra Trương Xảo Phương cũng không thèm để ý chuyện chồng cô làm gì, đời trước vinh dự của cô còn chưa đủ nhiều sao? Cô để ý mấy cái này làm gì? Nhưng cô biết Trường Lâm để ý, anh làm lính nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi bộ đội, tuy rằng vất vả, nhưng từ lời nói cũng hiểu được anh thật lòng thích bộ đội, nếu rời đi như vậy, trong lòng anh sẽ khó chịu đến mức nào?
Tống Trường Lâm thấy trong giọng nói của vợ anh mang theo chút chờ mong, hốc mắt anh cũng đỏ lên, anh nhìn vợ với vẻ mặt xin lỗi, khàn khàn nói: “Tình huống hiện tại khó mà nói trước được, hơn nữa, coi như hắn có tỉnh lại thì đây cũng là một lỗi lớn, rõ ràng đã vượt qua giới hạn phòng vệ, cho dù anh có được ở lại bộ đội thì kiếp sống quân lữ cũng vĩnh viễn ở chỗ tối nhất, không chừng đến chức vị cũng không còn.” diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hóa ra đến chức vị cũng khó giữ? Trương Xảo Phương cảm thấy suy nghĩ muốn để chồng cô ở lại bộ đội lập tức biến mất không thấy tăm hơi, cô còn nghĩ nếu chồng cô lên chức thì anh cũng không cần vất vả vậy nữa, điều này cũng tốt, một lần hăng hái làm việc nghĩa lại bị đánh đến không còn nguyên hình. Vậy thì còn đợi trong đó làm gì nữa?
Trong lòng cô bùng lên ngọn lửa tức giận, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của chồng, cô không nhịn được cảm thấy đau lòng, áp chế cơn giận xuống đáy lòng, cô cười khẽ nói: “Anh không làm lính cũng tốt, em cũng không phải buồn phiền ba năm nữa sẽ thế nào, đi từ bộ đội ra ngoài một chuyến rất mất công, vừa phải chờ xe vừa phải tìm người, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, mua này mua nọ thêm hàng tết nữa cũng mệt hết cả người, anh xem, bây giờ rất thuận tiện, trong nhà thiếu gì cũng có thể ra ngoài mua ngay lập tức, đồ ăn cũng tươi mới, hơn nữa anh ở bộ đội, mỗi năm cũng không được mặc quần áo đẹp mấy lần, mỗi ngày đều mò mẫm lăn lộn, em nhìn cũng thấy mệt thay anh. . .”
Cô còn chưa nói xong, đã bị Tống Trường Lâm ôm vào lòng, cô cảm nhận được từng cái run trong ngực chồng cô, cô chỉ thấy xót xa, cô ôm chặt lấy người đàn ông luôn kiên cường này, vỗ vỗ phía sau lưng anh nói: “Không sao đâu anh, nếu không phải vì anh phải đi lính thì chúng ta đã sớm có đứa nhỏ rồi, bây giờ không cần tách ra nữa, em sinh con trai cho anh.”
Tống Trường Lâm ôm chặt vợ anh, nhắm chặt đôi mắt phiếm hồng gật đầu thật mạnh, anh thật sự chỉ hận sao vợ anh không trách mắng anh mấy câu, Xảo Phương như vậy trong lòng anh càng khó chịu hơn. . .
“Thím Triệu, nghe nói hôm qua cô mua. . .” Xa xa truyền đến tiếng nói chuyện, khiến hai người đang ôm nhau vội vàng buông tay, Tống Trường Lâm phát hiện anh lại ôm vợ anh giữa đường, gương mặt anh nhanh chóng chuyển hồng, trong lòng anh đang thầm mắng mình không nhìn địa điểm.
Có lẽ do vợ giải thích và an ủi, áp lực trong lòng anh cũng được giảm bớt, tuy rằng Tống Trường Lâm vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng tốt hơn trước nhiều, nghĩ đến dáng vẻ không có tiền đồ vừa rồi của mình, anh ngại ngùng hắng giọng một cái: “Khụ khụ, chúng ta về nhà đi, anh mới từ bệnh viện về, lát nữa còn phải về trường học.” Anh không ngờ vợ anh lại nhanh như vậy, mới có mấy ngày mà đã chuyển nhà đến đây.
“Bây giờ anh không cần về trường học, ở đây chúng ta cũng có nhà, đi, chúng ta về nhà, tí nữa em đi mua đồ ăn, giữa trưa em làm đồ ăn ngon cho anh.” Trương Xảo Phương thấy tâm trạng chồng cô không còn sa sút như lúc trước nên tâm trạng cô cũng thoái mái hơn nhiều. Cô không chút để ý mà lôi kéo chồng cô về nhà, cô nở nụ cười chân thành đáp lại hai bác gái đang ngạc nhiên nhìn hai người ở cách đó không xa.
Nhìn lại đi, nhìn lại đi, hai người họ có giấy chứng nhận, không làm lính thì sao đâu? Cô có thể thêu hoa kiếm tiền, Trường Lâm cũng có thể làm, trong thành phố này cũng có nhiều công việc như vậy,
/130
|