Không biết chữ…! Haha… hay cho câu không biết chữ.
Họ biến cái chết thảm khốc của anh trai cô thành một câu chuyện đầy ắp tình người, rồi lấp liếm tội ác cưỡng ép một đứa bé mới tám tuổi đóng dấu vân vào tờ giấy hiến tạng bằng một câu "không biết chữ." Đen đã đổi thành trắng, thật vừa khớp làm sao.
Máu chảy dọc cơ thể của Kiều Lệ lúc này nóng lạnh bất thường, cổ họng ứ nghẹn nhưng không thể gào thét.
Cô cúi đầu, răng cắn chặt môi, cố gắng điều tiết cảm xúc phẫn nộ đang sôi trào cuồn cuộn, giấu đi tròng mắt đầy tia máu, nhẫn nhịn chịu đựng để có thể nói cho suông một câu:
- Người đó...!thật tốt.
Giang Tuấn nhẹ gật đầu, rồi anh lại dựa vào giường trầm tư điều gì không rõ.
Kiều Lệ không muốn để anh nghi ngờ thái độ thất thường của mình lúc này, nhưng thật hiếm hoi mới có cơ hội moi móc thông tin từ anh, nên lần này cô muốn tham lam thêm một chút, để xem thử trên đoạn đường mười năm đó còn điều gì mà cô chưa được biết.
Đắp chiếc chăn mỏng lên người, Kiều Lệ nhích lại gần nằm cạnh bên hông của Giang Tuấn, cẩn thận thăm dò.
- Em nghe Diệp Nam Thành nói ba có tiền sử rối loạn thần kinh não, sao ba lại mắc phải căn bệnh này vậy?
Giang Tuấn hơi nghiêng đầu nhìn Kiều Lệ, suy nghĩ một chút vì sao cô và Diệp Nam Thành lại nói tới chuyện bệnh án của ba.
Sau khi thấy vấn đề này cũng không có gì gọi là cấm kỵ nên anh không để cho cô đợi lâu, chậm rãi hồi tưởng lại chuyện cũ.
- Đêm giao thừa hơn mười năm trước ba còn đang đi công tác ở tỉnh lẻ thì bà nội bị ngã nặng, sau khi hay tin ba liền tức tốc chạy về nhưng không may lại gặp tai nạn giao thông, kể từ đó ba luôn bị đau đầu và trí nhớ có phần giảm sút.
- Bị tai nạn sao, có phải là ba đã đụng trúng ai rồi không?
Kiều Lệ lại lần nữa ngồi bật dậy, cô ôm cánh tay Giang Tuấn, giấu diếm oán hận tận sâu trong thâm tâm bằng một ánh mắt ngây thơ chỉ có sự tò mò vô hại.
Anh cứ nghĩ cô chỉ có hứng thú với những việc xưa cũ nên cũng không thấy phiền, nhưng quá khứ không tốt đẹp đó anh không muốn nhắc đến nhiều hơn.
- Không có, vì trời tối nên ba tông vào thân cây bên đường, đầu bị chấn thương đến hôm sau mới tỉnh.
Sao em lại nghĩ là ba tông trúng người?
Mấy ngón tay của Kiều Lệ tuột xuống khỏi cánh tay Giang Tuấn, cô cúi thấp đầu, không biết là nên cười khinh hay khóc nghẹn mới đúng trong hoàn cảnh này.
Vào cái đêm nghiệt ngã ấy chính mắt cô nhìn thấy chiếc xe hơi do chính Giang Thừa cầm lái đã cuốn Trương Hạ vào gầm xe, cánh tay của anh nát bét, máu tuôn ra thấm vào từng thớ đậu hũ mà anh đã thức khuya dậy sớm để làm.
Anh ấy chết khi bữa tối còn chưa kịp ăn, lời trăng trối cuối cùng cũng không thể nói, thế mà...!bọn họ đã biến thi thể của anh thành một thân cây.
Khốn nạn! thật khốn nạn…!
Những lời này của Giang Tuấn vừa hay lại trùng khớp với lời khai của Diệp Vạn Thu, chỉ có điều tối đêm đó khi người dân xung quanh đưa cả Trương Hạ và Giang Thừa vào bệnh viện, cô nhớ là ông ta cũng đang bất tỉnh, mà anh trai cô được đưa vào phòng cấp cứu chưa lâu thì đã bị Diệp Vạn Thu tách giác mạc đem đi.
Vậy thì có thể Diệp Vạn Thu đã tự ý ra tay trước rồi mới bàn bạc trao đổi với Giang Thừa, nhưng nếu hiểu theo cách này, thì những lời Diệp Vạn Thu đã nói với cô trước đây lại không còn đúng nữa.
- Kiều Lệ… Kiều Lệ, em làm sao vậy?
Dáng vẻ ủ dột của Kiều Lệ làm Giang Tuấn thấy lo, anh lắc vai cô mấy cái làm cô hoàn hồn bừng tỉnh.
- Em không sao, chỉ thấy những chuyện trước kia của anh như một cuốn phim vậy.
Bao giờ thì chúng ta về lại Nam Châu?
Vuốt cái má lành lạnh của cô một cái, anh kéo cô vào dựa ngực mình, xoa xoa bờ lưng trần mịn màng của cô, ôn tồn nói:
- Không nhìn ra em cũng có lúc đa sầu đa cảm như thế đấy.
Sáng mai chúng ta sẽ về sớm, ngày mai là giỗ lần thứ mười của bà nội, gia đình chú Diệp cũng sẽ đến, lúc ấy anh sẽ bắt Diệp Y Sương mọp đầu xin lỗi em.
Nằm trong vòng tay ấm áp nhưng Kiều Lệ không sao hết lạnh, cô bắt đầu có những suy luận lệch hướng so với ban đầu, liệu rằng Diệp Vạn Thu có còn điều gì giấu diếm hay không?
...
Năm giờ sáng Kiều Lệ đã lên xe cùng Giang Tuấn về lại Nam Châu, lễ hội biển sẽ kéo dài đến tận bảy ngày, nhưng nhiệm vụ của cô đã hết, có lẽ cho đến khi cô trả được thù thì sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố Tam Quang xinh đẹp này nữa.
Chiếc Mercedes-Maybach về đến Nam Châu thì nắng đã lên cao, lúc đi ngang qua trường đại học xã hội nhân văn xe lại dừng đèn đỏ.
Qua ô kính đen mờ, Kiều Lệ nhìn thấy rất nhiều sinh viên đang tụ tập trước cổng cười cười nói nói, trong số đó liệu có người bạn nào cùng trường ở quê nhỏ Vân Chu với cô hay không? Ở trong cái nơi khang trang đó, họ sẽ học được những gì nhỉ? Mai này rời khỏi giảng đường, có phải tương lai sẽ rất sáng lạn không?
- Em có ước mơ gì không? Anh giúp em thực hiện.
Giang Tuấn để ý thấy ánh mắt buồn của Kiều Lệ, anh vòng tay ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai gầy nhỏ, cùng cô hướng ánh nhìn đến những cô cậu sinh viên trẻ ấy.
Đã rất nhiều lần anh dừng tại đây, nhưng kể từ khi có cô bên cạnh anh mới để ý tới nụ cười vô tư trên những gương mặt đó, giờ tận mắt so sánh mới thấy họ và cô thật sự quá khác biệt.
Chất giọng trầm ấm của Giang Tuấn như nhỏ vài giọt hão huyền vào sâu trong màng nhĩ của Kiều Lệ.
Cô mới nghe được từ gì mới mẻ quá, ước mơ sao? Hai từ này đối với cô chính là cổ tích, mà nếu có ước mơ cũng chỉ là mong muốn sau khi trả được thù, sẽ lôi tất cả bọn người hèn hạ kiếm chác từ cái chết của anh trai cô phải quỳ trước mộ của anh dập đầu tạ lỗi.
Đèn xanh đã bật lên, chiếc xe đã lướt qua cánh cổng chứa đầy hoài bão của biết bao người.
Kiều Lệ ngửa cổ lên vai Giang Tuấn, nhẹ nhàng trả lời:
- Em không có ước mơ, chỉ cần mỗi ngày đều có cơm ăn là đủ..
/98
|