Trong cảng tránh gió, thời gian chiến đấu giữa Diệp Húc và lục sát mới chỉ trong chớp mắt, thế mà đã đến mức không chết không thôi.
Rầm!
Nhị sát Quân Luyến Tửu bị hắn đánh bại, máu thịt văng tung tóe, lại bị một đạo Cực Phong ấn của hắn thổi diệt chân linh, cũng chết thảm. Tam sát Trác Danh Lợi gầm lên, bước nhanh lên trước, định đánh giáp lá cà với Diệp Húc, lập tức bị Diệp Húc dùng hai tay nhấc lên, cứ thế xé rách ra!
Diệp Húc lại mở miệng quát lớn, từ trong miệng truyền đến những tiếng rồng ngâm. Từng mảng Thiên giới phun ra từ trong miệng hắn, hàng tỉ thiên long hóa thành vô số âm phù, ngay cả một bức tường biển trong Loạn Không Hải cũng bị tiếng gầm của hắn đánh xuyên mấy nghìn dặm.
Trác Danh Lợi còn chưa kịp phục hồi thân thể thì đã bị hắn rống chết, chết đến không thể chết lần nữa, đúng là uy năng của Long Biến ấn!
Trong chớp mắt, Âm Sơn Lục Sát đã chết đi bốn, chỉ còn lại kẻ cầm đầu Mộ Dung Tham Hoa và Ngũ sát Diêu Đào Sắc.
Sắc mặt Diêu Đào Sắc trắng bệch ra, gã hét lớn một tiếng rồi quay người lao ra ngoài, thét to: “Lão đại, đệ sẽ trở về nhặt xác cho các huynh!”
Oành!
Gã còn chưa kịp chạy vào thông đạo trong Loạn Không Hải thì vô số cấm chế hiện lên, nổ bay hắn. Đây là Phó Tây Lai đã sớm nhân cơ hội bố trí cấm chế đề phòng bọn họ bỏ trốn.
Ông!
Cực Đạo bàn tính rung lên, từng luồng đạo vận bay tới, đánh bay xiềng xích, chấn vỡ đạo môn!
Phong Tùy Vân cười ha ha, đỉnh đầu hắn xuất hiện đạo môn, nghiền gã kia thành thịt vụn. Cùng lúc đó Phó Tây Lai nhanh chóng chạy, đạo văn đạo ngân tràn ra từ dưới chân, hai tay hắn thì đánh ra từng đạo ấn pháp, trong chớp mắt đã bày ra tầng tầng cấm chế, khóa lại thời không.
Ba người hợp lực lại, cuối cùng cũng tiêu diệt Diêu Đào Sắc.
Mà bên kia, Diệp Húc chiến đấu với lục sát đứng đầu Mộ Dung Tham Hoa cũng quyết liệt đến cực điểm. Hai người vài lần giao phong va chạm, đạo môn và Tam Thập Tam Thiên ấn pháp liên tục bay ra, nhưng chẳng ai làm gì được ai!
Diệp Húc có Thái Cực ấn bảo vệ toàn thân, tự nhiên đứng ở thế bất bại, cho dù Mộ Dung Tham Hoa có tấn công thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của hắn.
Nhưng Mộ Dung Tham Hoa cũng khá giỏi, tu vi kẻ này thâm hậu hơn xa mấy sát kia, dù chưa nhảy ra ngoài thành Vu Tổ nhưng cũng không khác là mấy.
Diệp Húc dùng Tam Thập Tam Thiên ấn pháp đối chiến với y nhưng cũng không thể đánh nát đạo môn của y. Đạo môn y qua muôn vàn thử thách, tu vi thông suốt trước và sau môn, nối tiếp thiên địa đại đạo, chỉ còn nhảy ra là có thể trở thành Vu Tổ!
Đạo môn y chắc chắn làm cho người ta không sánh kịp.
Thậm chí trong đạo môn đó còn có từng đợt từng đợt đạo vận trào ra củng cố đạo môn, tăng cường công kích, tương đương với Diệp Húc.
“Diệp Thiếu Bảo, đây là ngươi ép ta!”
Mộ Dung Tham Hoa thấy Diêu Đào Sắc cũng bỏ mạng, lửa giận lập tức bốc lên. Y quát to một tiếng, đạo môn cạch một tiếng mở ra, trong môn truyền đến rung động kinh thiên, mơ hồ nhìn thấy bầu trời đầy hoa trong môn, một biển hoa, một thế giới của hoa.
Mộ Dung Tham Hoa đứng ở trước môn nhìn xuống Diệp Húc, rồi liếc qua Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Văn Tú Trúc một lần, sắc mặt âm trầm, không hề chùn bước mà đi vào môn: “Diệp Thiếu Bảo, mỗ gia thừa nhận là không thể giết ngươi, nhưng ta nhảy ra khỏi đạo môn rồi thì tất cả các ngươi phải chết!”
“Ngăn y lại, đừng cho y nhảy ra khỏi đạo môn!”
Văn Tú Trúc sắc mặt kịch biến, vội chấn động Cực Đạo bàn tính, khiến cho từng đợt từng đợt đạo vận đánh thẳng đến Mộ Dung Tham Hoa, lạnh lùng nói: “Nếu y lấy vu nhập đạo, trở thành Vu Tổ, pháp lực sẽ tăng lên trăm ngàn lần, tất cả chúng ta đều không phải là đối thủ của y đâu!”
Diệp Húc căng thẳng trong lòng, Mộ Dung Tham Hoa đã giỏi như thế, nếu nhảy ra khỏi đạo môn trở thành Vu Tổ, lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, thật sự sẽ rất nguy hiểm cho bọn họ.
“Lưu lại cho ta! Tam Thập Tam Thiên ấn!”
Thân hình Diệp Húc hóa thành một vệt sáng lao thẳng tới Mộ Dung Tham Hoa, từng đạo ấn pháp trào ra khỏi cơ thể hắn, biến hóa ở trong tay, rực rỡ muôn vẻ, như quần thiên lồng lộng đồng loạt đánh tới Mộ Dung Tham Hoa.
Xùy!
Thần văn sau lưng hắn lưu động, mảnh vỡ Đế Binh phá không mà ra, phi thẳng đến chỗ Mộ Dung Tham Hoa.
Cùng lúc đó, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cũng đồng loạt tấn công tới, tiếng quát liên tục, ai cũng tự dùng tuyệt kỹ sở trường công tới Mộ Dung Tham Hoa.
“Các ngươi đều phải chết…”
Mộ Dung Tham Hoa cười lạnh rồi xoay người đi vào trong môn, đủ loại hoa bao phủ y lại.
Rầm!
Đạo vận của Cực Đạo bàn tính đánh tới trước, từng đợt từng đợt đạo vạn đánh rầm rầm lên đạo môn này. Đạo môn y chấn động, từ trong trào ra một bông hoa lớn màu hồng được tạo thành từ đạo vận thuần túy, trừ khử đi đạo vận của Cực Đạo bàn tính.
Từng luồng thiên địa đại đạo và hơi thở Vu Tổ mạnh mẽ đến cực điểm truyền ra từ trong môn. Tòa đạo môn này bắt đầu sụp đổ vào trong, từng dải đạo văn đạo ngân phân giải hóa thành từng dòng đạo vận tuôn vào trong không gian nội môn.
Diệp Húc theo sát phía sau, quát lớn một tiếng, Tam Thập Tam Thiên ấn lập tức đánh thẳng đến tòa đạo môn này, cố gắng đánh nát đạo môn y trước khi y kịp nhảy ra.
Nhưng các loại ấn pháp của hắn còn chưa đến gần đạo môn thì thấy nó nhanh chóng sụp đổ, hoàn toàn phá hủy, giữa không trung chỉ còn hư ảnh một cánh cửa.
Bên trong hư ảnh đó, một luồng năng lượng tuyệt cường đột nhiên bùng nổ, ầm ầm vang lên, đánh tan từng đạo đại thủ ấn của Diệp Húc, đồng thời phản kích lại Diệp Húc.
Diệp Húc thét lớn một tiếng, luồng năng lượng này ngay cả hắn cũng không thể chống lại. Đó là thiên địa đạo đạo có sức mạnh to lớn tự nhiên, con người không thể kháng cự.
“Mau lui!”
Hắn nhanh chóng lui ra sau, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai đang vọt tới cũng bị Diệp Húc nắm lấy rồi kéo ra sau.
Hư không phía trước hư ảnh cánh cửa kia ầm ầm vỡ tan, hóa thành hỗn độn hư vô!
“Vu Tổ, thì ra đây chính là sức mạnh của Vu Tổ…”
Từ trong hư ảnh cánh cửa kia truyền đến tiếng cười to của Mộ Dung Tham Hoa: “Có thể chứng kiến đại đạo, mỗ gia chết cũng không tiếc! Nhưng trước khi chết, mỗ gia còn phải giết sạch các ngươi, báo thù cho huynh đệ tỷ muội của ta!”
Ầm!
Bên trong hư ảnh cánh cửa này, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra. Cánh tay của Mộ Dung Tham Hoa kia đã mất hết máu thịt, chỉ còn lại xương cốt trắng hếu. Bàn tay xương khô đó cầm một bông bảo hoa tươi đẹp đánh tới đám người Diệp Húc.
Trên xương cốt y, đạo vận lưu chuyển. Những đạo vận đó không phải là tu vi của y, mà là đại đạo do trời đất tạo thành.
Bởi vì y luyện ra đạo môn, sau đạo môn chính là đại đạo, Thánh Hoàng nhảy ra khỏi đạo môn, lấy vu nhập đạo là có thể nắm thần minh của đại đạo trong tay, phải bị thiên khiển, là điều mà trời không tha nên ắt phải gặp đại kiếp nạn!
Nhảy ra đạo môn chính là phải thiên địa đạo đạo nghiền ép do tu vi bản thân dẫn phát, nếu sống sót đi ra thì sẽ là Vu Tổ.
Hiển nhiên, Mộ Dung Tham Hoa không thể tiếp nhận được đại đạo của mình nghiền áp, thân thể gần như bị đại đạo hóa đi hết.
Y đang hóa đạo, mọi thứ đều sẽ hóa thành đại đạo rồi biến mất. Nhưng dù là vậy, một kích trước khi chết của y kia vẫn không thể khinh thường, so với thực lực vốn có còn mạnh gấp cả trăm lần, đã có trình độ của Vu Tổ.
Bông bảo hoa trong tay y kia xinh đẹp, từng đợt từng đợt đạo vận lưu động giống như thứ cực kỳ xinh đẹp động lòng người trong trời đất này. Thật khó tưởng tượng là một tên giặc cướp giết người vô tính, thủ lĩnh Âm Sơn Lục Sát nổi danh lẫy lừng, trong nội tâm lại tạo ra được đạo vận đẹp như vậy.
“Mộ Dung Tham Hoa, ta cho ngươi chết mà không hối tiếc!”
Diệp Húc rung tay bỏ Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai ra, gào to một tiếng. Quanh thân hắn một đám thế giới bay lên bay xuống, hắn giống như là trung tâm của thế giới, gào thét đón nhận một kích xinh đẹp trước khi chết kia của Mộ Dung Tham Hoa.
Hai luồng sức mạnh tuyệt cường va chạm vào nhau, không gian cảng tránh gió như tơ lụa bị hai luồng sức mạnh bộc phát xé ra một vết rách dài.
Những cánh hoa của bông bảo hoa trong bàn tay đầy xương kia rơi lả tả, bên trong xa hoa chất chứa khôn cùng sát khí. Mà các loại ấn pháp của Diệp Húc lại sáng chói, nghiền nát từng cánh hoa một, chống lại đại đạo của Mộ Dung Tham Hoa.
Đại đạo nghiền ép khiến Diệp Húc liên tục lui ra sau, chống đỡ áp lực lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được. Toàn thân hắn gần như bị đại đạo của Mộ Dung Tham Hoa ép cho xương cốt gãy.
Làn da hắn nổ bung, máu tươi bốc lên như sương, hắn thì đem lý giải của bản thân về đạo tăng lên cực hạn.
Giao thủ với Vu Tổ, mỗi lần một đều là một lần thể ngộ, đối kháng với đạo lại là cơ hội hiếm có, khiến cho chiến ý bốc lên trong lòng hắn, chiến hỏa lại càng tăng.
Vù!
Một luồng gió thổi đến, bảo hoa điêu linh, từng cánh hoa rụng xuống. Một chưởng này của Mộ Dung Tham Hoa cuối cùng cũng kiệt lực.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hư ảnh cánh cửa kia đã biến mất, lộ ra một thế giới đầy các loại hoa, mùi hoa khắp nơi. Mộ Dung Tham Hoa một thân áo đen đứng trong vô số hoa tươi nhìn về phía hắn.
“Đáng tiếc, không thể báo thù cho huynh đệ tỷ muội…” Mộ Dung Tham Hoa thở dài, nói.
Diệp Húc có thể cảm thấy đạo vận quanh thân y đang nhanh chóng tiêu tan, sinh cơ cũng tan đi theo đạo vận, hắn nói: “Mộ Dung huynh, ngươi phải báo thù cho huynh đệ tỷ muội của mình, ai sẽ báo thù cho những tính mạng đã chết trên tay các ngươi?”
Mộ Dung Tham Hoa cười lạnh: “Thiên giới này vốn không có công lý, cá lớn nuốt cá bé chính là đạo của thiên trạch, chọn cường giả sống, để kẻ yếu diệt vong. Đáng tiếc, mỗ gia còn chưa đủ mạnh.”
Huyết nhục trên mặt y nhanh chóng hóa đi, chỉ còn lại xương cốt, cười một tiếng trông có vẻ vô cùng quỷ dị: “Ta bị đại đạo của bản thân nghiền nát, không thể nhảy ra ngoài, mai sau ngươi cũng sẽ đi đến bước này như ta. Ta lại muốn xem, ngươi sẽ chết như thế nào?”
Rầm!
Xương cốt y vỡ tan thành bụi bặm, ngay sau đó thế giới hoa kia cũng hóa thành những dải đạo vận rồi tan vào không trung.
“Mộ Dung Tham Hoa coi như cũng là một thế hệ kiệt xuất, không ngờ có thể tu luyện đến trình độ này, đáng để khâm phục. Nhưng tiếc là y vẫn không thể nhảy ra ngoài, lấy vu nhập đạo.”
Phong Tùy Vân thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Y chết trong tay chính mình, bị đại đạo của mình nghiền nát. Đạo môn khó vượt, chiến thắng đạo của chính mình thì mới có thể nhảy ra, xưng hoàng làm tổ…”
“Dù sao chăng nữa, chúng ta cũng đã thắng!” Văn Tú Trúc suy sụp ngồi trên boong thuyền, cười khổ nói.
Phó Tây Lai thở phào một hơi, cười nói: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng thắng! Nếu kẻ này thật sự nhảy ra ngoài, e là chỉ có mình Diệp huynh có thể thoát thân.”
Diệp Húc thở dài, trong lòng như đang bị một tảng đá lớn đè lên: “Mộ Dung Tham Hoa nói không sai! Sau này khi ta thành Thánh Hoàng rồi, tích lũy hùng hậu có thể so được với Vu Tổ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nhảy ra khỏi đạo môn… Xem ra, quá mạnh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì!”
“Ta thật sự quá mạnh…” Hắn lẩm bẩm
.
Rầm!
Nhị sát Quân Luyến Tửu bị hắn đánh bại, máu thịt văng tung tóe, lại bị một đạo Cực Phong ấn của hắn thổi diệt chân linh, cũng chết thảm. Tam sát Trác Danh Lợi gầm lên, bước nhanh lên trước, định đánh giáp lá cà với Diệp Húc, lập tức bị Diệp Húc dùng hai tay nhấc lên, cứ thế xé rách ra!
Diệp Húc lại mở miệng quát lớn, từ trong miệng truyền đến những tiếng rồng ngâm. Từng mảng Thiên giới phun ra từ trong miệng hắn, hàng tỉ thiên long hóa thành vô số âm phù, ngay cả một bức tường biển trong Loạn Không Hải cũng bị tiếng gầm của hắn đánh xuyên mấy nghìn dặm.
Trác Danh Lợi còn chưa kịp phục hồi thân thể thì đã bị hắn rống chết, chết đến không thể chết lần nữa, đúng là uy năng của Long Biến ấn!
Trong chớp mắt, Âm Sơn Lục Sát đã chết đi bốn, chỉ còn lại kẻ cầm đầu Mộ Dung Tham Hoa và Ngũ sát Diêu Đào Sắc.
Sắc mặt Diêu Đào Sắc trắng bệch ra, gã hét lớn một tiếng rồi quay người lao ra ngoài, thét to: “Lão đại, đệ sẽ trở về nhặt xác cho các huynh!”
Oành!
Gã còn chưa kịp chạy vào thông đạo trong Loạn Không Hải thì vô số cấm chế hiện lên, nổ bay hắn. Đây là Phó Tây Lai đã sớm nhân cơ hội bố trí cấm chế đề phòng bọn họ bỏ trốn.
Ông!
Cực Đạo bàn tính rung lên, từng luồng đạo vận bay tới, đánh bay xiềng xích, chấn vỡ đạo môn!
Phong Tùy Vân cười ha ha, đỉnh đầu hắn xuất hiện đạo môn, nghiền gã kia thành thịt vụn. Cùng lúc đó Phó Tây Lai nhanh chóng chạy, đạo văn đạo ngân tràn ra từ dưới chân, hai tay hắn thì đánh ra từng đạo ấn pháp, trong chớp mắt đã bày ra tầng tầng cấm chế, khóa lại thời không.
Ba người hợp lực lại, cuối cùng cũng tiêu diệt Diêu Đào Sắc.
Mà bên kia, Diệp Húc chiến đấu với lục sát đứng đầu Mộ Dung Tham Hoa cũng quyết liệt đến cực điểm. Hai người vài lần giao phong va chạm, đạo môn và Tam Thập Tam Thiên ấn pháp liên tục bay ra, nhưng chẳng ai làm gì được ai!
Diệp Húc có Thái Cực ấn bảo vệ toàn thân, tự nhiên đứng ở thế bất bại, cho dù Mộ Dung Tham Hoa có tấn công thế nào cũng không thể phá được phòng ngự của hắn.
Nhưng Mộ Dung Tham Hoa cũng khá giỏi, tu vi kẻ này thâm hậu hơn xa mấy sát kia, dù chưa nhảy ra ngoài thành Vu Tổ nhưng cũng không khác là mấy.
Diệp Húc dùng Tam Thập Tam Thiên ấn pháp đối chiến với y nhưng cũng không thể đánh nát đạo môn của y. Đạo môn y qua muôn vàn thử thách, tu vi thông suốt trước và sau môn, nối tiếp thiên địa đại đạo, chỉ còn nhảy ra là có thể trở thành Vu Tổ!
Đạo môn y chắc chắn làm cho người ta không sánh kịp.
Thậm chí trong đạo môn đó còn có từng đợt từng đợt đạo vận trào ra củng cố đạo môn, tăng cường công kích, tương đương với Diệp Húc.
“Diệp Thiếu Bảo, đây là ngươi ép ta!”
Mộ Dung Tham Hoa thấy Diêu Đào Sắc cũng bỏ mạng, lửa giận lập tức bốc lên. Y quát to một tiếng, đạo môn cạch một tiếng mở ra, trong môn truyền đến rung động kinh thiên, mơ hồ nhìn thấy bầu trời đầy hoa trong môn, một biển hoa, một thế giới của hoa.
Mộ Dung Tham Hoa đứng ở trước môn nhìn xuống Diệp Húc, rồi liếc qua Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai và Văn Tú Trúc một lần, sắc mặt âm trầm, không hề chùn bước mà đi vào môn: “Diệp Thiếu Bảo, mỗ gia thừa nhận là không thể giết ngươi, nhưng ta nhảy ra khỏi đạo môn rồi thì tất cả các ngươi phải chết!”
“Ngăn y lại, đừng cho y nhảy ra khỏi đạo môn!”
Văn Tú Trúc sắc mặt kịch biến, vội chấn động Cực Đạo bàn tính, khiến cho từng đợt từng đợt đạo vận đánh thẳng đến Mộ Dung Tham Hoa, lạnh lùng nói: “Nếu y lấy vu nhập đạo, trở thành Vu Tổ, pháp lực sẽ tăng lên trăm ngàn lần, tất cả chúng ta đều không phải là đối thủ của y đâu!”
Diệp Húc căng thẳng trong lòng, Mộ Dung Tham Hoa đã giỏi như thế, nếu nhảy ra khỏi đạo môn trở thành Vu Tổ, lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, thật sự sẽ rất nguy hiểm cho bọn họ.
“Lưu lại cho ta! Tam Thập Tam Thiên ấn!”
Thân hình Diệp Húc hóa thành một vệt sáng lao thẳng tới Mộ Dung Tham Hoa, từng đạo ấn pháp trào ra khỏi cơ thể hắn, biến hóa ở trong tay, rực rỡ muôn vẻ, như quần thiên lồng lộng đồng loạt đánh tới Mộ Dung Tham Hoa.
Xùy!
Thần văn sau lưng hắn lưu động, mảnh vỡ Đế Binh phá không mà ra, phi thẳng đến chỗ Mộ Dung Tham Hoa.
Cùng lúc đó, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai cũng đồng loạt tấn công tới, tiếng quát liên tục, ai cũng tự dùng tuyệt kỹ sở trường công tới Mộ Dung Tham Hoa.
“Các ngươi đều phải chết…”
Mộ Dung Tham Hoa cười lạnh rồi xoay người đi vào trong môn, đủ loại hoa bao phủ y lại.
Rầm!
Đạo vận của Cực Đạo bàn tính đánh tới trước, từng đợt từng đợt đạo vạn đánh rầm rầm lên đạo môn này. Đạo môn y chấn động, từ trong trào ra một bông hoa lớn màu hồng được tạo thành từ đạo vận thuần túy, trừ khử đi đạo vận của Cực Đạo bàn tính.
Từng luồng thiên địa đại đạo và hơi thở Vu Tổ mạnh mẽ đến cực điểm truyền ra từ trong môn. Tòa đạo môn này bắt đầu sụp đổ vào trong, từng dải đạo văn đạo ngân phân giải hóa thành từng dòng đạo vận tuôn vào trong không gian nội môn.
Diệp Húc theo sát phía sau, quát lớn một tiếng, Tam Thập Tam Thiên ấn lập tức đánh thẳng đến tòa đạo môn này, cố gắng đánh nát đạo môn y trước khi y kịp nhảy ra.
Nhưng các loại ấn pháp của hắn còn chưa đến gần đạo môn thì thấy nó nhanh chóng sụp đổ, hoàn toàn phá hủy, giữa không trung chỉ còn hư ảnh một cánh cửa.
Bên trong hư ảnh đó, một luồng năng lượng tuyệt cường đột nhiên bùng nổ, ầm ầm vang lên, đánh tan từng đạo đại thủ ấn của Diệp Húc, đồng thời phản kích lại Diệp Húc.
Diệp Húc thét lớn một tiếng, luồng năng lượng này ngay cả hắn cũng không thể chống lại. Đó là thiên địa đạo đạo có sức mạnh to lớn tự nhiên, con người không thể kháng cự.
“Mau lui!”
Hắn nhanh chóng lui ra sau, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai đang vọt tới cũng bị Diệp Húc nắm lấy rồi kéo ra sau.
Hư không phía trước hư ảnh cánh cửa kia ầm ầm vỡ tan, hóa thành hỗn độn hư vô!
“Vu Tổ, thì ra đây chính là sức mạnh của Vu Tổ…”
Từ trong hư ảnh cánh cửa kia truyền đến tiếng cười to của Mộ Dung Tham Hoa: “Có thể chứng kiến đại đạo, mỗ gia chết cũng không tiếc! Nhưng trước khi chết, mỗ gia còn phải giết sạch các ngươi, báo thù cho huynh đệ tỷ muội của ta!”
Ầm!
Bên trong hư ảnh cánh cửa này, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra. Cánh tay của Mộ Dung Tham Hoa kia đã mất hết máu thịt, chỉ còn lại xương cốt trắng hếu. Bàn tay xương khô đó cầm một bông bảo hoa tươi đẹp đánh tới đám người Diệp Húc.
Trên xương cốt y, đạo vận lưu chuyển. Những đạo vận đó không phải là tu vi của y, mà là đại đạo do trời đất tạo thành.
Bởi vì y luyện ra đạo môn, sau đạo môn chính là đại đạo, Thánh Hoàng nhảy ra khỏi đạo môn, lấy vu nhập đạo là có thể nắm thần minh của đại đạo trong tay, phải bị thiên khiển, là điều mà trời không tha nên ắt phải gặp đại kiếp nạn!
Nhảy ra đạo môn chính là phải thiên địa đạo đạo nghiền ép do tu vi bản thân dẫn phát, nếu sống sót đi ra thì sẽ là Vu Tổ.
Hiển nhiên, Mộ Dung Tham Hoa không thể tiếp nhận được đại đạo của mình nghiền áp, thân thể gần như bị đại đạo hóa đi hết.
Y đang hóa đạo, mọi thứ đều sẽ hóa thành đại đạo rồi biến mất. Nhưng dù là vậy, một kích trước khi chết của y kia vẫn không thể khinh thường, so với thực lực vốn có còn mạnh gấp cả trăm lần, đã có trình độ của Vu Tổ.
Bông bảo hoa trong tay y kia xinh đẹp, từng đợt từng đợt đạo vận lưu động giống như thứ cực kỳ xinh đẹp động lòng người trong trời đất này. Thật khó tưởng tượng là một tên giặc cướp giết người vô tính, thủ lĩnh Âm Sơn Lục Sát nổi danh lẫy lừng, trong nội tâm lại tạo ra được đạo vận đẹp như vậy.
“Mộ Dung Tham Hoa, ta cho ngươi chết mà không hối tiếc!”
Diệp Húc rung tay bỏ Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai ra, gào to một tiếng. Quanh thân hắn một đám thế giới bay lên bay xuống, hắn giống như là trung tâm của thế giới, gào thét đón nhận một kích xinh đẹp trước khi chết kia của Mộ Dung Tham Hoa.
Hai luồng sức mạnh tuyệt cường va chạm vào nhau, không gian cảng tránh gió như tơ lụa bị hai luồng sức mạnh bộc phát xé ra một vết rách dài.
Những cánh hoa của bông bảo hoa trong bàn tay đầy xương kia rơi lả tả, bên trong xa hoa chất chứa khôn cùng sát khí. Mà các loại ấn pháp của Diệp Húc lại sáng chói, nghiền nát từng cánh hoa một, chống lại đại đạo của Mộ Dung Tham Hoa.
Đại đạo nghiền ép khiến Diệp Húc liên tục lui ra sau, chống đỡ áp lực lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được. Toàn thân hắn gần như bị đại đạo của Mộ Dung Tham Hoa ép cho xương cốt gãy.
Làn da hắn nổ bung, máu tươi bốc lên như sương, hắn thì đem lý giải của bản thân về đạo tăng lên cực hạn.
Giao thủ với Vu Tổ, mỗi lần một đều là một lần thể ngộ, đối kháng với đạo lại là cơ hội hiếm có, khiến cho chiến ý bốc lên trong lòng hắn, chiến hỏa lại càng tăng.
Vù!
Một luồng gió thổi đến, bảo hoa điêu linh, từng cánh hoa rụng xuống. Một chưởng này của Mộ Dung Tham Hoa cuối cùng cũng kiệt lực.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hư ảnh cánh cửa kia đã biến mất, lộ ra một thế giới đầy các loại hoa, mùi hoa khắp nơi. Mộ Dung Tham Hoa một thân áo đen đứng trong vô số hoa tươi nhìn về phía hắn.
“Đáng tiếc, không thể báo thù cho huynh đệ tỷ muội…” Mộ Dung Tham Hoa thở dài, nói.
Diệp Húc có thể cảm thấy đạo vận quanh thân y đang nhanh chóng tiêu tan, sinh cơ cũng tan đi theo đạo vận, hắn nói: “Mộ Dung huynh, ngươi phải báo thù cho huynh đệ tỷ muội của mình, ai sẽ báo thù cho những tính mạng đã chết trên tay các ngươi?”
Mộ Dung Tham Hoa cười lạnh: “Thiên giới này vốn không có công lý, cá lớn nuốt cá bé chính là đạo của thiên trạch, chọn cường giả sống, để kẻ yếu diệt vong. Đáng tiếc, mỗ gia còn chưa đủ mạnh.”
Huyết nhục trên mặt y nhanh chóng hóa đi, chỉ còn lại xương cốt, cười một tiếng trông có vẻ vô cùng quỷ dị: “Ta bị đại đạo của bản thân nghiền nát, không thể nhảy ra ngoài, mai sau ngươi cũng sẽ đi đến bước này như ta. Ta lại muốn xem, ngươi sẽ chết như thế nào?”
Rầm!
Xương cốt y vỡ tan thành bụi bặm, ngay sau đó thế giới hoa kia cũng hóa thành những dải đạo vận rồi tan vào không trung.
“Mộ Dung Tham Hoa coi như cũng là một thế hệ kiệt xuất, không ngờ có thể tu luyện đến trình độ này, đáng để khâm phục. Nhưng tiếc là y vẫn không thể nhảy ra ngoài, lấy vu nhập đạo.”
Phong Tùy Vân thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Y chết trong tay chính mình, bị đại đạo của mình nghiền nát. Đạo môn khó vượt, chiến thắng đạo của chính mình thì mới có thể nhảy ra, xưng hoàng làm tổ…”
“Dù sao chăng nữa, chúng ta cũng đã thắng!” Văn Tú Trúc suy sụp ngồi trên boong thuyền, cười khổ nói.
Phó Tây Lai thở phào một hơi, cười nói: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng thắng! Nếu kẻ này thật sự nhảy ra ngoài, e là chỉ có mình Diệp huynh có thể thoát thân.”
Diệp Húc thở dài, trong lòng như đang bị một tảng đá lớn đè lên: “Mộ Dung Tham Hoa nói không sai! Sau này khi ta thành Thánh Hoàng rồi, tích lũy hùng hậu có thể so được với Vu Tổ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nhảy ra khỏi đạo môn… Xem ra, quá mạnh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì!”
“Ta thật sự quá mạnh…” Hắn lẩm bẩm
.
/1054
|