Yêu Chủ và Phượng Yên Nhu trong chớp mắt liền biến mất ở phía chân trời. Diệp Húc đứng tại chỗ, suy tư một lát, trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ.
Lần này chư vị thánh chủ thăm dò Ân Khư Thang Hoàng Lăng, làm quá nhiều, tính toán mở ra thông thiên chi lộ, tiến vào thiên giới. Nếu là trong thời kỳ bình thường, bọn họ ngược lại có khả năng đã thành công.
Tuy nhiên lần này mở ra thông thiên chi lộ, liên lụy tới đấu tranh giữa hai đại đầu sỏ là Thiên giới Đế Dự thần vương và đương kim Thiên Đế. Chư vị thánh chủ tuy rằng thần thông quảng đại, nhưng trước mắt hai vị đầu sỏ này mà nói, quả thực chính là một con kiến bình thường mà thôi. Cuối cùng người chết người trọng thương nghiêm trọng.
Lần này không biết bao nhiêu vị thánh chủ toi mạng, thậm chí ngay cả Đại Hán Minh Đế đều chết thảm dưới tay của Võ La lão tổ. Không có thánh chủ trấn thủ thánh địa, chỉ sợ khẳng định sẽ làm các thế lực khác chú ý, gió tanh mưa máu như lời yêu chủ, hẳn là ý tứ này.
Ngoại trừ đó ra, huyết mạch của Đế Dự thần vương cũng nhảy vào trong vu hoang thế giới, còn có hai vị Tuần Thiên Sứ đuổi giết tới, lại có không biết bao nhiêu yêu ma ở trên Thiên Giới thừa cơ hạ phàm. Diệp Húc có thể tưởng tượng được, trong một đoạn thời gian rất dài sau này chỉ sợ vu hoang thế giới sẽ bị vây trong khủng hoảng.
Lúc này, thánh chủ nhất định phải trở về thánh địa trấn thủ, nếu không liền có khả năng bị các thế lực khác nhòm ngó, chiếm lấy thánh địa. Bởi vậy Yêu Chủ mới gấp trở lại Thiên Yêu Cung như vậy.
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, có ba vị thánh chủ có thù hận với hắn. Nếu ba người này bị thương nặng,hắn cũng không ngại ném đá xuống giếng.
“Yêu chủ đã trở lại Thiên Yêu Cung trấn thủ, ba vị thánh chủ này tất nhiên cũng sẽ trở lại thánh địa của mình. Lấy thực lực trước mắt của ta còn xa mới đủ một mình xông tới đại thánh địa, đánh chết thánh chủ được…” Hắn đành phải buông tha cho ý nghĩ này, lần này đích thật là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Vu chân, Bảo Quang, Hạ gia thánh chủ. Tuy nhiên thực lực của hắn còn không đạt tới trình độ diệt được thánh chủ, mặc dù là thánh chủ bị thương nặng đi nữa cũng không được, chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này.
Tu vi hiện giờ của Diệp Húc đã đạt tới Thiên Tướng Kỳ đỉnh phong, chỉ kém tám Thiên Đế Thiên Tướng, liền có thể bước nhập tam bất diệt cảnh, thành tựu bất diệt thân.
Tuy nhiên, chỉ sợ xem như là tam bất diệt cảnh, thân thể bất diệt cũng không thể chính diện chống lại được thánh chủ. Đây là bởi vì, uy lực của cấm bảo là quá lớn, uy lực một môn cấm pháp của vu hoàng mạnh mẽ không thể tin nổi. Cho dù là thánh chủ cũng dễ dàng bị trấn chết.
Thánh chủ nắm trong tay cấm bảo, ở trong vu hoang thế giới gần như là tồn tại vô địch, gần như không có khả năng ngã xuống.
“Kiến mộc bị hủy, đại bộ phận bị Võ La lão tổ bắt đi, nhưng còn có non nửa mảnh vỡ rơi rụng xuống bên trong vu hoang thế giới. Những mảnh vỡ đó, đối với người khác mà nói là thần vật trời sinh để luyện chế cấm bảo, khẳng định sẽ đưa tới không biết bao nhiêu người tranh đoạt! Với ta mà nói càng thêm trọng yếu…” Hắn tế khởi Cẩm Tú Xuyên Sơn đồ, thần niệm đảo qua tấm bản đồ này, lập tức quét qua một lần hàng tỷ núi sông của Trung Thổ Thần Uyên đại lục này, sưu tầm những vị trí mà kiến mộc rơi xuống.
Mảnh vỡ kiến mộc từ trên vòm trời rơi xuống, giống như sao rơi hung hăng nện xuống đại lục, khiến cho sơn xuyên địa lý thay đổi lớn, việc sưu tầm cũng không quá khó khăn.
Diệp Húc tâm niệm hơi động, kéo dài qua trời cao, ngay lập tức bay đi ngàn dặm. Không quá bao nhiêu lâu sau đã xâm nhập Trung Thổ, thẳng tới một chỗ kiến mộc rơi xuống gần nhất.
Mảnh vỡ kiến mộc này rơi xuống một bình nguyên trong nước Đại Đường. Bình nguyên ngàn dặm, lúc này hóa thành một cái hố lớn, kiến mộc này thật sự quá lớn, tuy rằng một mảnh vỡ của gốc cây nhưng từ trên cao rơi xuống lại giống như một ngôi sao rơi xuống vậy. Nó hủy diệt ngàn dặm núi non, tạo thành lực phá hoại như một cấm bảo bình thường vậy.
Bình nguyên ngàn dặm này, bên trong có không biết bao nhiêu dân chúng sinh hoạt, bao nhiêu vu sĩ, thậm chí có rất nhiều vu đạo môn phái. Nhưng trong lúc này đã bị mảnh vỡ kiến mộc rơi xuống phá hủy hết thảy.
Diệp Húc trong lòng rầu rĩ, không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống nơi kiến mộc rơi xuống. Chỉ thấy nơi kiến mộc kia rơi xuống, tuy rằng phá hủy đi ngàn dặm bình nguyên. Nhưng sau đó mộc chi khí khôn cùng phát ra, chỉ thấy bên trong hố sâu này vô số cây cối đột ngột từ mặt đất mọc lên, đại thụ che trời, giống như đã sinh trưởng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm vậy, tràn ngập khí tức sinh mạng vô biên.
Lúc này có không ít cao thủ Đại Đường đi nơi này, hơn phân nửa là muốn chiếm thần vật này làm của riêng.
Một đại vu phóng lên cao, cao giọng quát, thanh âm vang vọng khắp nơi.
Không ít cao thủ Đại Đường nghe vậy, không khỏi nhíu mày, nhưng Thiên Sách Phủ tượng trưng cho uy nghiêm của Đại Đường, bọn họ cũng vô lực phản kháng, đành phải rời khỏi.
Đại đa số mọi người đã rời khỏi, tên đại vu Thiên Sách Phủ thoáng nhìn Diệp Húc chưa chịu rời khỏi, không khỏi nhíu mày cười lạnh nói vài câu.
Diệp Húc không thèm nghe, tiếp tục đi tới chỗ mảnh vỡ kiến mộc rơi xuống. Đương thời đại vu có thể phân tranh cao thấp với hắn đích xác không còn nhiều.
Vị đại vu Thiên Sách Phủ kia thấy hắn không có rời khỏi, ngược lại còn không coi ai ra gì mà đi tới mảnh vỡ kiến mộc thì không khỏi giận dữ. Đợi khi hắn nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Húc, lại không khỏi rùng mình một cái, không nói nữa mà thầm nghĩ: “Hóa ra là sát thần này tới đây, nguy hiểm thật, ta nếu dám động thủ với hắn chỉ sợ lúc này đã là người chết rồi đi… Tuy nhiên người này là công địch của Đại Đường ta, chẳng những Lý thiên vương, thậm chí thiên tử điện hạ và Tần Vương, Trình Vương, cùng hai tám lộ đại quân, gần như đã chết hết trong tay hắn. Nhất định phải mau chóng thông tri cho bệ hạ.”
Hắn lúc này gọi tới một người, lệnh cho hắn nhanh chóng chạy về Trường An, bẩm báo Đường hoàng.
A!
Diệp Húc đi vào trên không hố lớn, kêu nhẹ một tiếng A, chú ý tới mộc chi khí khôn cùng trong không trung. Không trung không ngờ lại hỗn loạn mà phóng ra khí tức tà ác vô cùng, hoàn toàn tương phản với khí tức sinh mạng của kiến mộc.
Cỗ khí tức tà ác này tràn ngập tham vọng hủy diệt hết thảy, cuồng bạo, táo tợn, tham lam, tàn nhẫn, diệt sạch nhân sinh, dường như có thể câu dẫn hết thảy tiêu cực trong lòng người đi ra ngoài, làm cho người ta sa đọa trở thành ma đầu vậy.
“Sát…” Cao thủ Đại Đường vừa nhảy vào nơi này tìm kiếm mảnh vỡ kiến mộc, lúc này đã bị ma tính ăn mòn, hóa thành ma đầu, tự giết lẫn nhau, trong chớp mắt đã có mấy người chết rồi.
Diệp Húc ánh mắt quét tới, chỉ thấy dưới đáy hố lớn này, mảnh vỡ kiến mộc dài chừng trăm dặm, thẳng tắp ở trung ương, lồng lộng như trụ, lá cây màu xanh, ngăn nắp như trước. Dường như nó rơi xuống từ độ cao ngàn vạn dặm mà vẫn không bị chút tổn thương nào, thậm chí ngay cả một phiến lá cây cũng không có bị gãy.
Mà ở mặt ngoài kiến mộc, có một đạo huyết hà chậm rãi lưu động dọc theo thân thụ. Huyết hà chảy ngược hướng, bên trong có sáu màu, có xanh có tím, có hồng có lục, thậm chí còn màu vàng nữa, tản mát ra khí tức có thể so sánh với nhân hoàng.
Xuy!
Bên trong một huyết hà, vô số xúc tu tản ra ngoài, đâm thủng những đại vu Thiên sách Phủ tới tầm bảo. Những xúc tu này giống như những mạch máu, nhảy lên vài cái, chỉ trong vài hô hấp liền hút khô vu sĩ đại vu này, hóa thành một tấm da người.
Một đạo Huyết Hà màu hồng dẫn đầu chảy tới đỉnh kiến mộc, nó mấp máy như huyết thanh, dần dần ngưng tụ thành một yêu ma đầu có hai sừng, lưng sinh huyết dực (cánh máu).
Đây là yêu ma thiên giới, có được đặc tính của yêu tộc và ma tộc, tản mát ra tích thiên ma khí, hơn nữa dường như không có hình thể chân chính, mà là một đoàn máu tươi sinh ra ma đầu.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, bấm tay đánh vỡ một xúc tu, lưu lại một ít dịch máu ở trong lòng bàn tay, trong lòng kinh nghi bất định.
Hắn chăm chú nhìn giọt ma huyết trong lòng bàn tay, hắn có thể cảm nhận được trong máu này có lực lượng hùng mạnh dị thường. Cỗ lực lượng này làm cho người ta run rảy, dường như có thể khiến cho bất kỳ người nào cũng có thể bị ma hóa.
Diệp Húc thậm chí nhìn thấy trong máu này như có sinh mạng, ý đồ chui vào trong da hắn, chui vào trong thân thể hắn.
“Giọt máu này hẳn không phải là máu vu hoàng, máu vu hoàng không có khả năng có được năng lượng khủng bố như vậy, chỉ có thể là thánh hoàng, thậm chí là vu tổ, sau khi bị thương chảy xuống mà thôi. Trong máu tươi này lại đản sinh ra được sinh vật yêu ma kỳ lạ…”
Hơn nữa, Diệp Húc có thể khẳng định chủ nhân của đoàn máu này tất nhiên là cao thủ yêu tộc và ma tộc rồi. Nếu không không có khả năng có yêu tộc cùng ma tộc trong máu của mình.
Thậm chí có truyền thuyết, viễn cổ PHật Đà khi bị thương, chảy ra một giọt máu vàng, sẽ nảy ra một vị thần linh.
Nếu Diệp Húc tu luyện tới cảnh giới đủ hùng mạnh, trong máu của hắn cũng có những tâm pháp cấm pháp hỗn loạn bên trong, máu chảy ra sẽ sinh thành ma đầu.
Diệp Húc nhẹ nhàng chấn động, dịch máu bị chấn vỡ, dập nát ma tộc bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu yêu ma trên đỉnh kiến mộc kia đã ngưng tụ thành hình, tản mát ra khí tức yêu ma khủng bố làm cho người ta hít thở không thông. Nó cười khằng khặc quái dị, hướng tới hắn mà bay tới.
Yêu ma kia cười to, hai cánh rung lên, liền đi tới đỉnh đầu Diệp Húc, huy trảo bổ xuống đỉnh đầu Diệp Húc.
Thực lực của nó gần như có thể dẹp ngang đại vu tam bất diệt cảnh, thân thể bất diệt. Một trảo này phá vỡ hư không, gương mặt dữ tợn khủng bố, dáng vẻ bệ vệ tích thiên, thậm chí ngay cả khoảng không bên trên cũng trở thành một màu đỏ như máu.
“Hóa ra chỉ là một ma đầu được sinh ra trong máu của thánh hoàng, nếu là Thánh Hoàng tự mình tới đây, ta tự nhiên phải nhượng bộ lui binh. Nhưng chính là một đoàn máu huyết, còn muốn so chiêu với Diệp Thiếu Bảo ta, thật sự là đáng chê cười!” Diệp Húc đứng nguyên tại chỗ, lấy tay trảo ra, thủ chưởng của hắn như trời xanh lồng lộng, bao phủ phạm vi ngàn dặm, một tay trảo xuống, liền chộp đầu yêu ma thiên giới kia vào trong lòng bàn tay. Hắn hơi hơi dùng sắc, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, bóp nát nó ngay lập tức.
Diệp Húc tâm niệm vừa động, lòng bàn tay đột nhiên hóa thành một mảnh liệt hỏa địa ngục. Ma diễm hừng hực thiêu đốt, đốt sạch sẽ ma tính bên trong đoàn máu huyết này, chỉ còn lại năng lượng tinh khiết.
“Thứ tốt, đoàn thánh huyết này nếu nhốt vào bên trong cơ thể vu sĩ, sau khi luyện hóa, chỉ sợ có thể dễ dàng thay đổi tư chất của vu sĩ, nâng cao tu vi vu sĩ, khiến cho bên trong huyết mạch của hắn có chứa một tia huyết mạch của thánh hoàng…” Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, đem đoàn thánh huyết mày thu vào tầng thứ nhất ngọc lâu, tâm niệm vừa động, liền trực tiếp đánh đoàn máu huyết này vào trong thân thể Hùng Bi.
Lần này chư vị thánh chủ thăm dò Ân Khư Thang Hoàng Lăng, làm quá nhiều, tính toán mở ra thông thiên chi lộ, tiến vào thiên giới. Nếu là trong thời kỳ bình thường, bọn họ ngược lại có khả năng đã thành công.
Tuy nhiên lần này mở ra thông thiên chi lộ, liên lụy tới đấu tranh giữa hai đại đầu sỏ là Thiên giới Đế Dự thần vương và đương kim Thiên Đế. Chư vị thánh chủ tuy rằng thần thông quảng đại, nhưng trước mắt hai vị đầu sỏ này mà nói, quả thực chính là một con kiến bình thường mà thôi. Cuối cùng người chết người trọng thương nghiêm trọng.
Lần này không biết bao nhiêu vị thánh chủ toi mạng, thậm chí ngay cả Đại Hán Minh Đế đều chết thảm dưới tay của Võ La lão tổ. Không có thánh chủ trấn thủ thánh địa, chỉ sợ khẳng định sẽ làm các thế lực khác chú ý, gió tanh mưa máu như lời yêu chủ, hẳn là ý tứ này.
Ngoại trừ đó ra, huyết mạch của Đế Dự thần vương cũng nhảy vào trong vu hoang thế giới, còn có hai vị Tuần Thiên Sứ đuổi giết tới, lại có không biết bao nhiêu yêu ma ở trên Thiên Giới thừa cơ hạ phàm. Diệp Húc có thể tưởng tượng được, trong một đoạn thời gian rất dài sau này chỉ sợ vu hoang thế giới sẽ bị vây trong khủng hoảng.
Lúc này, thánh chủ nhất định phải trở về thánh địa trấn thủ, nếu không liền có khả năng bị các thế lực khác nhòm ngó, chiếm lấy thánh địa. Bởi vậy Yêu Chủ mới gấp trở lại Thiên Yêu Cung như vậy.
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, có ba vị thánh chủ có thù hận với hắn. Nếu ba người này bị thương nặng,hắn cũng không ngại ném đá xuống giếng.
“Yêu chủ đã trở lại Thiên Yêu Cung trấn thủ, ba vị thánh chủ này tất nhiên cũng sẽ trở lại thánh địa của mình. Lấy thực lực trước mắt của ta còn xa mới đủ một mình xông tới đại thánh địa, đánh chết thánh chủ được…” Hắn đành phải buông tha cho ý nghĩ này, lần này đích thật là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Vu chân, Bảo Quang, Hạ gia thánh chủ. Tuy nhiên thực lực của hắn còn không đạt tới trình độ diệt được thánh chủ, mặc dù là thánh chủ bị thương nặng đi nữa cũng không được, chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này.
Tu vi hiện giờ của Diệp Húc đã đạt tới Thiên Tướng Kỳ đỉnh phong, chỉ kém tám Thiên Đế Thiên Tướng, liền có thể bước nhập tam bất diệt cảnh, thành tựu bất diệt thân.
Tuy nhiên, chỉ sợ xem như là tam bất diệt cảnh, thân thể bất diệt cũng không thể chính diện chống lại được thánh chủ. Đây là bởi vì, uy lực của cấm bảo là quá lớn, uy lực một môn cấm pháp của vu hoàng mạnh mẽ không thể tin nổi. Cho dù là thánh chủ cũng dễ dàng bị trấn chết.
Thánh chủ nắm trong tay cấm bảo, ở trong vu hoang thế giới gần như là tồn tại vô địch, gần như không có khả năng ngã xuống.
“Kiến mộc bị hủy, đại bộ phận bị Võ La lão tổ bắt đi, nhưng còn có non nửa mảnh vỡ rơi rụng xuống bên trong vu hoang thế giới. Những mảnh vỡ đó, đối với người khác mà nói là thần vật trời sinh để luyện chế cấm bảo, khẳng định sẽ đưa tới không biết bao nhiêu người tranh đoạt! Với ta mà nói càng thêm trọng yếu…” Hắn tế khởi Cẩm Tú Xuyên Sơn đồ, thần niệm đảo qua tấm bản đồ này, lập tức quét qua một lần hàng tỷ núi sông của Trung Thổ Thần Uyên đại lục này, sưu tầm những vị trí mà kiến mộc rơi xuống.
Mảnh vỡ kiến mộc từ trên vòm trời rơi xuống, giống như sao rơi hung hăng nện xuống đại lục, khiến cho sơn xuyên địa lý thay đổi lớn, việc sưu tầm cũng không quá khó khăn.
Diệp Húc tâm niệm hơi động, kéo dài qua trời cao, ngay lập tức bay đi ngàn dặm. Không quá bao nhiêu lâu sau đã xâm nhập Trung Thổ, thẳng tới một chỗ kiến mộc rơi xuống gần nhất.
Mảnh vỡ kiến mộc này rơi xuống một bình nguyên trong nước Đại Đường. Bình nguyên ngàn dặm, lúc này hóa thành một cái hố lớn, kiến mộc này thật sự quá lớn, tuy rằng một mảnh vỡ của gốc cây nhưng từ trên cao rơi xuống lại giống như một ngôi sao rơi xuống vậy. Nó hủy diệt ngàn dặm núi non, tạo thành lực phá hoại như một cấm bảo bình thường vậy.
Bình nguyên ngàn dặm này, bên trong có không biết bao nhiêu dân chúng sinh hoạt, bao nhiêu vu sĩ, thậm chí có rất nhiều vu đạo môn phái. Nhưng trong lúc này đã bị mảnh vỡ kiến mộc rơi xuống phá hủy hết thảy.
Diệp Húc trong lòng rầu rĩ, không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống nơi kiến mộc rơi xuống. Chỉ thấy nơi kiến mộc kia rơi xuống, tuy rằng phá hủy đi ngàn dặm bình nguyên. Nhưng sau đó mộc chi khí khôn cùng phát ra, chỉ thấy bên trong hố sâu này vô số cây cối đột ngột từ mặt đất mọc lên, đại thụ che trời, giống như đã sinh trưởng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm vậy, tràn ngập khí tức sinh mạng vô biên.
Lúc này có không ít cao thủ Đại Đường đi nơi này, hơn phân nửa là muốn chiếm thần vật này làm của riêng.
Một đại vu phóng lên cao, cao giọng quát, thanh âm vang vọng khắp nơi.
Không ít cao thủ Đại Đường nghe vậy, không khỏi nhíu mày, nhưng Thiên Sách Phủ tượng trưng cho uy nghiêm của Đại Đường, bọn họ cũng vô lực phản kháng, đành phải rời khỏi.
Đại đa số mọi người đã rời khỏi, tên đại vu Thiên Sách Phủ thoáng nhìn Diệp Húc chưa chịu rời khỏi, không khỏi nhíu mày cười lạnh nói vài câu.
Diệp Húc không thèm nghe, tiếp tục đi tới chỗ mảnh vỡ kiến mộc rơi xuống. Đương thời đại vu có thể phân tranh cao thấp với hắn đích xác không còn nhiều.
Vị đại vu Thiên Sách Phủ kia thấy hắn không có rời khỏi, ngược lại còn không coi ai ra gì mà đi tới mảnh vỡ kiến mộc thì không khỏi giận dữ. Đợi khi hắn nhìn thấy rõ gương mặt của Diệp Húc, lại không khỏi rùng mình một cái, không nói nữa mà thầm nghĩ: “Hóa ra là sát thần này tới đây, nguy hiểm thật, ta nếu dám động thủ với hắn chỉ sợ lúc này đã là người chết rồi đi… Tuy nhiên người này là công địch của Đại Đường ta, chẳng những Lý thiên vương, thậm chí thiên tử điện hạ và Tần Vương, Trình Vương, cùng hai tám lộ đại quân, gần như đã chết hết trong tay hắn. Nhất định phải mau chóng thông tri cho bệ hạ.”
Hắn lúc này gọi tới một người, lệnh cho hắn nhanh chóng chạy về Trường An, bẩm báo Đường hoàng.
A!
Diệp Húc đi vào trên không hố lớn, kêu nhẹ một tiếng A, chú ý tới mộc chi khí khôn cùng trong không trung. Không trung không ngờ lại hỗn loạn mà phóng ra khí tức tà ác vô cùng, hoàn toàn tương phản với khí tức sinh mạng của kiến mộc.
Cỗ khí tức tà ác này tràn ngập tham vọng hủy diệt hết thảy, cuồng bạo, táo tợn, tham lam, tàn nhẫn, diệt sạch nhân sinh, dường như có thể câu dẫn hết thảy tiêu cực trong lòng người đi ra ngoài, làm cho người ta sa đọa trở thành ma đầu vậy.
“Sát…” Cao thủ Đại Đường vừa nhảy vào nơi này tìm kiếm mảnh vỡ kiến mộc, lúc này đã bị ma tính ăn mòn, hóa thành ma đầu, tự giết lẫn nhau, trong chớp mắt đã có mấy người chết rồi.
Diệp Húc ánh mắt quét tới, chỉ thấy dưới đáy hố lớn này, mảnh vỡ kiến mộc dài chừng trăm dặm, thẳng tắp ở trung ương, lồng lộng như trụ, lá cây màu xanh, ngăn nắp như trước. Dường như nó rơi xuống từ độ cao ngàn vạn dặm mà vẫn không bị chút tổn thương nào, thậm chí ngay cả một phiến lá cây cũng không có bị gãy.
Mà ở mặt ngoài kiến mộc, có một đạo huyết hà chậm rãi lưu động dọc theo thân thụ. Huyết hà chảy ngược hướng, bên trong có sáu màu, có xanh có tím, có hồng có lục, thậm chí còn màu vàng nữa, tản mát ra khí tức có thể so sánh với nhân hoàng.
Xuy!
Bên trong một huyết hà, vô số xúc tu tản ra ngoài, đâm thủng những đại vu Thiên sách Phủ tới tầm bảo. Những xúc tu này giống như những mạch máu, nhảy lên vài cái, chỉ trong vài hô hấp liền hút khô vu sĩ đại vu này, hóa thành một tấm da người.
Một đạo Huyết Hà màu hồng dẫn đầu chảy tới đỉnh kiến mộc, nó mấp máy như huyết thanh, dần dần ngưng tụ thành một yêu ma đầu có hai sừng, lưng sinh huyết dực (cánh máu).
Đây là yêu ma thiên giới, có được đặc tính của yêu tộc và ma tộc, tản mát ra tích thiên ma khí, hơn nữa dường như không có hình thể chân chính, mà là một đoàn máu tươi sinh ra ma đầu.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, bấm tay đánh vỡ một xúc tu, lưu lại một ít dịch máu ở trong lòng bàn tay, trong lòng kinh nghi bất định.
Hắn chăm chú nhìn giọt ma huyết trong lòng bàn tay, hắn có thể cảm nhận được trong máu này có lực lượng hùng mạnh dị thường. Cỗ lực lượng này làm cho người ta run rảy, dường như có thể khiến cho bất kỳ người nào cũng có thể bị ma hóa.
Diệp Húc thậm chí nhìn thấy trong máu này như có sinh mạng, ý đồ chui vào trong da hắn, chui vào trong thân thể hắn.
“Giọt máu này hẳn không phải là máu vu hoàng, máu vu hoàng không có khả năng có được năng lượng khủng bố như vậy, chỉ có thể là thánh hoàng, thậm chí là vu tổ, sau khi bị thương chảy xuống mà thôi. Trong máu tươi này lại đản sinh ra được sinh vật yêu ma kỳ lạ…”
Hơn nữa, Diệp Húc có thể khẳng định chủ nhân của đoàn máu này tất nhiên là cao thủ yêu tộc và ma tộc rồi. Nếu không không có khả năng có yêu tộc cùng ma tộc trong máu của mình.
Thậm chí có truyền thuyết, viễn cổ PHật Đà khi bị thương, chảy ra một giọt máu vàng, sẽ nảy ra một vị thần linh.
Nếu Diệp Húc tu luyện tới cảnh giới đủ hùng mạnh, trong máu của hắn cũng có những tâm pháp cấm pháp hỗn loạn bên trong, máu chảy ra sẽ sinh thành ma đầu.
Diệp Húc nhẹ nhàng chấn động, dịch máu bị chấn vỡ, dập nát ma tộc bên trong. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu yêu ma trên đỉnh kiến mộc kia đã ngưng tụ thành hình, tản mát ra khí tức yêu ma khủng bố làm cho người ta hít thở không thông. Nó cười khằng khặc quái dị, hướng tới hắn mà bay tới.
Yêu ma kia cười to, hai cánh rung lên, liền đi tới đỉnh đầu Diệp Húc, huy trảo bổ xuống đỉnh đầu Diệp Húc.
Thực lực của nó gần như có thể dẹp ngang đại vu tam bất diệt cảnh, thân thể bất diệt. Một trảo này phá vỡ hư không, gương mặt dữ tợn khủng bố, dáng vẻ bệ vệ tích thiên, thậm chí ngay cả khoảng không bên trên cũng trở thành một màu đỏ như máu.
“Hóa ra chỉ là một ma đầu được sinh ra trong máu của thánh hoàng, nếu là Thánh Hoàng tự mình tới đây, ta tự nhiên phải nhượng bộ lui binh. Nhưng chính là một đoàn máu huyết, còn muốn so chiêu với Diệp Thiếu Bảo ta, thật sự là đáng chê cười!” Diệp Húc đứng nguyên tại chỗ, lấy tay trảo ra, thủ chưởng của hắn như trời xanh lồng lộng, bao phủ phạm vi ngàn dặm, một tay trảo xuống, liền chộp đầu yêu ma thiên giới kia vào trong lòng bàn tay. Hắn hơi hơi dùng sắc, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, bóp nát nó ngay lập tức.
Diệp Húc tâm niệm vừa động, lòng bàn tay đột nhiên hóa thành một mảnh liệt hỏa địa ngục. Ma diễm hừng hực thiêu đốt, đốt sạch sẽ ma tính bên trong đoàn máu huyết này, chỉ còn lại năng lượng tinh khiết.
“Thứ tốt, đoàn thánh huyết này nếu nhốt vào bên trong cơ thể vu sĩ, sau khi luyện hóa, chỉ sợ có thể dễ dàng thay đổi tư chất của vu sĩ, nâng cao tu vi vu sĩ, khiến cho bên trong huyết mạch của hắn có chứa một tia huyết mạch của thánh hoàng…” Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, đem đoàn thánh huyết mày thu vào tầng thứ nhất ngọc lâu, tâm niệm vừa động, liền trực tiếp đánh đoàn máu huyết này vào trong thân thể Hùng Bi.
/1054
|