“Được rồi, được rồi, em hết giận rồi, anh buông ra được rồi đó, trời nóng thế này mà anh không sợ nóng sao?” Trương Xảo Phương thật sự cảm thấy nóng, nhiệt độ hôm nay còn cao hơn hôm qua năm độ, chồng cô còn ôm chặt lấy cô, thật sự là khiến người khác phát nghẹn.
Tống Trường Lâm cũng muốn gần vợ hơn một chút, nhưng anh thấy trán vợ anh đều là mồ hôi, anh có chút tiếc nuối buông tay ra, nghĩ: Đúng là giữa trưa trời quá nóng, thôi, buổi tối hãy làm việc.
Anh dùng tay lau mồ hôi trên trán vợ, cười nói: “Việc này cuối cùng cũng kết thúc, buổi chiều anh đến trường học báo cáo một chút để bọn họ nhanh chóng xử lí, anh cũng có thể đi tìm việc làm sớm.” Trải qua chuyện của mấy ngày nay, trong lòng anh, sự thiết tha với bộ đội cũng giảm nhiều, đã nhất định phải rời đi thì dù trong lòng anh có lưu luyến cũng vô dụng, không bằng sớm kết thúc anh cũng sớm có thể đi ra ngoài kiếm tiền, bây giờ anh không đi học, cũng không thể để vợ anh nuôi gia đình được.
Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, Tống Trường Lâm đứng dậy đến trường học, lúc anh đến trường học mới biết được bệnh viện đã chuyển tin tức đến đây, sau khi bộ đội và trường học họp, đã có kết quả cuối cùng.
Vốn dựa vào cấp bậc hiện tại của Tống Trường Lâm, coi như mặc kệ cũng có thể chuyển nghề, nhưng bởi vì việc lần này ảnh hưởng không tốt lắm, nên không thể chuyển nghề, anh chỉ có thể phục viên, điều duy nhất an ủi chính là phí phục viên cũng không ít, nhưng làm người ta dở khóc dở cười hơn là phí dụng này không đến tay anh đã trực tiếp bị chuyển đến bệnh viện đưa Vương Cường khám bệnh rồi.
Tống Trường Lâm trải qua một buổi chiều, lqd, đến khoảng bốn giờ chiều mới lấy được thư phục viên, nhìn thư phục viên trong tay, trong lòng anh không biết là cảm giác gì, đây thật sự là đến cũng trống trơn mà đi cũng trốn trơn, lúc anh vào, anh chỉ mang theo hành lý đi vào, bây giờ anh đi, vẫn chỉ là mang theo hành lý, trừ bỏ tuổi lớn hơn chút thì cái gì anh cũng không có.
Tuy trong lòng anh không thoải mái, nhưng dù sao người không có chuyện gì là tốt rồi, anh cũng không phải loại người vừa tiến vào ngõ cụt đã không thể ra ngoài được, anh nở nụ cười tự giễu, cất thư phục viên vào túi, anh đến chợ mua trứng gà cho vợ, trong nhà không có trứng gà, vợ anh lại thích uống cái kia, anh mua thêm chút thì hơn, vợ anh mua hai con gà kia tuy béo nhưng thấy thế nào cũng không giống loại gà sẽ đẻ trứng, vẫn không nên chờ đợi thì tốt hơn.
Lúc Tống Trường Lâm về nhà, vợ hiền của anh vẫn còn đang nghiên cứu hai con gà mái, tại sao lại không đẻ trứng chứ? Lúc trước trong huyện cô mua về hai ngày là đẻ ngay mà, tại sao lần này lại không giống chứ?
“Xảo Phương, anh về rồi.” Tống Trường Lâm mang theo trứng gà, mở cửa vào nhà.
“Anh về rồi sao? Thế nào rồi anh? Lãnh đạo nói thế nào?” Trương Xảo Phương bỏ con gà không đáng tin kia xuống, đứng dậy đón chồng.
“Không có chuyện gì, bây giờ anh là phục viên, sau này không còn quan hệ gì với bộ đội nữa rồi.” Nói đến đây, anh khẽ than, có chút xin lỗi vợ , nói: “Bộ đội đưa phí phục viên cũng không ít, nhưng đều đưa đến chỗ Vương Cường hết rồi, anh không còn một đồng.” Tuy anh biết vợ anh sẽ không khóc giống với anh vì số tiền này, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất xin lỗi vợ anh, với số tiên đó, sau này hai vợ chồng anh có muốn làm gì cũng thoải mái hơn không ít, vợ anh cũng không cần phải thêu hoa vất vả như vậy.
Trương Xảo Phương biết chồng cô an toàn, cô cười nói: “Coi như tiêu tài miễn tai thôi, tiền còn có thể kiếm về, người không có chuyện gì là tốt rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có số tiền nghe nói không hề nhỏ này, có phải bây giờ cô có thể mua ti vi rồi đúng không? Ti vi của cô, đến bao giờ mới có thể về đến nhà đây?”
“Đúng rồi, anh mua cho em chút trứng gà, không phải em thích uống nước trứng gà sao? Buổi tối anh pha cho em.” Tống Trường Lâm không muốn nhắc lại chuyện trong trường học để không thoải mái, anh đưa túi trứng gà vừa mua cho vợ anh xem.
Trương Xảo Phương nghe thấy hai chữ trứng gà, cô u oán nhìn về phía hai con gà mái: “Em thích uống trứng gà vừa đẻ xong cơ, nhưng hai bọn chúng lại không chịu đẻ trứng cho em.” Hai con thay phiên cũng được mà, nhưng tại sao lại một con cũng không chịu đẻ chứ?
Tống Trường Lâm không đành lòng nói với vợ anh, hai con gà này có móng thành kén như vậy, không biết đã nuôi bao nhiêu năm, khả năng hai con gà này có thể đẻ trứng là rất thấp, anh kéo vợ vào nhà, vừa đi vừa an ủi: “Gà mới đến nơi ở mới cũng phải thích ứng một chút, qua hai ngày thì tốt rồi, nhất định nó sẽ đẻ trứng.” Vợ anh chỉ có một chút yêu thích như vậy, cô thích uống nước trứng gà mới đẻ, xem ra ngày mai anh phải đi mua thêm hai con gà mái, còn nếu chờ hai con gà mái trong nhà này chắc là không bao giờ có ăn.diễn_đàn_lê_quý_đôn
Tống Trường Lâm vừa há to miệng ăn đồ ăn vợ anh nấu, vừa nói chuyện với vợ: “Bây giờ thư thông báo cũng xuống đến nơi rồi, anh cũng không cần phải chạy đến chạy đi nữa, ngày mai anh ra ngoài đi dạo, xem có việc gì thích hợp để anh làm không?” Anh làm lính nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều lăn lộn huấn luyện trong quân đội, chắc là cũng không có nhiều nghề thích hợp với anh.
“Vâng, anh đừng gấp, công việc cũng không phải một ngày mà tìm được, anh ra ngoài tìm hiểu một chút, tạm thời không tìm thấy thì coi như giải sầu thôi.” Tuy Trương Xảo Phương không hiểu rõ lắm về xã hội bây giờ, nhưng từ chuyện của vợ chồng Trường Vinh cũng có thể hiểu ra là hiện tại ra ngoài tìm việc cũng không phải dễ dàng, nhưng Trường Lâm là một người đàn ông, cô cũng không thể để anh ở nhà đợi không có việc gì làm, vậy nên cô chỉ có thể hy vọng chồng cô không cần gấp gáp vội vàng, cô thật sự không để ý đến việc lúc nào có thể tìm được việc làm.
“Ha ha, em yên tâm, anh biết không dễ tìm việc, dù sao anh cũng không tham gia vào xã hội nhiều năm, nhưng em cũng không cần lo lắng, nếu thật sự không được thì anh cũng có thể đi bán khoai lang nướng như vợ chồng Trường Vinh thôi, anh sẽ không vội vàng.” Tống Trường Lâm hiểu ý vợ anh, anh
Tống Trường Lâm cũng muốn gần vợ hơn một chút, nhưng anh thấy trán vợ anh đều là mồ hôi, anh có chút tiếc nuối buông tay ra, nghĩ: Đúng là giữa trưa trời quá nóng, thôi, buổi tối hãy làm việc.
Anh dùng tay lau mồ hôi trên trán vợ, cười nói: “Việc này cuối cùng cũng kết thúc, buổi chiều anh đến trường học báo cáo một chút để bọn họ nhanh chóng xử lí, anh cũng có thể đi tìm việc làm sớm.” Trải qua chuyện của mấy ngày nay, trong lòng anh, sự thiết tha với bộ đội cũng giảm nhiều, đã nhất định phải rời đi thì dù trong lòng anh có lưu luyến cũng vô dụng, không bằng sớm kết thúc anh cũng sớm có thể đi ra ngoài kiếm tiền, bây giờ anh không đi học, cũng không thể để vợ anh nuôi gia đình được.
Hai người nói chuyện một lát, thấy thời gian không sai biệt lắm, Tống Trường Lâm đứng dậy đến trường học, lúc anh đến trường học mới biết được bệnh viện đã chuyển tin tức đến đây, sau khi bộ đội và trường học họp, đã có kết quả cuối cùng.
Vốn dựa vào cấp bậc hiện tại của Tống Trường Lâm, coi như mặc kệ cũng có thể chuyển nghề, nhưng bởi vì việc lần này ảnh hưởng không tốt lắm, nên không thể chuyển nghề, anh chỉ có thể phục viên, điều duy nhất an ủi chính là phí phục viên cũng không ít, nhưng làm người ta dở khóc dở cười hơn là phí dụng này không đến tay anh đã trực tiếp bị chuyển đến bệnh viện đưa Vương Cường khám bệnh rồi.
Tống Trường Lâm trải qua một buổi chiều, lqd, đến khoảng bốn giờ chiều mới lấy được thư phục viên, nhìn thư phục viên trong tay, trong lòng anh không biết là cảm giác gì, đây thật sự là đến cũng trống trơn mà đi cũng trốn trơn, lúc anh vào, anh chỉ mang theo hành lý đi vào, bây giờ anh đi, vẫn chỉ là mang theo hành lý, trừ bỏ tuổi lớn hơn chút thì cái gì anh cũng không có.
Tuy trong lòng anh không thoải mái, nhưng dù sao người không có chuyện gì là tốt rồi, anh cũng không phải loại người vừa tiến vào ngõ cụt đã không thể ra ngoài được, anh nở nụ cười tự giễu, cất thư phục viên vào túi, anh đến chợ mua trứng gà cho vợ, trong nhà không có trứng gà, vợ anh lại thích uống cái kia, anh mua thêm chút thì hơn, vợ anh mua hai con gà kia tuy béo nhưng thấy thế nào cũng không giống loại gà sẽ đẻ trứng, vẫn không nên chờ đợi thì tốt hơn.
Lúc Tống Trường Lâm về nhà, vợ hiền của anh vẫn còn đang nghiên cứu hai con gà mái, tại sao lại không đẻ trứng chứ? Lúc trước trong huyện cô mua về hai ngày là đẻ ngay mà, tại sao lần này lại không giống chứ?
“Xảo Phương, anh về rồi.” Tống Trường Lâm mang theo trứng gà, mở cửa vào nhà.
“Anh về rồi sao? Thế nào rồi anh? Lãnh đạo nói thế nào?” Trương Xảo Phương bỏ con gà không đáng tin kia xuống, đứng dậy đón chồng.
“Không có chuyện gì, bây giờ anh là phục viên, sau này không còn quan hệ gì với bộ đội nữa rồi.” Nói đến đây, anh khẽ than, có chút xin lỗi vợ , nói: “Bộ đội đưa phí phục viên cũng không ít, nhưng đều đưa đến chỗ Vương Cường hết rồi, anh không còn một đồng.” Tuy anh biết vợ anh sẽ không khóc giống với anh vì số tiền này, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy rất xin lỗi vợ anh, với số tiên đó, sau này hai vợ chồng anh có muốn làm gì cũng thoải mái hơn không ít, vợ anh cũng không cần phải thêu hoa vất vả như vậy.
Trương Xảo Phương biết chồng cô an toàn, cô cười nói: “Coi như tiêu tài miễn tai thôi, tiền còn có thể kiếm về, người không có chuyện gì là tốt rồi.” Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có số tiền nghe nói không hề nhỏ này, có phải bây giờ cô có thể mua ti vi rồi đúng không? Ti vi của cô, đến bao giờ mới có thể về đến nhà đây?”
“Đúng rồi, anh mua cho em chút trứng gà, không phải em thích uống nước trứng gà sao? Buổi tối anh pha cho em.” Tống Trường Lâm không muốn nhắc lại chuyện trong trường học để không thoải mái, anh đưa túi trứng gà vừa mua cho vợ anh xem.
Trương Xảo Phương nghe thấy hai chữ trứng gà, cô u oán nhìn về phía hai con gà mái: “Em thích uống trứng gà vừa đẻ xong cơ, nhưng hai bọn chúng lại không chịu đẻ trứng cho em.” Hai con thay phiên cũng được mà, nhưng tại sao lại một con cũng không chịu đẻ chứ?
Tống Trường Lâm không đành lòng nói với vợ anh, hai con gà này có móng thành kén như vậy, không biết đã nuôi bao nhiêu năm, khả năng hai con gà này có thể đẻ trứng là rất thấp, anh kéo vợ vào nhà, vừa đi vừa an ủi: “Gà mới đến nơi ở mới cũng phải thích ứng một chút, qua hai ngày thì tốt rồi, nhất định nó sẽ đẻ trứng.” Vợ anh chỉ có một chút yêu thích như vậy, cô thích uống nước trứng gà mới đẻ, xem ra ngày mai anh phải đi mua thêm hai con gà mái, còn nếu chờ hai con gà mái trong nhà này chắc là không bao giờ có ăn.diễn_đàn_lê_quý_đôn
Tống Trường Lâm vừa há to miệng ăn đồ ăn vợ anh nấu, vừa nói chuyện với vợ: “Bây giờ thư thông báo cũng xuống đến nơi rồi, anh cũng không cần phải chạy đến chạy đi nữa, ngày mai anh ra ngoài đi dạo, xem có việc gì thích hợp để anh làm không?” Anh làm lính nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều lăn lộn huấn luyện trong quân đội, chắc là cũng không có nhiều nghề thích hợp với anh.
“Vâng, anh đừng gấp, công việc cũng không phải một ngày mà tìm được, anh ra ngoài tìm hiểu một chút, tạm thời không tìm thấy thì coi như giải sầu thôi.” Tuy Trương Xảo Phương không hiểu rõ lắm về xã hội bây giờ, nhưng từ chuyện của vợ chồng Trường Vinh cũng có thể hiểu ra là hiện tại ra ngoài tìm việc cũng không phải dễ dàng, nhưng Trường Lâm là một người đàn ông, cô cũng không thể để anh ở nhà đợi không có việc gì làm, vậy nên cô chỉ có thể hy vọng chồng cô không cần gấp gáp vội vàng, cô thật sự không để ý đến việc lúc nào có thể tìm được việc làm.
“Ha ha, em yên tâm, anh biết không dễ tìm việc, dù sao anh cũng không tham gia vào xã hội nhiều năm, nhưng em cũng không cần lo lắng, nếu thật sự không được thì anh cũng có thể đi bán khoai lang nướng như vợ chồng Trường Vinh thôi, anh sẽ không vội vàng.” Tống Trường Lâm hiểu ý vợ anh, anh
/130
|