Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi
Chương 49 - Ngươi Sẽ Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Bổn Vương
/112
|
Đương nhiên, quản gia tự nhiên cũng nói lại vài câu khách khí, tiễn Quý Vân Hạo rời đi.
Thị nữ kia vẫn còn lăn lộn ở nơi đó, la hét kêu đau đến nỗi giọng đều khàn.
Người tới, ném nàng ra ngoài. Quản gia phân phó người, kéo thị nữ kia giống như kéo chó chết ra ngoài.
Thị nữ này hiện tại tuy rằng còn sống, nhưng dưới tình huống không có giải dược của Hồn Tiên, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn cho đến khi chết......
Có vết xe đổ ở chỗ này, những thị nữ người hầu khác trong phủ Thái tử tự nhiên càng thêm cẩn trọng, sau này sẽ không ai dám mở miệng nói thêm một câu.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Ninh Tuyết Mạch bị thương ở phía sau lưng, cánh tay và vai.
Các vết thương trên cánh tay và vai có thể dễ dàng đối phó, tự nàng có thể xử lý được, nhưng vết thương phía sau lưng lại cần thiết có người hỗ trợ, hơn nữa nàng cũng cần phải cởi áo ngoài ra......
Ninh Tuyết Mạch cầm bình dược, nhìn nhìn khuôn mặt thờ ơ của Quý Vân Hoàng đang ngồi ở bên cạnh: Thái Tử điện hạ, không ra ngoài đi dạo sao?
Đôi mắt Quý Vân Hoàng mỉm cười: Mọi công sự của Bổn vương đều đã xử lý xong, không cần phải đi ra ngoài.
Hắn là đang cố ý, đúng không?!
Ninh Tuyết Mạch âm thầm cắn răng: Ta muốn bôi dược.
Ân, bôi đi.
Ninh Tuyết Mạch: ...... Vậy thỉnh Thái Tử điện hạ gọi một thị nữ tiến vào giúp ta thoa dược phía sau lưng một chút.
Tẩm cung của bổn Vương chưa bao giờ cho phép bất kỳ nữ nhân nào tiến vào, hầu như chỉ có ảnh vệ có thể tiến vào, ngươi muốn gọi hắn tra dược cho ngươi? Quý Vân Hoàng nhướng mày.
Ninh Tuyết Mạch: ...... Điện hạ, mọi việc đều có ngoại lệ, ta cũng là nữ hài, không phải cũng vào được sao? Nếu điện hạ đã phá lệ một lần, sao không phá lệ lần thứ hai?
Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn nàng một cái: Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, vì thế bổn Vương quyết định, vì để không phá phải lệ lần thứ ba, ta sẽ không phá lệ lần thứ hai. Ngươi sẽ là ngoại lệ duy nhất của bổn Vương.
Duy nhất cái đầu to của ngươi!
Ninh Tuyết Mạch thật sự không rõ vị Thái tử gia vì sao lại kiên trì muốn tự mình tra dược giúp nàng.Bản chất sắc lang phát tác, muốn ăn đậu hủ nàng?
Nhưng thân thể nhỏ bé hiện tại của nàng còn chưa có ngực, không có mông, có cái gì đáng để nhìn xem?
Hơn nữa, trong phủ Thái tử của hắn, mỹ nữ như mây. Hắn chỉ cần ngoắc tay một cái, sẽ có vô số mỹ nữ tranh nhau muốn làm ấm giường hắn. Hắn hà tất phải có ý định muốn nhìn xem một loli* còn chưa nẩy nở?
*loli (萝莉): ý chỉ nữ tử nhỏ tuổi dễ thương. (Từ mượn của tiếng Nhật)
Chẳng lẽ Thái tử gia là một người yêu thích loli?!
Trong mắt của Ninh Tuyết Mạch nhìn về phía Quý Vân Hoàng hiện lên một sự hồ nghi.
Quý Vân Hoàng giơ tay lên muốn gõ đầu nàng: Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì? Bổn Vương nếu muốn gây rối với ngươi, cần phải mượn cớ chữa thương cho ngươi để ăn đậu hủ ngươi sao?
Chính là như thế!
Ninh Tuyết Mạch thốt lên: Vậy ngươi vì sao cứ nhất định phải tự mình chữa thương cho ta?
Quý Vân Hoàng nói: Một, quy củ của bổn Vương không thể phá. Hai, bổn Vương không muốn nhìn thấy ngươi tuổi còn nhỏ đã phải chịu lưu lại vết sẹo chói mắt. Vết thương do Đả Hồn Tiên lưu lại, nếu chỉ dùng giải dược là không thể tiêu trừ, cần phải kết hợp với thủ pháp chữa thương độc môn mà ta biết.
Thì ra là thế!
Ninh Tuyết Mạch tất nhiên cũng không muốn lưu lại vết sẹo, tuy rằng bản thân nàng cũng có biện pháp tiêu trừ vết sẹo, nhưng cũng không tệ khi muốn hiểu biết thêm về thủ pháp chữa thương độc môn ở niên đại này!
Tính tình của nàng vốn dĩ rất dứt khoát, lập tức cởi áo ra, nằm xuống ở nơi đó, đương nhiên, phía trước nàng đã dùng áo che khuất, chỉ lộ ra phía sau lưng trần trụi cùng với cánh tay: Điện hạ, hãy bắt đầu đi!
Quý Vân Hoàng: ...... Nàng cũng thật là quá dứt khoát!
Nữ hài tử thật đúng là không biết xấu hổ chút nào! Cứ như thể nàng với người trong truyền thuyết quả thực là hai người khác nhau.
Nàng rốt cuộc chỉ là một nữ hài tử mười ba tuổi, hơn nữa lại bị suy dinh dưỡng, thân mình nàng căn bản còn chưa phát dục hết. Trên lưng phía sau gầy yếu tái nhợt, một vết roi màu đỏ tươi giống như một con rết lớn đang ghé vào nơi đó, xấu xí dị thường.
Ninh Tuyết Mạch đang nằm xuống, không thể nhìn thấy được ánh mắt Quý Vân Hoàng sắc bén như ưng, dừng lại ở trên vai nàng.
Nơi đó có một vết bớt màu đỏ nhạt. Vết bớt hiện lên đám mây có hình một toà tháp bảo, nhìn qua có điểm quỷ dị.
Thị nữ kia vẫn còn lăn lộn ở nơi đó, la hét kêu đau đến nỗi giọng đều khàn.
Người tới, ném nàng ra ngoài. Quản gia phân phó người, kéo thị nữ kia giống như kéo chó chết ra ngoài.
Thị nữ này hiện tại tuy rằng còn sống, nhưng dưới tình huống không có giải dược của Hồn Tiên, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn cho đến khi chết......
Có vết xe đổ ở chỗ này, những thị nữ người hầu khác trong phủ Thái tử tự nhiên càng thêm cẩn trọng, sau này sẽ không ai dám mở miệng nói thêm một câu.
........Edit & Dịch: Emily Ton......
Ninh Tuyết Mạch bị thương ở phía sau lưng, cánh tay và vai.
Các vết thương trên cánh tay và vai có thể dễ dàng đối phó, tự nàng có thể xử lý được, nhưng vết thương phía sau lưng lại cần thiết có người hỗ trợ, hơn nữa nàng cũng cần phải cởi áo ngoài ra......
Ninh Tuyết Mạch cầm bình dược, nhìn nhìn khuôn mặt thờ ơ của Quý Vân Hoàng đang ngồi ở bên cạnh: Thái Tử điện hạ, không ra ngoài đi dạo sao?
Đôi mắt Quý Vân Hoàng mỉm cười: Mọi công sự của Bổn vương đều đã xử lý xong, không cần phải đi ra ngoài.
Hắn là đang cố ý, đúng không?!
Ninh Tuyết Mạch âm thầm cắn răng: Ta muốn bôi dược.
Ân, bôi đi.
Ninh Tuyết Mạch: ...... Vậy thỉnh Thái Tử điện hạ gọi một thị nữ tiến vào giúp ta thoa dược phía sau lưng một chút.
Tẩm cung của bổn Vương chưa bao giờ cho phép bất kỳ nữ nhân nào tiến vào, hầu như chỉ có ảnh vệ có thể tiến vào, ngươi muốn gọi hắn tra dược cho ngươi? Quý Vân Hoàng nhướng mày.
Ninh Tuyết Mạch: ...... Điện hạ, mọi việc đều có ngoại lệ, ta cũng là nữ hài, không phải cũng vào được sao? Nếu điện hạ đã phá lệ một lần, sao không phá lệ lần thứ hai?
Quý Vân Hoàng liếc mắt nhìn nàng một cái: Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, vì thế bổn Vương quyết định, vì để không phá phải lệ lần thứ ba, ta sẽ không phá lệ lần thứ hai. Ngươi sẽ là ngoại lệ duy nhất của bổn Vương.
Duy nhất cái đầu to của ngươi!
Ninh Tuyết Mạch thật sự không rõ vị Thái tử gia vì sao lại kiên trì muốn tự mình tra dược giúp nàng.Bản chất sắc lang phát tác, muốn ăn đậu hủ nàng?
Nhưng thân thể nhỏ bé hiện tại của nàng còn chưa có ngực, không có mông, có cái gì đáng để nhìn xem?
Hơn nữa, trong phủ Thái tử của hắn, mỹ nữ như mây. Hắn chỉ cần ngoắc tay một cái, sẽ có vô số mỹ nữ tranh nhau muốn làm ấm giường hắn. Hắn hà tất phải có ý định muốn nhìn xem một loli* còn chưa nẩy nở?
*loli (萝莉): ý chỉ nữ tử nhỏ tuổi dễ thương. (Từ mượn của tiếng Nhật)
Chẳng lẽ Thái tử gia là một người yêu thích loli?!
Trong mắt của Ninh Tuyết Mạch nhìn về phía Quý Vân Hoàng hiện lên một sự hồ nghi.
Quý Vân Hoàng giơ tay lên muốn gõ đầu nàng: Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì? Bổn Vương nếu muốn gây rối với ngươi, cần phải mượn cớ chữa thương cho ngươi để ăn đậu hủ ngươi sao?
Chính là như thế!
Ninh Tuyết Mạch thốt lên: Vậy ngươi vì sao cứ nhất định phải tự mình chữa thương cho ta?
Quý Vân Hoàng nói: Một, quy củ của bổn Vương không thể phá. Hai, bổn Vương không muốn nhìn thấy ngươi tuổi còn nhỏ đã phải chịu lưu lại vết sẹo chói mắt. Vết thương do Đả Hồn Tiên lưu lại, nếu chỉ dùng giải dược là không thể tiêu trừ, cần phải kết hợp với thủ pháp chữa thương độc môn mà ta biết.
Thì ra là thế!
Ninh Tuyết Mạch tất nhiên cũng không muốn lưu lại vết sẹo, tuy rằng bản thân nàng cũng có biện pháp tiêu trừ vết sẹo, nhưng cũng không tệ khi muốn hiểu biết thêm về thủ pháp chữa thương độc môn ở niên đại này!
Tính tình của nàng vốn dĩ rất dứt khoát, lập tức cởi áo ra, nằm xuống ở nơi đó, đương nhiên, phía trước nàng đã dùng áo che khuất, chỉ lộ ra phía sau lưng trần trụi cùng với cánh tay: Điện hạ, hãy bắt đầu đi!
Quý Vân Hoàng: ...... Nàng cũng thật là quá dứt khoát!
Nữ hài tử thật đúng là không biết xấu hổ chút nào! Cứ như thể nàng với người trong truyền thuyết quả thực là hai người khác nhau.
Nàng rốt cuộc chỉ là một nữ hài tử mười ba tuổi, hơn nữa lại bị suy dinh dưỡng, thân mình nàng căn bản còn chưa phát dục hết. Trên lưng phía sau gầy yếu tái nhợt, một vết roi màu đỏ tươi giống như một con rết lớn đang ghé vào nơi đó, xấu xí dị thường.
Ninh Tuyết Mạch đang nằm xuống, không thể nhìn thấy được ánh mắt Quý Vân Hoàng sắc bén như ưng, dừng lại ở trên vai nàng.
Nơi đó có một vết bớt màu đỏ nhạt. Vết bớt hiện lên đám mây có hình một toà tháp bảo, nhìn qua có điểm quỷ dị.
/112
|