Chương 2:
Editor : Lam Lam LQĐ
Hai năm sau.
Tập đoàn Lôi Đình nằm ở trung tâm hoàng kim trong tòa cao ốc tầng 41 phòng Tổng giám đốc.
"Cảm giác tân hôn thế nào?" Lạc Dịch ngồi trên ghế salon bằng da thật sát cửa sổ, thanh thản nhàn nhã uống nước trà vừa pha. Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Không có gì tốt hơn.” Trên gương mặt cứng nhắc của tổng giám đốc Lôi vẫn còn vẻ rạng rỡ sau tuần trăng mật ngồi ở bàn làm việc duyệt văn kiện, có thể lấy được ý trung nhân trong lòng, tâm trạng vui vẻ không bút mực nào tả được.
"Vậy thì tốt, tôi nghe nói cô Chu vừa nghe tin Boss kết hôn đã lập tức ngất xỉu.”
"Cô Chu nào?" Lôi Ngự Phong ngẩng đầu lên, buồn bực hỏi. Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Con gái của chủ tịch Thượng Hoa quốc tế."
"A, người phụ nữ kiêu căng háo sắc…Chu Thiểu Tịnh?” Lôi Ngự Phong chợt hiểu ra.
"Nếu như cô Chu nghe được Boss nhận xét cô ta như vậy nhất định sẽ ngất xỉu lần nữa.” Lạc Dịch nhàn nhạt nói. Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Mặc kệ cô ta ngất xỉu hay ngất xỉu mấy lần! Không phải chuyện của tôi, đúng rồi, không nhắc tôi cũng suýt quên mất, tôi trở lại đã nghe nói em gái của Chu Thiểu Tịnh – Chu Thiểu Đình, tổng giám đốc mới của công ty người mẫu Edie rất có ý với cậu, có chuyện này không?”
"Nghe ai nói?" Lạc Dịch nhướng mày hỏi ngược lại.
"Chuyện này sao…Hì hì, nói thế nào nhỉ? Tôi nghe người ta nói cô hai nhà họ Chu cũng giống như chị gái, rất đáng yêu, cũng có tài, không biết Lạc Dịch cậu có hứng thú tiến một bước không?”
Lạc Dịch biểu lộ vẻ mặt không muốn trả lời, cũng nói:”Bác sĩ Quan còn có thời gian đi để ý những chuyện hết sức nhàm chán này, xem ra bệnh viện của anh ta cũng quá rảnh rỗi đến sắp phá sản rồi.” Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Tôi sẽ chuyển lời của cậu cho anh ta.” Lôi Ngự Phong vuốt cằm, tò mò hỏi:”Nói thật, bối cảnh của cậu không tệ, sao lại không có bạn gái? Người trẻ tuổi không nên đòi hỏi quá nhiều!”
"Boss, xin hỏi anh có bằng lòng kết hôn với người phụ nữ khác ngoài phu nhân không?"
"Dĩ nhiên không muốn!" Đối với vấn đề này, Lôi Ngự Phong nhanh chóng bật lại: "Ngoại trừ bà xã của tôi, những người phụ nữ khác tôi đều không cần."
"Tại sao?" Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Bởi vì tôi chỉ thích bà xã của tôi."
"Ừ, đây cũng là đáp án của thuộc hạ."
"Cái gì!" Lôi Ngự Phong lập tức trợn mắt nhìn anh:”Cậu sẽ không yêu bà xã của tôi chứ!”
Cho dù người đàn ông sáng suốt, tài hoa thế nào khi gặp tình yêu cũng sẽ trở nên ngốc nghếch, ví dụ như tổng giám đốc Lôi. Đột nhiên Lạc Dịch nhớ tới hành động điên cuồng của Lôi Ngự Phong với luật sư Cận Cức gần đây do nói năng bất cẩn. Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Thuộc hạ không dám." Anh rất thức thời, hơi cung kính nói: "Boss và phu nhân là một đôi trời đất tạo nên, không người nào có thể chia rẽ hai vị."
"Lời này tôi thích." Lôi Ngự Phong hài lòng gật đầu biểu lộ sự thoải mái,”Chẳng lẽ cậu cũng muốn giống tôi, chỉ tìm một người mình rất yêu cho nên mới không muốn tiếp cận?”
Lạc Dịch cười cười, cũng không trả lời vấn đề của anh. Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Không nên quá kén chọn, nhất định duyên phận sẽ đến, có lẽ cả đời chỉ gặp một lần, sau này không có cơ hội gặp lại, như tôi và bà xã của tôi, phải mất rất nhiều năm mới có thể gặp nhau, cơ hội luôn đến rất nhanh, muốn nắm bắt cũng còn phải nhờ vận mệnh.” Tổng giám đốc Lôi hết sức xúc động, trong giọng nói đều là không dễ gì may mắn tìm được nhân duyên.
"Không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước, lát nữa còn có một hội nghị thường kỳ.” Lạc Dich không có ý định tiếp tục nghe tổng giám đốc tiếp tục ca ngợi, cầm văn kiện trên bàn đứng lên đi ra ngoài.
"Ai, đợi chút." Lôi Ngự Phong lại nhớ tới một chuyện, hỏi tới: "Đúng rồi, tôi còn nghe nói ‘Cổ thị’ ra giá gấp ba tiền lương hiện nay của cậu phải không?” Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Ừ, đúng là có chuyện này." Lạc Dịch đột nhiên rất muốn ‘bệnh viện Nhân Ái’ để xem bác sĩ Quan Dạ Kỳ có thật sự rảnh rỗi làm chuyện vô ích không.
"Gấp ba. . . . . . Cổ Hách Tuyền cũng dám ra giá cả như vậy.”
"Boss cảm thấy thuộc hạ không đáng giá vậy sao?" Mặc dù anh cự tuyệt việc Lôi Ngự Phong tặng một nửa cổ phần cho mình nhưng ở Lôi Đình, tiền lương của anh cộng thêm tiền hoa hồng đã cao ngất trời, Cổ Hách Tuyền còn có thể ra giá gấp ba con số bây giờ cũng có thể là con số cực kỳ lớn.
"NO, tôi chỉ cảm thấy Cổ Hách Tuyền kia quá xem thường người khác. Giọng nói Lôi Ngự Phong lạnh nhạt:”Anh ta cảm thấy Lôi Ngự Phong tôi không trả nổi số tiền lương gấp ba sao? Vẫn cảm thấy vị giám đốc trí dũng song toàn Lạc Dịch của chúng ta chỉ đáng giá này thôi sao?” Lam.dღđ☆L☆qღđ
"Vậy Boss tính sao?”
"Lần sau lúc đi đánh golf tôi sẽ tìm cơ hội nói với Cổ Hách Tuyền, anh ta có tặng cả cao ốc ‘Cổ thị’ cũng không đáng giá với cậu.”
"Boss."
"Thế nào?"
"Phu nhân có từng nói ngài nói chuyện rất buồn nôn không?"
"Có sao? Để tối về tôi sẽ hỏi cô ấy…Không bằng tôi gọi ngay bây giờ hỏi một chút cũng được.” Lam.dღđ☆L☆qღđ
Nghe tổng giám đốc vừa gọi điện thoại vừa phát ra tiếng cười, sau khi Lạc Dịch ra khỏi phòng tiện tay đóng cửa lại, tránh để hù dọa các nữ nhân viên đang làm việc cho rằng tổng giám đốc đại nhân đang động dục.
Anh đi vào thang máy, tiếp theo đi tới bên ngoài phòng làm việc của mình, nữ nhân viên đang đánh văn kiện thấy anh lập tức báo cáo:”Lạc Dịch, mới vừa rồi có cô Chu gọi điện đến đây, xin ngài gọi điện trả lời cho cô ấy.”
"Biết rồi, cám ơn."
Lạc Dịch đi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cũng không vội vã gọi điện thoại, mà bước đi thong thả đến trước cửa sổ. Lam.dღđ☆L☆qღđ
Thời tiết thay đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn đẹp trời bất ngờ không biết từ đâu lại có đám mây đen bay đến, những hạt mưa nhỏ rơi xuống.
Duyên phận, gặp, vận mệnh…Những điều này có thể vẽ ra một bức tranh, cũng có thể kể lại thành một câu chuyện xưa.
/37
|