Linh cữu thanh đăng chính là một kiện vu bảo âm tà nhất quỷ dị nhất truyền từ Nam Thiên Môn ra. Lúc trước khi cổ côn luân thánh địa mở ra, quan tài mở ra, một lũ khí tức liền có thể làm tan chảy nguyên thần của đại vu tam thần cảnh, thân thể tan rã!
Thậm chí có người hoài nghi, trong quan tài là mai táng thân thể của Tây Hoàng, bởi vậy mới có thể dũng mãnh như vậy. Còn có người hoài nghi, quan tài này chính là cấm bảo. Tuy nhiên những truyền thuyết này hẳn là lầm nhẫn, linh cữu thanh đăng tuy rằng lợi hại, nhưng còn xa xa không đạt tới trình độ cấm bảo. Cho dù là bảo vật như Nam Thiên Môn cũng chỉ là tiếp cận cấm bảo.
Thậm chí đô thiên thập nhị đồng nhân trấn quốc chi bảo của Đại Tần hoàng thất, cũng không phải là cấm bảo đầy đủ. Thủy hoàng đế chết quá sớm, cũng không hoàn toàn luyện thành cấm bảo này.
Dù vậy, linh cữu thanh đăng uy năng, vẫn không phải Diệp Húc có thể chống lại được. Hắn chỉ dính một chút khí tức bên trong linh cữu liền cảm thấy nguyên thần thân thể có xu thế tan rã. Hắn vội vàng lùi lại, tránh đi khí tức của linh cữu xâm nhập.
Hô ~~~
Thanh đăng trên quan tài đột nhiên bùng lên hào quang, khí tức âm trầm bên trong quan tài thổi ra, thổi qua ánh đèn, chỉ thấy ngọn lửa tối như mực kích ra, bắn thẳng tới Diệp Húc.
Loại ngọn lửa này khác với thần hỏa mà Thái Tử Hỉ tự thân tu vi thổi ra, nguyên bản Thái Tử Hỉ phun ra một ngụm chân nguyên. Đăng diễm bắn ra thần hỏa chính là màu hồng, uy năng hùng mạnh. Nhưng âm phong trong quan tài thổi ra đăng diễm thuần khiết một màu đen, không có một chút ánh sáng, giống như một hắc động, hư không cháy sạch vô thanh vô tức sụp xuống!
Cho dù là một ngọn lửa màu đen, đều có thể dễ dàng đốt sạch sẽ thân thể nguyên thần của Diệp Húc.
Linh cữu thanh đăng này không hổ là bất diệt chi bảo từ trong Nam Thiên Môn chạy ra. Uy năng hùng mạnh tới cực điểm, lúc này Thái Tử Hỉ như một con nhím, căn bản khiến cho Diệp Húc không có cách nào trả đòn, chỉ có thể né tránh.
Thái Tử Sơ lúc này cũng nghiêng nghiên người vọt tới, ánh mắt chớp động, nhìn vào quan tài màu đen này. Hiển nhiên hắn cũng khiếp sợ uy lực của linh cữu thanh đăng.
Diệp Húc không tranh phong với Thái Tử Hỉ, mà không ngừng vận chuyển nguyên thần, mà đang rút mộc tinh chi khí từ cú mang nguyên thần để khiến cho nguyên thần của mình ngày càng thêm lớn mạnh.
“Mộc tinh khí rất nồng đậm, đây là lần đầu tiên được thấy nguyên thần cú mang trong ngũ hành thân thể? Đàm Phượng Sơn làm thế nào lại có được nguyên thần cú mang nhỉ?”
Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn có thể cảm giác được mộc tinh chi khí bên trong nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn giống như một mảnh hải dương hạo hãn, vô cùng vô tận. Nó còn hùng hậu hơn mộc tinh chi khí trong kiến mộc long chương nhiều. Mộc tinh khí dư thừa như vậy khiến cho nguyên thần của hắn nhanh chóng tăng trưởng, uy lực của nguyên thần tiếp tục tăng vọt.
Hắn cắn nuốt nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn, gần như bằng việc cắn nuốt mấy trăm kiến mộc long chương, hiệu quả kinh người.
“Nguyên thần cú mang không hổ là ngũ hành thể chất, chất chứa mộc tinh chi khí thật sự hùng hậu. Hiện giờ cường độ nguyên thần của ta, đủ có thể dễ dàng triệu tập được ảo ảnh cấm bảo, hơn nữa hao tổn không nhiều lắm!” Diệp Húc ánh mắt chớp động, thầm nghĩ.
Thái Tử Hỉ cười ha hả bức Diệp Húc không ngừng lùi về phía sau, hăng hái nói: “Thái Tử Sơ, người cũng lật ra quân bài tẩy của ngươi đi, miễn cho Diệp Thiếu Bảo khinh thường Bắc Tần Thái Tử!”
Đều không phải là Diệp Húc muốn xem thực lực chân chính của Thái Tử Sơ, mà là hắn muốn kiến thức một chút tiền vốn của Thái Tử Sơ.
Hai người bọn họ chính là Nam bắc Thái Tử, Nam Đường Thái Tử Hỉ, Bắc Tần Thái Tử Sơ. Hai người cùng nổi danh, nếu Thái Tử Sơ lấy ra không đủ thực lực, hắn không ngại giết cả Thái Tử Sơ.
Thái Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một pho tượng đồng nhân từ trong ngọc lâu đi ra. Những đồng nhân mỗi một pho đều cao tới trăm trượng, cực kỳ dũng mãnh, hơi thở như uyên, rõ ràng là tới tầng thứ tam tướng chi bảo rồi.
Thái Tử Sơ thân là Thái Tử Đại Tần, quyền cao chức trọng, Đại Tần quốc khố của cải vô cùng. Hắn có thể rèn ra được mười hai bức tượng đồng nhân tam tướng chi bảo. Việc ngoài dự liệu của Thái Tử Hỉ lại là bên trong tình lý.
Đột nhiên, từng nguyên thần cực lớn từ trên người Thái Tử Sơ bay ra, đều dung nhập vào đồng nhân. Mười hai tôn nguyên thần, kích hoạt mười hai đồng nhân, tản mát ra uy năng càng thêm dũng mãnh, đây là tiền vốn của hắn, đây là quân bài chưa lật của hắn!
Mười hai tôn đồng nhân này, hoàn toàn có thể tạo thành đô thiên thần sát đại trận, diệt sạch hết thảy, uy năng có thể vượt qua ảo ảnh cấm bảo. Thậm chí có thể chống lại được bất diệt chi bảo linh cữu thanh đăng của Thái Tử Hỉ. Ai thắng ai, còn chưa biết được.
Nam Bắc hai vị Thái Tử thực lực đích xác hùng hậu kinh người!
Thái Tử Hỉ trong lòng hào hùng, Thái Tử Sơ lấy ra quân bài chưa lật, quả nhiên có được tiền vốn chống lại linh cữu thanh đăng. Thậm chí nếu Thái Tử Sơ triệu tập ra ảo ảnh đô thiên thập nhị đồng nhân trấn quốc Đại Tần giáng lâm, cùng dung với mười hai đồng nhân của chính mình. Đô thiên thần sát đại trận uy năng tất có thể thôi phát tới độ cao khó có thể tưởng tượng nổi.
“Khó trách hắn một đường phá cấm, thậm chí còn tình nguyện hao tổn tu vi triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo, cũng không vận dụng quân bài chưa lật của mình. Thực lực của hắn không ngờ lại dũng mãnh như vậy.”
Diệp Húc nhìn thấy mười hai tôn đồng nhân này, trong lòng cũng khiếp sợ dị thường, không thể không bội phục Thái Tử Sơ, so với mình còn muốn hùng hậu hơn. Mười hai tôn đồng nhân này tiêu hao quá nhiều tài liệu, so với Di la thiên địa tháp còn muốn khổng lồ hơn, thường nhân khó có thể tưởng tượng được, tạo thành đô thiên thần sát đại trận, uy lực mạnh, thường nhân khó có thể tưởng tượng.
“Khó trách Thủy Hoàng đế cảm giác được khí tức của đô thiên thần sát trên người Thái Tử Sơ. Hóa ra hắn luyện chế đô thiên thập nhị đồng nhân! Nam Bắc hai đại thái tử, nội tình hùng hậu, thậm chí còn vượt qua chính ma yêu ba đạo thánh địa. Triều đình chính là môn phái đệ nhất đương thời, những lời này đích xác không sai!”
Hắn không cùng Thái Tử Sơ và Thái Tử Hỉ phân tranh, mà cấp tốc đi về phía trước, thẳng tới nơi mà Vinh Lâm bị nhốt. Lấy thực lực trước mắt của hắn, còn không thể cứng rắn ngạnh kháng công kích của hai đại thái tử. Huống chi thực lực của hai đại thái tử này còn muốn ở trên Đàm Phượng Sơn và Dư Nhân Kiệt. Đánh nhau với bọn họ tuyệt đối là chuyện cật lực.
Theo hắn xâm nhập, khí tức bàn hoàng ngày càng mạnh, càng ngày càng nặng. Cho dù Diệp Húc thực lực và tu vi tăng nhiều, thời khắc này có cầm dương thiên thần vương diệt kiếp ấn cũng không thể chống cự được khí tức của thượng cổ vu hoàng này được. Thân hình lại bị trấn áp, không thể không thu nhỏ lại.
Đợi khi hắn tới khoảng cách Vinh Lâm bị nhốt chừng trăm mét, thân hình đã bị ép nhỏ tới chỉ còn sáu bảy tấc. Mỗi bước về phía trước, áp lực đều gia tăng gấp đôi!
Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ hai người thân hình cũng kịch liệt thu nhỏ lại. Thậm chí ngay cả linh cữu thanh đăng và đô thiên thập nhị đồng nhân cũng bị áp chế. Thái Tử Hỉ quan tài đen bị ép khép lại, đăng diễm nhỏ tới mức đáng thương.
Mà đô thiên thập nhị đồng nhân lúc này bị thu nhỏ lại tới không đủ ba xích, cường độ thân thể của hai người bọn họ không bằng Diệp Húc, tuy rằng ỷ vào tu vi thâm hậu, đều tự vận chuyển tâm pháp, thúc dục nguyên thần và vu bảo. Nhưng hai người cũng bị ép tới mức không tốt hơn Diệp Húc là mấy.
Ba người dáng người nhỏ vô cùng, hơn nữa mỗi bước đi về phía trước thân thể bị ép tới nhỏ hơn một chút. Đây là do thực lực của bọn họ vô cùng dũng mãnh, nếu là đổi lại là đại vu tam thần cảnh, cao thủ như Ngụy Hiên chỉ sợ cũng không đi được bao xa thì nguyên thần đã bị đập vụn, thân thể hóa thành bùn lầy!
“Linh cữu khai quan!”
Thái Tử Hỉ rốt cuộc cũng đuổi theo được Diệp Húc, huy khởi quan tài màu đen ném thẳng tới đầu Diệp Húc. Chỉ thấy quan tài đen này mở ra, bên trong từng đợt đợt lục mao(lông màu xanh lục) bay ra khỏi quan tàn, đâm thẳng tới Diệp Húc!
Những lục mao này giống như lông tóc của một con quái vật, cũng không bị khí tức của Bàn Hoàng trấn áp, dường như mỗi một cái tóc đều có uy năng không thể tưởng. Duyên thân vô hạn, đâm vào không khí phát ra những tiếng bạo vang ba ba!
Nam Thiên Môn đột nhiên xuất hiện, ngăn trở lục mao trong quan tài công kích. Chỉ thấy vô số lục mao đâm vào phía trên Nam Thiên Môn, ánh lửa văng ra khắp nơi, gần như làm tòa cửa chính này mở ra.
Thái Tử Sơ thao túng mười hai đồng nhân nhảy ra, rầm rầm đánh thẳng vào cửa lớn, làm Nam Thiên Môn mở ra một khe hở cực kỳ nhỏ bé.
Lực đạo của hai người bọn họ, từ Nam Thiên Môn truyền thẳng tới người Diệp Húc. Nó làm cho Diệp Húc yết hầu ngòn ngọt, không kìm nổi mà ói ra một ngụm máu tươi, toàn thân cốt cách gần như bị hai người đánh gãy.
Nếu không có Di la thiên địa tháp của hắn trấn áp thân thể, thực lực tăng lớn, chỉ sợ Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ hai người liên kết đánh một kích làm cho thân thể hắn chấn vỡ.
Trong cơ thể hắn, di la thiên địa tháp run lên kịch liệt, thân tháp tầng tám như ngọc lưu ly vậy, xuất hiện từng vết rách nhìn ghê người. Ngoại trừ ba tầng đầu, bốn tầng trên cũng xuất hiện những vết rách rất nhỏ. Đây là do mấy tầng bảo tháp này không có tức nhưỡng trấn áp gia cố, trình độ chắc chắn kém xa ba tầng đầu.
Nếu Diệp Húc lại tiếp một đòn nghiêm trọng, Di la thiên địa tháp tầng thứ tám tất bị hai người chấn vỡ. Bốn tầng dưới không chừng cũng bị hao tổn đi rất nhiều uy năng.
“Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ, các ngươi muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi.”
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên phía sau mười hai nguyên thần bay ra, bên trong nguyên thai, một gốc cây ngọc thụ phá thai mà ra, cắn nuốt lẫn nhau, tổ hợp thành một gốc cây đại thụ che trời. Tuy rằng bị khí tức của bàn Hoàng trấn áp, nhưng gốc đại thụ này vẫn cao tới mấy chục mét. Có thể thấy được nguyên thần của hắn sau khi cắn nuốt nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn, nguyên thần ngọc thụ cũng đã dũng mãnh vô cùng rồi.
“Nam Thiên Môn mở!”
Ngọc thụ nguyên thần vô số rễ cây bay múa, đột nhiên nhập vào bên trong nam thiên môn. Ba đạo công đức kim luân dựng thẳng lên sau đầu, hướng Nam Thiên Môn trùm tới.
Ầm vang!
Tòa cửa lớn bị Thái Tử Sơ và Thái Tử Hỉ oanh mở một khe hở, lúc này Diệp Húc lấy nguyên thần tế khởi Nam Thiên Môn. Nhưng thấy khe hở này càng ngày càng lớn, bên trong vô số vu bảo tạo thành biển lớn, lập tức lộ ra một góc kinh người.
Nguyên thần Diệp Húc thôi phát tới cực hạn, Nam Thiên Môn mở ra biên độ càng lúc càng lớn. Một cỗ khí tức hạo hãn truyền tới, rõ ràng bức ra khí tức của Bàn Hoàng.
Thái Tử Hỉ ánh mắt sáng lên, tiến lên, tế khởi linh cữu thanh đăng, quan tài đen càng lúc càng lớn, quan tài ngang dọc, hoàn toàn mở ra, chỉ thấy trong quan tài một mảnh tối đen như mực. Bên trong đột nhiên một bàn tay lục mao xuất hiện, bàn tay này vừa xuất hiện, lập tức âm phong mãnh liệt, hung hăng chộp tới Nam Thiên Môn!
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, cái gọi là bảo vật phải theo người có đức. Đức hạnh của ngươi không đủ, tòa kho báu của Tây Hoàng vẫn thuộc về ta đi!” Thái Tử Hỉ cười ha ha, trong mắt tinh quang chợt lóe, dường như đã nhìn thấy Nam Thiên Môn ở trong bàn tay mình rồi.
“Thái Tử Hỉ, ngươi quên quan tài này là từ đâu tới sao?”
Diệp Húc nuốt xuống một ngụm máu tươi dâng lên họng, lạnh lùng nói: “Nam Thiên Môn, phong ấn chư thiên!”
Nam Thiên Môn đột nhiên truyền tới một cỗ lực hấp dẫn mạnh mẽ, hướng ra bên ngoài. Linh cữu thanh đăng cùng bàn tay to kia lập tức bị hút vào trong cánh cửa.
Thái Tử Hỉ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hai tay mình, một khắc trước linh cữu thanh đăng còn ở trên tay hắn, lúc này quan tài màu đen đã mất tăm mất tích, bị Nam Thiên Môn cắn nuốt.
Thay đổi nhanh như vậy khiến cho hắn khó có thể chịu đựng.
Thậm chí có người hoài nghi, trong quan tài là mai táng thân thể của Tây Hoàng, bởi vậy mới có thể dũng mãnh như vậy. Còn có người hoài nghi, quan tài này chính là cấm bảo. Tuy nhiên những truyền thuyết này hẳn là lầm nhẫn, linh cữu thanh đăng tuy rằng lợi hại, nhưng còn xa xa không đạt tới trình độ cấm bảo. Cho dù là bảo vật như Nam Thiên Môn cũng chỉ là tiếp cận cấm bảo.
Thậm chí đô thiên thập nhị đồng nhân trấn quốc chi bảo của Đại Tần hoàng thất, cũng không phải là cấm bảo đầy đủ. Thủy hoàng đế chết quá sớm, cũng không hoàn toàn luyện thành cấm bảo này.
Dù vậy, linh cữu thanh đăng uy năng, vẫn không phải Diệp Húc có thể chống lại được. Hắn chỉ dính một chút khí tức bên trong linh cữu liền cảm thấy nguyên thần thân thể có xu thế tan rã. Hắn vội vàng lùi lại, tránh đi khí tức của linh cữu xâm nhập.
Hô ~~~
Thanh đăng trên quan tài đột nhiên bùng lên hào quang, khí tức âm trầm bên trong quan tài thổi ra, thổi qua ánh đèn, chỉ thấy ngọn lửa tối như mực kích ra, bắn thẳng tới Diệp Húc.
Loại ngọn lửa này khác với thần hỏa mà Thái Tử Hỉ tự thân tu vi thổi ra, nguyên bản Thái Tử Hỉ phun ra một ngụm chân nguyên. Đăng diễm bắn ra thần hỏa chính là màu hồng, uy năng hùng mạnh. Nhưng âm phong trong quan tài thổi ra đăng diễm thuần khiết một màu đen, không có một chút ánh sáng, giống như một hắc động, hư không cháy sạch vô thanh vô tức sụp xuống!
Cho dù là một ngọn lửa màu đen, đều có thể dễ dàng đốt sạch sẽ thân thể nguyên thần của Diệp Húc.
Linh cữu thanh đăng này không hổ là bất diệt chi bảo từ trong Nam Thiên Môn chạy ra. Uy năng hùng mạnh tới cực điểm, lúc này Thái Tử Hỉ như một con nhím, căn bản khiến cho Diệp Húc không có cách nào trả đòn, chỉ có thể né tránh.
Thái Tử Sơ lúc này cũng nghiêng nghiên người vọt tới, ánh mắt chớp động, nhìn vào quan tài màu đen này. Hiển nhiên hắn cũng khiếp sợ uy lực của linh cữu thanh đăng.
Diệp Húc không tranh phong với Thái Tử Hỉ, mà không ngừng vận chuyển nguyên thần, mà đang rút mộc tinh chi khí từ cú mang nguyên thần để khiến cho nguyên thần của mình ngày càng thêm lớn mạnh.
“Mộc tinh khí rất nồng đậm, đây là lần đầu tiên được thấy nguyên thần cú mang trong ngũ hành thân thể? Đàm Phượng Sơn làm thế nào lại có được nguyên thần cú mang nhỉ?”
Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn có thể cảm giác được mộc tinh chi khí bên trong nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn giống như một mảnh hải dương hạo hãn, vô cùng vô tận. Nó còn hùng hậu hơn mộc tinh chi khí trong kiến mộc long chương nhiều. Mộc tinh khí dư thừa như vậy khiến cho nguyên thần của hắn nhanh chóng tăng trưởng, uy lực của nguyên thần tiếp tục tăng vọt.
Hắn cắn nuốt nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn, gần như bằng việc cắn nuốt mấy trăm kiến mộc long chương, hiệu quả kinh người.
“Nguyên thần cú mang không hổ là ngũ hành thể chất, chất chứa mộc tinh chi khí thật sự hùng hậu. Hiện giờ cường độ nguyên thần của ta, đủ có thể dễ dàng triệu tập được ảo ảnh cấm bảo, hơn nữa hao tổn không nhiều lắm!” Diệp Húc ánh mắt chớp động, thầm nghĩ.
Thái Tử Hỉ cười ha hả bức Diệp Húc không ngừng lùi về phía sau, hăng hái nói: “Thái Tử Sơ, người cũng lật ra quân bài tẩy của ngươi đi, miễn cho Diệp Thiếu Bảo khinh thường Bắc Tần Thái Tử!”
Đều không phải là Diệp Húc muốn xem thực lực chân chính của Thái Tử Sơ, mà là hắn muốn kiến thức một chút tiền vốn của Thái Tử Sơ.
Hai người bọn họ chính là Nam bắc Thái Tử, Nam Đường Thái Tử Hỉ, Bắc Tần Thái Tử Sơ. Hai người cùng nổi danh, nếu Thái Tử Sơ lấy ra không đủ thực lực, hắn không ngại giết cả Thái Tử Sơ.
Thái Tử Sơ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên một pho tượng đồng nhân từ trong ngọc lâu đi ra. Những đồng nhân mỗi một pho đều cao tới trăm trượng, cực kỳ dũng mãnh, hơi thở như uyên, rõ ràng là tới tầng thứ tam tướng chi bảo rồi.
Thái Tử Sơ thân là Thái Tử Đại Tần, quyền cao chức trọng, Đại Tần quốc khố của cải vô cùng. Hắn có thể rèn ra được mười hai bức tượng đồng nhân tam tướng chi bảo. Việc ngoài dự liệu của Thái Tử Hỉ lại là bên trong tình lý.
Đột nhiên, từng nguyên thần cực lớn từ trên người Thái Tử Sơ bay ra, đều dung nhập vào đồng nhân. Mười hai tôn nguyên thần, kích hoạt mười hai đồng nhân, tản mát ra uy năng càng thêm dũng mãnh, đây là tiền vốn của hắn, đây là quân bài chưa lật của hắn!
Mười hai tôn đồng nhân này, hoàn toàn có thể tạo thành đô thiên thần sát đại trận, diệt sạch hết thảy, uy năng có thể vượt qua ảo ảnh cấm bảo. Thậm chí có thể chống lại được bất diệt chi bảo linh cữu thanh đăng của Thái Tử Hỉ. Ai thắng ai, còn chưa biết được.
Nam Bắc hai vị Thái Tử thực lực đích xác hùng hậu kinh người!
Thái Tử Hỉ trong lòng hào hùng, Thái Tử Sơ lấy ra quân bài chưa lật, quả nhiên có được tiền vốn chống lại linh cữu thanh đăng. Thậm chí nếu Thái Tử Sơ triệu tập ra ảo ảnh đô thiên thập nhị đồng nhân trấn quốc Đại Tần giáng lâm, cùng dung với mười hai đồng nhân của chính mình. Đô thiên thần sát đại trận uy năng tất có thể thôi phát tới độ cao khó có thể tưởng tượng nổi.
“Khó trách hắn một đường phá cấm, thậm chí còn tình nguyện hao tổn tu vi triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo, cũng không vận dụng quân bài chưa lật của mình. Thực lực của hắn không ngờ lại dũng mãnh như vậy.”
Diệp Húc nhìn thấy mười hai tôn đồng nhân này, trong lòng cũng khiếp sợ dị thường, không thể không bội phục Thái Tử Sơ, so với mình còn muốn hùng hậu hơn. Mười hai tôn đồng nhân này tiêu hao quá nhiều tài liệu, so với Di la thiên địa tháp còn muốn khổng lồ hơn, thường nhân khó có thể tưởng tượng được, tạo thành đô thiên thần sát đại trận, uy lực mạnh, thường nhân khó có thể tưởng tượng.
“Khó trách Thủy Hoàng đế cảm giác được khí tức của đô thiên thần sát trên người Thái Tử Sơ. Hóa ra hắn luyện chế đô thiên thập nhị đồng nhân! Nam Bắc hai đại thái tử, nội tình hùng hậu, thậm chí còn vượt qua chính ma yêu ba đạo thánh địa. Triều đình chính là môn phái đệ nhất đương thời, những lời này đích xác không sai!”
Hắn không cùng Thái Tử Sơ và Thái Tử Hỉ phân tranh, mà cấp tốc đi về phía trước, thẳng tới nơi mà Vinh Lâm bị nhốt. Lấy thực lực trước mắt của hắn, còn không thể cứng rắn ngạnh kháng công kích của hai đại thái tử. Huống chi thực lực của hai đại thái tử này còn muốn ở trên Đàm Phượng Sơn và Dư Nhân Kiệt. Đánh nhau với bọn họ tuyệt đối là chuyện cật lực.
Theo hắn xâm nhập, khí tức bàn hoàng ngày càng mạnh, càng ngày càng nặng. Cho dù Diệp Húc thực lực và tu vi tăng nhiều, thời khắc này có cầm dương thiên thần vương diệt kiếp ấn cũng không thể chống cự được khí tức của thượng cổ vu hoàng này được. Thân hình lại bị trấn áp, không thể không thu nhỏ lại.
Đợi khi hắn tới khoảng cách Vinh Lâm bị nhốt chừng trăm mét, thân hình đã bị ép nhỏ tới chỉ còn sáu bảy tấc. Mỗi bước về phía trước, áp lực đều gia tăng gấp đôi!
Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ hai người thân hình cũng kịch liệt thu nhỏ lại. Thậm chí ngay cả linh cữu thanh đăng và đô thiên thập nhị đồng nhân cũng bị áp chế. Thái Tử Hỉ quan tài đen bị ép khép lại, đăng diễm nhỏ tới mức đáng thương.
Mà đô thiên thập nhị đồng nhân lúc này bị thu nhỏ lại tới không đủ ba xích, cường độ thân thể của hai người bọn họ không bằng Diệp Húc, tuy rằng ỷ vào tu vi thâm hậu, đều tự vận chuyển tâm pháp, thúc dục nguyên thần và vu bảo. Nhưng hai người cũng bị ép tới mức không tốt hơn Diệp Húc là mấy.
Ba người dáng người nhỏ vô cùng, hơn nữa mỗi bước đi về phía trước thân thể bị ép tới nhỏ hơn một chút. Đây là do thực lực của bọn họ vô cùng dũng mãnh, nếu là đổi lại là đại vu tam thần cảnh, cao thủ như Ngụy Hiên chỉ sợ cũng không đi được bao xa thì nguyên thần đã bị đập vụn, thân thể hóa thành bùn lầy!
“Linh cữu khai quan!”
Thái Tử Hỉ rốt cuộc cũng đuổi theo được Diệp Húc, huy khởi quan tài màu đen ném thẳng tới đầu Diệp Húc. Chỉ thấy quan tài đen này mở ra, bên trong từng đợt đợt lục mao(lông màu xanh lục) bay ra khỏi quan tàn, đâm thẳng tới Diệp Húc!
Những lục mao này giống như lông tóc của một con quái vật, cũng không bị khí tức của Bàn Hoàng trấn áp, dường như mỗi một cái tóc đều có uy năng không thể tưởng. Duyên thân vô hạn, đâm vào không khí phát ra những tiếng bạo vang ba ba!
Nam Thiên Môn đột nhiên xuất hiện, ngăn trở lục mao trong quan tài công kích. Chỉ thấy vô số lục mao đâm vào phía trên Nam Thiên Môn, ánh lửa văng ra khắp nơi, gần như làm tòa cửa chính này mở ra.
Thái Tử Sơ thao túng mười hai đồng nhân nhảy ra, rầm rầm đánh thẳng vào cửa lớn, làm Nam Thiên Môn mở ra một khe hở cực kỳ nhỏ bé.
Lực đạo của hai người bọn họ, từ Nam Thiên Môn truyền thẳng tới người Diệp Húc. Nó làm cho Diệp Húc yết hầu ngòn ngọt, không kìm nổi mà ói ra một ngụm máu tươi, toàn thân cốt cách gần như bị hai người đánh gãy.
Nếu không có Di la thiên địa tháp của hắn trấn áp thân thể, thực lực tăng lớn, chỉ sợ Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ hai người liên kết đánh một kích làm cho thân thể hắn chấn vỡ.
Trong cơ thể hắn, di la thiên địa tháp run lên kịch liệt, thân tháp tầng tám như ngọc lưu ly vậy, xuất hiện từng vết rách nhìn ghê người. Ngoại trừ ba tầng đầu, bốn tầng trên cũng xuất hiện những vết rách rất nhỏ. Đây là do mấy tầng bảo tháp này không có tức nhưỡng trấn áp gia cố, trình độ chắc chắn kém xa ba tầng đầu.
Nếu Diệp Húc lại tiếp một đòn nghiêm trọng, Di la thiên địa tháp tầng thứ tám tất bị hai người chấn vỡ. Bốn tầng dưới không chừng cũng bị hao tổn đi rất nhiều uy năng.
“Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ, các ngươi muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi.”
Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên phía sau mười hai nguyên thần bay ra, bên trong nguyên thai, một gốc cây ngọc thụ phá thai mà ra, cắn nuốt lẫn nhau, tổ hợp thành một gốc cây đại thụ che trời. Tuy rằng bị khí tức của bàn Hoàng trấn áp, nhưng gốc đại thụ này vẫn cao tới mấy chục mét. Có thể thấy được nguyên thần của hắn sau khi cắn nuốt nguyên thần cú mang của Đàm Phượng Sơn, nguyên thần ngọc thụ cũng đã dũng mãnh vô cùng rồi.
“Nam Thiên Môn mở!”
Ngọc thụ nguyên thần vô số rễ cây bay múa, đột nhiên nhập vào bên trong nam thiên môn. Ba đạo công đức kim luân dựng thẳng lên sau đầu, hướng Nam Thiên Môn trùm tới.
Ầm vang!
Tòa cửa lớn bị Thái Tử Sơ và Thái Tử Hỉ oanh mở một khe hở, lúc này Diệp Húc lấy nguyên thần tế khởi Nam Thiên Môn. Nhưng thấy khe hở này càng ngày càng lớn, bên trong vô số vu bảo tạo thành biển lớn, lập tức lộ ra một góc kinh người.
Nguyên thần Diệp Húc thôi phát tới cực hạn, Nam Thiên Môn mở ra biên độ càng lúc càng lớn. Một cỗ khí tức hạo hãn truyền tới, rõ ràng bức ra khí tức của Bàn Hoàng.
Thái Tử Hỉ ánh mắt sáng lên, tiến lên, tế khởi linh cữu thanh đăng, quan tài đen càng lúc càng lớn, quan tài ngang dọc, hoàn toàn mở ra, chỉ thấy trong quan tài một mảnh tối đen như mực. Bên trong đột nhiên một bàn tay lục mao xuất hiện, bàn tay này vừa xuất hiện, lập tức âm phong mãnh liệt, hung hăng chộp tới Nam Thiên Môn!
“Diệp Thiếu Bảo, ngươi làm nhiều việc ác, tội ác tày trời, cái gọi là bảo vật phải theo người có đức. Đức hạnh của ngươi không đủ, tòa kho báu của Tây Hoàng vẫn thuộc về ta đi!” Thái Tử Hỉ cười ha ha, trong mắt tinh quang chợt lóe, dường như đã nhìn thấy Nam Thiên Môn ở trong bàn tay mình rồi.
“Thái Tử Hỉ, ngươi quên quan tài này là từ đâu tới sao?”
Diệp Húc nuốt xuống một ngụm máu tươi dâng lên họng, lạnh lùng nói: “Nam Thiên Môn, phong ấn chư thiên!”
Nam Thiên Môn đột nhiên truyền tới một cỗ lực hấp dẫn mạnh mẽ, hướng ra bên ngoài. Linh cữu thanh đăng cùng bàn tay to kia lập tức bị hút vào trong cánh cửa.
Thái Tử Hỉ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hai tay mình, một khắc trước linh cữu thanh đăng còn ở trên tay hắn, lúc này quan tài màu đen đã mất tăm mất tích, bị Nam Thiên Môn cắn nuốt.
Thay đổi nhanh như vậy khiến cho hắn khó có thể chịu đựng.
/1054
|