Diệp Húc thậm chí căn bản chưa từng động thủ, một toàn thiên tội bia hạ xuống. Thiên Đế viết ra chữ “Tội” trên hoàng trụ, liền diệt toàn bộ Quy Tàng Môn, mấy ngàn danh vu sĩ tự sát mà chết.
Hắn vừa xuất hiện, liền làm cho Thái Tử Sơ, Đinh Phóng một cái tát vô cùng trầm trọng.
Nhất là Đinh Phóng, hai mắt tối sầm, gần như chết ngất, Quy Tàng Môn truyền thừa vạn năm, trong vạn năm nay từng bước đi lên hưng thịnh, trở thành ma đạo đại phái gần với tam cung lục phái. Mấy ngàn đệ tử, cao thủ san sát, gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ hết thảy bị hủy trong tay hắn.
Trong lòng hắn lúc này thậm chí còn có một cảm giác hối hận, hối hận đã đắc tội sát thần Diệp Húc này. Nếu không như vậy sẽ không chịu thảm họa diệt môn cho Quy Tàng Môn.
Tuy nhiên chuyện tới nước này, hắn cũng không thể vãn hồi được, trong lòng chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó là phải giết, giết chết Diệp Húc, báo thù cho mấy ngàn đệ tử Quy Tàng Môn.
Thiên Tội Bia vẫn dựng đứng ở đó, tản mát ra uy năng thiên đế vô cùng vô tận, khí thế áp chế, thậm chí ngay cả nhiều đại vu tam thần cảnh, cũng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác tội ác. Nếu không phải tu vi bọn họ thâm hậu, trải qua tôi luyện sinh tử, gần như cũng muốn quỳ gối tại chỗ, cúi đầu đợi chết.
“Các ngươi không phải nói, ta không dám diệt môn các ngươi sao? Ta liền diệt mãn môn các ngươi, hơn nữa làm ngay trước mặt các ngươi, mai táng hết thảy mấy ngàn đệ tử Quy Tàng Môn!”
Diệp Húc vẫn ngồi ngay ngắn bên trong liên hoa bảo sơn, giống như một pho tượng thần minh, một đầu bạch viên và hắc quy lơ lửng phía sau lưng hắn, cười lạnh nói: “Ngũ Độc giáo chủ, chính là người ta bình sinh tôn kính nhất, các ngươi giết hắn, thù hận giữa chúng ta không thể vãn hồi một chút nào cả! Thái Tử Sơ, Đinh Phóng, Hạ Tùng Giang…”
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người, dừng lại trên người Đông Hoàng Mục, nao nao, điềm nhiên nói: “Hóa ra còn có Đông Hoàng tướng quân ở đây. Ngay cả Đông Hoàng gia cũng muốn đối nghịch với ta phải không? Hay lắm, hôm nay các ngươi tất cả phải chết ở nơi này! Lệ giáo chủ ở dưới suối vàng có biết, bao nhiêu cao thủ như vậy chôn cùng hắn, trong lòng nhất định sẽ cao hứng!”
Hắn cười ha ha, làm cho người ta cảm giác tà ác vô cùng, làm cho người ta không rét mà run.
Đông Hoàng Mục dường như không chịu ảnh hưởng của Thiên Tội Bia chút nào, thản nhiên nói: “Diệp huynh đừng hiểu lầm, ta lần này tới đây không phải là địch với ngươi, chỉ là muốn lấy lại một kiện bảo vật của Đông Hoàng gia chúng ta. Chỉ cần ngươi mở Nam Thiên Môn, để cho ta tiến vào thu hồi lại kiện vu bảo kia của Đông Hoàng gia, ta lập tức xoay người rời khỏi đây, tuyệt không là địch với ngươi.”
Thái Tử Sơ sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm giận.
Tuy nhiên Đông Hoàng Mục chính là thiên tài Đông Hoàng gia, địa vị cao cả, được xưng là kỳ tài vạn năm của Đông Hoàng gia. Hắn mặc dù nhậm chức ở Đại tần triều, nhưng địa vị lại cực cảo, vào triều yết kiết Hoàng Đế cũng không cần phải quỳ lạy, thậm chí ngay cả Tần Hoàng khi có chuyện dùng tới hắn, cũng đều phải nói một chữ “Mời!”
Hơn nữa, Thái Dương thần cung thậm chí tỏ rõ thái độ, tính toán thu hắn làm đệ tử. Chỉ cần Đông Hoàng Mục đột phá tới tam thần cảnh, trở thành đại vu, lập tức sẽ trở thành đệ tử Thái Dương thần cung, đạt được truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế.
Hắn năm nay mới 27 tuổi, phong nhã hào hoa, lớn hơn Diệp Húc gần 2 tuổi, cũng đã tu thành tam dương cảnh Dương Thần kỳ đỉnh phong. Thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến, giết hại đại vu tam thần cảnh như không có gì.
Bởi vậy hắn mặc dù nói ra những lời này, Thái Tử Sơ cũng không dám trở mặt với hắn. Dù sao Đông Hoàng gia chính là thiên đế thế gia, nội tình vô cùng hùng hậu. Phía sau lại có ma đạo đại cung Thái Dương Thần Cung làm chỗ dựa, bất kể như thế nào cũng không thể đắc tội với hắn.
“Nếu ta không cho thì sao?” Diệp Húc không chút để ý mặt mũi của Đông Hoàng Mục, cười lạnh nói.
Đông Hoàng Mục sắc mặt khẽ biến, khí thế đột nhiên phát ra, cười lạnh nói: “Như vậy ta chỉ có thể đắc tội với Diệp huynh, tự mình tới lấy.”
“Cho nên các ngươi phải chết!” Diệp Húc thản nhiên nói.
“Mau đánh vỡ khối bia đá này đi, trong óc ta vẫn còn có người nói ta có tội, ta nhanh không chống được rồi.”
Một đại vu tam thần cảnh Quy Tàng Môn đột nhiên phát cuồng, một đầu đập thẳng vào phía trên Thiên Tội Bia, lập tức phá nát thiên linh cái, máu tươi lăn lộn ở phía trên tấm bia đá. Nguyên thần của hắn thoát thể mà ra, rầm rầm một tiếng nổ tung, tự sát mà chết.
Những cường giả khác của Quy Tàng Môn sắc mặt thảm đạm, gần như không thể chống cự nổi áp lực của thiên tội bia, thân hình lắc lư.
Đinh Phóng hừ lạnh một tiếng, thả thân dựng lên, bay thẳng tới liên hoa bảo sơn. Phía sau đột nhiên hiện ra một cái cửa lớn cao tới mấy trăm trượng, hai phiến cánh cửa đồng màu hồng ầm ầm mở ra. Bên trong truyền tới vô cùng vô tận dẫn lực, không ngờ làm cho thiên tội bia lay động không ngừng, gần như bị tòa Quy Tàng Thiên Môn này thu đi.
Hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế được, hướng Diệp Húc ra tay, Diệp Húc tiêu diệt Quy Tàng Môn, hắn đúng là hận ý sâu đậm với Diệp Húc. Thù này sâu như biển, vừa động thủ đã trực tiếp mở ra Quy Tàng Thiên Môn, tam tướng chi bảo.
Hô hô hô.
Một tòa núi lớn bị hút bay lên, rơi vào bên trong Quy Tàng Thiên Môn, lập tức bị quấy nát, Quy Tàng Thiên Môn giống như một cái hắc động lớn, cắn nuốt vạn vật.
“Đây là tam tướng chi bảo của Quy Tàng Môn sao? Quả nhiên không tồi, quy tàng quy tàng, hoàng trung thông lý, hậu đức tái vật, vạn vật quy tàng, tận tái kỳ trung! Quy Tàng Thiên Môn có thể quy tàng vạn vật, đáng tiếc còn không thể thu hồi được thiên tội bia của ta.”
Diệp Húc đỉnh đầu xuất hiện một toàn năm tầng diệu thiện hắc ngọc lâu, một bàn tay to xuất hiện, chỉ thấy thiên tội bia hô lên một tiếng bay lên, bay thẳng vào ngọc lâu của hắn.
“Quy Tàng Thiên Môn của ta, được xưng là có thể quy tàng vạn vật (giấu vạn vật), thu hết thảy bảo vật thiên hạ. Hôm nay ta chẳng những thu đi thiên tội bia của ngươi, thậm chí ngay cả ngươi cũng bị thu đi.”
Đinh Phóng lớn tiếng hét lớn, quy tàng thiên môn hoành không, càng lúc càng lớn, giống như một tòa thiên môn, truyền tới lực hấp dẫn cực mạnh. Liên hoa bảo sơn của Diệp Húc khẽ động, không tự chủ được mà lạc về phía Quy Tàng Thiên Môn.
Hắn chính là cường giả tam tướng cảnh, lấy tu vi tam tướng cảnh thúc dục tam tướng chi bảo quy tàng thiên môn, uy năng mạnh mẽ tốt đỉnh. Trong chớp mắt đã phá nát mấy trăm dặm núi Lạc Nhạn Sơn. Thậm chí chân núi cũng bị rút lên, rơi vào bên trong quy tàng môn biến mất không thấy.
Loại thực lực này, loại thủ đoạn này, có thể nói là nghe rợn cả người. Cường giả tam tướng cảnh ra tay, quả nhiên không giống bình thường, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng không dừng lại được, không tự chủ mà bay về phía cửa.
Nếu bị hút vào bên trong cửa, cho dù là hắn, cũng bị cắn nát.
“Thực lực của tam tướng cảnh thật sự mạnh mẽ, tam thần cảnh không thể sánh nổi.”
Diệp Húc trong lòng rùng mình, cao thủ có thể đột phá tam tướng cảnh, gần như không ai là tư chất kém cả, hết thảy đều là thiên tài hiếm có. Nguyên thần của bọn họ thậm chí vượt qua thiên địa phong thủy sơn hỏa lôi âm dương cửu sát, nguyên thần thuần dương no đủ, cảnh giới ngang nhau, thực lực vượt xa cùng thế hệ.
Đám người Thái Tử Sơ nhìn thấy hắn ra tay, đều đánh mất tính toán vây công Diệp Húc. Đại vu tam tướng cảnh thực lực mạnh, gấp trăm ngàn lần cao thủ tam thần cảnh, căn bản không phải tam thần cảnh hay tam dương cảnh có khả năng chống lại. Loại chênh lệch cực lớn này, dùng lạch trời để hình dung cũng xa xa không đủ.
Diệp Húc chỉ là vu sĩ tam dương cảnh, còn chưa được xưng là đại vu, có chênh lệch cựu lớn với Đinh Phóng. Huống chi lại có tam tướng chi bảo Quy Tàng Thiên Môn, mà lấy tu vi của Diệp Húc, cho dù là có tam tướng chi bảo, cũng không có lực tế khởi, loại chênh lệch này căn bản không thể bù lại.
Thậm chí, cho dù là Thái Tử Sơ, Đông Hoàng Mục, Hạ Đông Dương, tự nghĩ nếu đổi lại là mình chỉ sợ cũng khó ngăn cản được.
Ầm vang!
Linh cữu thanh đăng phía sau Diệp Húc đột nhiên bay lên, đứng bên trong liên hoa bảo sơn, quan tài xốc lên một đường, âm phong từng trận, thổi bay thanh đăng, lửa đen khôn cùng trào ra, hướng về phía Quy Tàng Thiên Môn.
“Cái này là linh bảo của Tây Hoàng mà ngươi cướp được trong tay Thái Tử Hỉ, linh cữu thanh đăng? Quy Tàng Chi Thủ!”
Đinh Phóng cười lạnh một tiếng, giơ tay chụp tới linh cữu thanh đăng, chỉ thấy tòa quy tàng thiên môn hùng vỹ phía sau lưng hắn cũng xuất hiện một bàn tay sâm la to lớn, phạm vi cả dặm. Trong lòng bàn tay xuất hiện một bức vẽ liên sơn quy tàng, vô số phù văn kỳ lạ tổ hợp thành một vòng tròn lớn. Từng lớp vòng tròn chụp lấy nhau, tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta cảm thấy, trong những vòng tròn phù văn này ẩn chứa đạo lý vô cùng thâm ảo vậy!
Bàn tay to này lớn vô cùng, to lớn như mây, không để ý tới hắc hỏa công kích, hướng tới linh cữu thanh đăng và Diệp Húc mà chộp tới. Hắn tính toán một lần bắt lấy Diệp Húc, quan tài đen và cả liên hoa bảo sơn, kéo vào bên trong thiên môn.
Đây là thực lực của cường giả tam tướng cảnh pháp tướng kỳ, bàn tay to này là một bộ phận của pháp tướng Đinh Phóng, đại vu pháp tướng cảnh, đem tam tướng chi bảo luyện hóa thành pháp tướng của mình, phối hợp với nguyên thần. Lực công kích của nó mạnh hơn xa bất luận một đại vu tam thần cảnh nào. Cho dù là Thái Tử Sơ, Hạ Đông Dương, Đông Hoàng Mục cũng không có khả năng có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Đinh Phóng dám diệt Ngũ Độc giáo, tính toán cướp đoạt Nam Thiên Môn, dám phân một ly canh với loại kiêu hùng như Thái Tử Sơ này, hắn cũng phải có bản lĩnh.
“Diệp Thiếu Bảo, uy lực của bất diệt chi bảo này ngươi căn bản không thể phát huy ra được một phần vạn, vẫn là giao cho ta đi!” Đinh Phóng ôm đồm lấy linh cữu thanh đăng, trong lòng mừng rỡ, cười to nói.
Nếu hắn thu đi khẩu bất diệt chi bảo này, cho dù là Quy Tàng Môn bị diệt môn, hắn cũng không để trong lòng. Quy Tàng Môn làm sao có giá trị bằng một kiện bất diệt chi bảo chứ?
“Ta phát huy không được uy lực của linh cữu thanh đăng sao? Thật sự là chê cười!”
Diệp Húc cười ha ha, điềm nhiên nói: “Hôm nay ta liền mở ra linh cữu, mai táng ngươi bên trong quan tài này! Linh cữu khai quan, nuốt rơi hắn cho ta!”
Rầm!
Khẩu quan tài màu đen này đột nhiên bay lên, khí tức khủng bố từ bên trong quan tài truyền ra, chỉ thấy bên trong xuất hiện một bàn tay to tràn đầy máu. Bàn tay này chỉ có máu thịt xương cốt, không có làn da, thậm chí ở khớp xương, còn có thể nhìn thấy xương dày đặc. Nó nhẹ nhàng nắm chặt lại, liền bắt lấy bàn tay quy tàng của Đinh Phóng, dùng sức xé mạnh một cái.
Chỉ thấy Quy Tàng Thiên Môn ầm ầm chấn động, một người khổng lồ cao tới hơn mười dặm, đầu đội trời chân đạp đất bị bàn tay to chỉ có huyết nhục này cứng rắn kéo ra khỏi Quy Tàng Thiên Môn!
Người khổng lồ này, rõ ràng là pháp tướng của Đinh Phóng, bộ dạng giống Đinh Phóng như đúc, chỉ có điều quanh thân trải rộng lân văn, có vẻ yêu dị vô cùng. Đây là tồn tại mạnh mẽ do nguyên thần của hắn dựng dục ra, tam tướng cảnh sở dĩ gọi là tam tướng cảnh, nguyên nhân ở đây.
Đinh Phóng pháp tướng bị bàn tay to này kéo vào bên trong quan tài, bên trong lập tức truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, và thanh âm nhấm nuốt vang lên. Bàn tay to kia lại xuất hiện, tính bắt cả Đinh Phóng và Quy Tàng Thiên Môn, khiến cho hắn không thể trốn thoát được, sau đó lại lui về bên trong quan tài.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần bình ổn, rốt cuộc cũng không thấy nữa.
Tình cảnh này làm cho người ta có cảm giác mao cốt tủng thiên, một đại vu tam tướng cảnh, vừa rồi còn quét ngang hết thảy cường giả, cứ như vậy mà u u mê mê toi mạng. Thậm chí ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết, cơ hội chạy trốn cũng không có.
“Đói quá….” Bên trong quan tài truyền tới thanh âm.
Hắn vừa xuất hiện, liền làm cho Thái Tử Sơ, Đinh Phóng một cái tát vô cùng trầm trọng.
Nhất là Đinh Phóng, hai mắt tối sầm, gần như chết ngất, Quy Tàng Môn truyền thừa vạn năm, trong vạn năm nay từng bước đi lên hưng thịnh, trở thành ma đạo đại phái gần với tam cung lục phái. Mấy ngàn đệ tử, cao thủ san sát, gia nghiệp lớn như vậy, hiện giờ hết thảy bị hủy trong tay hắn.
Trong lòng hắn lúc này thậm chí còn có một cảm giác hối hận, hối hận đã đắc tội sát thần Diệp Húc này. Nếu không như vậy sẽ không chịu thảm họa diệt môn cho Quy Tàng Môn.
Tuy nhiên chuyện tới nước này, hắn cũng không thể vãn hồi được, trong lòng chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó là phải giết, giết chết Diệp Húc, báo thù cho mấy ngàn đệ tử Quy Tàng Môn.
Thiên Tội Bia vẫn dựng đứng ở đó, tản mát ra uy năng thiên đế vô cùng vô tận, khí thế áp chế, thậm chí ngay cả nhiều đại vu tam thần cảnh, cũng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác tội ác. Nếu không phải tu vi bọn họ thâm hậu, trải qua tôi luyện sinh tử, gần như cũng muốn quỳ gối tại chỗ, cúi đầu đợi chết.
“Các ngươi không phải nói, ta không dám diệt môn các ngươi sao? Ta liền diệt mãn môn các ngươi, hơn nữa làm ngay trước mặt các ngươi, mai táng hết thảy mấy ngàn đệ tử Quy Tàng Môn!”
Diệp Húc vẫn ngồi ngay ngắn bên trong liên hoa bảo sơn, giống như một pho tượng thần minh, một đầu bạch viên và hắc quy lơ lửng phía sau lưng hắn, cười lạnh nói: “Ngũ Độc giáo chủ, chính là người ta bình sinh tôn kính nhất, các ngươi giết hắn, thù hận giữa chúng ta không thể vãn hồi một chút nào cả! Thái Tử Sơ, Đinh Phóng, Hạ Tùng Giang…”
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người, dừng lại trên người Đông Hoàng Mục, nao nao, điềm nhiên nói: “Hóa ra còn có Đông Hoàng tướng quân ở đây. Ngay cả Đông Hoàng gia cũng muốn đối nghịch với ta phải không? Hay lắm, hôm nay các ngươi tất cả phải chết ở nơi này! Lệ giáo chủ ở dưới suối vàng có biết, bao nhiêu cao thủ như vậy chôn cùng hắn, trong lòng nhất định sẽ cao hứng!”
Hắn cười ha ha, làm cho người ta cảm giác tà ác vô cùng, làm cho người ta không rét mà run.
Đông Hoàng Mục dường như không chịu ảnh hưởng của Thiên Tội Bia chút nào, thản nhiên nói: “Diệp huynh đừng hiểu lầm, ta lần này tới đây không phải là địch với ngươi, chỉ là muốn lấy lại một kiện bảo vật của Đông Hoàng gia chúng ta. Chỉ cần ngươi mở Nam Thiên Môn, để cho ta tiến vào thu hồi lại kiện vu bảo kia của Đông Hoàng gia, ta lập tức xoay người rời khỏi đây, tuyệt không là địch với ngươi.”
Thái Tử Sơ sắc mặt khẽ biến, trong lòng thầm giận.
Tuy nhiên Đông Hoàng Mục chính là thiên tài Đông Hoàng gia, địa vị cao cả, được xưng là kỳ tài vạn năm của Đông Hoàng gia. Hắn mặc dù nhậm chức ở Đại tần triều, nhưng địa vị lại cực cảo, vào triều yết kiết Hoàng Đế cũng không cần phải quỳ lạy, thậm chí ngay cả Tần Hoàng khi có chuyện dùng tới hắn, cũng đều phải nói một chữ “Mời!”
Hơn nữa, Thái Dương thần cung thậm chí tỏ rõ thái độ, tính toán thu hắn làm đệ tử. Chỉ cần Đông Hoàng Mục đột phá tới tam thần cảnh, trở thành đại vu, lập tức sẽ trở thành đệ tử Thái Dương thần cung, đạt được truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế.
Hắn năm nay mới 27 tuổi, phong nhã hào hoa, lớn hơn Diệp Húc gần 2 tuổi, cũng đã tu thành tam dương cảnh Dương Thần kỳ đỉnh phong. Thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến, giết hại đại vu tam thần cảnh như không có gì.
Bởi vậy hắn mặc dù nói ra những lời này, Thái Tử Sơ cũng không dám trở mặt với hắn. Dù sao Đông Hoàng gia chính là thiên đế thế gia, nội tình vô cùng hùng hậu. Phía sau lại có ma đạo đại cung Thái Dương Thần Cung làm chỗ dựa, bất kể như thế nào cũng không thể đắc tội với hắn.
“Nếu ta không cho thì sao?” Diệp Húc không chút để ý mặt mũi của Đông Hoàng Mục, cười lạnh nói.
Đông Hoàng Mục sắc mặt khẽ biến, khí thế đột nhiên phát ra, cười lạnh nói: “Như vậy ta chỉ có thể đắc tội với Diệp huynh, tự mình tới lấy.”
“Cho nên các ngươi phải chết!” Diệp Húc thản nhiên nói.
“Mau đánh vỡ khối bia đá này đi, trong óc ta vẫn còn có người nói ta có tội, ta nhanh không chống được rồi.”
Một đại vu tam thần cảnh Quy Tàng Môn đột nhiên phát cuồng, một đầu đập thẳng vào phía trên Thiên Tội Bia, lập tức phá nát thiên linh cái, máu tươi lăn lộn ở phía trên tấm bia đá. Nguyên thần của hắn thoát thể mà ra, rầm rầm một tiếng nổ tung, tự sát mà chết.
Những cường giả khác của Quy Tàng Môn sắc mặt thảm đạm, gần như không thể chống cự nổi áp lực của thiên tội bia, thân hình lắc lư.
Đinh Phóng hừ lạnh một tiếng, thả thân dựng lên, bay thẳng tới liên hoa bảo sơn. Phía sau đột nhiên hiện ra một cái cửa lớn cao tới mấy trăm trượng, hai phiến cánh cửa đồng màu hồng ầm ầm mở ra. Bên trong truyền tới vô cùng vô tận dẫn lực, không ngờ làm cho thiên tội bia lay động không ngừng, gần như bị tòa Quy Tàng Thiên Môn này thu đi.
Hắn rốt cuộc cũng không kiềm chế được, hướng Diệp Húc ra tay, Diệp Húc tiêu diệt Quy Tàng Môn, hắn đúng là hận ý sâu đậm với Diệp Húc. Thù này sâu như biển, vừa động thủ đã trực tiếp mở ra Quy Tàng Thiên Môn, tam tướng chi bảo.
Hô hô hô.
Một tòa núi lớn bị hút bay lên, rơi vào bên trong Quy Tàng Thiên Môn, lập tức bị quấy nát, Quy Tàng Thiên Môn giống như một cái hắc động lớn, cắn nuốt vạn vật.
“Đây là tam tướng chi bảo của Quy Tàng Môn sao? Quả nhiên không tồi, quy tàng quy tàng, hoàng trung thông lý, hậu đức tái vật, vạn vật quy tàng, tận tái kỳ trung! Quy Tàng Thiên Môn có thể quy tàng vạn vật, đáng tiếc còn không thể thu hồi được thiên tội bia của ta.”
Diệp Húc đỉnh đầu xuất hiện một toàn năm tầng diệu thiện hắc ngọc lâu, một bàn tay to xuất hiện, chỉ thấy thiên tội bia hô lên một tiếng bay lên, bay thẳng vào ngọc lâu của hắn.
“Quy Tàng Thiên Môn của ta, được xưng là có thể quy tàng vạn vật (giấu vạn vật), thu hết thảy bảo vật thiên hạ. Hôm nay ta chẳng những thu đi thiên tội bia của ngươi, thậm chí ngay cả ngươi cũng bị thu đi.”
Đinh Phóng lớn tiếng hét lớn, quy tàng thiên môn hoành không, càng lúc càng lớn, giống như một tòa thiên môn, truyền tới lực hấp dẫn cực mạnh. Liên hoa bảo sơn của Diệp Húc khẽ động, không tự chủ được mà lạc về phía Quy Tàng Thiên Môn.
Hắn chính là cường giả tam tướng cảnh, lấy tu vi tam tướng cảnh thúc dục tam tướng chi bảo quy tàng thiên môn, uy năng mạnh mẽ tốt đỉnh. Trong chớp mắt đã phá nát mấy trăm dặm núi Lạc Nhạn Sơn. Thậm chí chân núi cũng bị rút lên, rơi vào bên trong quy tàng môn biến mất không thấy.
Loại thực lực này, loại thủ đoạn này, có thể nói là nghe rợn cả người. Cường giả tam tướng cảnh ra tay, quả nhiên không giống bình thường, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng không dừng lại được, không tự chủ mà bay về phía cửa.
Nếu bị hút vào bên trong cửa, cho dù là hắn, cũng bị cắn nát.
“Thực lực của tam tướng cảnh thật sự mạnh mẽ, tam thần cảnh không thể sánh nổi.”
Diệp Húc trong lòng rùng mình, cao thủ có thể đột phá tam tướng cảnh, gần như không ai là tư chất kém cả, hết thảy đều là thiên tài hiếm có. Nguyên thần của bọn họ thậm chí vượt qua thiên địa phong thủy sơn hỏa lôi âm dương cửu sát, nguyên thần thuần dương no đủ, cảnh giới ngang nhau, thực lực vượt xa cùng thế hệ.
Đám người Thái Tử Sơ nhìn thấy hắn ra tay, đều đánh mất tính toán vây công Diệp Húc. Đại vu tam tướng cảnh thực lực mạnh, gấp trăm ngàn lần cao thủ tam thần cảnh, căn bản không phải tam thần cảnh hay tam dương cảnh có khả năng chống lại. Loại chênh lệch cực lớn này, dùng lạch trời để hình dung cũng xa xa không đủ.
Diệp Húc chỉ là vu sĩ tam dương cảnh, còn chưa được xưng là đại vu, có chênh lệch cựu lớn với Đinh Phóng. Huống chi lại có tam tướng chi bảo Quy Tàng Thiên Môn, mà lấy tu vi của Diệp Húc, cho dù là có tam tướng chi bảo, cũng không có lực tế khởi, loại chênh lệch này căn bản không thể bù lại.
Thậm chí, cho dù là Thái Tử Sơ, Đông Hoàng Mục, Hạ Đông Dương, tự nghĩ nếu đổi lại là mình chỉ sợ cũng khó ngăn cản được.
Ầm vang!
Linh cữu thanh đăng phía sau Diệp Húc đột nhiên bay lên, đứng bên trong liên hoa bảo sơn, quan tài xốc lên một đường, âm phong từng trận, thổi bay thanh đăng, lửa đen khôn cùng trào ra, hướng về phía Quy Tàng Thiên Môn.
“Cái này là linh bảo của Tây Hoàng mà ngươi cướp được trong tay Thái Tử Hỉ, linh cữu thanh đăng? Quy Tàng Chi Thủ!”
Đinh Phóng cười lạnh một tiếng, giơ tay chụp tới linh cữu thanh đăng, chỉ thấy tòa quy tàng thiên môn hùng vỹ phía sau lưng hắn cũng xuất hiện một bàn tay sâm la to lớn, phạm vi cả dặm. Trong lòng bàn tay xuất hiện một bức vẽ liên sơn quy tàng, vô số phù văn kỳ lạ tổ hợp thành một vòng tròn lớn. Từng lớp vòng tròn chụp lấy nhau, tầng tầng lớp lớp, làm cho người ta cảm thấy, trong những vòng tròn phù văn này ẩn chứa đạo lý vô cùng thâm ảo vậy!
Bàn tay to này lớn vô cùng, to lớn như mây, không để ý tới hắc hỏa công kích, hướng tới linh cữu thanh đăng và Diệp Húc mà chộp tới. Hắn tính toán một lần bắt lấy Diệp Húc, quan tài đen và cả liên hoa bảo sơn, kéo vào bên trong thiên môn.
Đây là thực lực của cường giả tam tướng cảnh pháp tướng kỳ, bàn tay to này là một bộ phận của pháp tướng Đinh Phóng, đại vu pháp tướng cảnh, đem tam tướng chi bảo luyện hóa thành pháp tướng của mình, phối hợp với nguyên thần. Lực công kích của nó mạnh hơn xa bất luận một đại vu tam thần cảnh nào. Cho dù là Thái Tử Sơ, Hạ Đông Dương, Đông Hoàng Mục cũng không có khả năng có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Đinh Phóng dám diệt Ngũ Độc giáo, tính toán cướp đoạt Nam Thiên Môn, dám phân một ly canh với loại kiêu hùng như Thái Tử Sơ này, hắn cũng phải có bản lĩnh.
“Diệp Thiếu Bảo, uy lực của bất diệt chi bảo này ngươi căn bản không thể phát huy ra được một phần vạn, vẫn là giao cho ta đi!” Đinh Phóng ôm đồm lấy linh cữu thanh đăng, trong lòng mừng rỡ, cười to nói.
Nếu hắn thu đi khẩu bất diệt chi bảo này, cho dù là Quy Tàng Môn bị diệt môn, hắn cũng không để trong lòng. Quy Tàng Môn làm sao có giá trị bằng một kiện bất diệt chi bảo chứ?
“Ta phát huy không được uy lực của linh cữu thanh đăng sao? Thật sự là chê cười!”
Diệp Húc cười ha ha, điềm nhiên nói: “Hôm nay ta liền mở ra linh cữu, mai táng ngươi bên trong quan tài này! Linh cữu khai quan, nuốt rơi hắn cho ta!”
Rầm!
Khẩu quan tài màu đen này đột nhiên bay lên, khí tức khủng bố từ bên trong quan tài truyền ra, chỉ thấy bên trong xuất hiện một bàn tay to tràn đầy máu. Bàn tay này chỉ có máu thịt xương cốt, không có làn da, thậm chí ở khớp xương, còn có thể nhìn thấy xương dày đặc. Nó nhẹ nhàng nắm chặt lại, liền bắt lấy bàn tay quy tàng của Đinh Phóng, dùng sức xé mạnh một cái.
Chỉ thấy Quy Tàng Thiên Môn ầm ầm chấn động, một người khổng lồ cao tới hơn mười dặm, đầu đội trời chân đạp đất bị bàn tay to chỉ có huyết nhục này cứng rắn kéo ra khỏi Quy Tàng Thiên Môn!
Người khổng lồ này, rõ ràng là pháp tướng của Đinh Phóng, bộ dạng giống Đinh Phóng như đúc, chỉ có điều quanh thân trải rộng lân văn, có vẻ yêu dị vô cùng. Đây là tồn tại mạnh mẽ do nguyên thần của hắn dựng dục ra, tam tướng cảnh sở dĩ gọi là tam tướng cảnh, nguyên nhân ở đây.
Đinh Phóng pháp tướng bị bàn tay to này kéo vào bên trong quan tài, bên trong lập tức truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, và thanh âm nhấm nuốt vang lên. Bàn tay to kia lại xuất hiện, tính bắt cả Đinh Phóng và Quy Tàng Thiên Môn, khiến cho hắn không thể trốn thoát được, sau đó lại lui về bên trong quan tài.
Tiếng kêu thảm thiết dần dần bình ổn, rốt cuộc cũng không thấy nữa.
Tình cảnh này làm cho người ta có cảm giác mao cốt tủng thiên, một đại vu tam tướng cảnh, vừa rồi còn quét ngang hết thảy cường giả, cứ như vậy mà u u mê mê toi mạng. Thậm chí ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết, cơ hội chạy trốn cũng không có.
“Đói quá….” Bên trong quan tài truyền tới thanh âm.
/1054
|