Nơi này chỉ có một tầng không gian, Diệp Húc có thể khẳng định, dãy núi này chắc chắn không phải Vu Hồn giới.
“Rốt cuộc là nơi nào?” Hắn thầm nghĩ.
Hắn chú ý tới, trong đám núi còn có linh mạch, trong đó một tòa sơn cốc tràn ngập linh khí, linh khí ngưng kết lại, hình thành một hồ nước.
Hiển nhiên nơi đây đã lâu không có ai tới, linh mạch trong núi tràn ra linh khí, làm cho nơi đây tản ra sức sống bừng bừng.
Nhưng mà, trong dãy núi này, cất giấu không ít hơi thở hùng mạnh, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng mấy người xuất hiện bên trong, thậm chí thường truyền đến tiếng vu bảo bạo vang, cảm nhận được nguyên khí dao động dữ dội, hiển nhiên có không ít người phát hiện ra dãy núi này xuất hiện.
Cố Ngôn Chi lập tức trầm giọng nói: “Ba vị sư đệ, có người đến trước chúng ta một bước, mọi người cẩn thận, bốn người chúng ta tốt nhất nên hành động cùng nhau, ngàn vạn lần đừng một mình…”
Cố Ngôn Chi nói tới đây lập tức dừng lại, chỉ thấy bên người hắn trống không, không ngờ ba tên tiểu tử kia bỏ rơi hắn chạy vào trong núi rừng tầm bảo rồi, mảng dãy núi này rộng lớn ngàn dặm, bảo hắn đi nơi nào tìm tung tích đám người Diệp Húc bây giờ?
“Ba tên khốn kiếp, thật không làm cho người bớt lo!”
Cố Ngôn Chi nhức cả đầu, ba người Diệp Húc lại chia nhau đi ba hướng khác nhau, khiến hắn không biết nên đi tìm ai.
Hắn vừa bay được hai dặm liền bị người khác tập kích, ba năm kiện vu bảo trên không tập kích hắn, bức làm cho Cố Ngôn Chi không thể không rơi xuống.
Phi hành trên không trung, nhìn như rất phong độ, nhưng dễ dàng bị người khác tập kích đánh lén nhất. Hắn là người từng trải, dưới nóng vội mới gặp phải sai lầm cấp thấp này.
Diệp Húc đi thẳng xuống phiến thung lũng linh khí kia, rơi xuống trên đỉnh một ngọn núi trong thung lũng.
Hắn dò xét khắp mọi nơi một lần, bẻ gãy một nhánh cây, chỉ thấy cành cây này trong tay hắn dần dần biến nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Mà gốc cây đại thụ kia không ngờ chỉ trong nháy mắt đã sinh trưởng ra một nhánh cây khác giống y như đúc nhánh cây vừa rồi.
“Cổ quái…”
Tâm niệm vừa động, mấy trăm đầu giao long từ sau đại nhật như luân nguyên khí bay ra, quét ngang mọi nơi, làm cho toàn bộ rừng núi trong phạm vi mấy trăm mét bị phá hủy. Không ngờ phiến núi rừng này vừa mới bị phá hủy, không lâu sau lại có những cây cối xanh um tươi tốt dài ra, hóa thành những phiến núi rừng như cũ.
Diệp Húc trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ hàn khí, trong một mảnh hoang mạc vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện ra một dãy núi rừng bao la hùng vĩ dài mấy ngàn dặm. Nhưng càng thêm quỷ dị hơn là những thứ này không thể phá hủy được.
Hắn tế khởi ngọc lâu, nuốt trôi đi hết thảy linh khí trong đây. Linh khí trong cốc nồng đậm như vậy, lập tức khiến cho ngọc lâu của hắn bị biến hóa. Từ Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu biến thành Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu.
Tòa ngọc lâu này tầng càng nhiều thì phát triển lên càng khó khăn hơn. Linh khí cần thiết cho nó cũng nhiều không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà linh khí trong cốc này lại dư thừa, khiến cho ngọc lâu của hắn tăng thêm một bậc nhỏ.
Trong ngọc lâu truyền tới tiếng nổ ầm vang, hắn phân ra một cỗ ý niệm, chìm vào bên trong ngọc lâu. Chỉ thấy không gian tầng thứ nhất trong ngọc lâu của mình đã biến hóa lớn hơn nhiều, ước chừng dài tới trên dưới mười dặm, có thể nói là mở mang ra rất nhiều.
Hơn mười dặm không gian, đủ cho hắn có thể bỏ nguyên một ngọn núi vào.
“Đem một ngọn núi bỏ vào trong ngọc lâu của ta, sau đó khi tìm được kẻ thù, ném núi ra, cho dù đối thủ có thiên đại thần thông đi nữa, chỉ sợ cũng bị đập chết?”
Diệp Húc trong mắt tinh quang lóe ra, liếc liếc một ngọn núi, tính toán một chút vẫn là buông tha ý tưởng này.
“Ngọc lâu của ta có thể thả vào một ngọn núi được, đáng tiếc ta cũng không có biện pháp thu ngọn núi vào trong lâu. Nếu là ta có bản lĩnh như vậy, không cần dùng biện pháp này, trực tiếp đánh một quyền qua, ai có thể chịu nổi?” hắn thầm nghĩ trong lòng.
Linh khí trong cốc sau khi biến mất lập tức hiện ra cảnh bên trong. Diệp Húc cúi đầu nhìn lại, không khỏi nao nao, chỉ thấy ở giữa đáy cốc có một tòa bạch ngọc đài. Phía trên ngọc đài có một giao long tuyết trắng đang nằm sấp ở đó, thỉnh thoảng vặn vẹo thân thể cao lớn của mình một chút.
Hắn cẩn thận đánh giá lúc này mới phát hiện ra đó căn bản không phải là một giao long. Mà là một điều linh mạch đang ngủ, linh mạch này dài tới trăm mét, linh khí trở mình quay cuồng, giống như một đầu giao long đang vặn vẹo thân hình.
Thỉnh thoảng có vài tia linh khí từ trên ngọc đài tràn ra.
Linh mạch này hơi hơi run lên, khiến cho thung lũng kịch liệt chấn động, ẩn chứa uy lực lớn lao.
“Người nào có thể rút được linh mạch ở dưới lòng đất ra, luyện nhỏ rồi đặt lên trên ngọc đài?”
Diệp Húc vừa mừng vừa sợ, hắn tu luyện tuy rằng không cần linh mạch nhưng mà ngọc lâu muốn trưởng thành thì cần phải có lượng linh khí rất lớn. Linh mạch này không biết bị người nào luyện hóa thành trên dưới trăm mét, phong ấn bên trên ngọc đài. Hiện giờ phong ấn chỉ sợ không còn lợi hại như trước kia nữa, bởi vậy mới làm cho nơi này tràn ngập linh khí, lan ra khắp thung lũng.
“Lên!”
Nguyên khí đại nhật như luân ở phía sau lưng Diệp Húc bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to hướng tới linh mạch trên ngọc đài mà chụp. Bàn tay nguyên khí này vừa mới bắt lấy linh mạch, liền run rẩy kịch liệt, lập tức bàn tay bị chấn dập nát.
Uy năng của một điều linh mạch đủ làm cho một vu sĩ tu luyện tới Tam Đan Cảnh, ngưng kết nguyên đan, không phải hắn có thể thu được dễ dàng.
“Một Dung Nguyên kỳ tiểu vu sĩ, không ngờ cũng muốn thu đi một điều linh mạch, không biết tự lượng sức mình.”
Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy hơn mười vu sĩ giống như chúng tinh ủng nguyệt vây quanh một thiếu niên bảnh bao đi vào trong thung lũng. Thiếu niên Triệu Trường Phong thấy hắn có ý đồ đi thu linh mạch, sắc mặt không khỏi hơn trầm xuống.
Diệp Húc trong lòng rùng mình, những người này hẳn là vu sĩ đi xâm nhập đại mạch lịch luyện. Thiếu niên bảnh bao kia, tuổi cao lắm chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Hạo Nguyệt kỳ, đỉnh đầu một vàng trăng sán, lên xuống chìm nổi.
Trong đám vu sĩ phía sau hắn, có một lão giả vẻ mặt âm trầm, tu vi cũng cực cao, gần như tu luyện tới Hỗn Nguyên kỳ, cùng cấp bậc với Cố Ngôn Chi.
Một vu sĩ khác bay tới trước mặt Diệp Húc quát: “Khai Dương Tông Triệu Trường Phong sư huynh đang ở đây. Phiến thung lũng này đã là của họ Triệu, tất cả những gì ở nơi này, đều là của sư huynh ta. Tiểu tử, ta đếm ba tiếng, trong vòng ba tiếng ngươi lập tức lăn ra ngoài, nếu không lưu lại tính mệnh.”
Diệp Húc không thèm để ý tới hắn, nguyên khí như liệt dương phía sau trào ra, mấy trăm đầu giao long, mỗi một đầu giao long đều dài ngắn bốn năm trượng, chui xuống mặt đất. Mỗi một đầu giao long dùng móng vuốt của mình, bắt lấy ngọc đài, cố sức bay về phía trước.
Bạch ngọc đài phát ra tiếng động nặng lề, không ngờ bị hắn nhổ tận gốc, chậm rãi bay tới trước.
Nguyên khí của hắn vô cùng dư thừa, biến thành giao long uy lực lớn vô cùng, không ngờ có thể đem ngọc đài dài cả trăm mét này nhấc lên. Tình cảnh này làm người ta nghẹn họng trân trối, việc này đã xem như thần thông miễn cưỡng có thể dời non lấp biển rồi.
Tên vu sĩ cũng hoảng sợ, thần thông này của Diệp Húc quả thực biến thái, khiến cho lòng hắn không khỏi cảm thấy khiếp đảm. Tuy nhiên nghĩ tới đám người Triệu Trường Phong ở sau, hắn lập tức lấy lại được can đảm, dựng thẳng ngón tay nói: “Một…”
“Bản lĩnh lắm!”
Vị thiếu niên áo quần bảnh bao đột nhiên vỗ tay cười nói: “Dung Nguyên kỳ tu vi không ngờ có lực lượng nhổ cả ngọn núi, thực lực của ngươi không kém. Dâng linh mạch này lên cho ta, sau đó đi theo bản thiếu chủ, làm một nô tài đi.”
Diệp Húc không thèm nghe hắn nói, tế khởi ngọc lâu, bao trùm xuống dưới.
Bạch ngọc đài càng ngày càng nhỏ, chậm rãi bị hắn kéo vào trong ngọc lâu.
Kỳ thực đây là một loại ảo giác, bạch ngọc đài cũng không thu nhỏ lại, mà là do ngọc lâu làm cho không gian vặn vẹo mà trông như thế.
Triệu Trường Phong sắc mặt trầm xuống, vu sĩ kia vội vàng dựng hai ngón tay lên quát: “Hai…”
Triệu Trường Phong hừ lạnh một tiếng, chân nguyên trên đỉnh đầu bắt đầu khởi động, một vòng trăng sáng dâng lên, trực tiếp lao tới giữa ngọc lâu của Diệp Húc và bạch ngọc đài, trấn áp xuống!
Rầm!
Diệp Húc rốt cuộc cố hết sức rồi, bạch ngọc đài rơi xuống đất, làm cho cả dãy núi run rẩy.
Hắn sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trường Phong.
“Tiểu tử, Triệu sư huynh là con trai độc nhất của Khai Dương Tông tông chủ chúng ta. Thiếu tông chủ của Khai Dương tông, hắn đồng ý thu ngươi làm nô, đã là cho ngươi mặt mũi, đừng có mà không biết xấu hổ. Hiện giờ ngươi có muốn chạy cũng không được nữa rồi.”
Tên vu sĩ dựng thẳng ba ngón tay lên, cười lạnh nói: “Ta đếm tới ba, sau tiếng thứ ba này, chính là tử kỳ của ngươi! Hiện giờ ta đếm…”
“Ồn ào!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong ngọc lầu đột nhiên xuất hiện một đầu hắc hùng. Nó vươn bày tay to lớn của mình bắt lấy cổ vu sĩ này, giống như bắt một con gà mà thôi.
Hắn dùng lực giãy dụa nhưng làm sao có thể chống lại lực lượng của một đầu đại yêu Hạo Nguyệt kỳ!
Đầu hắc hùng kia kéo hắn vào trong ngọc lâu cười ha hả nói rằng: “Phân bón rất tốt à, phân bón thượng đẳng đây mà. Thiếu Bảo, Hùng lão gia gieo trồng Bích Huyết Kim Liên, sau này ngươi phải tìm loại phân bón tốt nhất này, kiếm nhiều một chút.”
Phía sau Triệu Trường Phong một nữ nhân tướng mạo khá tốt giận tím mặt quát lớn: “Khốn khiếp! mau thả Lý sư đệ ra.”
“Không thả Lý sư đệ ta sẽ băm thây người làm vạn đoạn!”
Triệu Trường Phong nâng tay lên mỉm cười nói: “Chư vị sư đệ sư muội an tâm một chút, chớ nóng nảy. Loại người như hắn hơi có chút bản lĩnh, cậy tài khinh người, trong lòng kiêu ngạo. Chi bằng đánh hắn một trận, đánh cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.”
Hắn chắp hai tay sau lưng, hơi thở bắt đầu khởi động, trăng sáng treo cao, đi về phía Diệp Húc, cười lạnh nói: “Đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội phải ta, lưu lại tên ngươi. Triệu mỗ không giết người vô danh.”
“Vân Môn sơn Diệp Thiếu Bảo.” Diệp Húc thản nhiên nói.
Triệu Trường Phong nao nao lẩm bẩm nói: “Vân Môn sơn…Diệp Thiếu Bảo… tên này có chút quen tai…”
“Thiếu chủ, Vân Môn sơn Diệp Thiếu Bảo là người bị Hạ gia truy nã.” Lão già sắc mặt âm trầm biến sắc kịch liệt, vội vàng nhắc nhở nói.
Triệu Trường Phong ánh mắt sáng lên, trên dưới đánh giá Diệp Húc, cười một tiếng dài, khí thế đột nhiên phát ra, giống như một đầu hùng sư. “Hóa ra là Diệp Thiếu Bảo kia, Hạ gia vô năng, không ngờ có thể để ngươi sống tới hiện tại, tiện nghi cho ta!”
Hắn vừa mới định động thủ, đột nhiên một cỗ khí thế dũng mãnh đột nhiên giáng xuống. Một đạo chân nguyên trường hà của Mục Thiết Sơn hùng dũng chảy tới, chảy vào trong thung lũng làm cho Triệu Trường Phong gần như không đứng vững được.
Lão già bộ mặt âm trầm quát lên: “Người nào? Thiếu chủ Khai Dương Tông đang làm việc tại đây…”
“Cút!”
Mục Thiết Sơn mở miệng quát lớn, một tát đanh tới làm cho lão già này bay đi hàng chục mét, lập tức lại nhấc chân đá Triệu Trường Phong một cái cười lạnh nói: “Khai dương Tông là một môn phái nhỏ, cũng dám kiêu ngạo trước Quỷ Vương Tông ta!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp đà chủ, đã lâu không gặp?”
“Rốt cuộc là nơi nào?” Hắn thầm nghĩ.
Hắn chú ý tới, trong đám núi còn có linh mạch, trong đó một tòa sơn cốc tràn ngập linh khí, linh khí ngưng kết lại, hình thành một hồ nước.
Hiển nhiên nơi đây đã lâu không có ai tới, linh mạch trong núi tràn ra linh khí, làm cho nơi đây tản ra sức sống bừng bừng.
Nhưng mà, trong dãy núi này, cất giấu không ít hơi thở hùng mạnh, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng mấy người xuất hiện bên trong, thậm chí thường truyền đến tiếng vu bảo bạo vang, cảm nhận được nguyên khí dao động dữ dội, hiển nhiên có không ít người phát hiện ra dãy núi này xuất hiện.
Cố Ngôn Chi lập tức trầm giọng nói: “Ba vị sư đệ, có người đến trước chúng ta một bước, mọi người cẩn thận, bốn người chúng ta tốt nhất nên hành động cùng nhau, ngàn vạn lần đừng một mình…”
Cố Ngôn Chi nói tới đây lập tức dừng lại, chỉ thấy bên người hắn trống không, không ngờ ba tên tiểu tử kia bỏ rơi hắn chạy vào trong núi rừng tầm bảo rồi, mảng dãy núi này rộng lớn ngàn dặm, bảo hắn đi nơi nào tìm tung tích đám người Diệp Húc bây giờ?
“Ba tên khốn kiếp, thật không làm cho người bớt lo!”
Cố Ngôn Chi nhức cả đầu, ba người Diệp Húc lại chia nhau đi ba hướng khác nhau, khiến hắn không biết nên đi tìm ai.
Hắn vừa bay được hai dặm liền bị người khác tập kích, ba năm kiện vu bảo trên không tập kích hắn, bức làm cho Cố Ngôn Chi không thể không rơi xuống.
Phi hành trên không trung, nhìn như rất phong độ, nhưng dễ dàng bị người khác tập kích đánh lén nhất. Hắn là người từng trải, dưới nóng vội mới gặp phải sai lầm cấp thấp này.
Diệp Húc đi thẳng xuống phiến thung lũng linh khí kia, rơi xuống trên đỉnh một ngọn núi trong thung lũng.
Hắn dò xét khắp mọi nơi một lần, bẻ gãy một nhánh cây, chỉ thấy cành cây này trong tay hắn dần dần biến nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Mà gốc cây đại thụ kia không ngờ chỉ trong nháy mắt đã sinh trưởng ra một nhánh cây khác giống y như đúc nhánh cây vừa rồi.
“Cổ quái…”
Tâm niệm vừa động, mấy trăm đầu giao long từ sau đại nhật như luân nguyên khí bay ra, quét ngang mọi nơi, làm cho toàn bộ rừng núi trong phạm vi mấy trăm mét bị phá hủy. Không ngờ phiến núi rừng này vừa mới bị phá hủy, không lâu sau lại có những cây cối xanh um tươi tốt dài ra, hóa thành những phiến núi rừng như cũ.
Diệp Húc trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ hàn khí, trong một mảnh hoang mạc vắng vẻ bỗng nhiên xuất hiện ra một dãy núi rừng bao la hùng vĩ dài mấy ngàn dặm. Nhưng càng thêm quỷ dị hơn là những thứ này không thể phá hủy được.
Hắn tế khởi ngọc lâu, nuốt trôi đi hết thảy linh khí trong đây. Linh khí trong cốc nồng đậm như vậy, lập tức khiến cho ngọc lâu của hắn bị biến hóa. Từ Long Độ Phạm Biến Bạch Ngọc Lâu biến thành Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu.
Tòa ngọc lâu này tầng càng nhiều thì phát triển lên càng khó khăn hơn. Linh khí cần thiết cho nó cũng nhiều không thể tưởng tượng nổi. Vậy mà linh khí trong cốc này lại dư thừa, khiến cho ngọc lâu của hắn tăng thêm một bậc nhỏ.
Trong ngọc lâu truyền tới tiếng nổ ầm vang, hắn phân ra một cỗ ý niệm, chìm vào bên trong ngọc lâu. Chỉ thấy không gian tầng thứ nhất trong ngọc lâu của mình đã biến hóa lớn hơn nhiều, ước chừng dài tới trên dưới mười dặm, có thể nói là mở mang ra rất nhiều.
Hơn mười dặm không gian, đủ cho hắn có thể bỏ nguyên một ngọn núi vào.
“Đem một ngọn núi bỏ vào trong ngọc lâu của ta, sau đó khi tìm được kẻ thù, ném núi ra, cho dù đối thủ có thiên đại thần thông đi nữa, chỉ sợ cũng bị đập chết?”
Diệp Húc trong mắt tinh quang lóe ra, liếc liếc một ngọn núi, tính toán một chút vẫn là buông tha ý tưởng này.
“Ngọc lâu của ta có thể thả vào một ngọn núi được, đáng tiếc ta cũng không có biện pháp thu ngọn núi vào trong lâu. Nếu là ta có bản lĩnh như vậy, không cần dùng biện pháp này, trực tiếp đánh một quyền qua, ai có thể chịu nổi?” hắn thầm nghĩ trong lòng.
Linh khí trong cốc sau khi biến mất lập tức hiện ra cảnh bên trong. Diệp Húc cúi đầu nhìn lại, không khỏi nao nao, chỉ thấy ở giữa đáy cốc có một tòa bạch ngọc đài. Phía trên ngọc đài có một giao long tuyết trắng đang nằm sấp ở đó, thỉnh thoảng vặn vẹo thân thể cao lớn của mình một chút.
Hắn cẩn thận đánh giá lúc này mới phát hiện ra đó căn bản không phải là một giao long. Mà là một điều linh mạch đang ngủ, linh mạch này dài tới trăm mét, linh khí trở mình quay cuồng, giống như một đầu giao long đang vặn vẹo thân hình.
Thỉnh thoảng có vài tia linh khí từ trên ngọc đài tràn ra.
Linh mạch này hơi hơi run lên, khiến cho thung lũng kịch liệt chấn động, ẩn chứa uy lực lớn lao.
“Người nào có thể rút được linh mạch ở dưới lòng đất ra, luyện nhỏ rồi đặt lên trên ngọc đài?”
Diệp Húc vừa mừng vừa sợ, hắn tu luyện tuy rằng không cần linh mạch nhưng mà ngọc lâu muốn trưởng thành thì cần phải có lượng linh khí rất lớn. Linh mạch này không biết bị người nào luyện hóa thành trên dưới trăm mét, phong ấn bên trên ngọc đài. Hiện giờ phong ấn chỉ sợ không còn lợi hại như trước kia nữa, bởi vậy mới làm cho nơi này tràn ngập linh khí, lan ra khắp thung lũng.
“Lên!”
Nguyên khí đại nhật như luân ở phía sau lưng Diệp Húc bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to hướng tới linh mạch trên ngọc đài mà chụp. Bàn tay nguyên khí này vừa mới bắt lấy linh mạch, liền run rẩy kịch liệt, lập tức bàn tay bị chấn dập nát.
Uy năng của một điều linh mạch đủ làm cho một vu sĩ tu luyện tới Tam Đan Cảnh, ngưng kết nguyên đan, không phải hắn có thể thu được dễ dàng.
“Một Dung Nguyên kỳ tiểu vu sĩ, không ngờ cũng muốn thu đi một điều linh mạch, không biết tự lượng sức mình.”
Diệp Húc nhìn lại, chỉ thấy hơn mười vu sĩ giống như chúng tinh ủng nguyệt vây quanh một thiếu niên bảnh bao đi vào trong thung lũng. Thiếu niên Triệu Trường Phong thấy hắn có ý đồ đi thu linh mạch, sắc mặt không khỏi hơn trầm xuống.
Diệp Húc trong lòng rùng mình, những người này hẳn là vu sĩ đi xâm nhập đại mạch lịch luyện. Thiếu niên bảnh bao kia, tuổi cao lắm chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tu vi cũng đã đạt tới Hạo Nguyệt kỳ, đỉnh đầu một vàng trăng sán, lên xuống chìm nổi.
Trong đám vu sĩ phía sau hắn, có một lão giả vẻ mặt âm trầm, tu vi cũng cực cao, gần như tu luyện tới Hỗn Nguyên kỳ, cùng cấp bậc với Cố Ngôn Chi.
Một vu sĩ khác bay tới trước mặt Diệp Húc quát: “Khai Dương Tông Triệu Trường Phong sư huynh đang ở đây. Phiến thung lũng này đã là của họ Triệu, tất cả những gì ở nơi này, đều là của sư huynh ta. Tiểu tử, ta đếm ba tiếng, trong vòng ba tiếng ngươi lập tức lăn ra ngoài, nếu không lưu lại tính mệnh.”
Diệp Húc không thèm để ý tới hắn, nguyên khí như liệt dương phía sau trào ra, mấy trăm đầu giao long, mỗi một đầu giao long đều dài ngắn bốn năm trượng, chui xuống mặt đất. Mỗi một đầu giao long dùng móng vuốt của mình, bắt lấy ngọc đài, cố sức bay về phía trước.
Bạch ngọc đài phát ra tiếng động nặng lề, không ngờ bị hắn nhổ tận gốc, chậm rãi bay tới trước.
Nguyên khí của hắn vô cùng dư thừa, biến thành giao long uy lực lớn vô cùng, không ngờ có thể đem ngọc đài dài cả trăm mét này nhấc lên. Tình cảnh này làm người ta nghẹn họng trân trối, việc này đã xem như thần thông miễn cưỡng có thể dời non lấp biển rồi.
Tên vu sĩ cũng hoảng sợ, thần thông này của Diệp Húc quả thực biến thái, khiến cho lòng hắn không khỏi cảm thấy khiếp đảm. Tuy nhiên nghĩ tới đám người Triệu Trường Phong ở sau, hắn lập tức lấy lại được can đảm, dựng thẳng ngón tay nói: “Một…”
“Bản lĩnh lắm!”
Vị thiếu niên áo quần bảnh bao đột nhiên vỗ tay cười nói: “Dung Nguyên kỳ tu vi không ngờ có lực lượng nhổ cả ngọn núi, thực lực của ngươi không kém. Dâng linh mạch này lên cho ta, sau đó đi theo bản thiếu chủ, làm một nô tài đi.”
Diệp Húc không thèm nghe hắn nói, tế khởi ngọc lâu, bao trùm xuống dưới.
Bạch ngọc đài càng ngày càng nhỏ, chậm rãi bị hắn kéo vào trong ngọc lâu.
Kỳ thực đây là một loại ảo giác, bạch ngọc đài cũng không thu nhỏ lại, mà là do ngọc lâu làm cho không gian vặn vẹo mà trông như thế.
Triệu Trường Phong sắc mặt trầm xuống, vu sĩ kia vội vàng dựng hai ngón tay lên quát: “Hai…”
Triệu Trường Phong hừ lạnh một tiếng, chân nguyên trên đỉnh đầu bắt đầu khởi động, một vòng trăng sáng dâng lên, trực tiếp lao tới giữa ngọc lâu của Diệp Húc và bạch ngọc đài, trấn áp xuống!
Rầm!
Diệp Húc rốt cuộc cố hết sức rồi, bạch ngọc đài rơi xuống đất, làm cho cả dãy núi run rẩy.
Hắn sắc mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Trường Phong.
“Tiểu tử, Triệu sư huynh là con trai độc nhất của Khai Dương Tông tông chủ chúng ta. Thiếu tông chủ của Khai Dương tông, hắn đồng ý thu ngươi làm nô, đã là cho ngươi mặt mũi, đừng có mà không biết xấu hổ. Hiện giờ ngươi có muốn chạy cũng không được nữa rồi.”
Tên vu sĩ dựng thẳng ba ngón tay lên, cười lạnh nói: “Ta đếm tới ba, sau tiếng thứ ba này, chính là tử kỳ của ngươi! Hiện giờ ta đếm…”
“Ồn ào!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, trong ngọc lầu đột nhiên xuất hiện một đầu hắc hùng. Nó vươn bày tay to lớn của mình bắt lấy cổ vu sĩ này, giống như bắt một con gà mà thôi.
Hắn dùng lực giãy dụa nhưng làm sao có thể chống lại lực lượng của một đầu đại yêu Hạo Nguyệt kỳ!
Đầu hắc hùng kia kéo hắn vào trong ngọc lâu cười ha hả nói rằng: “Phân bón rất tốt à, phân bón thượng đẳng đây mà. Thiếu Bảo, Hùng lão gia gieo trồng Bích Huyết Kim Liên, sau này ngươi phải tìm loại phân bón tốt nhất này, kiếm nhiều một chút.”
Phía sau Triệu Trường Phong một nữ nhân tướng mạo khá tốt giận tím mặt quát lớn: “Khốn khiếp! mau thả Lý sư đệ ra.”
“Không thả Lý sư đệ ta sẽ băm thây người làm vạn đoạn!”
Triệu Trường Phong nâng tay lên mỉm cười nói: “Chư vị sư đệ sư muội an tâm một chút, chớ nóng nảy. Loại người như hắn hơi có chút bản lĩnh, cậy tài khinh người, trong lòng kiêu ngạo. Chi bằng đánh hắn một trận, đánh cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.”
Hắn chắp hai tay sau lưng, hơi thở bắt đầu khởi động, trăng sáng treo cao, đi về phía Diệp Húc, cười lạnh nói: “Đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội phải ta, lưu lại tên ngươi. Triệu mỗ không giết người vô danh.”
“Vân Môn sơn Diệp Thiếu Bảo.” Diệp Húc thản nhiên nói.
Triệu Trường Phong nao nao lẩm bẩm nói: “Vân Môn sơn…Diệp Thiếu Bảo… tên này có chút quen tai…”
“Thiếu chủ, Vân Môn sơn Diệp Thiếu Bảo là người bị Hạ gia truy nã.” Lão già sắc mặt âm trầm biến sắc kịch liệt, vội vàng nhắc nhở nói.
Triệu Trường Phong ánh mắt sáng lên, trên dưới đánh giá Diệp Húc, cười một tiếng dài, khí thế đột nhiên phát ra, giống như một đầu hùng sư. “Hóa ra là Diệp Thiếu Bảo kia, Hạ gia vô năng, không ngờ có thể để ngươi sống tới hiện tại, tiện nghi cho ta!”
Hắn vừa mới định động thủ, đột nhiên một cỗ khí thế dũng mãnh đột nhiên giáng xuống. Một đạo chân nguyên trường hà của Mục Thiết Sơn hùng dũng chảy tới, chảy vào trong thung lũng làm cho Triệu Trường Phong gần như không đứng vững được.
Lão già bộ mặt âm trầm quát lên: “Người nào? Thiếu chủ Khai Dương Tông đang làm việc tại đây…”
“Cút!”
Mục Thiết Sơn mở miệng quát lớn, một tát đanh tới làm cho lão già này bay đi hàng chục mét, lập tức lại nhấc chân đá Triệu Trường Phong một cái cười lạnh nói: “Khai dương Tông là một môn phái nhỏ, cũng dám kiêu ngạo trước Quỷ Vương Tông ta!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp đà chủ, đã lâu không gặp?”
/1054
|