Trương Xảo Phương nhìn dáng vẻ oan ức của đối phương, cô cố nhịn cảm giác muốn cười to, mỉm cười nói: “Không sao đâu, không sao, đứa nhỏ này luôn thích hét to như vậy, em đưa nó cho chị, em ôm Tiểu Tá này.” Nếu không phải đang có người ngoài ở đây, cô tuyệt đối sẽ không để con trai có tật xấu này, chuyên thích lấy khóc để dọa cô? Tất cả đều phải nằm đó cho cô, nhưng lúc này để tránh việc khiến cho Mã Ngọc Trân sợ hãi, cô chỉ có thể để thằng nhóc này đắc ý.
Mã Ngọc Trân thấy đứa nhỏ vừa rồi trong lòng cô vẫn còn oa oa khóc to, thế mà vừa đến lòng mẹ đã tủi thân bắt đầu tìm bình sữa, Mã Ngọc Trân cảm thấy cô đã hiểu rõ lí do, hóa ra cậu nhóc đói bụng, cô đang tự hỏi sao lại khóc thảm như vậy chứ?
“Tiểu Tá thật sự là một anh trai tốt, đói bụng cũng biết nhường em trai. . .” Mã Ngọc Trân cuối cùng cũng nhận rõ ai là ai, cô đang ôm Tiểu Tá, cô không nhịn được cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trong lòng: “Chị dâu, thật sự em không thể nhìn ra hai đứa nhỏ này có gì khác nhau? Nhìn này, lông mi nhỏ nhàn nhạt cũng giống nhau, sao chị lại nhận ra được vậy?”
Trương Xảo Phương thấy có người không phân biệt được hai cậu nhóc, cô nhiệt tình giải thích: “Tiểu Tá có cái mũi cao hơn chút, Tiểu Hữu chóp mũi thấp hơn chút, Tiểu Tá có thói quen méo miệng, Tiểu Hữu lại thích bĩu môi. . .” Không hổ là mẹ ruột, từ đầu đến cuối có thể nói ra sáu bảy điểm khác nhau.
Mã Ngọc Trân nhanh chóng đảo mắt giữa hai cậu nhóc, nhanh chóng tìm điểm khác biệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha, lắc lắc đầu nói: “Thôi, em không nghiên cứu nữa, ánh mắt cũng mỏi luôn rồi.”
Hai người vừa nói chuyện thì cuối cùng Tiểu Hữu cũng ăn no, đối với chuyện ăn cơm, nhóc chỉ cần được ăn no là đã rất vui vẻ, thế nên lúc mẹ đặt nhóc xuống giường, nhóc cũng không khóc mà đang nhíu đôi mày nhỏ suy nghĩ chuyện gì đó.
“A, Ngọc Trân ở đây à?” Tống Trường Lâm đi từ ngoài cửa vào, thấy Mã Ngọc Trân ở đây anh cũng vui mừng, nếu anh biết cô ở đây thì anh đã không về nhà rồi.
“Anh Tống, sao anh lại trở về?” bây giờ mới hơn chín giờ sáng, còn chưa đến giờ ăn cơm mà?
“Vừa khéo anh có chuyến hàng ở gần nhà, anh về nhà uống miếng nước.” Tống Trường Lâm vừa nói chuyện vừa rót chén nước, ừng ực uống vào.
Mã Ngọc Trân vừa nghe xong không nhịn được cười nói: “Anh Tống, em biết anh quan tâm đứa nhỏ, không là quan tâm chị dâu em, không cần phải che dấu như vậy, em sẽ không hiểu nhầm.” ở kia sao lại không được uống miếng nước chứ, lại còn phải cố tình chạy về nhà uống? Nghĩ cũng biết, nhất định là anh Tống lo lắng một mình vợ anh ở nhà.
Tống Trường Lâm cười ha ha, cũng không đỏ mặt, anh đi đến gần kháng, nhìn con trai nói: “Không phải hôm qua chị dâu em mới ở nhà một mình sao? Anh sợ cô ấy ở nhà một mình bận không qua được, nên mới muốn về nhà xem, hai bọn anh đều là vợ chồng già mà, quan tâm cũng là bình thường, có cái gì đâu mà phải che giấu? Tiểu Hữu đây là ăn no rồi sao? Sao lại ngoan ngoan thế này?” Lqd.com
Tống Trường Lâm sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con trai, anh thấy hình như con trai anh cũng nhận ra nên quay đầu về phía anh, Tống Trường Lâm nở nụ cười hiền lành, Mã Ngọc Trân nhìn đều cảm thấy chua, tại sao Lưu Hải Sơn nhà cô lại chưa từng cười với con gái như vậy chứ? Đến cùng là vấn đề ở con trai, hay vấn đề ở người cha?
Đúng rồi. “Anh Tống, anh cũng có thể phân biệt được hai đứa nhỏ ai là ai sao? Anh vừa nhìn đứa nhỏ trên kháng đã biết đó là Tiểu Hữu, quá thần kì rồi.
“Có thể mà. Hai nhóc này dễ phân biệt lắm.” Tống Trường Lâm thấy vợ của người anh em đang bày ra vẻ mặt không rõ, anh cũng không vội vàng rời đi mà bắt đầu ngồi xuống giúp cô giải thích nghi ngờ: “Em nhìn này, Tiểu Hữu của chúng ta có cái cằm nhiều thịt hơn một chút, cằm của Tiểu Tá lại hơi nhọn hơn một chút, gương mặt bên trái của Tiểu Hữu hơi phính hơn, gương mặt bên phải của Tiểu Tá hơi béo hơn một chút. . .” đó có thể thấy được, người cha ruột này cũng có thể rút ra năm sáu điều, giống y như vợ anh.
Một đống điểm này có thể khiến cho Mã Ngọc Trân nghe xong cảm thấy choáng váng, cô đang nghe đến mức không phân biệt nổi, thì Trương Xảo Phương ngồi bên cạnh đã có thể phối hợp thêm, cô vừa nghe chồng nói, vừa vui vẻ nói: “Thật sao, em không nhìn ra đó, em cảm thấy Tiểu Hữu . ..”
Mã Ngọc Trân ngồi một bên, bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng đang trao đổi kinh nghiệm này, cô thừa nhận bản thân cô không có tuệ căn, vì vậy cô đã buông tha cho việc nghiên cứu nhóc nào khác nhóc nào rồi.
Tống Trường Lâm cùng vợ đang nghiên cứu cao hứng thì BB cơ bên hông vang lên, anh vừa cúi đầu thì thấy Lưu Hải Sơn có việc tìm anh, anh luyến tiếc nhìn hai nhóc con, không khí thật tốt, khó được khi hai vợ chồng anh đang trao đổi vui vẻ như vậy, đáng tiếc: “Ngọc Trân, anh đi trước, bên kia có việc tìm anh, giữa trưa em ở đây nấu cơm với chị dâu em đi, anh sẽ bảo Hải Sơn trực tiếp đến đây.” Bởi vì như vậy thì vợ anh có thể thoải mái hơn chút.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân cảm thấy bản thân cô ở đây chỉ là dư thừa, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Tống Trường Lâm, cô lại không thể từ chối, chỉ có thể cười gật đầu nói: “Vâng, anh Tống yên tâm đi đi, giữa trưa em nấu cơm.”
“Ha ha, được, anh đi trước nhá.” Tống Trường Lâm biết hai cậu con trai đều ngoan, vợ anh cũng có người ở cùng, anh có thể thoải mái rời đi.
Mã Ngọc Trân liếc mắt nhìn qua bức tranh thêu, cô ai oán nghĩ: Chẳng lẽ anh Tống không phát hiện ra vợ anh còn có tâm trạng để thêu hoa sao? Tại sao lại vẫn cho rằng bản thân chị dâu đang bận đến không thể qua được chứ?
“Được rồi, em đừng đứng ở đây suy nghĩ lung tung nữa, em tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị có chuẩn bị chút thịt làm nhân bánh và làm trộn bột rồi, trưa nay hai người chúng ta cùng nhau làm sủi cảo đi.” Trương Xảo Phương tâm trạng tốt vỗ nhẹ nhẹ lên mặt hai cậu nhóc. Chồng cô trong lúc đi làm vẫn nhớ về cô và con, đúng là một người đàn ông tốt.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân bị đả kích không rõ, nhưng Trương Xảo Phương nhìn cô nghiêm túc cán bột, bàn tay nhanh chóng cho ra mấy cái vỏ sủi cảo, cô không nhịn được mà bội phục, cô đến đây lâu như vậy, vỏ sủi cảo nhìn đơn giản như vậy mà cô vẫn không thể làm tốt được, như sao thì có hình dáng thì không đủ tốc độ.
Buổi trưa, Lưu Hải Sơn cùng về nhà ăn cơm với Tống Trường Lâm, mấy người ngồi trên bàn ăn cơm, ăn sủi cảo nhân thịt dê da mỏng, Tống Trường Lâm cười với vợ
Mã Ngọc Trân thấy đứa nhỏ vừa rồi trong lòng cô vẫn còn oa oa khóc to, thế mà vừa đến lòng mẹ đã tủi thân bắt đầu tìm bình sữa, Mã Ngọc Trân cảm thấy cô đã hiểu rõ lí do, hóa ra cậu nhóc đói bụng, cô đang tự hỏi sao lại khóc thảm như vậy chứ?
“Tiểu Tá thật sự là một anh trai tốt, đói bụng cũng biết nhường em trai. . .” Mã Ngọc Trân cuối cùng cũng nhận rõ ai là ai, cô đang ôm Tiểu Tá, cô không nhịn được cẩn thận đánh giá đứa nhỏ trong lòng: “Chị dâu, thật sự em không thể nhìn ra hai đứa nhỏ này có gì khác nhau? Nhìn này, lông mi nhỏ nhàn nhạt cũng giống nhau, sao chị lại nhận ra được vậy?”
Trương Xảo Phương thấy có người không phân biệt được hai cậu nhóc, cô nhiệt tình giải thích: “Tiểu Tá có cái mũi cao hơn chút, Tiểu Hữu chóp mũi thấp hơn chút, Tiểu Tá có thói quen méo miệng, Tiểu Hữu lại thích bĩu môi. . .” Không hổ là mẹ ruột, từ đầu đến cuối có thể nói ra sáu bảy điểm khác nhau.
Mã Ngọc Trân nhanh chóng đảo mắt giữa hai cậu nhóc, nhanh chóng tìm điểm khác biệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể buông tha, lắc lắc đầu nói: “Thôi, em không nghiên cứu nữa, ánh mắt cũng mỏi luôn rồi.”
Hai người vừa nói chuyện thì cuối cùng Tiểu Hữu cũng ăn no, đối với chuyện ăn cơm, nhóc chỉ cần được ăn no là đã rất vui vẻ, thế nên lúc mẹ đặt nhóc xuống giường, nhóc cũng không khóc mà đang nhíu đôi mày nhỏ suy nghĩ chuyện gì đó.
“A, Ngọc Trân ở đây à?” Tống Trường Lâm đi từ ngoài cửa vào, thấy Mã Ngọc Trân ở đây anh cũng vui mừng, nếu anh biết cô ở đây thì anh đã không về nhà rồi.
“Anh Tống, sao anh lại trở về?” bây giờ mới hơn chín giờ sáng, còn chưa đến giờ ăn cơm mà?
“Vừa khéo anh có chuyến hàng ở gần nhà, anh về nhà uống miếng nước.” Tống Trường Lâm vừa nói chuyện vừa rót chén nước, ừng ực uống vào.
Mã Ngọc Trân vừa nghe xong không nhịn được cười nói: “Anh Tống, em biết anh quan tâm đứa nhỏ, không là quan tâm chị dâu em, không cần phải che dấu như vậy, em sẽ không hiểu nhầm.” ở kia sao lại không được uống miếng nước chứ, lại còn phải cố tình chạy về nhà uống? Nghĩ cũng biết, nhất định là anh Tống lo lắng một mình vợ anh ở nhà.
Tống Trường Lâm cười ha ha, cũng không đỏ mặt, anh đi đến gần kháng, nhìn con trai nói: “Không phải hôm qua chị dâu em mới ở nhà một mình sao? Anh sợ cô ấy ở nhà một mình bận không qua được, nên mới muốn về nhà xem, hai bọn anh đều là vợ chồng già mà, quan tâm cũng là bình thường, có cái gì đâu mà phải che giấu? Tiểu Hữu đây là ăn no rồi sao? Sao lại ngoan ngoan thế này?” Lqd.com
Tống Trường Lâm sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con trai, anh thấy hình như con trai anh cũng nhận ra nên quay đầu về phía anh, Tống Trường Lâm nở nụ cười hiền lành, Mã Ngọc Trân nhìn đều cảm thấy chua, tại sao Lưu Hải Sơn nhà cô lại chưa từng cười với con gái như vậy chứ? Đến cùng là vấn đề ở con trai, hay vấn đề ở người cha?
Đúng rồi. “Anh Tống, anh cũng có thể phân biệt được hai đứa nhỏ ai là ai sao? Anh vừa nhìn đứa nhỏ trên kháng đã biết đó là Tiểu Hữu, quá thần kì rồi.
“Có thể mà. Hai nhóc này dễ phân biệt lắm.” Tống Trường Lâm thấy vợ của người anh em đang bày ra vẻ mặt không rõ, anh cũng không vội vàng rời đi mà bắt đầu ngồi xuống giúp cô giải thích nghi ngờ: “Em nhìn này, Tiểu Hữu của chúng ta có cái cằm nhiều thịt hơn một chút, cằm của Tiểu Tá lại hơi nhọn hơn một chút, gương mặt bên trái của Tiểu Hữu hơi phính hơn, gương mặt bên phải của Tiểu Tá hơi béo hơn một chút. . .” đó có thể thấy được, người cha ruột này cũng có thể rút ra năm sáu điều, giống y như vợ anh.
Một đống điểm này có thể khiến cho Mã Ngọc Trân nghe xong cảm thấy choáng váng, cô đang nghe đến mức không phân biệt nổi, thì Trương Xảo Phương ngồi bên cạnh đã có thể phối hợp thêm, cô vừa nghe chồng nói, vừa vui vẻ nói: “Thật sao, em không nhìn ra đó, em cảm thấy Tiểu Hữu . ..”
Mã Ngọc Trân ngồi một bên, bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng đang trao đổi kinh nghiệm này, cô thừa nhận bản thân cô không có tuệ căn, vì vậy cô đã buông tha cho việc nghiên cứu nhóc nào khác nhóc nào rồi.
Tống Trường Lâm cùng vợ đang nghiên cứu cao hứng thì BB cơ bên hông vang lên, anh vừa cúi đầu thì thấy Lưu Hải Sơn có việc tìm anh, anh luyến tiếc nhìn hai nhóc con, không khí thật tốt, khó được khi hai vợ chồng anh đang trao đổi vui vẻ như vậy, đáng tiếc: “Ngọc Trân, anh đi trước, bên kia có việc tìm anh, giữa trưa em ở đây nấu cơm với chị dâu em đi, anh sẽ bảo Hải Sơn trực tiếp đến đây.” Bởi vì như vậy thì vợ anh có thể thoải mái hơn chút.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân cảm thấy bản thân cô ở đây chỉ là dư thừa, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Tống Trường Lâm, cô lại không thể từ chối, chỉ có thể cười gật đầu nói: “Vâng, anh Tống yên tâm đi đi, giữa trưa em nấu cơm.”
“Ha ha, được, anh đi trước nhá.” Tống Trường Lâm biết hai cậu con trai đều ngoan, vợ anh cũng có người ở cùng, anh có thể thoải mái rời đi.
Mã Ngọc Trân liếc mắt nhìn qua bức tranh thêu, cô ai oán nghĩ: Chẳng lẽ anh Tống không phát hiện ra vợ anh còn có tâm trạng để thêu hoa sao? Tại sao lại vẫn cho rằng bản thân chị dâu đang bận đến không thể qua được chứ?
“Được rồi, em đừng đứng ở đây suy nghĩ lung tung nữa, em tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị có chuẩn bị chút thịt làm nhân bánh và làm trộn bột rồi, trưa nay hai người chúng ta cùng nhau làm sủi cảo đi.” Trương Xảo Phương tâm trạng tốt vỗ nhẹ nhẹ lên mặt hai cậu nhóc. Chồng cô trong lúc đi làm vẫn nhớ về cô và con, đúng là một người đàn ông tốt.
Tuy rằng Mã Ngọc Trân bị đả kích không rõ, nhưng Trương Xảo Phương nhìn cô nghiêm túc cán bột, bàn tay nhanh chóng cho ra mấy cái vỏ sủi cảo, cô không nhịn được mà bội phục, cô đến đây lâu như vậy, vỏ sủi cảo nhìn đơn giản như vậy mà cô vẫn không thể làm tốt được, như sao thì có hình dáng thì không đủ tốc độ.
Buổi trưa, Lưu Hải Sơn cùng về nhà ăn cơm với Tống Trường Lâm, mấy người ngồi trên bàn ăn cơm, ăn sủi cảo nhân thịt dê da mỏng, Tống Trường Lâm cười với vợ
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/130
|