Vì thế nên hắn đưa ra thời gian nhiều nhất cho Ninh Tuyết Mạch là khoảng một khắc (15ph). Hắn cho rằng nàng không thể kéo dài quá một khắc ở trong đó, không ngờ nàng chẳng những ở bên trong lâu hơn, thậm chí còn ngủ thiếp đi......
Vừa rồi khi hắn bước vào thì nhìn thấy nàng đang nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn ngâm người trong này, bởi vì không thích ứng, niệm lực trong cơ thể lưu động quá nhanh, khiến mặt hắn đỏ lên giống như quả cà chua.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng vừa mềm mại dịu dàng, nhìn không ra có gì không ổn.
Chẳng lẽ phế tài niệm lực tiến vào bên trong sẽ không cảm thấy khó chịu?
Hay là thể chất của nàng đặc biệt, không cảm ứng được suối nước nóng?
Hay có lẽ nàng là thiên tài cực kỳ đặc biệt?
Hắn bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy khá hứng thú đối với việc thử nghiệm niệm lực của Ninh Tuyết Mạch một lần nữa.
Không lâu sau, Ninh Tuyết Mạch đi tới, nàng đã thay đổi một thân áo lụa vàng nhạt, tóc đen chưa khô rối tung rủ xuống bên vai, cùng với đôi mắt thủy linh long lanh, đôi môi đỏ tươi, tươi mới đáng yêu nói không nên lời.
Trong lòng Quý Vân Hoàng đột nhiên dâng lên một loại xúc động - một loại xúc động muốn ôm nàng một cái ——
Nhưng với tính cách của nha đầu này, chắc chắn sẽ không để hắn ôm ——Trong lòng hắn không biết vì sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Ninh Tuyết Mạch giống như vô tình hỏi một câu: Điện hạ, có ai khác dùng suối nước nóng này nữa không?
Quý Vân Hoàng khẽ nhíu mày lại: Vì sao lại hỏi như vậy?
Ồ, không có sao? Vậy khi điện hạ ở trong đó có phát hiện bất kỳ ảo ảnh hay thứ gì tương tự hay không?
Không. Quý Vân Hoàng trả lời một cách chắc chắn: Khi nàng ngâm người trong đó xuất hiện ảo giác hay sao? Nàng nhìn thấy gì?
Không phải là ảo giác, đúng không? Hình ảnh thật sự quá chân thật!
Nhưng Quý Vân Hoàng chưa từng thấy qua, nàng chỉ may mắn hay nàng thật sự đã bị ảo giác?
Quý Vân Hoàng nghĩ rằng nàng đã mệt mỏi sau khi ngâm người, không nhịn được dặn dò nàng vài câu, để nàng tự mình quay lại tẩm cung của hắn nghỉ ngơi, hắn ngâm suối nước nóng xong sẽ quay về sau.
Ninh Tuyết Mạch không nhịn được muốn cười, vị Thái tử này hôm nay thật sự lắm lời. Nàng vươn tay ra đập trên vai hắn một cái: Điện hạ, ngài không phải là lão công của Tuyết Mạch, không cần phải lưu ý và nhiều lời như thế. Nàng rời đi với nụ cười trên mặt.
Quý Vân Hoàng sửng sốt một lúc, lão công? Lão công là gì?
Nha đầu này đã dùng rất nhiều từ kỳ lạ! Hắn không biết nàng đã học được từ đâu.Nhưng, nàng thật sự không thích hắn lắm lời?! Ai không biết, hắn đường đường là Thái tử, khi nói chuyện đều dứt khoát lưu loát nhất?!
Tuy nhiên, hôm nay mình dường như thật sự có chút lắm lời......
Trúng tà hay sao?!
.......
Trường Không Quốc, trong hoàng cung.
Nhạc Hiên Đế ngồi ở trong ngự thư phòng, lạc lối trong suy nghĩ. Ông ta có một nhi tử tuyệt vời và hoàn hảo nhất, nhưng ông ta vẫn không nắm bắt được tính tình của nhi tử này.
Mặc dù nó trông có vẻ ôn tồn lễ độ, thật ra lại là người vô tình tàn nhẫn, nó không phải là người sẽ bị điều khiển bởi cảm xúc. Nhạc Hiên Đế cảm thấy đây là một phẩm chất đặc biệt ưu tú nhất của đế vương, vì thế ông hy vọng nhi tử này có thể duy trì được sự tàn nhẫn vô cảm này, trở thành một vị minh quân có thể lưu truyền thiên cổ. Không ngờ rằng nhi tử ưu tú như vậy lại mê muội một tiểu nha đầu, cho phép nàng có nhiều ngoại lệ như thế. Thậm chí tồi tệ hơn chính là, tiểu nha đầu kia chẳng những là phế vật không thể tu luyện, nàng ấy còn là Trắc phi đã bị lão Lục từ hôn! Ở trong trà lâu, nó dám đối đầu trực tiếp với lão Lục, còn mang người về phủ. Rước lấy mưa gió toàn thành......
Đây là nhi tử ưu tú nhất của ông! Ông không muốn nhìn thấy bất kỳ cái gì không hoàn mỹ ở trên người nó! Không muốn có bất luận vết nhơ nào lây dính tới trên người nó, vì vậy ông mới dùng thủ đoạn lôi đình muốn hủy diệt vết nhơ kia ——
Sáng nay ông rốt cuộc nhận được tin tức mà bản thân mình mong muốn, lúc này ông mới thả cho Quý Vân Hoàng rời đi, sau đó yên tâm ngủ một giấc.
Không ngờ trong lúc ngủ mơ, ông đã mơ thấy phụ thân của Ninh Tuyết Mạch, Tĩnh Viễn hầu —— Ninh Trung Trạch.
Vừa rồi khi hắn bước vào thì nhìn thấy nàng đang nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên hắn ngâm người trong này, bởi vì không thích ứng, niệm lực trong cơ thể lưu động quá nhanh, khiến mặt hắn đỏ lên giống như quả cà chua.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng vừa mềm mại dịu dàng, nhìn không ra có gì không ổn.
Chẳng lẽ phế tài niệm lực tiến vào bên trong sẽ không cảm thấy khó chịu?
Hay là thể chất của nàng đặc biệt, không cảm ứng được suối nước nóng?
Hay có lẽ nàng là thiên tài cực kỳ đặc biệt?
Hắn bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy khá hứng thú đối với việc thử nghiệm niệm lực của Ninh Tuyết Mạch một lần nữa.
Không lâu sau, Ninh Tuyết Mạch đi tới, nàng đã thay đổi một thân áo lụa vàng nhạt, tóc đen chưa khô rối tung rủ xuống bên vai, cùng với đôi mắt thủy linh long lanh, đôi môi đỏ tươi, tươi mới đáng yêu nói không nên lời.
Trong lòng Quý Vân Hoàng đột nhiên dâng lên một loại xúc động - một loại xúc động muốn ôm nàng một cái ——
Nhưng với tính cách của nha đầu này, chắc chắn sẽ không để hắn ôm ——Trong lòng hắn không biết vì sao lại cảm thấy có chút mất mát.
Ninh Tuyết Mạch giống như vô tình hỏi một câu: Điện hạ, có ai khác dùng suối nước nóng này nữa không?
Quý Vân Hoàng khẽ nhíu mày lại: Vì sao lại hỏi như vậy?
Ồ, không có sao? Vậy khi điện hạ ở trong đó có phát hiện bất kỳ ảo ảnh hay thứ gì tương tự hay không?
Không. Quý Vân Hoàng trả lời một cách chắc chắn: Khi nàng ngâm người trong đó xuất hiện ảo giác hay sao? Nàng nhìn thấy gì?
Không phải là ảo giác, đúng không? Hình ảnh thật sự quá chân thật!
Nhưng Quý Vân Hoàng chưa từng thấy qua, nàng chỉ may mắn hay nàng thật sự đã bị ảo giác?
Quý Vân Hoàng nghĩ rằng nàng đã mệt mỏi sau khi ngâm người, không nhịn được dặn dò nàng vài câu, để nàng tự mình quay lại tẩm cung của hắn nghỉ ngơi, hắn ngâm suối nước nóng xong sẽ quay về sau.
Ninh Tuyết Mạch không nhịn được muốn cười, vị Thái tử này hôm nay thật sự lắm lời. Nàng vươn tay ra đập trên vai hắn một cái: Điện hạ, ngài không phải là lão công của Tuyết Mạch, không cần phải lưu ý và nhiều lời như thế. Nàng rời đi với nụ cười trên mặt.
Quý Vân Hoàng sửng sốt một lúc, lão công? Lão công là gì?
Nha đầu này đã dùng rất nhiều từ kỳ lạ! Hắn không biết nàng đã học được từ đâu.Nhưng, nàng thật sự không thích hắn lắm lời?! Ai không biết, hắn đường đường là Thái tử, khi nói chuyện đều dứt khoát lưu loát nhất?!
Tuy nhiên, hôm nay mình dường như thật sự có chút lắm lời......
Trúng tà hay sao?!
.......
Trường Không Quốc, trong hoàng cung.
Nhạc Hiên Đế ngồi ở trong ngự thư phòng, lạc lối trong suy nghĩ. Ông ta có một nhi tử tuyệt vời và hoàn hảo nhất, nhưng ông ta vẫn không nắm bắt được tính tình của nhi tử này.
Mặc dù nó trông có vẻ ôn tồn lễ độ, thật ra lại là người vô tình tàn nhẫn, nó không phải là người sẽ bị điều khiển bởi cảm xúc. Nhạc Hiên Đế cảm thấy đây là một phẩm chất đặc biệt ưu tú nhất của đế vương, vì thế ông hy vọng nhi tử này có thể duy trì được sự tàn nhẫn vô cảm này, trở thành một vị minh quân có thể lưu truyền thiên cổ. Không ngờ rằng nhi tử ưu tú như vậy lại mê muội một tiểu nha đầu, cho phép nàng có nhiều ngoại lệ như thế. Thậm chí tồi tệ hơn chính là, tiểu nha đầu kia chẳng những là phế vật không thể tu luyện, nàng ấy còn là Trắc phi đã bị lão Lục từ hôn! Ở trong trà lâu, nó dám đối đầu trực tiếp với lão Lục, còn mang người về phủ. Rước lấy mưa gió toàn thành......
Đây là nhi tử ưu tú nhất của ông! Ông không muốn nhìn thấy bất kỳ cái gì không hoàn mỹ ở trên người nó! Không muốn có bất luận vết nhơ nào lây dính tới trên người nó, vì vậy ông mới dùng thủ đoạn lôi đình muốn hủy diệt vết nhơ kia ——
Sáng nay ông rốt cuộc nhận được tin tức mà bản thân mình mong muốn, lúc này ông mới thả cho Quý Vân Hoàng rời đi, sau đó yên tâm ngủ một giấc.
Không ngờ trong lúc ngủ mơ, ông đã mơ thấy phụ thân của Ninh Tuyết Mạch, Tĩnh Viễn hầu —— Ninh Trung Trạch.
/112
|