Ngươi nói người đó mặc một thân bạch y? Và bạch y giống như được dệt bởi mây mù? Có phải mặt nạ mỗi lần đều khác nhau hay không? Nhưng mỗi một loại đều có khí tràng quen thuộc...... Nhạc Hiên Đế liên tiếp hỏi.
Ninh Tuyết Mạch hàm hồ lên tiếng: Điều này ---- hình như là như vậy. Dân nữ không thể nhớ được. Bởi vì mỗi lần dân nữ tỉnh lại đều không thể nhớ nổi bộ dáng của tiên nhân kia, chỉ nhớ rõ người ấy đã truyền thụ y thuật cho dân nữ......
Câu trả lời này của nàng cực kỳ xảo quyệt, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến mọi người không thể phân rõ thật giả.
Chẳng lẽ đó là mộng thuật trong truyền thuyết có thể đi vào giấc mơ? Nhạc Hiên Đế chậm rãi ngồi xuống, càng thêm nghi ngờ.
Nghe đồn quy tắc chọn đồ đệ của Đế Tôn cực nghiêm, điều kiện khắc nghiệt khó có thể tưởng tượng.
Không phải tuyệt thế thiên tài không nhận, đệ tử hoàng thất không nhận, người có diện mạo xấu xí không nhận, người nói nhiều không nhận, thậm chí người có làn da đen cũng không nhận...... Tổng hợp lại như vậy, người có thể lọt vào con mắt của lão nhân gia, ở trên toàn bộ đại lục đều không có mấy người. Đã vài thập niên qua, không nghe nói Đế Tôn thu nhận đồ đệ mới.
Lần này, không hiểu vì sao lại sử dụng mộng thuật cao thâm đi vào trong giấc mơ để truyền thụ bản lĩnh cho Ninh Tuyết Mạch? Điều này không hợp logic và không hợp lý! Hơn nữa, Đế Tôn lão nhân gia chẳng phải không thu nhận nữ đệ tử hay sao? Vì sao lần này lại phá giới?
Nhưng nếu như tiên nhân trong giấc mơ của Ninh Tuyết Mạch không phải là hắn, vậy thì đó có thể là ai?
Theo ông biết, toàn bộ đại lục Trường Không chỉ có một mình Đế Tôn mới biết mộng thuật, không có khả năng có người thứ hai...... Hơn nữa những gì Ninh Tuyết Mạch miêu tả, hình tượng của tiên nhân kia cũng khá giống với Đế Tôn...... Trên người tiểu nha đầu này rốt cuộc có điều gì đặc biệt có thể lọt vào mắt xanh Đế Tôn như thế?
Ông không nhịn được lại liên tục liếc mắt đánh giá Ninh Tuyết Mạch vài lần. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự là một thiên tài? Chẳng lẽ Thủy tinh thạch năm đó bị lỗi?
Không được, ông muốn đích thân thí nghiệm lại tư chất của nàng một chút!
Nếu như nàng thật sự là tuyệt thế thiên tài, vậy thì bằng bất cứ giá nào, cho dù bỏ ngoài thanh danh hoàng thất, ông nhất định cũng phải khiến cho nhi tử của mình nạp nàng làm chính phi!
Nhạc Hiên Đế bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hiền từ nói với Ninh Tuyết Mạch: Tuyết Mạch, ngươi theo trẫm tới đây.
Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không biết trong lòng Nhạc Hiên Đế rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Khi nàng nghe thấy vậy thì đành phải đi theo.
Ánh mắt Quý Vân Hoàng bất chợt loé lên, di chuyển thân mình tới bên cạnh người nàng, cầm tay nàng: Đừng sợ, tất cả đều đã có ta, phụ hoàng sẽ không thể làm gì nàng.
Bàn tay của hắn rất ấm áp, khiến trái tim Ninh Tuyết Mạch cũng trở nên ấm áp hơn. Lần này nàng có thể xoay người, ít nhiều đều nhờ vị Thái tử này giúp đỡ. Nàng là người ân oán rõ ràng, vì vậy cảm thấy rất cảm kích vị Thái tử này. Kiếp trước nàng là lão đại đặc công, một đám huynh đệ thủ hạ đều nghe theo nàng.
Khi đó nàng mang theo bọn họ xông pha không biết trải qua bao nhiêu sinh tử, nhưng ở thời điểm nguy nan nhất, nàng vẫn thường nói một câu tất cả đều đã có ta ---- , mang tới động lực cho tất cả mọi người.
Bọn họ cũng thật sự toàn tâm tin cậy nàng, và nàng cũng sử dụng hết mọi biện pháp đánh thắng bất ngờ, giúp bọn họ thoát khỏi tình trạng khó khăn --
Nàng thường làm những việc che mưa chắn gió cho người khác, hiện tại lại có người tự mình đứng ra che mưa chắn gió cho nàng......
Thì ra cảm giác được người thật tình che chở cũng rất tốt đẹp.
Ninh Tuyết Mạch luôn không có thói quen nắm tay người khác, vì vậy nàng giơ tay lên vuốt tóc mây, nhân cơ hội rút tay mình về, hơi hơi mỉm cười: Vân Hoàng, đa tạ!
Trong lòng Quý Vân Hoàng nhảy dựng! Đã quen biết nàng mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn --
Lúc đầu ngoại trừ phụ hoàng và huynh trưởng hắn ra, người khác gọi thẳng tên của hắn, hắn sẽ cảm thấy đó là mạo phạm. Nhưng hôm nay bị tiểu nha đầu này gọi như thế, không ngờ hắn lại có cảm giác ấm áp trong lòng......
Ninh Tuyết Mạch hàm hồ lên tiếng: Điều này ---- hình như là như vậy. Dân nữ không thể nhớ được. Bởi vì mỗi lần dân nữ tỉnh lại đều không thể nhớ nổi bộ dáng của tiên nhân kia, chỉ nhớ rõ người ấy đã truyền thụ y thuật cho dân nữ......
Câu trả lời này của nàng cực kỳ xảo quyệt, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến mọi người không thể phân rõ thật giả.
Chẳng lẽ đó là mộng thuật trong truyền thuyết có thể đi vào giấc mơ? Nhạc Hiên Đế chậm rãi ngồi xuống, càng thêm nghi ngờ.
Nghe đồn quy tắc chọn đồ đệ của Đế Tôn cực nghiêm, điều kiện khắc nghiệt khó có thể tưởng tượng.
Không phải tuyệt thế thiên tài không nhận, đệ tử hoàng thất không nhận, người có diện mạo xấu xí không nhận, người nói nhiều không nhận, thậm chí người có làn da đen cũng không nhận...... Tổng hợp lại như vậy, người có thể lọt vào con mắt của lão nhân gia, ở trên toàn bộ đại lục đều không có mấy người. Đã vài thập niên qua, không nghe nói Đế Tôn thu nhận đồ đệ mới.
Lần này, không hiểu vì sao lại sử dụng mộng thuật cao thâm đi vào trong giấc mơ để truyền thụ bản lĩnh cho Ninh Tuyết Mạch? Điều này không hợp logic và không hợp lý! Hơn nữa, Đế Tôn lão nhân gia chẳng phải không thu nhận nữ đệ tử hay sao? Vì sao lần này lại phá giới?
Nhưng nếu như tiên nhân trong giấc mơ của Ninh Tuyết Mạch không phải là hắn, vậy thì đó có thể là ai?
Theo ông biết, toàn bộ đại lục Trường Không chỉ có một mình Đế Tôn mới biết mộng thuật, không có khả năng có người thứ hai...... Hơn nữa những gì Ninh Tuyết Mạch miêu tả, hình tượng của tiên nhân kia cũng khá giống với Đế Tôn...... Trên người tiểu nha đầu này rốt cuộc có điều gì đặc biệt có thể lọt vào mắt xanh Đế Tôn như thế?
Ông không nhịn được lại liên tục liếc mắt đánh giá Ninh Tuyết Mạch vài lần. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này thật sự là một thiên tài? Chẳng lẽ Thủy tinh thạch năm đó bị lỗi?
Không được, ông muốn đích thân thí nghiệm lại tư chất của nàng một chút!
Nếu như nàng thật sự là tuyệt thế thiên tài, vậy thì bằng bất cứ giá nào, cho dù bỏ ngoài thanh danh hoàng thất, ông nhất định cũng phải khiến cho nhi tử của mình nạp nàng làm chính phi!
Nhạc Hiên Đế bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hiền từ nói với Ninh Tuyết Mạch: Tuyết Mạch, ngươi theo trẫm tới đây.
Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không biết trong lòng Nhạc Hiên Đế rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Khi nàng nghe thấy vậy thì đành phải đi theo.
Ánh mắt Quý Vân Hoàng bất chợt loé lên, di chuyển thân mình tới bên cạnh người nàng, cầm tay nàng: Đừng sợ, tất cả đều đã có ta, phụ hoàng sẽ không thể làm gì nàng.
Bàn tay của hắn rất ấm áp, khiến trái tim Ninh Tuyết Mạch cũng trở nên ấm áp hơn. Lần này nàng có thể xoay người, ít nhiều đều nhờ vị Thái tử này giúp đỡ. Nàng là người ân oán rõ ràng, vì vậy cảm thấy rất cảm kích vị Thái tử này. Kiếp trước nàng là lão đại đặc công, một đám huynh đệ thủ hạ đều nghe theo nàng.
Khi đó nàng mang theo bọn họ xông pha không biết trải qua bao nhiêu sinh tử, nhưng ở thời điểm nguy nan nhất, nàng vẫn thường nói một câu tất cả đều đã có ta ---- , mang tới động lực cho tất cả mọi người.
Bọn họ cũng thật sự toàn tâm tin cậy nàng, và nàng cũng sử dụng hết mọi biện pháp đánh thắng bất ngờ, giúp bọn họ thoát khỏi tình trạng khó khăn --
Nàng thường làm những việc che mưa chắn gió cho người khác, hiện tại lại có người tự mình đứng ra che mưa chắn gió cho nàng......
Thì ra cảm giác được người thật tình che chở cũng rất tốt đẹp.
Ninh Tuyết Mạch luôn không có thói quen nắm tay người khác, vì vậy nàng giơ tay lên vuốt tóc mây, nhân cơ hội rút tay mình về, hơi hơi mỉm cười: Vân Hoàng, đa tạ!
Trong lòng Quý Vân Hoàng nhảy dựng! Đã quen biết nàng mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn --
Lúc đầu ngoại trừ phụ hoàng và huynh trưởng hắn ra, người khác gọi thẳng tên của hắn, hắn sẽ cảm thấy đó là mạo phạm. Nhưng hôm nay bị tiểu nha đầu này gọi như thế, không ngờ hắn lại có cảm giác ấm áp trong lòng......
/112
|