“Thiên ma thiện âm của ngươi, cho dù có thể biến hóa ra tất cả các loại vu pháp trên thế gian, trước mặt ta đều vô dụng!”
Diệp Húc lại nâng trượng, hạ xuống, cười lạnh nói: “Cái trượng rách nát của ngươi, học đòi đàm phong lộng nguyệt còn được, dùng để giết người, quả thật buồn cười!”
Đương!
Tiêu Trường Thanh lại giơ Thiên ma cầm lên, đỡ một trượng, tiếng ùng oành vang lên, cầm huyền lại đứt một dây, chấn khiến hổ khẩu hai tay hắn muốn nổ tung, trong tâm một trận đau xót.
Cầm huyền trong Thiên ma cầm chỉ dùng đại gân của dị thú Bào Hào luyện chế mà thành, Bào Hào cực kỳ khó tìm, đại gân lại vô cùng cứng cói, một cái đại gân liền có thể đổi lấy một kiện vu bảo bình thường rồi.
Bào Hào đại gân này là hắn lấy được ở một chỗ trong Vu Hồn giới ở Đài Châu, thật vất vả mới lấy đến tay, sau này bị hắn luyện chế thành cầm huyền cho Thiên ma cầm, bộc lộ tài năng trong chúng đệ tử Thiên Âm tông.
Bởi vì thế, hắn mới được Thiên Âm tông chủ coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, không ngờ bị Diệp Húc hủy đi hơn mười cái.
“Dám hủy cầm của ta, chết đi!”
Hắn ôm Thiên ma cầm, năm ngón tay tung bay, càng đánh càng nhanh, từng đạo Thiên ma thiện âm đánh lui Diệp Húc, lập tức vươn người lên, theo sát phía sau Diệp Húc, Thiên ma thiện âm cuồn cuộn không dứt, hóa thành đủ loại vu pháp, ngoại trừ mười tám loại binh khí, thậm chí còn có đủ loại yêu thú thượng cổ, hoặc giao hoặc trăn, hoặc trùng hoặc xà, phượng hoàng ưng xà, đủ mọi chủng loại, thiên biến vạn hóa, không ngừng đánh tới Diệp Húc!
Vu pháp Thiên Âm tông không giống bình thường, mượn loại vu bảo nhạc khí biến hóa vu pháp, cũng là nhất tuyệt trong vu đạo, Tiêu Trường Thanh là nhân vật nổi tiếng trong Thiên Âm tông, khi đối địch, luôn phong khinh vân đạm, trong nháy mắt đối thủ liền tan thành tro bụi, cực kỳ phong nhã.
Chẳng ngờ, hắn gặp Diệp Húc lại liên tục bị nguy, suýt nữa Thiên ma cầm cũng bị hủy đi, cực kỳ hận, cuối cùng mặc kệ phong độ là cái gì, vận luật là cái chi, đàn một khúc Táng hồn thành lung tung cả lên.
Nếu có đệ tử Thiên Âm tông nào đó ở đây, chắc chắn phải cau mày.
Tiêu Trường Thanh cũng không còn cách nào cả, hiện giờ năm mươi huyền cầm của hắn đứt hơn mười, hơi không thuận tay, tiếng đàn đứt quãng, làm sao có thể đàn một khúc Táng hồn hoàn chỉnh đây?
Diệp Húc huy trượng chống trái chắn phải, đánh nát đủ loại vu pháp ào ào đánh tới hắn, tâm niệm khẽ động, hai con Tứ Sí Kim Tàm bay hướng Tiêu Trường Thanh, lập tức bị Thiên ma thiện âm đánh bay.
Tứ Sí Kim Tàm với Tiêu Trường Thanh mà nói, e là không có chút lực uy hiếp nào, Thiên ma thiện âm của hắn chính là khắc tinh của cổ trùng.
Diệp Húc vội vàng thu kim tàm lại, lập tức nghênh diện mà đến, huy khởi kim trượng nện xuống.
Tiêu Trường Thanh không còn cách nào, đành phải lại nâng cầm đón đỡ, lập tức cầm huyền lại đứt vài dây, trong lòng rỉ máu, sắc mặt xanh mét: “Cầm của ta!”
“Tiêu huynh, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực, chờ kêu ‘Mạng của ta’ đi!”
Diệp Húc cười ha ha, Bàn long kim trượng như mưa rơi hạ xuống, đương đương bạo vang không dứt, trong chớp mắt phá hủy tất cả cầm huyền, thậm chí mặt ngoài thanh đại cầm này, cũng bị hắn đánh cho méo mó, rách nát.
“Thiên ma cầm của ta…” Tiêu Trường Thanh tâm như đao cắt, vẫn không nhịn nổi kêu lên.
Đông!
Diệp Húc lại khởi một trượng, vô số bóng trượng hạ xuống, đập cho không khí phạm vi trăm mét đều động dữ dội.
Hắn tu luyện Cửu chuyển nguyên công, lực lượng cơ thể rất lớn, gần như một con thượng cổ dị chủng yêu thú, hơn nữa Bàn long kim trượng nặng vô cùng, một kích xuống, ngay cả vu bảo bình thường đều có thể dập nát!
Một trượng này của hắn đã dùng tất cả sức mạnh, định đánh cho cả Tiêu Trường Thanh cùng bảo vật đều vỡ nát hết!
Bàn long kim trượng còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên một tấm trận đồ hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Húc, vù một tiếng bao phủ hắn vào trong, lập tức kiếm trí vô tận đâm đến, trước mặt một mảng trắng xóa!
Xuy! Xuy! Xuy!
Kiếm khí đâm phá thân thể hắn, nháy mắt liền làm cho cả người hắn máu tươi đầm đìa!
“Cao thủ Thất Sát cung?” Diệp Húc điên cuồng vận chuyển nguyên công, liều mạng ngăn cản kiếm khí tập kích.
Tiêu Trường Thanh nhìn thấy Diệp Húc đột nhiên bị một tấm trận đồ nhốt lại, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gã vu sĩ trẻ tuổi mặc tinh bào không biết khi nào đi đến cách đó không xa, nhẹ nhàng vươn tay ra, tấm trận đồ kia lập tức ba một tiếng nhập vào lòng bàn tay hắn, biến thành một con mắt quỷ dị, thi thoảng chớp một cái, thất sát tinh lực dày đặc từ con mắt kia tràn ra.
“Hóa ra là Tiết Tùng sư huynh Thất Sát cung. Tiết Tùng sư huynh, ngươi thừa dịp tiểu đệ và Diệp Thiếu Bảo ác chiến, ra tay đánh lén, chỉ sợ không được quang minh lỗi lạc cho lắm?”
Tiêu Trường Thanh cẩn thận đề phòng, vu sĩ trẻ tuổi này tên là Tiết Tùng, chính là cao thủ xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thất Sát cung, cùng hắn, lúc tuổi còn trẻ liền tu luyện đến Hỗn Nguyên kỳ, là người được lựa chọn để cạnh tranh đảm nhiệm vị trí cung chủ.
Tiết Tùng cười ngạo nghễ: “Quang minh lỗi lạc? Hiện tại Tiêu huynh bị hủy đi vu bảo, hai tay trống không, thật có thể nói là ‘Quang minh lỗi lạc’! Tiêu huynh chớ quên, nếu không phải tại hạ ra tay, lúc này ngươi đã là người chết rồi!”
Hắn cũng được Thất Sát cung chủ Hàn Đông Dương phái tới bắt Diệp Húc, lúc này rốt cuộc đắc thủ, cảm thấy khuây khỏa trong lòng: “Nghe nói rất nhiều tông chủ môn chủ đều phái đệ tử đắc ý đến giết Diệp Thiếu Bảo, dùng đầu của hắn đổi lấy tiền thưởng của Hạ gia. Tiêu Trường Thanh đến trước ta một bước, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, cuối cùng tiểu tử này rơi vào tay ta!”
Nhớ tới tiền thưởng của Hạ gia là một kiện vu bảo trấn giáo, hắn liền thấy trong lòng nóng lên, vu bảo trấn giáo rất hiếm thấy, ngay cả Thất Sát cung cũng chỉ có một kiện, hơn nữa lại ở trong tay Hàn Đông Dương!
Chỉ cần đạt được vu bảo cấp trấn giáo, hắn liền vô địch, có thể quét sạch bất kỳ vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ nào, thậm chí có thể đánh ngang với cường giả Đan Đỉnh kỳ!
Lần này Hạ gia ban bố Tru sát lệnh, khiến không biết bao nhiêu vu sĩ chạy tới Vân Môn sơn, săn bắt Diệp Húc, trong đó thực lực cao nhất chính là các đệ tử tinh anh của các môn phái.
Về những tán tu khác, chỉ là một đám ô hợp, căn bản không được con cháu danh môn để vào mắt.
Lần này tới săn bắt Diệp Húc, đối với những đệ tử tinh anh mà nói, chính là mội hồi rèn luyện hiếm có, nếu có thể thể lấy được đầu Diệp Húc, liền có thể trở thành người nối nghiệp trong môn phái.
Đột nhiên, tay phải của Tiết Tùng run lên dữ dội, Thất sát tinh trận đồ nhảy ra khỏi cung huyệt, ba một tiếng liền mở ra!
Chỉ thấy trong trận đồ, một bàn tay khô gầy đột nhiên thò ra, gân xanh hiển lộ, phát ra tiếng ùng oành, ra sức xé rách trận đồ!
“Tiết sư huynh có cần hỗ trợ hay không?” Tiêu Trường Thanh thấy thế, cười ha ha nói.
Tiết Tùng sắc mặt xanh mét, một con sông dài tạo thành từ thất sát tinh lực đột nhiên hiện ra trên đỉnh đầu, Thất sát tinh đấu trận đồ bay vào giữa sông trấn áp, cười lạnh nói: “Không cần ngươi ra tay! Một tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ, lấy thực lực của ta còn không trấn áp được sao? Thật buồn cười…”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng xuy lớn, Thất sát tinh đấu trận đồ của hắn bị bàn tay khô gầy kia xé rách, Diệp Húc thoát thân mà ra, cầm Bàn long kim trượng hung hăng đập tới tấm trận đồ kia!
Xì xì!
Hai con kim giao thoát trượng bay ra, xuyên thủng Thất sát tinh đấu trận đồ, để lại hai lỗ thủng chói lọi!
“Trận đồ của ta!” Tiết Tùng tâm đau như đao cắt, kêu lên.
Tiêu Trường Thanh cảm thấy khuây khỏa trong lòng, Thiên ma cầm của hắn cũng bị Diệp Húc phá hỏng, lúc đấy trong lòng vô cùng đau, lúc này thấy có kẻ rơi vào kết cục giống mình, lại có chút khoái ý.
“Tiết huynh, hiện giờ ngươi có thể liên thủ với ta trấn áp hắn chứ?” Tiêu Trường Thanh cười ha ha nói.
Tiết Tùng đau lòng đến cơ bắp trên cơ thể nhảy loạn, hung tợn gật đầu, lạnh lùng nói: “Tiểu tử này hủy trận đồ của ta, không giết hắn khó tiêu mối hận trong lòng ta!”
Đúng lúc này, một tiếng cười trong sáng đột nhiên truyền đến từ xa: “Nếu là săn bát Diệp lão ma, thêm một phần Vương Vũ ta!”
Chỉ thấy một con sông dài màu đỏ bắc ngang trời cao, một nam tử trẻ tuổi mặc huyết bào chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Húc, cười ha ha nói: “Diệp đà chủ giết La Tu thiếu bảo chủ nhà ta, nhưng lại là một chuyện vui với Vương mỗ, một ngày thiếu bảo chủ không chết, ngày đó ta vẫn vô duyên với vị trí bảo chủ. Diệp đà chủ, ngươi làm rất tốt, đã thành toàn ta, dùng đầu của ngươi đến để ta trở thành bảo chủ đảm nhiệm Huyết Thần bảo đi!”
Tên Vương Vũ này là đệ tử Huyết Thần bảo, cũng là một cường giả Hỗn Nguyên kỳ!
“Thật là náo nhiệt a, Thiên Âm tông, Huyết Thần bảo, Thất Sát cung đều phái sư huynh đến giết Diệp lão ma, La Sát môn ta sao lại không tham gia?” Một thiếu nữ mặt che lụa trắng thướt tha hiện ra, cười khanh khách nói.
Thiếu nữ này Diệp Húc từng gặp qua một lần, đó là khi Bách Hoa cung chủ mời các môn phái tới bàn bạc chuyện Vu Hồn giới, đệ tử La Sát môn phái ra, tên là Liễu Như Nhứ.
“Diệp đà chủ, tiểu muội từng mời ngươi đi La Sát môn làm khách, không nghĩ tới giờ lại gặp lại lúc binh đao này, thật sự là thế sự trêu ngươi, làm người ta than tiếc.” Liễu Như Nhứ chuyển đôi mắt, khẽ cười, phong tình vạn chủng.
Chân nguyên nàng ta thả ra, một mặt tinh kỳ hiện lên trên dòng sông, trong kỳ có trăm thiếu nữ xinh đẹp đang múa, ngực to mông tròn, kỹ thuật nhảy mạn diệu, làm đủ mọi tư thế đáng xấu hổ.
“Lại là một cao thủ Hỗn Nguyên kỳ…” Diệp Húc không nhịn được nhức đầu, nếu là một vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, hắn còn có thể ứng phó được, nhưng hiện giờ xuất hiện bốn gã, hắn căn bản không có bất kỳ phần thắng nào!
Đột nhiên, một con sông dài lại hiện ra giữa không trung, giữa sông hàng nghìn hàng vạn con ác quỷ oan hồn bay lượn, chỉ thấy một gã cao thủ Quỷ Vương tông sắc mặt âm trầm, chân đạp hư không, chậm rãi đi tới, trầm giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết người vô số, chúng bạn xa lánh, hôm nay đừng hòng thoát!”
“Thiên hạ to lớn, chỉ sợ không có chỗ dung thân cho Diệp đà, Diệp đà chủ nên ngoan ngoãn chịu chém đi, cần gì phải giãy dụa?” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo xanh lục đứng đó, đỉnh đầu đính một con sông dài, một tòa Hạo thiên huyền hoàng bảo tháp sáu tầng nhấp nhô trên mặt sông, lơ lửng bất định.
Cô gái kia chầm chậm đi tới, một thân chính khí, có vẻ thánh khiết vạn phần, không cho phép xâm phạm...
“Mộng Xảo Vân Mộng sư tỷ Lạc Già sơn, ngươi cũng đến giúp vui sao?”
Tiết Tùng sắc mặt khẽ biến, cười lạnh nói: “Tiền thưởng của Hạ gia Trung Châu, là vu bảo ma đạo, Mộng sư tỷ, Lạc Già sơn các ngươi đạt được vu bảo này, chỉ sợ không có tác dụng gì đi?”
Mộng Xảo Vân cười ngọt ngào, nói: “Xảo Vân phụng mệnh sư phụ xuống núi du lịch, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, chư vị sư huynh sư tỷ làm chứng, tuyệt sẽ không ra tay, chư vị kính xin yên tâm.”
Đôi mắt nàng chuyển dừng trên người Diệp Húc, lộ ra chút dị sắc, thở dài nói: “Không nghĩ tới Diệp lão ma ác danh vang xa lại chính là một thiếu niên chưa trưởng thành. Diệp đà chủ, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay đền tội trong tay chư vị đồng đạo, có thể nói là lưới trời lồng lộng, nhưng đừng trách người khác.”
Diệp Húc lại nâng trượng, hạ xuống, cười lạnh nói: “Cái trượng rách nát của ngươi, học đòi đàm phong lộng nguyệt còn được, dùng để giết người, quả thật buồn cười!”
Đương!
Tiêu Trường Thanh lại giơ Thiên ma cầm lên, đỡ một trượng, tiếng ùng oành vang lên, cầm huyền lại đứt một dây, chấn khiến hổ khẩu hai tay hắn muốn nổ tung, trong tâm một trận đau xót.
Cầm huyền trong Thiên ma cầm chỉ dùng đại gân của dị thú Bào Hào luyện chế mà thành, Bào Hào cực kỳ khó tìm, đại gân lại vô cùng cứng cói, một cái đại gân liền có thể đổi lấy một kiện vu bảo bình thường rồi.
Bào Hào đại gân này là hắn lấy được ở một chỗ trong Vu Hồn giới ở Đài Châu, thật vất vả mới lấy đến tay, sau này bị hắn luyện chế thành cầm huyền cho Thiên ma cầm, bộc lộ tài năng trong chúng đệ tử Thiên Âm tông.
Bởi vì thế, hắn mới được Thiên Âm tông chủ coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền, không ngờ bị Diệp Húc hủy đi hơn mười cái.
“Dám hủy cầm của ta, chết đi!”
Hắn ôm Thiên ma cầm, năm ngón tay tung bay, càng đánh càng nhanh, từng đạo Thiên ma thiện âm đánh lui Diệp Húc, lập tức vươn người lên, theo sát phía sau Diệp Húc, Thiên ma thiện âm cuồn cuộn không dứt, hóa thành đủ loại vu pháp, ngoại trừ mười tám loại binh khí, thậm chí còn có đủ loại yêu thú thượng cổ, hoặc giao hoặc trăn, hoặc trùng hoặc xà, phượng hoàng ưng xà, đủ mọi chủng loại, thiên biến vạn hóa, không ngừng đánh tới Diệp Húc!
Vu pháp Thiên Âm tông không giống bình thường, mượn loại vu bảo nhạc khí biến hóa vu pháp, cũng là nhất tuyệt trong vu đạo, Tiêu Trường Thanh là nhân vật nổi tiếng trong Thiên Âm tông, khi đối địch, luôn phong khinh vân đạm, trong nháy mắt đối thủ liền tan thành tro bụi, cực kỳ phong nhã.
Chẳng ngờ, hắn gặp Diệp Húc lại liên tục bị nguy, suýt nữa Thiên ma cầm cũng bị hủy đi, cực kỳ hận, cuối cùng mặc kệ phong độ là cái gì, vận luật là cái chi, đàn một khúc Táng hồn thành lung tung cả lên.
Nếu có đệ tử Thiên Âm tông nào đó ở đây, chắc chắn phải cau mày.
Tiêu Trường Thanh cũng không còn cách nào cả, hiện giờ năm mươi huyền cầm của hắn đứt hơn mười, hơi không thuận tay, tiếng đàn đứt quãng, làm sao có thể đàn một khúc Táng hồn hoàn chỉnh đây?
Diệp Húc huy trượng chống trái chắn phải, đánh nát đủ loại vu pháp ào ào đánh tới hắn, tâm niệm khẽ động, hai con Tứ Sí Kim Tàm bay hướng Tiêu Trường Thanh, lập tức bị Thiên ma thiện âm đánh bay.
Tứ Sí Kim Tàm với Tiêu Trường Thanh mà nói, e là không có chút lực uy hiếp nào, Thiên ma thiện âm của hắn chính là khắc tinh của cổ trùng.
Diệp Húc vội vàng thu kim tàm lại, lập tức nghênh diện mà đến, huy khởi kim trượng nện xuống.
Tiêu Trường Thanh không còn cách nào, đành phải lại nâng cầm đón đỡ, lập tức cầm huyền lại đứt vài dây, trong lòng rỉ máu, sắc mặt xanh mét: “Cầm của ta!”
“Tiêu huynh, ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực, chờ kêu ‘Mạng của ta’ đi!”
Diệp Húc cười ha ha, Bàn long kim trượng như mưa rơi hạ xuống, đương đương bạo vang không dứt, trong chớp mắt phá hủy tất cả cầm huyền, thậm chí mặt ngoài thanh đại cầm này, cũng bị hắn đánh cho méo mó, rách nát.
“Thiên ma cầm của ta…” Tiêu Trường Thanh tâm như đao cắt, vẫn không nhịn nổi kêu lên.
Đông!
Diệp Húc lại khởi một trượng, vô số bóng trượng hạ xuống, đập cho không khí phạm vi trăm mét đều động dữ dội.
Hắn tu luyện Cửu chuyển nguyên công, lực lượng cơ thể rất lớn, gần như một con thượng cổ dị chủng yêu thú, hơn nữa Bàn long kim trượng nặng vô cùng, một kích xuống, ngay cả vu bảo bình thường đều có thể dập nát!
Một trượng này của hắn đã dùng tất cả sức mạnh, định đánh cho cả Tiêu Trường Thanh cùng bảo vật đều vỡ nát hết!
Bàn long kim trượng còn chưa kịp hạ xuống, đột nhiên một tấm trận đồ hiện ra trên đỉnh đầu Diệp Húc, vù một tiếng bao phủ hắn vào trong, lập tức kiếm trí vô tận đâm đến, trước mặt một mảng trắng xóa!
Xuy! Xuy! Xuy!
Kiếm khí đâm phá thân thể hắn, nháy mắt liền làm cho cả người hắn máu tươi đầm đìa!
“Cao thủ Thất Sát cung?” Diệp Húc điên cuồng vận chuyển nguyên công, liều mạng ngăn cản kiếm khí tập kích.
Tiêu Trường Thanh nhìn thấy Diệp Húc đột nhiên bị một tấm trận đồ nhốt lại, thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một gã vu sĩ trẻ tuổi mặc tinh bào không biết khi nào đi đến cách đó không xa, nhẹ nhàng vươn tay ra, tấm trận đồ kia lập tức ba một tiếng nhập vào lòng bàn tay hắn, biến thành một con mắt quỷ dị, thi thoảng chớp một cái, thất sát tinh lực dày đặc từ con mắt kia tràn ra.
“Hóa ra là Tiết Tùng sư huynh Thất Sát cung. Tiết Tùng sư huynh, ngươi thừa dịp tiểu đệ và Diệp Thiếu Bảo ác chiến, ra tay đánh lén, chỉ sợ không được quang minh lỗi lạc cho lắm?”
Tiêu Trường Thanh cẩn thận đề phòng, vu sĩ trẻ tuổi này tên là Tiết Tùng, chính là cao thủ xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thất Sát cung, cùng hắn, lúc tuổi còn trẻ liền tu luyện đến Hỗn Nguyên kỳ, là người được lựa chọn để cạnh tranh đảm nhiệm vị trí cung chủ.
Tiết Tùng cười ngạo nghễ: “Quang minh lỗi lạc? Hiện tại Tiêu huynh bị hủy đi vu bảo, hai tay trống không, thật có thể nói là ‘Quang minh lỗi lạc’! Tiêu huynh chớ quên, nếu không phải tại hạ ra tay, lúc này ngươi đã là người chết rồi!”
Hắn cũng được Thất Sát cung chủ Hàn Đông Dương phái tới bắt Diệp Húc, lúc này rốt cuộc đắc thủ, cảm thấy khuây khỏa trong lòng: “Nghe nói rất nhiều tông chủ môn chủ đều phái đệ tử đắc ý đến giết Diệp Thiếu Bảo, dùng đầu của hắn đổi lấy tiền thưởng của Hạ gia. Tiêu Trường Thanh đến trước ta một bước, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, cuối cùng tiểu tử này rơi vào tay ta!”
Nhớ tới tiền thưởng của Hạ gia là một kiện vu bảo trấn giáo, hắn liền thấy trong lòng nóng lên, vu bảo trấn giáo rất hiếm thấy, ngay cả Thất Sát cung cũng chỉ có một kiện, hơn nữa lại ở trong tay Hàn Đông Dương!
Chỉ cần đạt được vu bảo cấp trấn giáo, hắn liền vô địch, có thể quét sạch bất kỳ vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ nào, thậm chí có thể đánh ngang với cường giả Đan Đỉnh kỳ!
Lần này Hạ gia ban bố Tru sát lệnh, khiến không biết bao nhiêu vu sĩ chạy tới Vân Môn sơn, săn bắt Diệp Húc, trong đó thực lực cao nhất chính là các đệ tử tinh anh của các môn phái.
Về những tán tu khác, chỉ là một đám ô hợp, căn bản không được con cháu danh môn để vào mắt.
Lần này tới săn bắt Diệp Húc, đối với những đệ tử tinh anh mà nói, chính là mội hồi rèn luyện hiếm có, nếu có thể thể lấy được đầu Diệp Húc, liền có thể trở thành người nối nghiệp trong môn phái.
Đột nhiên, tay phải của Tiết Tùng run lên dữ dội, Thất sát tinh trận đồ nhảy ra khỏi cung huyệt, ba một tiếng liền mở ra!
Chỉ thấy trong trận đồ, một bàn tay khô gầy đột nhiên thò ra, gân xanh hiển lộ, phát ra tiếng ùng oành, ra sức xé rách trận đồ!
“Tiết sư huynh có cần hỗ trợ hay không?” Tiêu Trường Thanh thấy thế, cười ha ha nói.
Tiết Tùng sắc mặt xanh mét, một con sông dài tạo thành từ thất sát tinh lực đột nhiên hiện ra trên đỉnh đầu, Thất sát tinh đấu trận đồ bay vào giữa sông trấn áp, cười lạnh nói: “Không cần ngươi ra tay! Một tiểu vu sĩ Dung Nguyên kỳ, lấy thực lực của ta còn không trấn áp được sao? Thật buồn cười…”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng xuy lớn, Thất sát tinh đấu trận đồ của hắn bị bàn tay khô gầy kia xé rách, Diệp Húc thoát thân mà ra, cầm Bàn long kim trượng hung hăng đập tới tấm trận đồ kia!
Xì xì!
Hai con kim giao thoát trượng bay ra, xuyên thủng Thất sát tinh đấu trận đồ, để lại hai lỗ thủng chói lọi!
“Trận đồ của ta!” Tiết Tùng tâm đau như đao cắt, kêu lên.
Tiêu Trường Thanh cảm thấy khuây khỏa trong lòng, Thiên ma cầm của hắn cũng bị Diệp Húc phá hỏng, lúc đấy trong lòng vô cùng đau, lúc này thấy có kẻ rơi vào kết cục giống mình, lại có chút khoái ý.
“Tiết huynh, hiện giờ ngươi có thể liên thủ với ta trấn áp hắn chứ?” Tiêu Trường Thanh cười ha ha nói.
Tiết Tùng đau lòng đến cơ bắp trên cơ thể nhảy loạn, hung tợn gật đầu, lạnh lùng nói: “Tiểu tử này hủy trận đồ của ta, không giết hắn khó tiêu mối hận trong lòng ta!”
Đúng lúc này, một tiếng cười trong sáng đột nhiên truyền đến từ xa: “Nếu là săn bát Diệp lão ma, thêm một phần Vương Vũ ta!”
Chỉ thấy một con sông dài màu đỏ bắc ngang trời cao, một nam tử trẻ tuổi mặc huyết bào chắp hai tay sau lưng, chầm chậm đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Húc, cười ha ha nói: “Diệp đà chủ giết La Tu thiếu bảo chủ nhà ta, nhưng lại là một chuyện vui với Vương mỗ, một ngày thiếu bảo chủ không chết, ngày đó ta vẫn vô duyên với vị trí bảo chủ. Diệp đà chủ, ngươi làm rất tốt, đã thành toàn ta, dùng đầu của ngươi đến để ta trở thành bảo chủ đảm nhiệm Huyết Thần bảo đi!”
Tên Vương Vũ này là đệ tử Huyết Thần bảo, cũng là một cường giả Hỗn Nguyên kỳ!
“Thật là náo nhiệt a, Thiên Âm tông, Huyết Thần bảo, Thất Sát cung đều phái sư huynh đến giết Diệp lão ma, La Sát môn ta sao lại không tham gia?” Một thiếu nữ mặt che lụa trắng thướt tha hiện ra, cười khanh khách nói.
Thiếu nữ này Diệp Húc từng gặp qua một lần, đó là khi Bách Hoa cung chủ mời các môn phái tới bàn bạc chuyện Vu Hồn giới, đệ tử La Sát môn phái ra, tên là Liễu Như Nhứ.
“Diệp đà chủ, tiểu muội từng mời ngươi đi La Sát môn làm khách, không nghĩ tới giờ lại gặp lại lúc binh đao này, thật sự là thế sự trêu ngươi, làm người ta than tiếc.” Liễu Như Nhứ chuyển đôi mắt, khẽ cười, phong tình vạn chủng.
Chân nguyên nàng ta thả ra, một mặt tinh kỳ hiện lên trên dòng sông, trong kỳ có trăm thiếu nữ xinh đẹp đang múa, ngực to mông tròn, kỹ thuật nhảy mạn diệu, làm đủ mọi tư thế đáng xấu hổ.
“Lại là một cao thủ Hỗn Nguyên kỳ…” Diệp Húc không nhịn được nhức đầu, nếu là một vu sĩ Hỗn Nguyên kỳ, hắn còn có thể ứng phó được, nhưng hiện giờ xuất hiện bốn gã, hắn căn bản không có bất kỳ phần thắng nào!
Đột nhiên, một con sông dài lại hiện ra giữa không trung, giữa sông hàng nghìn hàng vạn con ác quỷ oan hồn bay lượn, chỉ thấy một gã cao thủ Quỷ Vương tông sắc mặt âm trầm, chân đạp hư không, chậm rãi đi tới, trầm giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết người vô số, chúng bạn xa lánh, hôm nay đừng hòng thoát!”
“Thiên hạ to lớn, chỉ sợ không có chỗ dung thân cho Diệp đà, Diệp đà chủ nên ngoan ngoãn chịu chém đi, cần gì phải giãy dụa?” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo xanh lục đứng đó, đỉnh đầu đính một con sông dài, một tòa Hạo thiên huyền hoàng bảo tháp sáu tầng nhấp nhô trên mặt sông, lơ lửng bất định.
Cô gái kia chầm chậm đi tới, một thân chính khí, có vẻ thánh khiết vạn phần, không cho phép xâm phạm...
“Mộng Xảo Vân Mộng sư tỷ Lạc Già sơn, ngươi cũng đến giúp vui sao?”
Tiết Tùng sắc mặt khẽ biến, cười lạnh nói: “Tiền thưởng của Hạ gia Trung Châu, là vu bảo ma đạo, Mộng sư tỷ, Lạc Già sơn các ngươi đạt được vu bảo này, chỉ sợ không có tác dụng gì đi?”
Mộng Xảo Vân cười ngọt ngào, nói: “Xảo Vân phụng mệnh sư phụ xuống núi du lịch, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi, chư vị sư huynh sư tỷ làm chứng, tuyệt sẽ không ra tay, chư vị kính xin yên tâm.”
Đôi mắt nàng chuyển dừng trên người Diệp Húc, lộ ra chút dị sắc, thở dài nói: “Không nghĩ tới Diệp lão ma ác danh vang xa lại chính là một thiếu niên chưa trưởng thành. Diệp đà chủ, ngươi tội ác chồng chất, hôm nay đền tội trong tay chư vị đồng đạo, có thể nói là lưới trời lồng lộng, nhưng đừng trách người khác.”
/1054
|