Bạch Tê Yêu Thánh chính là cường giả tam thần cảnh nguyên thần kỳ, bên trong yêu tông thất thánh, xếp hạng thứ tư, uy danh hiển hách. Năm đó hắn rèn luyện nguyên thần, dùng chín loại sát khí rèn thành nguyên thần nguyên thai, tu thành thuần dương no đủ mới bước chân vào hóa thần kỳ. Tu vi tích lũy có thể nói là cực kỳ thâm hậu.
Hắn cũng là thiên tài nổi danh không gì sánh được trong yêu tộc, yêu tộc trời sinh thân thể mạnh mẽ. Nếu tu vi cảnh giới ngang nhau, sẽ thâm hậu hơn vu sĩ nhân loại cả chục lần là ít. Tuy rằng yêu tộc không có đạt được ngọc lâu bảo tháp và thiên đạo truyền thừa. Nhưng truyền thừa của nguyên thủy yêu tông vô cùng thâm hậu, có nhiều vu pháp, tâm pháp cho hắn lựa chọn.
Bởi vậy thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp hạng bài danh phía trước trong thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng khiến cho hắn vạn lần không ngờ chính là, vừa mới đối mặt, hắn đã bị Diệp Húc cứng rắn đánh nát thân thể.
“Tiểu tử, ngươi dám đánh lén ta, năm đó nguyên thủy thánh tông dùng phương pháp không đẹp phục kích đánh lén ta, đều bị ta đánh cho trọng thương…” Bạch Tê Yêu Thánh tức giận vạn phần, phía sau đột nhiên hiện lên nguyên thần bạch tê, phẫn nộ rống lớn.
“Một hống vỡ sơn hà.”
Tiếng bò rống.
Nguyên thần bạch tê rống lên long trời lở đất thậm chí còn oanh mở cả sát khí trên không trung, lộ ra một mảnh trời quang đãng. Khổng Chiêu Yêu Thánh và Khổng Tước, bách hoa cung chủ ở xa xa cũng bị tiếng rống này làm cho khí tức chấn động, gần như không thể khống chế được thân mình.
Một rống của hắn, có thể so với nguyên thần chi bảo, mạnh mẽ bá đạo. Lúc trước khi tranh đấu, hai người đại chiến ở Ly Sơn, Bạch Tê Yêu Thánh rống một tiếng làm vỡ cả một đám núi, có thể thấy được uy lực trong tiếng rống của hắn.
Thanh âm chồng chất, những âm ba này không ngờ lại có hình dạng của ngọn núi, giống như những tòa núi lớn liên tục va chạm vào nhau, oanh kích thẳng tới thân thể Diệp Húc, không ngừng chấn động ý đồ muốn đánh nát hắn.
Rầm!
Diệp Húc cứng rắn chịu âm ba tấn công, thái hoàng thần vương khai thiên ấn trong tay chém xuống, lập tức một cái đầu văng lên, máu chảy khắp trời cao.
Một phủ này của hắn, làm cho Bạch Tê Yêu Thánh cùng với nguyên thần bạch tê phía sau hắn đều bị chém bay đầu!
Bạch Tê Yêu Thánh tuy rằng bị chặt đứt đầu, nhưng vẫn chưa chết, vừa sợ vừa giận, thân hình phóng lên cao, trực tiếp đón lấy đầu mình. Đầu nguyên thần bạch tê cũng tự động dừng ở trên cổ nguyên thần, khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Húc không tiếp tục động thủ, tùy ý để Bạch Tê Yêu Thánh tiếp lấy đầu mình.
Sau đầu hắn, nhân bảo, địa bảo, thiên bảo, nghiệp hỏa, bốn đạo kim luân liên tục thay đổi không ngừng, khiến cho chư thiên thần vương công đức ấn của hắn uy lực tăng mấy lần.
“Diệp Thiếu Bảo không thể không nói là ta khinh thường ngươi, không ngờ ngươi chiếm cứ thượng phong, chém đầu của ta! Đáng tiếc ngươi vẫn không phải là tam thần cảnh, không biết sự hùng mạnh của đại vu tam thần cảnh.”
Bạch Tê Yêu Thánh không phục lại nguyên khí, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc. Khổng yêu chiêu thánh vội vàng bay tới, nhìn Diệp Húc, sắc mặt kịch biến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thiếu Bảo, còn chưa chết sao?”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, không có phản ứng với hắn.
Khổng Tước cùng Bách hoa cung chủ cũng lần lượt bay tới, dừng ở phía sau Diệp Húc.
“Ra mắt cung chủ.” Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu với hai người.
Bách hoa cung chủ vội vàng đáp lễ, trong lòng khiếp sợ dị thường. Nàng còn nhớ rõ bộ dạng ngây ngô của Diệp Húc năm đó khi mới đi vào Thanh Châu. Khi đó Diệp Húc tu vi thực sự thấp kém vô cùng, chênh lệch với nàng chẳng khác nào một trời một vực. Nhưng mà lúc này lại thấy Diệp Húc, thì không ngờ nàng đã nhìn không thấu được tu vi của hắn, làm cho nàng thêm cảm giác bí hiểm.
“Mới chỉ có vài năm…” nàng lẩm bẩm trong lòng.
Khổng Tước trong lòng cũng khiếp sợ vạn phần, lúc trước khi nàng mang theo Phượng Yên Nhu đào hôn, khi đó Diệp Húc mới là tam đan cảnh ảo đan kỳ. Nàng tự hỏi những ngày này mình chưa từng có ngày nào nhàn hạ, rốt cuộc cũng từ thân dương kỳ luyện tới dương thần kỳ, tốc độ tu luyện là thiên hạ ít có.
Không nghĩ tới tốc độ tu luyện của Diệp Húc không ngờ còn nhanh hơn nàng không biết bao nhiêu lần, giờ đã là vu sĩ dương thần kỳ rồi, khoảng cách tới đại vu chỉ còn một bước thôi.
“Khổng cô nương, ta từng thu một vật của ngươi, tặng lại cho ngươi.” Diệp Húc cười nói.
Khổng Tước đang muốn chối từ, đã thấy Diệp Húc lấy ra một cái đuôi khổng tước hẹp và dài, không khỏi nao nao, lúc này mới không chối từ, nhận lấy cái đuôi khổng tước này.
Khổng chiêu yêu thánh nhìn thấy, Diệp Húc đưa cho Khổng tước cái đuôi chính là ngũ hành diệt tuyệt thần quang mà hắn bị Diệp Húc đoạt mất.
“Lão thất, an tâm một chút, chớ nóng nảy, hôm nay vi huynh cho ngươi thấy qua thủ đoạn của ta.”
Bạch Tê Yêu Thánh hít một hơi thật dài, sắc mặt khôi phục như thường, cười lạnh nói: “Hắn đoạt đi ngũ hành diệt tuyệt thần quang của ngươi, vi huynh hôm nay chẳng những giúp ngươi cướp về, còn xử tử hắn, ăn luôn nguyên thần của hắn, báo thù rửa hận cho ngươi! Hắn dám đánh lén ta, đây là kết cục của hắn!”
Khổng chiêu yêu thánh thở hắt ra, thản nhiên nói: “Tứ ca, thù của ta không cần ngươi tới báo, tiểu đệ sẽ rất nhanh thành tựu nguyên thần, tu thành đại vu yêu tộc. Tới lúc đó ta bóp chết hắn tựa như bóp chết một con kiến vậy! Tuy nhiên, tứ ca nếu muốn hắn chết, vậy cứ động thủ trước đi. Ta lược trận cho ngươi, miễn cho hắn trốn thoát!”
“Có chí khí!”
Bạch Tê Yêu Thánh cười ha hả, vỗ vỗ mạnh lên đầu vai khổng chiêu, đi nhanh tới phía của Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, vừa rồi ta không phòng bị, làm cho ngươi chiếm được tiên cơ, tuy nhiên lúc này chính là tử kỳ của ngươi!”
“Đánh lén sao?”
Diệp Húc cười ha hả, hạ giọng nói: “Bạch Tê Yêu Thánh, ngươi nghĩ mình rất cao sao, vừa rồi ta chỉ dùng ba thành tu vi, ngươi thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao? Nếu ta muốn giết ngươi, một chiêu đủ rồi!”
“Chém gió thì ai cũng làm được!”
Bạch Tê Yêu Thánh hừ lạnh một tiếng, ngửa mặt lên trời rống to, nguyên thần bạch tê phía sau hắn cũng lớn tiếng rống giận. Chỉ thấy sát khí trên thiên không dũng mãnh cuồn cuộn cuốn vào bên trong nguyên thần bạch tê của hắn, khiến cho đầu tê giác to lớn này bành trướng lên. Trong chớp mắt, liền cao tới nghìn trượng, lỗ mũi phun khói, mắt như chuông đồng, uy phong lẫm lẫm.
Tu vi của hắn thâm hậu, so với Viên Thiên Công đại yêu hợp thể kỳ tam thần cảnh còn mạnh hơn rất nhiều, đích xác có tiền vốn kiêu ngạo.
Diệp Húc ánh mắt sáng lên, bóng dáng vừa động, một bước đi tới bên người Bạch Tê Yêu Thánh, thái hoàng thần vương khai thiên ấn đánh xuống.
“Bạch Tê Yêu Thánh ngươi nếu có thể tiếp ta một chiêu, ta liền tha cho ngươi một mạng!”
Thái hoàng thiên giới trong lòng bàn tay hắn hình thành một cự phủ, nhật nguyệt luân hồi bên trong, biển rộng sóng lớn, thủy triều phập phồng, lôi đình không ngừng đánh xuống. Mỗi khi lôi đình đánh xuống, liền có một viễn cổ cự thú sinh ra.
Cự phủ khai thiên lập địa, tiến hóa vạn vật.
Thái hoàng thần vương khai thiên ấn của hắn, là sau khi cắn nuốt tàn niệm của thái hoàng thiên thần vương mà tu thành. Đơn thuần lực công kích còn trên cả dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, hơn nữa thời gian càng lâu, uy lực càng mạnh.
Diệp Húc khí thế tăng lên vô hạn, giống như một tôn thần vương cao cao tại thượng. Chu thiên tà phật ở sau lưng hắn không ngừng tụng niệm ma kinh, chỉ nghe thấy ma âm đãng đãng, tuyên truyền giác ngộ. Bạch Tê Yêu Thánh chỉ cảm thấy trong đầu ông ông tác hưởng, gần như bị ma âm đánh tan tin tưởng, thiếu chút nữa không kìm nổi mà cúi đầu thuận theo Diệp Húc. Diệp Húc nâng tay lên, cự phủ đánh xuống, giống như khai thiên lập địa vậy.
Xuy!
Phủ quang mở ra sát khí liên miên trăm dặm, giống như cắt một miếng đậu hũ, thoải mái vô cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng loại chư thiên công đức ấn này sau khi học được thái hoàng thần vương khai thiên ấn, uy lực to lớn, vượt xa qua nguyên thần chi bảo, hơn nữa càng thêm linh hoạt.
“Phạt thiên bảo luân, lên!”
Chỉ nghe thấy ông một tiếng, Bạch Tê Yêu Thánh há mồm phun ra một bảo luân, bảo luân này quanh thân toàn răng cưa, rít gào chuyển động, sắc bén vô cùng.
Hắn mở miệng quát lớn, nguyên thần bạch tê phía sau thúc dục bảo luân, răng cưa chuyển động điên cuồng. Bảo luân này bị một tay của hắn bắt lấy, nghênh tiếp thái hoàng thần vương khai thiên ấn của Diệp Húc.
Đây là nguyên thần chi bảo mà hắn cực khổ luyện chế thành, tên là Phạt Thiên Bảo luân, nghich thiên phạt thiên, chính là cực phẩm trong nguyên thần chi bảo.
“Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ta đã nói làm cho ngươi chết rất khó coi, quyết không nuốt lời! Hôm nay ta chẳng những chém giết ngươi còn phải cắn nuốt nguyên thần của ngươi, biến ngươi thành bổ dược cho ta!”
Hắn còn chưa dứt lời, thái hoàng thần vương khai thiên ấn dĩ nhiên đánh xuống. Xuy một tiếng, phạt thiên bảo luân trong tay hắn bị bổ ra làm hai.
Trong lòng Bạch Tê Yêu Thánh kinh hãi, gầm lên liên tục, đột nhiên tế khởi một cái trống lớn, đón nhận khai thiên cự phủ đánh xuống.
Khẩu trống lớn này, dùng da của chính hắn luyện chế, cực kỳ chắc chắn, chấn động trống lớn, liền có ma âm xung đãng, phá hủy thân thể cùng nguyên thần không nói chơi.
Tiếng trống ầm ầm chấn vang, đột nhiên chia năm xẻ bảy, khai thiên đại phủ tiếp tục hạ xuống, mở ra cái trống lớn, rốt cuộc cũng thoáng chịu được.
Bạch Tê Yêu Thánh vội vàng tế khởi một tấm chắn tối đen như mực ngăn cản lại, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, tấm chắn rốt cuộc ngăn trở được một thức thái hoàng thần vương khai thiên ấn của Diệp Húc.
Xuy!
Bạch Tê Yêu Thánh mi tâm đột nhiên vỡ ra một vết máu, kéo dài tới cả xương cụt, cả người giống như bị chém ra làm hai vậy.
Một đạo phủ quang chui vào tử phủ của hắn, hắn kêu lên thảm thiết, chỉ thấy phủ quang này bổ ra khỏi tử phủ của hắn, xuyên qua đầu hắn.
Cùng lúc đó, nguyên thần bạch tê thật lớn sau lưng Bạch Tê Yêu Thánh phẫn nộ rống giận, đột nhiên máu tươi giàn dụa, nứt ra thành hai nửa.
Ùm bò!
Nguyên thần bạch tê không ngừng rống giận, thân hình nó bị cự phủ chém ra làm hai. Phủ quang chấn động, nguyên thần bạch tê không thể khép lại cùng một chỗ được, ngược lại tiếp tục phân giải, giống như có vô số cự phủ thật nhỏ đang băm vằm đầu tê giác thật lớn này.
Diệp Húc một phủ này tuy bị Bạch Tê Yêu Thánh ngăn trở không có dừng ở trên người hắn, nhưng phủ quang lại xuyên thấu tấm chắn, gần như chém đôi cả người hắn.
Đây là uy lực của một thức thái hoàng thần vương khai thiên ấn toàn lực của Diệp Húc, một phủ hạ xuống, chuyên bổ ra nguyên thần, thân thể vu sĩ, chém tử phủ, giết nguyên thần, không gì có thể ngăn cản.
Diệp Húc lúc trước khi ngăn cản một thức này, phủ quang thậm chí ngấm vào tử phủ hắn, nguyên thai hắn, gần như chặt đứt nguyên thần ngọc thụ của hắn!
Mà lúc này, hắn dùng một chiêu này đối phó với Bạch Tê Yêu Thánh, một chiêu đã chém đôi Bạch Tê Yêu Thánh.
“Bạch Tê Yêu Thánh ngươi quá coi thường ta rồi, ta nói một chiêu giết ngươi, tuyệt không dùng chiêu thứ hai. Yêu tông thất thánh các ngươi, có thể làm đối thủ của ta chỉ có đứng đầu thất thánh, Thiên Bằng Đại Thánh mà thôi!” Diệp Húc tán đi dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, thản nhiên nói.
Thân hình Bạch Tê Yêu Thánh lay động, đột nhiên bành trướng, hóa thành một đầu bạch tê lớn như núi, ầm ầm rơi từ trên cao xuống.
Nguyên thần của hắn bị giết, tử phủ bị chém, dĩ nhiên hồn bay phách lạc, chỉ còn lại thể xác, hóa thành nguyên hình.
Hắn cũng là thiên tài nổi danh không gì sánh được trong yêu tộc, yêu tộc trời sinh thân thể mạnh mẽ. Nếu tu vi cảnh giới ngang nhau, sẽ thâm hậu hơn vu sĩ nhân loại cả chục lần là ít. Tuy rằng yêu tộc không có đạt được ngọc lâu bảo tháp và thiên đạo truyền thừa. Nhưng truyền thừa của nguyên thủy yêu tông vô cùng thâm hậu, có nhiều vu pháp, tâm pháp cho hắn lựa chọn.
Bởi vậy thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp hạng bài danh phía trước trong thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng khiến cho hắn vạn lần không ngờ chính là, vừa mới đối mặt, hắn đã bị Diệp Húc cứng rắn đánh nát thân thể.
“Tiểu tử, ngươi dám đánh lén ta, năm đó nguyên thủy thánh tông dùng phương pháp không đẹp phục kích đánh lén ta, đều bị ta đánh cho trọng thương…” Bạch Tê Yêu Thánh tức giận vạn phần, phía sau đột nhiên hiện lên nguyên thần bạch tê, phẫn nộ rống lớn.
“Một hống vỡ sơn hà.”
Tiếng bò rống.
Nguyên thần bạch tê rống lên long trời lở đất thậm chí còn oanh mở cả sát khí trên không trung, lộ ra một mảnh trời quang đãng. Khổng Chiêu Yêu Thánh và Khổng Tước, bách hoa cung chủ ở xa xa cũng bị tiếng rống này làm cho khí tức chấn động, gần như không thể khống chế được thân mình.
Một rống của hắn, có thể so với nguyên thần chi bảo, mạnh mẽ bá đạo. Lúc trước khi tranh đấu, hai người đại chiến ở Ly Sơn, Bạch Tê Yêu Thánh rống một tiếng làm vỡ cả một đám núi, có thể thấy được uy lực trong tiếng rống của hắn.
Thanh âm chồng chất, những âm ba này không ngờ lại có hình dạng của ngọn núi, giống như những tòa núi lớn liên tục va chạm vào nhau, oanh kích thẳng tới thân thể Diệp Húc, không ngừng chấn động ý đồ muốn đánh nát hắn.
Rầm!
Diệp Húc cứng rắn chịu âm ba tấn công, thái hoàng thần vương khai thiên ấn trong tay chém xuống, lập tức một cái đầu văng lên, máu chảy khắp trời cao.
Một phủ này của hắn, làm cho Bạch Tê Yêu Thánh cùng với nguyên thần bạch tê phía sau hắn đều bị chém bay đầu!
Bạch Tê Yêu Thánh tuy rằng bị chặt đứt đầu, nhưng vẫn chưa chết, vừa sợ vừa giận, thân hình phóng lên cao, trực tiếp đón lấy đầu mình. Đầu nguyên thần bạch tê cũng tự động dừng ở trên cổ nguyên thần, khôi phục lại như ban đầu.
Diệp Húc không tiếp tục động thủ, tùy ý để Bạch Tê Yêu Thánh tiếp lấy đầu mình.
Sau đầu hắn, nhân bảo, địa bảo, thiên bảo, nghiệp hỏa, bốn đạo kim luân liên tục thay đổi không ngừng, khiến cho chư thiên thần vương công đức ấn của hắn uy lực tăng mấy lần.
“Diệp Thiếu Bảo không thể không nói là ta khinh thường ngươi, không ngờ ngươi chiếm cứ thượng phong, chém đầu của ta! Đáng tiếc ngươi vẫn không phải là tam thần cảnh, không biết sự hùng mạnh của đại vu tam thần cảnh.”
Bạch Tê Yêu Thánh không phục lại nguyên khí, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc. Khổng yêu chiêu thánh vội vàng bay tới, nhìn Diệp Húc, sắc mặt kịch biến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Thiếu Bảo, còn chưa chết sao?”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, không có phản ứng với hắn.
Khổng Tước cùng Bách hoa cung chủ cũng lần lượt bay tới, dừng ở phía sau Diệp Húc.
“Ra mắt cung chủ.” Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu với hai người.
Bách hoa cung chủ vội vàng đáp lễ, trong lòng khiếp sợ dị thường. Nàng còn nhớ rõ bộ dạng ngây ngô của Diệp Húc năm đó khi mới đi vào Thanh Châu. Khi đó Diệp Húc tu vi thực sự thấp kém vô cùng, chênh lệch với nàng chẳng khác nào một trời một vực. Nhưng mà lúc này lại thấy Diệp Húc, thì không ngờ nàng đã nhìn không thấu được tu vi của hắn, làm cho nàng thêm cảm giác bí hiểm.
“Mới chỉ có vài năm…” nàng lẩm bẩm trong lòng.
Khổng Tước trong lòng cũng khiếp sợ vạn phần, lúc trước khi nàng mang theo Phượng Yên Nhu đào hôn, khi đó Diệp Húc mới là tam đan cảnh ảo đan kỳ. Nàng tự hỏi những ngày này mình chưa từng có ngày nào nhàn hạ, rốt cuộc cũng từ thân dương kỳ luyện tới dương thần kỳ, tốc độ tu luyện là thiên hạ ít có.
Không nghĩ tới tốc độ tu luyện của Diệp Húc không ngờ còn nhanh hơn nàng không biết bao nhiêu lần, giờ đã là vu sĩ dương thần kỳ rồi, khoảng cách tới đại vu chỉ còn một bước thôi.
“Khổng cô nương, ta từng thu một vật của ngươi, tặng lại cho ngươi.” Diệp Húc cười nói.
Khổng Tước đang muốn chối từ, đã thấy Diệp Húc lấy ra một cái đuôi khổng tước hẹp và dài, không khỏi nao nao, lúc này mới không chối từ, nhận lấy cái đuôi khổng tước này.
Khổng chiêu yêu thánh nhìn thấy, Diệp Húc đưa cho Khổng tước cái đuôi chính là ngũ hành diệt tuyệt thần quang mà hắn bị Diệp Húc đoạt mất.
“Lão thất, an tâm một chút, chớ nóng nảy, hôm nay vi huynh cho ngươi thấy qua thủ đoạn của ta.”
Bạch Tê Yêu Thánh hít một hơi thật dài, sắc mặt khôi phục như thường, cười lạnh nói: “Hắn đoạt đi ngũ hành diệt tuyệt thần quang của ngươi, vi huynh hôm nay chẳng những giúp ngươi cướp về, còn xử tử hắn, ăn luôn nguyên thần của hắn, báo thù rửa hận cho ngươi! Hắn dám đánh lén ta, đây là kết cục của hắn!”
Khổng chiêu yêu thánh thở hắt ra, thản nhiên nói: “Tứ ca, thù của ta không cần ngươi tới báo, tiểu đệ sẽ rất nhanh thành tựu nguyên thần, tu thành đại vu yêu tộc. Tới lúc đó ta bóp chết hắn tựa như bóp chết một con kiến vậy! Tuy nhiên, tứ ca nếu muốn hắn chết, vậy cứ động thủ trước đi. Ta lược trận cho ngươi, miễn cho hắn trốn thoát!”
“Có chí khí!”
Bạch Tê Yêu Thánh cười ha hả, vỗ vỗ mạnh lên đầu vai khổng chiêu, đi nhanh tới phía của Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, vừa rồi ta không phòng bị, làm cho ngươi chiếm được tiên cơ, tuy nhiên lúc này chính là tử kỳ của ngươi!”
“Đánh lén sao?”
Diệp Húc cười ha hả, hạ giọng nói: “Bạch Tê Yêu Thánh, ngươi nghĩ mình rất cao sao, vừa rồi ta chỉ dùng ba thành tu vi, ngươi thật sự cho rằng ta không giết được ngươi sao? Nếu ta muốn giết ngươi, một chiêu đủ rồi!”
“Chém gió thì ai cũng làm được!”
Bạch Tê Yêu Thánh hừ lạnh một tiếng, ngửa mặt lên trời rống to, nguyên thần bạch tê phía sau hắn cũng lớn tiếng rống giận. Chỉ thấy sát khí trên thiên không dũng mãnh cuồn cuộn cuốn vào bên trong nguyên thần bạch tê của hắn, khiến cho đầu tê giác to lớn này bành trướng lên. Trong chớp mắt, liền cao tới nghìn trượng, lỗ mũi phun khói, mắt như chuông đồng, uy phong lẫm lẫm.
Tu vi của hắn thâm hậu, so với Viên Thiên Công đại yêu hợp thể kỳ tam thần cảnh còn mạnh hơn rất nhiều, đích xác có tiền vốn kiêu ngạo.
Diệp Húc ánh mắt sáng lên, bóng dáng vừa động, một bước đi tới bên người Bạch Tê Yêu Thánh, thái hoàng thần vương khai thiên ấn đánh xuống.
“Bạch Tê Yêu Thánh ngươi nếu có thể tiếp ta một chiêu, ta liền tha cho ngươi một mạng!”
Thái hoàng thiên giới trong lòng bàn tay hắn hình thành một cự phủ, nhật nguyệt luân hồi bên trong, biển rộng sóng lớn, thủy triều phập phồng, lôi đình không ngừng đánh xuống. Mỗi khi lôi đình đánh xuống, liền có một viễn cổ cự thú sinh ra.
Cự phủ khai thiên lập địa, tiến hóa vạn vật.
Thái hoàng thần vương khai thiên ấn của hắn, là sau khi cắn nuốt tàn niệm của thái hoàng thiên thần vương mà tu thành. Đơn thuần lực công kích còn trên cả dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, hơn nữa thời gian càng lâu, uy lực càng mạnh.
Diệp Húc khí thế tăng lên vô hạn, giống như một tôn thần vương cao cao tại thượng. Chu thiên tà phật ở sau lưng hắn không ngừng tụng niệm ma kinh, chỉ nghe thấy ma âm đãng đãng, tuyên truyền giác ngộ. Bạch Tê Yêu Thánh chỉ cảm thấy trong đầu ông ông tác hưởng, gần như bị ma âm đánh tan tin tưởng, thiếu chút nữa không kìm nổi mà cúi đầu thuận theo Diệp Húc. Diệp Húc nâng tay lên, cự phủ đánh xuống, giống như khai thiên lập địa vậy.
Xuy!
Phủ quang mở ra sát khí liên miên trăm dặm, giống như cắt một miếng đậu hũ, thoải mái vô cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng loại chư thiên công đức ấn này sau khi học được thái hoàng thần vương khai thiên ấn, uy lực to lớn, vượt xa qua nguyên thần chi bảo, hơn nữa càng thêm linh hoạt.
“Phạt thiên bảo luân, lên!”
Chỉ nghe thấy ông một tiếng, Bạch Tê Yêu Thánh há mồm phun ra một bảo luân, bảo luân này quanh thân toàn răng cưa, rít gào chuyển động, sắc bén vô cùng.
Hắn mở miệng quát lớn, nguyên thần bạch tê phía sau thúc dục bảo luân, răng cưa chuyển động điên cuồng. Bảo luân này bị một tay của hắn bắt lấy, nghênh tiếp thái hoàng thần vương khai thiên ấn của Diệp Húc.
Đây là nguyên thần chi bảo mà hắn cực khổ luyện chế thành, tên là Phạt Thiên Bảo luân, nghich thiên phạt thiên, chính là cực phẩm trong nguyên thần chi bảo.
“Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ta đã nói làm cho ngươi chết rất khó coi, quyết không nuốt lời! Hôm nay ta chẳng những chém giết ngươi còn phải cắn nuốt nguyên thần của ngươi, biến ngươi thành bổ dược cho ta!”
Hắn còn chưa dứt lời, thái hoàng thần vương khai thiên ấn dĩ nhiên đánh xuống. Xuy một tiếng, phạt thiên bảo luân trong tay hắn bị bổ ra làm hai.
Trong lòng Bạch Tê Yêu Thánh kinh hãi, gầm lên liên tục, đột nhiên tế khởi một cái trống lớn, đón nhận khai thiên cự phủ đánh xuống.
Khẩu trống lớn này, dùng da của chính hắn luyện chế, cực kỳ chắc chắn, chấn động trống lớn, liền có ma âm xung đãng, phá hủy thân thể cùng nguyên thần không nói chơi.
Tiếng trống ầm ầm chấn vang, đột nhiên chia năm xẻ bảy, khai thiên đại phủ tiếp tục hạ xuống, mở ra cái trống lớn, rốt cuộc cũng thoáng chịu được.
Bạch Tê Yêu Thánh vội vàng tế khởi một tấm chắn tối đen như mực ngăn cản lại, chỉ nghe thấy một tiếng nổ, tấm chắn rốt cuộc ngăn trở được một thức thái hoàng thần vương khai thiên ấn của Diệp Húc.
Xuy!
Bạch Tê Yêu Thánh mi tâm đột nhiên vỡ ra một vết máu, kéo dài tới cả xương cụt, cả người giống như bị chém ra làm hai vậy.
Một đạo phủ quang chui vào tử phủ của hắn, hắn kêu lên thảm thiết, chỉ thấy phủ quang này bổ ra khỏi tử phủ của hắn, xuyên qua đầu hắn.
Cùng lúc đó, nguyên thần bạch tê thật lớn sau lưng Bạch Tê Yêu Thánh phẫn nộ rống giận, đột nhiên máu tươi giàn dụa, nứt ra thành hai nửa.
Ùm bò!
Nguyên thần bạch tê không ngừng rống giận, thân hình nó bị cự phủ chém ra làm hai. Phủ quang chấn động, nguyên thần bạch tê không thể khép lại cùng một chỗ được, ngược lại tiếp tục phân giải, giống như có vô số cự phủ thật nhỏ đang băm vằm đầu tê giác thật lớn này.
Diệp Húc một phủ này tuy bị Bạch Tê Yêu Thánh ngăn trở không có dừng ở trên người hắn, nhưng phủ quang lại xuyên thấu tấm chắn, gần như chém đôi cả người hắn.
Đây là uy lực của một thức thái hoàng thần vương khai thiên ấn toàn lực của Diệp Húc, một phủ hạ xuống, chuyên bổ ra nguyên thần, thân thể vu sĩ, chém tử phủ, giết nguyên thần, không gì có thể ngăn cản.
Diệp Húc lúc trước khi ngăn cản một thức này, phủ quang thậm chí ngấm vào tử phủ hắn, nguyên thai hắn, gần như chặt đứt nguyên thần ngọc thụ của hắn!
Mà lúc này, hắn dùng một chiêu này đối phó với Bạch Tê Yêu Thánh, một chiêu đã chém đôi Bạch Tê Yêu Thánh.
“Bạch Tê Yêu Thánh ngươi quá coi thường ta rồi, ta nói một chiêu giết ngươi, tuyệt không dùng chiêu thứ hai. Yêu tông thất thánh các ngươi, có thể làm đối thủ của ta chỉ có đứng đầu thất thánh, Thiên Bằng Đại Thánh mà thôi!” Diệp Húc tán đi dương thiên thần vương diệt kiếp ấn, thản nhiên nói.
Thân hình Bạch Tê Yêu Thánh lay động, đột nhiên bành trướng, hóa thành một đầu bạch tê lớn như núi, ầm ầm rơi từ trên cao xuống.
Nguyên thần của hắn bị giết, tử phủ bị chém, dĩ nhiên hồn bay phách lạc, chỉ còn lại thể xác, hóa thành nguyên hình.
/1054
|