Tóc nàng ta rối loạn, trán thâm tím, trên mặt in hai dấu chưởng, đau đầu chóng mặt bò dậy từ trên mặt đất, một đôi mắt không tin tràn đầy khiếp sợ: Ngươi-- nha đầu thúi ngươi sử dụng yêu pháp gì?!
Ninh Tuyết Mạch thong thả ung dung lấy khăn tay bên cạnh xoa xoa tay, sau khi xoa xong thì tùy tay ném trên mặt nàng ta một cái, vui vẻ mỉm cười trả lại cho nàng ta một câu: Ngươi đoán.
Nhị phu nhân: ...... Mặt nàng ta nóng rát, hàm răng trong miệng cũng bị rơi mất hai cái. Miệng đầy bọt máu, nghe một câu này của Ninh Tuyết Mạch, sắc mặt nàng ta lập tức xanh mét. Hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch.
Ninh Tuyết Mạch yêu kiều bắt chéo chân ngồi ở trên cái rương vàng, ngoắc ngón tay về phía nàng ta: Muốn lại đến giáo huấn chất nữ ta một chút nữa hay không?
Nàng chính là đang ngứa tay đây!
Tuy rằng khối thân thể nhỏ này của nàng có chút yếu nhược, nhưng tay chân còn tính linh hoạt, thêm vào đó là một thân kỹ năng chiến đấu gần người tuyệt vời của nàng, am hiểu nhất chính là tá lực đả lực *.
*Tá lực đả lực (借力打力): Mượn lực để đánh trả. (borrowing strength to counter).
Đừng nói là nhị phu nhân thô tục này, cho dù là một con sư tử lao qua đây, nàng cũng có thể mượn lực quăng nó bay đi!
Nhị phu nhân ăn mệt lớn như vậy tự nhiên không cam lòng, nàng ta cảm thấy vừa rồi bị quăng bay đi chẳng qua là vừa khéo, lúc ấy nàng ta ẩn ẩn có cảm giác vướng phải thứ gì đó......
Nhất định là tự mình trượt chân té ngã, nàng tuyệt không thể bị một tiểu nha đầu diệt uy phong như vậy!
Nàng ta lại giống như ác lang lao lại đây--
Thời gian khi uống một chén trà nhỏ qua đi, nhị phu nhân đã trải nghiệm qua rất nhiều loại quăng ngã, sau đó là mặt mũi bầm dập, rốt cuộc khí thế tiêu tan hết, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, lên tiếng khóc lớn: Ai da, muốn đánh chết người a! Chất nữ muốn đánh thẩm thẩm đến chết!
Tiếng nói của nàng ta rất sắc nhọn, giống như sói tru, đúng tiêu chuẩn của một người đàn bà đanh đá. Tiếng nói kia trực tiếp truyền ra ngoài phủ--
Ninh Tuyết Mạch lần này là cười thật.
Loại người đàn bà đanh đá này làm nàng nhớ tới Tây Thi đậu hủ dưới ngòi bút của Lỗ Tấn, chanh chua, dường như nếu không có chút ích lợi nào, sẽ trông như nàng đã bị thua lỗ. Gầy mỏng giống như một cây tre, nhưng lượng hô hấp vẫn mạnh kinh người, có thể khiến người kinh ngạc!
Ninh Tuyết Mạch biết, những thân thích của thân thể này đang trên đường tới Tĩnh Viễn hầu phủ, vị nhị phu nhân này gào như vậy, khẳng định sẽ hấp dẫn bọn họ tiến đến chủ trì công đạo. Sau đó nàng ta sẽ dứt khoát giải quyết! Tránh phiền toái về sau.
Nàng đơn giản ngồi xuống trên rương đầy vàng, giơ tay với lão Chung: Thượng trà.
Nhị phu nhân cho rằng nàng rốt cuộc đã sợ, tiếng gào khan lớn hơn nữa: Hiện tại ngươi muốn kính trà nhận lỗi?! Không có cửa! Ngươi làm ra hành động độc ác đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng* như vậy, muốn dùng một ly trà là có thể tống cổ lão nương?
Chú thích:
*Dĩ hạ phạm thượng (以下犯上): người dưới mạo phạm người trên. (to go against one s superior from a subordinate position)
*Đạo nghịch bất đạo (大逆不道): tội ác to lớn. (a monstrous crime) {Dịch: Emily Ton}
Ninh Tuyết Mạch tiếp nhận trà do lão Chung dâng lên, dùng nắp nhẹ nhàng gạt gạt bọt trên bề mặt, tùy ý cười: Ai muốn cho ngươi uống trà? Ngươi xứng sao? Ngươi có thể gào lớn hơn chút nữa, nếu gào khiến cô nương cao hứng, cô nương sẽ có thưởng cho ngươi.
Nhị phu nhân: ...... Nàng run lên tức giận. Ngồi ở chỗ kia gào cũng không phải, không gào cũng không phải.
Nghĩ nghĩ, vẫn là gào đi!
Nàng ta lại lần nữa khóc thét ra tiếng.
Ninh Tuyết Mạch dường như không nghe thấy, thong thả ung dung uống trà. Ngẫu nhiên còn hỏi thêm một câu: Ngươi gào lâu có khát không, muốn tới uống một ly trà hay không?
Nhị phu nhân lúc đầu vẫn mang vẻ mặt đầy trinh liệt, liên tiếp nói không uống.
Sau đó khóc đến nỗi giọng nói trở nên khàn khàn, thời điểm Ninh Tuyết Mạch hỏi lại lần nữa, nàng ta liền theo bản năng tiếp nhận. Lại không ngờ tay Ninh Tuyết Mạch vừa nhấc, một chén trà nóng đã được hắt ở trên mặt nàng ta--
Mặt mũi Nhị phu nhân đã bầm dập, một chén trà nóng hắt ở trên mặt nàng kia không thua gì cảm giác bị dầu nóng đổ lên, nàng ta ngao một tiếng nhảy dựng đứng lên từ trên mặt đất--
Ninh Tuyết Mạch thong thả ung dung lấy khăn tay bên cạnh xoa xoa tay, sau khi xoa xong thì tùy tay ném trên mặt nàng ta một cái, vui vẻ mỉm cười trả lại cho nàng ta một câu: Ngươi đoán.
Nhị phu nhân: ...... Mặt nàng ta nóng rát, hàm răng trong miệng cũng bị rơi mất hai cái. Miệng đầy bọt máu, nghe một câu này của Ninh Tuyết Mạch, sắc mặt nàng ta lập tức xanh mét. Hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch.
Ninh Tuyết Mạch yêu kiều bắt chéo chân ngồi ở trên cái rương vàng, ngoắc ngón tay về phía nàng ta: Muốn lại đến giáo huấn chất nữ ta một chút nữa hay không?
Nàng chính là đang ngứa tay đây!
Tuy rằng khối thân thể nhỏ này của nàng có chút yếu nhược, nhưng tay chân còn tính linh hoạt, thêm vào đó là một thân kỹ năng chiến đấu gần người tuyệt vời của nàng, am hiểu nhất chính là tá lực đả lực *.
*Tá lực đả lực (借力打力): Mượn lực để đánh trả. (borrowing strength to counter).
Đừng nói là nhị phu nhân thô tục này, cho dù là một con sư tử lao qua đây, nàng cũng có thể mượn lực quăng nó bay đi!
Nhị phu nhân ăn mệt lớn như vậy tự nhiên không cam lòng, nàng ta cảm thấy vừa rồi bị quăng bay đi chẳng qua là vừa khéo, lúc ấy nàng ta ẩn ẩn có cảm giác vướng phải thứ gì đó......
Nhất định là tự mình trượt chân té ngã, nàng tuyệt không thể bị một tiểu nha đầu diệt uy phong như vậy!
Nàng ta lại giống như ác lang lao lại đây--
Thời gian khi uống một chén trà nhỏ qua đi, nhị phu nhân đã trải nghiệm qua rất nhiều loại quăng ngã, sau đó là mặt mũi bầm dập, rốt cuộc khí thế tiêu tan hết, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, lên tiếng khóc lớn: Ai da, muốn đánh chết người a! Chất nữ muốn đánh thẩm thẩm đến chết!
Tiếng nói của nàng ta rất sắc nhọn, giống như sói tru, đúng tiêu chuẩn của một người đàn bà đanh đá. Tiếng nói kia trực tiếp truyền ra ngoài phủ--
Ninh Tuyết Mạch lần này là cười thật.
Loại người đàn bà đanh đá này làm nàng nhớ tới Tây Thi đậu hủ dưới ngòi bút của Lỗ Tấn, chanh chua, dường như nếu không có chút ích lợi nào, sẽ trông như nàng đã bị thua lỗ. Gầy mỏng giống như một cây tre, nhưng lượng hô hấp vẫn mạnh kinh người, có thể khiến người kinh ngạc!
Ninh Tuyết Mạch biết, những thân thích của thân thể này đang trên đường tới Tĩnh Viễn hầu phủ, vị nhị phu nhân này gào như vậy, khẳng định sẽ hấp dẫn bọn họ tiến đến chủ trì công đạo. Sau đó nàng ta sẽ dứt khoát giải quyết! Tránh phiền toái về sau.
Nàng đơn giản ngồi xuống trên rương đầy vàng, giơ tay với lão Chung: Thượng trà.
Nhị phu nhân cho rằng nàng rốt cuộc đã sợ, tiếng gào khan lớn hơn nữa: Hiện tại ngươi muốn kính trà nhận lỗi?! Không có cửa! Ngươi làm ra hành động độc ác đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng* như vậy, muốn dùng một ly trà là có thể tống cổ lão nương?
Chú thích:
*Dĩ hạ phạm thượng (以下犯上): người dưới mạo phạm người trên. (to go against one s superior from a subordinate position)
*Đạo nghịch bất đạo (大逆不道): tội ác to lớn. (a monstrous crime) {Dịch: Emily Ton}
Ninh Tuyết Mạch tiếp nhận trà do lão Chung dâng lên, dùng nắp nhẹ nhàng gạt gạt bọt trên bề mặt, tùy ý cười: Ai muốn cho ngươi uống trà? Ngươi xứng sao? Ngươi có thể gào lớn hơn chút nữa, nếu gào khiến cô nương cao hứng, cô nương sẽ có thưởng cho ngươi.
Nhị phu nhân: ...... Nàng run lên tức giận. Ngồi ở chỗ kia gào cũng không phải, không gào cũng không phải.
Nghĩ nghĩ, vẫn là gào đi!
Nàng ta lại lần nữa khóc thét ra tiếng.
Ninh Tuyết Mạch dường như không nghe thấy, thong thả ung dung uống trà. Ngẫu nhiên còn hỏi thêm một câu: Ngươi gào lâu có khát không, muốn tới uống một ly trà hay không?
Nhị phu nhân lúc đầu vẫn mang vẻ mặt đầy trinh liệt, liên tiếp nói không uống.
Sau đó khóc đến nỗi giọng nói trở nên khàn khàn, thời điểm Ninh Tuyết Mạch hỏi lại lần nữa, nàng ta liền theo bản năng tiếp nhận. Lại không ngờ tay Ninh Tuyết Mạch vừa nhấc, một chén trà nóng đã được hắt ở trên mặt nàng ta--
Mặt mũi Nhị phu nhân đã bầm dập, một chén trà nóng hắt ở trên mặt nàng kia không thua gì cảm giác bị dầu nóng đổ lên, nàng ta ngao một tiếng nhảy dựng đứng lên từ trên mặt đất--
/112
|