Người Dịch: Emily Ton (@Emily_Ton)
Được trở thành trắc phi của Vương gia là một vinh sủng lớn nhất. Quý Vân Hạo cảm thấy, hắn bồi thường cái này, Ninh Tuyết Mạch nhất định sẽ hoan thiên hỉ địa(*) đáp ứng.
(*)Hoan thiên hỉ địa (欢天喜地) = Trời đất vui vẻ.
Rốt cuộc trước đó, cái tiểu nha đầu này trăm phương nghìn kế, nhẫn nhục trong im lặng, vẫn luôn muốn tiến qua cửa Lục vương gia hắn...
Lại không ngờ lời hắn vừa mới nói ra, Ninh Tuyết Mạch trong lồng sắt liền xuy mà cười: Bồi thường này quá nhẹ nhàng! Ta không cần!
Sắc mặt Quý Vân Hạo rất khó coi: Vậy ngươi nghĩ muốn bồi thường cái gì? Chẳng lẽ còn muốn làm chính phi của bổn vương?! Nàng cũng thật là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Ninh Tuyết Mạch nhếch khóe môi: Vương gia suy nghĩ quá nhiều, Tuyết Mạch không quan tâm vị trí chính phi của ngươi!
Vậy ngươi muốn gì?
Tuyết Mạch nếu như bị oan uổng, liền thỉnh tiên đồng làm chủ, cho phép Tuyết Mạch từ chối hôn sự cùng Lục vương gia! Trước tiên, là Tuyết Mạch chủ động muốn từ hôn, ta không cần hắn! Sau đó Lục vương gia phải ở trước mặt người khác hô to ba tiếng: Bổn vương bị Tuyết Mạch cô nương từ hôn!
Điều kiện này quả thực vượt quá tưởng tượng, mọi người đều mở to hai mắt, nhìn tiểu cô nương trong lồng sắt to gan lớn mật.
Ánh mắt khác nhau, có bội phục, cũng có cảm giác nàng là kẻ điên.......
Đồng tử kia lại cảm giác thú vị: Lục vương gia, điều kiện này của Ninh cô nương ngươi có thể đáp ứng hay không?
Quý Vân Hạo hiển nhiên cũng không nghĩ tới điều này, sắc mặt đen như đáy nồi, lại không thể không trả lời: Tiểu vương có thể đáp ứng.
Ninh Tuyết Mạch còn chưa nói xong: Tiểu nữ muốn từ hôn thực ra cũng là mong muốn từ đáy lòng của Lục vương gia. Về tình về lý, Lục vương gia đều nên bồi thường một ít cho tiểu nữ. Như vậy đi. Lục vương gia lại đưa tiểu nữ ngàn lượng hoàng kim. Ngàn lượng hoàng kim đổi một cái vị trí trắc phi của Lục vương gia, Lục vương gia kỳ thật vẫn kiếm lời, mua bán này Lục vương gia nhất định sẽ đáp ứng.
Quý Vân Hạo: ......... Tại đây bên trong kinh thành, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đều muốn làm trắc phi của hắn, nhưng tiểu nha đầu này không biết sống chết liền đem vị trí này bán một ngàn lượng hoàng kim?!
Trên mặt đồng tử tuy rằng vẫn là nghiêm trang, nhưng trong mắt chi sắc thú vị càng lớn: Ninh cô nương, ngươi cũng biết vị trí trắc phi của Lục vương gia vạn kim khó đổi? Ngươi vì sao không muốn làm trắc của phi Lục vương?
Ninh Tuyết Mạch ở trong lồng ngồi xuống dứt khoát nói: Điều này rất khó lý giải sao? Kỳ thật rất đơn giản, Ninh Tuyết Mạch ta không muốn gả cho kẻ bất nhân bất nghĩa, tra nam (nam nhân không ra gì/không có gì tốt) âm hiểm. Ta thà rằng lấy một ngàn lượng vàng còn hơn!
Nếu Quý Vân Hạo không có sự kiềm chế vốn có của hoàng tử, trên mặt hắn giờ phút này cũng không thể có được chút nhịn: Bất nhân bất nghĩa? Tra nam âm hiểm? Đây là lần đầu tiên bổn vương bị người đánh giá như vậy! Ta có thể hỏi Ninh cô nương rốt cuộc là như thế nào đưa ra được sự đánh giá như thế?!
Ninh Tuyết Mạch liếc hắn: Ngươi thật muốn nghe? Ta cảm thấy trước mặt người khác hay là nên lưu lại chút mặt mũi cho ngươi. Cho nên có những điều ta không nên nói.
Lửa giận trong lòng Quý Vân Hạo đã bốc lên cao ba trượng, cắn răng: Ngươi nghĩ ngươi sẽ không nói ra sao?! Tiểu vương không cần ngươi giữ cái mặt mũi này!
Ninh Tuyết Mạch thở dài: Được, đây chính là ngươi nói. Vậy ngươi nghe cho rõ. Cha ta là Tĩnh Viễn Hầu đối với ngươi có ân cứu mạng, nhưng ngươi lại đối đãi với nữ nhi của hắn như thế, đây là bất nhân! Ngươi, một đại nam nhân như vậy nhưng bức bách một tiểu cô nương lẻ loi không nơi nương tựa, đây là bất nghĩa. Ngươi thân là vị hôn phu của ta, nhưng không có năng lực bảo hộ trắc phi của chính mình, tùy ý để người vu oan hãm hại, không phải tra nam thì là cái gì?
Việc này vô luận có phải có người ở sau lưng phá rối hay không, đều cùng ngươi không thoát được quan hệ. Ngươi biết rõ ta là bị người hãm hại, còn muốn bỏ đá xuống giếng tâm tâm niệm niệm muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi không âm hiểm thì ai âm hiểm đây? Loại người giống như ngươi cho không ta, ta cũng không cần! Tự nhiên là muốn từ hôn!
Được trở thành trắc phi của Vương gia là một vinh sủng lớn nhất. Quý Vân Hạo cảm thấy, hắn bồi thường cái này, Ninh Tuyết Mạch nhất định sẽ hoan thiên hỉ địa(*) đáp ứng.
(*)Hoan thiên hỉ địa (欢天喜地) = Trời đất vui vẻ.
Rốt cuộc trước đó, cái tiểu nha đầu này trăm phương nghìn kế, nhẫn nhục trong im lặng, vẫn luôn muốn tiến qua cửa Lục vương gia hắn...
Lại không ngờ lời hắn vừa mới nói ra, Ninh Tuyết Mạch trong lồng sắt liền xuy mà cười: Bồi thường này quá nhẹ nhàng! Ta không cần!
Sắc mặt Quý Vân Hạo rất khó coi: Vậy ngươi nghĩ muốn bồi thường cái gì? Chẳng lẽ còn muốn làm chính phi của bổn vương?! Nàng cũng thật là được một tấc lại muốn tiến một thước!
Ninh Tuyết Mạch nhếch khóe môi: Vương gia suy nghĩ quá nhiều, Tuyết Mạch không quan tâm vị trí chính phi của ngươi!
Vậy ngươi muốn gì?
Tuyết Mạch nếu như bị oan uổng, liền thỉnh tiên đồng làm chủ, cho phép Tuyết Mạch từ chối hôn sự cùng Lục vương gia! Trước tiên, là Tuyết Mạch chủ động muốn từ hôn, ta không cần hắn! Sau đó Lục vương gia phải ở trước mặt người khác hô to ba tiếng: Bổn vương bị Tuyết Mạch cô nương từ hôn!
Điều kiện này quả thực vượt quá tưởng tượng, mọi người đều mở to hai mắt, nhìn tiểu cô nương trong lồng sắt to gan lớn mật.
Ánh mắt khác nhau, có bội phục, cũng có cảm giác nàng là kẻ điên.......
Đồng tử kia lại cảm giác thú vị: Lục vương gia, điều kiện này của Ninh cô nương ngươi có thể đáp ứng hay không?
Quý Vân Hạo hiển nhiên cũng không nghĩ tới điều này, sắc mặt đen như đáy nồi, lại không thể không trả lời: Tiểu vương có thể đáp ứng.
Ninh Tuyết Mạch còn chưa nói xong: Tiểu nữ muốn từ hôn thực ra cũng là mong muốn từ đáy lòng của Lục vương gia. Về tình về lý, Lục vương gia đều nên bồi thường một ít cho tiểu nữ. Như vậy đi. Lục vương gia lại đưa tiểu nữ ngàn lượng hoàng kim. Ngàn lượng hoàng kim đổi một cái vị trí trắc phi của Lục vương gia, Lục vương gia kỳ thật vẫn kiếm lời, mua bán này Lục vương gia nhất định sẽ đáp ứng.
Quý Vân Hạo: ......... Tại đây bên trong kinh thành, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đều muốn làm trắc phi của hắn, nhưng tiểu nha đầu này không biết sống chết liền đem vị trí này bán một ngàn lượng hoàng kim?!
Trên mặt đồng tử tuy rằng vẫn là nghiêm trang, nhưng trong mắt chi sắc thú vị càng lớn: Ninh cô nương, ngươi cũng biết vị trí trắc phi của Lục vương gia vạn kim khó đổi? Ngươi vì sao không muốn làm trắc của phi Lục vương?
Ninh Tuyết Mạch ở trong lồng ngồi xuống dứt khoát nói: Điều này rất khó lý giải sao? Kỳ thật rất đơn giản, Ninh Tuyết Mạch ta không muốn gả cho kẻ bất nhân bất nghĩa, tra nam (nam nhân không ra gì/không có gì tốt) âm hiểm. Ta thà rằng lấy một ngàn lượng vàng còn hơn!
Nếu Quý Vân Hạo không có sự kiềm chế vốn có của hoàng tử, trên mặt hắn giờ phút này cũng không thể có được chút nhịn: Bất nhân bất nghĩa? Tra nam âm hiểm? Đây là lần đầu tiên bổn vương bị người đánh giá như vậy! Ta có thể hỏi Ninh cô nương rốt cuộc là như thế nào đưa ra được sự đánh giá như thế?!
Ninh Tuyết Mạch liếc hắn: Ngươi thật muốn nghe? Ta cảm thấy trước mặt người khác hay là nên lưu lại chút mặt mũi cho ngươi. Cho nên có những điều ta không nên nói.
Lửa giận trong lòng Quý Vân Hạo đã bốc lên cao ba trượng, cắn răng: Ngươi nghĩ ngươi sẽ không nói ra sao?! Tiểu vương không cần ngươi giữ cái mặt mũi này!
Ninh Tuyết Mạch thở dài: Được, đây chính là ngươi nói. Vậy ngươi nghe cho rõ. Cha ta là Tĩnh Viễn Hầu đối với ngươi có ân cứu mạng, nhưng ngươi lại đối đãi với nữ nhi của hắn như thế, đây là bất nhân! Ngươi, một đại nam nhân như vậy nhưng bức bách một tiểu cô nương lẻ loi không nơi nương tựa, đây là bất nghĩa. Ngươi thân là vị hôn phu của ta, nhưng không có năng lực bảo hộ trắc phi của chính mình, tùy ý để người vu oan hãm hại, không phải tra nam thì là cái gì?
Việc này vô luận có phải có người ở sau lưng phá rối hay không, đều cùng ngươi không thoát được quan hệ. Ngươi biết rõ ta là bị người hãm hại, còn muốn bỏ đá xuống giếng tâm tâm niệm niệm muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi không âm hiểm thì ai âm hiểm đây? Loại người giống như ngươi cho không ta, ta cũng không cần! Tự nhiên là muốn từ hôn!
/112
|