Ngươi muốn mang ta đi nơi nào? Ninh Tuyết Mạch dưới chân bất động.
Đồ Nhất Đao cười, phơi bày hàm răng trắng của hắn: Đương nhiên là nơi ngươi nên đi. Ngươi hại chết nữ nhi Hồ nguyên soái, chẳng lẽ còn muốn ở trong phòng lớn xa hoa hay sao?
Ta không hại nàng ấy. Nàng ấy chết không liên quan gì tới ta!
Tiểu cô nương, rất nhanh ngươi sẽ không nói như vậy nữa. Mang nàng đi hình phòng! Đồ Nhất Đao trầm sắc mặt xuống, lạnh giọng phân phó.
Trái tim Ninh Tuyết Mạch chìm xuống.
Những người này thậm chí không thèm thẩm tra đã lập tức dụng hình với nàng?! Rõ ràng là muốn đánh cho nàng nhận tội, muốn đưa nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Rốt cuộc là ai ở sau lưng, hạ chiêu tàn nhẫn như vậy hại nàng?
Hiện tại trên người nàng đang có vết thương do bị roi đánh, công lực vẫn chưa khôi phục, hành động không được linh hoạt, trên tay trên chân còn mang theo xiềng xích. Trong khi đó, quanh nàng là 16 ngục tốt uy mãnh bao quanh bốn phía. Nhìn đôi mắt bọn họ bắn ra bốn phía, Ninh Tuyết Mạch hiểu rằng những người này đều có tu vi không thấp, với bản lĩnh hiện tại của nàng, muốn xông ra ngoài không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng......
Trái tim nàng cố găng cứng rắn, đi theo bọn họ.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Dưới chân là đường đá xanh, gồ ghề lồi lõm bất thường. Dưới ánh đèn dầu, bên trong những cái hố đó chứa đầy những vết máu đỏ thẫm lấp lánh.
Càng đi xa, mùi hôi thối của máu càng nặng, càng khó ngửi, lồng sắt hai bên dường như đã bị tù phạm chiếm đóng. Những người đó, hoặc là xáo trộn xung quanh, hoặc là tay nắm cửa sắt, cũng hoặc là nằm ở trên phiến đá dơ bẩn...... Tuy rằng thái độ khác nhau, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau: đều đã chịu qua hình phạt tàn khốc nhất. Mỗi người bọn họ đều tóc tai rối bù, quần áo rách nát, da thịt trên người bị thiếu từng khối từng khối một, xương cốt cũng giống như đã thay đổi hình dạng, thân thể hiện ra một loại hình thù kỳ quái. Mỗi người đều đang run rẩy, đều đang gầm nhẹ, âm thanh tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng động tĩnh lại rất lớn, giống như tiếng kêu của người chết. Bất cứ ai nghe thấy những tiếng động này, đều sẽ bắt đầu nổi da gà cả người......
Tiểu cô nương, ngươi có nhìn thấy không? Những người này đều là những kẻ ngoan cố không chịu nhận tội, vô duyên vô cớ bị những khổ sở đó...... Giọng nói của Đồ Nhất Đao trời sinh khàn khàn, nói chuyện ti ti giống như rắn độc, vang lên trầm trầm ở trong lối đi nhỏ u ám.Ninh Tuyết Mạch rũ đôi mắt xuống, không nói chuyện.
Ở kiếp trước nàng cũng coi như từng gặp qua việc đời. Trong quá trình huấn luyện đặc công, nàng cũng từng không may mắn và bị bắt bởi kẻ thù, chịu qua khổ hình. Những phương pháp tra tấn, nào là uống nước ớt cay, ngồi trên ghế tra tấn, thậm chí ngồi tên ghế điện, nàng đều đã từng trải qua......
Nàng cũng từng bắt được đặc công của quân địch và tự mình thẩm vấn qua bọn họ, cũng dùng hình trên người bọn họ. Tuy nhiên, đó dù sao cũng là xã hội hiện đại hoá, dưới sự ảnh hưởng liên tục từ giới truyền thông và dư luận, cho dù dụng hình cũng sẽ không dùng những loại hình phạt tàn khốc tới cực điểm như trong thời cổ đại.
Tuy nhiên, từ những gì nàng nhìn thấy, quả thực tựa như đã tới 18 tầng địa ngục, 10 đại khổ hình thời Mãn Thanh cũng không thể nào so sánh với sự tàn bạo nơi này......
Những người đó quả thực đã không ra hình người!
Hình phạt như vậy, da thịt non mịn của nàng xác định chắc chắn không chịu nổi đi!
Lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi nàng có một thân xương cứng có thể tự hào, nếu như biến thành bộ dáng như quỷ giống như những người đó, vậy thì nàng tiếp tục sống còn ý nghĩa gì nữa?
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?
Chờ người tới cứu? Trong thế giới này người nàng biết quá ít, hiện tại chân chính đối tốt với nàng chỉ có vị Thái Tử điện hạ kia, nhưng hắn đã không biết tung tích nơi đâu. Tối nay chưa chắc có thể chạy tới. Thậm chí có thể chạy tới, chỉ sợ nàng cũng không còn nguyên lành nữa --
Hơn nữa, hiện tại xem ra đây rõ ràng là một âm mưu, một âm mưu muốn hoàn toàn hủy diệt nàng. Người tạo ra âm mưu này chỉ sợ đã phá hết tất cả những khả năng nàng có thể được cứu vớt.
Nếu không, Quý Vân Hoàng hẳn là đã sớm đã chạy đến đây --
Nàng cũng không tin, tin tức của vị Thái tử gia sẽ bế tắc đến trình độ này, khẳng định là hắn đang bị vướng......
Đồ Nhất Đao cười, phơi bày hàm răng trắng của hắn: Đương nhiên là nơi ngươi nên đi. Ngươi hại chết nữ nhi Hồ nguyên soái, chẳng lẽ còn muốn ở trong phòng lớn xa hoa hay sao?
Ta không hại nàng ấy. Nàng ấy chết không liên quan gì tới ta!
Tiểu cô nương, rất nhanh ngươi sẽ không nói như vậy nữa. Mang nàng đi hình phòng! Đồ Nhất Đao trầm sắc mặt xuống, lạnh giọng phân phó.
Trái tim Ninh Tuyết Mạch chìm xuống.
Những người này thậm chí không thèm thẩm tra đã lập tức dụng hình với nàng?! Rõ ràng là muốn đánh cho nàng nhận tội, muốn đưa nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục!
Rốt cuộc là ai ở sau lưng, hạ chiêu tàn nhẫn như vậy hại nàng?
Hiện tại trên người nàng đang có vết thương do bị roi đánh, công lực vẫn chưa khôi phục, hành động không được linh hoạt, trên tay trên chân còn mang theo xiềng xích. Trong khi đó, quanh nàng là 16 ngục tốt uy mãnh bao quanh bốn phía. Nhìn đôi mắt bọn họ bắn ra bốn phía, Ninh Tuyết Mạch hiểu rằng những người này đều có tu vi không thấp, với bản lĩnh hiện tại của nàng, muốn xông ra ngoài không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng......
Trái tim nàng cố găng cứng rắn, đi theo bọn họ.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Dưới chân là đường đá xanh, gồ ghề lồi lõm bất thường. Dưới ánh đèn dầu, bên trong những cái hố đó chứa đầy những vết máu đỏ thẫm lấp lánh.
Càng đi xa, mùi hôi thối của máu càng nặng, càng khó ngửi, lồng sắt hai bên dường như đã bị tù phạm chiếm đóng. Những người đó, hoặc là xáo trộn xung quanh, hoặc là tay nắm cửa sắt, cũng hoặc là nằm ở trên phiến đá dơ bẩn...... Tuy rằng thái độ khác nhau, nhưng bọn họ có một điểm giống nhau: đều đã chịu qua hình phạt tàn khốc nhất. Mỗi người bọn họ đều tóc tai rối bù, quần áo rách nát, da thịt trên người bị thiếu từng khối từng khối một, xương cốt cũng giống như đã thay đổi hình dạng, thân thể hiện ra một loại hình thù kỳ quái. Mỗi người đều đang run rẩy, đều đang gầm nhẹ, âm thanh tuy rằng mơ mơ hồ hồ, nhưng động tĩnh lại rất lớn, giống như tiếng kêu của người chết. Bất cứ ai nghe thấy những tiếng động này, đều sẽ bắt đầu nổi da gà cả người......
Tiểu cô nương, ngươi có nhìn thấy không? Những người này đều là những kẻ ngoan cố không chịu nhận tội, vô duyên vô cớ bị những khổ sở đó...... Giọng nói của Đồ Nhất Đao trời sinh khàn khàn, nói chuyện ti ti giống như rắn độc, vang lên trầm trầm ở trong lối đi nhỏ u ám.Ninh Tuyết Mạch rũ đôi mắt xuống, không nói chuyện.
Ở kiếp trước nàng cũng coi như từng gặp qua việc đời. Trong quá trình huấn luyện đặc công, nàng cũng từng không may mắn và bị bắt bởi kẻ thù, chịu qua khổ hình. Những phương pháp tra tấn, nào là uống nước ớt cay, ngồi trên ghế tra tấn, thậm chí ngồi tên ghế điện, nàng đều đã từng trải qua......
Nàng cũng từng bắt được đặc công của quân địch và tự mình thẩm vấn qua bọn họ, cũng dùng hình trên người bọn họ. Tuy nhiên, đó dù sao cũng là xã hội hiện đại hoá, dưới sự ảnh hưởng liên tục từ giới truyền thông và dư luận, cho dù dụng hình cũng sẽ không dùng những loại hình phạt tàn khốc tới cực điểm như trong thời cổ đại.
Tuy nhiên, từ những gì nàng nhìn thấy, quả thực tựa như đã tới 18 tầng địa ngục, 10 đại khổ hình thời Mãn Thanh cũng không thể nào so sánh với sự tàn bạo nơi này......
Những người đó quả thực đã không ra hình người!
Hình phạt như vậy, da thịt non mịn của nàng xác định chắc chắn không chịu nổi đi!
Lui một vạn bước mà nói, ngay cả khi nàng có một thân xương cứng có thể tự hào, nếu như biến thành bộ dáng như quỷ giống như những người đó, vậy thì nàng tiếp tục sống còn ý nghĩa gì nữa?
Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?
Chờ người tới cứu? Trong thế giới này người nàng biết quá ít, hiện tại chân chính đối tốt với nàng chỉ có vị Thái Tử điện hạ kia, nhưng hắn đã không biết tung tích nơi đâu. Tối nay chưa chắc có thể chạy tới. Thậm chí có thể chạy tới, chỉ sợ nàng cũng không còn nguyên lành nữa --
Hơn nữa, hiện tại xem ra đây rõ ràng là một âm mưu, một âm mưu muốn hoàn toàn hủy diệt nàng. Người tạo ra âm mưu này chỉ sợ đã phá hết tất cả những khả năng nàng có thể được cứu vớt.
Nếu không, Quý Vân Hoàng hẳn là đã sớm đã chạy đến đây --
Nàng cũng không tin, tin tức của vị Thái tử gia sẽ bế tắc đến trình độ này, khẳng định là hắn đang bị vướng......
/112
|