Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 38

/152


Trương Vân Nguyệt hoàn toàn không có phát hiện nét mặt của mình thật sự là quá mức rõ ràng, trong lòng nàng nghĩ gì trên mặt cũng biểu hiện ra.

Tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Khải Hâm đều rõ ràng rất rõ ràng, mà vốn là cuộc sống hàng ngày trong cung….các cung nữ, ma ma, nội thị ở phương diện nhìn mặt mà nói chuyện cũng đều rất giỏi, nét mặt này của Trương Vân Nguyệt đại biểu cái gì mọi người ở đây đều hiểu rõ.

Chưa nói đến ý nghĩ trong lòng Triệu Khải Hâm, thì bây giờ ba ma ma cùng Cúc Hoa bọn họ đều đã đổ mồ hôi hột.

Họ thế nào cũng không có nghĩ tới Trương Tiệp Dư lại đem hoài nghi thẳng như vậy biểu hiện rõ ra ở trước mặt hoàng thượng! Nữ nhân hậu cung ai mà không có vô số bộ mặt khác nhau?

Nhưng bây giờ gặp phải một chủ tử không biết đóng kịch như vậy, trong lòng Cúc Hoa đột nhiên lo lắng, mạng nhỏ của chủ tử nhà mình có thể bị nguy hiểm hay không?

"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Triệu Khải Hâm cười ha hả hỏi Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt theo bản năng muốn gật đầu, chỉ là trong nửa của cái khoảnh khắc đó đột nhiên vang lên người đang ở trước mặt là hoàng thượng nha! Vội vàng lắc đầu bày tỏ không có vấn đề gì. Trong lòng có chút lo lắng, cái mạng nhỏ của mình có thể vì vậy khó giữ được hay không?

Triệu Khải Hâm buồn cười thấy Trương Vân Nguyệt phản ứng kịp, sau khi nhận thấy bản thân mình đã làm cái gì khuôn mặt tái nhợt, nghĩ đến đứa bé trong bụng của nàng, vì không để cho tâm tình của nàng biến hóa quá lớn ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, Triệu Khải Hâm bình tĩnh đứng dậy rời khỏi cung Dao Hoa.

Đợi đến khi tất cả mọi người Triệu Khải Hâm mang tới đều đi hết, trong Thiên điện cung Dao Hoa chỉ còn lại Cúc Hoa và ba ma ma, Cúc Hoa kích động tiến lên nắm tay Trương Vân Nguyệt nói: "Chủ tử, ngài tại sao có thể để suy nghĩ của mình biểu hiện ra ngoài như vậy? Vừa rồi ngài giống như đang chất vấn hoàng thượng vậy! Cái này nếu khiến hoàng thượng mất hứng thì cái mạng nhỏ của chủ tử ngài sẽ không còn!"

Trương Vân Nguyệt toát mồ hôi lạnh, trong lòng thổn thức không dứt. Nhưng bên ngoài vẫn mạnh miệng nói: "Ta tin tưởng hoàng thượng là vị vua anh minh, chắc chắn sẽ không bởi vì một chút chuyện nho nhỏ như thế này mà muốn lấy mạng của ta."

Ba ma ma liếc nhìn nhau, trong lòng mặc dù không có tán thành lời của nàng..., nhưng là vừa rồi biểu hiện của hoàng thượng có thể thấy hoàng thường cũng không vì biểu hiện kia của nàng mà tức giận, ngược lại hình như còn có chút vui vẻ.

"Cứ cho là hoàng thượng sẽ không làm khó chủ tử, nhưng nếu để cho những nương nương khác biết, chỉ sợ họ sẽ không bỏ qua cho chủ tử, đến lúc đó dù cho hoàng thượng có vì đứa bé trong bụng mà che chở cho chủ tử, chỉ sợ cũng không che chở được." Ngọc ma ma nhìn Trương Vân Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói.

". . . . . ."

Trương Vân Nguyệt trầm mặc, nàng cũng biết nếu như thời điểm đối mặt với mấy nữ nhân hậu cung kia mà không thu lại tốt tâm tình của bản thân sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng cái gì chứ thu lại tâm tình, thật không phải chuyện đơn giản.

Dù sao trong suốt hai mươi năm qua của nàng đều có thể muốn khóc sẽ khóc buồn cười liền cười, đột nhiên lúc này nàng phải thu lại tất cả hỉ nộ ái ố, chỉ có thể biểu hiện ra một loại tâm tình thích hợp, đây là chuyện không phải là có trí nhớ thì có thể làm được.

"Ta về sau sẽ cố gắng thu hồ lại tâm tình của mình, đến lúc đó ta liền chỉ cười là tốt rồi." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút, thật lòng cảm thấy nếu để cho bản thân tự mình đi diễn trò là việc quá khó khăn, nàng quyết định về sau bình thường liền cười, thời điểm không thể cười liền giữ vẻ mặt không biểu cảm gì là được rồi. Những biểu hiện vẻ mặt khác chỉ sợ cũng sẽ không biểu hiện ra nổi.

Mấy người Ngọc ma ma nghe lời Trương Vân Nguyệt nói bất đắc dĩ công nhận lời của nàng..., mặc dù thời gian chung đụng cùng người chủ tử Trương Vân Nguyệt này không dài, nhưng là họ lại cũng thấy được, người chủ tử này thật không thích hợp sinh tồn tại hậu cung. Tâm cơ thủ đoạn cái gì cũng không có, hơn nữa còn không có cái loại tự giác đi tính toán người khác để bảo vệ mình. . . . . .

Lại vẫn nghĩ có thể ở trong hậu cung an nhiên sống qua ngày, đây quả thực là đầm rồng hang hổ. Nữ nhân hậu cũng cũng sẽ không bởi vì ngươi không muốn tranh đấu mà bỏ qua ngươi, ngược lại ngươi càng không muốn đấu, họ lại càng muốn đấu ngươi, kéo ngươi vào vòng đấu đá, họ mới có thể vui vẻ.

"Ưm, ta mệt rồi, nghỉ ngơi trước." Trương Vân Nguyệt thấy một trong ba ma ma và Cúc Hoa còn muốn nói tiếp cái gì đó nữa, vội nói mình mệt mỏi, trên mặt biểu lộ các người chớ nói nữa.

Bốn người bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng ngủ, để Trương Vân Nguyệt nghỉ ngơi.

"Cúc Hoa, ngươi ở nơi này coi chừng, chúng ta vào phòng bếp một lát." Ngọc ma ma nhìn sắc trời nói, vụ việc khăn lau tay lần này khiến cho bọn họ hiểu rõ một chút, chủ tử ở trong phòng kia mặc dù không đi ra ngoài tính toán người, nhưng người bên ngoài cũng không có quên nàng, hơn nữa trong hậu cung rõ ràng không chỉ có một người muốn mạng của nàng!

Những ngày sau họ lại càng cần phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể để chuyện thế này xảy ra lần nữa, lần này là nhờ chủ tử may mắn, chỉ ăn một hai miếng bánh ngọt. Lần sau cũng không nhất định sẽ lại có vận khí tốt như vậy nữa.

Cúc Hoa gật đầu, "Ba vị ma ma yên tâm, chỉ cần ba vị ma ma chưa trở lại nô tì sẽ không rời đi."

Xuân Hoa mặc dù sau khi điều tra đã rõ là nàng vô tội, nhưng hôm nay Trương Vân Nguyệt gặp chuyện đúng là bởi vì nàng bất cẩn, cho nên sau khi thẩm vấn xong cũng không ngay lập tức thả về.

Trong hậu cung, Liễu chiêu nghi nghe được người của mình cài vào cung Dao Hoa lại có liên quan đến sự kiện xạ hương, trong lòng sợ hết hồn hết vía.

"Ta muốn gặp hoàng thượng."

Bên ngoài cung Thái Cực, Liễu chiêu nghi mặc váy màu hồng chỉnh tề nho nhã, trang điểm tỉ mỉ, trên đầu cài châm hoa lệ.

Chỉ là trên mặt, nét mặt phách lối thường ngày hôm nay lại đổi thành nét mặt cầu khẩn điềm đạm đáng yêu.

"Liễu chiêu nghi nương nương, ngài nên trở về đi thôi. Chuyện lần này chứng cớ xác thật, ngài nói cái gì nữa cũng đều vô dụng rồi"

"Chứng cớ gì xác thật? Bổn cung căn bản cũng không có sai khiến ai làm hại cái bụng của Trương thị, làm sao có thể có chứng cớ xác thật?" Liễu chiêu nghi nhìn Ngụy Đình đứng ở trước mặt mình, một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên.

"Điều này, tiểu nhân cũng không biết, chỉ là kết quả điều tra được quả thật như thế. Tiểu Tình còn để lại bút tích tuyệt mệnh không thể không tin." Ngụy Đình bất đắc dĩ nhìn Liễu chiêu nghi nói, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng dặn dò.

Liễu chiêu nghi vừa nghe, ngây ngẩn cả người, bút tích tuyệt mệnh?! Đây là chuyện gì xảy ra?

"Nương nương, ngài nên trở về đi thôi, tiếp tục ở lại đây chỉ là khiến hoàng thượng càng thêm. . . . . ." Ngụy Đình nói tới chỗ này thì dừng lại, nhưng ý tứ của hắn Liễu chiêu nghi cũng đã hiểu. Đồng thời trong lòng quanh quẩn chuyện về thư tuyệt mệnh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng không hề nhận được một chút tin tức nào?


/152

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status