Edit: Julia
Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác mình quá vô dụng, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu qua uất ức nào như vậy, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, cô vốn cực kỳ khinh bỉ hành động chạy trối chết nay lại hành động như thế.
Không phải cô nói muốn bảo vệ người giống như thiên sứ kia sao?
Sao cô lại có thể bỏ lại thiên sứ rồi chạy đi thế này?
Là vì ánh mắt tinh thuần của thiên sứ, hay là vì linh hồn không hề vấy nhiễm đó?
Hoặc là nói, cô là đen còn anh là trắng, chênh lệch như thế lại khiến cô phải lùi bước.
Ha ha a, chuyện này thật quá buồn cười, chỉ vì một người đàn mới gặp mặt lần đầu cô lại tự ti thế này cơ đấy, nếu để đám bạn kia của cô biết, cô không phải bị cười chết sao.
Hắc bạch phân rõ như vậy, cô nên làm gì đây?
Dựa theo thói quen của cô, cô nhất định sẽ biến trắng thành đen, nhưng cô không muốn làm thế, bởi màu trắng đó là thứ cô quý trọng, muốn che chở, muốn giấu đi, không nỡ phá hư, đây là điều cô phiền não nhất. Thời gian nhanh trôi, đã đến ngày ra toà.
Ở ngoài toà án, Tử Nhiên vừa thấy Bạch Nhược Hiên đến liền nghênh đón.
“Bạch tiên sinh xin chào, nếu bây giờ ngài cự tuyệt ra phiên toà vẫn còn
kịp, tôi đã nghĩ ra biện pháp khác rồi, ngài không cần lo.” Tư Đồ Tử Nhiên dùng tư thái của một luật sư chuyên nghiệp, khách khí nói chuyện với Bạch Nhược Hiên.
Đây là quyết định của cô.
Bạch Nhược Hiên vốn bởi vì nhìn thấy tử Nhiên nên ánh mắt sang ngời, nhưng khi Tử Nhiên gọi anh là Bạch tiên sinh, thì ánh mắt ảm đạm theo.
[ Tôi ra toà sẽ gây phiền toái cho cô? ] Nếu đúng vậy thì anh sẽ về ngay
Bạch Nhược Hiên viết xong rồi đưa tờ giấy cho Tử Nhiên.
“Không có!” Tử Nhiên cau mày nói
Trời ạ, nhìn đôi mắt chờ mong của anh, khiến cô buột miệng nói ra lời thật mất rồi
[ Vậy thì tốt quá, tôi muốn ra toà, có thể chứ? ] Anh muốn giúp cô, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt.
“Tiểu Triệu, giúp Bạch tiên sinh một chút, nói cho ngài ấy biết nên phải làm gì đi.” Cô thật sự không thể cự tuyệt nổi yêu cầu của anh, cũng không biết sao cô không thể cự tuyệt nổi
Tử Nhiên nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Bạch Nhược Hiên cảm giác khổ sở, anh làm như vậy không đúng sao?
Từ ngày ấy sau khi cô đi, anh không có nhìn thấy cô, hơn nữa rất nhớ cô.
Trước kia mỗi khi cầm bút vẽ anh sẽ quên hết thảy, nhưng mà anh làm bất cứu chuyện gì cũng đều nhớ đến cô, thậm chí anh còn nghĩ rằng mình bị bệnh nữa.
Anh không biết vì sao mình lại như thế, anh chỉ biết mình nhớ cô, chỉ cần nhìn thấy cô một chút thôi cũng tốt, thế nhưng cô một chút cũng không muốn đứng chung một chỗ với anh
Phiên toà tiến hành thực thuận lợi, thẩm phán là hậu bối do một tay Mạnh Phi Vũ đề bạc, nên không có nhiều khó khăn lắm, hơn nữa Bạch Nhược Hiên có đôi mắt tinh thuần nên không ai không tin lời anh , tất cả đều thuận lợi giống như dự đoán của Tử Nhiên, chỉ trừ chính cô mà thôi.
“Bạch tiên sinh, cám ơn ngài đã ra làm chứng, về sau có việc gì cần giúp cứ đến tìm tôi.” Những lời này là thật tâm nói.
Tử Nhiên biết mình một khi đối diện với Bạch Tử Nhiên vĩnh viễn không khống chế được mình, không chỉ có cô, mà bất cứ ai khi nhìn vào đôi mắt của anh đều không cự tuyệt nổi.
Tử Nhiên nói xong xoay người muốn chạy, nhưng vừa mới chuyển thân, một bàn tay túm lấy góc áo cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Tử Nhiên không có quay đầu, cô sợ mình sẽ bị đôi mắt kia hấp dẫn.
Ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn anh? Rốt cuộc là vì sao? Cô chỉ mới gặp anh hai lần, vậy mà đã chán ghét anh?
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Hiên buông lỏng bàn tay nắm tay áo Tử Nhiên .
Đã như vậy, anh cưỡng cầu làm gì, thế giới của anh vốn đầy cô đơn, anh đã sớm quen rồi ……
Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác được Bạch Nhược Hiên buông tay, có chút may mắn lại có chút thất vọng, thế nhưng cô tin tưởng đây là lựa chọn tốt nhất.
Mấy ngày nay, Tử Nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Cô hình như thích nam nhân thánh khiết như thiên sứ này, đây là sự thật, cô cũng không lảng tránh, nhưng là thích chẳng phải yêu, cho nên, cô không thể ích kỷ được
Cô thích anh đơn thuần, thích anh không nhiễm chút khói bụi trần thế, cô muốn bảo vệ anh, muốn bảo vệ thiên sứ mà cô đã nhận định trong lòng, nhưng thế giới của cô rất phức tạp, cô cũng thế, trừ phi anh vĩnh viễn ở trong nhà không ra ngoài, nếu không, cô sẽ khiến thiên sứ của cô gặp nguy hiểm.
Cho nên, cô quyết định, để nam nhân này trở lại thế giới của anh, nơi đó tinh thuần không có nhiễm màu đen xấu xa, tất cả đều là một màu trắng thuần khiết, cô không đành phá hư tất cả.
Lần đầu tiên Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác mình còn có một mặt thiện lương, cho dù chỉ là vì anh mới có, chỉ vì thiên sứ thôi.
Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác mình quá vô dụng, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng chịu qua uất ức nào như vậy, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, cô vốn cực kỳ khinh bỉ hành động chạy trối chết nay lại hành động như thế.
Không phải cô nói muốn bảo vệ người giống như thiên sứ kia sao?
Sao cô lại có thể bỏ lại thiên sứ rồi chạy đi thế này?
Là vì ánh mắt tinh thuần của thiên sứ, hay là vì linh hồn không hề vấy nhiễm đó?
Hoặc là nói, cô là đen còn anh là trắng, chênh lệch như thế lại khiến cô phải lùi bước.
Ha ha a, chuyện này thật quá buồn cười, chỉ vì một người đàn mới gặp mặt lần đầu cô lại tự ti thế này cơ đấy, nếu để đám bạn kia của cô biết, cô không phải bị cười chết sao.
Hắc bạch phân rõ như vậy, cô nên làm gì đây?
Dựa theo thói quen của cô, cô nhất định sẽ biến trắng thành đen, nhưng cô không muốn làm thế, bởi màu trắng đó là thứ cô quý trọng, muốn che chở, muốn giấu đi, không nỡ phá hư, đây là điều cô phiền não nhất. Thời gian nhanh trôi, đã đến ngày ra toà.
Ở ngoài toà án, Tử Nhiên vừa thấy Bạch Nhược Hiên đến liền nghênh đón.
“Bạch tiên sinh xin chào, nếu bây giờ ngài cự tuyệt ra phiên toà vẫn còn
kịp, tôi đã nghĩ ra biện pháp khác rồi, ngài không cần lo.” Tư Đồ Tử Nhiên dùng tư thái của một luật sư chuyên nghiệp, khách khí nói chuyện với Bạch Nhược Hiên.
Đây là quyết định của cô.
Bạch Nhược Hiên vốn bởi vì nhìn thấy tử Nhiên nên ánh mắt sang ngời, nhưng khi Tử Nhiên gọi anh là Bạch tiên sinh, thì ánh mắt ảm đạm theo.
[ Tôi ra toà sẽ gây phiền toái cho cô? ] Nếu đúng vậy thì anh sẽ về ngay
Bạch Nhược Hiên viết xong rồi đưa tờ giấy cho Tử Nhiên.
“Không có!” Tử Nhiên cau mày nói
Trời ạ, nhìn đôi mắt chờ mong của anh, khiến cô buột miệng nói ra lời thật mất rồi
[ Vậy thì tốt quá, tôi muốn ra toà, có thể chứ? ] Anh muốn giúp cô, dù chỉ là một chút thôi cũng tốt.
“Tiểu Triệu, giúp Bạch tiên sinh một chút, nói cho ngài ấy biết nên phải làm gì đi.” Cô thật sự không thể cự tuyệt nổi yêu cầu của anh, cũng không biết sao cô không thể cự tuyệt nổi
Tử Nhiên nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Bạch Nhược Hiên cảm giác khổ sở, anh làm như vậy không đúng sao?
Từ ngày ấy sau khi cô đi, anh không có nhìn thấy cô, hơn nữa rất nhớ cô.
Trước kia mỗi khi cầm bút vẽ anh sẽ quên hết thảy, nhưng mà anh làm bất cứu chuyện gì cũng đều nhớ đến cô, thậm chí anh còn nghĩ rằng mình bị bệnh nữa.
Anh không biết vì sao mình lại như thế, anh chỉ biết mình nhớ cô, chỉ cần nhìn thấy cô một chút thôi cũng tốt, thế nhưng cô một chút cũng không muốn đứng chung một chỗ với anh
Phiên toà tiến hành thực thuận lợi, thẩm phán là hậu bối do một tay Mạnh Phi Vũ đề bạc, nên không có nhiều khó khăn lắm, hơn nữa Bạch Nhược Hiên có đôi mắt tinh thuần nên không ai không tin lời anh , tất cả đều thuận lợi giống như dự đoán của Tử Nhiên, chỉ trừ chính cô mà thôi.
“Bạch tiên sinh, cám ơn ngài đã ra làm chứng, về sau có việc gì cần giúp cứ đến tìm tôi.” Những lời này là thật tâm nói.
Tử Nhiên biết mình một khi đối diện với Bạch Tử Nhiên vĩnh viễn không khống chế được mình, không chỉ có cô, mà bất cứ ai khi nhìn vào đôi mắt của anh đều không cự tuyệt nổi.
Tử Nhiên nói xong xoay người muốn chạy, nhưng vừa mới chuyển thân, một bàn tay túm lấy góc áo cô.
“Còn có chuyện gì sao?” Tử Nhiên không có quay đầu, cô sợ mình sẽ bị đôi mắt kia hấp dẫn.
Ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn anh? Rốt cuộc là vì sao? Cô chỉ mới gặp anh hai lần, vậy mà đã chán ghét anh?
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Hiên buông lỏng bàn tay nắm tay áo Tử Nhiên .
Đã như vậy, anh cưỡng cầu làm gì, thế giới của anh vốn đầy cô đơn, anh đã sớm quen rồi ……
Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác được Bạch Nhược Hiên buông tay, có chút may mắn lại có chút thất vọng, thế nhưng cô tin tưởng đây là lựa chọn tốt nhất.
Mấy ngày nay, Tử Nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Cô hình như thích nam nhân thánh khiết như thiên sứ này, đây là sự thật, cô cũng không lảng tránh, nhưng là thích chẳng phải yêu, cho nên, cô không thể ích kỷ được
Cô thích anh đơn thuần, thích anh không nhiễm chút khói bụi trần thế, cô muốn bảo vệ anh, muốn bảo vệ thiên sứ mà cô đã nhận định trong lòng, nhưng thế giới của cô rất phức tạp, cô cũng thế, trừ phi anh vĩnh viễn ở trong nhà không ra ngoài, nếu không, cô sẽ khiến thiên sứ của cô gặp nguy hiểm.
Cho nên, cô quyết định, để nam nhân này trở lại thế giới của anh, nơi đó tinh thuần không có nhiễm màu đen xấu xa, tất cả đều là một màu trắng thuần khiết, cô không đành phá hư tất cả.
Lần đầu tiên Tư Đồ Tử Nhiên cảm giác mình còn có một mặt thiện lương, cho dù chỉ là vì anh mới có, chỉ vì thiên sứ thôi.
/20
|