Vòng thứ hai của trụ quang đại trận, từng kiện vu bảo chạy chồm bên trong tinh hà, nơi này vu bảo có chất lượng cực cao, đều là bảo vật cấp trấn giáo, hơn nữa còn là bảo vật cấp trấn giáo cực cao, gần như mỗi một kiện đều không kém âm dương nhị khí càn khôn bình.
Nhưng nơi này tốc độ thời gian chảy là gấp chục lần vòng thứ nhất, vu bảo tổn hại cũng là cực kỳ nhiều, gần như không thấy có bao nhiêu vu bảo còn đầy đủ.
Vù vù!
Trong tinh hà một ngân kính đột nhiên phát ra quang mang đại thịnh. Chỉ thấy một đạo kim quang từ trong mặt kính bắn ra, giống như một đạo kim trụ, oanh phá trời cao, là cho không trung phía trên trụ quang đại trận run lên kịch liệt. Kim quang lập tức bị kiềm chế trở lại thành một tấm gương bình thường, tiếp tục chìm nổi trong vô tận tinh sa.
Bảo kính này dường như có linh tính, bôn tẩu trong tinh hà, gặp được vu bảo khác đánh úp lại, thì tự động bắn ra kim quang, xuyên thủng đối phương, chỉ thấy nơi này kim quang chiếu trúng, thì những vu bảo cấp trấn giáo này lập tức tan rã, hóa thành một bãi nước thép, lập tức bị ngân kính này thu vào bên trong.
“Thuần dương bảo kính thật lợi hại.”
Tống Cao Đức nhìn mà ánh mắt thẳng ra, khóe miệng lưu chút nước miếng, tham niệm nổi lên, run giọng nói: “Nếu có thể lấy được bảo vật này, có thể diệt sạch những người đuổi giết!”
Diệp Húc nhìn về phía bảo kính, chỉ thấy bảo kính cách bọn họ mấy dặm đang từ từ mà bay qua. Mặt kính giống như một hồ nước, dài rộng trăm mét, bay ở giữa không trung, chậm rãi chuyển động. Khi nó chiếu rọi tới hai người, trên mặt kính xuất hiện hơi hơi lay động.
Trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ kiêng kỵ, lắc đầu nói: “Cái vu bảo này đã thông linh, dựa vào cắn nuốt các loại tài vật khác mà bảo tồn được tới bây giờ. Chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp tiếp cận, sẽ bị nó luyện hóa thành cặn bã. Huống chi, cho dù chúng ta lấy được nó chỉ sợ cũng không thể thúc dục ra được.”
Tống Cao Đức thở dài, biết Diệp Húc nói không sai.
Thuần dương bảo kính này đã thông linh, cắn nuốt những vu bảo khác, khiến cho uy năng của mình ngày càng mạnh hơn. Nếu không có như thế, cũng không có khả năng tồn tại trong thời gian này lâu như vậy.
“Ta nghe nói thuần dương bảo kính chính là bảo vật thượng thừa vô cùng. Đáng tiếc không có bao nhiêu người biết cách luyện chế. Nếu là có thể lấy được bảo bối này, sau này tu luyện tới nguyên thai kỳ, mượn uy năng của thuần dương bảo kinh liền có thể thong dong vượt qua âm sát.
Tống Cao Đức lưu luyến nhìn bảo kính một cái nói: “Vu sĩ tu luyện tới nguyên thai kỳ, mượn thiên địa cửu sát ngưng rèn nguyên thai, khiến nguyên thai thuần dương. Nhưng mà khó khăn trong này rất lớn, nguy hiểm cũng nhiều, là cảnh giới có tỷ lệ tử vong cao nhất. Sau khi vượt qua, thành tựu nguyên thần có hi vọng, không qua chỉ còn con đường chết. Nếu có thể có được thuần dương bảo kính này, thấp nhất âm sát có thể thong dong vượt qua, khiến cho mình vượt qua vài đạo sát khí khác càng có hi vọng lớn hơn.”
Diệp Húc cũng liên tiếp nghe người khác đề cập tới nguyên thai cửu sát, trong đó có Bách Hoa cung chủ Tố Tâm Lan tính mượn định phong bảo thụ để vượt qua phong sát, mượn phong sát rèn luyện nguyên thai. Nghe thấy Tống Cao Đức nói như vậy cũng hiếu kỳ hỏi: “Cửu sát thật sự khó có được như vậy sao?”
“Thiên địa thủy hỏa phong sơn lôi âm dương, cửu sát này đều cực kỳ lợi hại. Trong đó Thiên Địa sát là mạnh nhất, cũng là hiếm thấy nhất! Âm Dương song sát đứng tiếp theo, năm loại sát khí còn lại yếu nhất. Tuy nhiên, cho dù là sát khí yếu nhất cũng không phải là nhỏ. Vu sĩ tu luyện tới nguyên thai kỳ, cần tế khởi nguyên thai bản thân tiến vào trong sát khí rèn luyện. Không có thân thể bảo hộ, thực lực hơi yếu sẽ bị sát khí xóa nhòa đi nguyên thai nguyên thần.”
Tống Cao Đức sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Cửu sát hoàn toàn rèn luyện nguyên thai xong, đó là thuần dương chi thai, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên đại bộ phận vu sĩ đều không thể dùng hết cửu sát rèn luyện nguyên thai một lần. Đại đa số người là rèn luyện thủy hỏa phong sơn lôi ngũ sát. Sau khi hoàn thành liền cô đọng nguyên thần. Người có thể tin tưởng mình tìm được âm dương nhị sát có rất ít, về phần thiên địa nhị sát mạnh nhất thì rất ít người hỏi thăm. Cho dù là nguyên thần mạnh nhất là yêu tộc cũng ít dám dùng thiên sát địa sát rèn luyện nguyên thai.”
“Ngoại trừ người có thiên tư trác tuyệt trong danh môn đại phái mới có thể rèn luyện toàn bộ cửu sát. Tuy nhiên những người này đều là nhân vật thiên tài có thể tranh đoạt giáo chủ, tông chủ của danh môn đại phái.”
Danh môn đại phái trong miệng hắn cũng không phải là La Sát Môn, Ngũ Độc Giáo hay Bách Hoa cung, mà là những quái vật khổng lồ như Hoàng Tuyền Ma Tông hay Vạn Kiếp Môn.
Chỉ có Hoàng Tuyền Ma Tông, Vạn Kiếp Môn,… những đại phái như vậy có đệ tử có tư cách tranh đoạt vị trí giáo chủ, tông chủ mới dám dùng cửu sát hoàn thành rèn luyện nguyên thai tới thuần dương cảnh giới.
Tống Cao Đức thở dài nói: “Chín loại sát khí này có thể cho nguyên thai thuần dương, nếu thiếu một loại cũng không tinh thuần. Cho dù tu thành nguyên thần, thực lực cũng không đạt được tới cảnh giới đỉnh cao, sau đó vài lần cái cảnh giới, thường thường sẽ bị vây ở trạm kiểm soát cuối cùng, suốt đời cũng khó có thể tiến thêm! Vạn Kiếp Môn của ta, có không ít lão quái vật bị nhốt ở tam thần cảnh, cả đời đừng mơ tưởng đột phá.”
Diệp Húc nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới Giao đạo nhận ở dưới lòng đất Vân Môn sơn tìm được một nơi địa sát, tính toán tu luyện tới nguyên thai khỳ, mượn uy lực của địa sát mà rèn luyện nguyên thai, không khỏi thay hắn đổ mồ hôi lạnh.
“Đợi sau khi thoát khỏi trụ quang đại trận này, chi bằng ta chạy tới Vân Môn sơn một chuyến, khuyên can Giao đại ca rời khỏi địa sát dưới đáy Vân Môn sơn tới Quan Tinh Phong của ta định cư! Dùng địa sát rèn luyện nguyên thai, thực sự rất nguy hiểm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Sơ Dương và mấy trăm cao thủ khống chế cửu đỉnh đi tới, nhảy vào trong vòng thứ hai của trụ quang đại trận. Những người này hùng hùng hổ hổ, thấy được thuần dương bảo kính, lập tức đều ra tay, ý đồ thu cái vu bảo này.
Chỉ thấy thuần dương bảo kính kim quang đại phóng. Một đạo kim quang như trụ, xuy một tiếng xuyên thủng mười mấy cường giả đan đỉnh kỳ, trực tiếp đưa cả người lẫn ngọc lâu, vu bảo của bọn họ bốc hơi hết.
Thuần dương bảo kính hung uy quá lớn, kim quang trong kính bắn ra là có người chết, nơi nó bắn tới thậm chí là cao thủ nguyên đan kỳ cũng bị hòa tan. Luyện hóa một cường giả nguyên đan kì nhanh chóng.
Diệp Húc và Tống Cao Đức nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, bọn họ tuy rằng biết thuần dương bảo kính này uy lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng không thể dự đoán được nó lại mạnh mẽ tới như vậy. Thậm chí ngay cả cường giả nguyên đan cũng không thể chống đỡ được.
“Quá mạnh mẽ! Bảo kính chỉ sợ làm cho đám người Hạ Sơ Dương cùng Hoàng Xán toàn quân bị diệt.”
Tống Cao Đức lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi nói: “May mắn chúng ta không có ý đồ thu vu bảo này, nếu không chỉ sợ lúc này chúng ta đã là người chết!”
Diệp Húc lắc đầu nói: “Thuần dương bảo kính này chỉ sợ còn không thể giết sạch được đám người này. Dù sao cũng có mấy trăm cao thủ, trong đó còn có cả cao thủ tam thai cảnh. Nếu là bọn họ cùng ra tay mà nói, phân nửa bảo kính này sẽ bị bọn họ thu được.”
Đám người Hạ Sơ Dương Hoàng Xán cũng ý thức được nguy cơ, đều hét lớn, tự tế khởi vu bảo, nhất tề hướng tới thuần dương bảo kính mà đánh. Thậm chí ngay cả Lộc lão, Đường lão và mấy cường giả tam thai cảnh cũng thi triển ra toàn bộ thực lực.
Chỉ thấy lâu thuyền, đại điện, đàn tranh, chiến kích, bảo tháp, liên hoa bảo tọa, bảo phiên, bảo tràng, đại đỉnh, đại kỳ, … đủ mọi loại vu bảo, bay múa khắp trời, chủng loại cực kỳ nhiều.
Thậm chí trong đó còn có hai trăm viên ảo đan, gần trăm viên nguyên đan, và chứa nhiều vu bảo hỗn tạp, các loại màu sắc bảo khí phóng lên cao, thanh thế làm cho người ta sợ hãi vô cùng, quả nhiên có uy thế nghiêng trời lệch đất.
Ông!
Thuần Dương bảo kính hào quang càng thêm chói mắt, một đạo kim quang to cả trăm mét từ trong kính bắn ra, oanh thẳng tới những vu bảo cùng ảo đan nguyên đan.
Những vu bảo nguyên đan này tản mát ra uy thế to lớn vô cùng, chắn đỡ được kim quang, ngăn chặn thuần dương bảo kính, chậm rãi bức tới bản thể của bảo kính.
“Lợi hại, nhiều cao thủ đồng loạt ra tay như vậy, đích xác có thể ngăn cản được uy năng của bảo kính này, thậm chí thu phục được bảo kính!”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: “Tuy nhiên bọn họ thu đi bảo kính này rồi, chỉ sợ quay đầu lại đối phó với ta!”
Tống Cao Đức trong mắt hung quang chợt lóe, điềm nhiên nói: “Lão đệ, bọn họ nếu thu đi thuần dương bảo kính, bất kể chúng ta chạy ra xa thế nào, chỉ cần kim quang chợt lóe, liền có thể phá vỡ trận đồ của ngươi, làm chúng ta bốc hơi. Trên dưới gì cũng không được, không bằng liều mạng.”
“Được!”
Diệp Húc quả quyết nói: “Thừa dịp bọn họ đối phó với thuần dương bảo kính, ra tay luôn.”
Hai người đều là hạng người sát phạt quyết đoán, lúc này quay người trở lại, hướng về phía đám người Hạ Sơ Dương mà đi.
Đương!
Đỉnh đầu Diệp Húc bỗng xuất hiện đại diễn thần chung, cầm thái dương tinh phiên trong tay, điên cuồng đập vào thần chung. Chỉ nghe thấy những thanh âm chấn vang, ma âm xung đãng, hướng tới mấy trăm người nhất tề công kích. Lập tức nhiều người trở tay không kịp, bị ma âm chấn cho khí huyết lưu động.
Mà Tống Cao Đức lại đem chân nguyên rót vào trong đại diễn thần chung, khiến ma âm càng thêm lớn.
Tu vi của hắn còn cao hơn Diệp Húc không ít, khiến cho uy lực của thần chung có thể nâng cao rất nhiều.
Không ít người đang lúc toàn lực đối phó với thuần dương bảo kính, bị ma âm tấn công vào tai. Những người tu vi hơi thấp đều bị thương nặng, hộc máu, bị thuần dương bảo kính nhân cơ hội bức phát kim quang bức tới gần hơn không ít.
Hai người Diệp Húc càng lúc càng gần, tiếng chuông phát ra càng thêm cao trào. Liên tục công kích một lúc, chỉ thấy một vu sĩ đan đỉnh kỳ thân thể nổ tung, hóa thành một đoàn sương máu.
Rầm rầm, rầm rầm!
Từng cao thủ một không kiên trì được, thân hình bùng nổ, chết thảm dưới ma âm của thần chung. Trong vài hô hấp đã có hơn mười người chết đi.
Đột nhiên một con thuyền lớn từ trong chín khẩu đại đỉnh bay ra, thẳng tắp đánh tới hai người. Lại có một tòa bảo điện thanh đồng cũng đánh thẳng tới hai người Diệp Húc.
Sau khi lâu thuyền và đồng điện hiện ra, hơn mười viên nguyên đan, chói lọi một mảnh cũng xuất hiện. Đây là do mười mấy cao thủ rốt cuộc không kiên nhẫn nữa mà tấn công trực tiếp tới hai người bọn họ.
Diệp Húc trong lòng không khỏi hơi hơi trầm xuống, những cao thủ này nhất tề đánh tới hai người bọn hắn. Cho dù hắn có thiên cơ tán để bảo vệ, nhưng cũng khó ngăn được.
Chính vào lúc này, đột nhiên một đạo kim kiều (cầu vàng) hô một tiếng bắc cầu kéo dài qua trụ quang đại trận, ước chừng dài mấy trăm dặm. Nó vượt qua vòng thứ nhất thứ hai của tinh hà, đi ngang qua đám người Diệp Húc. Một tiếng trống vang lên đầu của kim kiều dừng ở bên trên vòng thứ bốn trụ quang đại trận.
Lâu thuyền của Hoàng Xán, thanh đồng bảo điện của Tất Phượng Sơn, cùng nguyên đan của mười mấy tên cường giả đánh thẳng vào tòa kim kiều. Kim Kiều chỉ hơi hơi lay động, mà lâu thuyền, thanh đồng bảo điện lại bị đánh cho tung tóe, nguyên đan của mười mấy vị cường giả khác cũng bị hao tổn rất lớn.
Kim kiều này chắn ngang trời cao, kéo dài từ bên ngoài tới vòng thứ bốn trụ quang đại trận. Trấn áp làm cho bốn vòng đại trận trì trệ không di chuyển.
“Người nào, không ngờ lại có bản lĩnh dũng mãnh như vậy, trấn áp được trụ quang đại trận.”
Chúng vu sĩ thất kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tướng mạo gầy gò, đang đi trên kim kiều. Lão hờ hững với mọi người, đi thẳng tới vòng thứ tư của trụ quang đại trận.
Trên đỉnh đầu của lão, lơ lửng một con hỏa điểu thật lớn, giương cánh bay lượn, dường như có thể đốt cháy hư không!
Đây là nguyên thần hiển hóa, đem nguyên thần biến thành tồn tại như thực chất.
Nhưng nơi này tốc độ thời gian chảy là gấp chục lần vòng thứ nhất, vu bảo tổn hại cũng là cực kỳ nhiều, gần như không thấy có bao nhiêu vu bảo còn đầy đủ.
Vù vù!
Trong tinh hà một ngân kính đột nhiên phát ra quang mang đại thịnh. Chỉ thấy một đạo kim quang từ trong mặt kính bắn ra, giống như một đạo kim trụ, oanh phá trời cao, là cho không trung phía trên trụ quang đại trận run lên kịch liệt. Kim quang lập tức bị kiềm chế trở lại thành một tấm gương bình thường, tiếp tục chìm nổi trong vô tận tinh sa.
Bảo kính này dường như có linh tính, bôn tẩu trong tinh hà, gặp được vu bảo khác đánh úp lại, thì tự động bắn ra kim quang, xuyên thủng đối phương, chỉ thấy nơi này kim quang chiếu trúng, thì những vu bảo cấp trấn giáo này lập tức tan rã, hóa thành một bãi nước thép, lập tức bị ngân kính này thu vào bên trong.
“Thuần dương bảo kính thật lợi hại.”
Tống Cao Đức nhìn mà ánh mắt thẳng ra, khóe miệng lưu chút nước miếng, tham niệm nổi lên, run giọng nói: “Nếu có thể lấy được bảo vật này, có thể diệt sạch những người đuổi giết!”
Diệp Húc nhìn về phía bảo kính, chỉ thấy bảo kính cách bọn họ mấy dặm đang từ từ mà bay qua. Mặt kính giống như một hồ nước, dài rộng trăm mét, bay ở giữa không trung, chậm rãi chuyển động. Khi nó chiếu rọi tới hai người, trên mặt kính xuất hiện hơi hơi lay động.
Trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ kiêng kỵ, lắc đầu nói: “Cái vu bảo này đã thông linh, dựa vào cắn nuốt các loại tài vật khác mà bảo tồn được tới bây giờ. Chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp tiếp cận, sẽ bị nó luyện hóa thành cặn bã. Huống chi, cho dù chúng ta lấy được nó chỉ sợ cũng không thể thúc dục ra được.”
Tống Cao Đức thở dài, biết Diệp Húc nói không sai.
Thuần dương bảo kính này đã thông linh, cắn nuốt những vu bảo khác, khiến cho uy năng của mình ngày càng mạnh hơn. Nếu không có như thế, cũng không có khả năng tồn tại trong thời gian này lâu như vậy.
“Ta nghe nói thuần dương bảo kính chính là bảo vật thượng thừa vô cùng. Đáng tiếc không có bao nhiêu người biết cách luyện chế. Nếu là có thể lấy được bảo bối này, sau này tu luyện tới nguyên thai kỳ, mượn uy năng của thuần dương bảo kinh liền có thể thong dong vượt qua âm sát.
Tống Cao Đức lưu luyến nhìn bảo kính một cái nói: “Vu sĩ tu luyện tới nguyên thai kỳ, mượn thiên địa cửu sát ngưng rèn nguyên thai, khiến nguyên thai thuần dương. Nhưng mà khó khăn trong này rất lớn, nguy hiểm cũng nhiều, là cảnh giới có tỷ lệ tử vong cao nhất. Sau khi vượt qua, thành tựu nguyên thần có hi vọng, không qua chỉ còn con đường chết. Nếu có thể có được thuần dương bảo kính này, thấp nhất âm sát có thể thong dong vượt qua, khiến cho mình vượt qua vài đạo sát khí khác càng có hi vọng lớn hơn.”
Diệp Húc cũng liên tiếp nghe người khác đề cập tới nguyên thai cửu sát, trong đó có Bách Hoa cung chủ Tố Tâm Lan tính mượn định phong bảo thụ để vượt qua phong sát, mượn phong sát rèn luyện nguyên thai. Nghe thấy Tống Cao Đức nói như vậy cũng hiếu kỳ hỏi: “Cửu sát thật sự khó có được như vậy sao?”
“Thiên địa thủy hỏa phong sơn lôi âm dương, cửu sát này đều cực kỳ lợi hại. Trong đó Thiên Địa sát là mạnh nhất, cũng là hiếm thấy nhất! Âm Dương song sát đứng tiếp theo, năm loại sát khí còn lại yếu nhất. Tuy nhiên, cho dù là sát khí yếu nhất cũng không phải là nhỏ. Vu sĩ tu luyện tới nguyên thai kỳ, cần tế khởi nguyên thai bản thân tiến vào trong sát khí rèn luyện. Không có thân thể bảo hộ, thực lực hơi yếu sẽ bị sát khí xóa nhòa đi nguyên thai nguyên thần.”
Tống Cao Đức sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Cửu sát hoàn toàn rèn luyện nguyên thai xong, đó là thuần dương chi thai, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Tuy nhiên đại bộ phận vu sĩ đều không thể dùng hết cửu sát rèn luyện nguyên thai một lần. Đại đa số người là rèn luyện thủy hỏa phong sơn lôi ngũ sát. Sau khi hoàn thành liền cô đọng nguyên thần. Người có thể tin tưởng mình tìm được âm dương nhị sát có rất ít, về phần thiên địa nhị sát mạnh nhất thì rất ít người hỏi thăm. Cho dù là nguyên thần mạnh nhất là yêu tộc cũng ít dám dùng thiên sát địa sát rèn luyện nguyên thai.”
“Ngoại trừ người có thiên tư trác tuyệt trong danh môn đại phái mới có thể rèn luyện toàn bộ cửu sát. Tuy nhiên những người này đều là nhân vật thiên tài có thể tranh đoạt giáo chủ, tông chủ của danh môn đại phái.”
Danh môn đại phái trong miệng hắn cũng không phải là La Sát Môn, Ngũ Độc Giáo hay Bách Hoa cung, mà là những quái vật khổng lồ như Hoàng Tuyền Ma Tông hay Vạn Kiếp Môn.
Chỉ có Hoàng Tuyền Ma Tông, Vạn Kiếp Môn,… những đại phái như vậy có đệ tử có tư cách tranh đoạt vị trí giáo chủ, tông chủ mới dám dùng cửu sát hoàn thành rèn luyện nguyên thai tới thuần dương cảnh giới.
Tống Cao Đức thở dài nói: “Chín loại sát khí này có thể cho nguyên thai thuần dương, nếu thiếu một loại cũng không tinh thuần. Cho dù tu thành nguyên thần, thực lực cũng không đạt được tới cảnh giới đỉnh cao, sau đó vài lần cái cảnh giới, thường thường sẽ bị vây ở trạm kiểm soát cuối cùng, suốt đời cũng khó có thể tiến thêm! Vạn Kiếp Môn của ta, có không ít lão quái vật bị nhốt ở tam thần cảnh, cả đời đừng mơ tưởng đột phá.”
Diệp Húc nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới Giao đạo nhận ở dưới lòng đất Vân Môn sơn tìm được một nơi địa sát, tính toán tu luyện tới nguyên thai khỳ, mượn uy lực của địa sát mà rèn luyện nguyên thai, không khỏi thay hắn đổ mồ hôi lạnh.
“Đợi sau khi thoát khỏi trụ quang đại trận này, chi bằng ta chạy tới Vân Môn sơn một chuyến, khuyên can Giao đại ca rời khỏi địa sát dưới đáy Vân Môn sơn tới Quan Tinh Phong của ta định cư! Dùng địa sát rèn luyện nguyên thai, thực sự rất nguy hiểm.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Hạ Sơ Dương và mấy trăm cao thủ khống chế cửu đỉnh đi tới, nhảy vào trong vòng thứ hai của trụ quang đại trận. Những người này hùng hùng hổ hổ, thấy được thuần dương bảo kính, lập tức đều ra tay, ý đồ thu cái vu bảo này.
Chỉ thấy thuần dương bảo kính kim quang đại phóng. Một đạo kim quang như trụ, xuy một tiếng xuyên thủng mười mấy cường giả đan đỉnh kỳ, trực tiếp đưa cả người lẫn ngọc lâu, vu bảo của bọn họ bốc hơi hết.
Thuần dương bảo kính hung uy quá lớn, kim quang trong kính bắn ra là có người chết, nơi nó bắn tới thậm chí là cao thủ nguyên đan kỳ cũng bị hòa tan. Luyện hóa một cường giả nguyên đan kì nhanh chóng.
Diệp Húc và Tống Cao Đức nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, bọn họ tuy rằng biết thuần dương bảo kính này uy lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng không thể dự đoán được nó lại mạnh mẽ tới như vậy. Thậm chí ngay cả cường giả nguyên đan cũng không thể chống đỡ được.
“Quá mạnh mẽ! Bảo kính chỉ sợ làm cho đám người Hạ Sơ Dương cùng Hoàng Xán toàn quân bị diệt.”
Tống Cao Đức lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi nói: “May mắn chúng ta không có ý đồ thu vu bảo này, nếu không chỉ sợ lúc này chúng ta đã là người chết!”
Diệp Húc lắc đầu nói: “Thuần dương bảo kính này chỉ sợ còn không thể giết sạch được đám người này. Dù sao cũng có mấy trăm cao thủ, trong đó còn có cả cao thủ tam thai cảnh. Nếu là bọn họ cùng ra tay mà nói, phân nửa bảo kính này sẽ bị bọn họ thu được.”
Đám người Hạ Sơ Dương Hoàng Xán cũng ý thức được nguy cơ, đều hét lớn, tự tế khởi vu bảo, nhất tề hướng tới thuần dương bảo kính mà đánh. Thậm chí ngay cả Lộc lão, Đường lão và mấy cường giả tam thai cảnh cũng thi triển ra toàn bộ thực lực.
Chỉ thấy lâu thuyền, đại điện, đàn tranh, chiến kích, bảo tháp, liên hoa bảo tọa, bảo phiên, bảo tràng, đại đỉnh, đại kỳ, … đủ mọi loại vu bảo, bay múa khắp trời, chủng loại cực kỳ nhiều.
Thậm chí trong đó còn có hai trăm viên ảo đan, gần trăm viên nguyên đan, và chứa nhiều vu bảo hỗn tạp, các loại màu sắc bảo khí phóng lên cao, thanh thế làm cho người ta sợ hãi vô cùng, quả nhiên có uy thế nghiêng trời lệch đất.
Ông!
Thuần Dương bảo kính hào quang càng thêm chói mắt, một đạo kim quang to cả trăm mét từ trong kính bắn ra, oanh thẳng tới những vu bảo cùng ảo đan nguyên đan.
Những vu bảo nguyên đan này tản mát ra uy thế to lớn vô cùng, chắn đỡ được kim quang, ngăn chặn thuần dương bảo kính, chậm rãi bức tới bản thể của bảo kính.
“Lợi hại, nhiều cao thủ đồng loạt ra tay như vậy, đích xác có thể ngăn cản được uy năng của bảo kính này, thậm chí thu phục được bảo kính!”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: “Tuy nhiên bọn họ thu đi bảo kính này rồi, chỉ sợ quay đầu lại đối phó với ta!”
Tống Cao Đức trong mắt hung quang chợt lóe, điềm nhiên nói: “Lão đệ, bọn họ nếu thu đi thuần dương bảo kính, bất kể chúng ta chạy ra xa thế nào, chỉ cần kim quang chợt lóe, liền có thể phá vỡ trận đồ của ngươi, làm chúng ta bốc hơi. Trên dưới gì cũng không được, không bằng liều mạng.”
“Được!”
Diệp Húc quả quyết nói: “Thừa dịp bọn họ đối phó với thuần dương bảo kính, ra tay luôn.”
Hai người đều là hạng người sát phạt quyết đoán, lúc này quay người trở lại, hướng về phía đám người Hạ Sơ Dương mà đi.
Đương!
Đỉnh đầu Diệp Húc bỗng xuất hiện đại diễn thần chung, cầm thái dương tinh phiên trong tay, điên cuồng đập vào thần chung. Chỉ nghe thấy những thanh âm chấn vang, ma âm xung đãng, hướng tới mấy trăm người nhất tề công kích. Lập tức nhiều người trở tay không kịp, bị ma âm chấn cho khí huyết lưu động.
Mà Tống Cao Đức lại đem chân nguyên rót vào trong đại diễn thần chung, khiến ma âm càng thêm lớn.
Tu vi của hắn còn cao hơn Diệp Húc không ít, khiến cho uy lực của thần chung có thể nâng cao rất nhiều.
Không ít người đang lúc toàn lực đối phó với thuần dương bảo kính, bị ma âm tấn công vào tai. Những người tu vi hơi thấp đều bị thương nặng, hộc máu, bị thuần dương bảo kính nhân cơ hội bức phát kim quang bức tới gần hơn không ít.
Hai người Diệp Húc càng lúc càng gần, tiếng chuông phát ra càng thêm cao trào. Liên tục công kích một lúc, chỉ thấy một vu sĩ đan đỉnh kỳ thân thể nổ tung, hóa thành một đoàn sương máu.
Rầm rầm, rầm rầm!
Từng cao thủ một không kiên trì được, thân hình bùng nổ, chết thảm dưới ma âm của thần chung. Trong vài hô hấp đã có hơn mười người chết đi.
Đột nhiên một con thuyền lớn từ trong chín khẩu đại đỉnh bay ra, thẳng tắp đánh tới hai người. Lại có một tòa bảo điện thanh đồng cũng đánh thẳng tới hai người Diệp Húc.
Sau khi lâu thuyền và đồng điện hiện ra, hơn mười viên nguyên đan, chói lọi một mảnh cũng xuất hiện. Đây là do mười mấy cao thủ rốt cuộc không kiên nhẫn nữa mà tấn công trực tiếp tới hai người bọn họ.
Diệp Húc trong lòng không khỏi hơi hơi trầm xuống, những cao thủ này nhất tề đánh tới hai người bọn hắn. Cho dù hắn có thiên cơ tán để bảo vệ, nhưng cũng khó ngăn được.
Chính vào lúc này, đột nhiên một đạo kim kiều (cầu vàng) hô một tiếng bắc cầu kéo dài qua trụ quang đại trận, ước chừng dài mấy trăm dặm. Nó vượt qua vòng thứ nhất thứ hai của tinh hà, đi ngang qua đám người Diệp Húc. Một tiếng trống vang lên đầu của kim kiều dừng ở bên trên vòng thứ bốn trụ quang đại trận.
Lâu thuyền của Hoàng Xán, thanh đồng bảo điện của Tất Phượng Sơn, cùng nguyên đan của mười mấy tên cường giả đánh thẳng vào tòa kim kiều. Kim Kiều chỉ hơi hơi lay động, mà lâu thuyền, thanh đồng bảo điện lại bị đánh cho tung tóe, nguyên đan của mười mấy vị cường giả khác cũng bị hao tổn rất lớn.
Kim kiều này chắn ngang trời cao, kéo dài từ bên ngoài tới vòng thứ bốn trụ quang đại trận. Trấn áp làm cho bốn vòng đại trận trì trệ không di chuyển.
“Người nào, không ngờ lại có bản lĩnh dũng mãnh như vậy, trấn áp được trụ quang đại trận.”
Chúng vu sĩ thất kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả tướng mạo gầy gò, đang đi trên kim kiều. Lão hờ hững với mọi người, đi thẳng tới vòng thứ tư của trụ quang đại trận.
Trên đỉnh đầu của lão, lơ lửng một con hỏa điểu thật lớn, giương cánh bay lượn, dường như có thể đốt cháy hư không!
Đây là nguyên thần hiển hóa, đem nguyên thần biến thành tồn tại như thực chất.
/1054
|