Diệp Húc nhìn lão, chỉ thấy Ngụy Hiên chân giẫm lên Lục Nhãn Bích Huyết Kim Thiềm, tay cầm một cái chùy lớn, bên trong chùy có từng đợt tiếng sóng biển ào ào truyền đến, đây là vu bảo của Phong chủ Linh Khuyết Phong Nhạc Thiên Kỳ, Bác Lãng Thiên Chuy.
Các Đại linh sơn Hoàng Tuyền Ma Tông, ngoại trừ loại trấn đỉnh chi bảo như Tinh chủ đại điện, các Đại phong chủ còn cần phải luyện chế bảo vật của chính mình dùng để phòng thân, mà Bác Lãng Thiên Chùy của Nhạc Thiên Kỳ chính là thượng phẩm trong đó.
Cái vu bảo này chính là nguyên thần chi bảo hoàn chỉnh, uy lực vô tận.
Tay trái của Ngụy Hiên còn cầm lấy một cái mộc thuẫn hẹp dài, hình dạng như chương, trên mặt có điêu khắc long văn, có vẻ rất nặng.
“Kiến Mộc Long Chương!”
Sắc mặt Vinh Lâm khẽ biến, khuôn mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Không ngờ Đặng sư đệ lại cho Ngụy sư thúc mượn Kiến Mộc Long Chương, lần này không xong rồi…”
Từ trong Kiến Mộc Long Chương truyền đến luồng sinh khí mãnh liệt khác thường, dường như bên trong long chương có được lực sinh mệnh vô cùng vô tận, có thể chữa khỏi tất cả thương thế!
Đây là mộc khí đặc tới cực điểm, chất chứa sức sống vô biên, vô cùng tinh thuần, có tác dụng như Kim Tinh khí.
“Tấm mộc thuẫn này, chỉ sợ không kém Đệ nhất thần sát của ta…”
Diệp Húc chỉ cảm thấy nguyên thần trong Tử Phủ của mình rục rịch, dường như cực kỳ tò mò với tấm mộc thuẫn này, đây là một loại cảm giác kỳ lạ. Diệp Húc không ngờ sở dĩ nguyên thần của mình tò mò với mộc thuẫn kia chính là vì muốn ăn luôn tấm mộc thuẫn đó!
Nguyên thần của hắn có một loại cảm giác đói khát mãnh liệt, nhìn thấy tấm mộc thuẫn này, trùng tham ăn đều bị dụ ra, bụng đói kêu vang.
Cuộc chiến này giữa hắn và Ngụy Hiên đã được Hoàng Tuyền Ma Tông cao tầng cho phép, một cuộc tử chiến quang minh chính đại, cực kỳ chấn động. Danh tiếng Diệp Húc lên cao, được coi là nhân tài trong hàng ngũ trẻ tuổi mới xuất hiện, tiếng tăm vang dội, không hề ít thế lực đều phái người đến xem cuộc chiến này.
Trận chiến này, liên quan đến thân gia tính mệnh của Diệp Húc, nếu hắn có thể thắng, hắn sẽ bước vào hàng ngũ những cao thủ trẻ tuổi cao nhất đương thời, có thể sánh vai với đám người Vinh Lâm.
Nếu thua, hắn chỉ có một kết cục duy nhất, chết!
“Diệp sư đệ, giết ngươi rồi, mang theo đầu ngươi, ta sẽ là phò mã Thiên Yêu Cung!”
Ngụy Hiên cười ha ha, cực kỳ vui sướng, nói: “Tất cả tâm pháp của ngươi ta đã biết hết rồi, tất cả bảo vật của ngươi đều bị ta khắc chế, lúc này đây, ngươi không có bất cứ phần thắng nào!”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Ngụy sư huynh, lần trước ta chém thân thể ngươi, lần này, ta chém luôn cả nguyên thần của ngươi!”
Sắc mặt Ngụy Hiên khẽ biến, đang định phát giận, đột nhiên chỉ thấy một vị Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông trầm giọng hô: “Thăng võ đàn!”
Ầm ầm!
Cấm bảo Hoàng Tuyền Ma Tông, tòa Luân Hồi Thiên Bàn rộng cả mấy ngàn dặm kia đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, một tòa thiên đàn lớn trăm dặm từ bên trong cái cấm bảo này dâng lên, phía dưới có những cột trụ bằng đồng mảnh khảnh chống đỡ.
Tòa thiên đàn đó chính là võ đàn của Ma Tông, Ma Tông cấm đệ tử tư đấu, nhưng nếu báo cáo nguyên do thì có thể xin quyết đấu ở trong võ đàn.
Tòa võ đàn này chính là một bộ phận của Luân Hồi Thiên Bàn, dù là cao thủ Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể phá hỏng, hơn nữa võ đàn rộng lớn trăm dặm, quanh thân lại có rất nhiều cấm chế bảo vệ, nên không cần lo lắng dư ba chiến đấu sẽ lan đến mọi người.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia nhìn về phía Diệp Húc và Ngụy Hiên, ánh mắt thâm trầm, trầm giọng nói: “Hai vị sư điệt, Thánh Tông ta đã hơn mười năm nay chưa từng mở võ đàn ra. Tòa võ đàn này là do tổ sư khai phái Thánh Tông ta luyện chế, tổ sư không đành lòng nhìn con cháu đồng môn tự giết lẫn nhau nên đã luyện chế nơi này, để đệ tử giải quyết ân oán cá nhân. Hôm nay là trận quyết chiến của hai người các ngươi, ta vẫn khuyên hai vị sư điệt một câu, mọi người dù sao cũng là đồng môn, nên khoan dung độ lượng, hai vị thủ hạ lưu tình.”
Diệp Húc mặt mang mỉm cười, Ngụy Hiên hừ lạnh một tiếng, đằng đằng sát khí.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia thấy thế, thở dài một tiếng, biết là hai người bọn họ chỉ muốn động thủ, sẽ là không chết không ngừng, nên cũng không khuyên bảo nữa, trầm giọng nói: “Hai vị sư điệt, mời vào võ đàn!”
Diệp Húc lập tức bước một bước vào bên trong võ đàn, Ngụy Hiên cũng gào thét mà vào, hai người đối diện xa xa.
“Thạch huynh, ngươi cảm thấy ai có phần thắng lớn hơn?” Đặng Nguyên Giác ngậm cười hỏi với Thạch Tinh Hải đằng xa.
“Đương nhiên là Ngụy Hiên.”
Thạch Tinh Hải mỉm cười nói: “Đặng huynh là đang khảo giáo ta sao? Tấm mộc thuẫn trong tay trái Ngụy Hiên kia chính là Kiến Mộc Long Chương của Đại Thương hoàng triều, được luyện chế từ Kiến Mộc mà thành. Kiến Mộc chính là mộc khí thuần túy, cùng cấp bậc với Kim Tinh khí và tức nhưỡng. Ta nghe nói, năm đó cấm quân của Thương hoàng đều đeo một cái Kiến Mộc Long Chương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quét ngang thiên hạ. Có món bảo vật này, thêm cả tu vi của Ngụy Hiên, đủ để khắc chế kiện Kim Tinh khí kia của Diệp Húc!”
Hắn dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Đặng huynh, nghe nói ngươi đi đến di chỉ Thương hoàng cổ mộ, hay là tấm Kiến Mộc Long Chương này chính là thu hoạch của ngươi?”
Đặng Nguyên Giác cười ha ha, nói: “Cái vu bảo này còn có thể vào được mắt thần của Thạch huynh sao?”
Thạch Tinh Hải khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
“Cuồng vọng!”
Thạch Tinh Vân ở bên cạnh bĩu môi, khẽ nói: “Huynh, tên kia đúng là đồ quê mùa, được một cái Kiến Mộc Long Chương liền kiêu ngạo như thế! Trên người huynh còn có mấy món bảo bối tốt hơn cái thứ đồ chơi đó cơ mà!”
“Hầu sư đệ, đệ cho rằng ai sẽ thắng?” Đặng Nguyên Giác làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Hầu Nhân Vực, mỉm cười nói.
“Ngụy Hiên.” Hầu Nhân Vực dường như không thích nhiều lời, chỉ nói ra hai chữ, liền tiếp tục khoanh chân ngồi.
“Vinh sư huynh, huynh thì sao?” Đặng Nguyên Giác lại hướng Vinh Lâm nói.
Vinh Lâm sắc mặt khẽ biến, trầm mặc không nói, Cung Ngọc Nương nhanh mồm nhanh miệng, cười khanh khách nói: “Ngụy sư thúc ngay cả xách dép cho sư tôn ta cũng không xứng, chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm!”
Đặng Nguyên Giác cười ha ha, lắc đầu nói: “Vị sư muội này, nhãn lực của ngươi thật là kém đến đáng sợ.”
Bên trong võ đàn, phía sau lưng Diệp Húc đột nhiên hiện ra một quả mô thai, mô thai hắn hừng hực rực sáng, giống như một mặt trời
“Tu vi thật hùng mạnh!”
Một gã phong chủ Ma Tông trong mắt lộ ra dị sắc, tán thưởng: “Diệp sư đệ quả là một nhân tài, quả mô thai này tuy chỉ mới bát phẩm, nhưng tu vi chất chứa trong đó lại đạt tới độ cao của vu sĩ Tam Dương cảnh bình thường, tu vi thật sự hùng hậu!”
Vù! Vù! Vù!
Từng cái mặt trời chói chang từ sau lưng Diệp Húc dâng lên, trong chớp mắt mười hai mặt trời chói sáng, mười mai mô thai cùng xuất hiện, giống như trên bầu trời võ đàn đột nhiên xuất hiện thêm mười hai vầng thái dương, tràn ngập hơi thở thuần dương mãnh liệt!
Rầm!
Sau lưng Diệp Húc lại hiện ra một gốc ngọc thụ, cao tới vạn thước, che khuất bầu trời, xanh um tươi tốt, mỗi một quả mô thai treo trên cành ngọc thụ, giống như các cành cây treo mười hai vầng thái dương!
Đám phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông nhao nhao đứng dậy, trên mặt lộ ra khiếp sợ vạn phần: “Nguyên thần hiển hóa, mười hai mô thai!”
“Mười hai mô thai! Thật giống Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của hoàng thất Đại Tần!”
Đám Thái Thượng trưởng lão cũng không nhịn được đứng dậy ngóng nhìn, đều biến đổi sắc mặt.
Yến Tư Nhiên Yến trưởng lão sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói với Lý Thái Thượng trưởng lão bên người: “Lý sư muội, vị Diệp sư điệt này, quả đúng là nhân vật thiên tài, mới Mô Thai bát phẩm, nhưng trình độ hùng hậu của chân nguyên cũng đã đạt tới Tam Dương cảnh đỉnh phong, thẳng truy Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ! Người tài giỏi như thế còn hơn Ngụy Hiên gấp trăm lần! Một trăm Ngụy Hiên cũng không đổi được nhân tài như vậy!”
Vị nữ tử họ Lý kia sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, bọn họ đã bước vào võ đàn, ngay cả chúng ta cũng không có tư cách ngăn cản bọn họ giao thủ, nếu không chính là phá hỏng quy định mà tổ sư khai phái đã định ra. Người tài giỏi như thế nếu chết ở trong tay Ngụy Hiên thì thật quá đáng tiếc, phải Tông chủ tự mình ra mặt mới có thể ngăn cản trận quyết chiến này được!”
“Người tài giỏi như thế tuyệt không thể ngã xuống, ta đi mời Tông chủ tự mình ra mặt!” Một gã Thái Thượng trưởng lão đứng dậy, đi hướng Tông chủ đại điện.
Vù!
Một tòa bảo tháp đột nhiên bay lên, bao trùm xuống phía dưới, bao phủ hết cả ngọc thụ mô thai, đưa vào bên trong thân tháp.
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, lại có cửu đỉnh bay ra, trần ngập thuần dương khí thuần túy, cửu đỉnh hợp nhất, luồng dao động khổng lồ mà tối tăm phát ra khắp nơi, trấn áp tất cả, thậm chí nhiều đệ tử Ma Tông trẻ tuổi ở xa cả trăm dặm đều cảm giác được chân nguyên của mình bị áp chế.
Đây vẫn còn có rất nhiều cấm chế của võ đàn bảo vệ, nếu không có võ đàn, cửu đỉnh hợp nhất trấn thần châu của Diệp Húc vừa xuất hiện lập tức có thể trấn áp đại đa số đệ tử Ma Tông!
“Thật là nhân tài! Chết ở trong tay loại tầm thường như Ngụy Hiên này quá là đáng tiếc.” Thạch Tinh Hải lắc đầu thở dài nói.
Tiết trưởng lão thở dài một cái, lắc đầu nói với tên Đại vu trung niên bên người: “Nhạc sư đệ, đệ không nên cho Ngụy sư đệ mượn Bác Lãng Thiên Chùy như thế…”
Tên Đại vu trung niên kia đúng là Nhạc Thiên Kỳ, sắc mặt âm tình bất định, cười khổ nói: “Hiện giờ Bác Lãng Thiên Chùy đã bị Ngụy sư đệ mang vào bên trong võ đàn, ngay cả đệ đều không thể triệu hồi nó. Hy vọng tông chủ mau đến một chút, ngăn trận quyết chiến này lại!”
“Hiện giờ Thánh Tông ta có rất nhiều khách đến, ở trước mặt bao nhiêu người mà ngăn trận chiến này lại, e là thể hiện của Thánh Tông ta cũng sẽ không còn…”
Lại có một vị phong chủ thở dài nói: “Nhưng nếu có thể đổi lấy một nhân vật thiên tài như vậy, cũng đáng giá.”
Không chỉ có bọn họ, rất nhiều vu sĩ ở đây cũng không hề xem trọng Diệp Húc, cho rằng hắn chết chắc rồi.
Ánh mắt Đặng Nguyên Giác chớp động, nhìn về phía giữa võ đàn, đột nhiên cao giọng nói: “Ngụy sư thúc, ta đổi ý rồi!”
Mọi người vui vẻ trong lòng, tưởng là hắn cũng thương xót hiền tài, muốn thu Kiến Mộc Long Chương về, lại nghe Đặng Nguyên Giác cười nói: “Ngoại trừ bảo vật do Kim Tinh khí luyện thành kia, ta còn muốn tòa bảo tháp của hắn! Ta có thể cảm giác được, tòa bảo tháp này dùng tài liệu rất tốt!”
Ngụy Hiên nghe vào tai, cười dài nói: “Được! Cho ngươi hết, ta chỉ cần đầu hắn!”
Lão cười dài không thôi, quay đầu nhìn về phía trên đài, cao giọng nói: “Mục sư thúc, có thể bắt đầu quyết chiến chưa?”
Vị Thái Thượng trưởng lão chủ trì trận quyết chiến lần này thở dài, trậm giọng nói: “Quyết chiến, bắt đầu!”
Ngụy Hiên cười ha ha, nhìn về phía Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Tiểu tử, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!”
Lão một tay cầm mộc thuẫn, một tay cầm chùy, chân dẫm lên Lục Nhãn Bích Huyết Kim Thiềm, gào thét đánh tới Diệp Húc, kéo theo một luồng khí thế vô cùng trầm trọng: “Tu vi của ngươi không bằng ta, vu bảo của ngươi bị ta khắc chế, ta xem ngươi còn có cái thủ đoạn gì nữa!”
“Diệp Thiếu Bảo, chết!”
Lão tế Bác Lãng Thiên Chùy lên, chỉ thấy đại chùy chấn động, hóa thành biển cả khôn cùng, trong biển một con cá voi cõng một cái chùy lớn, đại chùy như núi, mãnh liệt đè xuống.
Bên trong cái đại chùy này có nhốt giữ nguyên thần một con cự kình Tam Thần cảnh, khi thúc dục lên, uy năng mênh mông vô cùng, gần như có thể phá nát tất cả!
Sắc mặt Diệp Húc hờ hững, nhìn lão xông tới, bỗng tiến lên trước một bước, bàn tay lật xuống phía dưới một cái, chỉ thấy một cái đại đỉnh lớn chụp xuống, đem Ngụy Hiên cùng với Bác Lãng Thiên Chùy bao lại hết!
Hắn giơ tay lật một cái, miệng đỉnh hướng lên trên, bên trong đỉnh truyền đến tiếng cười to của Ngụy Hiên: “Cửu đỉnh trấn thần châu của ngươi đừng hòng trấn trụ được ta, xem ta phá vỡ cái đỉnh rách này của ngươi như thế nào đây! Bác Lãng Thiên Chùy, phá cho ta!”
Trong đỉnh, Ngụy Hiên tế Bác Lãng Thiên Chùy lên, đang định đánh nát cái đại đỉnh này, Diệp Húc bèn lắc đầu cười nói: “Đồ không biết sống chết…”
Ầm!
Di La Thiên Địa Tháp từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ vào trong đỉnh, ép Ngụy Hiên cùng nguyên thần của lão thành hình chữ đại dán xuống đáy đỉnh, không thể nhúc nhích.
Tòa bảo tháp này dung nhập tức nhưỡng vào rồi, trọng lượng của nó vượt qua những gì người ta tưởng tượng, thậm chí cả Đại vu Tam Thần cảnh như Ngụy Hiên đây đều bị ép xuống, không thể động đậy chút nào.
“Bác Lãng Thiên Chùy, nguyên thần gia trì, dung nhập thân ta!” Ngụy Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên thần và cái đại chùy kia đột nhiên thu nhỏ lại, dung nhập vào trong thân thể lão.
Sức mạnh của lão đột ngột tăng vọt lên, không ngờ có thể nâng Di La Thiên Địa Tháp lên, run rẩy đứng dậy.
“Ngụy Hiên, ngươi còn dám phản kháng ta? Muốn chết càng thêm khó coi sao?”
Trong mắt Diệp Húc tinh quang chớp động, Di La Thiên Địa Tháp lại càng thêm nặng nề, ép Ngụy Hiên bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Bất cứ ai cũng không thể ngờ, Ngụy Hiên thân là Đại vu Tam Thần cảnh, cầm trong tay một món nguyên thần chi bảo, cùng với một cái Kiến Mộc Long Chương, đôi mặt với Diệp Húc lại không chịu nổi một kích như thế, thậm chí bị ép cho phải quỳ xuống đất, chỉ có khí lực để thở, không hề có sức phản kháng!
“Kiến Mộc Long Chương, tế!”
Ngụy Hiên vô cùng khuất nhục, một ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, lão phẫn nộ kêu to, tế khởi kiện trọng bảo này lên, chỉ thấy tấm mộc thuẫn kia xoay tròn xoay tròn, càng lúc càng lớn, giống như mây che khuất bầu trời, gào thét bành trướng, trên mặt thuẫn những con thanh long giống như sống lại, bơi qua bơi lại trên mặt thuẫn, cùng chống lại áp lực của Di La Thiên Địa Tháp.
Vù! Vù! Vù!
Mộc khí khôn cùng dâng lên, hóa thành những gốc cây lớn che trời, giúp lão nâng Di La Thiên Địa Tháp lên.
Hai tay lão run run, gắng sức muốn đứng lên.
Diệp Húc đứng ở cạnh đỉnh nhìn lại, giống như đang nhìn một con kiến đang cố gắng giãy dụa tìm đường sống.
“Ngụy Hiên sư huynh, ta đè ngươi như vậy, chắc là ngươi sẽ không phục.”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, thu hồi Di La Thiên Địa Tháp, tản cửu đỉnh ra, mỉm cười nói: “Ta cho ngươi một cơ hội giao thủ chính diện, cho ngươi chết mà phải tâm phục khẩu phục!”
Hắn ngạo nghễ đứng thẳng giữa võ đàn, chỉ thấy bảo tháp và cửu đỉnh đều dung nhập vào trong thân thể hắn, gia trì thân thể, thân thể hắn vốn mạnh mẽ vô cùng, lúc này được bảo tháp và cửu đỉnh cùng với nguyên thần mười hai mô thai gia trì, khiến cho Diệp Húc cảm thấy sức mạnh của mình đủ để xé rách thương không, đánh phá hư không.
Ngụy Hiên thở hổn hển mấy cái, đứng dậy, thấy hai tay Diệp Húc trống không, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, cuối cùng ngươi cũng định dùng trọng bảo có thể chém chết nguyên thần kia sao?”
“Đối phó ngươi, còn không cần đến nó!”
Thân hình Diệp Húc động một cái, một quyền đánh tới lão, quyền phong hạo đãng, đánh cho không gian trăm dặm trong võ đàng chấn động không ngớt!
Oành! Oành! Oành!
Một đám cấm chế bao phủ võ đàn nổ tung, tòa thiên đàn trăm dặm này không ngờ bị quyền phong của hắn làm cho lắc lư, một quyền này của Diệp Húc, rõ ràng là có uy lực như nguyên thần Đại vu Tam Thần cảnh, dũng mãnh đến không ngờ, giống như Ma Thần giáng lâm!
“Ta dùng tay trần đã có thể đánh chết ngươi rồi!”
Các Đại linh sơn Hoàng Tuyền Ma Tông, ngoại trừ loại trấn đỉnh chi bảo như Tinh chủ đại điện, các Đại phong chủ còn cần phải luyện chế bảo vật của chính mình dùng để phòng thân, mà Bác Lãng Thiên Chùy của Nhạc Thiên Kỳ chính là thượng phẩm trong đó.
Cái vu bảo này chính là nguyên thần chi bảo hoàn chỉnh, uy lực vô tận.
Tay trái của Ngụy Hiên còn cầm lấy một cái mộc thuẫn hẹp dài, hình dạng như chương, trên mặt có điêu khắc long văn, có vẻ rất nặng.
“Kiến Mộc Long Chương!”
Sắc mặt Vinh Lâm khẽ biến, khuôn mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Không ngờ Đặng sư đệ lại cho Ngụy sư thúc mượn Kiến Mộc Long Chương, lần này không xong rồi…”
Từ trong Kiến Mộc Long Chương truyền đến luồng sinh khí mãnh liệt khác thường, dường như bên trong long chương có được lực sinh mệnh vô cùng vô tận, có thể chữa khỏi tất cả thương thế!
Đây là mộc khí đặc tới cực điểm, chất chứa sức sống vô biên, vô cùng tinh thuần, có tác dụng như Kim Tinh khí.
“Tấm mộc thuẫn này, chỉ sợ không kém Đệ nhất thần sát của ta…”
Diệp Húc chỉ cảm thấy nguyên thần trong Tử Phủ của mình rục rịch, dường như cực kỳ tò mò với tấm mộc thuẫn này, đây là một loại cảm giác kỳ lạ. Diệp Húc không ngờ sở dĩ nguyên thần của mình tò mò với mộc thuẫn kia chính là vì muốn ăn luôn tấm mộc thuẫn đó!
Nguyên thần của hắn có một loại cảm giác đói khát mãnh liệt, nhìn thấy tấm mộc thuẫn này, trùng tham ăn đều bị dụ ra, bụng đói kêu vang.
Cuộc chiến này giữa hắn và Ngụy Hiên đã được Hoàng Tuyền Ma Tông cao tầng cho phép, một cuộc tử chiến quang minh chính đại, cực kỳ chấn động. Danh tiếng Diệp Húc lên cao, được coi là nhân tài trong hàng ngũ trẻ tuổi mới xuất hiện, tiếng tăm vang dội, không hề ít thế lực đều phái người đến xem cuộc chiến này.
Trận chiến này, liên quan đến thân gia tính mệnh của Diệp Húc, nếu hắn có thể thắng, hắn sẽ bước vào hàng ngũ những cao thủ trẻ tuổi cao nhất đương thời, có thể sánh vai với đám người Vinh Lâm.
Nếu thua, hắn chỉ có một kết cục duy nhất, chết!
“Diệp sư đệ, giết ngươi rồi, mang theo đầu ngươi, ta sẽ là phò mã Thiên Yêu Cung!”
Ngụy Hiên cười ha ha, cực kỳ vui sướng, nói: “Tất cả tâm pháp của ngươi ta đã biết hết rồi, tất cả bảo vật của ngươi đều bị ta khắc chế, lúc này đây, ngươi không có bất cứ phần thắng nào!”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Ngụy sư huynh, lần trước ta chém thân thể ngươi, lần này, ta chém luôn cả nguyên thần của ngươi!”
Sắc mặt Ngụy Hiên khẽ biến, đang định phát giận, đột nhiên chỉ thấy một vị Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông trầm giọng hô: “Thăng võ đàn!”
Ầm ầm!
Cấm bảo Hoàng Tuyền Ma Tông, tòa Luân Hồi Thiên Bàn rộng cả mấy ngàn dặm kia đột nhiên phát ra tiếng răng rắc, một tòa thiên đàn lớn trăm dặm từ bên trong cái cấm bảo này dâng lên, phía dưới có những cột trụ bằng đồng mảnh khảnh chống đỡ.
Tòa thiên đàn đó chính là võ đàn của Ma Tông, Ma Tông cấm đệ tử tư đấu, nhưng nếu báo cáo nguyên do thì có thể xin quyết đấu ở trong võ đàn.
Tòa võ đàn này chính là một bộ phận của Luân Hồi Thiên Bàn, dù là cao thủ Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể phá hỏng, hơn nữa võ đàn rộng lớn trăm dặm, quanh thân lại có rất nhiều cấm chế bảo vệ, nên không cần lo lắng dư ba chiến đấu sẽ lan đến mọi người.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia nhìn về phía Diệp Húc và Ngụy Hiên, ánh mắt thâm trầm, trầm giọng nói: “Hai vị sư điệt, Thánh Tông ta đã hơn mười năm nay chưa từng mở võ đàn ra. Tòa võ đàn này là do tổ sư khai phái Thánh Tông ta luyện chế, tổ sư không đành lòng nhìn con cháu đồng môn tự giết lẫn nhau nên đã luyện chế nơi này, để đệ tử giải quyết ân oán cá nhân. Hôm nay là trận quyết chiến của hai người các ngươi, ta vẫn khuyên hai vị sư điệt một câu, mọi người dù sao cũng là đồng môn, nên khoan dung độ lượng, hai vị thủ hạ lưu tình.”
Diệp Húc mặt mang mỉm cười, Ngụy Hiên hừ lạnh một tiếng, đằng đằng sát khí.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia thấy thế, thở dài một tiếng, biết là hai người bọn họ chỉ muốn động thủ, sẽ là không chết không ngừng, nên cũng không khuyên bảo nữa, trầm giọng nói: “Hai vị sư điệt, mời vào võ đàn!”
Diệp Húc lập tức bước một bước vào bên trong võ đàn, Ngụy Hiên cũng gào thét mà vào, hai người đối diện xa xa.
“Thạch huynh, ngươi cảm thấy ai có phần thắng lớn hơn?” Đặng Nguyên Giác ngậm cười hỏi với Thạch Tinh Hải đằng xa.
“Đương nhiên là Ngụy Hiên.”
Thạch Tinh Hải mỉm cười nói: “Đặng huynh là đang khảo giáo ta sao? Tấm mộc thuẫn trong tay trái Ngụy Hiên kia chính là Kiến Mộc Long Chương của Đại Thương hoàng triều, được luyện chế từ Kiến Mộc mà thành. Kiến Mộc chính là mộc khí thuần túy, cùng cấp bậc với Kim Tinh khí và tức nhưỡng. Ta nghe nói, năm đó cấm quân của Thương hoàng đều đeo một cái Kiến Mộc Long Chương, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quét ngang thiên hạ. Có món bảo vật này, thêm cả tu vi của Ngụy Hiên, đủ để khắc chế kiện Kim Tinh khí kia của Diệp Húc!”
Hắn dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Đặng huynh, nghe nói ngươi đi đến di chỉ Thương hoàng cổ mộ, hay là tấm Kiến Mộc Long Chương này chính là thu hoạch của ngươi?”
Đặng Nguyên Giác cười ha ha, nói: “Cái vu bảo này còn có thể vào được mắt thần của Thạch huynh sao?”
Thạch Tinh Hải khẽ mỉm cười, không nói gì nữa.
“Cuồng vọng!”
Thạch Tinh Vân ở bên cạnh bĩu môi, khẽ nói: “Huynh, tên kia đúng là đồ quê mùa, được một cái Kiến Mộc Long Chương liền kiêu ngạo như thế! Trên người huynh còn có mấy món bảo bối tốt hơn cái thứ đồ chơi đó cơ mà!”
“Hầu sư đệ, đệ cho rằng ai sẽ thắng?” Đặng Nguyên Giác làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía Hầu Nhân Vực, mỉm cười nói.
“Ngụy Hiên.” Hầu Nhân Vực dường như không thích nhiều lời, chỉ nói ra hai chữ, liền tiếp tục khoanh chân ngồi.
“Vinh sư huynh, huynh thì sao?” Đặng Nguyên Giác lại hướng Vinh Lâm nói.
Vinh Lâm sắc mặt khẽ biến, trầm mặc không nói, Cung Ngọc Nương nhanh mồm nhanh miệng, cười khanh khách nói: “Ngụy sư thúc ngay cả xách dép cho sư tôn ta cũng không xứng, chắc chắn sẽ chết vô cùng thê thảm!”
Đặng Nguyên Giác cười ha ha, lắc đầu nói: “Vị sư muội này, nhãn lực của ngươi thật là kém đến đáng sợ.”
Bên trong võ đàn, phía sau lưng Diệp Húc đột nhiên hiện ra một quả mô thai, mô thai hắn hừng hực rực sáng, giống như một mặt trời
“Tu vi thật hùng mạnh!”
Một gã phong chủ Ma Tông trong mắt lộ ra dị sắc, tán thưởng: “Diệp sư đệ quả là một nhân tài, quả mô thai này tuy chỉ mới bát phẩm, nhưng tu vi chất chứa trong đó lại đạt tới độ cao của vu sĩ Tam Dương cảnh bình thường, tu vi thật sự hùng hậu!”
Vù! Vù! Vù!
Từng cái mặt trời chói chang từ sau lưng Diệp Húc dâng lên, trong chớp mắt mười hai mặt trời chói sáng, mười mai mô thai cùng xuất hiện, giống như trên bầu trời võ đàn đột nhiên xuất hiện thêm mười hai vầng thái dương, tràn ngập hơi thở thuần dương mãnh liệt!
Rầm!
Sau lưng Diệp Húc lại hiện ra một gốc ngọc thụ, cao tới vạn thước, che khuất bầu trời, xanh um tươi tốt, mỗi một quả mô thai treo trên cành ngọc thụ, giống như các cành cây treo mười hai vầng thái dương!
Đám phong chủ Hoàng Tuyền Ma Tông nhao nhao đứng dậy, trên mặt lộ ra khiếp sợ vạn phần: “Nguyên thần hiển hóa, mười hai mô thai!”
“Mười hai mô thai! Thật giống Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của hoàng thất Đại Tần!”
Đám Thái Thượng trưởng lão cũng không nhịn được đứng dậy ngóng nhìn, đều biến đổi sắc mặt.
Yến Tư Nhiên Yến trưởng lão sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói với Lý Thái Thượng trưởng lão bên người: “Lý sư muội, vị Diệp sư điệt này, quả đúng là nhân vật thiên tài, mới Mô Thai bát phẩm, nhưng trình độ hùng hậu của chân nguyên cũng đã đạt tới Tam Dương cảnh đỉnh phong, thẳng truy Tam Thần cảnh Hóa Thần kỳ! Người tài giỏi như thế còn hơn Ngụy Hiên gấp trăm lần! Một trăm Ngụy Hiên cũng không đổi được nhân tài như vậy!”
Vị nữ tử họ Lý kia sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, bọn họ đã bước vào võ đàn, ngay cả chúng ta cũng không có tư cách ngăn cản bọn họ giao thủ, nếu không chính là phá hỏng quy định mà tổ sư khai phái đã định ra. Người tài giỏi như thế nếu chết ở trong tay Ngụy Hiên thì thật quá đáng tiếc, phải Tông chủ tự mình ra mặt mới có thể ngăn cản trận quyết chiến này được!”
“Người tài giỏi như thế tuyệt không thể ngã xuống, ta đi mời Tông chủ tự mình ra mặt!” Một gã Thái Thượng trưởng lão đứng dậy, đi hướng Tông chủ đại điện.
Vù!
Một tòa bảo tháp đột nhiên bay lên, bao trùm xuống phía dưới, bao phủ hết cả ngọc thụ mô thai, đưa vào bên trong thân tháp.
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, lại có cửu đỉnh bay ra, trần ngập thuần dương khí thuần túy, cửu đỉnh hợp nhất, luồng dao động khổng lồ mà tối tăm phát ra khắp nơi, trấn áp tất cả, thậm chí nhiều đệ tử Ma Tông trẻ tuổi ở xa cả trăm dặm đều cảm giác được chân nguyên của mình bị áp chế.
Đây vẫn còn có rất nhiều cấm chế của võ đàn bảo vệ, nếu không có võ đàn, cửu đỉnh hợp nhất trấn thần châu của Diệp Húc vừa xuất hiện lập tức có thể trấn áp đại đa số đệ tử Ma Tông!
“Thật là nhân tài! Chết ở trong tay loại tầm thường như Ngụy Hiên này quá là đáng tiếc.” Thạch Tinh Hải lắc đầu thở dài nói.
Tiết trưởng lão thở dài một cái, lắc đầu nói với tên Đại vu trung niên bên người: “Nhạc sư đệ, đệ không nên cho Ngụy sư đệ mượn Bác Lãng Thiên Chùy như thế…”
Tên Đại vu trung niên kia đúng là Nhạc Thiên Kỳ, sắc mặt âm tình bất định, cười khổ nói: “Hiện giờ Bác Lãng Thiên Chùy đã bị Ngụy sư đệ mang vào bên trong võ đàn, ngay cả đệ đều không thể triệu hồi nó. Hy vọng tông chủ mau đến một chút, ngăn trận quyết chiến này lại!”
“Hiện giờ Thánh Tông ta có rất nhiều khách đến, ở trước mặt bao nhiêu người mà ngăn trận chiến này lại, e là thể hiện của Thánh Tông ta cũng sẽ không còn…”
Lại có một vị phong chủ thở dài nói: “Nhưng nếu có thể đổi lấy một nhân vật thiên tài như vậy, cũng đáng giá.”
Không chỉ có bọn họ, rất nhiều vu sĩ ở đây cũng không hề xem trọng Diệp Húc, cho rằng hắn chết chắc rồi.
Ánh mắt Đặng Nguyên Giác chớp động, nhìn về phía giữa võ đàn, đột nhiên cao giọng nói: “Ngụy sư thúc, ta đổi ý rồi!”
Mọi người vui vẻ trong lòng, tưởng là hắn cũng thương xót hiền tài, muốn thu Kiến Mộc Long Chương về, lại nghe Đặng Nguyên Giác cười nói: “Ngoại trừ bảo vật do Kim Tinh khí luyện thành kia, ta còn muốn tòa bảo tháp của hắn! Ta có thể cảm giác được, tòa bảo tháp này dùng tài liệu rất tốt!”
Ngụy Hiên nghe vào tai, cười dài nói: “Được! Cho ngươi hết, ta chỉ cần đầu hắn!”
Lão cười dài không thôi, quay đầu nhìn về phía trên đài, cao giọng nói: “Mục sư thúc, có thể bắt đầu quyết chiến chưa?”
Vị Thái Thượng trưởng lão chủ trì trận quyết chiến lần này thở dài, trậm giọng nói: “Quyết chiến, bắt đầu!”
Ngụy Hiên cười ha ha, nhìn về phía Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Tiểu tử, hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!”
Lão một tay cầm mộc thuẫn, một tay cầm chùy, chân dẫm lên Lục Nhãn Bích Huyết Kim Thiềm, gào thét đánh tới Diệp Húc, kéo theo một luồng khí thế vô cùng trầm trọng: “Tu vi của ngươi không bằng ta, vu bảo của ngươi bị ta khắc chế, ta xem ngươi còn có cái thủ đoạn gì nữa!”
“Diệp Thiếu Bảo, chết!”
Lão tế Bác Lãng Thiên Chùy lên, chỉ thấy đại chùy chấn động, hóa thành biển cả khôn cùng, trong biển một con cá voi cõng một cái chùy lớn, đại chùy như núi, mãnh liệt đè xuống.
Bên trong cái đại chùy này có nhốt giữ nguyên thần một con cự kình Tam Thần cảnh, khi thúc dục lên, uy năng mênh mông vô cùng, gần như có thể phá nát tất cả!
Sắc mặt Diệp Húc hờ hững, nhìn lão xông tới, bỗng tiến lên trước một bước, bàn tay lật xuống phía dưới một cái, chỉ thấy một cái đại đỉnh lớn chụp xuống, đem Ngụy Hiên cùng với Bác Lãng Thiên Chùy bao lại hết!
Hắn giơ tay lật một cái, miệng đỉnh hướng lên trên, bên trong đỉnh truyền đến tiếng cười to của Ngụy Hiên: “Cửu đỉnh trấn thần châu của ngươi đừng hòng trấn trụ được ta, xem ta phá vỡ cái đỉnh rách này của ngươi như thế nào đây! Bác Lãng Thiên Chùy, phá cho ta!”
Trong đỉnh, Ngụy Hiên tế Bác Lãng Thiên Chùy lên, đang định đánh nát cái đại đỉnh này, Diệp Húc bèn lắc đầu cười nói: “Đồ không biết sống chết…”
Ầm!
Di La Thiên Địa Tháp từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ vào trong đỉnh, ép Ngụy Hiên cùng nguyên thần của lão thành hình chữ đại dán xuống đáy đỉnh, không thể nhúc nhích.
Tòa bảo tháp này dung nhập tức nhưỡng vào rồi, trọng lượng của nó vượt qua những gì người ta tưởng tượng, thậm chí cả Đại vu Tam Thần cảnh như Ngụy Hiên đây đều bị ép xuống, không thể động đậy chút nào.
“Bác Lãng Thiên Chùy, nguyên thần gia trì, dung nhập thân ta!” Ngụy Hiên nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên thần và cái đại chùy kia đột nhiên thu nhỏ lại, dung nhập vào trong thân thể lão.
Sức mạnh của lão đột ngột tăng vọt lên, không ngờ có thể nâng Di La Thiên Địa Tháp lên, run rẩy đứng dậy.
“Ngụy Hiên, ngươi còn dám phản kháng ta? Muốn chết càng thêm khó coi sao?”
Trong mắt Diệp Húc tinh quang chớp động, Di La Thiên Địa Tháp lại càng thêm nặng nề, ép Ngụy Hiên bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Bất cứ ai cũng không thể ngờ, Ngụy Hiên thân là Đại vu Tam Thần cảnh, cầm trong tay một món nguyên thần chi bảo, cùng với một cái Kiến Mộc Long Chương, đôi mặt với Diệp Húc lại không chịu nổi một kích như thế, thậm chí bị ép cho phải quỳ xuống đất, chỉ có khí lực để thở, không hề có sức phản kháng!
“Kiến Mộc Long Chương, tế!”
Ngụy Hiên vô cùng khuất nhục, một ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, lão phẫn nộ kêu to, tế khởi kiện trọng bảo này lên, chỉ thấy tấm mộc thuẫn kia xoay tròn xoay tròn, càng lúc càng lớn, giống như mây che khuất bầu trời, gào thét bành trướng, trên mặt thuẫn những con thanh long giống như sống lại, bơi qua bơi lại trên mặt thuẫn, cùng chống lại áp lực của Di La Thiên Địa Tháp.
Vù! Vù! Vù!
Mộc khí khôn cùng dâng lên, hóa thành những gốc cây lớn che trời, giúp lão nâng Di La Thiên Địa Tháp lên.
Hai tay lão run run, gắng sức muốn đứng lên.
Diệp Húc đứng ở cạnh đỉnh nhìn lại, giống như đang nhìn một con kiến đang cố gắng giãy dụa tìm đường sống.
“Ngụy Hiên sư huynh, ta đè ngươi như vậy, chắc là ngươi sẽ không phục.”
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, thu hồi Di La Thiên Địa Tháp, tản cửu đỉnh ra, mỉm cười nói: “Ta cho ngươi một cơ hội giao thủ chính diện, cho ngươi chết mà phải tâm phục khẩu phục!”
Hắn ngạo nghễ đứng thẳng giữa võ đàn, chỉ thấy bảo tháp và cửu đỉnh đều dung nhập vào trong thân thể hắn, gia trì thân thể, thân thể hắn vốn mạnh mẽ vô cùng, lúc này được bảo tháp và cửu đỉnh cùng với nguyên thần mười hai mô thai gia trì, khiến cho Diệp Húc cảm thấy sức mạnh của mình đủ để xé rách thương không, đánh phá hư không.
Ngụy Hiên thở hổn hển mấy cái, đứng dậy, thấy hai tay Diệp Húc trống không, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, cuối cùng ngươi cũng định dùng trọng bảo có thể chém chết nguyên thần kia sao?”
“Đối phó ngươi, còn không cần đến nó!”
Thân hình Diệp Húc động một cái, một quyền đánh tới lão, quyền phong hạo đãng, đánh cho không gian trăm dặm trong võ đàng chấn động không ngớt!
Oành! Oành! Oành!
Một đám cấm chế bao phủ võ đàn nổ tung, tòa thiên đàn trăm dặm này không ngờ bị quyền phong của hắn làm cho lắc lư, một quyền này của Diệp Húc, rõ ràng là có uy lực như nguyên thần Đại vu Tam Thần cảnh, dũng mãnh đến không ngờ, giống như Ma Thần giáng lâm!
“Ta dùng tay trần đã có thể đánh chết ngươi rồi!”
/1054
|