Đồ Nhất Đao bị tật chân đã lâu, bỗng nhiên có một hy vọng đặt ngay trước mắt như vậy, hắn ta động tâm cũng không có gì ngạc nhiên.
Không ngờ rằng hắn ta lại có lá gan này, dám thả người chạy ra như vậy --
Quý Vân Hoàng dường như nghĩ tới điều gì, hỏi Ninh Tuyết Mạch: Nàng đã cung khai ở trong đại lao Hình bộ rồi sao?
Ninh Tuyết Mạch lắc đầu: Ta không giết người, đương nhiên không khai!
Quý Vân Hoàng nhớ tới tờ khai kia trong tay Lục đại nhân, trong lòng vừa động: Tuyết Mạch, nàng hãy viết mấy chữ bổn vương nhìn xem.
Kiếp trước Ninh Tuyết Mạch là đặc công, tất nhiên có bản lĩnh mô phỏng các loại chữ viết. Nàng lập tức viết ra mấy chữ, bắt chước bút tích của nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch.
Quý Vân Hoàng cầm lên nhìn xem, hắn là một chuyên gia về thư pháp, trong lòng còn nhớ rõ nét chữ ký tên trên tờ khai kia, lúc này trong đầu so sánh chữ viết của Ninh Tuyết Mạch trong đầu một chút. Khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên, hoàn toàn hiểu rõ.
Bút tích của hai người có vẻ giống nhau, nhưng lại không thể gạt được đôi mắt chuyên gia thư pháp như hắn. Chữ ký trên tờ khai kia là giả mạo!
Xem ra Đồ Nhất Đao nhận được mệnh lệnh là tử lệnh, khiến đêm qua hắn ta phải lấy bằng được khẩu cung, sau đó người giết và thiêu hủy diệt khẩu.
Nhưng cũng đúng là có mệnh lệnh này, Đồ Nhất Đao mới dám tráo quỷ như vậy, dùng kế thay mận đổi đào, thả người ra. Hắn ta còn tìm người giả mạo bút tích trên tờ khẩu cung của Ninh Tuyết Mạch, còn viết di thư như vậy--
Nếu Ninh Tuyết Mạch không tới tìm hắn, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã bị lừa!
Nhưng Đồ Nhất Đao cứ như vậy lén thả người chạy ra hay sao?
Với tính cách làm người của hắn ta, cho dù đã giúp hắn ta trị khỏi tật chân, hắn ta cũng không nên lưu lại một mầm tai họa lớn như vậy trên đời. Có lẽ còn có sự tình nào đó mà hắn không biết......
Hắn lại liếc mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch một cái, tiểu cô nương đang chải đầu, chiếc lược gỗ đào lướt qua trên mái tóc đen nhánh của nàng, mềm mại giống như sa tanh.
Bộ dáng chải đầu của nàng rất đẹp, Quý Vân Hoàng không nhịn được nhìn thêm chút nữa.
Tiếp theo nàng định làm gì? Quý Vân Hoàng hỏi nàng.
Ninh Tuyết Mạch mở to đôi mắt nhìn hắn: Đương nhiên là nhờ Thái tử làm chứng giúp ta, giúp ta tẩy rửa tội danh.
Quý Vân Hoàng trầm tư một lát, rốt cuộc đưa ra quyết định: Được, chờ bổn vương nghỉ tạm vài canh giờ, sau đó tiến cung giúp nàng rửa sạch oan khuất. Ninh Tuyết Mạch tỏ vẻ khó hiểu: Nếu Thái tử điện hạ có thể giúp Tuyết Mạch rửa sạch oan khuất, vì sao không lập tức hành động?
Quý Vân Hoàng ngáp một cái: Tiểu Tuyết Mạch, tối hôm qua bổn vương một đêm không ngủ, nàng dù sao cũng phải để bổn vương nghỉ tạm một lát mới có tinh thần giải oan cho nàng, có đúng hay không?
Được thôi! Vậy nàng nghe hắn, nàng tiếp tục chờ hắn thêm mấy canh giờ.
Nàng đã từng là đặc công, không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, vì vậy Ninh Tuyết Mạch đồng ý.
Nói thật, đêm qua nàng chỉ mới ngủ được hơn một canh giờ, giờ phút này vẫn còn có chút mệt mỏi.
Nàng không khách khí nhảy lên giường lớn, cười tủm tỉm nói với Quý Vân Hoàng: Thái tử điện hạ chắc có thể ngủ trên dây như trước phải không? Ta thấy Thái tử điện hạ nằm ở phía trên vững như núi Thái sơn, rất tiêu dao tự tại, chắc là không ảnh hưởng tới giấc ngủ. Tuyết Mạch không đủ công phu, ngủ trên dây tuyệt đối sẽ rơi xuống, chỉ có thể ngủ trên giường.
Trong khi nói chuyện, nàng đã chui vào bên trong chăn.
Quý Vân Hoàng vốn đang cởi áo ngoài, vừa nghe vậy thì ngón tay hơi dừng lại, cười như không cười liếc mắt nhìn nàng một cái: Nàng thật sự dám nói ra điều đó!
Tranh giường của Thái tử hắn còn tranh đúng lý hợp tình như vậy. Trên đời này có lẽ cũng chỉ có nàng......
Ninh Tuyết Mạch dường như không thể mở mắt ra được nữa, giơ tay dụi dụi: Chẳng lẽ điện hạ không muốn? A, vậy thôi, Tuyết Mạch sẽ ngủ trên ghế một lúc. Trong khi nói, nàng đã xốc lên chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Không ngờ rằng hắn ta lại có lá gan này, dám thả người chạy ra như vậy --
Quý Vân Hoàng dường như nghĩ tới điều gì, hỏi Ninh Tuyết Mạch: Nàng đã cung khai ở trong đại lao Hình bộ rồi sao?
Ninh Tuyết Mạch lắc đầu: Ta không giết người, đương nhiên không khai!
Quý Vân Hoàng nhớ tới tờ khai kia trong tay Lục đại nhân, trong lòng vừa động: Tuyết Mạch, nàng hãy viết mấy chữ bổn vương nhìn xem.
Kiếp trước Ninh Tuyết Mạch là đặc công, tất nhiên có bản lĩnh mô phỏng các loại chữ viết. Nàng lập tức viết ra mấy chữ, bắt chước bút tích của nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch.
Quý Vân Hoàng cầm lên nhìn xem, hắn là một chuyên gia về thư pháp, trong lòng còn nhớ rõ nét chữ ký tên trên tờ khai kia, lúc này trong đầu so sánh chữ viết của Ninh Tuyết Mạch trong đầu một chút. Khóe môi hắn nhẹ nhàng câu lên, hoàn toàn hiểu rõ.
Bút tích của hai người có vẻ giống nhau, nhưng lại không thể gạt được đôi mắt chuyên gia thư pháp như hắn. Chữ ký trên tờ khai kia là giả mạo!
Xem ra Đồ Nhất Đao nhận được mệnh lệnh là tử lệnh, khiến đêm qua hắn ta phải lấy bằng được khẩu cung, sau đó người giết và thiêu hủy diệt khẩu.
Nhưng cũng đúng là có mệnh lệnh này, Đồ Nhất Đao mới dám tráo quỷ như vậy, dùng kế thay mận đổi đào, thả người ra. Hắn ta còn tìm người giả mạo bút tích trên tờ khẩu cung của Ninh Tuyết Mạch, còn viết di thư như vậy--
Nếu Ninh Tuyết Mạch không tới tìm hắn, chỉ sợ ngay cả hắn cũng đã bị lừa!
Nhưng Đồ Nhất Đao cứ như vậy lén thả người chạy ra hay sao?
Với tính cách làm người của hắn ta, cho dù đã giúp hắn ta trị khỏi tật chân, hắn ta cũng không nên lưu lại một mầm tai họa lớn như vậy trên đời. Có lẽ còn có sự tình nào đó mà hắn không biết......
Hắn lại liếc mắt nhìn Ninh Tuyết Mạch một cái, tiểu cô nương đang chải đầu, chiếc lược gỗ đào lướt qua trên mái tóc đen nhánh của nàng, mềm mại giống như sa tanh.
Bộ dáng chải đầu của nàng rất đẹp, Quý Vân Hoàng không nhịn được nhìn thêm chút nữa.
Tiếp theo nàng định làm gì? Quý Vân Hoàng hỏi nàng.
Ninh Tuyết Mạch mở to đôi mắt nhìn hắn: Đương nhiên là nhờ Thái tử làm chứng giúp ta, giúp ta tẩy rửa tội danh.
Quý Vân Hoàng trầm tư một lát, rốt cuộc đưa ra quyết định: Được, chờ bổn vương nghỉ tạm vài canh giờ, sau đó tiến cung giúp nàng rửa sạch oan khuất. Ninh Tuyết Mạch tỏ vẻ khó hiểu: Nếu Thái tử điện hạ có thể giúp Tuyết Mạch rửa sạch oan khuất, vì sao không lập tức hành động?
Quý Vân Hoàng ngáp một cái: Tiểu Tuyết Mạch, tối hôm qua bổn vương một đêm không ngủ, nàng dù sao cũng phải để bổn vương nghỉ tạm một lát mới có tinh thần giải oan cho nàng, có đúng hay không?
Được thôi! Vậy nàng nghe hắn, nàng tiếp tục chờ hắn thêm mấy canh giờ.
Nàng đã từng là đặc công, không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, vì vậy Ninh Tuyết Mạch đồng ý.
Nói thật, đêm qua nàng chỉ mới ngủ được hơn một canh giờ, giờ phút này vẫn còn có chút mệt mỏi.
Nàng không khách khí nhảy lên giường lớn, cười tủm tỉm nói với Quý Vân Hoàng: Thái tử điện hạ chắc có thể ngủ trên dây như trước phải không? Ta thấy Thái tử điện hạ nằm ở phía trên vững như núi Thái sơn, rất tiêu dao tự tại, chắc là không ảnh hưởng tới giấc ngủ. Tuyết Mạch không đủ công phu, ngủ trên dây tuyệt đối sẽ rơi xuống, chỉ có thể ngủ trên giường.
Trong khi nói chuyện, nàng đã chui vào bên trong chăn.
Quý Vân Hoàng vốn đang cởi áo ngoài, vừa nghe vậy thì ngón tay hơi dừng lại, cười như không cười liếc mắt nhìn nàng một cái: Nàng thật sự dám nói ra điều đó!
Tranh giường của Thái tử hắn còn tranh đúng lý hợp tình như vậy. Trên đời này có lẽ cũng chỉ có nàng......
Ninh Tuyết Mạch dường như không thể mở mắt ra được nữa, giơ tay dụi dụi: Chẳng lẽ điện hạ không muốn? A, vậy thôi, Tuyết Mạch sẽ ngủ trên ghế một lúc. Trong khi nói, nàng đã xốc lên chăn lên chuẩn bị xuống giường.
/112
|