Đám người Phượng Yên Nhu sắc mặt khẽ biến, thực lực của Tinh Đế dũng mãnh kinh người, cho dù là hắn chỉ để bên trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân có nửa thức vu pháp, nhưng cũng không phải là người thường có thể chống lại.
Diệp Húc tính toán đối kháng nửa thức vu pháp này, không thể nghi ngờ là đang đánh cuộc với tính mệnh của mình.
Tuy nhiên Diệp Húc lại không cho là đúng, hắn tự mình suy xét, tu vi của Thạch Tinh Vân quá yếu, chỉ là vu sĩ vừa mới luyện tới nguyên đan kỳ mà thôi.
Tử phủ của hắn còn chưa đủ chắc chắn để cất chứa một thức vu pháp Tinh Đế thi triển toàn bộ thực lực. Bởi vậy Tinh Đế chỉ để nửa thức vu pháp bên trong tử phủ của hắn, chỉ là một bàn tay to mà thôi. Bàn tay to này cho dù dũng mãnh thế nào, lực công kích cũng chỉ có hạn.
Huống chi ở Hải Ngoại Tiên Các, Tinh Đế đã sử dụng bàn tay to này một lần, bị ma đạo kinh văn của Hoàng Tuyền Ma Tông truyền tới, cứng rắn bức lui, không thể không ngủ đông bên trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân, uy năng có thể bị hao tổn.
Hơn nữa, bàn tay to này của Tinh Đế, ở trong Hải Ngoại khi bùng nổ ra. Diệp Húc còn nhớ rõ ràng, khi đó bàn tay to này gần như phá hủy thân thể, nguyên thần, tu vi thậm chí là tin tưởng của hắn.
Lúc ấy hắn đau khổ giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào. Nếu không phải Hoàng Tuyền Ma Tông có tuyệt thế cường giả ra tay cứu giúp, thì tính mạng của Diệp Húc lúc đó đã treo rồi.
Đối với người khác mà nói, sắp chết tới nơi mà được cao nhân cứu giúp, là một chuyện vô cùng may mắn, hơn phân nửa là may mắn. Nhưng đối với Diệp Húc mà nói, phải để cho người khác cứu mình, quả thực là vô cùng nhục nhã, chỉ có thể nói thực lực của mình không đủ.
Hiện giờ hắn xưa đâu bằng nay, thực lực so với trước kia tăng trưởng không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng Tinh Đế đối với hắn mà nói vẫn như một tòa núi cao ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh. Nhưng hắn chỉ lưu lại nửa thức vu pháp, Diệp Húc có tin tưởng thử một lần, quyết tâm rửa mối nhục lần trước.
“Xuất hiện đi!”
Diệp Húc chỉ vào mi tâm của Thạch Tinh Vân điểm tới, một kích này của hắn tuyệt đối có thể bổ đôi đầu của Thạch Tinh Vân ra.
“Ngươi muốn chết!”
Thạch Tinh Vân bị khí thế của hắn tập trung, thậm chí còn không thể động đậy được chút nào, hắn kêu gào lên: “Cha ta sẽ giết ngươi!”
Mi tâm của hắn đột nhiên vỡ ra, một bàn tay to trắng như tuyết chậm rãi từ trong Tử Phủ của hắn hiện ra. Tốc độ của nó tuy chậm nhưng tràn ngập khí tức bá đạo, dường như chỉ kém uy năng của ảo ảnh cấm bảo chút ít.
Bàn tay to này vừa mới xuất hiện, đám người Phượng Yên Nhu, Hiên Viên Quang lập tức dừng chân không nổi. Tất cả bị một cỗ khí lãng hất lên cao, thậm chí ngay cả đám người Viên Thiên Công, Khoa Phụ Man tu vi cao nhất cũng hết thảy bị khí lãng hất lên, bắn lên trên tường. Tất cả bị khí tức của bàn tay to dán chặt lên trên tường không chút chống cự.
Một cỗ khí tức tối nghĩa mà rộng lớn như biển làm cho người ta có cảm giác không thể kháng cự được. Dường như đằng sau bàn tay to này, trong hư không, chính là một pho tượng đầu đội trời chân đạp đất, giống như thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn hết thảy chúng sinh vạn vật thế gian, giống như nhìn một con kiến, nếu ai có gan cãi lại mệnh lệnh của hắn, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Đây là Tinh Đế, bá chủ Chu Thiên Tinh Cung, kiêu hùng đương thời.
Bàn tay to này bao phủ quanh thân Diệp Húc, thình thịch thình thịch, nó ép cho nguyên thai phía sau Diệp Húc bị thu nhỏ lại kịch liệt. Tất cả chỉ còn có phạm vi ba mét, mười hai nguyên thai lơ lửng phía sau hắn, ngay cả ngọc thụ trong nguyên thai cũng bị ép thu nhỏ lại.
Răng rắc.
Trong cơ thể Diệp Húc truyền tới tiếng xương cốt kêu lên, bàn tay to của Tinh Đế vẫn mạnh mẽ như vậy, hùng mạnh tới không thể địch nổi.
Bàn tay to này, không chỉ có muốn đánh tan nguyên thần nguyên thai của hắn, đồng thời muốn đánh vỡ tin tưởng, niềm tin của hắn, làm cho hắn triệt để bị đánh tan.
“Tinh Đế, lần trước ngươi không giết được ta, lần này cũng không có khả năng.”
Diệp Húc đứng yên tại chỗ, nhìn bàn tay to đang đánh tới hắn, áp lực cho thân thể hắn giống như bị ảo ảnh cấm bảo đè nặng lên vậy. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp như cũ.
“Lúc này đây, ta không mượn người khác ra tay, ta muốn dựa vào lực lượng của mình, nguyên thai nguyên thần, dung nhập vào thân ta! Dương thiên thần vương diệt kiếp ấn!”
Diệp Húc thét dài một tiếng, áo lam tung bay phất phới, một đầu tóc đen không gió mà tự bay lên. Hắn há miệng hút một cái, chỉ thấy nguyên thai giống như vầng thái dương nhỏ, dũng mãnh tiến vào trong miệng hắn. Diệp Húc khí thế đại tăng, vòng mặt trời trong tay trở nên chói chang hơn, tiếng hóa ra Dương thiên thần giới.
Hắn giống như một pho tượng Dương thiên thần vương, lạnh lùng nhìn về phía sau bàn tay to của Tinh Đế. Dường như nơi đó có bóng dáng của Tinh Đế vậy, ánh mắt của hắn, giống như nhìn một con kiến đang đại nghịch bất đạo mà khiêu chiến mình. Dương Thiên thần vương diệt kiếp ấn là muốn tiêu diệt loại đại nghịch bất đạo này. Nó đánh xuống vô cùng kiếp số, hủy diệt tất cả cuồng đồ khiêu chiến tôn nghiêm của mình.
Lúc này, khí thế của Diệp Húc, so với khí thế mà bàn tay to của Tinh Đế lộ ra không chút thua kém. Khí thế của hắn đã đủ chống lại nửa thức vu pháp này rồi, khiếm khuyết chính là tu vi và lực lượng.
Rầm!
Dương Thiên thần vương diệt kiếp ấn rốt cuộc đã va chạm với nửa thức vu pháp này. Trong nháy mắt nó bộc phát ra uy năng kinh người, hào quang bắn ra chói lọi, làm cho đám người Phượng Yên Nhu và Viên Thiên Công không thể thấy rõ tình hình chiến đấu. Bọn họ bị dính chặt lên trên vách tường, khí lãng mênh mông, không thể thở dốc được. Tất cả chỉ nghe thấy tiếng va chạm rầm rầm truyền tới, đinh tai nhức óc.
Loại thanh âm này, giống như mưa bão sấm chớp, động đất, sóng thần, dường như thế giới muốn tan biến tới nơi vậy. Mặt đất đang run rẩy, thế giới lay động, Bàn Hoàng lăng xây dựng chắc chắn như vậy, không gian chắc chắn như thế, thậm chí xuất hiện những vết rách tối đen, lan tràn khắp mọi nơi, nhìn thấy mà ghê người.
Vết rách không gian này nếu chạm phải một cường giả Tam Dương cảnh đỉnh phong, dễ dàng có thể xé rách đối phương, tuyệt đối không có bất kỳ phản kháng nào được.
Rốt cuộc, bụi bặm lắng đọng, các loại khí tức tan đi, đám người Phượng Yên Nhu rốt cuộc cũng có thể nhúc nhích. Mọi người vội vàng hướng tới trung tâm trận chiến nhìn lại, chỉ thấy trong thông đạo lưu lại một cái hố to, phạm vi hơn chục mét. Thạch Tinh Vân đứng bên cạnh hố, hai mắt dại ra, ngây ngốc nhìn phía trước, mà Diệp Húc cũng không thấy bóng dáng.
“Ha ha … ha ha… ta tiếp được rồi, rốt cuộc ta cũng tiếp được nửa thức vu pháp của Tinh Đế!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc bị bàn tay to của Tinh Đế đánh bay đi, đâm thẳng vào vách tường bạch ngọc đối diện. Vách tường lập tức hiện ra một cái lỗ đen, không biết sâu bao nhiêu.
Vách đá Bàn Hoàng Lăng trải qua cao thủ Đại Thương hoàng triều gia cố, bất kể là không gian hay vách đá, đều vô cùng rắn chắc, khó có thể công phá được dễ dàng. Vậy mà Diệp Húc va chạm trực tiếp lại tạo thành cái động lớn như vậy, có thể thấy được va chạm mạnh mẽ mãnh liệt như thế nào.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc từ trong cử động đi ra, từ từ thở hắt ra. Tuy rằng miệng hắn mang theo máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, nhưng mỉm cười, cười vô cùng khoái trá.
“Tới tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
Tống Cao Đức lẩm bẩm nói: “Có ai thấy rõ không?”
Mọi người lắc đầu, bên trong đây, chỉ có Thạch Tinh Vân và Diệp Húc là biết rõ chuyện gì xảy ra. Diệp Húc mỉm cười không nói, Thạch Tinh Vân thì dường như đã bị dọa cho si ngốc rồi.
Mọi người chỉ có thể buồn bã trong lòng, Tống Cao Đức quay đầu nhìn về phía Thạch Tinh Vân, nhe răng cười độc ác nói: “Tiểu tử, ngươi còn kiêu ngạo nữa sao? Lão tử hiện giờ làm thịt ngươi!”
Khoa Phụ Minh Nguyệt xuất ra cái nồi sắt của mình, cầm ra một vốc hỏa tinh, nhấc cái nồi sắt lên, tiểu hỏa tinh chui lủi ở dưới đáy nồi, làm cho cái nồi sắt này nóng lên cười nói: “Ta đã chuẩn bị nồi niêu xoong chảo tốt rồi, chờ Tống tiểu đệ làm thịt tiểu tử này rồi hạ nồi.”
Tống Cao Đức không khỏi rùng mình một cái, hắn nguyên tưởng vị đại vu y của Khoa Phụ tộc này hay nói giỡn. Tuy nhiên xem cử chỉ hiện tại của nàng, không giống như đang nói giỡn chút nào. Nghiễm nhiên muốn cho Thạch Tinh Vân vào trong nồi hấp cách thủy.
“Ta thích ăn sống, lưu lại cho ta cái đùi, thịt non quá.” Viên Thiên Công nước miếng chảy xuống.
Thiềm yêu vương vươn cái đầu lưỡi nhỏ của mình, liếm mặt Thạch Tinh Vân một cái, cười ha hả nói: “Ta thích ăn tái hơn, thịt non mềm thế này, cắn một miếng vào miệng là trôi luôn vào bụng rồi.”
Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang gần như ói ra: “Đám người kia có phải là người không vậy…”
“Không nên, cha ta và đại ca ta sẽ giết sạch các ngươi, đuổi tận giết tuyệt các ngươi!” Thạch Tinh Vân rốt cuộc tỉnh táo lại, mặt mày hoảng sợ, kêu lớn lên.
“Tiểu tử thối, còn kiêu ngạo như vậy!” Tống Cao Đức nhanh chóng tiến lên, nắm tay kêu vang.
“Tống huynh, vừa rồi ta chỉ bức bàn tay to của Tinh Đế trở lại Tử Phủ của hắn, cũng không có phá vỡ được nửa thức vu pháp này. Nếu ngươi động hắn, bàn tay to của Tinh Đế tất lại đánh ra.”
Diệp Húc cười nói: “Lấy thực lực trước mắt của ta, so với bàn tay to của Tinh Đế vẫn là không bằng, không thể hoàn toàn phá vỡ nửa thức vu pháp này.”
Tống Cao Đức vội vàng dừng chân, nhấp nháy mắt nói: “Nói cách khác, tiểu tử này vẫn là con nhím, sờ không được, va không được sao?”
Diệp Húc đi về phía Thạch Tinh Vân, khí tức của hắn dường như khác vừa rồi, dường như đánh một trận với bàn tay to của Tinh Đế khiến cho khí chất của hắn được tẩy lễ một lần. Ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sâu xa, khí thế nguyên vô cùng bá đạo bắt đầu dần dần nội liễm.
Hiển nhiên, vừa rồi hắn đánh nhau với bàn tay to của Tinh Đế đã có thu hoạch rất lớn, khiến cho tầm mắt khí tức của hắn đạt được tới độ cao mới. Loại nâng cao vô hình này mang tới chỗ tốt, cực kỳ trọng yếu, có thể cho hắn tu luyện ở một vị trí rất cao.
“Lưu lại thiếu chủ Tinh Cung, ta còn chỗ cần dùng.”
Diệp Húc một tay chụp tới, túm lấy đan điền của Thạch Tinh Vân, bắt lấy ngọc lâu của hắn ra khỏi đan điền. Chỉ thấy đây là một toà Cao Hư Hoan Hỉ Huyền Hoàng Lâu tám tầng, tư chất gần với chín tầng ngọc lâu nhất, hiển nhiên đạt được thiên đạo kế thừa cũng không phải là nhỏ.
“Tư chất không tồi.”
Diệp Húc tán thưởng một tiếng, bàn tay nắm thật chặt, niết tòa ngọc lâu này dập nát, chỉ thấy từng điều linh mạch từ trong ngọc lâu rơi xuống đất, chồng chất như núi, quay cuồng bên trong thông đạo. Lập tức một cỗ linh khí nồng đậm tới cực điểm cuồn cuộn xuất hiện, khí trời như sương, khiến cho mọi người không khỏi rung động tinh thần, thần thanh khí sảng.
“Thiệt nhiều linh mạch! Thiếu chủ Tinh Cung không ngờ mang theo nhiều linh mạch như vậy, quả thực là một kho báu lớn.”
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn thẳng, những linh mạch này nhiều vô kể, còn có nhiều tài liệu, vu bảo, … đủ loại, nhiều không đếm xuể!
Diệp Húc phất tay đem một nửa linh mạch và các loại tài liệu khác thu hồi lại, lưu lại một nửa cho mọi người tự phân chia. Đợi khi mọi người chia của xong, lúc này mới mang theo Thạch Tinh Vân tiếp tục đi tới, đi vào sâu bên trong Bàn Hoàng Lăng.
“Lưu tiểu tử này lại có lợi ích gì?” Phượng Yên Nhu đi sát bên người Diệp Húc, dịu dàng nói.
“Nếu gặp được cấm chế mà chúng ta không thể ứng phó nổi, trực tiếp ném tiểu tử này vào, ngươi đoán sẽ phát sinh tình huống gì?” Diệp Húc cười hỏi.
“Ngươi thực tà ác!” Hiên Viên Minh Nguyệt ở bên cạnh nói thầm.
Diệp Húc cười ha ha, Hiên Viên Minh Nguyệt và Phượng Yên Nhu đột nhiên dừng chân ở một ngã tư. Hai thiếu nữ liếc nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng hiếm thấy.
“Trong Bàn Hoàng lăng, không ngờ mai táng không chỉ một vị vu hoàng!”
Hiên Viên Minh Nguyệt ánh mắt lay động, nhìn về ba lối rẽ phía trước, nhíu mày nói: “Điều này sao có thể? Tại sao lại có ba vị vu hoàng mai táng ở nơi này…”
Diệp Húc tính toán đối kháng nửa thức vu pháp này, không thể nghi ngờ là đang đánh cuộc với tính mệnh của mình.
Tuy nhiên Diệp Húc lại không cho là đúng, hắn tự mình suy xét, tu vi của Thạch Tinh Vân quá yếu, chỉ là vu sĩ vừa mới luyện tới nguyên đan kỳ mà thôi.
Tử phủ của hắn còn chưa đủ chắc chắn để cất chứa một thức vu pháp Tinh Đế thi triển toàn bộ thực lực. Bởi vậy Tinh Đế chỉ để nửa thức vu pháp bên trong tử phủ của hắn, chỉ là một bàn tay to mà thôi. Bàn tay to này cho dù dũng mãnh thế nào, lực công kích cũng chỉ có hạn.
Huống chi ở Hải Ngoại Tiên Các, Tinh Đế đã sử dụng bàn tay to này một lần, bị ma đạo kinh văn của Hoàng Tuyền Ma Tông truyền tới, cứng rắn bức lui, không thể không ngủ đông bên trong Tử Phủ của Thạch Tinh Vân, uy năng có thể bị hao tổn.
Hơn nữa, bàn tay to này của Tinh Đế, ở trong Hải Ngoại khi bùng nổ ra. Diệp Húc còn nhớ rõ ràng, khi đó bàn tay to này gần như phá hủy thân thể, nguyên thần, tu vi thậm chí là tin tưởng của hắn.
Lúc ấy hắn đau khổ giãy dụa, nhưng không có chút tác dụng nào. Nếu không phải Hoàng Tuyền Ma Tông có tuyệt thế cường giả ra tay cứu giúp, thì tính mạng của Diệp Húc lúc đó đã treo rồi.
Đối với người khác mà nói, sắp chết tới nơi mà được cao nhân cứu giúp, là một chuyện vô cùng may mắn, hơn phân nửa là may mắn. Nhưng đối với Diệp Húc mà nói, phải để cho người khác cứu mình, quả thực là vô cùng nhục nhã, chỉ có thể nói thực lực của mình không đủ.
Hiện giờ hắn xưa đâu bằng nay, thực lực so với trước kia tăng trưởng không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng Tinh Đế đối với hắn mà nói vẫn như một tòa núi cao ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh. Nhưng hắn chỉ lưu lại nửa thức vu pháp, Diệp Húc có tin tưởng thử một lần, quyết tâm rửa mối nhục lần trước.
“Xuất hiện đi!”
Diệp Húc chỉ vào mi tâm của Thạch Tinh Vân điểm tới, một kích này của hắn tuyệt đối có thể bổ đôi đầu của Thạch Tinh Vân ra.
“Ngươi muốn chết!”
Thạch Tinh Vân bị khí thế của hắn tập trung, thậm chí còn không thể động đậy được chút nào, hắn kêu gào lên: “Cha ta sẽ giết ngươi!”
Mi tâm của hắn đột nhiên vỡ ra, một bàn tay to trắng như tuyết chậm rãi từ trong Tử Phủ của hắn hiện ra. Tốc độ của nó tuy chậm nhưng tràn ngập khí tức bá đạo, dường như chỉ kém uy năng của ảo ảnh cấm bảo chút ít.
Bàn tay to này vừa mới xuất hiện, đám người Phượng Yên Nhu, Hiên Viên Quang lập tức dừng chân không nổi. Tất cả bị một cỗ khí lãng hất lên cao, thậm chí ngay cả đám người Viên Thiên Công, Khoa Phụ Man tu vi cao nhất cũng hết thảy bị khí lãng hất lên, bắn lên trên tường. Tất cả bị khí tức của bàn tay to dán chặt lên trên tường không chút chống cự.
Một cỗ khí tức tối nghĩa mà rộng lớn như biển làm cho người ta có cảm giác không thể kháng cự được. Dường như đằng sau bàn tay to này, trong hư không, chính là một pho tượng đầu đội trời chân đạp đất, giống như thiên thần đang nhìn xuống chúng sinh. Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn hết thảy chúng sinh vạn vật thế gian, giống như nhìn một con kiến, nếu ai có gan cãi lại mệnh lệnh của hắn, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Đây là Tinh Đế, bá chủ Chu Thiên Tinh Cung, kiêu hùng đương thời.
Bàn tay to này bao phủ quanh thân Diệp Húc, thình thịch thình thịch, nó ép cho nguyên thai phía sau Diệp Húc bị thu nhỏ lại kịch liệt. Tất cả chỉ còn có phạm vi ba mét, mười hai nguyên thai lơ lửng phía sau hắn, ngay cả ngọc thụ trong nguyên thai cũng bị ép thu nhỏ lại.
Răng rắc.
Trong cơ thể Diệp Húc truyền tới tiếng xương cốt kêu lên, bàn tay to của Tinh Đế vẫn mạnh mẽ như vậy, hùng mạnh tới không thể địch nổi.
Bàn tay to này, không chỉ có muốn đánh tan nguyên thần nguyên thai của hắn, đồng thời muốn đánh vỡ tin tưởng, niềm tin của hắn, làm cho hắn triệt để bị đánh tan.
“Tinh Đế, lần trước ngươi không giết được ta, lần này cũng không có khả năng.”
Diệp Húc đứng yên tại chỗ, nhìn bàn tay to đang đánh tới hắn, áp lực cho thân thể hắn giống như bị ảo ảnh cấm bảo đè nặng lên vậy. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp như cũ.
“Lúc này đây, ta không mượn người khác ra tay, ta muốn dựa vào lực lượng của mình, nguyên thai nguyên thần, dung nhập vào thân ta! Dương thiên thần vương diệt kiếp ấn!”
Diệp Húc thét dài một tiếng, áo lam tung bay phất phới, một đầu tóc đen không gió mà tự bay lên. Hắn há miệng hút một cái, chỉ thấy nguyên thai giống như vầng thái dương nhỏ, dũng mãnh tiến vào trong miệng hắn. Diệp Húc khí thế đại tăng, vòng mặt trời trong tay trở nên chói chang hơn, tiếng hóa ra Dương thiên thần giới.
Hắn giống như một pho tượng Dương thiên thần vương, lạnh lùng nhìn về phía sau bàn tay to của Tinh Đế. Dường như nơi đó có bóng dáng của Tinh Đế vậy, ánh mắt của hắn, giống như nhìn một con kiến đang đại nghịch bất đạo mà khiêu chiến mình. Dương Thiên thần vương diệt kiếp ấn là muốn tiêu diệt loại đại nghịch bất đạo này. Nó đánh xuống vô cùng kiếp số, hủy diệt tất cả cuồng đồ khiêu chiến tôn nghiêm của mình.
Lúc này, khí thế của Diệp Húc, so với khí thế mà bàn tay to của Tinh Đế lộ ra không chút thua kém. Khí thế của hắn đã đủ chống lại nửa thức vu pháp này rồi, khiếm khuyết chính là tu vi và lực lượng.
Rầm!
Dương Thiên thần vương diệt kiếp ấn rốt cuộc đã va chạm với nửa thức vu pháp này. Trong nháy mắt nó bộc phát ra uy năng kinh người, hào quang bắn ra chói lọi, làm cho đám người Phượng Yên Nhu và Viên Thiên Công không thể thấy rõ tình hình chiến đấu. Bọn họ bị dính chặt lên trên vách tường, khí lãng mênh mông, không thể thở dốc được. Tất cả chỉ nghe thấy tiếng va chạm rầm rầm truyền tới, đinh tai nhức óc.
Loại thanh âm này, giống như mưa bão sấm chớp, động đất, sóng thần, dường như thế giới muốn tan biến tới nơi vậy. Mặt đất đang run rẩy, thế giới lay động, Bàn Hoàng lăng xây dựng chắc chắn như vậy, không gian chắc chắn như thế, thậm chí xuất hiện những vết rách tối đen, lan tràn khắp mọi nơi, nhìn thấy mà ghê người.
Vết rách không gian này nếu chạm phải một cường giả Tam Dương cảnh đỉnh phong, dễ dàng có thể xé rách đối phương, tuyệt đối không có bất kỳ phản kháng nào được.
Rốt cuộc, bụi bặm lắng đọng, các loại khí tức tan đi, đám người Phượng Yên Nhu rốt cuộc cũng có thể nhúc nhích. Mọi người vội vàng hướng tới trung tâm trận chiến nhìn lại, chỉ thấy trong thông đạo lưu lại một cái hố to, phạm vi hơn chục mét. Thạch Tinh Vân đứng bên cạnh hố, hai mắt dại ra, ngây ngốc nhìn phía trước, mà Diệp Húc cũng không thấy bóng dáng.
“Ha ha … ha ha… ta tiếp được rồi, rốt cuộc ta cũng tiếp được nửa thức vu pháp của Tinh Đế!”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Diệp Húc bị bàn tay to của Tinh Đế đánh bay đi, đâm thẳng vào vách tường bạch ngọc đối diện. Vách tường lập tức hiện ra một cái lỗ đen, không biết sâu bao nhiêu.
Vách đá Bàn Hoàng Lăng trải qua cao thủ Đại Thương hoàng triều gia cố, bất kể là không gian hay vách đá, đều vô cùng rắn chắc, khó có thể công phá được dễ dàng. Vậy mà Diệp Húc va chạm trực tiếp lại tạo thành cái động lớn như vậy, có thể thấy được va chạm mạnh mẽ mãnh liệt như thế nào.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc từ trong cử động đi ra, từ từ thở hắt ra. Tuy rằng miệng hắn mang theo máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, nhưng mỉm cười, cười vô cùng khoái trá.
“Tới tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”
Tống Cao Đức lẩm bẩm nói: “Có ai thấy rõ không?”
Mọi người lắc đầu, bên trong đây, chỉ có Thạch Tinh Vân và Diệp Húc là biết rõ chuyện gì xảy ra. Diệp Húc mỉm cười không nói, Thạch Tinh Vân thì dường như đã bị dọa cho si ngốc rồi.
Mọi người chỉ có thể buồn bã trong lòng, Tống Cao Đức quay đầu nhìn về phía Thạch Tinh Vân, nhe răng cười độc ác nói: “Tiểu tử, ngươi còn kiêu ngạo nữa sao? Lão tử hiện giờ làm thịt ngươi!”
Khoa Phụ Minh Nguyệt xuất ra cái nồi sắt của mình, cầm ra một vốc hỏa tinh, nhấc cái nồi sắt lên, tiểu hỏa tinh chui lủi ở dưới đáy nồi, làm cho cái nồi sắt này nóng lên cười nói: “Ta đã chuẩn bị nồi niêu xoong chảo tốt rồi, chờ Tống tiểu đệ làm thịt tiểu tử này rồi hạ nồi.”
Tống Cao Đức không khỏi rùng mình một cái, hắn nguyên tưởng vị đại vu y của Khoa Phụ tộc này hay nói giỡn. Tuy nhiên xem cử chỉ hiện tại của nàng, không giống như đang nói giỡn chút nào. Nghiễm nhiên muốn cho Thạch Tinh Vân vào trong nồi hấp cách thủy.
“Ta thích ăn sống, lưu lại cho ta cái đùi, thịt non quá.” Viên Thiên Công nước miếng chảy xuống.
Thiềm yêu vương vươn cái đầu lưỡi nhỏ của mình, liếm mặt Thạch Tinh Vân một cái, cười ha hả nói: “Ta thích ăn tái hơn, thịt non mềm thế này, cắn một miếng vào miệng là trôi luôn vào bụng rồi.”
Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang gần như ói ra: “Đám người kia có phải là người không vậy…”
“Không nên, cha ta và đại ca ta sẽ giết sạch các ngươi, đuổi tận giết tuyệt các ngươi!” Thạch Tinh Vân rốt cuộc tỉnh táo lại, mặt mày hoảng sợ, kêu lớn lên.
“Tiểu tử thối, còn kiêu ngạo như vậy!” Tống Cao Đức nhanh chóng tiến lên, nắm tay kêu vang.
“Tống huynh, vừa rồi ta chỉ bức bàn tay to của Tinh Đế trở lại Tử Phủ của hắn, cũng không có phá vỡ được nửa thức vu pháp này. Nếu ngươi động hắn, bàn tay to của Tinh Đế tất lại đánh ra.”
Diệp Húc cười nói: “Lấy thực lực trước mắt của ta, so với bàn tay to của Tinh Đế vẫn là không bằng, không thể hoàn toàn phá vỡ nửa thức vu pháp này.”
Tống Cao Đức vội vàng dừng chân, nhấp nháy mắt nói: “Nói cách khác, tiểu tử này vẫn là con nhím, sờ không được, va không được sao?”
Diệp Húc đi về phía Thạch Tinh Vân, khí tức của hắn dường như khác vừa rồi, dường như đánh một trận với bàn tay to của Tinh Đế khiến cho khí chất của hắn được tẩy lễ một lần. Ánh mắt của hắn trở nên vô cùng sâu xa, khí thế nguyên vô cùng bá đạo bắt đầu dần dần nội liễm.
Hiển nhiên, vừa rồi hắn đánh nhau với bàn tay to của Tinh Đế đã có thu hoạch rất lớn, khiến cho tầm mắt khí tức của hắn đạt được tới độ cao mới. Loại nâng cao vô hình này mang tới chỗ tốt, cực kỳ trọng yếu, có thể cho hắn tu luyện ở một vị trí rất cao.
“Lưu lại thiếu chủ Tinh Cung, ta còn chỗ cần dùng.”
Diệp Húc một tay chụp tới, túm lấy đan điền của Thạch Tinh Vân, bắt lấy ngọc lâu của hắn ra khỏi đan điền. Chỉ thấy đây là một toà Cao Hư Hoan Hỉ Huyền Hoàng Lâu tám tầng, tư chất gần với chín tầng ngọc lâu nhất, hiển nhiên đạt được thiên đạo kế thừa cũng không phải là nhỏ.
“Tư chất không tồi.”
Diệp Húc tán thưởng một tiếng, bàn tay nắm thật chặt, niết tòa ngọc lâu này dập nát, chỉ thấy từng điều linh mạch từ trong ngọc lâu rơi xuống đất, chồng chất như núi, quay cuồng bên trong thông đạo. Lập tức một cỗ linh khí nồng đậm tới cực điểm cuồn cuộn xuất hiện, khí trời như sương, khiến cho mọi người không khỏi rung động tinh thần, thần thanh khí sảng.
“Thiệt nhiều linh mạch! Thiếu chủ Tinh Cung không ngờ mang theo nhiều linh mạch như vậy, quả thực là một kho báu lớn.”
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn thẳng, những linh mạch này nhiều vô kể, còn có nhiều tài liệu, vu bảo, … đủ loại, nhiều không đếm xuể!
Diệp Húc phất tay đem một nửa linh mạch và các loại tài liệu khác thu hồi lại, lưu lại một nửa cho mọi người tự phân chia. Đợi khi mọi người chia của xong, lúc này mới mang theo Thạch Tinh Vân tiếp tục đi tới, đi vào sâu bên trong Bàn Hoàng Lăng.
“Lưu tiểu tử này lại có lợi ích gì?” Phượng Yên Nhu đi sát bên người Diệp Húc, dịu dàng nói.
“Nếu gặp được cấm chế mà chúng ta không thể ứng phó nổi, trực tiếp ném tiểu tử này vào, ngươi đoán sẽ phát sinh tình huống gì?” Diệp Húc cười hỏi.
“Ngươi thực tà ác!” Hiên Viên Minh Nguyệt ở bên cạnh nói thầm.
Diệp Húc cười ha ha, Hiên Viên Minh Nguyệt và Phượng Yên Nhu đột nhiên dừng chân ở một ngã tư. Hai thiếu nữ liếc nhau, sắc mặt trở nên ngưng trọng hiếm thấy.
“Trong Bàn Hoàng lăng, không ngờ mai táng không chỉ một vị vu hoàng!”
Hiên Viên Minh Nguyệt ánh mắt lay động, nhìn về ba lối rẽ phía trước, nhíu mày nói: “Điều này sao có thể? Tại sao lại có ba vị vu hoàng mai táng ở nơi này…”
/1054
|