Thực lực Ưng tiên sinh cũng không hề kém Diệp Tư Đạo, với lại đã tu luyện hơn một trăm năm mươi năm, có y chỉ điểm cho, tu vi đám người Diệp Húc đều tăng mạnh.
Chu Thế Văn sau khi từ Ưng Sầu Giản trở về Chu gia, tu luyện một môn vu pháp loại công kích, tên là Hỏa Vũ Nghệ Tiến Thuật, cũng phải được y chỉ điểm cho mới được lợi không ít.
Hỏa vũ nghệ tiến thuật là một loại vu pháp quan tưởng cung tiến, lấy nguyên khí làm cung, liệt hỏa làm tên, uy lực lớn không biết bao nhiêu lần so với cung tên bình thường, tu luyện đến cảnh giới cao thâm, thậm chí có thể làm được vạn tiễn tề phát, uy thế rất kinh người.
Mà Huyết ma nguyên hồn đại pháp của Phương Thần lại dễ tẩu hỏa nhập ma, cũng phải cần Ưng tiên sinh chỉ điểm cho.
“Tư chất ngộ tính hai người này, đều là nhân tài hiếm thấy.”
Ánh mắt Ưng tiên sinh khẽ động, âm thầm khen ngợi Chu Thế Văn và Phương Thần, lại lập tức lắc đầu nói: “Tuy nhiên so với tiểu tử kia, hai người bọn chúng còn kém lắm.”
Còn chưa đi đến Việt Châu, Diệp Húc đã tu luyện đến đỉnh Bồi Nguyên ngũ phẩm, một thân nguyên khí cuồn cuộn như sông dài, khi kéo theo Chu thiên tinh lực, trên đỉnh đầu hình thành một lốc xoáy chu vi tầm bảy tám thước, không ngừng cắn nuốt chu thiên tinh lực.
Hắn kinh ngạc phát hiện, lời Ưng tiên sinh không hề sai, tu vi gia tăng, tốc độ dắt chu thiên tinh lực của hắn cũng tăng nhanh hơn, vài lần thổ nạp nguyên khí liền tăng một đám lớn.
Với tốc độ này, chỉ sợ không lâu nữa hắn lại có thể đột phá một cảnh giới nhỏ nữa, trở thành vu sĩ Bồi Nguyên lục phẩm!
Lấy kiến thức của Ưng tiên sinh, tu vi của Diệp Húc trong mắt y đương nhiên là khó coi, nhưng thế tăng tiến tu vi này, lại khiến y không thể không kinh ngạc.
“Còn chưa đến một ngày, tiểu tử này từ Bồi Nguyên tứ phẩm đã tu luyện đến đỉnh Bồi Nguyên ngũ phẩm, tốc độ này, quả thực có thể sánh ngang với con cháu đại phái ma đạo! Không biết tiểu tử này tu luyện đến tột cùng là loại tâm pháp gì, sao có thể nhanh như vậy, lấy tốc độ tu luyện của hắn, chỉ sợ vài năm sau liền có thể vượt qua ta rồi…”
Càng ngày càng gần Việt Châu, nhìn qua, chỉ còn hơn mười dặm đường nữa. Liễu Châu tọa lạc ở phía tây Bách Man Sơn, mà Việt Châu thì hướng bắc, quan đạo nối liền hai châu quận chạy dọc theo chân núi Bách Man Sơn, bên phải là đám núi cao ngất.
Ưng tiên sinh dừng lại, nói: “Đói quá, dừng lại ăn gì lót bụng trước đã.” Dứt lời, ánh mắt đổi tới đổi lui trên người Chu Thế Văn và Phương Thần.
Hai người sắc mặt đột biến, trong lòng lo sợ bất an.
Đột nhiên cuồng phong nổi lên, chỉ thấy tên đại yêu này biến ra bản thể, chính là một con hắc vũ cự ưng rất uy phong, cao hơn mười thước, đôi cánh mở ra rộng hơn hai mươi mét, cúi xuống mổ một cái, liền mổ con tuấn mã Chu Thế Văn đang cưỡi, ngửa đầu liền nuốt chửng xuống, lập tức lại cắn ngựa của Phương Thần, cũng nuốt vào bụng!
“Tạm thời lửng dạ.”
Con hắc ưng kia chậc chậc lưỡi, quét mắt về phía Can Sài Giao, hung quang tứ phía: “Con ngựa này gầy quá, không khẩu vị, có nên đi Liễu Châu ăn vài người, hay là giải quyết ngay tại đây, dùng tên râu rậm cùng công tử bột này lót lót bụng trước nhỉ…”
Can Sài Giao phát ra tiếng phì phì trong mũi, móng trước bào đất, nhe răng nhếch miệng với y, hung ác đến cực điểm.
Diệp Húc hoành thân che trước Can Sài Giao, nói: “Ưng tiên sinh, Bách Man Sơn này có rất nhiều dã thú yêu thú, cần gì vài ăn vài người chúng ta?”
“Điều này cũng đúng.”
Con cự ưng đen sì kia gật đầu, ngẩng đầu nhìn chung quanh, vui vẻ nói: “Hóa ra chúng ta đã tới Ngũ Độc cốc rồi à, lần này có thể ăn no rồi.” Dứt lời, giương cánh lên, bay đi thung lũng xanh như ngọc cách đó không xa.
“Con điểu nhân này, quá hung hãn.” Chu Thế Văn lòng còn sợ hãi, lau mồ hôi lạnh đi, nói.
Diệp Húc Phương Thần gật đầu đồng ý, Tô Kiều Kiều cũng cho là như vậy, con điểu yêu Ưng tiên sinh này vui giận thất thường, đi theo hắn quả thật làm cho người ta phải lo lắng đề phòng.
“Con điểu nhân này đang đi kiếm ăn, chúng ta nếu có thể thì tốt nhất là mau chạy trốn thôi!”
Chu Thế Văn và Phương Thần liếc nhau, cùng chạy lên phía trước, quay đầu lại nói: “Thiếu Bảo, ngươi không đi sao?”
“Hai vị thế huynh, các người đi trước đi.”
Diệp Húc mỉm cười phất tay đưa tiễn, thầm nghĩ: “Dù các ngươi có chạy đi ngàn dặm, với Ưng tiên sinh mà nói thì chỉ cần chốc lát liền có thể bay đến, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bắt về.”
Hai người kia cũng không khuyên hắn, xoay người chạy đi như điên. Diệp Húc đứng ở chỗ cao xem chừng thung lũng nơi hắc ưng bay vào, chỉ thấy nơi đó là một thâm cốc rộng lớn hơn mười dặm, giống như một lòng chảo, trong cốc nhiều loại hoa cùng cây cỏ dệt thành một bức tranh, thương tùng quái thạch mọc san sát, từng đám hoa đào chướng dâng lên từ trong thâm cốc, từ xa nhìn lại, phảng phất như từng đóa hoa đào lơ lửng trên sơn cốc, vẻ đẹp của quang cảnh này, văn chương khó có thể hình dung.
Phía dưới hoa đào chướng là sương mù trắng, bao phủ cây cối, hàng năm không hề tiêu tan. Loại sương mù này còn nguy hiểm hơn cả hoa đào chướng, đó là do các loại lá thực vật cực độc thối nát lên men bốc lên, tạo thành sương mù, trong đó có cả loại khí ô trọc hình thành sau khi thi thể của loại độc trùng độc thú hư thối, cùng với chướng khí do rắn độc kiến phụt lên.
Nếu là người bình thường, nếu hút một hơi loai sương mù này, bước không đến năm bước thì độc dậy liền chết, bởi vậy lại mê vụ này được gọi là Ngũ bước chướng.
“Ngũ Độc cốc nơi này, thật là một nơi thật tốt cho việc tu luyện Ngũ Độc kinh.”
Diệp Húc tâm vừa động, thanh ngọc hàn quang lâu liền nhảy ra khỏi cơ thấy, lấy thần mộc vương đỉnh ra.
Chiếc thần mộc vương đỉnh này tuy nói là vu bảo, nhưng thủ pháp luyện chế cực kỳ khéo léo, không cần chân nguyên cũng có thể thúc dục. Diệp Húc tiềm vận tâm thần, một cỗ nguyên khí mãnh liệt nhằm phía vương đỉnh, tôn vương đỉnh kia liền phát ra tiếng vang, từ nhỏ dần dần biến to lên, trở thành một đại đỉnh miệng to tầm hơn trượng, ông một tiếng rơi xuống đất.
Nguyên khí của hắn bốc hơi, phía trong đỉnh liền truyền đến một mùi hương nồng đậm thấm vào phế phủ người, phiêu đãng tràn ngập khắp nơi.
Không quá bao lâu, Diệp Húc bỗng nghe được tiếng xèo xèo lạ, nhìn lại, chỉ thấy một con đại ngô công dài hơn hai thước theo mùi hương mà đến, con đại ngô công này toàn thân vàng óng, mọc sáu đôi cánh mỏng màu xanh, quanh thân tràn đầy khói độc, bay xèo xèo trên không trung, làm như không thấy Diệp Húc, bỗng nhiên chui vào trong đỉnh kia.
Diệp Húc ngó đầu nhìn vào, chỉ thấy con rết kia nằm im trong đỉnh, trong lòng hơi yên tâm.
Đột nhiên, trong cây cối truyền đến tiếng sa sa, Diệp Húc cả kinh trong lòng, chỉ thấy không biết bao nhiêu con độc trùng độc vật thoát ra từ trong cây cối, có rắn độc, nhện, cóc, thạch sùng, bọ cạp, đủ mọi chủng loại, thậm chí còn có một đám ong độc, đỏ, vàng, lam, xanh, tím, trắng, đen, rậm rập, chen chúc nhau tới.
Diệp Húc nhìn thấy mà da đầu run lên, Tô Kiều Kiều lại sợ tới mức hét lên, Can Sài Giao cũng tránh phía sau Diệp Húc, không dám động đậy. Chỉ thấy lũ độc vật này vọt tời, ào ào chui vào trong đỉnh, không ít độc trùng đi qua bên người bọn họ, làm hai người một ngựa cả kinh khiến toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh, cũng may lũ độc vật đó bị thần mộc vương đỉnh thu hút, căn bản không hề để ý tới bọn họ, cho nên không có nguy hiểm gì.
Thời gian một nén nhang qua, thần mộc vương đỉnh đã đầy độc trùng đủ màu sắc, tàn sát lẫn nhau, bên ngoài đỉnh vẫn có độc trùng ngửi thấy mùi hương mà đến, chỉ có điều số lượng càng ngày càng ít đi.
Lại qua một lát sau, độc trùng phụ cận đều chạy tới hết, Diệp Húc đang định thu hồi vương đỉnh, đột nhiên thấy một điểm sáng giống quả quất hồng bì dâng lên từ ngoài cốc, bay đến gần, trong chớp mắt liền lớn như một cái sọt, sóng nhiệt cuồn cuộn nổi lên, đó là một chiếc thuyển nhỏ màu đỏ.
Chiếc thuyền kia đột nhiên dừng trên không, vài vị vu sĩ đứng trong thuyền.
Chỉ thấy một vu sĩ có khuôn mặt thon gầy tung ra một cái lưới lớn, cái võng kia đón gió liền dài ra, bao phủ phạm vi vài dặm, nhẹ như bạc sa, dường như gió thổi qua liền có thể tán đi, rơi vào trong cốc, xuyên qua cây cối núi đá.
Lưới kia hạ xuống, liền chụp xuống cốc, lập tức bị vu sĩ kia kéo lên, chỉ thấy trong lưới có mấy trăm con độc trùng rắn rết, ,không ngừng giãy dụa.
Vu sĩ gầy yếu kia thu độc trùng, lại thả lưới tiếp.
“Kẻ nào? Dám đoạt đồ ăn của mỗ gia!”
Trong Ngũ Độc cốc truyền đến tiếng gầm lên của Ưng tiên sinh, chỉ thấy một cong cự ưng màu đen giương cánh bay lên, đứng đối diện với chiếc thuyền nhỏ màu đỏ kia.
Tên vu sĩ gầy yếu kia nhìn thấy con cự ưng này, sắc mặt vui vẻ, cười nói: “Một con chim thật to a, bắt rồi dạy dỗ một phen , có thành tọa kỵ thay cho đi bộ rồi!” Dứt lời, đưa tay ra phía trước, chộp tới con cự ưng kia.
Diệp Húc và Tô Kiều Kiều nhìn từ xa xa, chỉ thấy bàn tay tên vu sĩ gầy kia dày đặc chân nguyên, hình thành một bàn tay to lớn tầm nửa mẫu, bao phủ Ưng tiên sinh.
Hắc ưng giận dữ hét lên một tiếng, từ trong cơ thể xuất ra một con vũ xà dài đến trăm mét, cắn nát bàn tay nguyên khí kia, nhe răng cười gằn: “Đắc tội ai không đắc, cố tình đắc tội mỗ gia! Ngươi tu luyện đến Tam Chân cảnh Chân Nguyên Kỳ cũng không dễ, không ngờ lại có thể thao túng vu bảo, tuy nhiên gặp ta, cũng chỉ có thể làm món khai vị cho ta thôi!”
Vũ xà rung cánh lên, gào thét phóng đến con thuyền nhỏ kia, khí thế thật hùng hổ. Vài tên vu sĩ trên thuyền sắc mặt kịch biến, tên vu sĩ gầy yếu kia vội vàng quát: “Vị tiền bối này, đừng động thủ, chúng ta chính là vu sĩ Loan gia Việt Châu…”
Ưng tiên sinh mặc kệ, đang định đánh chết tất cả, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng thu Vũ xà quy hóa đại pháp, hai cánh mở ra bay nhanh đi, rơi xuống bên người Diệp Húc, hóa thành quái nhân đầu ưng thân người, quát to: “Đi mau! Lão quái vật sắp đi ra!"
Diệp Húc cả kinh trong lòng, thu hồi thần mộc vương đỉnh, ôm Tô Kiều Kiều xoay người lên ngựa, phi nước đại hướng Việt Châu.
“Ưng tiên sinh, trong Ngũ Độc cốc có lão quái vật gì vậy?”
Tô Kiều Kiều hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ còn lợi hại hơn ngài sao?”
“Lão quái vật này tu luyện ngàn năm, đừng nói ta, cho dù Diệp Tư Đạo còn lâu mới là đối thủ của lão!”
Ưng tiên sinh còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe đến một tiếng sét đánh vang lên, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, thấy một đạo thanh tuyền sáng như tuyết từ dưới nền dải đất trung tâm Ngũ Độc cốc lao ra, phun lên cao hơn mười trượng, trông rất đẹp mắt.
Thanh tuyền kia xông lên giữa không trung, oành một tiếng nổ tung, hàng ngàn hàng vạn ngân ti tán đi bốn phương tám hướng, đón lấy ánh nắng, rạng rỡ tựa như pháo hoa.
Những sợi ngân ti đó không tiêu tan mà dệt thành một cái lưới trên không trung, bao phủ phạm vi vài dặm, từ từ rơi xuống phía dưới, nhẹ như bạc sa.
Diệp Húc sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: “Mạng nhện?”
Vừa rồi luồng thanh tuyền kia căn bản không phải nước suối, mà là dịch dính của không biết bao nhiêu con nhện phun ra từ lòng đất, đón gió hóa thành mạng nhện, bắt giữ con mồi!
Vu sĩ Loan gia trong chiếc thuyền nhỏ màu đỏ kia khẽ thở ra, cười nói: “Vẫn là danh tiếng Loan gia ta vang dội, làm con điểu yêu kia sợ tới mức không dám chiến mà bỏ chạy….”
Một câu còn chưa nói xong, mạng nhện liền bao thuyền nhỏ lại, tên vu sĩ gầy yếu chỉ cảm thấy không không chế được vu bảo này, vội vàng lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám đối nghịch với Loan gia ta, muốn chết…”
Chữ chết còn chưa nói ra, chỉ thấy một viên minh châu to bằng nắm tay, từ từ dâng lên, phát ra hào quang lạnh lẽo, trên bầu trời như mọc thêm một vầng trăng nữa, chiếu rọi Ngũ Độc cốc, sángnhư ban ngày, khá là đẹp đẽ.
Viên minh châu kia đúng là nguyên đan của tên đại yêu tu luyện trong Ngũ Độc cốc, chói lọi, trong suốt, bị đại yêu giấu trong cốc tế khởi, dừng ở trên cao tầm năm trượng, xoay tròn, hào quang bắn ra tứ phía, hấp thu nhật chi nguyên khí, sơn cốc phạm vi hơn mười dặm lập tức lâm vào bóng tối, tất cả ánh sáng mặt trời đều bị viên nguyên đan này cắn nuốt, một mảnh tối đen.
Yêu thú có thể luyện ra nguyên đan cực ít, loại yêu thú này thường là dị chủng hiếm thấy, tương đương với vu sĩ có thiên tư vượt bậc, thần thông quảng đại, dù là vu sĩ cùng cảnh giới cũng chưa chắc là đối thủ!
Viên nguyên đan kia đứng bất động trong không trung, lập tức một bóng đen thật lớn hô một tiếng liền dâng lên, đó là một con nhện tám chân, mang theo yêu khí đen sì, tà tà bay lên, nghênh hướng nguyên đan.
Con đại yêu này không ngờ không cần bất cứ ngoại lực gì, chỉ bằng thân thể lại có thể ngự phong phi hành, thực lực mạnh, không thể tưởng tượng được.
Chu Thế Văn sau khi từ Ưng Sầu Giản trở về Chu gia, tu luyện một môn vu pháp loại công kích, tên là Hỏa Vũ Nghệ Tiến Thuật, cũng phải được y chỉ điểm cho mới được lợi không ít.
Hỏa vũ nghệ tiến thuật là một loại vu pháp quan tưởng cung tiến, lấy nguyên khí làm cung, liệt hỏa làm tên, uy lực lớn không biết bao nhiêu lần so với cung tên bình thường, tu luyện đến cảnh giới cao thâm, thậm chí có thể làm được vạn tiễn tề phát, uy thế rất kinh người.
Mà Huyết ma nguyên hồn đại pháp của Phương Thần lại dễ tẩu hỏa nhập ma, cũng phải cần Ưng tiên sinh chỉ điểm cho.
“Tư chất ngộ tính hai người này, đều là nhân tài hiếm thấy.”
Ánh mắt Ưng tiên sinh khẽ động, âm thầm khen ngợi Chu Thế Văn và Phương Thần, lại lập tức lắc đầu nói: “Tuy nhiên so với tiểu tử kia, hai người bọn chúng còn kém lắm.”
Còn chưa đi đến Việt Châu, Diệp Húc đã tu luyện đến đỉnh Bồi Nguyên ngũ phẩm, một thân nguyên khí cuồn cuộn như sông dài, khi kéo theo Chu thiên tinh lực, trên đỉnh đầu hình thành một lốc xoáy chu vi tầm bảy tám thước, không ngừng cắn nuốt chu thiên tinh lực.
Hắn kinh ngạc phát hiện, lời Ưng tiên sinh không hề sai, tu vi gia tăng, tốc độ dắt chu thiên tinh lực của hắn cũng tăng nhanh hơn, vài lần thổ nạp nguyên khí liền tăng một đám lớn.
Với tốc độ này, chỉ sợ không lâu nữa hắn lại có thể đột phá một cảnh giới nhỏ nữa, trở thành vu sĩ Bồi Nguyên lục phẩm!
Lấy kiến thức của Ưng tiên sinh, tu vi của Diệp Húc trong mắt y đương nhiên là khó coi, nhưng thế tăng tiến tu vi này, lại khiến y không thể không kinh ngạc.
“Còn chưa đến một ngày, tiểu tử này từ Bồi Nguyên tứ phẩm đã tu luyện đến đỉnh Bồi Nguyên ngũ phẩm, tốc độ này, quả thực có thể sánh ngang với con cháu đại phái ma đạo! Không biết tiểu tử này tu luyện đến tột cùng là loại tâm pháp gì, sao có thể nhanh như vậy, lấy tốc độ tu luyện của hắn, chỉ sợ vài năm sau liền có thể vượt qua ta rồi…”
Càng ngày càng gần Việt Châu, nhìn qua, chỉ còn hơn mười dặm đường nữa. Liễu Châu tọa lạc ở phía tây Bách Man Sơn, mà Việt Châu thì hướng bắc, quan đạo nối liền hai châu quận chạy dọc theo chân núi Bách Man Sơn, bên phải là đám núi cao ngất.
Ưng tiên sinh dừng lại, nói: “Đói quá, dừng lại ăn gì lót bụng trước đã.” Dứt lời, ánh mắt đổi tới đổi lui trên người Chu Thế Văn và Phương Thần.
Hai người sắc mặt đột biến, trong lòng lo sợ bất an.
Đột nhiên cuồng phong nổi lên, chỉ thấy tên đại yêu này biến ra bản thể, chính là một con hắc vũ cự ưng rất uy phong, cao hơn mười thước, đôi cánh mở ra rộng hơn hai mươi mét, cúi xuống mổ một cái, liền mổ con tuấn mã Chu Thế Văn đang cưỡi, ngửa đầu liền nuốt chửng xuống, lập tức lại cắn ngựa của Phương Thần, cũng nuốt vào bụng!
“Tạm thời lửng dạ.”
Con hắc ưng kia chậc chậc lưỡi, quét mắt về phía Can Sài Giao, hung quang tứ phía: “Con ngựa này gầy quá, không khẩu vị, có nên đi Liễu Châu ăn vài người, hay là giải quyết ngay tại đây, dùng tên râu rậm cùng công tử bột này lót lót bụng trước nhỉ…”
Can Sài Giao phát ra tiếng phì phì trong mũi, móng trước bào đất, nhe răng nhếch miệng với y, hung ác đến cực điểm.
Diệp Húc hoành thân che trước Can Sài Giao, nói: “Ưng tiên sinh, Bách Man Sơn này có rất nhiều dã thú yêu thú, cần gì vài ăn vài người chúng ta?”
“Điều này cũng đúng.”
Con cự ưng đen sì kia gật đầu, ngẩng đầu nhìn chung quanh, vui vẻ nói: “Hóa ra chúng ta đã tới Ngũ Độc cốc rồi à, lần này có thể ăn no rồi.” Dứt lời, giương cánh lên, bay đi thung lũng xanh như ngọc cách đó không xa.
“Con điểu nhân này, quá hung hãn.” Chu Thế Văn lòng còn sợ hãi, lau mồ hôi lạnh đi, nói.
Diệp Húc Phương Thần gật đầu đồng ý, Tô Kiều Kiều cũng cho là như vậy, con điểu yêu Ưng tiên sinh này vui giận thất thường, đi theo hắn quả thật làm cho người ta phải lo lắng đề phòng.
“Con điểu nhân này đang đi kiếm ăn, chúng ta nếu có thể thì tốt nhất là mau chạy trốn thôi!”
Chu Thế Văn và Phương Thần liếc nhau, cùng chạy lên phía trước, quay đầu lại nói: “Thiếu Bảo, ngươi không đi sao?”
“Hai vị thế huynh, các người đi trước đi.”
Diệp Húc mỉm cười phất tay đưa tiễn, thầm nghĩ: “Dù các ngươi có chạy đi ngàn dặm, với Ưng tiên sinh mà nói thì chỉ cần chốc lát liền có thể bay đến, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bắt về.”
Hai người kia cũng không khuyên hắn, xoay người chạy đi như điên. Diệp Húc đứng ở chỗ cao xem chừng thung lũng nơi hắc ưng bay vào, chỉ thấy nơi đó là một thâm cốc rộng lớn hơn mười dặm, giống như một lòng chảo, trong cốc nhiều loại hoa cùng cây cỏ dệt thành một bức tranh, thương tùng quái thạch mọc san sát, từng đám hoa đào chướng dâng lên từ trong thâm cốc, từ xa nhìn lại, phảng phất như từng đóa hoa đào lơ lửng trên sơn cốc, vẻ đẹp của quang cảnh này, văn chương khó có thể hình dung.
Phía dưới hoa đào chướng là sương mù trắng, bao phủ cây cối, hàng năm không hề tiêu tan. Loại sương mù này còn nguy hiểm hơn cả hoa đào chướng, đó là do các loại lá thực vật cực độc thối nát lên men bốc lên, tạo thành sương mù, trong đó có cả loại khí ô trọc hình thành sau khi thi thể của loại độc trùng độc thú hư thối, cùng với chướng khí do rắn độc kiến phụt lên.
Nếu là người bình thường, nếu hút một hơi loai sương mù này, bước không đến năm bước thì độc dậy liền chết, bởi vậy lại mê vụ này được gọi là Ngũ bước chướng.
“Ngũ Độc cốc nơi này, thật là một nơi thật tốt cho việc tu luyện Ngũ Độc kinh.”
Diệp Húc tâm vừa động, thanh ngọc hàn quang lâu liền nhảy ra khỏi cơ thấy, lấy thần mộc vương đỉnh ra.
Chiếc thần mộc vương đỉnh này tuy nói là vu bảo, nhưng thủ pháp luyện chế cực kỳ khéo léo, không cần chân nguyên cũng có thể thúc dục. Diệp Húc tiềm vận tâm thần, một cỗ nguyên khí mãnh liệt nhằm phía vương đỉnh, tôn vương đỉnh kia liền phát ra tiếng vang, từ nhỏ dần dần biến to lên, trở thành một đại đỉnh miệng to tầm hơn trượng, ông một tiếng rơi xuống đất.
Nguyên khí của hắn bốc hơi, phía trong đỉnh liền truyền đến một mùi hương nồng đậm thấm vào phế phủ người, phiêu đãng tràn ngập khắp nơi.
Không quá bao lâu, Diệp Húc bỗng nghe được tiếng xèo xèo lạ, nhìn lại, chỉ thấy một con đại ngô công dài hơn hai thước theo mùi hương mà đến, con đại ngô công này toàn thân vàng óng, mọc sáu đôi cánh mỏng màu xanh, quanh thân tràn đầy khói độc, bay xèo xèo trên không trung, làm như không thấy Diệp Húc, bỗng nhiên chui vào trong đỉnh kia.
Diệp Húc ngó đầu nhìn vào, chỉ thấy con rết kia nằm im trong đỉnh, trong lòng hơi yên tâm.
Đột nhiên, trong cây cối truyền đến tiếng sa sa, Diệp Húc cả kinh trong lòng, chỉ thấy không biết bao nhiêu con độc trùng độc vật thoát ra từ trong cây cối, có rắn độc, nhện, cóc, thạch sùng, bọ cạp, đủ mọi chủng loại, thậm chí còn có một đám ong độc, đỏ, vàng, lam, xanh, tím, trắng, đen, rậm rập, chen chúc nhau tới.
Diệp Húc nhìn thấy mà da đầu run lên, Tô Kiều Kiều lại sợ tới mức hét lên, Can Sài Giao cũng tránh phía sau Diệp Húc, không dám động đậy. Chỉ thấy lũ độc vật này vọt tời, ào ào chui vào trong đỉnh, không ít độc trùng đi qua bên người bọn họ, làm hai người một ngựa cả kinh khiến toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh, cũng may lũ độc vật đó bị thần mộc vương đỉnh thu hút, căn bản không hề để ý tới bọn họ, cho nên không có nguy hiểm gì.
Thời gian một nén nhang qua, thần mộc vương đỉnh đã đầy độc trùng đủ màu sắc, tàn sát lẫn nhau, bên ngoài đỉnh vẫn có độc trùng ngửi thấy mùi hương mà đến, chỉ có điều số lượng càng ngày càng ít đi.
Lại qua một lát sau, độc trùng phụ cận đều chạy tới hết, Diệp Húc đang định thu hồi vương đỉnh, đột nhiên thấy một điểm sáng giống quả quất hồng bì dâng lên từ ngoài cốc, bay đến gần, trong chớp mắt liền lớn như một cái sọt, sóng nhiệt cuồn cuộn nổi lên, đó là một chiếc thuyển nhỏ màu đỏ.
Chiếc thuyền kia đột nhiên dừng trên không, vài vị vu sĩ đứng trong thuyền.
Chỉ thấy một vu sĩ có khuôn mặt thon gầy tung ra một cái lưới lớn, cái võng kia đón gió liền dài ra, bao phủ phạm vi vài dặm, nhẹ như bạc sa, dường như gió thổi qua liền có thể tán đi, rơi vào trong cốc, xuyên qua cây cối núi đá.
Lưới kia hạ xuống, liền chụp xuống cốc, lập tức bị vu sĩ kia kéo lên, chỉ thấy trong lưới có mấy trăm con độc trùng rắn rết, ,không ngừng giãy dụa.
Vu sĩ gầy yếu kia thu độc trùng, lại thả lưới tiếp.
“Kẻ nào? Dám đoạt đồ ăn của mỗ gia!”
Trong Ngũ Độc cốc truyền đến tiếng gầm lên của Ưng tiên sinh, chỉ thấy một cong cự ưng màu đen giương cánh bay lên, đứng đối diện với chiếc thuyền nhỏ màu đỏ kia.
Tên vu sĩ gầy yếu kia nhìn thấy con cự ưng này, sắc mặt vui vẻ, cười nói: “Một con chim thật to a, bắt rồi dạy dỗ một phen , có thành tọa kỵ thay cho đi bộ rồi!” Dứt lời, đưa tay ra phía trước, chộp tới con cự ưng kia.
Diệp Húc và Tô Kiều Kiều nhìn từ xa xa, chỉ thấy bàn tay tên vu sĩ gầy kia dày đặc chân nguyên, hình thành một bàn tay to lớn tầm nửa mẫu, bao phủ Ưng tiên sinh.
Hắc ưng giận dữ hét lên một tiếng, từ trong cơ thể xuất ra một con vũ xà dài đến trăm mét, cắn nát bàn tay nguyên khí kia, nhe răng cười gằn: “Đắc tội ai không đắc, cố tình đắc tội mỗ gia! Ngươi tu luyện đến Tam Chân cảnh Chân Nguyên Kỳ cũng không dễ, không ngờ lại có thể thao túng vu bảo, tuy nhiên gặp ta, cũng chỉ có thể làm món khai vị cho ta thôi!”
Vũ xà rung cánh lên, gào thét phóng đến con thuyền nhỏ kia, khí thế thật hùng hổ. Vài tên vu sĩ trên thuyền sắc mặt kịch biến, tên vu sĩ gầy yếu kia vội vàng quát: “Vị tiền bối này, đừng động thủ, chúng ta chính là vu sĩ Loan gia Việt Châu…”
Ưng tiên sinh mặc kệ, đang định đánh chết tất cả, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng thu Vũ xà quy hóa đại pháp, hai cánh mở ra bay nhanh đi, rơi xuống bên người Diệp Húc, hóa thành quái nhân đầu ưng thân người, quát to: “Đi mau! Lão quái vật sắp đi ra!"
Diệp Húc cả kinh trong lòng, thu hồi thần mộc vương đỉnh, ôm Tô Kiều Kiều xoay người lên ngựa, phi nước đại hướng Việt Châu.
“Ưng tiên sinh, trong Ngũ Độc cốc có lão quái vật gì vậy?”
Tô Kiều Kiều hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ còn lợi hại hơn ngài sao?”
“Lão quái vật này tu luyện ngàn năm, đừng nói ta, cho dù Diệp Tư Đạo còn lâu mới là đối thủ của lão!”
Ưng tiên sinh còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe đến một tiếng sét đánh vang lên, Diệp Húc quay đầu nhìn lại, thấy một đạo thanh tuyền sáng như tuyết từ dưới nền dải đất trung tâm Ngũ Độc cốc lao ra, phun lên cao hơn mười trượng, trông rất đẹp mắt.
Thanh tuyền kia xông lên giữa không trung, oành một tiếng nổ tung, hàng ngàn hàng vạn ngân ti tán đi bốn phương tám hướng, đón lấy ánh nắng, rạng rỡ tựa như pháo hoa.
Những sợi ngân ti đó không tiêu tan mà dệt thành một cái lưới trên không trung, bao phủ phạm vi vài dặm, từ từ rơi xuống phía dưới, nhẹ như bạc sa.
Diệp Húc sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: “Mạng nhện?”
Vừa rồi luồng thanh tuyền kia căn bản không phải nước suối, mà là dịch dính của không biết bao nhiêu con nhện phun ra từ lòng đất, đón gió hóa thành mạng nhện, bắt giữ con mồi!
Vu sĩ Loan gia trong chiếc thuyền nhỏ màu đỏ kia khẽ thở ra, cười nói: “Vẫn là danh tiếng Loan gia ta vang dội, làm con điểu yêu kia sợ tới mức không dám chiến mà bỏ chạy….”
Một câu còn chưa nói xong, mạng nhện liền bao thuyền nhỏ lại, tên vu sĩ gầy yếu chỉ cảm thấy không không chế được vu bảo này, vội vàng lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám đối nghịch với Loan gia ta, muốn chết…”
Chữ chết còn chưa nói ra, chỉ thấy một viên minh châu to bằng nắm tay, từ từ dâng lên, phát ra hào quang lạnh lẽo, trên bầu trời như mọc thêm một vầng trăng nữa, chiếu rọi Ngũ Độc cốc, sángnhư ban ngày, khá là đẹp đẽ.
Viên minh châu kia đúng là nguyên đan của tên đại yêu tu luyện trong Ngũ Độc cốc, chói lọi, trong suốt, bị đại yêu giấu trong cốc tế khởi, dừng ở trên cao tầm năm trượng, xoay tròn, hào quang bắn ra tứ phía, hấp thu nhật chi nguyên khí, sơn cốc phạm vi hơn mười dặm lập tức lâm vào bóng tối, tất cả ánh sáng mặt trời đều bị viên nguyên đan này cắn nuốt, một mảnh tối đen.
Yêu thú có thể luyện ra nguyên đan cực ít, loại yêu thú này thường là dị chủng hiếm thấy, tương đương với vu sĩ có thiên tư vượt bậc, thần thông quảng đại, dù là vu sĩ cùng cảnh giới cũng chưa chắc là đối thủ!
Viên nguyên đan kia đứng bất động trong không trung, lập tức một bóng đen thật lớn hô một tiếng liền dâng lên, đó là một con nhện tám chân, mang theo yêu khí đen sì, tà tà bay lên, nghênh hướng nguyên đan.
Con đại yêu này không ngờ không cần bất cứ ngoại lực gì, chỉ bằng thân thể lại có thể ngự phong phi hành, thực lực mạnh, không thể tưởng tượng được.
/1054
|