Quỳnh Tiêu Cung chủ nghe thấy vậy, mặt hoa biến sắc: “Vu Hoàng phân thân? Diệp phong chủ, ngươi không nói sai đấy chứ?”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, lại cười nói: “Không sai, chính là Vu Hoàng phân thân, hơn nữa còn là một đạo Vu Hoàng cấm pháp phân thân đầy đủ!”
“Chẳng lẽ Diệp đỉnh chủ nói đến chính là Vu Hoàng phân thân trong cấm bảo?”
Cung chủ Quỳnh Tiêu nghe đến đây, cùng với vài vị cự đầu Hàn Nguyệt Cung nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Cấm bảo sở dĩ là cấm bảo chính là vì bên trong mỗi toà cấm bảo đều có một pho tượng Vu Hoàng phân thân.
Tại sao Nhân Hoàng không thể chế luyện cấm bảo hoàn chỉnh, cũng chính là vì duyên cớ này. Bởi vì bọn họ tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, cấm pháp kông hoàn chỉnh, cứ cho là có được nguyên liệu để chế luyện cấm bảo, cũng không thể chế luyện ra cấm bảo hoàn chỉnh, nhiều nhất cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi.
Mà có một vài Vu Hoàng có cấm pháp hoàn chỉnh, nhưng cũng chưa chắc có thể luyện chế ra cấm bảo hoàn chỉnh. Thứ nhất là nguyên liệu không đủ, ví như Vạn Bảo thánh tượng của Chuyển Luân Nữ Thánh Vương, bởi vì nguyên liệu không đủ nên không thể trở thành cấm bảo chân chính.
Loại tình huống thứ hai là cấm pháp và bảo vật không có cách nào tương dung, ví như Thương Nguyệt thần châu của Lang Gia tiên phủ, bởi vì cấm pháp của khai sơn tổ sư Lang Gia Tiên Phủ không thể cùng với Thương Nguyệt thần châu phù hợp hoàn mỹ, ngược lại hạn chế uy năng của Thương Nguyệt thần châu.
Có điều, nếu như chế luyện thành cấm bảo đích thực, những cấm bảo này liền sẽ đều có một đặc trưng giống nhau, đó chính là bên trong cấm bảo, có một pho tượng Vu Hoàng phân thân, Vu Hoàng cấm pháp phân thân của chính người chế luyện!
Uy năng cấm bảo tương đương với một kích toàn lực của Vu Hoàng, chính là đạo lý này.
Trước đây trong Thang Hoàng lăng ở Ân Khư, cấm bảo Vô Tự Thiên Thư của Thiên Nhân Tông suýt nữa bị quan tài Trọng Huỷ cắn nuốt, cuối cùng tự mình bộc phát uy năng, cũng chính là Vu Hoàng cấm pháp phân thân bên trong Vô Tự Thiên Thư phát huy tác dụng, tự động bảo vệ chính mình.
Yêu chủ từng nói cấm bảo có linh hồn, “linh hồn’ này chính là chỉ Vu hoàng nhất đại cấm pháp phân thân!
Diệp Húc gật đầu, cười nói: “Ta trong mấy năm bên ngoài du ngoạn, đạt được một bộ bảo vật, bên trong chính là có cấm pháp phân thân của Vu Hoàng, tự thấy không có đủ thực lực đem pho tượng phân thân này diệt trừ, bởi vậy dám mời Cung chủ ra tay tương trợ.”
“Thì ra là vậy, cấm pháp phân thân của Vu Hoàng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ta phải thâm nhập vào bên trong cấm bảo, mới có thể đem Vu Hoàng phân thân bên trong cấm bảo diệt trừ, hung hiểm dị thường.”
Cung chủ Quỳnh Tiêu hơi chần chừ, có chút không muốn mạo hiểm. Nàng mặc dù là một đỉnh cao Nhân Hoàng, thực lực cao minh vượt xa Triều Công Thiều nhưng đối mặt với Vu Hoàng phân thân, quả thực không có nắm bắt.
Vu Hoàng cấm pháp phân thân mặc dù chỉ là một phân thân, nhưng cũng có chiến lực đáng sợ như Vu Hoàng, có thể giết chết Nhân Hoàng, đỉnh cao Nhân Hoàng, quả thật dễ như trở bàn tay… Nếu không thì uy năng cấm bảo đã không dũng mãnh như vậy.
Nếu như dùng đến một Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong cấm bảo khác, thì sẽ thương tổn đến căn bản của cấm bảo, Hàn Nguyệt Cung không cách nào chịu đựng tổn thất lớn như vậy.
“Diệp phong chủ, diệt trừ Vu Hoàng phân thân trong cấm pháp tương đương với đem cấm bảo trực tiếp đánh rớt xuống tầng bậc Nhân Hoàng chi bảo, không khỏi có chút mất nhiều hơn được rồi.” Thần Tiêu nương nương không kìm nổi nói.
Diệp Húc khẽ cười, giải thích nói: “Ta có được bộ cấm bảo này, bởi vì đánh vào nhầm cấm pháp, dẫn đến uy năng cấm bảo không phát huy hết. Chỉ là một cấm bảo bán thành phẩm, cho dù là đánh rớt xuống tầng tự Nhân Hoàng chi bảo, cũng chỉ là so với hiện tại càng mạnh hơn chứ không kém đi.”
Hắn lời này nói ra, lập tức tạo ra hứng thú cho nhiều vị cao thủ có mặt ở đây, Quỳnh Tiêu Cung chủ cười nói: “Diệp phong chủ, không biết ngươi có thể để chúng ta nhìn bộ cấm bảo này không.”
Triều Công Thiều lại càng hiếu kỳ, lão biết Diệp Húc ở bên ngoài du ngoạn bốn năm, khẳng định thu hoạch phong phú, không ngờ Diệp Húc cư nhiên ngay cả cấm bảo bán thành phẩm cũng đạt được một cái, vội vàng giục Diệp Húc mau chóng lấy ra.
Vù!
Thương Nguyệt thần châu được Diệp Húc tế khởi, viên thần châu này lên không, phát ra ánh hào quang xa xôi, sáng tỏ rực rỡ như vầng minh nguyệt, chiếu cho Thập Vạn Đại Sơn đều sáng lên trong suốt.
Sóng gió dâng trào, mọi người lần lượt ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy thần châu càng ngày càng lớn, hoá thánh một một vầng trăng sáng trong treo giữa không trung. Bên trong vầng trăng là một đại hải vô bờ, một con thần quy từ xa bơi đến, mai rùa giống như đại lục, giữa hải dương nhấp nhô lên xuống.
“Minh Nguyệt thần châu, dị bảo trời sinh…”
Đám người Quỳnh Tiêu, Thần Tiêu, Tử Tiêu mặt hơi biến sắc. Bộ bảo vật này giống như một vầng minh nguyệt, treo trên không trung, minh nguyệt chiếu rọi, cùng với tâm pháp của Hàn Nguyệt cung tương ánh tương sinh, chính là trời sinh đã phù hợp với cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung, không cần luyện chế, chỉ cần đánh vào ba đạo cấm pháp hoàn chỉnh, liền có thể trở thành bảo vật trấn cung!
“Viên thần châu này, đích thực là đánh vào nhầm cấm pháp, hạn chế uy năng của thần châu, quả thật là phung phí của trời!” Quỳnh Tiêu Cung chủ khẽ nhíu mày, nàng chính là Nhân Hoàng đỉnh cao, cảm nhận được Vu Hoàng cấm pháp phân thân ẩn chứa bên trong Thương Nguyệt thần châu cùng với uy năng vốn có của thần châu xung đột lẫn nhau, không khỏi nhíu mày nói.
“Cung chủ, viên Thương Nguyệt thần châu này, ta dự định tặng cho Kiều Kiều.”
Diệp Húc khẽ cười nói: “Có điều đáng tiếc là, minh châu vương bụi, đánh nhầm cấm pháp, dẫn đến uy năng viên thần châu này vẫn chưa phát huy ra. Cung chủ, ý của người ra sao?”
Cung chủ Quỳnh Tiêu trong lòng khẽ động, cười nói: “Chuyện này, bổn cung đồng ý!”
Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, tự hắn không hề nắm rõ luyện hoá Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong Thương Nguyệt thần châu, do đó mới kéo Cung chủ Quỳnh Tiêu và các vị Cửu Tiêu nương nương khác cùng nhau liên kết.
Hắn ở thế giới tiên sơn từng chứng kiến qua uy năng của Thương Nguyệt thần châu đích thực, thậm chí đến thân thể của Vu Hoàng Hàn Trác đều bị xé thành từng mảnh!
Thân thể của Vu Hoàng là dũng mãnh vô cùng, cấm bảo bán thành phẩm cũng không làm gì được, không ngờ lại bị thần quy trong Thương Nguyệt thần châu cắn nuốt dễ như trở bàn tay. Có thể thấy tổ sư Lang Gia Tiên phủ đem cấm pháp phân thân của chính mình đánh vào trong Thương Nguyệt thần châu, không hề nâng cao được uy lực của thần châu, ngược lại hạn chế uy lực của nó.
Còn về việc đem Thương Nguyệt thần châu tặng cho Kiều Kiều, vốn dĩ đã là chuyện Diệp Húc suy nghĩ kỹ rồi. Thương Nguyệt thần châu dù tốt, nhưng thích hợp luyện hoá tâm pháp thần châu nhất chính là cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung. Hơn nữa viên thần châu này ngập tràn vô cùng vô tận uy năng thuỷ hệ, Kiều Kiều chính là Thuỷ Đức Cộng Công chi thể, nàng có trong tay Thương Nguyệt thần châu, không những có thể phát huy uy năng thần châu ở hạn độ lớn nhất, thậm chí đối với tu vi của nàng cũng có lợi ích cực lớn!
Kiều Kiều là thê tử của hắn, tặng hay không tặng thì có gì khác nhau đâu, phu thê nhất thể, đều là họ Diệp, không hề rơi vào tay người ngoài, lại có thể lôi kéo đám người Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu giúp đỡ, thậm chí nói không chừng đám người Quỳnh Tiêu còn chủ động đánh vào cấm pháp phân thân đỉnh cao Nhân Hoàng của chính mình, để nâng cao uy năng của Thương Nguyệt thần châu, giúp đỡ Kiều Kiều, cớ sao mà không làm?
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bên này hành động, tiến vào bên trong thần châu, gặp mặt cấm pháp phân thân của Vu Hoàng!”
Quỳnh Tiêu nương nương tế khởi Quế Hoa thần thụ. Lần này Hàn Nguyệt Cung ngoài nàng, vị đại Cung chủ đích thân đến đây, còn có Tử Tiêu, Thần Tiêu hai vị nương nương cấp Nhân Hoàng. Hai người lần lượt khởi thân, dừng trên cây quế hoa, chỉ thấy cây quế hoa vượt qua hai vầng minh nguyệt, hướng Thương Nguyệt thần châu bay đến.
“Không có pháp lực Nhân Hoàng, tiến vào Thương Nguyệt thần châu cùng với Vu Hoàng phân thân vật lộn, cũng không có nhiều tác dụng.”
Triều Công Thiều thấy nhiều cao thủ của Hoàng Tuyền Ma Tông chuẩn bị hành động, thấp giọng nói: “Già La Minh Tôn, ngươi đã thành Nhân Hoàng, có thể giúp đỡ, những người khác ở lại.”
Diệp Húc gật đầu nói: “Không sai. Bên trong Thương Nguyệt thần châu mặc dù chỉ có một đạo cấm pháp phân thân của Tinh Hoàng, nhưng suy cho cùng cùng cũng có pháp lực Vu Hoàng, những người khác lên trước sẽ chỉ làm vướng bận. Già La huynh trưởng, cùng Vu Hoàng phân thân đại chiến, hung hiểm dị thường, ta có một bộ bảo vật cho ngươi, có thể có tác dụng bảo toàn tính mạng ngươi.”
Bên trong ngọc lầu của hắn, một cỗ quan tài bay ra, phát ra uy năng sánh ngang cấm bảo!
Đây là một cỗ quan tài lớn, chính là do gốc kiến mộc đúc thành, Y Doãn huyền quan, từng mai táng qua Y Doãn vị thượng cổ Vu Hoàng này, thậm chí ngay cả hoàng đế Đại Chu Chu U Vương cũng chết trong đó. Hai vị Vu Hoàng bên trong quan tài đại chiến, cũng chưa hề mảy may làm tổn tương đến cỗ quan tài này.
Cỗ huyền quan này cho dù không phải là cấm bảo, nhưng cũng không khác là bao.
Già La Minh Tôn có được cỗ huyền quan này, vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng đem Y Doãn huyền quan thu về, liền đó lấy ra Linh Cữu thanh đăng, tuỳ tay đưa cho Bảo Hiền Minh Tôn, cười nói: “Xuẩn ngưu, ngươi sớm đã thèm nhỏ dãi cỗ quan tài này của lão tử, hiện giờ lão tử có cỗ quan tài còn tốt hơn, cỗ này để lại cho ngươi đấy!”
Gã quan sát một lượt huyền quan, không ngừng khen ngợi, cười nói: “Sau này khi ta chết rồi, sẽ chôn trong cỗ quan tài này, ai cũng đừng hòng cướp của ta!”
Diệp Húc không nhịn được phì cười, nói: “Đại tôn, lúc ngươi mở quan tài, nhớ phải cẩn thận một chút, bên trong này vẫn còn tàn thi của hai vị Vu Hoàng.”
Già La Minh Tôn vui mừng quá đỗi, ha hả cười nói: “Còn tặng cả hai bộ thân thể Vu Hoàng? Vụ mua bán này quả nhiên đáng giá! Lão tử thứ gì cũng từng ăn rồi, thậm chí ngay cả tức nhưỡng cũng cắn hai miếng thử mùi vị, đến nay còn chưa được ăn thịt Vu Hoàng thôi.”
Bảo Hiền và Tu Đề vô cùng ghen tị, kêu lên: “Con bọ cạp đáng chết kia, chúng ta cùng là Minh Tôn dưới trướng chủ công, có bảo bối làm sao có thể độc chiếm. Phải chia cho hai bọn ta nữa!”
“Cái lũ tham ăn này!” Diệp Húc nhịn không được nói, đột nhiên nghĩ đến bên trong ngọc lầu vẫn còn một tên tham ăn nữa, lập tức tâm niệm vi động, đem Hao Thiên khuyển lấy ra, ném cho Già La Minh Tôn.
Con phá cẩu này liền nhảy lên vai Già La Minh Tôn, nghe thấy bên trong quan tài có tàn thân của Vu Hoàng, lập tức ầm ĩ lên, kêu: “Đệ nhất tôn vương, tất nhiên phải ăn đầu!”
Bốn tên chụm vào cùng nhau, to nhỏ nói thầm, rõ ràng là đang thương lượng nên phân chia thế nào.
“Bốn tên bại hoại này, khẳng định ăn lắm khổ nhiều! Bên trong cỗ huyền quan đó, còn có trái tim của Y Doãn, vẫn bảo trì được sinh lực hưng thịnh, thậm chí có thể chấn chết đại vu Tam Bất Diệt cảnh. Chuyện này, có cần nhắc nhở bọn chúng không?”
Diệp Húc ngẫm nghĩ một lúc, mặt dày mày dạn thầm nhủ: “Để chúng nó biết thế nào là khổ cũng tốt, người trẻ tuổi chính là cần rèn luyện…”
“Kiều Kiều, nàng đi theo ta.” Diệp Húc nắm tay Kiều Kiều cùng với Triều Công Thiều, Già La Minh Tôn cùng nhau bay lên giữa không trung, hạ trên Thương Nguyệt thần châu.
Triều Công Thiều quát một tiếng, thôi động Luân Hồi Thiên Bàn, chỉ thấy chúng nhân trên Luân Hồi Thiên Bàn đều không tự chủ được ngã ra ngoài. Chiếc thiên bàn to lớn này càng ngày càng nhỏ, bay vào trong Thương Nguyệt thần châu, lơ lửng trên đỉnh đầu đám người Diệp Húc, không ngừng chuyển động.
Triều Công Thiều vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng cẩn thận. Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu và Thần Tiêu ba người cũng đem Quế Hoa thần thụ tế khởi, treo cao trên đỉnh đầu, buông xuống từng luồng ánh sáng giống như dải lụa màu, từng vầng minh nguyệt dưới ánh hào quang lưu chuyển, như sắp phải đối mặt với điều vô cùng nguy hiểm.
Già La Minh Tôn cũng tết khởi Y Doãn huyền quan, bảo vệ bản thân và con phá cẩu trên vai.
Diệp Húc tâm niệm vi động, tế khởi Kiến Mộc thần trượng, thanh hà vạn đạo, liệt nhật phi đằng, so với Quế Hoa Thần Thụ hiệu quả như nhau.
Đám người Quỳnh Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Kiến Mộc thần trượng một cái.
Cung chủ Quỳnh Tiêu lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về đáy biển sâu thẳm, hạ giọng nói: “Diệp phong chủ, Triều Công, món dị bảo Thương Nguyệt thần châu này, nếu như muốn đánh vào Vu Hoàng cấm pháp phân thân tất phải là ở trong bảo hồn giới dưới đáy biển. Hiện nay, ta lấy Quế Hoa thần thụ, cưỡng chế mở ra bảo hồn giới của bộ cấm bảo này, liền có thể nhìn thấy pho tượng Vu Hoàng phân thân ở bên trong. Đến trong đó rồi, hết thảy đều phải cẩn thận.”
Diệp Húc trịnh trọng gật đầu, trong lòng có chút không yên, suy cho cùng bên trong Thương Nguyệt thần châu cũng chính là phân thân của một Vu Hoàng. Vu Hoàng là vô cùng dũng mãnh, ngay cả là Ứng Tông Đạo loại bá chủ thiên tài hơn người này đến nay cũng chưa phải Vu Hoàng. Hiện giờ sắp phải đối mặt với tôn phân thân như vậy, nói không lo lắng chính là gạt người.
Cung chủ Quỳnh Tiêu tế khởi Quế Hoa thần thụ, khẽ quét một cái, chỉ thấy ráng màu chải lạc, đại hải lập tức hé ra, đáy biển lộ ra một thời không kỳ dị!
Diệp Húc ánh mắt chớp động, lại cười nói: “Không sai, chính là Vu Hoàng phân thân, hơn nữa còn là một đạo Vu Hoàng cấm pháp phân thân đầy đủ!”
“Chẳng lẽ Diệp đỉnh chủ nói đến chính là Vu Hoàng phân thân trong cấm bảo?”
Cung chủ Quỳnh Tiêu nghe đến đây, cùng với vài vị cự đầu Hàn Nguyệt Cung nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Cấm bảo sở dĩ là cấm bảo chính là vì bên trong mỗi toà cấm bảo đều có một pho tượng Vu Hoàng phân thân.
Tại sao Nhân Hoàng không thể chế luyện cấm bảo hoàn chỉnh, cũng chính là vì duyên cớ này. Bởi vì bọn họ tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng, cấm pháp kông hoàn chỉnh, cứ cho là có được nguyên liệu để chế luyện cấm bảo, cũng không thể chế luyện ra cấm bảo hoàn chỉnh, nhiều nhất cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi.
Mà có một vài Vu Hoàng có cấm pháp hoàn chỉnh, nhưng cũng chưa chắc có thể luyện chế ra cấm bảo hoàn chỉnh. Thứ nhất là nguyên liệu không đủ, ví như Vạn Bảo thánh tượng của Chuyển Luân Nữ Thánh Vương, bởi vì nguyên liệu không đủ nên không thể trở thành cấm bảo chân chính.
Loại tình huống thứ hai là cấm pháp và bảo vật không có cách nào tương dung, ví như Thương Nguyệt thần châu của Lang Gia tiên phủ, bởi vì cấm pháp của khai sơn tổ sư Lang Gia Tiên Phủ không thể cùng với Thương Nguyệt thần châu phù hợp hoàn mỹ, ngược lại hạn chế uy năng của Thương Nguyệt thần châu.
Có điều, nếu như chế luyện thành cấm bảo đích thực, những cấm bảo này liền sẽ đều có một đặc trưng giống nhau, đó chính là bên trong cấm bảo, có một pho tượng Vu Hoàng phân thân, Vu Hoàng cấm pháp phân thân của chính người chế luyện!
Uy năng cấm bảo tương đương với một kích toàn lực của Vu Hoàng, chính là đạo lý này.
Trước đây trong Thang Hoàng lăng ở Ân Khư, cấm bảo Vô Tự Thiên Thư của Thiên Nhân Tông suýt nữa bị quan tài Trọng Huỷ cắn nuốt, cuối cùng tự mình bộc phát uy năng, cũng chính là Vu Hoàng cấm pháp phân thân bên trong Vô Tự Thiên Thư phát huy tác dụng, tự động bảo vệ chính mình.
Yêu chủ từng nói cấm bảo có linh hồn, “linh hồn’ này chính là chỉ Vu hoàng nhất đại cấm pháp phân thân!
Diệp Húc gật đầu, cười nói: “Ta trong mấy năm bên ngoài du ngoạn, đạt được một bộ bảo vật, bên trong chính là có cấm pháp phân thân của Vu Hoàng, tự thấy không có đủ thực lực đem pho tượng phân thân này diệt trừ, bởi vậy dám mời Cung chủ ra tay tương trợ.”
“Thì ra là vậy, cấm pháp phân thân của Vu Hoàng, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ta phải thâm nhập vào bên trong cấm bảo, mới có thể đem Vu Hoàng phân thân bên trong cấm bảo diệt trừ, hung hiểm dị thường.”
Cung chủ Quỳnh Tiêu hơi chần chừ, có chút không muốn mạo hiểm. Nàng mặc dù là một đỉnh cao Nhân Hoàng, thực lực cao minh vượt xa Triều Công Thiều nhưng đối mặt với Vu Hoàng phân thân, quả thực không có nắm bắt.
Vu Hoàng cấm pháp phân thân mặc dù chỉ là một phân thân, nhưng cũng có chiến lực đáng sợ như Vu Hoàng, có thể giết chết Nhân Hoàng, đỉnh cao Nhân Hoàng, quả thật dễ như trở bàn tay… Nếu không thì uy năng cấm bảo đã không dũng mãnh như vậy.
Nếu như dùng đến một Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong cấm bảo khác, thì sẽ thương tổn đến căn bản của cấm bảo, Hàn Nguyệt Cung không cách nào chịu đựng tổn thất lớn như vậy.
“Diệp phong chủ, diệt trừ Vu Hoàng phân thân trong cấm pháp tương đương với đem cấm bảo trực tiếp đánh rớt xuống tầng bậc Nhân Hoàng chi bảo, không khỏi có chút mất nhiều hơn được rồi.” Thần Tiêu nương nương không kìm nổi nói.
Diệp Húc khẽ cười, giải thích nói: “Ta có được bộ cấm bảo này, bởi vì đánh vào nhầm cấm pháp, dẫn đến uy năng cấm bảo không phát huy hết. Chỉ là một cấm bảo bán thành phẩm, cho dù là đánh rớt xuống tầng tự Nhân Hoàng chi bảo, cũng chỉ là so với hiện tại càng mạnh hơn chứ không kém đi.”
Hắn lời này nói ra, lập tức tạo ra hứng thú cho nhiều vị cao thủ có mặt ở đây, Quỳnh Tiêu Cung chủ cười nói: “Diệp phong chủ, không biết ngươi có thể để chúng ta nhìn bộ cấm bảo này không.”
Triều Công Thiều lại càng hiếu kỳ, lão biết Diệp Húc ở bên ngoài du ngoạn bốn năm, khẳng định thu hoạch phong phú, không ngờ Diệp Húc cư nhiên ngay cả cấm bảo bán thành phẩm cũng đạt được một cái, vội vàng giục Diệp Húc mau chóng lấy ra.
Vù!
Thương Nguyệt thần châu được Diệp Húc tế khởi, viên thần châu này lên không, phát ra ánh hào quang xa xôi, sáng tỏ rực rỡ như vầng minh nguyệt, chiếu cho Thập Vạn Đại Sơn đều sáng lên trong suốt.
Sóng gió dâng trào, mọi người lần lượt ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy thần châu càng ngày càng lớn, hoá thánh một một vầng trăng sáng trong treo giữa không trung. Bên trong vầng trăng là một đại hải vô bờ, một con thần quy từ xa bơi đến, mai rùa giống như đại lục, giữa hải dương nhấp nhô lên xuống.
“Minh Nguyệt thần châu, dị bảo trời sinh…”
Đám người Quỳnh Tiêu, Thần Tiêu, Tử Tiêu mặt hơi biến sắc. Bộ bảo vật này giống như một vầng minh nguyệt, treo trên không trung, minh nguyệt chiếu rọi, cùng với tâm pháp của Hàn Nguyệt cung tương ánh tương sinh, chính là trời sinh đã phù hợp với cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung, không cần luyện chế, chỉ cần đánh vào ba đạo cấm pháp hoàn chỉnh, liền có thể trở thành bảo vật trấn cung!
“Viên thần châu này, đích thực là đánh vào nhầm cấm pháp, hạn chế uy năng của thần châu, quả thật là phung phí của trời!” Quỳnh Tiêu Cung chủ khẽ nhíu mày, nàng chính là Nhân Hoàng đỉnh cao, cảm nhận được Vu Hoàng cấm pháp phân thân ẩn chứa bên trong Thương Nguyệt thần châu cùng với uy năng vốn có của thần châu xung đột lẫn nhau, không khỏi nhíu mày nói.
“Cung chủ, viên Thương Nguyệt thần châu này, ta dự định tặng cho Kiều Kiều.”
Diệp Húc khẽ cười nói: “Có điều đáng tiếc là, minh châu vương bụi, đánh nhầm cấm pháp, dẫn đến uy năng viên thần châu này vẫn chưa phát huy ra. Cung chủ, ý của người ra sao?”
Cung chủ Quỳnh Tiêu trong lòng khẽ động, cười nói: “Chuyện này, bổn cung đồng ý!”
Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, tự hắn không hề nắm rõ luyện hoá Vu Hoàng cấm pháp phân thân trong Thương Nguyệt thần châu, do đó mới kéo Cung chủ Quỳnh Tiêu và các vị Cửu Tiêu nương nương khác cùng nhau liên kết.
Hắn ở thế giới tiên sơn từng chứng kiến qua uy năng của Thương Nguyệt thần châu đích thực, thậm chí đến thân thể của Vu Hoàng Hàn Trác đều bị xé thành từng mảnh!
Thân thể của Vu Hoàng là dũng mãnh vô cùng, cấm bảo bán thành phẩm cũng không làm gì được, không ngờ lại bị thần quy trong Thương Nguyệt thần châu cắn nuốt dễ như trở bàn tay. Có thể thấy tổ sư Lang Gia Tiên phủ đem cấm pháp phân thân của chính mình đánh vào trong Thương Nguyệt thần châu, không hề nâng cao được uy lực của thần châu, ngược lại hạn chế uy lực của nó.
Còn về việc đem Thương Nguyệt thần châu tặng cho Kiều Kiều, vốn dĩ đã là chuyện Diệp Húc suy nghĩ kỹ rồi. Thương Nguyệt thần châu dù tốt, nhưng thích hợp luyện hoá tâm pháp thần châu nhất chính là cấm pháp của Hàn Nguyệt Cung. Hơn nữa viên thần châu này ngập tràn vô cùng vô tận uy năng thuỷ hệ, Kiều Kiều chính là Thuỷ Đức Cộng Công chi thể, nàng có trong tay Thương Nguyệt thần châu, không những có thể phát huy uy năng thần châu ở hạn độ lớn nhất, thậm chí đối với tu vi của nàng cũng có lợi ích cực lớn!
Kiều Kiều là thê tử của hắn, tặng hay không tặng thì có gì khác nhau đâu, phu thê nhất thể, đều là họ Diệp, không hề rơi vào tay người ngoài, lại có thể lôi kéo đám người Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu giúp đỡ, thậm chí nói không chừng đám người Quỳnh Tiêu còn chủ động đánh vào cấm pháp phân thân đỉnh cao Nhân Hoàng của chính mình, để nâng cao uy năng của Thương Nguyệt thần châu, giúp đỡ Kiều Kiều, cớ sao mà không làm?
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bên này hành động, tiến vào bên trong thần châu, gặp mặt cấm pháp phân thân của Vu Hoàng!”
Quỳnh Tiêu nương nương tế khởi Quế Hoa thần thụ. Lần này Hàn Nguyệt Cung ngoài nàng, vị đại Cung chủ đích thân đến đây, còn có Tử Tiêu, Thần Tiêu hai vị nương nương cấp Nhân Hoàng. Hai người lần lượt khởi thân, dừng trên cây quế hoa, chỉ thấy cây quế hoa vượt qua hai vầng minh nguyệt, hướng Thương Nguyệt thần châu bay đến.
“Không có pháp lực Nhân Hoàng, tiến vào Thương Nguyệt thần châu cùng với Vu Hoàng phân thân vật lộn, cũng không có nhiều tác dụng.”
Triều Công Thiều thấy nhiều cao thủ của Hoàng Tuyền Ma Tông chuẩn bị hành động, thấp giọng nói: “Già La Minh Tôn, ngươi đã thành Nhân Hoàng, có thể giúp đỡ, những người khác ở lại.”
Diệp Húc gật đầu nói: “Không sai. Bên trong Thương Nguyệt thần châu mặc dù chỉ có một đạo cấm pháp phân thân của Tinh Hoàng, nhưng suy cho cùng cùng cũng có pháp lực Vu Hoàng, những người khác lên trước sẽ chỉ làm vướng bận. Già La huynh trưởng, cùng Vu Hoàng phân thân đại chiến, hung hiểm dị thường, ta có một bộ bảo vật cho ngươi, có thể có tác dụng bảo toàn tính mạng ngươi.”
Bên trong ngọc lầu của hắn, một cỗ quan tài bay ra, phát ra uy năng sánh ngang cấm bảo!
Đây là một cỗ quan tài lớn, chính là do gốc kiến mộc đúc thành, Y Doãn huyền quan, từng mai táng qua Y Doãn vị thượng cổ Vu Hoàng này, thậm chí ngay cả hoàng đế Đại Chu Chu U Vương cũng chết trong đó. Hai vị Vu Hoàng bên trong quan tài đại chiến, cũng chưa hề mảy may làm tổn tương đến cỗ quan tài này.
Cỗ huyền quan này cho dù không phải là cấm bảo, nhưng cũng không khác là bao.
Già La Minh Tôn có được cỗ huyền quan này, vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng đem Y Doãn huyền quan thu về, liền đó lấy ra Linh Cữu thanh đăng, tuỳ tay đưa cho Bảo Hiền Minh Tôn, cười nói: “Xuẩn ngưu, ngươi sớm đã thèm nhỏ dãi cỗ quan tài này của lão tử, hiện giờ lão tử có cỗ quan tài còn tốt hơn, cỗ này để lại cho ngươi đấy!”
Gã quan sát một lượt huyền quan, không ngừng khen ngợi, cười nói: “Sau này khi ta chết rồi, sẽ chôn trong cỗ quan tài này, ai cũng đừng hòng cướp của ta!”
Diệp Húc không nhịn được phì cười, nói: “Đại tôn, lúc ngươi mở quan tài, nhớ phải cẩn thận một chút, bên trong này vẫn còn tàn thi của hai vị Vu Hoàng.”
Già La Minh Tôn vui mừng quá đỗi, ha hả cười nói: “Còn tặng cả hai bộ thân thể Vu Hoàng? Vụ mua bán này quả nhiên đáng giá! Lão tử thứ gì cũng từng ăn rồi, thậm chí ngay cả tức nhưỡng cũng cắn hai miếng thử mùi vị, đến nay còn chưa được ăn thịt Vu Hoàng thôi.”
Bảo Hiền và Tu Đề vô cùng ghen tị, kêu lên: “Con bọ cạp đáng chết kia, chúng ta cùng là Minh Tôn dưới trướng chủ công, có bảo bối làm sao có thể độc chiếm. Phải chia cho hai bọn ta nữa!”
“Cái lũ tham ăn này!” Diệp Húc nhịn không được nói, đột nhiên nghĩ đến bên trong ngọc lầu vẫn còn một tên tham ăn nữa, lập tức tâm niệm vi động, đem Hao Thiên khuyển lấy ra, ném cho Già La Minh Tôn.
Con phá cẩu này liền nhảy lên vai Già La Minh Tôn, nghe thấy bên trong quan tài có tàn thân của Vu Hoàng, lập tức ầm ĩ lên, kêu: “Đệ nhất tôn vương, tất nhiên phải ăn đầu!”
Bốn tên chụm vào cùng nhau, to nhỏ nói thầm, rõ ràng là đang thương lượng nên phân chia thế nào.
“Bốn tên bại hoại này, khẳng định ăn lắm khổ nhiều! Bên trong cỗ huyền quan đó, còn có trái tim của Y Doãn, vẫn bảo trì được sinh lực hưng thịnh, thậm chí có thể chấn chết đại vu Tam Bất Diệt cảnh. Chuyện này, có cần nhắc nhở bọn chúng không?”
Diệp Húc ngẫm nghĩ một lúc, mặt dày mày dạn thầm nhủ: “Để chúng nó biết thế nào là khổ cũng tốt, người trẻ tuổi chính là cần rèn luyện…”
“Kiều Kiều, nàng đi theo ta.” Diệp Húc nắm tay Kiều Kiều cùng với Triều Công Thiều, Già La Minh Tôn cùng nhau bay lên giữa không trung, hạ trên Thương Nguyệt thần châu.
Triều Công Thiều quát một tiếng, thôi động Luân Hồi Thiên Bàn, chỉ thấy chúng nhân trên Luân Hồi Thiên Bàn đều không tự chủ được ngã ra ngoài. Chiếc thiên bàn to lớn này càng ngày càng nhỏ, bay vào trong Thương Nguyệt thần châu, lơ lửng trên đỉnh đầu đám người Diệp Húc, không ngừng chuyển động.
Triều Công Thiều vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng cẩn thận. Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu và Thần Tiêu ba người cũng đem Quế Hoa thần thụ tế khởi, treo cao trên đỉnh đầu, buông xuống từng luồng ánh sáng giống như dải lụa màu, từng vầng minh nguyệt dưới ánh hào quang lưu chuyển, như sắp phải đối mặt với điều vô cùng nguy hiểm.
Già La Minh Tôn cũng tết khởi Y Doãn huyền quan, bảo vệ bản thân và con phá cẩu trên vai.
Diệp Húc tâm niệm vi động, tế khởi Kiến Mộc thần trượng, thanh hà vạn đạo, liệt nhật phi đằng, so với Quế Hoa Thần Thụ hiệu quả như nhau.
Đám người Quỳnh Tiêu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Kiến Mộc thần trượng một cái.
Cung chủ Quỳnh Tiêu lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về đáy biển sâu thẳm, hạ giọng nói: “Diệp phong chủ, Triều Công, món dị bảo Thương Nguyệt thần châu này, nếu như muốn đánh vào Vu Hoàng cấm pháp phân thân tất phải là ở trong bảo hồn giới dưới đáy biển. Hiện nay, ta lấy Quế Hoa thần thụ, cưỡng chế mở ra bảo hồn giới của bộ cấm bảo này, liền có thể nhìn thấy pho tượng Vu Hoàng phân thân ở bên trong. Đến trong đó rồi, hết thảy đều phải cẩn thận.”
Diệp Húc trịnh trọng gật đầu, trong lòng có chút không yên, suy cho cùng bên trong Thương Nguyệt thần châu cũng chính là phân thân của một Vu Hoàng. Vu Hoàng là vô cùng dũng mãnh, ngay cả là Ứng Tông Đạo loại bá chủ thiên tài hơn người này đến nay cũng chưa phải Vu Hoàng. Hiện giờ sắp phải đối mặt với tôn phân thân như vậy, nói không lo lắng chính là gạt người.
Cung chủ Quỳnh Tiêu tế khởi Quế Hoa thần thụ, khẽ quét một cái, chỉ thấy ráng màu chải lạc, đại hải lập tức hé ra, đáy biển lộ ra một thời không kỳ dị!
/1054
|