Nhưng khi Ninh Tuyết Mạch gõ nát hai xương đùi của hắn mà mặt không đổi sắc, hắn rốt cuộc minh bạch, tiểu cô nương trước mắt này không phải là tiểu cô nương bình thường, nàng là một tiểu ác ma!
Sau khi Ninh Tuyết Mạch gõ xong xương đùi hắn, thời điểm nàng bắt đầu tiến quân về phía xương cốt trên thắt lưng hắn, Đồ Nhất Đao rốt cuộc không thể chịu nổi, trong mắt lộ ra cầu xin tha thứ.
Muốn nói? Ninh Tuyết Mạch dừng cây búa nhỏ lại, nhẹ nhàng dò hỏi.
Đồ Nhất Đao liều mạng di chuyển đôi mắt lên xuống, đại biểu cho cái gật đầu.
Ninh Tuyết Mạch có ý tiếc nuối: Ta còn tưởng rằng xương cốt đại nhân cứng biết bao nhiêu. Thì ra cũng chỉ như vậy thôi sao. Vậy ta sẽ hỏi, là Lục vương gia sao?
Nàng bắt đầu điểm danh từng người, tất cả đều là đối tượng nàng hoài nghi.
Lục vương gia, Thái tử, công chúa đều đã được liệt kê.
Thời điểm khi nàng nói đến công chúa Quý Vân Dao, đôi mắt Đồ Nhất Đao đầu tiên là chuyển động về phía hai bên đại biểu phủ nhận, nhưng lại giống nhớ tới điều gì, đôi mắt bắt đầu di động lên xuống đại biểu cho việc thừa nhận.
Thật sự là Quý Vân Dao? Với sự độc ác của nha đầu kia, không phải là không thể làm được.
Thiếu nữ vừa rồi bị tra tấn đến chết, còn không phải do nàng ta làm hại?
Nha đầu kia đối Thái tử ca ca của mình có một loại chấp niệm đặc biệt, máu ghen rất lớn. Có lẽ Quý Vân Hoàng chỉ cần đối tốt với bất cứ nữ tử nào một chút, đều có thể khiến cho nàng ta muốn giết, cũng rất có khả năng chính nàng ta đang ngáng chân ở sau lưng.
Ninh Tuyết Mạch lắc cây búa nhỏ, yên lặng suy tư.
Chỉ chớp mắt, nhìn thấy một đôi mắt tam giác của Đồ Nhất Đao đang nhìn nàng, tựa hồ có chút ---- chột dạ?
Ninh Tuyết Mạch tuyệt đối là một chuyên gia xem mặt đoán ý. Nàng lập tức tươi cười, dùng cây búa nhỏ trong tay nâng cằm Đồ Nhất Đao: Ngươi thật sự không ngoan, thật sự dám nói dối!
Tròng mắt Đồ Nhất Đao liều mạng chuyển động đại biểu phủ nhận.
Ninh Tuyết Mạch banh mặt đẹp: Ta không thích nhất là có người nói dối ta! Tay nâng búa rơi xuống, phốc phốc hai tiếng trực tiếp gõ nát xương cằm của Đồ Nhất Đao......
Cả người Đồ Nhất Đao đau đớn đến nỗi cuộn tròn, miệng phình ra giống như con cóc, trong cổ họng hô hô không ra tiếng. Nếu hắn có thể di chuyển, sớm đã quay cuồng lăn lộn trên sàn nhà!
Mồ hôi lạnh trên người hoàn toàn tẩm ướt quần áo hắn, hắn ước mình có thể ngất xỉu nhưng không thể, thống khổ đã tới cực điểm.
Ninh Tuyết Mạch mắt lạnh nhìn hắn, thứ này cả đời bào chế những người khác như vậy, hôm nay nàng chính là khiến hắn nếm thử đau khổ mà những người đó đã từng phải nhận!
Nàng là người ân oán rõ ràng. Có ân nàng tất nhiên sẽ báo ân, có thù oán cũng tất nhiên sẽ báo thù. Đối đãi với bằng hữu chân chính, nàng có thể giống như thiên sứ. Đối đãi với ác nhân, nàng cũng có thể hóa thân thành ác ma......
Đồ Nhất Đao đụng phải nàng, cũng coi như xui xẻo, thiên lý sáng rõ, báo ứng khó chịu!
Thủ pháp bào chế người của Ninh Tuyết Mạch cũng không kém gì so với hắn. Hơn nữa, tiểu cô nương này xuống tay còn nhanh chuẩn tàn nhẫn hơn so với hắn. Nếu như không phải người đang bị bào chế chính là hắn, hắn cơ hồ muốn nhận nàng làm đồ đệ --
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Sau nửa canh giờ (1h), phòng tuyến tâm lý của Đồ Nhất Đao đã bị nàng hoàn toàn đánh tan, rốt cuộc hắn chịu nói thật.
Khi Ninh Tuyết Mạch nói ra tên huý của hoàng đế đương triều, hắn rốt cuộc tỏ vẻ gật đầu lần nữa.
Thật sự là hoàng đế?!
Ninh Tuyết Mạch vừa rồi bất quá chỉ thuận miệng hỏi ra, không nghĩ tới thật sự là chó ngáp phải ruồi!
Hoàng đế kia đã ăn quá no? Không ngờ không thể chịu đựng được sự tồn tại của một tiểu cô nương như nàng! Vì cái gì?
Nhớ năm đó Ninh hầu gia vì bảo vệ giang sơn cho hoàng đế này yên ổn ngồi ở trên đó, đã lập không ít công lao, có thể nói đã từng là phụ tá đắc lực của hắn, hắn vì cái gì phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối nữ nhi của công thần?
Ninh Tuyết Mạch rốt cuộc vẫn chưa hiểu hết về xã hội này, nhất thời không thể hiểu được.
Nếu không thể hiểu rõ, nàng dứt khoát không thèm phí đầu óc.
Nếu như hoàng đế muốn giết chết nàng, vậy những lời than phiền này của nàng chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng giải quyết......
Sau khi Ninh Tuyết Mạch gõ xong xương đùi hắn, thời điểm nàng bắt đầu tiến quân về phía xương cốt trên thắt lưng hắn, Đồ Nhất Đao rốt cuộc không thể chịu nổi, trong mắt lộ ra cầu xin tha thứ.
Muốn nói? Ninh Tuyết Mạch dừng cây búa nhỏ lại, nhẹ nhàng dò hỏi.
Đồ Nhất Đao liều mạng di chuyển đôi mắt lên xuống, đại biểu cho cái gật đầu.
Ninh Tuyết Mạch có ý tiếc nuối: Ta còn tưởng rằng xương cốt đại nhân cứng biết bao nhiêu. Thì ra cũng chỉ như vậy thôi sao. Vậy ta sẽ hỏi, là Lục vương gia sao?
Nàng bắt đầu điểm danh từng người, tất cả đều là đối tượng nàng hoài nghi.
Lục vương gia, Thái tử, công chúa đều đã được liệt kê.
Thời điểm khi nàng nói đến công chúa Quý Vân Dao, đôi mắt Đồ Nhất Đao đầu tiên là chuyển động về phía hai bên đại biểu phủ nhận, nhưng lại giống nhớ tới điều gì, đôi mắt bắt đầu di động lên xuống đại biểu cho việc thừa nhận.
Thật sự là Quý Vân Dao? Với sự độc ác của nha đầu kia, không phải là không thể làm được.
Thiếu nữ vừa rồi bị tra tấn đến chết, còn không phải do nàng ta làm hại?
Nha đầu kia đối Thái tử ca ca của mình có một loại chấp niệm đặc biệt, máu ghen rất lớn. Có lẽ Quý Vân Hoàng chỉ cần đối tốt với bất cứ nữ tử nào một chút, đều có thể khiến cho nàng ta muốn giết, cũng rất có khả năng chính nàng ta đang ngáng chân ở sau lưng.
Ninh Tuyết Mạch lắc cây búa nhỏ, yên lặng suy tư.
Chỉ chớp mắt, nhìn thấy một đôi mắt tam giác của Đồ Nhất Đao đang nhìn nàng, tựa hồ có chút ---- chột dạ?
Ninh Tuyết Mạch tuyệt đối là một chuyên gia xem mặt đoán ý. Nàng lập tức tươi cười, dùng cây búa nhỏ trong tay nâng cằm Đồ Nhất Đao: Ngươi thật sự không ngoan, thật sự dám nói dối!
Tròng mắt Đồ Nhất Đao liều mạng chuyển động đại biểu phủ nhận.
Ninh Tuyết Mạch banh mặt đẹp: Ta không thích nhất là có người nói dối ta! Tay nâng búa rơi xuống, phốc phốc hai tiếng trực tiếp gõ nát xương cằm của Đồ Nhất Đao......
Cả người Đồ Nhất Đao đau đớn đến nỗi cuộn tròn, miệng phình ra giống như con cóc, trong cổ họng hô hô không ra tiếng. Nếu hắn có thể di chuyển, sớm đã quay cuồng lăn lộn trên sàn nhà!
Mồ hôi lạnh trên người hoàn toàn tẩm ướt quần áo hắn, hắn ước mình có thể ngất xỉu nhưng không thể, thống khổ đã tới cực điểm.
Ninh Tuyết Mạch mắt lạnh nhìn hắn, thứ này cả đời bào chế những người khác như vậy, hôm nay nàng chính là khiến hắn nếm thử đau khổ mà những người đó đã từng phải nhận!
Nàng là người ân oán rõ ràng. Có ân nàng tất nhiên sẽ báo ân, có thù oán cũng tất nhiên sẽ báo thù. Đối đãi với bằng hữu chân chính, nàng có thể giống như thiên sứ. Đối đãi với ác nhân, nàng cũng có thể hóa thân thành ác ma......
Đồ Nhất Đao đụng phải nàng, cũng coi như xui xẻo, thiên lý sáng rõ, báo ứng khó chịu!
Thủ pháp bào chế người của Ninh Tuyết Mạch cũng không kém gì so với hắn. Hơn nữa, tiểu cô nương này xuống tay còn nhanh chuẩn tàn nhẫn hơn so với hắn. Nếu như không phải người đang bị bào chế chính là hắn, hắn cơ hồ muốn nhận nàng làm đồ đệ --
......Edit & Dịch: Emily Ton....
Sau nửa canh giờ (1h), phòng tuyến tâm lý của Đồ Nhất Đao đã bị nàng hoàn toàn đánh tan, rốt cuộc hắn chịu nói thật.
Khi Ninh Tuyết Mạch nói ra tên huý của hoàng đế đương triều, hắn rốt cuộc tỏ vẻ gật đầu lần nữa.
Thật sự là hoàng đế?!
Ninh Tuyết Mạch vừa rồi bất quá chỉ thuận miệng hỏi ra, không nghĩ tới thật sự là chó ngáp phải ruồi!
Hoàng đế kia đã ăn quá no? Không ngờ không thể chịu đựng được sự tồn tại của một tiểu cô nương như nàng! Vì cái gì?
Nhớ năm đó Ninh hầu gia vì bảo vệ giang sơn cho hoàng đế này yên ổn ngồi ở trên đó, đã lập không ít công lao, có thể nói đã từng là phụ tá đắc lực của hắn, hắn vì cái gì phải dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối nữ nhi của công thần?
Ninh Tuyết Mạch rốt cuộc vẫn chưa hiểu hết về xã hội này, nhất thời không thể hiểu được.
Nếu không thể hiểu rõ, nàng dứt khoát không thèm phí đầu óc.
Nếu như hoàng đế muốn giết chết nàng, vậy những lời than phiền này của nàng chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng giải quyết......
/112
|