Diệp Húc đúng là rất xem trọng uy lực của tòa Trảm Tiên Đài này, Già La Minh Tôn vị Diêm La Ma Điện Đại Minh Tôn Vương, tu vi và thực lực dũng mãnh như thế nào chứ. Thế nhưng hắn vẫn bị trói trên Trảm Tiên Đài, suýt nữa bị chém đầu.
Hơn nữa, tòa Trảm Tiên Đài này dưới tình huống không ai khống chế mà tự động công kích. Nếu đổi lại là do người khác tế khởi, chỉ sợ ngay cả lão quái vật Tam bất diệt cảnh cũng có thể bị chém giết dễ dàng.
“Truyền thuyết Tây Hoàng lấy được truyền thừa của viễn cổ thiên đình, lấy việc hắn luyện chế trảm tiên đài và Nam Thiên Môn thì hẳn là đồn đại không sai.”
Diệp Húc ánh mắt nóng bỏng, nhìn về phía Trảm Tiên Đài, cười nói: “Minh Tôn, ngươi có nắm chắc thu được tòa Trảm Tiên Đài này cho tiểu đệ sử dụng không?”
Già La Minh Tôn phẫn nộ nói: “Ta nếu nắm chắc thu được nó, lại có thể suýt bị nó chém giết sao? Tòa Trảm Tiên Đài này ngay cả hai thành uy lực cũng không phát huy ra, nếu là phát huy ra toàn bộ, Khốn Tiên Thằng vây khốn thân thể, Tỏa Tiên Gia trấn áp nguyên thần, Từ Tù Bổ Đoàn trấn áp tâm chí, Chiêu Hồn Phiên chiêu đi hồn phách, ngay cả ta cũng không thể thoát đi được. Nếu là ta khôi phục toàn bộ thực lực còn có vài phần nắm chắc, hiện tại không được, ta nếu đi lên, chỉ có cách đưa đầu ra cho nó chém.”
Diệp Húc chỉ cảm thấy tiếc hận vạn phần, Già La Minh Tôn không được, hắn tự nhiên càng không được, chỉ có thể nhỏ dãi nhìn bất diệt chi bảo này, nhưng không cách nào thu nó được.
“Nếu thu tòa Trảm Tiên Đài này, về sau cùng người đối địch, chỉ cần tế khởi Trảm Tiên Đài, Khốn Tiên Thằng trực tiếp trói người, Tỏa Tiên Gia khóa nguyên thần, quỳ xuống bồ đoàn, tuyên đọc tội ác của hắn, Chiêu Hồn Phách hắn, chém đầu hắn, cảm giác uy phong thế nào chứ?”
Hắn chỉ có thể thầm than một tiếng, tiếp tục cướp đoạt vu bảo bay múa đầy trời, nâng cao tu vi Chư Thiên Thập Đạo. Qua không lâu, thuần dương chi bảo quay chung quanh cửa chính vào tầng thứ hai Nam Thiên Môn bị hắn cắn nuốt non nửa, thuận lợi đem Chư Thiên Thập Đạo tăng lên cửu trọng.
Chư Thiên Thập Đạo là tâm pháp do Triều Công Thiều khai sáng, thích hợp học cấp tốc, chỉ cần có vu bảo và tài liệu đầy đủ, liền có thể không ngừng nâng cao. Năm đó sư huynh Triều Công Thiều luyện tâm pháp này, không bao lâu liền tăng tới thập trọng. Tu luyện tới viên mãn, liền bị Triều Công Thiều tên biến thái này tế luyện, luyện thành thân ngoại hóa thân nguyên thần thứ hai.
Tuy nhiên tâm pháp này bị Ứng Tông Đạo dễ dàng phá giả, Triều Công Thiều đau khổ suy tư, khai sáng bước phát triển mới của Chư Thiên Thập Đạo. Môn tế luyện thuật này đã không còn bất luận lỗ hổng gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể tế luyện người tu hành, bởi vậy mới có lợi cho Diệp Húc.
Chỉ có điều, Chư Thiên Thập Đạo học cấp tốc được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tài liệu và vu bảo sung túc, không ngừng nâng cao cường độ thân thể. Rất ít người có được tài lực hùng hậu như vậy, bởi vậy cho dù là Hoàng Tuyền Ma Tông, cũng rất ít có người có thể luyện phương pháp này tới đại viên mãn.
Cho dù là Diệp Húc, lúc này lấy được kho báu Tây Hoàng cũng chỉ tu luyện tới cửu trọng.
Lúc này, thân thể hắn dũng mãnh tột đỉnh, Diệp Húc cảm thấy được thân thể mình có thể ngạnh kháng được công kích của nguyên thần chi bảo. Cho dù là nguyên thần chi bảo của nguyên thần tam tướng cảnh, cũng khong thể làm thương tổn tới thân thể hắn.
Hắn không có tiếp tục cắn nuốt thuần dương chi bảo còn lại, bởi vì Diệp Húc phát hiện ra tu luyện Chư Thiên Thập Đạo tới cửu trọng, thuần dương chi bảo có khả năng nâng cao đã giảm tới thấp tới đáng thương, gần như nhỏ bé không đáng kể. Tiếp tục cắn nuốt những vu bảo này, chỉ lãng phí mà thôi.
Hiện giờ chi có nguyên thần chi bảo, thậm chí tam tướng chi bảo, mới có thể khiến hắn tiếp tục nâng cao Chư Thiên Thập Đạo.
“Thuần dương chi bảo còn lại cũng không thể lãng phí.”
Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy Di la thiên địa tháp xuất hiện, giáng lâm vào giữa đám vu bảo nam Thiên Môn. Tòa bảo tháp này bị hắn tế khởi, càng lúc càng lớn, uy năng vô cùng, lập tức trấn áp nhiều vu bảo.
Từ khi hắn đem đại chu thiên tinh đấu trận đồ của Đinh Phụ Đạo dung nhập vào bên trong bảo tháp này. Tòa bảo tháp lại tiến hóa ra một tầng, đã sở hữu chín tầng rồi, giống như một tòa tháp được thiên đạo ban thưởng cho chính đạo, chín tầng Thiên Quân Hắc Ngọc Tiên Tháp.
Vù vù vù!
Diệp Húc đứng trên tháp nhọn, chỉ thấy từng kiện thuần dương chi bảo bị Di La Thiên Địa Tháp dẫn dắt tới, còn chưa tới gần người, liền bị khí tức của bảo tháp cắn nát. Trong tháp tuôn trào ra thái dương chân hỏa vô hạn vô biên, những thuần dương chi bảo lập tức bị đốt dung, hóa thành vô số tài liệu, dung nhập vào trong thân tháp. Di la thiên bảo tháp ngày càng ngưng thực hơn, càng ngày càng chắc chắn.
Hàng ngàn thuần dương chi bảo dũng mãnh tràn tới, thình thịch vỡ vụn, không ngừng dung nhập vào thân tháp, khiến cho tầng thứ tám tòa bảo tháp này dần dần từ hư hóa thực, biến thành thực chất mà tồn tại.
Tầng thứ chín bảo tháp chậm rãi biến hóa ra, tòa bảo tháp ngày càng nặng nề, tản mát ra uy năng càng lúc càng lớn.
Lúc này Diệp Húc còn chưa đưa tức nhưỡng dung nhập vào bên trong mấy tầng mới của bảo tháp. Nếu dung nhập vào, Di La thiên địa tháp uy năng sẽ tăng lên tới một độ cao trước nay chưa từng có.
Rốt cuộc, tất cả thuần dương chi bảo bị Di la thiên địa tháp hóa thành hư không, thậm chí còn một vài món nguyên thần chi bảo cũng bị kéo tới, chỉ thấy ầm ầm mấy tiếng bị Di la thiên địa tháp đập vụn. Hết thảy tài liệu của nguyên thần chi bảo, thậm chí là nguyên thần cũng bị dập nát, bị bảo tháp rút ra, bỏ thêm vào thân tháp.
“Tòa bảo tháp này ăn uống còn tốt hơn cả ta.”
Diệp Húc đợi Di la thiên địa tháp cắn nuốt hết sạch tài liệu, lúc này mới thu hồi lại bảo tháp, gửi vào trong tòa ngọc lâu, đặt bên trên tức nhưỡng. Chỉ thấy Di la thiên địa tháp giống như hạn lâu gặp mưa, điên cuồng hấp thu thổ tinh khí bên trong tức nhưỡng. Một dòng khí màu vàng bị bảo tháp hút ra.
Từ xa nhìn lại, những thổ tinh khí này giống như những con cự long màu vàng đất, dung nhập vào thân tháp. Nó khiến cho bảo tháp ngày càng nặng nề hơn, càng ngày càng nặng, nặng tới mức Diệp Húc cũng không thể tế khởi được nó.
Có tức nhưỡng dung nhập, uy lực của Di la thiên địa tháp lại cấp tốc kéo lên. Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy tồn tại trong hư không, chứng đạo chi bảo do Di La thiên yêu đế luyện chế, ẩn nấp ở sâu bên trong những hệ tinh vân. Bảo tháp hiện ra trong đầu hắn, hắn cùng với tòa thiên đế chi tháp này cảm ứng ngày càng mãnh liệt.
Hắn lại “nhìn thấy” tòa bảo thấp, không khỏi cảm giác tòa bảo tháp của mình luyện chế, thật sự rất thô ráp, rất đơn sơ, căn bản không thể sánh nổi.
Lần này cảm ứng, thời gian dài hơn trước rất nhiều, đáng tiếc Diệp Húc vẫn không thể tập trung tìm được phương vị chuẩn xác của tòa thiên đế chứng đạo chi bảo này.
“Chỉ cần ta tiếp tục nâng cao Di la thiên địa tháp, ta có thể cảm ứng được thiên đế chứng đạo chi bảo này càng ngày càng mạnh. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta tìm được Di la thiên yêu đế thiên cung, thu tòa bảo tháp này vào trong túi mình. Tuy nhiên không có đại chu thiên tinh đấu trận đồ, ta không có cách nào nâng cao tầng tháp…Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hẳn là mỗi người đều có một tấm Đại Chu Thiên tinh Đấu trận đồ…”
Bên tai Diệp Húc, đột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn như chuông lớn đột nhiên đánh ra vậy, làm cho hắn bừng tỉnh. Hắn nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Già La Minh Tôn đang mạnh mẽ mở ra tòa linh cữu thanh đăng, khí tức quỷ dị vô cùng hung hãn từ trong quan tài trào ra, đăng diễm của thanh đăng lay động, bị âm phong thổi qua, lập tức biến thành ngọn lửa đèn màu đen bay ra, hướng tới Già La Minh Tôn đánh lại.
Lúc này, Già La Minh Tôn đang đứng trên linh cữu thanh đăng, giống như một con bọ cạp hình người, giương nanh múa vuốt, dữ tợn hung ác, không thèm để ý tới âm phong và ngọn lửa màu đen thổi tới, cười khặc khặc quái dị nói: “Diệp lão đệ, bên trong quan tài này không ngờ có một xác ướp, lão rất đáng sợ, cả người đầy lục mao! Lão già này tránh trong quan tài, chẳng lẽ là muốn tu luyện thành thi hoàng, trở thành thiên địa đệ nhất vu hoàng cương thi.”
“Lão xác ướp, bản đại tôn coi trọng nơi nở của ngươi, làm phiền ngươi chuyển chỗ, tặng khẩu quan tài này lại cho đại tôn ta!”Già La Minh Tôn cười ha ha, giơ tay hướng tới xác chết bên trong quan tài mà chộp đi.
Diệp Húc không khỏi câm lặng, Già La Minh Tôn thật đúng là kỳ lạ, đầu tiên là tính toán coi trọng cái Trảm Tiên Đài, loại vu bảo kỳ lạ kia. Sau đó lại coi trọng linh cữu thanh đăng, tính toán ở trong quan tài này.
Nếu đổi lại là Diệp Húc, hắn khẳng định chọn bất diệt chi bảo thứ nhất, cái lâu thuyền lớn ba xích kia, mới là lối suy nghĩ của người bình thường.
“Hiển nhiên vị Đại Minh Tôn Vương này bị nhốt lâu lắm rồi, đầu óc có chút không bình thường…” hắn thầm nghĩ trong lòng.
Rầm!
Vô số lục mao từ trong quan tài đâm ra, leng keng đâm vào người Già La Minh Tôn, tuôn ra những chuỗi hoa lửa. Chỗ bị lục mao đâm vào, thậm chí xuất hiện những hắc động rất nhỏ, cũng là do những lục mao này xuyên phá hư không, tạo thành dị trạng như vậy.
Xác chết trong quan tài không biết có lai lịch gì, mạnh mẽ vô cùng, nhưng thân thể Già La Minh Tôn cũng mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần Diệp Húc. Những lục mao này không thể đâm thủng được thân thể của hắn.
Già La Minh Tôn không thèm để ý những lục mao này, bàn tay to thâm nhập vào bên trong quan tài. Đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, dường như bắt lấy cái gì đó, dùng sức kéo mạnh, làm cho hắn không tự chủ được mà ngã vào trong quan tài.
Lập tức bàn tay to tràn đầy lục mao cũng chậm rãi chui lại vào bên trong quan tài, bắt lấy cánh cửa quan tài, chậm rãi khép lại. Già La Minh Tôn biến mất không thấy, chỉ còn lại khẩu linh cữu thanh đăng quay chung quanh cửa tầng hai Nam Thiên Môn, thanh đăng vẫn phát sáng u u.
“Lão ca, ngươi không sao chứ?” Diệp Húc không khỏi khẩn trương, lớn tiếng gọi.
Nếu Già La Minh Tôn bị tồn tại bên trong linh cữu thanh đăng xử lý, hắn sẽ bị nhốt bên trong Nam Thiên Môn này, chỉ sợ cả đời không thể mở được Nam Thiên Môn.
“Lão đệ yên tâm, ta không sao, đây là bảo hồn giới, thật sự lớn nha…Ha ha, lão xác ướp, ngươi còn dám phản kháng ta?”
Bên trong linh cữu truyền tới thanh âm trung khí mười phần của Già La Minh Tôn, tiếp theo là những tiếng nổ kịch liệt, chấn làm cho quan tài nhảy lên rung động kịch liệt. Quan tài lay động không ngớt, khí lãng bên trong quan tài phát ra mênh mông. Hiển nhiên Già La Minh Tôn đang giao thủ với chủ nhân của quan tài rồi.
“Con bà nó, ngươi còn dám cắn ta! Từ trước tới nay chỉ có lão tử cắn người khác, lần đầu tiên bị cắn nha. Hơn nữa bị tên xác ướp xấu xí như ngươi cắn! Lão tử muốn cắn ngươi, ăn luôn ngươi…”
Hiển nhiên chiến đấu bên trong linh cữu vô cùng kịch liệt, kịch liệt tới Già La Minh Tôn cùng tồn tại trong quan tài phải dùng cắn người, khiến cho Diệp Húc im lặng một thời gian dài.
“Cương thi cắn người cũng là bình thường, Già La Minh Tôn vị Đại Minh Tôn Vương này không ngờ cũng há miệng cắn người, hơn nữa lại là một lão cương thi toàn thân mọc đầy lục mao, hắn không thấy ghê tởm sao? Tập tính của ma tộc, thật đúng là kỳ lạ…”
Diệp Húc không thèm để ý tới Già La Minh Tôn nữa, mà nhìn về phía một kiện nguyên thần chi bảo khác. Thuần dương chi bảo nơi này đã bị Di la thiên địa tháp cắn nuốt sạch sẽ rồi, nguyên thần chi bảo cũng bị cắn nuốt không ít,chỉ còn lại hơn mười kiện, còn có sáu bảy kiện tam tướng chi bảo.
Trong mắt những người khác, những bảo vật này đều là trân phẩm tinh phẩm, nếu có được một kiện, đều trân quý vô cùng, không chịu dễ dàng vận dụng. Nhưng trong mắt Diệp Húc, mấy thứ này đều là vật phẩm tiêu hao, tài liệu cổ vũ mình tu luyện mà thôi.
“Luyện hóa hết thảy những nguyên thần chi bảo, tam tướng chi bảo này, không biết có khiến Chư Thiên Thập Đạo của ta đạt được đại viên mãn không?”
Hơn nữa, tòa Trảm Tiên Đài này dưới tình huống không ai khống chế mà tự động công kích. Nếu đổi lại là do người khác tế khởi, chỉ sợ ngay cả lão quái vật Tam bất diệt cảnh cũng có thể bị chém giết dễ dàng.
“Truyền thuyết Tây Hoàng lấy được truyền thừa của viễn cổ thiên đình, lấy việc hắn luyện chế trảm tiên đài và Nam Thiên Môn thì hẳn là đồn đại không sai.”
Diệp Húc ánh mắt nóng bỏng, nhìn về phía Trảm Tiên Đài, cười nói: “Minh Tôn, ngươi có nắm chắc thu được tòa Trảm Tiên Đài này cho tiểu đệ sử dụng không?”
Già La Minh Tôn phẫn nộ nói: “Ta nếu nắm chắc thu được nó, lại có thể suýt bị nó chém giết sao? Tòa Trảm Tiên Đài này ngay cả hai thành uy lực cũng không phát huy ra, nếu là phát huy ra toàn bộ, Khốn Tiên Thằng vây khốn thân thể, Tỏa Tiên Gia trấn áp nguyên thần, Từ Tù Bổ Đoàn trấn áp tâm chí, Chiêu Hồn Phiên chiêu đi hồn phách, ngay cả ta cũng không thể thoát đi được. Nếu là ta khôi phục toàn bộ thực lực còn có vài phần nắm chắc, hiện tại không được, ta nếu đi lên, chỉ có cách đưa đầu ra cho nó chém.”
Diệp Húc chỉ cảm thấy tiếc hận vạn phần, Già La Minh Tôn không được, hắn tự nhiên càng không được, chỉ có thể nhỏ dãi nhìn bất diệt chi bảo này, nhưng không cách nào thu nó được.
“Nếu thu tòa Trảm Tiên Đài này, về sau cùng người đối địch, chỉ cần tế khởi Trảm Tiên Đài, Khốn Tiên Thằng trực tiếp trói người, Tỏa Tiên Gia khóa nguyên thần, quỳ xuống bồ đoàn, tuyên đọc tội ác của hắn, Chiêu Hồn Phách hắn, chém đầu hắn, cảm giác uy phong thế nào chứ?”
Hắn chỉ có thể thầm than một tiếng, tiếp tục cướp đoạt vu bảo bay múa đầy trời, nâng cao tu vi Chư Thiên Thập Đạo. Qua không lâu, thuần dương chi bảo quay chung quanh cửa chính vào tầng thứ hai Nam Thiên Môn bị hắn cắn nuốt non nửa, thuận lợi đem Chư Thiên Thập Đạo tăng lên cửu trọng.
Chư Thiên Thập Đạo là tâm pháp do Triều Công Thiều khai sáng, thích hợp học cấp tốc, chỉ cần có vu bảo và tài liệu đầy đủ, liền có thể không ngừng nâng cao. Năm đó sư huynh Triều Công Thiều luyện tâm pháp này, không bao lâu liền tăng tới thập trọng. Tu luyện tới viên mãn, liền bị Triều Công Thiều tên biến thái này tế luyện, luyện thành thân ngoại hóa thân nguyên thần thứ hai.
Tuy nhiên tâm pháp này bị Ứng Tông Đạo dễ dàng phá giả, Triều Công Thiều đau khổ suy tư, khai sáng bước phát triển mới của Chư Thiên Thập Đạo. Môn tế luyện thuật này đã không còn bất luận lỗ hổng gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể tế luyện người tu hành, bởi vậy mới có lợi cho Diệp Húc.
Chỉ có điều, Chư Thiên Thập Đạo học cấp tốc được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tài liệu và vu bảo sung túc, không ngừng nâng cao cường độ thân thể. Rất ít người có được tài lực hùng hậu như vậy, bởi vậy cho dù là Hoàng Tuyền Ma Tông, cũng rất ít có người có thể luyện phương pháp này tới đại viên mãn.
Cho dù là Diệp Húc, lúc này lấy được kho báu Tây Hoàng cũng chỉ tu luyện tới cửu trọng.
Lúc này, thân thể hắn dũng mãnh tột đỉnh, Diệp Húc cảm thấy được thân thể mình có thể ngạnh kháng được công kích của nguyên thần chi bảo. Cho dù là nguyên thần chi bảo của nguyên thần tam tướng cảnh, cũng khong thể làm thương tổn tới thân thể hắn.
Hắn không có tiếp tục cắn nuốt thuần dương chi bảo còn lại, bởi vì Diệp Húc phát hiện ra tu luyện Chư Thiên Thập Đạo tới cửu trọng, thuần dương chi bảo có khả năng nâng cao đã giảm tới thấp tới đáng thương, gần như nhỏ bé không đáng kể. Tiếp tục cắn nuốt những vu bảo này, chỉ lãng phí mà thôi.
Hiện giờ chi có nguyên thần chi bảo, thậm chí tam tướng chi bảo, mới có thể khiến hắn tiếp tục nâng cao Chư Thiên Thập Đạo.
“Thuần dương chi bảo còn lại cũng không thể lãng phí.”
Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy Di la thiên địa tháp xuất hiện, giáng lâm vào giữa đám vu bảo nam Thiên Môn. Tòa bảo tháp này bị hắn tế khởi, càng lúc càng lớn, uy năng vô cùng, lập tức trấn áp nhiều vu bảo.
Từ khi hắn đem đại chu thiên tinh đấu trận đồ của Đinh Phụ Đạo dung nhập vào bên trong bảo tháp này. Tòa bảo tháp lại tiến hóa ra một tầng, đã sở hữu chín tầng rồi, giống như một tòa tháp được thiên đạo ban thưởng cho chính đạo, chín tầng Thiên Quân Hắc Ngọc Tiên Tháp.
Vù vù vù!
Diệp Húc đứng trên tháp nhọn, chỉ thấy từng kiện thuần dương chi bảo bị Di La Thiên Địa Tháp dẫn dắt tới, còn chưa tới gần người, liền bị khí tức của bảo tháp cắn nát. Trong tháp tuôn trào ra thái dương chân hỏa vô hạn vô biên, những thuần dương chi bảo lập tức bị đốt dung, hóa thành vô số tài liệu, dung nhập vào trong thân tháp. Di la thiên bảo tháp ngày càng ngưng thực hơn, càng ngày càng chắc chắn.
Hàng ngàn thuần dương chi bảo dũng mãnh tràn tới, thình thịch vỡ vụn, không ngừng dung nhập vào thân tháp, khiến cho tầng thứ tám tòa bảo tháp này dần dần từ hư hóa thực, biến thành thực chất mà tồn tại.
Tầng thứ chín bảo tháp chậm rãi biến hóa ra, tòa bảo tháp ngày càng nặng nề, tản mát ra uy năng càng lúc càng lớn.
Lúc này Diệp Húc còn chưa đưa tức nhưỡng dung nhập vào bên trong mấy tầng mới của bảo tháp. Nếu dung nhập vào, Di La thiên địa tháp uy năng sẽ tăng lên tới một độ cao trước nay chưa từng có.
Rốt cuộc, tất cả thuần dương chi bảo bị Di la thiên địa tháp hóa thành hư không, thậm chí còn một vài món nguyên thần chi bảo cũng bị kéo tới, chỉ thấy ầm ầm mấy tiếng bị Di la thiên địa tháp đập vụn. Hết thảy tài liệu của nguyên thần chi bảo, thậm chí là nguyên thần cũng bị dập nát, bị bảo tháp rút ra, bỏ thêm vào thân tháp.
“Tòa bảo tháp này ăn uống còn tốt hơn cả ta.”
Diệp Húc đợi Di la thiên địa tháp cắn nuốt hết sạch tài liệu, lúc này mới thu hồi lại bảo tháp, gửi vào trong tòa ngọc lâu, đặt bên trên tức nhưỡng. Chỉ thấy Di la thiên địa tháp giống như hạn lâu gặp mưa, điên cuồng hấp thu thổ tinh khí bên trong tức nhưỡng. Một dòng khí màu vàng bị bảo tháp hút ra.
Từ xa nhìn lại, những thổ tinh khí này giống như những con cự long màu vàng đất, dung nhập vào thân tháp. Nó khiến cho bảo tháp ngày càng nặng nề hơn, càng ngày càng nặng, nặng tới mức Diệp Húc cũng không thể tế khởi được nó.
Có tức nhưỡng dung nhập, uy lực của Di la thiên địa tháp lại cấp tốc kéo lên. Đột nhiên, Diệp Húc cảm thấy tồn tại trong hư không, chứng đạo chi bảo do Di La thiên yêu đế luyện chế, ẩn nấp ở sâu bên trong những hệ tinh vân. Bảo tháp hiện ra trong đầu hắn, hắn cùng với tòa thiên đế chi tháp này cảm ứng ngày càng mãnh liệt.
Hắn lại “nhìn thấy” tòa bảo thấp, không khỏi cảm giác tòa bảo tháp của mình luyện chế, thật sự rất thô ráp, rất đơn sơ, căn bản không thể sánh nổi.
Lần này cảm ứng, thời gian dài hơn trước rất nhiều, đáng tiếc Diệp Húc vẫn không thể tập trung tìm được phương vị chuẩn xác của tòa thiên đế chứng đạo chi bảo này.
“Chỉ cần ta tiếp tục nâng cao Di la thiên địa tháp, ta có thể cảm ứng được thiên đế chứng đạo chi bảo này càng ngày càng mạnh. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta tìm được Di la thiên yêu đế thiên cung, thu tòa bảo tháp này vào trong túi mình. Tuy nhiên không có đại chu thiên tinh đấu trận đồ, ta không có cách nào nâng cao tầng tháp…Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hẳn là mỗi người đều có một tấm Đại Chu Thiên tinh Đấu trận đồ…”
Bên tai Diệp Húc, đột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn như chuông lớn đột nhiên đánh ra vậy, làm cho hắn bừng tỉnh. Hắn nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Già La Minh Tôn đang mạnh mẽ mở ra tòa linh cữu thanh đăng, khí tức quỷ dị vô cùng hung hãn từ trong quan tài trào ra, đăng diễm của thanh đăng lay động, bị âm phong thổi qua, lập tức biến thành ngọn lửa đèn màu đen bay ra, hướng tới Già La Minh Tôn đánh lại.
Lúc này, Già La Minh Tôn đang đứng trên linh cữu thanh đăng, giống như một con bọ cạp hình người, giương nanh múa vuốt, dữ tợn hung ác, không thèm để ý tới âm phong và ngọn lửa màu đen thổi tới, cười khặc khặc quái dị nói: “Diệp lão đệ, bên trong quan tài này không ngờ có một xác ướp, lão rất đáng sợ, cả người đầy lục mao! Lão già này tránh trong quan tài, chẳng lẽ là muốn tu luyện thành thi hoàng, trở thành thiên địa đệ nhất vu hoàng cương thi.”
“Lão xác ướp, bản đại tôn coi trọng nơi nở của ngươi, làm phiền ngươi chuyển chỗ, tặng khẩu quan tài này lại cho đại tôn ta!”Già La Minh Tôn cười ha ha, giơ tay hướng tới xác chết bên trong quan tài mà chộp đi.
Diệp Húc không khỏi câm lặng, Già La Minh Tôn thật đúng là kỳ lạ, đầu tiên là tính toán coi trọng cái Trảm Tiên Đài, loại vu bảo kỳ lạ kia. Sau đó lại coi trọng linh cữu thanh đăng, tính toán ở trong quan tài này.
Nếu đổi lại là Diệp Húc, hắn khẳng định chọn bất diệt chi bảo thứ nhất, cái lâu thuyền lớn ba xích kia, mới là lối suy nghĩ của người bình thường.
“Hiển nhiên vị Đại Minh Tôn Vương này bị nhốt lâu lắm rồi, đầu óc có chút không bình thường…” hắn thầm nghĩ trong lòng.
Rầm!
Vô số lục mao từ trong quan tài đâm ra, leng keng đâm vào người Già La Minh Tôn, tuôn ra những chuỗi hoa lửa. Chỗ bị lục mao đâm vào, thậm chí xuất hiện những hắc động rất nhỏ, cũng là do những lục mao này xuyên phá hư không, tạo thành dị trạng như vậy.
Xác chết trong quan tài không biết có lai lịch gì, mạnh mẽ vô cùng, nhưng thân thể Già La Minh Tôn cũng mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần Diệp Húc. Những lục mao này không thể đâm thủng được thân thể của hắn.
Già La Minh Tôn không thèm để ý những lục mao này, bàn tay to thâm nhập vào bên trong quan tài. Đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, dường như bắt lấy cái gì đó, dùng sức kéo mạnh, làm cho hắn không tự chủ được mà ngã vào trong quan tài.
Lập tức bàn tay to tràn đầy lục mao cũng chậm rãi chui lại vào bên trong quan tài, bắt lấy cánh cửa quan tài, chậm rãi khép lại. Già La Minh Tôn biến mất không thấy, chỉ còn lại khẩu linh cữu thanh đăng quay chung quanh cửa tầng hai Nam Thiên Môn, thanh đăng vẫn phát sáng u u.
“Lão ca, ngươi không sao chứ?” Diệp Húc không khỏi khẩn trương, lớn tiếng gọi.
Nếu Già La Minh Tôn bị tồn tại bên trong linh cữu thanh đăng xử lý, hắn sẽ bị nhốt bên trong Nam Thiên Môn này, chỉ sợ cả đời không thể mở được Nam Thiên Môn.
“Lão đệ yên tâm, ta không sao, đây là bảo hồn giới, thật sự lớn nha…Ha ha, lão xác ướp, ngươi còn dám phản kháng ta?”
Bên trong linh cữu truyền tới thanh âm trung khí mười phần của Già La Minh Tôn, tiếp theo là những tiếng nổ kịch liệt, chấn làm cho quan tài nhảy lên rung động kịch liệt. Quan tài lay động không ngớt, khí lãng bên trong quan tài phát ra mênh mông. Hiển nhiên Già La Minh Tôn đang giao thủ với chủ nhân của quan tài rồi.
“Con bà nó, ngươi còn dám cắn ta! Từ trước tới nay chỉ có lão tử cắn người khác, lần đầu tiên bị cắn nha. Hơn nữa bị tên xác ướp xấu xí như ngươi cắn! Lão tử muốn cắn ngươi, ăn luôn ngươi…”
Hiển nhiên chiến đấu bên trong linh cữu vô cùng kịch liệt, kịch liệt tới Già La Minh Tôn cùng tồn tại trong quan tài phải dùng cắn người, khiến cho Diệp Húc im lặng một thời gian dài.
“Cương thi cắn người cũng là bình thường, Già La Minh Tôn vị Đại Minh Tôn Vương này không ngờ cũng há miệng cắn người, hơn nữa lại là một lão cương thi toàn thân mọc đầy lục mao, hắn không thấy ghê tởm sao? Tập tính của ma tộc, thật đúng là kỳ lạ…”
Diệp Húc không thèm để ý tới Già La Minh Tôn nữa, mà nhìn về phía một kiện nguyên thần chi bảo khác. Thuần dương chi bảo nơi này đã bị Di la thiên địa tháp cắn nuốt sạch sẽ rồi, nguyên thần chi bảo cũng bị cắn nuốt không ít,chỉ còn lại hơn mười kiện, còn có sáu bảy kiện tam tướng chi bảo.
Trong mắt những người khác, những bảo vật này đều là trân phẩm tinh phẩm, nếu có được một kiện, đều trân quý vô cùng, không chịu dễ dàng vận dụng. Nhưng trong mắt Diệp Húc, mấy thứ này đều là vật phẩm tiêu hao, tài liệu cổ vũ mình tu luyện mà thôi.
“Luyện hóa hết thảy những nguyên thần chi bảo, tam tướng chi bảo này, không biết có khiến Chư Thiên Thập Đạo của ta đạt được đại viên mãn không?”
/1054
|