Ngày hôm sau, Doãn Hồng Bác nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn trong gương, trong lòng bực tức không nói lên lời, tối qua hắn không nấu cơm, mà vợ hắn lại đang dạy học sinh cấp ba, cho chúng học thêm buổi tối cũng chưa kịp ăn, lúc về nhà không có cơm lập tức cãi nhau với hắn, trong lòng hắn có quỷ nên không dám cãi lại. Sổ tiết kiệm trong nhà hắn cầm đi không ít, nếu thực sự bị vợ hắn phát hiện ra. . .ai, quên đi, không nghĩ nữa, mau đi làm thôi, hôm nay trường học tổ chức lễ khai giảng, hắn còn phải chuẩn bị một ít tài liệu, tuyệt đối không thể đến muộn được.
Lúc hắn đến văn phòng, cẩn thận kiểm tra lại tài liệu hôm qua đã chuẩn bị để vào cặp da, chuẩn bị tí nữa sẽ phát cho những giảng viên khác, thật ra việc này vốn không phải hắn chuẩn bị, ai bảo đến lúc này rồi tên Tiểu Vương kia lại có việc bận chứ? Thật sự quá đáng ghét.
Doãn Hồng Bác cố nén tâm trạng phiền chán, hắn đi đến hội trường, thấy các sinh viên đều đã ngồi vào vị trí, chỉ còn chờ hiệu trưởng lên sân khấu thôi.
Đúng chín giờ, hiệu trưởng đến, diễn giải được một nửa thì chủ nhiệm đang ngồi cạnh phải bảo hắn lấy tài liệu ra.
Hắn mở cặp ra liền có cảm giác không đúng, sao độ cứng của tập tài liệu này không giống lúc trước? Không kịp đợi hắn nghĩ kĩ lại, bàn tay giống như không thể dừng lại được, lấy tất cả giấy tờ đều đem ra, sau đó ngon tay buông lỏng, rơi đầy đất. . .
“A. . .” Những sinh viên ở hàng đầu không nhịn được mà đứng lên, tay che miệng nhưng vẫn kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Tình huống gì đây? Đường đường là giảng viên đại học thế mà lại mang theo ảnh đồi trụy bên người? không chỉ vậy, hắn còn dám chia sẻ trước công chúng và mọi người nữa chứ? Người này bị điên rồi sao? Doãn Hồng Bác nhìn những hình ảnh tục tĩu rơi đầy đất, đầu óc hắn bỗng trống rộng, cả người đều lờ mờ, hắn cảm thấy sự nghiệp của hắn đến đây là kết thúc rồi, hắn còn có thể nói sao được nữa đây? Nói bản thân bị người ta hãm hại sao? Cho dù có người tin tưởng hắn, nhưng chuyện hôm nay rất nhiều người đều thấy được, không chừng trong vòng mười năm tới, hắn đều thành trò cười của moi người, sẽ không ai nhớ đến chuyện hắn bị hãm hại, mọi người chỉ biết chỉ trỏ vào hắn, đến cùng là do ai làm? Đến cùng là ai có thù với hắn đến vậy, vậy mà lại dùng đến thủ đoạn nham hiểm như vậy để đối phó với hắn?
Hắn ngây dại, nhưng những người bên cạnh đều tỉnh táo, người chủ nhiệm vừa yêu cầu Doãn Hồng Bác lấy tài liệu không ngờ lại là ảnh chụp kia, cũng không lập tức xử lí chuyện của Doãn Hồng Bác ngay tại đây, ông đang không biết phải xử lí chuyện quá kích thích này như thế nào? Đúng lúc này, có người đứng lên chụp tanh tách liên tiếp hơn hai mươi bức ảnh, ngay cả hình ảnh của người và vật, cam đoan chắc chắn rằng qua chuyện này Doãn Hồng Bác thật sự sẽ xong đời, không thể lấy lại hình tượng.
Trương Xảo Phương ở nhà, nhìn chằm chằm vào bát nước trong phòng mà thấy vui vẻ, cô âm thầm cảm ơn cậu nhóc chụp ảnh kia, rất biết xử lí tình huống, nhìn mà xem, phối hợp quá tốt, quá ăn ý đi thôi. Doãn Hồng Bác, tao xem lần này mày sẽ chết như thế nào?
Trương Xảo Phương nghĩ lại những năm gần đây cô cả của cô phải chịu khổ, nghĩ lại Chi Hiếu từ khi sinh ra đã phải sống trong áp lực, nghĩ lại em gái cô thiếu chút nữa bị người đàn ông này hại mất cả cuộc sống. . . Cô nhìn người đàn ông hiện lên qua bát nước, lạnh lùng cười: Doãn Hồng Bác, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày đơn giản vậy hay sao? Mày nghĩ đẹp quá rồi.
Không nói đến chuyện Trương Xảo Phương ở nhà vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói đến trong trường học, lễ khai giảng mà xảy ra chuyện này thì phải xử lí làm sao? Hiệu trưởng vội vàng để hai người kéo Doãn Hồng Bác với gương mặt xám xịt đi ra ngoài, hiệu trưởng đứng trên đài mà nụ cười cứng đờ, chính bản thân ông
Lúc hắn đến văn phòng, cẩn thận kiểm tra lại tài liệu hôm qua đã chuẩn bị để vào cặp da, chuẩn bị tí nữa sẽ phát cho những giảng viên khác, thật ra việc này vốn không phải hắn chuẩn bị, ai bảo đến lúc này rồi tên Tiểu Vương kia lại có việc bận chứ? Thật sự quá đáng ghét.
Doãn Hồng Bác cố nén tâm trạng phiền chán, hắn đi đến hội trường, thấy các sinh viên đều đã ngồi vào vị trí, chỉ còn chờ hiệu trưởng lên sân khấu thôi.
Đúng chín giờ, hiệu trưởng đến, diễn giải được một nửa thì chủ nhiệm đang ngồi cạnh phải bảo hắn lấy tài liệu ra.
Hắn mở cặp ra liền có cảm giác không đúng, sao độ cứng của tập tài liệu này không giống lúc trước? Không kịp đợi hắn nghĩ kĩ lại, bàn tay giống như không thể dừng lại được, lấy tất cả giấy tờ đều đem ra, sau đó ngon tay buông lỏng, rơi đầy đất. . .
“A. . .” Những sinh viên ở hàng đầu không nhịn được mà đứng lên, tay che miệng nhưng vẫn kinh ngạc hô lên thành tiếng.
Tình huống gì đây? Đường đường là giảng viên đại học thế mà lại mang theo ảnh đồi trụy bên người? không chỉ vậy, hắn còn dám chia sẻ trước công chúng và mọi người nữa chứ? Người này bị điên rồi sao? Doãn Hồng Bác nhìn những hình ảnh tục tĩu rơi đầy đất, đầu óc hắn bỗng trống rộng, cả người đều lờ mờ, hắn cảm thấy sự nghiệp của hắn đến đây là kết thúc rồi, hắn còn có thể nói sao được nữa đây? Nói bản thân bị người ta hãm hại sao? Cho dù có người tin tưởng hắn, nhưng chuyện hôm nay rất nhiều người đều thấy được, không chừng trong vòng mười năm tới, hắn đều thành trò cười của moi người, sẽ không ai nhớ đến chuyện hắn bị hãm hại, mọi người chỉ biết chỉ trỏ vào hắn, đến cùng là do ai làm? Đến cùng là ai có thù với hắn đến vậy, vậy mà lại dùng đến thủ đoạn nham hiểm như vậy để đối phó với hắn?
Hắn ngây dại, nhưng những người bên cạnh đều tỉnh táo, người chủ nhiệm vừa yêu cầu Doãn Hồng Bác lấy tài liệu không ngờ lại là ảnh chụp kia, cũng không lập tức xử lí chuyện của Doãn Hồng Bác ngay tại đây, ông đang không biết phải xử lí chuyện quá kích thích này như thế nào? Đúng lúc này, có người đứng lên chụp tanh tách liên tiếp hơn hai mươi bức ảnh, ngay cả hình ảnh của người và vật, cam đoan chắc chắn rằng qua chuyện này Doãn Hồng Bác thật sự sẽ xong đời, không thể lấy lại hình tượng.
Trương Xảo Phương ở nhà, nhìn chằm chằm vào bát nước trong phòng mà thấy vui vẻ, cô âm thầm cảm ơn cậu nhóc chụp ảnh kia, rất biết xử lí tình huống, nhìn mà xem, phối hợp quá tốt, quá ăn ý đi thôi. Doãn Hồng Bác, tao xem lần này mày sẽ chết như thế nào?
Trương Xảo Phương nghĩ lại những năm gần đây cô cả của cô phải chịu khổ, nghĩ lại Chi Hiếu từ khi sinh ra đã phải sống trong áp lực, nghĩ lại em gái cô thiếu chút nữa bị người đàn ông này hại mất cả cuộc sống. . . Cô nhìn người đàn ông hiện lên qua bát nước, lạnh lùng cười: Doãn Hồng Bác, mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày đơn giản vậy hay sao? Mày nghĩ đẹp quá rồi.
Không nói đến chuyện Trương Xảo Phương ở nhà vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói đến trong trường học, lễ khai giảng mà xảy ra chuyện này thì phải xử lí làm sao? Hiệu trưởng vội vàng để hai người kéo Doãn Hồng Bác với gương mặt xám xịt đi ra ngoài, hiệu trưởng đứng trên đài mà nụ cười cứng đờ, chính bản thân ông
/130
|