Hiện tại nàng ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ cảm thấy sự vận hành nội lực trong cơ thể hoạt bát hơn, hướng quan nhanh chóng hơn, ước chừng nhanh gấp đôi so với tu luyện bình thường.
Ninh Tuyết Mạch thích thú trong lòng, nàng tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tốt thế này để luyện công. Sau khi rửa sạch bụi bẩn trên người, nàng lập tức bắt đầu nửa ngồi ở đáy nước luyện công, chậm rãi tĩnh tâm, nhắm mắt.
Khi nàng đang muốn vận công, nàng dường như cảm ứng được thứ gì đó, bỗng nhiên mở to đôi mắt.
Sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm!
Ở phía đối diện nàng, không biết từ khi nào cũng có một người nửa ngồi bên trong!
Một người nam nhân, một nam tử khiến nàng không biết phải hình dung như thế nào.
Hắn chỉ lộ ra nửa người trên trong nước, ngay cả khi chỉ là tượng bán thân cũng khiến người hoa mắt say mê.
Mái tóc bồng bềnh uốn lượn trong nước giống như rong biển, da thịt như ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hàng lông mi thật dài giống như một chiếc quạt khép lại. Đôi môi nhợt nhạt với độ cong hoàn mỹ hơi nhấp. Dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời, quanh thân hắn dường như được bao phủ một vòng phật quang mờ nhạt......
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. (*沧海月明珠有泪,蓝田日暖玉生烟: Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ. Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền, sinh ra khói)
Khoảnh khắc Ninh Tuyết Mạch nhìn thấy hắn, hai câu thơ này đột nhiên hiện lên trong đầu.
Sau đó nàng mới giật mình!
Nàng nhịn xuống dục vọng muốn thét chói tai, nắm chặt ngón tay ở trong nước, quát khẽ: Ngươi là ai? Tiến vào đây khi nào?!
Suối nước nóng này nhỏ như vậy, hơn nữa nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, nếu lúc trước có người trốn trong này, nàng không có khả năng không biết!
Vậy hắn xuất hiện từ đâu? Còn yên lặng như vậy, trước đó nàng thật sự không nhận thấy được!
Người nọ đối diện vẫn nhắm mắt lại như cũ, thần thái lười nhác điềm đạm, nhìn qua cực kỳ hưởng thụ, thậm chí tư thế nắm tay của hắn cũng không hề thay đổi.
Bởi vì suối nước nóng quá nhỏ, khoảng cách giữa người kia và Ninh Tuyết Mạch chỉ tầm 30cm.
Ninh Tuyết Mạch thấp bé, nếu nàng không nổi lên ở trong suối nước nóng, nàng chỉ lộ ra một cái đầu, trong khi người kia lại lộ ra hơn nửa người, hơn nữa còn ngồi xuống.
Ninh Tuyết Mạch nhìn vào độ cong duyên dáng của xương quai xanh và chiếc cằm xinh đẹp của hắn, khoảng cách gần như vậy đủ để nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.
Trên người Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên nổi da gà.
Nàng không thể cảm ứng được một chút hô hấp nào của đối phương! Quả thực giống như một bức tượng ngọc hoàn mỹ!
Nhưng rõ ràng trước ngực hắn vẫn hơi phập phồng.
Uy, ngươi ———— Ninh Tuyết Mạch duỗi tay muốn chụp lấy bả vai hắn, nhưng không ngờ một chưởng này chụp qua, lặng yên đi xuyên qua trong cơ thể hắn.
Sau đó, có một tia sáng mờ nhạt loé lên, nam nhân kia đột nhiên biến mất!
Quỷ! Quỷ a!
Ninh Tuyết Mạch run rẩy, một chân dẫm lên không, vấp ngã và uống vào một ngụm lớn nước tắm của mình...... Nàng vội vàng dừng chân đứng vững, nhìn nhìn lại. Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, căn bản không có người thứ hai!
Nàng thật sự đã gặp quỷ?
Không đúng, nàng có cảm giác người nọ không giống như quỷ trong truyền thuyết, ngược lại có vẻ giống như lập thể ——
Đó không phải là hình ảnh ba chiều, đúng không?!
Niên đại này có công nghệ tiên tiến như vậy hay sao?
Ngay cả thời hiện đại có khoa học kỹ thuật phát triển, hình ảnh cũng không thật đến loại trình độ này!
Nàng tất nhiên cũng khá hiểu biết về thức khoa học, vì vậy theo bản năng nàng ngay lập tức kiểm tra môi trường xung quanh, nhưng không tìm ra được bất luận thiết bị gì.
Đây là suối nước nóng của Thái tử điện hạ, Quý Vân Hoàng chắc hẳn sẽ không nhàm chán chơi đùa kiểu này với nàng, đúng không?
Cũng hoặc là do nơi này có từ trường gì đó, vì vậy trong lúc vô tình đã để lại ảo giác người nọ đang tắm ở chỗ này?
Nghe nói nơi này chỉ một mình Quý Vân Hoàng mới có thể tới, vậy người này là ai?
Hay là Quý Vân Hoàng dưỡng luyến đồng?
Không đúng! Khí tràng của người này nhìn qua rất cường đại, ngay cả khí tràng của Quý Vân Hoàng cũng rất cường đại, nhưng rõ ràng không phải cùng một cấp bậc so với hắn.
Ninh Tuyết Mạch thích thú trong lòng, nàng tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tốt thế này để luyện công. Sau khi rửa sạch bụi bẩn trên người, nàng lập tức bắt đầu nửa ngồi ở đáy nước luyện công, chậm rãi tĩnh tâm, nhắm mắt.
Khi nàng đang muốn vận công, nàng dường như cảm ứng được thứ gì đó, bỗng nhiên mở to đôi mắt.
Sau đó, nàng trợn mắt há hốc mồm!
Ở phía đối diện nàng, không biết từ khi nào cũng có một người nửa ngồi bên trong!
Một người nam nhân, một nam tử khiến nàng không biết phải hình dung như thế nào.
Hắn chỉ lộ ra nửa người trên trong nước, ngay cả khi chỉ là tượng bán thân cũng khiến người hoa mắt say mê.
Mái tóc bồng bềnh uốn lượn trong nước giống như rong biển, da thịt như ngọc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hàng lông mi thật dài giống như một chiếc quạt khép lại. Đôi môi nhợt nhạt với độ cong hoàn mỹ hơi nhấp. Dưới sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời, quanh thân hắn dường như được bao phủ một vòng phật quang mờ nhạt......
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên. (*沧海月明珠有泪,蓝田日暖玉生烟: Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ. Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền, sinh ra khói)
Khoảnh khắc Ninh Tuyết Mạch nhìn thấy hắn, hai câu thơ này đột nhiên hiện lên trong đầu.
Sau đó nàng mới giật mình!
Nàng nhịn xuống dục vọng muốn thét chói tai, nắm chặt ngón tay ở trong nước, quát khẽ: Ngươi là ai? Tiến vào đây khi nào?!
Suối nước nóng này nhỏ như vậy, hơn nữa nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy, nếu lúc trước có người trốn trong này, nàng không có khả năng không biết!
Vậy hắn xuất hiện từ đâu? Còn yên lặng như vậy, trước đó nàng thật sự không nhận thấy được!
Người nọ đối diện vẫn nhắm mắt lại như cũ, thần thái lười nhác điềm đạm, nhìn qua cực kỳ hưởng thụ, thậm chí tư thế nắm tay của hắn cũng không hề thay đổi.
Bởi vì suối nước nóng quá nhỏ, khoảng cách giữa người kia và Ninh Tuyết Mạch chỉ tầm 30cm.
Ninh Tuyết Mạch thấp bé, nếu nàng không nổi lên ở trong suối nước nóng, nàng chỉ lộ ra một cái đầu, trong khi người kia lại lộ ra hơn nửa người, hơn nữa còn ngồi xuống.
Ninh Tuyết Mạch nhìn vào độ cong duyên dáng của xương quai xanh và chiếc cằm xinh đẹp của hắn, khoảng cách gần như vậy đủ để nghe thấy tiếng hơi thở của nhau.
Trên người Ninh Tuyết Mạch bỗng nhiên nổi da gà.
Nàng không thể cảm ứng được một chút hô hấp nào của đối phương! Quả thực giống như một bức tượng ngọc hoàn mỹ!
Nhưng rõ ràng trước ngực hắn vẫn hơi phập phồng.
Uy, ngươi ———— Ninh Tuyết Mạch duỗi tay muốn chụp lấy bả vai hắn, nhưng không ngờ một chưởng này chụp qua, lặng yên đi xuyên qua trong cơ thể hắn.
Sau đó, có một tia sáng mờ nhạt loé lên, nam nhân kia đột nhiên biến mất!
Quỷ! Quỷ a!
Ninh Tuyết Mạch run rẩy, một chân dẫm lên không, vấp ngã và uống vào một ngụm lớn nước tắm của mình...... Nàng vội vàng dừng chân đứng vững, nhìn nhìn lại. Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, căn bản không có người thứ hai!
Nàng thật sự đã gặp quỷ?
Không đúng, nàng có cảm giác người nọ không giống như quỷ trong truyền thuyết, ngược lại có vẻ giống như lập thể ——
Đó không phải là hình ảnh ba chiều, đúng không?!
Niên đại này có công nghệ tiên tiến như vậy hay sao?
Ngay cả thời hiện đại có khoa học kỹ thuật phát triển, hình ảnh cũng không thật đến loại trình độ này!
Nàng tất nhiên cũng khá hiểu biết về thức khoa học, vì vậy theo bản năng nàng ngay lập tức kiểm tra môi trường xung quanh, nhưng không tìm ra được bất luận thiết bị gì.
Đây là suối nước nóng của Thái tử điện hạ, Quý Vân Hoàng chắc hẳn sẽ không nhàm chán chơi đùa kiểu này với nàng, đúng không?
Cũng hoặc là do nơi này có từ trường gì đó, vì vậy trong lúc vô tình đã để lại ảo giác người nọ đang tắm ở chỗ này?
Nghe nói nơi này chỉ một mình Quý Vân Hoàng mới có thể tới, vậy người này là ai?
Hay là Quý Vân Hoàng dưỡng luyến đồng?
Không đúng! Khí tràng của người này nhìn qua rất cường đại, ngay cả khí tràng của Quý Vân Hoàng cũng rất cường đại, nhưng rõ ràng không phải cùng một cấp bậc so với hắn.
/112
|