Hách Tài nhìn thấy Viêm Dương hồ lô, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, kêu lên: “Trong hồ lô này không ngờ chứa Viêm Dương lôi hỏa! Lão phu không cần cái kim trượng kia, chỉ cần quả hồ lô này!”
Hắn sợ bị người đoạt tiên cơ, ra tay trước, tế ra đan đỉnh hắn khổ luyện đã lâu, vù một cái bay lên, đánh tới Diệp Húc!
Viêm Dương lôi hỏa chính là một loại liệt diễm lợi hại hơn chân hỏa của vu sĩ, loại lôi hỏa này, dù là vu sĩ Đan Đỉnh kỳ cũng không chịu nổi, bởi vậy hắn mới động lòng tham.
Hạ Dương Sóc cười lạnh nói: “Hách trưởng lão, để mạng hắn đó, ta nói rồi, hắn có chết cũng phải chết trong tay Hạ gia!”
Cùng lúc đó, hắn bay hướng Diệp Húc, một tôn đại đỉnh hiện lên trên đỉnh đầu, chân nguyên hạo đãng như một con sông dài, từng tôn đại đỉnh lơ lửng bên trên mặt sông.
Hai đại cao thủ cuối cùng đồng thời động thủ với Diệp Húc, tính toán giết chết hắn, báo thù rửa hận, đoạt đi bảo vật.
Mà những vu sĩ khác thì bảo vệ bốn phương tám hướng, đề phòng Diệp Húc chạy mất.
Những kẻ này ôm vai cười lạnh, cho là Diệp Húc chết chắc rồi.
Lại vào lúc này, chỉ thấy trong tay Diệp Húc đột nhiên xuất hiện một cái cánh trắng như tuyết, đúng là kiện tuyệt thế trọng bảo Giao đạo nhân đưa cho hắn kia, Thiên Vũ Chi Dực!
Diệp Húc không nói câu nào, huy cánh này lên, cắt hướng Viêm Dương hồ lô!
Xuy!
Thiên Vũ Chi Dực tước qua miệng hồ lô, mở quả hồ lô cực lớn này ra, Viêm Dương lôi hỏa chứa bên trong lập tức phun ra!
Cùng lúc đó, cánh tay kia của hắn cũng hóa thành cánh chim, cả người đột nhiên đắm chìm trong biển lửa, biến thành một con chim khổng lồ, hai móng quắp chặt lấy Viêm Dương hồ lô.
Ầm Ầm!
Viêm Dương lôi hỏa vô cùng vô tận đột nhiên thoát ra khỏi hồ lô, một cột lửa phóng lên trời cao, ầm ầm bùng nổ!
Lôi hỏa tràn ngập mọi nơi, trong phút chốc bao phủ phạm vi hơn mười dặm, bức thẳng hướng La Phù chư đảo!
“Không tốt!” Hách Tài sắc mặt kịch biến, đan đỉnh vội hạ xuống, lộn ngược lên che thân thể.
Lôi hỏa chứa trong quả hồ lô cực lớn kia, vượt qua mọi người tưởng tượng, khổng lồ vô cùng, hung mãnh hơn cả núi lửa khi bùng nổ, khủng bố hơn mấy trăm lần!
Hắn căn bản không biết, Viêm Dương hồ lô này là Diệp Húc đạt được trong Vu Hồn giới của Mã Đạp Hồ, chủ nhân Vu Hồn giới dùng quả hồ lô này thu lấy Viêm Dương lôi hỏa mà bảy con Hỏa giao long kia phun ra, lôi hỏa trong hồ lô đã tích lũy hơn mấy trăm năm!
Hắn vừa mới trốn vào trong đỉnh, lập tức lôi hỏa khôn cùng quét qua, làm cho khẩu đại đỉnh này cháy đỏ rực lên!
Két!
Đột nhiên một gã vu sĩ bị lôi hỏa đốt qua, lập tức bốc cháy hừng hực, hóa thành một đám tro tàn, thậm chí cả vu binh vu bảo cũng trực tiếp bị luyện hóa, trở về làm tài liệu nguyên thủy nhất!
Càng thêm nhiều vu sĩ bị lôi hỏa bao phủ, chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền chết hoàn toàn!
“Diệp lão ma phóng hỏa giết người, mọi người mau chạy!”
Những vu sĩ khác thấy thế, vội vàng chạy đi tứ phía!
Lại vào lúc này, Hạ Dương Sóc cũng bị lôi hỏa bao phủ, vội vàng hợp nhất lôi đỉnh, trấn áp lôi hỏa, Cửu đỉnh vu hoàng quyết của hắn tế ra, lập tức trấn áp cả những vu sĩ quanh thân, không biết bao nhiêu người chậm như rùa bò bay ra ngoài phạm vi lôi hỏa.
Đột nhiên, một gã vu sĩ tu vi mới bước vào Hỗn Nguyên kỳ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vu bảo hộ thân bị đốt chảy, cả người hắn bị Viêm Dương lôi hỏa đốt thành tro tàn, ngay cả cặn cũng không còn.
Càng thêm nhiều vu sĩ nữa bỏ mạng, đại bộ phận là cao thủ Chân Nguyên kỳ Hạo Nguyệt kỳ, căn bản không có đường sống, tất cả đều táng thân trong biển lửa.
Chỉ có vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ mới có thể gắng gượng chống đỡ một chốc, nhưng cũng không thể cầm cự được lâu.
Oành! Oành! Oành!
Ngọc lâu của một gã vu sĩ ngạnh sinh sinh bị lôi hỏa đốt nổ tung ra, hóa thành linh quang!
Mọi người còn không kịp đau lòng ngọc lâu của mình, ngay trong một lát thời gian ngắn ngủn, đã có tám phần vu sĩ chết đi, chỉ có vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, Đan Đỉnh kỳ mới có thể gắng gượng chống đỡ!
Ầm ầm, càng nhiều lôi hỏa phun ra từ trong Viêm Dương hồ lô, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, thậm chí bao gồm cả La Phù chư đảo!
Từng tòa hộ sơn đại trận bảo hộ La Phù chư đảo lập tức bị kích thích mở ra, không ngừng hút lấy chu thiên tinh lực, hóa thành một đám lồng phòng ngự thật lớn, chắn Viêm Dương lôi hỏa ở bên ngoài.
Vạn Pháp yêu vương kinh doanh trên La Phù đảo đã nhiều năm, tài lực hùng hậu, không ngờ dùng tinh thần nguyên từ tinh thạch tạo cho mảng hải vực này trở thành giang sơn thùng sắt, Viêm Dương lôi hỏa tuy mạnh, nhưng cũng không thể phá hủy căn cơ của ông ta.
Vạn Pháp yêu vương cùng đám người kia cũng bị biển lửa này kinh động, đều đứng dậy bay lên trên cao, nhìn qua biển lửa kia, một đám trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu không nói ra lời.
Chỉ thấy nơi biển lửa bao phủ, nước biển sôi ùng ục, loại lôi hỏa này còn làm cho từng mảng lớn nước bốc hơi lên, trong thời gian vài cái hô hấp liền đốt cạn mảng biển rộng này, lộ ra đáy biển, lại chỉ một lát sau, đốt chảy đáy biển ra, hóa thành dung nham cuồn cuộn!
Nước biển xung quanh không ngừng tràn tới, còn chưa tiếp cận phạm vi lôi hỏa liền bốc hơi sạch!
Uy lực của Viêm Dương hồ lô quá khủng bố, trên những gì Diệp Húc tưởng tượng, sóng thần dồn dập, đất rung núi chuyển, long trời lở đất!
Lúc này, Diệp Húc hóa thành Hỏa Nha, bay lượn trong lôi hỏa, không kiêng nể gì.
Hỏa Nha chính là hỏa trung tinh, Viêm Dương lôi hỏa với những người khác là nguy hiểm trí mạng, nhưng với hắn mà nói, lại là như cá gặp nước.
Hắn mở đôi cánh ra, hai móng quắp lấy Viêm Dương hồ lô, vững vàng đứng trong biển lửa, đột nhiên thoáng thấy đan đỉnh của Hách Tài lơ lửng cách đó không xa, lập tức kêu lên một tiếng liền bay đến cạnh khẩu đan đỉnh kia, miệng hồ lô hướng đại đỉnh, phun ra cột lửa đặc vô cùng!
Khẩu đan đỉnh này lập tức bị đốt chảy ra, trong chớp mắt liền cháy thành chất lỏng, rơi xuống phía dưới.
“Hách Tài, Chử Yến trưởng lão Quỷ Vương tông các ngươi mất mạng trên Vân Sơn Môn, ta đưa ngươi đi đoàn tụ với lão!” Từ trong miệng con Hỏa Nha khổng lồ kia phát ra thanh âm chói tai, hung tợn nói.
Hách Tài chưa kịp phản ứng thì đã bị Viêm Dương lôi hỏa thuần túy tạo thành cột lửa xông tới, két một tiếng đốt cháy sạch sẽ thân thể hắn, thi cốt không còn!
Lúc này, chỉ có Hạ Dương Sóc khổ sở chống đỡ, những cao thủ Hỗn Nguyên kỳ khác đều đã táng thân trong biển lửa, một kẻ cũng không lưu!
Hơn ba trăm vu sĩ, đệ tử mười môn phái, trong thời gian ngắn ngủn này, chết hết chỉ còn lại bảy người, trong đó có sáu người là cường giả Đan Đỉnh kỳ!
Diệp Húc vù một tiếng bay lên, xuyên qua biển lửa, đi thẳng đến trước đan đỉnh của phụ nhân trung niên La Sát môn kia, luyện hóa bà ta cùng đỉnh thành cặn bã!
“Còn lại sáu người!”
Lôi hỏa trong Viêm Dương hồ lô đã bắt đầu suy kiệt, quả hồ lô này khi bùng phát quá mức khủng bố, gần như trong nháy mắt tiêu hao tám phần Viêm Dương lôi hỏa mà bảy con Hỏa giao long phun ra mấy trăm năm.
Hắn bay xung quanh, ở trong biển lửa đuổi giết các cường giả Đan Đỉnh kỳ khác, nếu là bình thường, những người này có thể dễ dàng bóp chết hắn, nhưng ở trong lôi hỏa vô biên vô hạn này, tỉnh cảnh hoàn toàn đảo ngược!
Lại có thêm bốn gã cao thủ nữa lần lượt mất mạng, chết vô cùng uất ức.
Diệp Húc giết đỏ cả mắt, quắp lấy hồ lô tìm kiếm khắp nơi, cường giả Đan Đỉnh kỳ tu vi cao thâm, chỉ bằng biển lửa còn không đốt chết được bọn họ, những người này chạy trốn đi bốn phương tám hướng, nhưng Diệp Húc hóa thân Hỏa Nha, tốc độ cực nhanh, đuổi theo ai liền đốt chết cháy kẻ đó.
Lôi hỏa trong Viêm Dương hồ hô rốt cuộc cạn kiệt, Diệp Húc tâm niệm vừa động, thu hồi quả hồ lô này lại, tiếp tục tìm kiếm hai người còn lại.
Cuối cùng, hắn tìm thấy Chu Đông, không ngờ đỉnh đầu kẻ này đội một khẩu đại đỉnh, bay nhanh trong biển lửa, so với những người khác, có vẻ không thảm hại như vậy.
Chẳng qua, đan đỉnh của hắn cũng bắt đầu bị lôi hỏa đốt chảy, từng giọt thiết thủy rơi xuống, khiến hắn khó có thể chống đỡ, tu vi giảm xuống nhanh chóng.
“Diệp đà chủ, ta là đệ tử Đại Hoang sơn, tha ta một mạng đi!” Chu Đông thấy Diệp Húc bay tới, kinh hoàng muốn chết, hô to lên.
Đại Hoang sơn là đại phái lâu đời trong lịch sử ma đạo, những thế lực như Bách Hoa cung, La Phù đảo không thể sánh bằng, nếu là người khác, có khi sẽ do dự một chút, nhưng Diệp Húc căn bản không biết tên tuổi Đại Hoang sơn, mà cho dù có biết, hắn cũng sẽ không để ý!
Hắn trực tiếp thò hai móng ra, bắt lấy đan đỉnh trên đỉnh đầu Chu Đông, chấn cánh bay lên, khiến Chu Đông lộ ra trong lôi hỏa.
“Họ Diệp, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Chu Đông thảm thiết kêu lên, quanh thân bắt đầu toát ra ngọn lửa hừng hực, két két thiêu đốt, tu vi hắn thâm hâu, nhất thời không bị lôi hỏa thiêu chết, nhưng lại không thể chống cự, chỉ có thể nhận lấy tra tấn.
“Lục đạo luân hồi tan biến, ngươi cả tư cách thành quỷ cũng không có!” Diệp Húc cười lạnh, lập tức bay lên cao, tìm kiếm tung tích Hạ Dương Sóc.
Bảy vị cường giả Đan Đỉnh kỳ đã chết hết trong tay hắn, không kẻ nào trốn thoát được, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra Hạ Dương Sóc.
Uy năng lôi hỏa dần dần tan đi, chỉ còn lại một khối phạm vi vài trăm thước, nước biển tràn tới, bù vào mặt biển bị bốc hơi đi.
“Hóa ra họ Hạ ở kia!”
Diệp Húc đột nhiên thấy giờ phút này Hạ Dương Sóc đã bay đến cạnh La Phù đảo, lại bị đại trận hộ đảo chắn ở bên ngoài, không thể tiến vào.
Lúc này, Hạ Dương Sóc đã bị lôi hỏa đốt cho mình đầy thương tích, trên người từng khối đen khối đỏ, thê thảm vô cùng.
Tu vi của hắn, bị Viêm Dương lôi hỏa tiêu hao không còn mấy, cố lắm còn có thể bay trên trong khung, thân thể lắc lắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống biển.
Diệp Húc bay thẳng qua, cách hắn còn trăm dặm thì đột nhiên lực lượng trong cơ thể tiêu tan, lập tức biết dược lực Hỏa Nha đan đã tiêu hao hoàn toàn.
Hắn hóa thành hình người, dừng lại cạnh Hạ Dương Sóc, từ trong ngọc lâu rút ra Bàn Long kim trượng.
Hạ Dương Sóc tuyệt vọng, vội vàng hô to: “Diệp đà chủ, giết ta rồi, Hạ gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta thề tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa!”
Hắn vốn kiêu ngạo bậc nào, với Diệp Húc đúng là một mực khinh thường, một tên man phu sơn dã, hiện tại lại lại không thể không cúi đầu, cầu Diệp Húc tha cho một mạng.
Diệp Húc mắt lộ ra dị quang, khẽ cười nói: “Hạ gia các ngươi vốn sẽ không bỏ qua cho ta. Giết một cũng là giết, giết một trăm cũng là giết! Ta đã giết mấy trăm người, không quan tâm chuyện thêm cả ngươi nữa!”
“Pháp vương, cầu ngươi cứu ta một mạng, Hạ gia ta tất sẽ báo đáp hậu hĩnh!” Hạ Dương Sóc đột nhiên đau khổ cầu xin Vạn Pháp yêu vương.
Vạn Pháp yêu vương không đành lòng, cao giọng nói: “Diệp tiểu ca, ngươi đã giết nhiều người như vậy, ác khí trong lòng cũng đã xuất ra, không bằng tạm tha cho hắn …”
Diệp Húc ngẩng đầu nói: “Pháp vương, hiện giờ ta không giết hắn, sau này hắn sẽ giết ta. Không biết đến lúc đó yêu vương có thể nói một câu cứu giúp, hay là giống như hôm nay, chỉ khoanh tay đứng nhìn?”
Vạn Pháp yêu vương sắc mặt hơi đổi đổi, thở dài, không nói gì nữa.
Ba!
Diệp Húc nâng trượng lên đánh xuống, đập cho Hạ Dương Sóc đầu dập nát!
Đến lúc này, hơn ba trăm vu sĩ, bị hắn tàn sát không còn một ai.
Hắn sợ bị người đoạt tiên cơ, ra tay trước, tế ra đan đỉnh hắn khổ luyện đã lâu, vù một cái bay lên, đánh tới Diệp Húc!
Viêm Dương lôi hỏa chính là một loại liệt diễm lợi hại hơn chân hỏa của vu sĩ, loại lôi hỏa này, dù là vu sĩ Đan Đỉnh kỳ cũng không chịu nổi, bởi vậy hắn mới động lòng tham.
Hạ Dương Sóc cười lạnh nói: “Hách trưởng lão, để mạng hắn đó, ta nói rồi, hắn có chết cũng phải chết trong tay Hạ gia!”
Cùng lúc đó, hắn bay hướng Diệp Húc, một tôn đại đỉnh hiện lên trên đỉnh đầu, chân nguyên hạo đãng như một con sông dài, từng tôn đại đỉnh lơ lửng bên trên mặt sông.
Hai đại cao thủ cuối cùng đồng thời động thủ với Diệp Húc, tính toán giết chết hắn, báo thù rửa hận, đoạt đi bảo vật.
Mà những vu sĩ khác thì bảo vệ bốn phương tám hướng, đề phòng Diệp Húc chạy mất.
Những kẻ này ôm vai cười lạnh, cho là Diệp Húc chết chắc rồi.
Lại vào lúc này, chỉ thấy trong tay Diệp Húc đột nhiên xuất hiện một cái cánh trắng như tuyết, đúng là kiện tuyệt thế trọng bảo Giao đạo nhân đưa cho hắn kia, Thiên Vũ Chi Dực!
Diệp Húc không nói câu nào, huy cánh này lên, cắt hướng Viêm Dương hồ lô!
Xuy!
Thiên Vũ Chi Dực tước qua miệng hồ lô, mở quả hồ lô cực lớn này ra, Viêm Dương lôi hỏa chứa bên trong lập tức phun ra!
Cùng lúc đó, cánh tay kia của hắn cũng hóa thành cánh chim, cả người đột nhiên đắm chìm trong biển lửa, biến thành một con chim khổng lồ, hai móng quắp chặt lấy Viêm Dương hồ lô.
Ầm Ầm!
Viêm Dương lôi hỏa vô cùng vô tận đột nhiên thoát ra khỏi hồ lô, một cột lửa phóng lên trời cao, ầm ầm bùng nổ!
Lôi hỏa tràn ngập mọi nơi, trong phút chốc bao phủ phạm vi hơn mười dặm, bức thẳng hướng La Phù chư đảo!
“Không tốt!” Hách Tài sắc mặt kịch biến, đan đỉnh vội hạ xuống, lộn ngược lên che thân thể.
Lôi hỏa chứa trong quả hồ lô cực lớn kia, vượt qua mọi người tưởng tượng, khổng lồ vô cùng, hung mãnh hơn cả núi lửa khi bùng nổ, khủng bố hơn mấy trăm lần!
Hắn căn bản không biết, Viêm Dương hồ lô này là Diệp Húc đạt được trong Vu Hồn giới của Mã Đạp Hồ, chủ nhân Vu Hồn giới dùng quả hồ lô này thu lấy Viêm Dương lôi hỏa mà bảy con Hỏa giao long kia phun ra, lôi hỏa trong hồ lô đã tích lũy hơn mấy trăm năm!
Hắn vừa mới trốn vào trong đỉnh, lập tức lôi hỏa khôn cùng quét qua, làm cho khẩu đại đỉnh này cháy đỏ rực lên!
Két!
Đột nhiên một gã vu sĩ bị lôi hỏa đốt qua, lập tức bốc cháy hừng hực, hóa thành một đám tro tàn, thậm chí cả vu binh vu bảo cũng trực tiếp bị luyện hóa, trở về làm tài liệu nguyên thủy nhất!
Càng thêm nhiều vu sĩ bị lôi hỏa bao phủ, chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền chết hoàn toàn!
“Diệp lão ma phóng hỏa giết người, mọi người mau chạy!”
Những vu sĩ khác thấy thế, vội vàng chạy đi tứ phía!
Lại vào lúc này, Hạ Dương Sóc cũng bị lôi hỏa bao phủ, vội vàng hợp nhất lôi đỉnh, trấn áp lôi hỏa, Cửu đỉnh vu hoàng quyết của hắn tế ra, lập tức trấn áp cả những vu sĩ quanh thân, không biết bao nhiêu người chậm như rùa bò bay ra ngoài phạm vi lôi hỏa.
Đột nhiên, một gã vu sĩ tu vi mới bước vào Hỗn Nguyên kỳ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vu bảo hộ thân bị đốt chảy, cả người hắn bị Viêm Dương lôi hỏa đốt thành tro tàn, ngay cả cặn cũng không còn.
Càng thêm nhiều vu sĩ nữa bỏ mạng, đại bộ phận là cao thủ Chân Nguyên kỳ Hạo Nguyệt kỳ, căn bản không có đường sống, tất cả đều táng thân trong biển lửa.
Chỉ có vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ mới có thể gắng gượng chống đỡ một chốc, nhưng cũng không thể cầm cự được lâu.
Oành! Oành! Oành!
Ngọc lâu của một gã vu sĩ ngạnh sinh sinh bị lôi hỏa đốt nổ tung ra, hóa thành linh quang!
Mọi người còn không kịp đau lòng ngọc lâu của mình, ngay trong một lát thời gian ngắn ngủn, đã có tám phần vu sĩ chết đi, chỉ có vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, Đan Đỉnh kỳ mới có thể gắng gượng chống đỡ!
Ầm ầm, càng nhiều lôi hỏa phun ra từ trong Viêm Dương hồ lô, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, thậm chí bao gồm cả La Phù chư đảo!
Từng tòa hộ sơn đại trận bảo hộ La Phù chư đảo lập tức bị kích thích mở ra, không ngừng hút lấy chu thiên tinh lực, hóa thành một đám lồng phòng ngự thật lớn, chắn Viêm Dương lôi hỏa ở bên ngoài.
Vạn Pháp yêu vương kinh doanh trên La Phù đảo đã nhiều năm, tài lực hùng hậu, không ngờ dùng tinh thần nguyên từ tinh thạch tạo cho mảng hải vực này trở thành giang sơn thùng sắt, Viêm Dương lôi hỏa tuy mạnh, nhưng cũng không thể phá hủy căn cơ của ông ta.
Vạn Pháp yêu vương cùng đám người kia cũng bị biển lửa này kinh động, đều đứng dậy bay lên trên cao, nhìn qua biển lửa kia, một đám trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu không nói ra lời.
Chỉ thấy nơi biển lửa bao phủ, nước biển sôi ùng ục, loại lôi hỏa này còn làm cho từng mảng lớn nước bốc hơi lên, trong thời gian vài cái hô hấp liền đốt cạn mảng biển rộng này, lộ ra đáy biển, lại chỉ một lát sau, đốt chảy đáy biển ra, hóa thành dung nham cuồn cuộn!
Nước biển xung quanh không ngừng tràn tới, còn chưa tiếp cận phạm vi lôi hỏa liền bốc hơi sạch!
Uy lực của Viêm Dương hồ lô quá khủng bố, trên những gì Diệp Húc tưởng tượng, sóng thần dồn dập, đất rung núi chuyển, long trời lở đất!
Lúc này, Diệp Húc hóa thành Hỏa Nha, bay lượn trong lôi hỏa, không kiêng nể gì.
Hỏa Nha chính là hỏa trung tinh, Viêm Dương lôi hỏa với những người khác là nguy hiểm trí mạng, nhưng với hắn mà nói, lại là như cá gặp nước.
Hắn mở đôi cánh ra, hai móng quắp lấy Viêm Dương hồ lô, vững vàng đứng trong biển lửa, đột nhiên thoáng thấy đan đỉnh của Hách Tài lơ lửng cách đó không xa, lập tức kêu lên một tiếng liền bay đến cạnh khẩu đan đỉnh kia, miệng hồ lô hướng đại đỉnh, phun ra cột lửa đặc vô cùng!
Khẩu đan đỉnh này lập tức bị đốt chảy ra, trong chớp mắt liền cháy thành chất lỏng, rơi xuống phía dưới.
“Hách Tài, Chử Yến trưởng lão Quỷ Vương tông các ngươi mất mạng trên Vân Sơn Môn, ta đưa ngươi đi đoàn tụ với lão!” Từ trong miệng con Hỏa Nha khổng lồ kia phát ra thanh âm chói tai, hung tợn nói.
Hách Tài chưa kịp phản ứng thì đã bị Viêm Dương lôi hỏa thuần túy tạo thành cột lửa xông tới, két một tiếng đốt cháy sạch sẽ thân thể hắn, thi cốt không còn!
Lúc này, chỉ có Hạ Dương Sóc khổ sở chống đỡ, những cao thủ Hỗn Nguyên kỳ khác đều đã táng thân trong biển lửa, một kẻ cũng không lưu!
Hơn ba trăm vu sĩ, đệ tử mười môn phái, trong thời gian ngắn ngủn này, chết hết chỉ còn lại bảy người, trong đó có sáu người là cường giả Đan Đỉnh kỳ!
Diệp Húc vù một tiếng bay lên, xuyên qua biển lửa, đi thẳng đến trước đan đỉnh của phụ nhân trung niên La Sát môn kia, luyện hóa bà ta cùng đỉnh thành cặn bã!
“Còn lại sáu người!”
Lôi hỏa trong Viêm Dương hồ lô đã bắt đầu suy kiệt, quả hồ lô này khi bùng phát quá mức khủng bố, gần như trong nháy mắt tiêu hao tám phần Viêm Dương lôi hỏa mà bảy con Hỏa giao long phun ra mấy trăm năm.
Hắn bay xung quanh, ở trong biển lửa đuổi giết các cường giả Đan Đỉnh kỳ khác, nếu là bình thường, những người này có thể dễ dàng bóp chết hắn, nhưng ở trong lôi hỏa vô biên vô hạn này, tỉnh cảnh hoàn toàn đảo ngược!
Lại có thêm bốn gã cao thủ nữa lần lượt mất mạng, chết vô cùng uất ức.
Diệp Húc giết đỏ cả mắt, quắp lấy hồ lô tìm kiếm khắp nơi, cường giả Đan Đỉnh kỳ tu vi cao thâm, chỉ bằng biển lửa còn không đốt chết được bọn họ, những người này chạy trốn đi bốn phương tám hướng, nhưng Diệp Húc hóa thân Hỏa Nha, tốc độ cực nhanh, đuổi theo ai liền đốt chết cháy kẻ đó.
Lôi hỏa trong Viêm Dương hồ hô rốt cuộc cạn kiệt, Diệp Húc tâm niệm vừa động, thu hồi quả hồ lô này lại, tiếp tục tìm kiếm hai người còn lại.
Cuối cùng, hắn tìm thấy Chu Đông, không ngờ đỉnh đầu kẻ này đội một khẩu đại đỉnh, bay nhanh trong biển lửa, so với những người khác, có vẻ không thảm hại như vậy.
Chẳng qua, đan đỉnh của hắn cũng bắt đầu bị lôi hỏa đốt chảy, từng giọt thiết thủy rơi xuống, khiến hắn khó có thể chống đỡ, tu vi giảm xuống nhanh chóng.
“Diệp đà chủ, ta là đệ tử Đại Hoang sơn, tha ta một mạng đi!” Chu Đông thấy Diệp Húc bay tới, kinh hoàng muốn chết, hô to lên.
Đại Hoang sơn là đại phái lâu đời trong lịch sử ma đạo, những thế lực như Bách Hoa cung, La Phù đảo không thể sánh bằng, nếu là người khác, có khi sẽ do dự một chút, nhưng Diệp Húc căn bản không biết tên tuổi Đại Hoang sơn, mà cho dù có biết, hắn cũng sẽ không để ý!
Hắn trực tiếp thò hai móng ra, bắt lấy đan đỉnh trên đỉnh đầu Chu Đông, chấn cánh bay lên, khiến Chu Đông lộ ra trong lôi hỏa.
“Họ Diệp, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Chu Đông thảm thiết kêu lên, quanh thân bắt đầu toát ra ngọn lửa hừng hực, két két thiêu đốt, tu vi hắn thâm hâu, nhất thời không bị lôi hỏa thiêu chết, nhưng lại không thể chống cự, chỉ có thể nhận lấy tra tấn.
“Lục đạo luân hồi tan biến, ngươi cả tư cách thành quỷ cũng không có!” Diệp Húc cười lạnh, lập tức bay lên cao, tìm kiếm tung tích Hạ Dương Sóc.
Bảy vị cường giả Đan Đỉnh kỳ đã chết hết trong tay hắn, không kẻ nào trốn thoát được, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra Hạ Dương Sóc.
Uy năng lôi hỏa dần dần tan đi, chỉ còn lại một khối phạm vi vài trăm thước, nước biển tràn tới, bù vào mặt biển bị bốc hơi đi.
“Hóa ra họ Hạ ở kia!”
Diệp Húc đột nhiên thấy giờ phút này Hạ Dương Sóc đã bay đến cạnh La Phù đảo, lại bị đại trận hộ đảo chắn ở bên ngoài, không thể tiến vào.
Lúc này, Hạ Dương Sóc đã bị lôi hỏa đốt cho mình đầy thương tích, trên người từng khối đen khối đỏ, thê thảm vô cùng.
Tu vi của hắn, bị Viêm Dương lôi hỏa tiêu hao không còn mấy, cố lắm còn có thể bay trên trong khung, thân thể lắc lắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống biển.
Diệp Húc bay thẳng qua, cách hắn còn trăm dặm thì đột nhiên lực lượng trong cơ thể tiêu tan, lập tức biết dược lực Hỏa Nha đan đã tiêu hao hoàn toàn.
Hắn hóa thành hình người, dừng lại cạnh Hạ Dương Sóc, từ trong ngọc lâu rút ra Bàn Long kim trượng.
Hạ Dương Sóc tuyệt vọng, vội vàng hô to: “Diệp đà chủ, giết ta rồi, Hạ gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta thề tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi nữa!”
Hắn vốn kiêu ngạo bậc nào, với Diệp Húc đúng là một mực khinh thường, một tên man phu sơn dã, hiện tại lại lại không thể không cúi đầu, cầu Diệp Húc tha cho một mạng.
Diệp Húc mắt lộ ra dị quang, khẽ cười nói: “Hạ gia các ngươi vốn sẽ không bỏ qua cho ta. Giết một cũng là giết, giết một trăm cũng là giết! Ta đã giết mấy trăm người, không quan tâm chuyện thêm cả ngươi nữa!”
“Pháp vương, cầu ngươi cứu ta một mạng, Hạ gia ta tất sẽ báo đáp hậu hĩnh!” Hạ Dương Sóc đột nhiên đau khổ cầu xin Vạn Pháp yêu vương.
Vạn Pháp yêu vương không đành lòng, cao giọng nói: “Diệp tiểu ca, ngươi đã giết nhiều người như vậy, ác khí trong lòng cũng đã xuất ra, không bằng tạm tha cho hắn …”
Diệp Húc ngẩng đầu nói: “Pháp vương, hiện giờ ta không giết hắn, sau này hắn sẽ giết ta. Không biết đến lúc đó yêu vương có thể nói một câu cứu giúp, hay là giống như hôm nay, chỉ khoanh tay đứng nhìn?”
Vạn Pháp yêu vương sắc mặt hơi đổi đổi, thở dài, không nói gì nữa.
Ba!
Diệp Húc nâng trượng lên đánh xuống, đập cho Hạ Dương Sóc đầu dập nát!
Đến lúc này, hơn ba trăm vu sĩ, bị hắn tàn sát không còn một ai.
/1054
|