Diệp Húc từng nghe nói tới thiên đế thế gia Đông Hoàng gia này, nguyên có một gốc Phù Tang Thụ, chính là chí bảo của Đông Hoàng gia. Phù Tang Thụ bị Khoa Phụ Tộc cướp đi, luyện thành cấm bảo, hiện giờ Phù Tang Thụ biến thành nơi Khoa Phụ tộc sinh sống, khiến cho thiên đế thế gia này mất hết mặt mũi.
Đông Hoàng gia từng vài lần muốn đoạt lại Phù Tang Thụ nhưng đều không thành công.
Lần này Diệp Húc nhìn thấy ba vị nhân hoàng của Đông Hoàng gia tế khởi phân thân của mình, không tự chủ được mà nhớ tới điển cố này.
Ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia khoanh chân ngồi trên kiến mộc, chín đạo phân thân không ngừng đánh ra từng đạo ấn pháp. Mỗi một đạo ấn pháp hạ xuống, giống như vầng mặt trời chói chang bay thẳng vào trong kiến mộc.
Đây là thủ đoạn luyện khí, đem cấm pháp bản thân dung nhập vào trong kiến mộc, luyện chế kiến mộc thành vu bảo.
“Ba vị nhân hoàng, chính đại phân thân nhân hoàng, cùng nhau luyện hóa kiến mộc. Ba lão quái vật này làm quá nhiều như thế này chẳng lẽ tính toán biến kiến mộc này thành bán thành phẩm cấm bảo hay sao?”
Đột nhiên Diệp Húc nao nao, chú ý tới mộc chi khí bên trong kiến mộc, lại dày đặc hơn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
“Mảnh vỡ kiến mộc này không ngờ tự mình trưởng thành, đây là có chuyện gì?”
Diệp Húc trên dưới đánh giá, chỉ thấy ba vị nhân hoàng phân thân trong miệng phun ra từng ngụm chân nguyên dày đặc, rót vào bên trong kiến mộc. Lập tức núi lớn bên dưới kiến mộc kêu lên mấy tiếng ầm vang thấp đi mấy trăm mét, dường như kiến mộc này đã cắn nuốt một bộ phận của tòa hùng sơn này vậy.
“Thuần dương linh mạch bậc chín… bên trong tòa hùng sơn này phong ấn một thuần dương linh mạch bậc chín.”
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, vội vàng lấy ra Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ, cẩn thận đánh giá địa lý Thang Cốc. Quả nhiên trên vị trí của kiến mộc, có một linh mạch thuần dương bậc chín ở bên trong một tòa núi lớn, đúng là tòa thánh sơn trước mắt này.
“Ta hiểu rồi, ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia này tìm được một mảnh vỡ kiến mộc. Sau đó đặt mảnh vỡ này lên trên tòa Thánh Sơn, khiến mảnh vỡ kiến mộc hấp thu thuần dương linh mạch bậc chín trong thánh sơn. Sau đó lại lấy chín đại phân thân vu hoàng một bên trợ giúp kiến mộc luyện hóa thuần dương linh khí, một mặt luyện hóa kiến mộc, luyện chế kiến mộc trở thành cấm bảo!”
Diệp Húc rõ ràng ý nghĩ của ba người, ba người này lấy tu vi bản thân bổ dưỡng kiến mộc khiến kiến mộc này hấp thu thuần dương linh mạch, uy năng càng ngày càng mạnh. Sau khi luyện chế thành bảo vật uy năng khẳng định sẽ càng mạnh.
Tuy nói kiến mộc bị người đánh gãy, nhưng người đánh gãy chính là cường giả của Thiên Giới, cho dù là mảnh vỡ kiến mộc không được luyện hóa đối với bất luận nhân hoàng gì cũng là chi bảo khó có thể thấy được.
Nếu là khiến kiến mộc này hấp thu thuần dương linh mạch bậc chín hoàn chỉnh, cùng với tinh khí của chín đại phân thân nhân hoàng, uy năng của kiến mộc này chỉ sợ có thể trực tiếp kéo lên, tăng tới trình độ bán thành phẩm cấm bảo rồi.
“Trợ giúp kiến mộc luyện hóa linh khí, bồi dưỡng kiến mộc trưởng thành, đây đúng là một chủ ý không tồi.”
Diệp Húc không khỏi tim đập thình thịch, lúc trước hắn hấp thụ mộc linh khí, nâng cao tu vi bản thân, hiện giờ mới biết là có chút lãng phí. Tuy rằng nuôi nấng kiến mộc hao phí rất lớn, cần dùng thuần dương linh mạch bậc chín, còn cần không ngừng hao tổn tu vi của mình trợ giúp kiến mộc luyện hóa linh khí. Cẩn thận tính toán xuống thì mất nhiều hơn được.
“Bồi dưỡng kiến mộc quả thực là một cách nâng cao tu vi, tuy nhiên cướp đoạt kiến mộc do người khác bồi dưỡng, lại càng tốt hơn.”
Diệp Húc kiềm chế bất động, lẳng lặng chờ đợi, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, tính toán làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất, thầm nghĩ: “Kiến mộc này nếu bị a hấp thu thì… cũng là đáng tiếc, nếu ba vị Đông hoàng gia này có thể luyện chế kiến mộc thành bán thành phẩm cấm bảo, chẳng phải là vũ khí tốt nhất của ta sao ..”
Ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia khoanh chân bất động, ngồi trên phiến lá cây, chỉ thấy thánh sơn phía dưới kiến mộc không ngừng thu nhỏ lại. Mỗi lần thu nhỏ lại mấy trăm mét, là do kiến mộc không ngừng hấp thu thuần dương linh khí bên trong núi, khiến cho Thánh Sơn càng ngày càng chìm xuống.
Đột nhiên một lão già trầm giọng nói: “Gia chủ, Hàn huynh, Mục nhi tiến nhập vào Thái Dương thần cung, tương lai thành tựu vu hoàng chính là dễ dàng, không uổng công chúng ta hao phí tâm lực vì hắn luyện chế kiện bán thành phẩm cấm bảo này. Nếu được kiện bảo vật này, Mục nhi tất nhiên có thể kỹ áp quần hùng, quét ngang đương thời, trở thành vu hoàng, sắp tới!”
Vị lão già ở giữa chính là Đông Hoàng thế gia gia chủ, tên là Đông Hoàng Việt, nghe vậy nói “Tâm pháp của Đông Hoàng nhất mạch chúng ta quá mức bá đạo, cần phải có cái gì khác điều hòa, trung hòa dương khí bá đạo mới có thể đột nhiên tăng mạnh được. Phù Tang Thụ có thể điều tiết âm dương, phát ra mộc chi khí, chiết xuất thái dương chân hỏa. Nếu thánh thụ này ở chỗ ta, thì cao thủ Đông Hoàng gia ta sẽ nhiều hơn gấp chục lần.”
Hắn không nhanh không chậm nói: “Năm đó Thanh Đế đánh bại tổ tiên Đông Hoàng gia chúng ta, Khoa Phụ cũng nhân cơ hội đó mà cháy nhà hôi của, cướp đi Phù Tang Thụ. Lúc trước Thái Dương Thần Cung Đông Hoàng Thiên, Thiên thánh chủ vì Mục nhi cầu hôn Hàn Nguyệt Cung cũng tính toán mượn Thủy Đức Công Cộng Thân Thể của Hàn Nguyệt Cung để điều hòa Hỏa Đức Chúc Dung thân thể của Mục nhi. Như vậy càng sớm ngày thành tựu vu hoàng, đánh tiếc lại bị súc sinh Diệp Thiếu Bảo kia làm thất bại.”
“Tiểu súc sinh Diệp thiếu bảo này làm nhiều việc ác, tội ác tày trời. Nếu để lão phu bắt được hắn, tất nhiên sẽ làm hắn sống không được, muốn chết cũng không xong..”
Đông Hoàng Hàn sắc mặt âm trầm cười lạnh nói: “Tuy nhiên tiểu súc sinh này đắc ý không được bao lâu nữa! Mục nhi đã tiến vào Thiên Khư, sau khi rời khỏi Thiên Khư, tu vi khẳng định tăng mạnh, thậm chí đạt được truyền thừa vu đạo thiên đế tổ tiên. Hơn nữa chúng ta tìm được kiến mộc này, tu vi tiến cảnh của hắn sẽ cực nhanh, chỉ sợ đương thời không ai có thể theo kịp!”
Một lão già khác tên Đông Hoàng Sóc cười nói: “Không sai, luận chất lượng, kiến mộc so với Phù Tang thụ còn cao hơn không chỉ một hai bậc. Hơn nữa chúng ta toàn tâm toàn ý, đem một thuần dương linh mạch bậc chín đánh vào bên trong, lại lãng phí một nửa tu vi pháp lực, luyện chế kiến mộc này thành bán thành phẩm cấm bảo. Nếu Mục Nhi có được cấm bảo này, điều hòa dương khí quá thịnh, hơn nữa uy năng của cấm bảo bán thành phẩm, thậm chí ngay cả cao thủ thế hệ trước cũng không phải đối thủ của hắn!”
Đông Hoàng Việt trầm giọng nói: “Mục nhi được bảo vật này, có thể chống lại nhân hoàng là khẳng định. Nếu có thể phát huy được uy lực bảo vật này, đối kháng với thánh chủ cũng không chết. Đừng nói là một Diệp Thiếu Bảo, cho dù là ta chỉ sợ cũng không làm gì được hắn.”
Diệp Húc nghe tới đó, cướp đoạt kiến mộc này càng phải làm rồi: “Nghĩ muỗn thành toàn cho Đông Hoàng Mục sao? Vẫn là thành toàn cho ta đi!”
Hắn cẩn thận đánh giá ba vị nhân hoàng trước mắt này, nhân hoàng ở giữa chính là thánh chủ Đông Hoàng Việt, tuy rằng tu vi không bằng Đông Hoàng Thiên, kém khá xa, hẳn là tương xứng với Triều Công Thiều.
Triều Công Thiều chỉ tu luyện một môn cấm pháp, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển, đem môn cấm pháp này tu luyện tới nhân hoàng đỉnh phong.
Mà Đông Hoàng Việt lại tu luyện nhiều loại cấm pháp, không tu luyện tới nhân hoàng đỉnh phong. Diệp Húc căn cứ vào khí cơ cảm ứng, cảm thấy được trong chín phân thân vờn quanh kiến mộc thì có sáu phân thân chính là cấm pháp phân thân của Đông Hoàng Việt, còn có hai phân thân chính là của Đông Hoàng Hàn, Đông Hoàng Sóc chỉ có một phân thân.
Đông Hoàng Việt tuy là thánh chủ, nhưng bởi vì tham nhiều không tinh, cũng không có tu thành nhân hoàng đỉnh phong. Nhưng thực lực của hắn cũng không phải nhỏ, dưới tình huống không dùng vu bảo, Diệp Húc tự nghĩ không phải là đối thủ của người này.
Hơn nữa còn hai nhân hoàng hỗ trợ, Diệp Húc không chút phần thắng nào.
Tuy nhiên lúc này ta ám địch minh, đám người Đông Hoàng Việt càng thêm không phòng bị, tùy tiện đánh lén, Diệp Húc tự nghĩ có thể có tám phần cơ hội cướp đi kiến mộc!
Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của hắn thật sự kỳ diệu vô cùng, cũng có loại Hư Không Ấn cấp Thần Vương ấn pháp, có thể chạy trong hư không, vô hình vô ảnh. Thánh chủ cũng không thể làm gì được, bất kể là đánh lén hay thoát thân đều là một loại vu pháp nhất đẳng trong thiên hạ, những vu pháp khác không thể nào bằng được.
Kiến mộc được ba vị nhân hoàng toàn lực luyện chế, thể tích ngày càng nhỏ, những cành lá màu xanh biếc của kiến mộc cũng tản mát ra mộc chi khí ngày càng nồng đậm, càng thêm kinh người.
Mà thánh sơn phía dưới kiến mộc càng ngày càng nhỏ bé đi. Ba nhân hoàng, chín đại phân thân không ngừng luyện hóa thuần dương linh mạch bên trong thánh sơn, dung nhập vào bên trong kiến mộc.
Đám người Đông Hoàng Việt vì thành toàn cho Đông Hoàng Mục, có thể nói là hạ đủ vốn gốc. Chẳng những lấy ra một đầu thuần dương linh mạch đầy đủ, vận dụng kiến mộc như một thần thụ. Thậm chí còn không tiếc hao tổn tu vi tinh khí của mình, chế tạo kiến mộc thành bán thành phẩm cấm bảo.
Một thuần dương linh mạch bậc chín có năng lượng lớn ra sao chứ. Thậm chí nó có thể làm cho một vị nhân hoàng trở thành vu hoàng, đem linh mạch mạnh như vậy nhốt vào bên trong kiến mộc, có thể nghĩ được cấm bảo bán thành phẩm này hoàn thành luyện chế uy năng sẽ như thế nào.
Diệp Húc hoàn toàn kiềm chế khí tức của mình, yên lặng chờ đợi.
Vô tình, thời gian nửa tháng trôi qua. Đám mây trên đầu hai người Đông Hoàng Sóc, Đông Hoàng Hàn đã bốc hơi trôi đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên liên tục luyện chế bảo vật như vậy cho dù là nhân hoàng cũng có chút không chịu được.
Sắc mặt Đông Hoàng Việt đỏ lên, hiển nhiên cũng có chút khổ sở, không chịu được tiêu hao lớn như vậy.
Luyện chế bán thành phẩm cấm bảo chỉ có nhân hoàng đỉnh cao mới làm được. Hơn nữa còn phải là nhân hoàng đỉnh phong nổi tiếng, ví dụ như Thủy hoàng đế chưa thành tựu nhân hoàng, liền luyện chế được Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân. Ứng Tông Đạo luyện chế Linh Lung Tiên Phần. Bởi vì bọn họ đều là bậc kỳ tài kinh người, tu vi đạt tới độ cao mà những nhân hoàng đỉnh phong khác không theo kịp, như vậy mới có thể hoàn thành bán thành phẩm cấm bảo.
Đám người Đông Hoàng Việt mặc dù có tu vi cao thâm, nhưng khoảng cách so với Thủy hoàng đế hay Ứng Tông Đạo còn kém khá xa.
“Có luyện chế thành công hay không, chính là thời khắc này.”
Đông Hoàng Việt đột nhiên đứng lên, quát lớn liên tục, từng phân thân nhân hoàng đột nhiên tiến nhập vào bên trong kiến mộc cùng dung hợp với kiến mộc. Hắn không ngờ tính toán đem năm trong số sáu phân thân của mình dung nhập vào trong kiến mộc. Lợi dụng năng lượng cùng tinh khí khổng lồ bên trong phân thân chế tạo ra bán thành phẩm cấm bảo.
Lần này hắn hao tổn năm đại cấm pháp phân thân, cần khổ tu hơn mười năm mới khôi phục lại nguyên khí, tuy nhiên chuyện đã tới mức này hắn cũng bất chấp tất cả.
Rầm!
Tòa thánh sơn kia hoàn toàn sụp xuống, biến mất không thấy, lập tức cả phiến thiên địa ào ào sụp đổ, biến thành khe rãnh vạn trượng. Địa khí trong phạm vi ngàn dặm bên trong lòng đất đột nhiên biến mất, hoàn toàn bị kiến mộc hấp thu hết.
Kiến mộc này uy năng có thể nói là ngày càng mạnh, một cỗ uy năng cấm bảo bắt đầu từ trong kiến mộc tràn ngập ra ngoài. Mà thể tích của kiến mộc nhanh chóng thu nhỏ lại, từ cao lớn trăm dặm, trong chớp mắt chỉ còn lại hơn ba mươi mét, hơn nữa còn đang tiếp tục thu nhỏ lại.
Năng lượng bên trong kiến mộc nhanh chóng áp súc, đè nén, chỉ còn cao hơn chục mét. Từ bên trong kiến mộc tản mát ra những rung động của cấm bảo, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng cảm giác được uy năng hạo hãn bên trong, làm cho người ta phải run rẩy.
“Kiến Mộc Thần Trượng, rốt cuộc cũng luyện thành!” Diệp Húc rốt cuộc không chịu nổi, ầm ầm đứng dậy, trong mắt đằng đằng sát khí.
Đông Hoàng gia từng vài lần muốn đoạt lại Phù Tang Thụ nhưng đều không thành công.
Lần này Diệp Húc nhìn thấy ba vị nhân hoàng của Đông Hoàng gia tế khởi phân thân của mình, không tự chủ được mà nhớ tới điển cố này.
Ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia khoanh chân ngồi trên kiến mộc, chín đạo phân thân không ngừng đánh ra từng đạo ấn pháp. Mỗi một đạo ấn pháp hạ xuống, giống như vầng mặt trời chói chang bay thẳng vào trong kiến mộc.
Đây là thủ đoạn luyện khí, đem cấm pháp bản thân dung nhập vào trong kiến mộc, luyện chế kiến mộc thành vu bảo.
“Ba vị nhân hoàng, chính đại phân thân nhân hoàng, cùng nhau luyện hóa kiến mộc. Ba lão quái vật này làm quá nhiều như thế này chẳng lẽ tính toán biến kiến mộc này thành bán thành phẩm cấm bảo hay sao?”
Đột nhiên Diệp Húc nao nao, chú ý tới mộc chi khí bên trong kiến mộc, lại dày đặc hơn, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
“Mảnh vỡ kiến mộc này không ngờ tự mình trưởng thành, đây là có chuyện gì?”
Diệp Húc trên dưới đánh giá, chỉ thấy ba vị nhân hoàng phân thân trong miệng phun ra từng ngụm chân nguyên dày đặc, rót vào bên trong kiến mộc. Lập tức núi lớn bên dưới kiến mộc kêu lên mấy tiếng ầm vang thấp đi mấy trăm mét, dường như kiến mộc này đã cắn nuốt một bộ phận của tòa hùng sơn này vậy.
“Thuần dương linh mạch bậc chín… bên trong tòa hùng sơn này phong ấn một thuần dương linh mạch bậc chín.”
Diệp Húc trong mắt tinh quang chợt lóe, vội vàng lấy ra Cẩm Tú Sơn Xuyên đồ, cẩn thận đánh giá địa lý Thang Cốc. Quả nhiên trên vị trí của kiến mộc, có một linh mạch thuần dương bậc chín ở bên trong một tòa núi lớn, đúng là tòa thánh sơn trước mắt này.
“Ta hiểu rồi, ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia này tìm được một mảnh vỡ kiến mộc. Sau đó đặt mảnh vỡ này lên trên tòa Thánh Sơn, khiến mảnh vỡ kiến mộc hấp thu thuần dương linh mạch bậc chín trong thánh sơn. Sau đó lại lấy chín đại phân thân vu hoàng một bên trợ giúp kiến mộc luyện hóa thuần dương linh khí, một mặt luyện hóa kiến mộc, luyện chế kiến mộc trở thành cấm bảo!”
Diệp Húc rõ ràng ý nghĩ của ba người, ba người này lấy tu vi bản thân bổ dưỡng kiến mộc khiến kiến mộc này hấp thu thuần dương linh mạch, uy năng càng ngày càng mạnh. Sau khi luyện chế thành bảo vật uy năng khẳng định sẽ càng mạnh.
Tuy nói kiến mộc bị người đánh gãy, nhưng người đánh gãy chính là cường giả của Thiên Giới, cho dù là mảnh vỡ kiến mộc không được luyện hóa đối với bất luận nhân hoàng gì cũng là chi bảo khó có thể thấy được.
Nếu là khiến kiến mộc này hấp thu thuần dương linh mạch bậc chín hoàn chỉnh, cùng với tinh khí của chín đại phân thân nhân hoàng, uy năng của kiến mộc này chỉ sợ có thể trực tiếp kéo lên, tăng tới trình độ bán thành phẩm cấm bảo rồi.
“Trợ giúp kiến mộc luyện hóa linh khí, bồi dưỡng kiến mộc trưởng thành, đây đúng là một chủ ý không tồi.”
Diệp Húc không khỏi tim đập thình thịch, lúc trước hắn hấp thụ mộc linh khí, nâng cao tu vi bản thân, hiện giờ mới biết là có chút lãng phí. Tuy rằng nuôi nấng kiến mộc hao phí rất lớn, cần dùng thuần dương linh mạch bậc chín, còn cần không ngừng hao tổn tu vi của mình trợ giúp kiến mộc luyện hóa linh khí. Cẩn thận tính toán xuống thì mất nhiều hơn được.
“Bồi dưỡng kiến mộc quả thực là một cách nâng cao tu vi, tuy nhiên cướp đoạt kiến mộc do người khác bồi dưỡng, lại càng tốt hơn.”
Diệp Húc kiềm chế bất động, lẳng lặng chờ đợi, ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, tính toán làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất, thầm nghĩ: “Kiến mộc này nếu bị a hấp thu thì… cũng là đáng tiếc, nếu ba vị Đông hoàng gia này có thể luyện chế kiến mộc thành bán thành phẩm cấm bảo, chẳng phải là vũ khí tốt nhất của ta sao ..”
Ba vị nhân hoàng Đông Hoàng gia khoanh chân bất động, ngồi trên phiến lá cây, chỉ thấy thánh sơn phía dưới kiến mộc không ngừng thu nhỏ lại. Mỗi lần thu nhỏ lại mấy trăm mét, là do kiến mộc không ngừng hấp thu thuần dương linh khí bên trong núi, khiến cho Thánh Sơn càng ngày càng chìm xuống.
Đột nhiên một lão già trầm giọng nói: “Gia chủ, Hàn huynh, Mục nhi tiến nhập vào Thái Dương thần cung, tương lai thành tựu vu hoàng chính là dễ dàng, không uổng công chúng ta hao phí tâm lực vì hắn luyện chế kiện bán thành phẩm cấm bảo này. Nếu được kiện bảo vật này, Mục nhi tất nhiên có thể kỹ áp quần hùng, quét ngang đương thời, trở thành vu hoàng, sắp tới!”
Vị lão già ở giữa chính là Đông Hoàng thế gia gia chủ, tên là Đông Hoàng Việt, nghe vậy nói “Tâm pháp của Đông Hoàng nhất mạch chúng ta quá mức bá đạo, cần phải có cái gì khác điều hòa, trung hòa dương khí bá đạo mới có thể đột nhiên tăng mạnh được. Phù Tang Thụ có thể điều tiết âm dương, phát ra mộc chi khí, chiết xuất thái dương chân hỏa. Nếu thánh thụ này ở chỗ ta, thì cao thủ Đông Hoàng gia ta sẽ nhiều hơn gấp chục lần.”
Hắn không nhanh không chậm nói: “Năm đó Thanh Đế đánh bại tổ tiên Đông Hoàng gia chúng ta, Khoa Phụ cũng nhân cơ hội đó mà cháy nhà hôi của, cướp đi Phù Tang Thụ. Lúc trước Thái Dương Thần Cung Đông Hoàng Thiên, Thiên thánh chủ vì Mục nhi cầu hôn Hàn Nguyệt Cung cũng tính toán mượn Thủy Đức Công Cộng Thân Thể của Hàn Nguyệt Cung để điều hòa Hỏa Đức Chúc Dung thân thể của Mục nhi. Như vậy càng sớm ngày thành tựu vu hoàng, đánh tiếc lại bị súc sinh Diệp Thiếu Bảo kia làm thất bại.”
“Tiểu súc sinh Diệp thiếu bảo này làm nhiều việc ác, tội ác tày trời. Nếu để lão phu bắt được hắn, tất nhiên sẽ làm hắn sống không được, muốn chết cũng không xong..”
Đông Hoàng Hàn sắc mặt âm trầm cười lạnh nói: “Tuy nhiên tiểu súc sinh này đắc ý không được bao lâu nữa! Mục nhi đã tiến vào Thiên Khư, sau khi rời khỏi Thiên Khư, tu vi khẳng định tăng mạnh, thậm chí đạt được truyền thừa vu đạo thiên đế tổ tiên. Hơn nữa chúng ta tìm được kiến mộc này, tu vi tiến cảnh của hắn sẽ cực nhanh, chỉ sợ đương thời không ai có thể theo kịp!”
Một lão già khác tên Đông Hoàng Sóc cười nói: “Không sai, luận chất lượng, kiến mộc so với Phù Tang thụ còn cao hơn không chỉ một hai bậc. Hơn nữa chúng ta toàn tâm toàn ý, đem một thuần dương linh mạch bậc chín đánh vào bên trong, lại lãng phí một nửa tu vi pháp lực, luyện chế kiến mộc này thành bán thành phẩm cấm bảo. Nếu Mục Nhi có được cấm bảo này, điều hòa dương khí quá thịnh, hơn nữa uy năng của cấm bảo bán thành phẩm, thậm chí ngay cả cao thủ thế hệ trước cũng không phải đối thủ của hắn!”
Đông Hoàng Việt trầm giọng nói: “Mục nhi được bảo vật này, có thể chống lại nhân hoàng là khẳng định. Nếu có thể phát huy được uy lực bảo vật này, đối kháng với thánh chủ cũng không chết. Đừng nói là một Diệp Thiếu Bảo, cho dù là ta chỉ sợ cũng không làm gì được hắn.”
Diệp Húc nghe tới đó, cướp đoạt kiến mộc này càng phải làm rồi: “Nghĩ muỗn thành toàn cho Đông Hoàng Mục sao? Vẫn là thành toàn cho ta đi!”
Hắn cẩn thận đánh giá ba vị nhân hoàng trước mắt này, nhân hoàng ở giữa chính là thánh chủ Đông Hoàng Việt, tuy rằng tu vi không bằng Đông Hoàng Thiên, kém khá xa, hẳn là tương xứng với Triều Công Thiều.
Triều Công Thiều chỉ tu luyện một môn cấm pháp, Bích Lạc Hoàng Tuyền Ma Thiên Cấm Điển, đem môn cấm pháp này tu luyện tới nhân hoàng đỉnh phong.
Mà Đông Hoàng Việt lại tu luyện nhiều loại cấm pháp, không tu luyện tới nhân hoàng đỉnh phong. Diệp Húc căn cứ vào khí cơ cảm ứng, cảm thấy được trong chín phân thân vờn quanh kiến mộc thì có sáu phân thân chính là cấm pháp phân thân của Đông Hoàng Việt, còn có hai phân thân chính là của Đông Hoàng Hàn, Đông Hoàng Sóc chỉ có một phân thân.
Đông Hoàng Việt tuy là thánh chủ, nhưng bởi vì tham nhiều không tinh, cũng không có tu thành nhân hoàng đỉnh phong. Nhưng thực lực của hắn cũng không phải nhỏ, dưới tình huống không dùng vu bảo, Diệp Húc tự nghĩ không phải là đối thủ của người này.
Hơn nữa còn hai nhân hoàng hỗ trợ, Diệp Húc không chút phần thắng nào.
Tuy nhiên lúc này ta ám địch minh, đám người Đông Hoàng Việt càng thêm không phòng bị, tùy tiện đánh lén, Diệp Húc tự nghĩ có thể có tám phần cơ hội cướp đi kiến mộc!
Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của hắn thật sự kỳ diệu vô cùng, cũng có loại Hư Không Ấn cấp Thần Vương ấn pháp, có thể chạy trong hư không, vô hình vô ảnh. Thánh chủ cũng không thể làm gì được, bất kể là đánh lén hay thoát thân đều là một loại vu pháp nhất đẳng trong thiên hạ, những vu pháp khác không thể nào bằng được.
Kiến mộc được ba vị nhân hoàng toàn lực luyện chế, thể tích ngày càng nhỏ, những cành lá màu xanh biếc của kiến mộc cũng tản mát ra mộc chi khí ngày càng nồng đậm, càng thêm kinh người.
Mà thánh sơn phía dưới kiến mộc càng ngày càng nhỏ bé đi. Ba nhân hoàng, chín đại phân thân không ngừng luyện hóa thuần dương linh mạch bên trong thánh sơn, dung nhập vào bên trong kiến mộc.
Đám người Đông Hoàng Việt vì thành toàn cho Đông Hoàng Mục, có thể nói là hạ đủ vốn gốc. Chẳng những lấy ra một đầu thuần dương linh mạch đầy đủ, vận dụng kiến mộc như một thần thụ. Thậm chí còn không tiếc hao tổn tu vi tinh khí của mình, chế tạo kiến mộc thành bán thành phẩm cấm bảo.
Một thuần dương linh mạch bậc chín có năng lượng lớn ra sao chứ. Thậm chí nó có thể làm cho một vị nhân hoàng trở thành vu hoàng, đem linh mạch mạnh như vậy nhốt vào bên trong kiến mộc, có thể nghĩ được cấm bảo bán thành phẩm này hoàn thành luyện chế uy năng sẽ như thế nào.
Diệp Húc hoàn toàn kiềm chế khí tức của mình, yên lặng chờ đợi.
Vô tình, thời gian nửa tháng trôi qua. Đám mây trên đầu hai người Đông Hoàng Sóc, Đông Hoàng Hàn đã bốc hơi trôi đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên liên tục luyện chế bảo vật như vậy cho dù là nhân hoàng cũng có chút không chịu được.
Sắc mặt Đông Hoàng Việt đỏ lên, hiển nhiên cũng có chút khổ sở, không chịu được tiêu hao lớn như vậy.
Luyện chế bán thành phẩm cấm bảo chỉ có nhân hoàng đỉnh cao mới làm được. Hơn nữa còn phải là nhân hoàng đỉnh phong nổi tiếng, ví dụ như Thủy hoàng đế chưa thành tựu nhân hoàng, liền luyện chế được Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân. Ứng Tông Đạo luyện chế Linh Lung Tiên Phần. Bởi vì bọn họ đều là bậc kỳ tài kinh người, tu vi đạt tới độ cao mà những nhân hoàng đỉnh phong khác không theo kịp, như vậy mới có thể hoàn thành bán thành phẩm cấm bảo.
Đám người Đông Hoàng Việt mặc dù có tu vi cao thâm, nhưng khoảng cách so với Thủy hoàng đế hay Ứng Tông Đạo còn kém khá xa.
“Có luyện chế thành công hay không, chính là thời khắc này.”
Đông Hoàng Việt đột nhiên đứng lên, quát lớn liên tục, từng phân thân nhân hoàng đột nhiên tiến nhập vào bên trong kiến mộc cùng dung hợp với kiến mộc. Hắn không ngờ tính toán đem năm trong số sáu phân thân của mình dung nhập vào trong kiến mộc. Lợi dụng năng lượng cùng tinh khí khổng lồ bên trong phân thân chế tạo ra bán thành phẩm cấm bảo.
Lần này hắn hao tổn năm đại cấm pháp phân thân, cần khổ tu hơn mười năm mới khôi phục lại nguyên khí, tuy nhiên chuyện đã tới mức này hắn cũng bất chấp tất cả.
Rầm!
Tòa thánh sơn kia hoàn toàn sụp xuống, biến mất không thấy, lập tức cả phiến thiên địa ào ào sụp đổ, biến thành khe rãnh vạn trượng. Địa khí trong phạm vi ngàn dặm bên trong lòng đất đột nhiên biến mất, hoàn toàn bị kiến mộc hấp thu hết.
Kiến mộc này uy năng có thể nói là ngày càng mạnh, một cỗ uy năng cấm bảo bắt đầu từ trong kiến mộc tràn ngập ra ngoài. Mà thể tích của kiến mộc nhanh chóng thu nhỏ lại, từ cao lớn trăm dặm, trong chớp mắt chỉ còn lại hơn ba mươi mét, hơn nữa còn đang tiếp tục thu nhỏ lại.
Năng lượng bên trong kiến mộc nhanh chóng áp súc, đè nén, chỉ còn cao hơn chục mét. Từ bên trong kiến mộc tản mát ra những rung động của cấm bảo, thậm chí ngay cả Diệp Húc cũng cảm giác được uy năng hạo hãn bên trong, làm cho người ta phải run rẩy.
“Kiến Mộc Thần Trượng, rốt cuộc cũng luyện thành!” Diệp Húc rốt cuộc không chịu nổi, ầm ầm đứng dậy, trong mắt đằng đằng sát khí.
/1054
|